Hứa Gia Ngôn ở nhà Tiêu Nhược hai ngày rồi mới quay về, khi đi còn đưa Tiêu Nhược đi cùng.
Phan Vân rất buồn, sau khi họ đi, bà lau nước mắt: “Còn chưa kết hôn mà đã chạy theo người khác rồi.” Không phải nói sinh con trai là sinh cho nhà người khác, sinh con gái còn có thể có thêm một đứa con trai sao.
Đúng là lừa người.
Lão Tiêu ôi chao một tiếng: “Chỗ ở cũng không xa, lái xe nửa tiếng là đến mà.”
Có gần nữa thì còn không phải là mất nửa tiếng ư, Phan Vân đá ông một cái: “Chỉ có ông là thoải mái thôi! Hu hu hu… Hu hu hu…”
Sau khi rời khỏi biệt thự, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược không về thẳng Hồng Phong Uyển mà đi siêu thị trước.
Hứa Gia Ngôn đang xem bàn chải đánh răng điện, nhìn rất chăm chú.
Anh cầm một chiếc màu trắng và một chiếc màu hồng, hỏi cô: “Em thích cái nào?”
Tiêu Nhược chỉ vào cái màu trắng: “Cái này.” Cô không thích màu hồng hồng dễ thương lắm, từ nhỏ đã không thích.
Hứa Gia Ngôn lấy thêm một hộp kem đánh răng nữa, anh thấy Tiêu Nhược dùng loại này trong phòng tắm của cô. Tiêu Nhược đẩy xe đẩy theo sau anh, cô không đẩy xe đúng cách, mà cúi người, dựa cơ thể lên phía trượt đi.
Hứa Gia Ngôn quay đầu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, cười nói: “Đi chậm thôi.”
Hai người đi tới khu vực đồ dùng giường ngủ, Tiêu Nhược hỏi anh: “Anh định mua đồ giường ngủ à?”
“Nhà anh toàn màu tối,” anh nói: “Anh thấy em dùng toàn màu sáng.” Anh muốn chọn theo sở thích của cô.
“Màu tối cũng rất đẹp mà.” Cô cười cợt nhả, nói không chút nghiêm túc: “Chỉ cần là giường của anh, màu gì em cũng thích.”
Lúc đó, một đôi tình nhân đi ngang qua, Hứa Gia Ngôn liếc nhìn một cái, anh dễ ngại, bèn cúi đầu xuống một chút.
Trong mắt Tiêu Nhược không có ai khác, cô nắm lấy cánh tay của Hứa Gia Ngôn: “Em quên mang đồ ngủ rồi.” Cô cố tình nói thế.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó hỏi cô: “Lát nữa chúng ta xuống dưới xem có không nhé?”
Tiêu Nhược không phải thật sự muốn anh mua, cô mím môi, biết anh ngại ngùng, cô che miệng cười, nhỏ giọng nói: “Em có thể mặc áo sơ mi của anh được không?”
Lúc này, Hứa Gia Ngôn suy nghĩ rất chính trực, không vòng vo: “Mặc áo sơ mi ngủ không thoải mái đâu.” Anh trả lời rất nghiêm túc, Tiêu Nhược chu môi giả vờ giận dỗi, đấm nhẹ vào cánh tay anh: “Không mặc là thoải mái nhất!”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Đến khu vực rau củ, Hứa Gia Ngôn sợ cô lạc, một tay chống gậy, một tay ôm eo cô.
Tiêu Nhược là sát thủ nhà bếp đến trứng gà cũng không biết chiên, rất nhiều món cô đã ăn chín nhưng chưa từng thấy ở dạng sống, cô cũng không đưa ra ý kiến, chỉ đứng yên một bên nhìn Hứa Gia Ngôn chọn đồ.
Ở khu vực rau củ tươi có không ít cặp vợ chồng, nhưng hầu hết là các chị em phụ nữ lựa chọn, còn các anh thì đẩy xe gật đầu phụ họa. Đến lượt Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược, mọi thứ ngược lại.
Một dì đối diện cũng đang chọn rau củ nhìn Hứa Gia Ngôn một cái, lại nhìn Tiêu Nhược một cái rồi bĩu môi.
Không phải là ghen tỵ sao, Tiêu Nhược hừ một tiếng, quay mặt đi, không thèm để ý.
Mua xong rau, họ lại mua thêm một ít sữa chua và trái cây. Khi đi qua khu vực đông lạnh, Tiêu Nhược nhìn vào tủ đông và hỏi Hứa Gia Ngôn: “Anh biết nấu bò bít tết không?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Em muốn ăn à?”
“Ừm.”
Hứa Gia Ngôn liền lấy vài hộp, Tiêu Nhược lại nhớ ra: “Nhà anh có rượu không?”
Hứa Gia Ngôn bình thường không uống rượu.
Tiêu Nhược nghĩ một lát rồi quyết định thôi, Hứa Gia Ngôn không thích cô uống rượu.
Hai người đi dạo siêu thị hơn một tiếng đồng hồ, thanh toán xong, xuống thang máy đến tầng một, Hứa Gia Ngôn nhìn quanh một lượt, thấy nhãn hiệu sữa rửa mặt mà Tiêu Nhược hay dùng liền dắt tay cô đi tới.
Đến quầy chuyên doanh, Tiêu Nhược cười: “Làm gì đấy, anh còn muốn mua mỹ phẩm dưỡng da cho em à?”
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn nói: “Để một bộ ở nhà anh, em cũng không cần mang đi mang về nữa.” Vừa nãy anh tìm nhãn hiệu này mãi ở siêu thị trên tầng mà không thấy.
Mỹ phẩm dưỡng da của nhãn hiệu này rất đắt, Tiêu Nhược không muốn anh tốn tiền, bèn nói dối: “Ở nhà em còn một bộ chưa mở nữa, không cần mua đâu.”
Hứa Gia Ngôn hiếm khi kiên quyết: “Anh muốn mua cho em.” Anh chỉ vào một loại: “Là loại này phải không?”
Tiêu Nhược không ngờ anh tinh ý như vậy, thế mà nhớ được cả những chi tiết này.
“Em dùng cả bộ này phải không?” anh hỏi.
“Ừ.”
Hứa Gia Ngôn chỉ vào loại đó, ngẩng đầu nói với nhân viên bán hàng: “Xin chào, cho tôi lấy bộ này.”
Nhân viên bán hàng rất thích những khách hàng chỉ nhìn hàng mà không hỏi gì, sau đó vung tay mua ngay, cô ấy lập tức ghi hóa đơn, đưa cho Hứa Gia Ngôn, tay chỉ về phía quầy thu ngân: “Quầy thu ngân ở đằng kia.”
Mỹ phẩm dưỡng da của Tiêu Nhược bình thường đều do Tiểu Trương mua giúp, Tiêu Nhược liếc nhìn hóa đơn, cô có chút tiếc tiền: “Đắt quá.”
Bình thường Tiêu tổng mua sắm không bao giờ để ý giá cả, nhưng từ khi ở bên Hứa Gia Ngôn thì đã bắt đầu tiếc tiền.
Hứa Gia Ngôn xoa đầu cô: “Mỹ phẩm dưỡng da của con gái các em đâu phải ngày nào cũng mua.”
“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược chu môi: “Em dùng mỹ phẩm rất hao đấy.” Chỉ riêng nước hoa hồng, cô cũng phải vỗ ba lần, chai 200ml, cô có thể dùng hết trong một tháng.
Hứa Gia Ngôn ồ một tiếng: “Dùng hết anh lại mua cho em.”
Tiêu Nhược: “…” Còn có thể làm như vậy hả… Cô tìm được một người bạn trai còn rất biết chiều chuộng.
Trên đường về, Tiêu Nhược nói: “Thực ra trước đây em từng lo lắng.” Cô chưa nói hết, quay sang nhìn Hứa Gia Ngôn: “Vì là em chủ động theo đuổi anh, Nghiêm Ưu Nguyệt nói con gái mà quá chủ động thì con trai sẽ không biết trân trọng.”
Đèn đỏ còn rất lâu, còn hơn 70 giây nữa, Hứa Gia Ngôn nghiêng người qua, ngậm lấy môi cô mà m*t nhẹ, đầu lưỡi tiến vào một chút, truyền hơi thở của anh cho cô.
Chỉ cần là Hứa Gia Ngôn chủ động hôn cô, Tiêu Nhược sẽ vô cùng phấn khích. Cô ấn phanh tay, tay không kiểm soát được mà luồn vào trong áo của Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn rời môi cô, giữ lấy bàn tay đang làm loạn của cô, hơi thở còn có chút đứt quãng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười. Anh cười nhìn cô với ánh mắt mờ mịt ngập nước: “Đang ở ngoài đường.”
Tiêu Nhược chu môi, l**m lấy nước miếng của anh trên môi mình.
Chiếc xe phía sau bấm còi một tiếng, Tiêu Nhược cũng tức giận hừ nhẹ một tiếng: “Về nhà sẽ xử lý anh.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Về đến nhà, Tiêu Nhược đè anh xuống sofa, xử lý gần mười phút mới chịu buông tha anh.
Hứa Gia Ngôn sờ vào đôi môi nóng rát của mình: “Nhược Nhược, em cắn rách đầu lưỡi anh rồi.”
Tiêu Nhược cố tình nhưng không chịu thừa nhận, cô giả vờ lo lắng: “Thè ra đây cho em xem nào.”
Hứa Gia Ngôn vươn đầu lưỡi ra một chút.
Tiêu Nhược ngửa đầu, lại ngậm lấy đầu lưỡi của anh, m*t một hồi…
Hứa Gia Ngôn: “…”
Buổi tối, Hứa Gia Ngôn nấu cơm chiên dứa, Tiêu Nhược ăn một bát rưỡi. Cô ngồi trên sofa, sờ cái bụng tròn vo, hơi lo lắng: “Hứa Gia Ngôn, sau này em không ăn tối nữa.”
Hứa Gia Ngôn cắt một đĩa trái cây đưa tới: “Em cũng đâu có mập.”
“Nhưng nếu cứ ăn như thế này, em sẽ mập đấy.”
Hứa Gia Ngôn sờ vào bụng cô: “Vậy sau này ăn ít hơn một chút.”
Tiêu Nhược có chút rầu rĩ: “Sau này em sinh con, phải thuê một bảo mẫu.”
Hứa Gia Ngôn lắp bắp một chút: “Bảo… bảo mẫu?” Anh cho là cô đang ám chỉ điều gì đó.
“Ừ.” Tiêu Nhược nói rất nghiêm túc: “Nếu em ăn đồ anh nấu, em sẽ béo như heo mất.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
“Người ta nói bảo mẫu bây giờ nấu ăn vừa đủ dinh dưỡng mà không làm tăng cân.” Cô suy nghĩ rất nghiêm túc: “Nhưng mà bảo mẫu giỏi chắc phải đặt trước.” Cô đang nghĩ, liệu mình có nên đặt trước một người không.
Nhưng cô dường như quên mất rằng mình vẫn chưa kết hôn.
Hứa Gia Ngôn ngồi đó, nhìn biểu cảm vừa ngây ngốc vừa sinh động của cô, không khỏi bật cười.
Anh ngồi lại gần cô: “Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược kéo suy nghĩ về: “Ừ?”
“Chờ kỳ nghỉ kết thúc, anh muốn về huyện Sương.”
“Về huyện Sương làm gì?” cô hỏi: “Đi viếng mộ chú và dì ạ?”
“Không phải.” Anh đã suy nghĩ hai ngày nay: “Anh muốn về bán nhà.”
“Bán nhà?” Tiêu Nhược có hơi kinh ngạc “Bán nhà để làm gì?”
Anh nghiêm túc: “Anh muốn đổi một căn nhà lớn hơn.” Căn nhà hiện tại của anh chỉ hơn 90 mét vuông, lúc trước mua còn nghĩ là đủ rộng, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy nhỏ, anh không muốn cô chịu thiệt thòi.
Tiêu Nhược không hiểu ý trong lời nói của anh, nhìn quanh phòng khách một vòng: “Căn nhà này đủ ở mà.”
Hứa Gia Ngôn nắm tay cô, ánh mắt anh nhìn cô thẳng thắn và cháy bỏng: “Anh muốn cưới em.”
Tiêu Nhược ngẩn người.
Hứa Gia Ngôn thấy cô không phản ứng, cười hỏi: “Nghe thấy anh nói gì không?”
Giống như đang mơ.
Tiêu Nhược chầm chậm giơ tay lên, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào mặt anh, có cảm giác ấm áp, không phải đang mơ.
Rồi cô khẽ chớp mắt, nước mắt liền trào ra.
Hứa Gia Ngôn dùng ngón tay lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc rồi nè?”
Mắt cô đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh nói muốn cưới em?”
“Ừ.” Anh nâng mặt cô lên, vẻ mặt thành kính: “Em đồng ý lấy anh chứ?”
Cô gật đầu như giã tỏi: “Đồng ý chứ!” Làm sao mà cô có thể không đồng ý được, cô cầu còn không được nữa là! Hơn nữa, cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh, trên tay còn đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn anh mua đây.
Cô hít mũi một cái, bắt đầu không thể chờ đợi được nữa: “Vậy khi nào anh sẽ cưới em?” Cô tưởng sau khi anh cầu hôn thì còn sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa.
“Đợi anh mua nhà xong sẽ cưới em.”
Còn phải đợi mua nhà, vốn dĩ cô cũng không vội lắm, nhưng bây giờ anh đã chủ động đề nghị, cô đã không muốn đợi nữa: “Đây không phải là có nhà rồi sao, cần gì phải mua nữa?”
Anh nói: “Anh muốn em sống thoải mái hơn một chút.” Cô nên là một cô gái được cưng chiều, và anh cũng muốn cưng chiều cô.
Nhưng những điều Tiêu Nhược lo lắng lại không giống như anh, mua nhà cần phải sửa sang, sửa xong còn phải để một thời gian, như thế phải đợi đến bao giờ.
“Chúng ta ở đây không được sao, em thích ở đây, hơn nữa nơi này cũng gần chỗ anh làm việc.” Cô tiếp tục tìm lý do để thuyết phục anh: “Hơn nữa chỉ có hai chúng ta, cần gì ở nhà lớn thế?”
Anh nghĩ xa hơn cô: “Sau này còn phải sinh con nữa.”
Đó là chuyện sau này, chuyện sau này thì để sau này lo, hiện tại cô chỉ muốn kết hôn với anh trước: “Đây không phải là nhà ba phòng sao, chúng ta ở một phòng, bé cưng ở một phòng, dù sinh hai đứa cũng đủ chỗ mà!”
Vậy… vậy thì không còn lý do để phản bác nữa.
Tiêu Nhược thấy anh có vẻ do dự, bèn thừa thắng xông lên: “Chúng ta cưới trước được không anh?” Giọng điệu và dáng vẻ gấp gáp không chịu nổi.
Nhưng Hứa Gia Ngôn trước đây đã hứa với bố mẹ cô rằng anh sẽ mua nhà, anh không muốn nuốt lời.
“Vài ngày nữa anh sẽ về một chuyến, gửi thông tin nhà cho công ty môi giới.” Về chuyện nhà cửa, anh kiên quyết: “Xem thử có thể bán được giá bao nhiêu, rồi chúng ta sẽ đi xem nhà gần chỗ bố mẹ em.”
Nhà họ Tiêu chỉ có mỗi đứa con gái là Tiêu Nhược, anh suy nghĩ rất chu toàn.
“Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược đang do dự không biết có nên nói với anh về một căn nhà cô đứng tên không: “Vâng?”
“Tiền của anh không đủ để mua biệt thự.” Thực ra trước đây Nghiêm Trượng đã nói với anh về căn biệt thự đó, anh đã tìm kiếm trên mạng, căn nhà rất đẹp, nói thật là anh đã hơi động lòng, nhưng giá lại thật sự quá cao, đến vài chục triệu.
Tiêu Nhược bĩu môi: “Em đâu có thực dụng thế.”
“Anh biết.” Anh im lặng một lát, lấy ra một chiếc thẻ từ trong túi và đặt vào tay cô: “Đây là tất cả tiền của anh.” Số tiền bồi thường sau vụ tai nạn xe trước đây, anh không động vào một xu, những năm qua anh cũng gửi vào quỹ quản lý tài sản.
Tiêu Nhược cúi đầu nhìn chiếc thẻ màu vàng kim, hốc mắt nóng lên, cô cắn môi, không biết phải nói gì.
Hứa Gia Ngôn đặt tay lên tay cô: “Anh biết em không thiếu mấy thứ này.” Nhưng anh vẫn muốn cho cô hết mọi thứ của mình: “Đi theo anh, em sẽ chịu thiệt thòi—”
Tiêu Nhược đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe, hai mắt ngấn lệ, giọng cũng nghẹn ngào: “Ai nói em thiệt thòi.” Cô chưa bao giờ cảm thấy thiệt thòi khi ở bên anh.
Cô đặt thẻ vào túi áo ngủ, mắt đầy nước nhưng vẫn đùa: “Sau này anh không được giấu quỹ đen, thẻ lương cũng phải nộp lên.” Cô biết, chỉ có nói và làm như vậy mới có thể bảo vệ được lòng tự trọng của anh.
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn lau nước mắt cho cô, vui vẻ tình nguyện bị cô quản lý: “Tất cả đều cho em.”
Tiêu Nhược vẫn cảm thấy nên nói ra, nhưng cần một chút mưu trí. Cô rúc vào lòng anh, ở trong lòng anh nhẹ nhàng gọi tên anh: “Hứa Gia Ngôn.”
“Ừ?”
“Tiền của anh là của em, vậy tiền của em có phải cũng là của anh không?”
Hứa Gia Ngôn do dự hai giây mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Tiêu Nhược lập tức ngồi thẳng dậy: “Vậy thì em có một căn nhà sẵn rồi.” Chủ yếu là nhà đã được sửa sang xong hơn một năm, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào.
Hứa Gia Ngôn biết cô đang tính toán gì, nhưng vẫn kiên trì: “Nhưng anh muốn mua.”
Tiêu Nhược cố ý giả vờ ấm ức và mất mát: “Em cứ tưởng sau này em sẽ là người quyết định trong nhà.” Nói xong, cô cố tình thở dài một hơi.
“Anh không có ý đó.” Anh sốt ruột giải thích: “Tất nhiên anh sẽ nghe lời em.”
“Vậy mà anh vẫn muốn mua nhà.” Cô bĩu môi: “Anh còn nói không phân của anh của em.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Cảm thấy không có cách nào phản bác.
Tiêu Nhược ngẩng đầu, giả bộ tội nghiệp nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: “Haizz, khi em mua căn nhà đó, em đã nghĩ, nếu sau này em có thể sống cùng Hứa Gia Ngôn ở đây thì tốt biết mấy, lúc đó có cảm giác như mình đang mơ vậy.” Cô cúi đầu, lại thở dài một hơi: “Bây giờ xem ra, quả nhiên là nằm mơ giữa ban ngày.” Cô quay đầu nhìn anh: “Tuy là chúng ta đã ở bên nhau, nhưng lại không thể sống trong căn nhà đó.” Cô vừa chép miệng vừa lắc đầu: “Thật là tiếc cho cả căn phòng đầy ảnh của em.”
Hứa Gia Ngôn không khỏi tò mò: “Ảnh gì cơ?”
Tiêu Nhược cũng không trả lời anh, đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo dép lê bước vào phòng ngủ, cao giọng: “Thật tiếc quá~”
Hứa Gia Ngôn: “…”
–
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Nhược: Xin trao cho tôi một bức tượng vàng nhỏ.
Chương tiếp theo sẽ có nội dung quan trọng, độc giả chú ý nha.