Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 42

14h chiều, Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh.

Khi nhìn thấy tảng đá cảnh cao ba mét dựng trước cổng, Hứa Gia Ngôn bật cười.

“Là vì trong tên có chữ “Gia” hả?” Anh quay sang hỏi cô.

Tiêu Nhược chỉ cười chứ không nói gì. 

Ban đầu đúng là vì tên của khu này có chữ “Gia” nên cô mới mua.

Khu này toàn biệt thự kiểu Pháp, có cả loại liền kề và loại độc lập. Tiêu Nhược mua một căn biệt thự độc lập gần vườn hoa trung tâm nhất.

Biệt thự có ba tầng, chỗ đỗ xe ở tầng hầm thứ hai, tầng này được trang trí rất sang trọng.

Tiêu Nhược đỗ xe xong, hai người vào thang máy dẫn thẳng lên nhà. 

Hứa Gia Ngôn vừa chống gậy, vừa ôm eo cô: “Sao không nói gì nữa thế?”

Tiêu Nhược liếc nhìn anh, vì sợ anh lại cố chấp nên cô nói: “Em đang nghĩ nếu anh tiếp tục từ chối thì em sẽ thuyết phục anh thế nào.”

Hôm qua cô chỉ nói là một căn nhà chứ không nói là biệt thự.

Vào trong biệt thự, Tiêu Nhược cũng không dám giới thiệu nhiều. Hồi đó, chỉ riêng việc trang trí căn nhà này đã tốn gần một năm. Mọi chi tiết bên trong, từ vật liệu của tủ đến các vật trang trí nhỏ xíu đều do cô tỉ mỉ chọn lựa.

Không gian của biệt thự rất lớn. Phòng khách với trần cao treo một chiếc đèn chùm pha lê hình xoắn ốc. Bộ sofa hình chữ U màu vàng nhạt, bàn trà bằng kính kim loại dài và chiếc tivi siêu lớn gắn tường, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng mà không quá phô trương, tạo không khí ấm áp.

Hứa Gia Ngôn quay lại nhìn Tiêu Nhược đang không dám nói gì đứng sau lưng anh.

Tiêu Nhược mím môi, bước tới khoác tay anh: “Phòng của chúng ta ở tầng hai.” Ở đó có đòn sát thủ của cô.

Thang máy trong suốt hoàn toàn, hai người đi lên tầng hai.

Đến trước cửa phòng ngủ chính, Tiêu Nhược cầm tay nắm cửa, do dự nói: “Nếu như anh xem xong phòng này mà vẫn không muốn ở đây, chúng ta sẽ trở về Hồng Phong Uyển.”

Nói xong, cô vặn tay nắm cửa, cánh cửa từ từ mở ra.

Hứa Gia Ngôn chỉ vừa bước một bước vào phòng đã đứng sững lại.

Trên tường treo đầy ảnh của anh.

Ảnh anh ngồi trên xe lăn, chống gậy, có ảnh chụp từ phía sau, có ảnh chụp góc nghiêng. Vì được chụp vào ban đêm nên ánh sáng không tốt, bức nào cũng hơi mờ và đều chụp từ xa.

Chỉ có một bức ảnh được phóng to và treo chính giữa bức tường đối diện giường ngủ. Trong ảnh, anh ngồi trên xe lăn trước cửa lớp học, ánh nắng ấm áp chiếu lên phần tóc mái có hơi dài, vài lọn tóc dài mềm mại rủ xuống chạm vào lông mày. Xung quanh anh là ba, bốn đứa trẻ, hiếm khi anh nở nụ cười, nụ cười của anh như gió đầu hạ sưởi ấm lòng người, còn hớp hồn cô gái lén chụp trộm.

Đúng, tất cả ảnh trong căn phòng này đều do Tiêu Nhược chụp trộm. Nhưng trong tất cả những bức ảnh chụp trộm đó, chỉ có bức ảnh này là anh đang cười.

Hứa Gia Ngôn đứng ngây người, đôi môi hết mở rồi lại khép. Một lúc lâu sau, anh mới nhấc chân tiến tới, hơi ngẩng đầu ngắm bức ảnh đó đến xuất thần.

“Lúc chụp bức ảnh này, em trốn sau bức tường.”

Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn cô, cổ họng như bị thứ gì đó làm nghẹn lại, không thốt nên lời.

Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn bức ảnh đó: “Khoảng thời gian đó, công việc của em không bận lắm, mỗi tuần em đều lén đến trấn Niễu Yên.”

Cô như đang hồi tưởng lại, hồi tưởng về mùa xuân một năm trước, khi núi đồi xanh mướt, tô sắc cho trấn Nhiễu Yên thêm phần tươi tắn. Cô trốn sau cửa sổ sau lớp học của Hứa Gia Ngôn, chỉ để lộ trán và đôi mắt phượng hơi cong lên.

Ánh nắng dịu dàng, gió cũng nhẹ nhàng, và người ngồi trên xe lăn trong lớp cầm cuốn sách, giọng đọc cũng dịu dàng muôn phần.

Hứa Gia Ngôn nhìn bức ảnh rất lâu, các khớp ngón tay trở nên rõ ràng do dùng lực siết chặt cây gậy. Những lời từ chối vào ở mà anh đã chuẩn bị đều bị phá tan vào giây phút này. Anh bó tay chịu trói rồi.

Cô gái chụp trộm anh, núp trong bóng tối, cất giấu tình yêu lén lút dành cho anh trong ba năm.

Tiêu Nhược chỉ vào một bức ảnh chụp từ phía sau khi anh đang ngồi trên xe lăn: “Đó là ngày em lần đầu tiên theo dõi anh.”

Hứa Gia Ngôn không khỏi bật cười, quay lại nhìn cô: “Em theo dõi anh thường xuyên lắm hả?”

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, có chút ngại ngùng: “Cũng không phải thường xuyên.” Lúc đó, cô vẫn chưa đủ can đảm để công khai nhìn anh, chỉ dám trốn trong bóng tối.

Hứa Gia Ngôn chỉ vào một bức ảnh anh mặc áo sơ mi trắng, chống gậy: “Đây là trong siêu thị hả?”

“Ừ, siêu thị mà anh hay đến đó.” Cô nói: “Hôm đó anh mua thịt bò.”

Đúng là anh thường mua thịt bò, vì bác sĩ dặn anh phải ăn nhiều thịt bò để bổ sung protein.

Để làm anh thích mình hơn, cô tiết lộ một bí mật: “Con hẻm mà anh phải đi qua, có một khoảng thời gian sửa đường, anh còn nhớ không?”

Hứa Gia Ngôn suy nghĩ một lúc: “Con đường dốc đó phải không?”

Tiêu Nhược gật đầu.

Trong mắt anh ánh lên một tầng hơi nước: “Là em sửa hả?”

Tiêu Nhược gật đầu, sau đó sửa lại: “Không phải em, mà là em nhờ người sửa.”

Còn gì để nói nữa đây, cô gái trước mặt đã làm biết bao nhiêu điều liên quan đến anh như vậy. Anh quay người, nhìn khoảng tường trống phía sau giường, ánh nắng tràn vào qua cửa sổ lớn, bóng nắng dịudàng, nhưng không thể dịu dàng bằng giọng anh: “Nhược Nhược, sau này chúng ta treo ảnh cưới của mình ở đó nhé.” Anh hỏi cô: “Được không em?”

Tiêu Nhược cười, mắt cũng đỏ hoe, cô gật đầu thật mạnh: “Được.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy ấm áp, như thể có ánh mặt trời rực rỡ trong đó: “Nhược Nhược, chúng ta kết hôn đi!”

Không chờ cô trả lời, anh lại hỏi lần nữa với giọng nài nỉ: “Chúng ta kết hôn được không em?”

Anh đã từng nói sẽ cưới cô, không phải vì lời hứa, mà vì thật sự muốn cưới cô. Từ lúc ở bên cô, anh đã luôn mong muốn điều đó.

Ánh mắt của cô rực lửa, chân thành, có tình yêu sâu đậm với người đàn ông này và sự quyết tâm không màng gì khác, cô nói: “Vâng.”

Anh đã nói ra mong ước lớn nhất đời cô.

Tiêu Nhược vươn tay, ôm lấy eo anh, áp mặt vào lòng anh, vừa lắng nghe nhịp tim anh vừa hỏi: “Nếu như không có những bức ảnh đó, anh có đồng ý dọn vào đây không?” Cô đoán rằng chắc có lẽ anh sẽ không đồng ý.

Nhưng Hứa Gia Ngôn không nói không. Anh dựng gậy lên tường, ôm chặt cô hơn một chút: “Nhược Nhược, em luôn làm những việc khiến anh không thể từ chối.” Anh nói ra những điều mà anh thấy bất lực: “Em rất biết cách đâm vào trái tim anh.” Thật sự là đâm đến đâu trúng đến đó.

Tiêu Nhược cười đáp: “Yêu anh lâu như vậy, đương nhiên em biết điểm yếu của anh ở đâu.”

Nhưng cô không biết, anh không có điểm yếu nào cả, chỉ là sau khi yêu cô, cô đã trở thành điểm yếu của anh.

*

Sau khi rời khỏi biệt thự bên hồ Gia Cảnh, hai người đến thẳng nhà bố mẹ Tiêu Nhược.

Hứa Gia Ngôn đứng trước ghế sofa, nắm tay Tiêu Nhược và thưa với hai bậc phụ huynh đang ngồi trên ghế: “Chú, dì, con muốn cưới Nhược Nhược.”

Lão Tiêu sững sờ một chút, lắp bắp: “Không, không phải đã đồng ý rồi sao?” Vừa mới đồng ý chưa bao lâu mà.

Phan Vân cũng ngạc nhiên: “Đúng vậy, chẳng phải con đã cầu hôn rồi sao?”

Anh đã cầu hôn rồi, lần này anh đến để nói về việc tổ chức đám cưới: “Con muốn tổ chức đám cưới, đăng ký kết hôn với Nhược Nhược.”

Lão Tiêu bỗng cảm thấy căng thẳng, chuyện nhà cửa ông vẫn chưa giải quyết xong mà.

Nghiêm Trượng mà biết thì sẽ cằn nhằn ông mất.

Lão Tiêu giả vờ cười: “Gấp, gấp như vậy à? Kết hôn là chuyện lớn, cần chuẩn bị một thời gian chứ.” Ông vừa nói, hai tay vừa xoa đùi.

Tiêu Nhược gấp gáp: “Vậy bố mẹ chuẩn bị đi, rằm tháng Giêng được không ạ?”

Rằm tháng Giêng chỉ còn mười ngày nữa, Lão Tiêu nghiêm mặt: “Thế thì không kịp đâu!”

Tiêu Nhược suy nghĩ một chút: “Vậy cuối tháng được không?”

Cuối tháng cũng không được, Lão Tiêu cảm thấy phải giải quyết chuyện nhà cửa trước: “Tháng Năm, tháng Năm là đẹp.” Ông bỗng nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Tháng Năm, con mặc váy cưới cũng sẽ không bị lạnh.”

Dù có lạnh, chỉ cần có thể kết hôn với Hứa Gia Ngôn sớm hơn chút, dù là giữa mùa đông lạnh giá, cô cũng sẵn lòng mặc váy ngắn: “Vậy thì muộn quá.” Tiêu Nhược từ chối ngay: “Vậy thì cuối tháng ba đi.”

Phan Vân sốt ruột, vỗ nhẹ vào cánh tay của Lão Tiêu, thầm mắng ông hèn, chẳng phải chỉ là chuyện nhà cửa sao, ông ngại nói, vậy để bà nói: “Thế hai con kết hôn rồi ở đâu?” Câu hỏi rất tinh tế.

“Ở biệt thự bên hồ Gia Cảnh.” Tiêu Nhược chợt phấn khởi, đôi mắt lấp lánh: “Hứa Gia Ngôn đã đồng ý rồi ạ!” Nói xong, cô còn cười há há hai tiếng.

Lão Tiêu ngẩn người, sao mà nhanh vậy? Ông nhớ lần trước Hứa Gia Ngôn còn kiên quyết nói rằng muốn mua nhà mà, Nghiêm Trượng còn nói đây là vấn đề liên quan đến lòng tự tôn của một người đàn ông…

Con gái mình đã dùng cách gì vậy?

Ông phải học hỏi kinh nghiệm mới được.

Nếu nhà cửa đã được quyết định, vậy thì dễ rồi.

Lão Tiêu vỗ đùi: “Vậy thì cuối tháng ba!”

Còn chưa đến một tháng rưỡi nữa là đến cuối tháng ba, Phan Vân mê tín: “Ngày mai mẹ sẽ tìm người xem ngày lành.”

Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Ngôn bên cạnh, đôi mắt cười tít lại, trong đó đầy niềm vui không giấu nổi.

Nghĩ đến việc sau này có thể nằm trong sổ hộ khẩu của Hứa Gia Ngôn, cô thật sự muốn nhảy cẫng lên đến tận trời.

Trong sân, Lão Tiêu gọi điện cho Nghiêm Trượng.

“Lần này đã tiết kiệm tiền cho ông rồi nhé.” Biệt thự hơn 50 triệu tệ, Nghiêm Trượng chỉ lấy 4 triệu, há chẳng phải là tiết kiệm tiền cho ông ấy sao!

[*5000 vạn ~ 180 tỷ VND/ 400 vạn ~ 15 tỷ VND]

Nghiêm Trượng không muốn tiết kiệm phần tiền này: “Ông chắc chắn cậu ấy tự nguyện chứ?”

“Con gái tôi ra tay thì chỉ có xong ngay!” Lão Tiêu rất tự tin.

Nghiêm Trượng chậc lưỡi: “Được rồi.” Ông vốn định đợi khi Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược kết hôn sẽ đưa lại 4 triệu tệ đó làm tiền mừng, coi như là tặng biệt thự làm quà cưới cho hai đứa, giờ thì phải chuẩn bị lại.

Cúp máy, Lão Tiêu vừa ngâm nga vừa vào bếp, Phan Vân đang chưng tổ yến.

“Chà, không ngờ mọi việc sẽ thuận lợi như vậy.” Lão Tiêu vẫn tỏ ra không thể tin được.

Phan Vân liếc ông một cái: “Việc này, chẳng có công lao nào của ông cả.”

Lão Tiêu phản bác: “Sao lại không có công của anh hả?”

Phan Vân đậy nắp nồi: “Nhà là dùng tiền của Nhược Nhược mua, việc thuyết phục Hứa Gia Ngôn cũng là Nhược Nhược làm, liên quan gì đến ông?”

Lão Tiêu cứng họng, nghĩ một hồi rồi cãi lại: “Không phải Nhược Nhược do anh sinh ra à!”

Được rồi, lý do này không bác bỏ được, Phan Vân chế nhạo ông một tiếng, bĩu môi.

Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược ăn tối xong mới trở về Hồng Phong Uyển.

Trên đường về, Hứa Gia Ngôn cứ nhìn vào điện thoại, cho đến khi xe chạy vào Hồng Phong Uyển, Tiêu Nhược tháo dây an toàn, ghé đầu lại gần: “Anh đang xem gì vậy?”

“Đang xem xe.” Hứa Gia Ngôn vuốt màn hình điện thoại.

“Xe?” Tiêu Nhược ngạc nhiên: “Anh định mua xe à?”

“Ừ.” Hứa Gia Ngôn đặt điện thoại xuống: “Sau này em không cần đưa đón anh nữa.” Biệt thự bên hồ Gia Cảnh không giống Hồng Phong Uyển, tuy không quá xa đài phát thanh, nhưng cũng cách sáu bảy cây số, nếu đi xe lăn thì không tiện.

Tiêu Nhược không biết anh còn có bằng lái, hơn nữa chân của anh…

Hứa Gia Ngôn trấn an nỗi băn khoăn của cô: “Anh có bằng lái, vả lại việc chân trái bị tật không ảnh hưởng đến việc lái xe.” Anh đã lấy bằng lái từ khi còn học năm nhất đại học. Tuy là những năm qua đã đi đổi bằng, nhưng đã rất lâu rồi anh không chạm vào xe.

Anh nói đùa: “Có lẽ phải phiền em làm cô giáo của anh rồi.”

Tiêu Nhược nghiêng người tới, tựa đầu lên vai anh: “Hứa Gia Ngôn.”

“Hửm?”

“Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.” Cô thật sự không có cảm giác an toàn, dù tình cảm giữa họ rất ổn định, nhưng cô vẫn sẽ lo được lo mất.

Yêu một người quá nhiều có phải sẽ đều như vậy không?

Hứa Gia Ngôn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và kiên định: “Được.”

Tiêu Nhược ngẩng đầu lên, giọng nói pha lẫn tiếng cười, bắt đầu không đứng đấn: “Lên thuyền giặc của em rồi, anh đừng mong xuống nữa nhé!”

Hứa Gia Ngôn bật cười: “Cả đời đều ở trên thuyền của em.”

Khuôn mặt Tiêu Nhược vừa nãy còn cười rạng rỡ, bỗng nhiên lại lo lắng hơn mấy phần: “Vậy sau này anh có chán em không?”

Bên ngoài cửa sổ xe, ánh đèn đường vàng ấm áp, nhưng không ấm bằng giọng nói của anh: “Sẽ không.” Làm sao anh có thể chán cô được, anh muốn dành tất cả sự dịu dàng và tình yêu còn lại trong cuộc đời mình cho cô.

Tiêu Nhược tựa đầu vào vai anh, cô ngước lên cười với anh: “Vậy sáng mai chúng ta đi đăng ký, buổi chiều đi mua xe.”

Anh nói “Được”.

Trên cửa kính xe phản chiếu đường nét hai khuôn mặt cười hạnh phúc, ngay cả bóng hình của họ cũng xinh đẹp.

Sáng hôm sau, trời xanh mây trắng, nhiệt độ tăng lên bốn, năm độ, không khí tràn ngập hơi thở mùa xuân.

Hứa Gia Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác đen vuông vức, anh còn cố ý thắt cà vạt, trông rất trang trọng.

Tiêu Nhược cũng đã thay đồ, là phối cùng màu khác kiểu với Hứa Gia Ngôn. Cô còn đặc biệc trang điểm nhẹ và thoa một lớp son đỏ quyến rũ.

Trước tiên hai người đến nhà bố mẹ Tiêu Nhược, hai vị phụ huynh đang ăn cơm.

Lão Tiêu đang nhai cơm chiên trong miệng, muốn cười nhưng cố nhịn: “Hôm nay văn phòng đăng ký kết hôn không làm việc!”

Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược ngơ ngác nhìn nhau.

Tiêu Nhược không tin: “Văn phòng đăng ký kết hôn cũng nghỉ lễ à?”

Lão Tiêu: “…” Đây là kiến thức cơ bản mà? Đang Tết Nguyên đán, ai mà đi làm?

Hứa Gia Ngôn cũng lúng túng, là do anh không nghĩ chu đáo. Anh siết chặt tay Tiêu Nhược trong tay mình: “Là anh không tốt, nhất thời vui quá nên quên mất chuyện này.”

Phan Vân nói: “Ôi dào, cũng chỉ còn hai ngày thôi.” Bà buông đũa xuống rồi đi lên lầu: “Để mẹ lấy sổ hộ khẩu cho hai đứa, đến lúc đó thì đi luôn.”

Tiêu Nhược cúi đầu, môi bĩu ra, cả người chẳng còn chút sức sống nào.

*Tác giả có lời muốn nói:

Chương này là chương khiến tôi rất cảm động.

Bình Luận (0)
Comment