Người đàn ông trong mơ cười rồi nâng mặt cô lên, hôn thật sâu, khiến hơi thở của anh phủ đầy giữa răng môi cô rồi mới buông ra.
Trở về biệt thự là đã gần 0h, phòng khách không có ai nhưng đèn vẫn sáng.
Hai người đi thẳng lên lầu, phòng của Tiêu Nhược và phòng của Lão Tiêu nằm chéo nhau. Phan Vân nghe thấy tiếng động, đập đập Lão Tiêu đang đọc tạp chí tài chính.
“Sao thế?” Lão Tiêu quay đầu nhìn bà.
Phan Vân hất mặt về phía cửa: “Về rồi kìa.”
Lão Tiêu quay lại đọc tạp chí, rất điềm tĩnh: “Làm gì mà ngạc nhiên vậy.”
Phan Vân đột nhiên cảm thán: “Nếu sau này bọn nó kết hôn mà muốn ở cùng chúng ta thì tốt quá.” Bà chỉ có một cô con gái này, tất nhiên muốn nhìn thấy con gái mỗi ngày.
Lão Tiêu than thở: “Giới trẻ bây giờ nào có muốn sống chung với người già.”
Phan Vân không chịu nhận mình già: “Ông mới già ấy!” Ở độ tuổi này, bà ghét nhất là nghe từ “già”, cứ như đâm vào tim vậy.
Lão Tiêu cũng không tranh cãi với bà: “Được được được, tôi già, tôi già, được chưa!”
“Ông mới già! Không già thì sao ông lại nghỉ hưu sớm vậy làm gì!”
Lão Tiêu phản bác lại: “Tôi cũng đã nói sau Tết sẽ đi làm lại mà.”
Phan Vân hừ một tiếng, chui vào chăn, quay lưng lại với ông, còn không quên dùng mông huých ông một cái: “Cả nhà chỉ có ông già thôi!”
Lão Tiêu già nhất: “..” Rất là cạn lời, phụ nữ thời mãn kinh thực sự không thể dây vào được.
Trong phòng đối diện, Tiêu Nhược đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào vang lên. Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, tay sờ vào chiếc chân trái giả của mình.
Đêm qua, anh không dám để Tiêu Nhược nhìn thấy chân của mình, anh cũng không chắc liệu cô có thấy hay không.
Suy cho cùng, anh vẫn không buông bỏ được lớp tự ti cuối cùng.
Anh đặt tay lên đầu gối trái, nhìn vào cánh cửa phòng tắm mờ ảo mà ngây người.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một lát sau, Tiêu Nhược mặc một chiếc váy ngủ hai dây bước ra, trên đầu quấn khăn.
Hứa Gia Ngôn hoàn hồn, khóe miệng cứng ngắc của anh hơi nhếch lên một chút, nụ cười rất gượng gạo, Tiêu Nhược nhìn ra được điều đó.
Cô bước tới, vén váy, ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Sao vậy anh?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Sao em không sấy khô tóc?”
Tiêu Nhược chống cằm, mắt nhìn anh: “Em muốn anh sấy cho em.”
Anh cười đồng ý, định đứng dậy thì đầu gối bị Tiêu Nhược giữ lại: “Để em đi lấy.”
Cô lấy máy sấy, c*m v** ổ điện rồi ngồi xuống bên cạnh anh, quay lưng về phía anh.
Tiếng máy sấy kêu ù ù, chất tóc cô mềm mại, đã dùng dầu xả, khi vuốt qua ngón tay thì rất mượt. Hứa Gia Ngôn mất một lúc mới sấy khô được mái tóc dài của cô.
“Xong rồi.”
Tiếng máy sấy dừng lại, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiêu Nhược quay lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hứa Gia Ngôn.”
“Ừ?”
Tiêu Nhược do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Đêm qua em đã nhìn thấy chân của anh rồi.” Thực ra cô không thấy.
Biểu cảm của Hứa Gia Ngôn khựng lại, các ngón tay trên chân đột nhiên siết chặt.
“Lúc anh ngủ, em còn chạm vào nó nữa.” Lúc nửa đêm cô tỉnh dậy, tay cô ở trong chăn, lén chạm vào một cái, chỉ một cái thôi, còn là chạm nhẹ bằng đầu ngón tay.
Anh có một vẻ ngoài dịu dàng, khi mặt không có cảm xúc, ánh mắt anh rất lạnh nhạt, như là một hòn đảo cô độc. Lúc này, anh nhíu mày, khi chăm chú nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, ngoài ba phần tự ti không thể gạt bỏ, trong mắt anh còn lại toàn là sự sợ hãi.
Đúng vậy, anh vẫn luôn sợ hãi, bình thường tuy là anh giấu rất kỹ, nhưng trước mặt Tiêu Nhược, dù ít hay nhiều cũng sẽ lộ ra đôi chút.
Tiêu Nhược đặt tay lên mu bàn tay anh, tay anh rất đẹp, mặc dù lòng bàn tay có vết chai mỏng do đẩy xe lăn và chống gậy trong nhiều năm, nhưng da mu bàn tay lại rất mịn màng, năm ngón tay thon dài.
Giọng cô dịu dàng, như đang dỗ dành anh: “Khi anh không thích em, em đã theo đuổi anh, bây giờ cuối cùng em cũng theo đuổi được anh rồi.” Cô đưa tay phải ra huơ huơ trước mặt anh: “Anh xem, anh cũng đã đeo nhẫn cho em rồi.” Cô đặt tay trái lên đầu gối trái của anh, dịu dàng dỗ dành anh, muốn gỡ bỏ sự phòng bị và tự ti trong lòng anh: “Giờ em là người thân cận với anh nhất.”
Có lúc cô rất vô tư, nhưng cũng có lúc tâm tư lại tinh tế đến lạ.
“Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn có hơi nghẹn ngào, giọng có phần khàn đi: “Em chưa bao giờ để ý đến nó sao?” Anh nói về chân của mình.
Cô lắc đầu, không một chút do dự mà trả lời: “Chưa bao giờ!” Nếu từng do dự, cô đã không đâm đầu vào và không thoát ra được.
Cô là một thương nhân, đã quen tính toán, nhưng cán cân trong lòng cô chưa bao giờ đo đếm Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn chân trái của mình, anh hạ quyết tâm thật lớn, đặt tay cô lên đầu gối trái của anh, nhắc nhở cô: “Từ chỗ này trở xuống, tất cả đều là giả.”
“Em biết.” Cô đã biết điều này từ ba năm trước.
Anh ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Rất xấu.” Lúc trước, ngay cả anh cũng phải mất một thời gian dài mới chấp nhận điều này, ngay cả bây giờ, anh cũng không quá muốn nhìn chân mình. Mỗi lần nhìn vào là lại có một giọng nói nhắc nhở anh rằng, anh là một người khuyết tật, một người khuyết tật với tứ chi không lành lặn.
Tiêu Nhược đưa cánh tay trái của mình cho anh xem. Trên cánh tay trái của cô có một vết bỏng, dài bằng bàn tay cô, là do khi còn nhỏ bị nước sôi làm bỏng. Lúc đó là mùa đông, Phan Vân đã rót một cốc nước sôi vào cốc và để trên bàn học. Khi ấy, Tiêu Nhược còn nhỏ, chiều cao chưa bằng cái bàn, cô kiễng chân với lấy cốc trà, cả cốc nước nóng cứ như vậy mà tràn vào tay áo của cô dọc theo cổ tay cô. Phan Vân lúc đó thiếu kinh nghiệm, trong lúc hoảng loạn đã trực tiếp cởi áo bông của cô ra, phần da ở đó cũng bị lột theo, đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo.
Tiêu Nhược hỏi anh: “Có xấu không anh?”
Chỗ đó có thể thấy rõ những lỗ chân lông li ti, một số chỗ lồi lõm, có hai chỗ da còn nhăn lại với nhau.
Hứa Gia Ngôn chạm vào vết sẹo đó, lắc đầu nói: “Không xấu.”
Tiêu Nhược đứng dậy từ bên cạnh anh, ngồi xổm xuống dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc trước không phải anh nói là mỗi tối đều sẽ chườm nóng sao?”
Cô thận trọng: “Anh đi tắm trước đi, tắm xong em chườm nóng cho anh, được không anh?”
Hứa Gia Ngôn do dự một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu.
Tiêu Nhược đứng dậy, nắm lấy tay anh, dắt anh vào phòng tắm.
Cô kéo một chiếc ghế đặt trên sàn nhà trong phòng tắm, để anh ngồi xuống. Anh ngồi xuống, lại do dự một lúc rồi mới từ từ kéo ống quần trái lên.
Anh không dám ngẩng đầu, không dám nhìn biểu cảm của cô.
Tiêu Nhược cũng không cố tình đứng đó nhìn anh, cô đi đến bồn rửa mặt làm việc của mình, chải tóc, buộc tóc, lau hơi nước trên gương…
Cho đến khi Hứa Gia Ngôn tháo chiếc chân giả ra, cô mới quay lại đỡ anh đứng lên.
Cô định cởi cúc áo sơ mi của anh, nhưng Hứa Gia Ngôn giữ tay cô lại: “Để anh tự làm.”
Trên tường trong phòng tắm của nhà Hứa Gia Ngôn có lắp tay vịn, nhưng ở nhà Tiêu Nhược thì không có, cô hơi lo lắng, sợ anh bị ngã: “Để em đỡ anh vào trong rồi em sẽ ra.”
Hứa Gia Ngôn cười: “Em muốn xem anh cởi hết đồ à?”
Tiêu Nhược lập tức cúi đầu, lắp bắp: “Em, em không có ý đó.”
“Em đi lấy giúp anh cây gậy nhé.”
Tiêu Nhược cúi đầu chạy ra ngoài lấy gậy, quay lại thì lại không yên tâm, liếc nhìn vào phòng tắm một lần nữa rồi trải một chiếc khăn tắm dưới vòi hoa sen, dặn dò: “Vậy anh từ từ thôi nhé, em ra ngoài trước.”
“Nhược Nhược.” Anh gọi cô lại: “Anh chưa lấy quần áo vào.”
“Để em đi lấy cho anh.”
Cô lấy quần áo vào treo lên giá rồi quay đầu liếc nhìn anh: “Có gì anh cứ gọi em, em ở ngoài đây thôi.”
“Được.”
Hơn hai mươi phút sau, Hứa Gia Ngôn mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton, một chiếc quần short, chống gậy đứng ở cửa phòng tắm.
Tóc anh vẫn còn ướt, tóc mái trên trán rủ xuống, có cảm giác trẻ trung hơn mấy phần.
Tiêu Nhược đi đến, dùng tay vuốt vuốt mái tóc của anh, chặc lưỡi: “Khuôn mặt này của anh định làm khổ bao nhiêu cô gái đây?”
Hứa Gia Ngôn cười nhẹ: “Chỉ khổ mỗi em thôi.” Chỉ mình em, thế là đủ rồi.
Tiêu Nhược đỡ tay anh, dìu anh đến bên giường ngồi xuống: “Để em đi lấy nước nóng cho anh.”
Cô đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng mang ra, ngồi xổm xuống, đặt chậu nước xuống đất, nhúng khăn vào nước nóng.
Hứa Gia Ngôn nắm tay cô: “Để anh tự làm.”
Tiêu Nhược gạt tay anh ra: “Đã nói là em sẽ chườm cho anh rồi mà.”
Cô đắp chiếc khăn nóng lên chân anh, mắt đỏ hoe nhìn vào bàn tay mình.
“Sao vậy em?” Anh lo là làm cô sợ, vô thức dùng tay mình che lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lộ đầy tự ti và hốt hoảng của anh: “Em đau lòng.” Cô không dám tưởng tượng đến những ngày tháng anh tỉnh dậy trong bệnh viện một mình, anh đã tuyệt vọng đến thế nào!
Anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, thấp giọng gọi cô: “Nhược Nhược.”
“Ừ?” Tiêu Nhược cố nén nước mắt đang chực trào.
Anh cúi người xuống, cúi đầu đặt môi lên trán cô.
Mất đi nửa cái chân là bất hạnh của anh, nhưng——
Anh nói: “Gặp được em, anh rất may mắn.”
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, trong mắt anh đều là những vòng sáng hạnh phúc và thỏa mãn.
Sau khi chườm chân xong, Hứa Gia Ngôn ôm cô nằm xuống giường.
“Anh kể cho em nghe chuyện trước đây của anh đi?”
Hứa Gia Ngôn tựa vào gối, cụp mắt nhìn cô: “Em muốn nghe gì?”
Tiêu Nhược nghĩ một chút: “Hồi đại học, có nhiều người theo đuổi anh không?” Cô khá muốn biết điều này.
Hứa Gia Ngôn cười khẽ: “Em đoán xem.”
Còn cần đoán ư, cô bĩu môi: “Chắc chắn là rất nhiều.”
Anh còn chưa nói gì, cô đã có chút ghen tuông, anh chỉ có thể lắc đầu: “Không nhiều đâu.”
Cô không tin: “Anh lừa ai vậy!”
Anh đổi cách nói: “Hồi anh học đại học, anh không hay nói chuyện với con gái.”
Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”
“Chỉ là…” Anh suy nghĩ một chút tìm từ ngữ.
Tiêu Nhược nói trúng tim đen: “Là lạnh lùng phải không!” Cô gật đầu tán đồng: “Thường thì những người đẹp trai hay lạnh lùng lắm.”
“Anh không đẹp trai lắm.” Anh nói: “Trong trường có nhiều người đẹp trai hơn anh.”
“Hứ.” Tiêu Nhược bóp cằm anh: “Anh đúng là khiêm tốn quá.”
Hứa Gia Ngôn hỏi ngược lại cô: “Thế còn em? Hồi đi học có nhiều người theo đuổi em không?”
Tiêu Nhược dõng dạc: “Tất nhiên rồi, em là học bá đó nha.” Nhưng học bá thì chỉ tập trung vào việc học thôi.
Chuyện cô là học bá, lần đầu tiên Phan Vân đi tìm anh đã nói với anh: “Dì nói em 16 tuổi đã đậu vào lớp thiếu niên rồi.”
“Đương nhiên.” Cô rất đắc ý: “Lúc đó em thi đứng nhất toàn thành phố đấy.”
“Giỏi thế.” Anh hỏi: “Môn nào điểm cao nhất?”
“Toán và vật lý.”
“Ừm…” Anh nói: “Vậy sau này con mình chắc không phải lo môn khoa học tự nhiên rồi.”
Cô cười ngượng ngùng: “Ai thèm sinh con cho anh.” Cô cứ làm như mình không quan tâm.
Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Không sinh con cho anh sao?”
Cô mím môi, không nói gì, nhưng trong lòng thì vui sướng.
Tay anh cào nhẹ vào cô dưới chăn, nhột khiến cô cười khúc khích rúc đầu vào trong chăn. Anh cũng nằm xuống, phủ mình trên người cô.
Trong chăn, mặt cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt thì lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh thích con trai hay con gái?”
Anh không cần suy nghĩ: “Anh thích cả hai.” Con của cô sinh ra cho anh, dù là trai hay gái thì anh đều thích.
Những nụ hôn dày đặc bắt đầu rơi xuống, ban đầu còn nhẹ nhàng, sau đó thì mất kiểm soát. Trong mắt anh tràn đầy ướt át, ánh mắt có h*m m**n nóng bỏng, mang theo hơi nước mơ màng, gợi cảm và cuốn hút.
Dây áo đã tuột xuống, trong chăn vang lên những âm thanh ngượng ngùng.
Giữa chừng, vì nhiệt độ trong chăn quá cao, Hứa Gia Ngôn bèn kéo chăn lên một chút, ngay lập tức những âm thanh mờ ám lập tức vang ra ngoài. Anh che miệng cô lại, giọng khàn khàn dỗ dành cô: “Nhỏ tiếng một chút.” Anh sợ cách âm không tốt.
Tiêu Nhược nhíu mày, bực thật chứ.
Cứ… không thể thả lỏng hoàn toàn, không thể tận hưởng.
Sau khi xong chuyện, Tiêu Nhược rúc vào lòng anh hỏi: “Anh thấy dáng em đẹp không?”
Cô đang muốn anh khen đây mà.
Hứa Gia Ngôn rất thành thật: “Đẹp.”
Chỉ một từ, Tiêu Nhược không hài lòng: “Đẹp thế nào?”
Hứa Gia Ngôn bật cười, suy nghĩ một lúc, gượng mặt đo đỏ còn chưa tiêu tan lại càng đỏ hơn: “Có lồi có lõm.”
Dùng từ này, Tiêu Nhược cảm thấy anh đang qua loa: “Anh không thấy chân em rất dài à?”
Hứa Gia Ngôn: “…”
“Em mặc áo ngực cỡ 34B đấy.” Cô cúi đầu nhìn mình: “Em chưa đến 50kg mà đã mặc 34B rồi.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Anh không rõ 34B là cỡ thế nào, ánh mắt cũng theo đó liếc nhìn xuống ngực cô.
Tiêu Nhược nhích lại gần: “Trên TV mấy nữ diễn viên ngực nhìn to đều là giả thôi.” Đôi khi cô có chút ngại ngùng, Hứa Gia Ngôn không thể đoán được, nhưng lúc này cô lại hết sức tự nhiên, không chút ngại ngùng mà ưỡn ngực lên cho anh xem: “Nếu em mặc mấy bộ váy hở bạo, chắc chắn sẽ bùng nổ lắm cho xem.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Anh rất bối rối, đang nghĩ xem “bùng nổ” nghĩa là gì.
Thấy anh còn đang suy nghĩ, mặt cô hơi tái đi, cũng không mặc quần áo mà ngồi dậy: “Hứa Gia Ngôn, anh không thích dáng em.”
Oan ghê chứ, Hứa Gia Ngôn lập tức ngồi dậy theo, vội vàng giải thích: “Anh không có.”
“Thế mà anh không chịu khen em.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Khen chứ, anh suy nghĩ tìm từ ngữ, mất khoảng bảy tám giây: “Em là người có vóc dáng đẹp nhất mà anh từng thấy.” Nói xong thì anh đã hối hận, hình như anh đã tự đào hố chôn mình rồi.
Không tin, nghe kìa: “Anh còn từng nhìn thấy ai nữa?”
Hứa Gia Ngôn: “…” Anh bối rối.
Anh cố gắng nắm lấy tay cô, Tiêu Nhược hừ một tiếng rồi giật tay ra.
Anh lại tiếp tục, kéo cô vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp sưởi ấm cơ thể cô: “Anh chỉ từng nhìn em, thật sự chỉ từng nhìn mỗi mình em.” Anh dỗ dành một cách trực tiếp hơn: “Cả đời này chỉ nhìn mỗi em.”
Tiêu Nhược được dỗ dành, cô mím môi cười, nhìn anh: “Miệng lưỡi ngọt thật đấy.”
Trong phòng đã bật máy sưởi, nhưng anh vẫn lo cô bị lạnh: “Chui vào chăn đi, đừng để bị cảm.”
Tiêu Nhược chui vào chăn, Hứa Gia Ngôn giúp cô kéo chăn kín rồi cũng nằm xuống, ôm cô vào lòng: “Nhược Nhược.”
“Ừ?”
“Anh rất sợ em giận.” Anh nói: “Mỗi lần em giận là anh không biết phải làm sao cả.”
Tiêu Nhược dạy anh: “Lần sau em giận, anh cứ cưỡng hôn em là được.”
Anh nửa tin nửa ngờ: “Thật là có thể dỗ được em?”
“Ừ.” Cô còn rất mong chờ: “Chắc là được.” Vì trên mạng đều nói vậy, bạn gái mà giận, chẳng có gì mà cưỡng hôn không thể giải quyết được.
“Được.” Anh nhớ kỹ, lần sau cô giận, anh sẽ cưỡng hôn cô.
–
*Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ 1:
Tiêu Nhược: “Anh đỏ mặt gì chứ, em nói thật mà.”
Hứa Gia Ngôn: “… Anh không có đỏ mặt.” Anh chỉ đang rất nghiêm túc nghe cô nói.
Tiêu Nhược: “Ý em là anh có một cô vợ ngực lớn đấy.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Cũng không lớn lắm đâu, chỉ… vừa đủ một tay anh.
Vở kịch nhỏ 2:
Tiêu Nhược: “Phiền lần sau nhớ thêm cảnh cưỡng hôn, cảm ơn.”
Tôi: “Nhớ rồi.”