Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, trận tuyết đầu tiên của năm mới này kéo dài đến tận ngày hôm sau mà vẫn chưa dứt.
Trong phòng đang mở đèn đầu giường, khi tỉnh dậy, Tiêu Nhược đang quay lưng về phía Hứa Gia Ngôn. Cô ngẩng đầu lên, thấy mắt anh lim dim. Từ góc độ này nhìn khuôn mặt anh có một chút dịu dàng.
Hứa Gia Ngôn khẽ mở mắt, kéo cô vào lòng: “Sao em dậy sớm vậy?”
Ở đây anh không có quần áo nữ, đêm qua trước khi ngủ, Hứa Gia Ngôn tìm một chiếc áo phông trắng mùa hè cho cô, cô không mặc, tr*n tr** chui vào chăn. Anh cúi đầu, ngón tay xoa nhẹ lên vết đỏ tím trên vai phải của cô, đó là dấu vết anh để lại khi say đắm tối qua. Anh cúi đầu, môi anh đặt lên vết đó.
Anh ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, là mùi thuộc về anh.
Tiêu Nhược xoay người, nép vào lòng anh. Dưới chăn, đầu gối cô chạm vào chân trái không đeo chân giả của anh.
Đêm qua, anh không để cô nhìn, cô cũng không nhìn.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Chân anh có đau không?” Đêm qua, anh đã dùng sức rất nhiều.
Anh lắc đầu nói không đau, anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt cô, trong ánh sáng lấp lánh nhỏ bé chỉ có anh, anh hỏi: “Trước đây em có từng lo lắng không?” Anh nói rất ẩn ý.
Nhưng Tiêu Nhược hiểu ý anh, cô dối lòng lắc đầu, thật ra cô có nghĩ đến điều đó, nhưng cô không sợ, dù cho anh có mệt, cô có thể chủ động.
Cô có thể biến thành yêu tinh chỉ quấy phá anh.
Yêu tinh nhỏ quấy phá anh chui vào lòng anh, giấu mặt vào đó, nói một câu rất đỏ mặt: “Hứa Gia Ngôn, anh rất là đỉnh.”
9h, cuộc gọi của Lão Tiêu gọi đến.
Hứa Gia Ngôn đã dậy rồi, nhưng Tiêu Nhược vẫn còn nằm vùi trong chăn.
“Buổi sáng đi Lâm Giang, khi nào thì các con đến?”
“Bố với mẹ qua đón chúng con nhé.” Sau đó cô đỏ mặt: “Bố đưa điện thoại cho mẹ đi ạ.”
Lão Tiêu đưa điện thoại cho Phan Vân đang ngồi bên cạnh.
“Nhược Nhược.”
“Mẹ, mẹ mang qua cho con một bộ quần áo nhé.”
Phan Vân hiểu nhưng giả vờ không hiểu: “Cứ mặc bộ hôm qua đi, ngoài trời vẫn lạnh lắm đấy.”
Tiêu Nhược nhỏ giọng: “Bên trong cơ.”
Phan Vân như cố ý: “Sao không lo từ trước đi?”
Tiêu Nhược: “……” Tức thật chứ: “Không cần mẹ mang tới nữa!”
Tiêu Nhược thẳng tay cúp máy, gọi cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương vẫn chưa dậy, điện thoại reo rất lâu mới bắt máy.
“Alo~”
“Cô đi mua cho tôi hai bộ nội y.”
Tiểu Trương căn bản chưa nhìn màn hình điện thoại: “Cô là ai đấy?”
Tiêu Nhược hét lên: “Cô nói xem tôi là ai!”
Tiểu Trương nhìn màn hình điện thoại, lập tức bật dậy khỏi chăn: “Tiêu, Tiêu tổng”
“Đi mua cho tôi bộ nội y.”
Đột ngột thật: “Ngay, ngay bây giờ?”
Tiêu Nhược: “Đúng!”
Tiểu Trương bực bội, cô ấy không muốn ra khỏi chăn: “Tiêu tổng, cô muốn loại nào?”
Kích cỡ của Tiêu Nhược, Tiểu Trương đều biết: “Mua giống như trước đây là được.” Cô thúc giục: “Cô nhanh lên, buổi sáng tôi có việc, tốt nhất là một giờ sau đưa đến cho tôi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”
Tiểu Trương uể oải “vâng”.
Thời buổi này, kiếm tiền thật không dễ dàng.
Năm mươi phút sau, Tiểu Trương đến, Hứa Gia Ngôn là người mở cửa. Tiểu Trương nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó là tự tưởng tượng ra mười nghìn kịch bản về đêm qua. Cô ấy đưa túi trong tay tới: “Anh Hứa, đây là đồ của Tiêu tổng.”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười lịch sự với cô ấy: “Làm phiền cô rồi.” Dù anh cũng không biết trong túi có gì.
Tiểu Trương cúi chào, đưa sự lễ phép đạt đến đỉnh điểm: “Tạm biệt Anh Hứa.”
“Tạm biệt.”
Đóng cửa lại, Hứa Gia Ngôn mới liếc nhìn vào trong túi, anh mím môi rồi mang túi vào phòng ngủ. Điện thoại của Tiêu Nhược kêu lên một tiếng, cô mở ra xem, là tin nhắn của Tiểu Trương.
“Tiêu tổng, đồ lót đều đã được khử trùng, có thể mặc trực tiếp.”
Cô trả lời lại bằng một chữ “Ừm”.
Hứa Gia Ngôn đưa túi cho cô, vừa định ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa.
Là Lão Tiêu và Phan Vân đến, Phan Vân còn mang theo bữa sáng và một ít đồ ăn.
“Nhược Nhược đâu?” Phan Vân hỏi.
Hứa Gia Ngôn chỉ về phía cửa phòng ngủ đang khép hờ: “Ở bên trong ạ.”
Trong phòng, tiếng của Tiêu Nhược vọng ra: “Đừng vào, con đang thay đồ.”
Phan Vân cầm theo một túi đồ, bên trong là một bộ đồ lót, bà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Tiêu Nhược đang mặc quần, cô quay lại liếc nhìn một cái, hừ một tiếng: “Không cần mẹ mang đâu.”
“Ôi chao.” Phan Vân thấy vẻ mặt của cô, chặc lưỡi: “Tối qua con còn chưa vui đủ à?” Bà ám chỉ đến việc Hứa Gia Ngôn cầu hôn.
Nhưng Tiêu Nhược lại nghĩ rằng bà đang nói đến chuyện tình ái nên rất ngạc nhiên, cũng không đáp lời.
Phan Vân thấy cô không tươi cười, rất ngạc nhiên: “Sao thế, không hài lòng à?”
Tiêu Nhược liếc bà, thật sự không biết phải trả lời tiếp thế nào, cô đỏ mặt rời phòng, đi vào nhà vệ sinh.
Phan Vân bị hẫng, đi ra sofa phòng khách, hỏi Hứa Gia Ngôn: “Tối qua làm hỏng chuyện à?”
Hứa Gia Ngôn ngơ ngác, không lập tức hiểu ý bà.
“Dì thấy Nhược Nhược không vui lắm—”
Không đợi Phan Vân nói hết, Hứa Gia Ngôn đã đứng dậy khỏi sofa, đi về phía nhà vệ sinh.
Anh đứng trước cửa nhà vệ sinh, gõ cửa: “Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược đang đánh răng, lẩm bẩm: “Hử?”
“Anh có thể vào không?”
Cửa được Tiêu Nhược mở ra, Hứa Gia Ngôn bước vào rồi đóng cửa lại. Tiêu Nhược chớp mắt nhìn anh, Hứa Gia Ngôn đợi cô súc miệng xong mới hỏi: “Em giận hả?”
“Hả?” Tiêu Nhược lau miệng: “Giận gì cơ?”
Hứa Gia Ngôn cẩn thận hỏi: “Dì nói em không vui…”
Tiêu Nhược lườm anh: “Anh đừng nghe bà ấy nói lung tung.”
Giọng cô hơi khó chịu, Hứa Gia Ngôn liền nghĩ rằng cô thật sự không vui, anh đi tới nhẹ nhàng ôm eo cô: “Nếu em có điều gì—”
Tiêu Nhược kiễng chân, hôn lên môi anh, trên môi cô còn phảng phất mùi bạc hà.
Hứa Gia Ngôn không nói thêm gì, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, muốn nhìn ra điều gì đó.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô ôm eo anh: “Sau này em có thể thường xuyên đến đây ở không?”
Anh ngập ngừng vài giây rồi mới gật đầu.
Cô ngẩng đầu lên: “Nhưng mà ở đây cũng không có đồ của em.”
Anh hiểu ý: “Anh sẽ mua cho em.”
Cô cười: “Anh biết em mặc cỡ nào không?”
Hứa Gia Ngôn lắp bắp: “Em, em nói cho anh biết, anh sẽ đi mua.”
Anh thế này là Tiêu Nhược rất muốn trêu chọc anh. Cô kéo tay anh, đặt lên ngực mình: “Tối qua không phải anh đã sờ, đã nhìn thấy rồi sao?”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Cô nín cười: “Tối qua anh đâu có ngại ngùng như thế này, anh còn bắt em nhìn anh—”
Anh rút tay lại, đưa lên che miệng cô: “Đừng nói nữa.”
Anh da mặt mỏng, không chịu được khi bị trêu, Tiêu Nhược chỉ cần nói dăm ba câu là có thể làm anh đỏ mặt.
Tiêu Nhược cười đến nỗi mắt cong lại.
Gần trưa, họ mới đến Lâm Giang.
Họ ăn trưa ở một quán cơm, gọi toàn món ăn thường ngày, mọi người nói toàn chuyện trong nhà. Ông bà nội của Tiêu Nhược rất nhiệt tình, trước khi rời đi, hai ông bà đều đưa bao lì xì cho Hứa Gia Ngôn.
Trở về Phàn Thành thì đã là chạng vạng tối, tuyết đã ngừng, cả thế giới phủ một lớp áo bạc. Lão Tiêu không để Hứa Gia Ngôn về nhà, Hứa Gia Ngôn cũng không từ chối, theo họ về biệt thự.
Tuyết trong sân rất dày, mỗi bước chân đều để lại một dấu chân. Tiêu Nhược nắm lấy một nắm tuyết, vo tròn thành một quả cầu tuyết to bằng quả trứng rồi ném trúng cánh tay của Hứa Gia Ngôn, khiến anh dính đầy tuyết.
Cô đứng trong tuyết cười khúc khích.
Hứa Gia Ngôn không ném tuyết lại cô, anh bước tới, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, hà hơi cho cô: “Em lạnh không?”
Tiêu Nhược không hề thấy lạnh chút nào, nhưng trước mặt anh lại rất biết cách tỏ ra yếu đuối, cô nói lạnh.
Hứa Gia Ngôn cởi khuy áo ra, quấn cô vào trong áo.
Phan Vân rất không đúng lúc mà đi ngang qua họ: “Lạnh thì mau vào trong nhà đi.”
Tiêu Nhược không chịu vào, ôm eo Hứa Gia Ngôn, cam tâm tình nguyện mà chịu lạnh.
Khi ăn tối, Phan Vân hỏi: “Gia Ngôn, tối nay con ở lại đây không?”
Hứa Gia Ngôn đáp: “Tối nay con còn phải đến đài phát thanh.”
Lão Tiêu tiếp lời: “Vậy xong việc thì về đây.”
Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược, Tiêu Nhược mím môi cười, cũng không nói gì.
Sau bữa ăn, Phan Vân hỏi Lão Tiêu: “Có cần em chuẩn bị phòng cho Gia Ngôn không?”
Lão Tiêu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV: “Chuẩn bị phòng gì?”
Trong bếp, Hứa Gia Ngôn đang rửa bát, Tiêu Nhược đang giúp anh.
Phan Vân liếc mắt về phòng bếp rồi đá chân Lão Tiêu: “Ông nói coi là chuẩn bị phòng gì.”
Lúc này Lão Tiêu mới hiểu ra: “Tối qua chẳng phải bọn nó đã ngủ với nhau rồi sao, em còn chuẩn bị phòng gì nữa.”
Phan Vân: “…” Thôi được rồi, coi như bà chưa hỏi.
Rửa bát xong, Tiêu Nhược kéo Hứa Gia Ngôn ra ngoài sân tuyết, bầu trời đêm sau tuyết rơi có lác đác vài ngôi sao.
Tiêu Nhược mặc bộ đồ ngủ lông nhung, tựa vào lòng Hứa Gia Ngôn như không xương, cố tình hỏi: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây không?”
Anh nghiêm túc trả lời: “Anh nghe theo em.”
Bộ dạng ngoan ngoãn của anh khiến cô không kiềm chế được mà kiễng chân muốn hôn anh.
Hứa Gia Ngôn cúi thấp người xuống, cúi đầu để cô dễ dàng hôn anh. Anh mở miệng, c**n l** đ** l*** của cô, quấn quýt rất lâu.
21h, Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến đài phát thanh, anh vào trong, còn cô thì ngồi trong xe nghe chương trình của anh và đợi anh.
22h40, hai người quay về Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn lấy quần áo để thay. Tiêu Nhược cười thầm: “Sao anh lại lấy hai cái?”
Tai Hứa Gia Ngôn hơi đỏ lên, anh bỏ một cái lại.
Tiêu Nhược giữ lấy tay anh: “Em chỉ đùa thôi.” Anh nhà cô thực sự rất dễ bị chọc ghẹo, cô không dám tiếp tục trêu: “Em chỉ ước gì anh ở lại mỗi ngày.”
Hứa Gia Ngôn đột nhiên ôm eo cô, ép cô vào cửa tủ quần áo.
Tiêu Nhược kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh, anh làm gì vậy?”
Ánh mắt anh giống như một ngọn lửa bùng cháy, rực rỡ sáng ngời: “Em có muốn chuyển đến ở cùng anh không?” Nói xong câu này, tai anh đỏ bừng hết cả lên.
Tiêu Nhược đầu tiên là sững sờ, rồi bật cười: “Anh có ý muốn sống chung với em hả?”
“Có được không em?” Giọng anh rất cuốn hút, lúc nói chuyện thì trầm ấm dịu dàng rất quyến rũ: “Em đã nói em là người của anh rồi.”
Dù họ chưa kết hôn, nhưng trong lòng anh đã nhận định là cô, anh biết cô cũng nghĩ vậy.
Trước khi chưa phát sinh quan hệ, anh là người quân tử, nhưng bây giờ anh không muốn làm quân tử nữa, anh chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, mỗi tối đều có thể ôm cô.
Đây là niềm khao khát lớn nhất của anh kể từ sau khi yêu cô.
Hứa Gia Ngôn giữ lấy eo cô, cúi xuống hôn cô, hôn lên mặt mày, gò má rồi mũi của cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc không thể xóa nhòa, anh năn nỉ cô: “Được không em?”
Tiêu Nhược nhẹ nhàng gật đầu. Đây vốn là điều mà cô mong muốn nhất, điều mà cô muốn nhận được từ anh, giờ đây đều được anh chủ động đề xuất, khiến cô có chút không biết phải làm sao, mọi thứ đều tốt đẹp đến mức không có cảm giác chân thực.
Như đang nằm mơ vậy, nhưng người trong giấc mơ ấy lại đang ở ngay trước mắt…
Người đàn ông trong mơ cười rồi nâng mặt cô lên, hôn thật sâu, làm hơi thở của anh phủ đầy giữa răng môi cô rồi mới buông ra.
–
*Tác giả có điều muốn nói:
Tôi: Hứa Gia Ngôn, anh sờ lương tâm của mình xem, rốt cuộc là anh có đỉnh không?
Hứa Gia Ngôn: “…Đỉnh.”
Tôi: Ừ, tiếp tục cố gắng nhé.
Hứa Gia Ngôn đỏ bừng mặt.