Tiêu Nhược cúi đầu, môi bĩu ra, cả người chẳng còn chút sức sống nào.
Hứa Gia Ngôn kéo cô ngồi xuống sofa: “Hôm nay mới là mùng 5, sáng sớm ngày kia chúng ta đi có được không?”
Tiêu Nhược gật đầu, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ sự thất vọng: “Vậy hôm nay chúng ta làm gì đây?” Kế hoạch ban đầu của cô là sáng nay đi đến văn phòng đăng ký kết hôn, chiều đi đến cửa hàng xe 4S để xem xe, nhưng bây giờ kế hoạch đã rối loạn hết rồi.
Tiêu Nhược hỏi: “Vậy có phải hôm nay cũng không mua xe được đúng không?”
Đúng lúc Phan Vân cầm sổ hộ khẩu đi tới nghe được: “Hai đứa định mua xe à?”
Tiêu Nhược ngẩng đầu, nhận lấy sổ hộ khẩu từ tay Phan Vân, “ừm” một tiếng: “Vâng, biệt thự bên hồ Gia Cảnh không giống Hồng Phong Uyển, không gần chỗ làm của anh ấy như trước nữa.”
Phan Vân ngồi xuống sofa, thuận miệng hỏi: “Gia Ngôn học lái xe từ khi nào vậy?”
Hứa Gia Ngôn trả lời: “Con học lái xe từ năm nhất đại học.” Anh có chút ngượng ngùng: “Nhưng giờ đã quên gần hết rồi.”
Phan Vân xua tay: “Bây giờ xe đều là tự động cả, chỉ cần lái vài lần là quen ngay.” Bà nói mà quên mất mình thi trượt bằng lái xe tới hai lần, dù đã có bằng lái nhưng khi ngồi vào xe tự động lại hỏi Lão Tiêu: “Em nên khởi động xe trước hay đạp phanh trước?”
Tiêu Nhược bỗng nhiên vỗ nhẹ vào cánh tay Hứa Gia Ngôn, tự hào nói: “Em lái xe rất giỏi đấy nhé.”
Giỏi đến mức nào? Chính là dù không có cảm biến lùi hay camera lùi, cô vẫn có thể đỗ xe vào chỗ chỉ trong một lần duy nhất.
Tiêu Nhược kéo Hứa Gia Ngôn đứng dậy: “Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta đi tìm một chỗ luyện xe đi!”
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng vàng ấm áp đầu xuân rải khắp nơi.
Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến một con đường ít người qua lại. Bên đường là một nhà máy, dịp Tết nên công nhân đã về quê, cả con đường gần như không có bóng người hay xe cộ.
Tiêu Nhược đổi chỗ với Hứa Gia Ngôn, thấy cô còn nắm chặt tay cầm phía trên đầu, anh cười hỏi: “Em sợ không?”
Tiêu Nhược có hơi sợ vẫn cứng đầu phủ nhận: “Em mới không sợ.” Cô nhướn người nhìn chân phải của Hứa Gia Ngôn, nhắc nhở: “Bên trái là phanh, bên phải là ga, anh đừng nhớ nhầm nhé.” Nói xong, cô còn nuốt khan một cái.
Hứa Gia Ngôn đùa: “Ừ, anh còn muốn cùng em bạc đầu mà.”
Câu nói tình cảm bất ngờ khiến Tiêu Nhược phản ứng chậm nửa nhịp. Cô mấp máy môi, khẽ lẩm bẩm: “Dạo này sao mà miệng anh ngọt thế.”
Hứa Gia Ngôn chuyển số về số D, nhẹ nhàng đạp ga, xe từ từ tiến về phía trước.
Chiếc xe duy trì tốc độ 40km/h, chạy được khoảng hai cây số thì Tiêu Nhược chỉ tay sang bên trái: “Anh thử quay đầu xe đi.”
Hứa Gia Ngôn nhìn gương chiếu hậu, bật đèn xi-nhan trái, quay đầu xe, sau đó tiếp tục lái thêm một đoạn. Tiêu Nhược dần dần buông tay khỏi tay cầm phía trên đầu, ngồi thẳng hơn: “Em đã nói rồi mà, xe số tự động chẳng cần kỹ thuật gì cả.”
Hứa Gia Ngôn cười: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
“Hả?” Tiêu Nhược hỏi: “Anh không luyện nữa à?”
Trên đường không có chiếc xe nào, Hứa Gia Ngôn không tìm được cảm giác trên đường: “Anh lái xe đưa em về.”
Tiêu Nhược vội vàng nắm lại tay cầm, lắp bắp nói: “Vậy, vậy anh lái chậm thôi.”
Trên đường về, xe bắt đầu nhiều hơn. Hứa Gia Ngôn không lái nhanh, trên đường giới hạn tốc độ 60km/h, anh duy trì ở tốc độ 50km/h. Đôi khi có xe phía sau bấm còi, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng nắm vô lăng, mắt thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, không nhanh không chậm.
Chiếc xe quẹo một cái, một chiếc Audi từ phía sau đột ngột vượt lên bên phải, làm Tiêu Nhược giật mình. Hứa Gia Ngôn quay sang nhìn cô, thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh khẽ bật cười.
Tiêu Nhược hiếm khi lườm anh: “Anh cười gì mà cười…”
“Em sợ à?”
Tiêu Nhược nào có thể thừa nhận, cứng đầu nói: “Em mới không sợ.” Nói xong, cô rụt tay khỏi tay cầm phía trên đầu.
Gần đến trưa, đúng lúc đi qua một ngã tư đông đúc, Hứa Gia Ngôn cần rẽ phải. Mặc dù không có đèn tín hiệu rẽ phải, nhưng thỉnh thoảng có người đi bộ qua vạch, Hứa Gia Ngôn phải nhường đường. Xe phía sau đợi lâu có phần nóng ruột, bấm còi vài tiếng. Hứa Gia Ngôn vừa định đạp ga thì lại có một học sinh chạy qua, anh đợi người đi qua hẳn rồi mới tiếp tục đạp chân ga.
Sau khi rẽ phải và đi vào đường chính, Hứa Gia Ngôn vừa tăng tốc thì chiếc xe địa hình bấm còi lúc nãy lại vượt lên từ phía sau, đi song song với xe của Hứa Gia Ngôn hơn mười giây rồi đột ngột rẽ phải. Hứa Gia Ngôn theo phản xạ cũng đánh tay lái sang phải.
Tiêu Nhược lập tức tức giận chửi thề: “Đồ khốn!”
Dĩ nhiên Hứa Gia Ngôn sẽ không đáp trả, anh vốn đã quen bình tĩnh, nhưng lại có những người cứ thích gây sự.
Chiếc xe địa hình tiếp tục chen bên phải, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng đạp phanh, giảm tốc độ và tụt lại phía sau.
Tiêu Nhược không chịu nổi cơn giận này, giọng cô tức tối: “Tấp xe vào lề đi, để em lái.”
Làm sao Hứa Gia Ngôn có thể đưa xe cho cô, với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ đi tông vào người ta. Anh một tay giữ vô lăng, tay kia nắm lấy nắm đấm nhỏ của Tiêu Nhược: “Đừng giận, loại người đó không đáng để bận tâm.”
Tiêu Nhược giận đến mức gần như nghiến răng: “Loại người đó phải cho một bài học mới nhớ đời!”
Đúng lúc đó chuyển sang đèn đỏ, Hứa Gia Ngôn dừng xe lại, chiếc xe địa hình cũng phải dừng. Vì chỉ có một làn đường thẳng nên Hứa Gia Ngôn dừng ngay sau chiếc xe địa hình, Tiêu Nhược lấy điện thoại ra, chụp biển số xe của chiếc xe đó.
Cơn giận này, cô không xả ra thì không phải là Tiêu Nhược.
Khi gần về đến nhà bố mẹ Tiêu Nhược, cô bất chợt nói: “Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, hay là chúng ta chuyển đồ đến biệt tự bên hồ Gia Cảnh nha?”
Hứa Gia Ngôn mắt không rời đường: “Giờ chuyển vào ở luôn sao?”
Dĩ nhiên Tiêu Nhược rất muốn chuyển vào ngay lập tức, nhưng cô nói: “Em nghe theo anh, chuyện trong nhà để anh quyết định.”
Hứa Gia Ngôn cười: “Thật sự là để anh quyết định hả?” Trước đây cô còn nói anh phải nghe lời cô mà.
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Nhược ngắm anh, nụ cười hiện rõ sự tự nguyện: “Anh là chủ hộ trên sổ hộ khẩu mà.”
Xe từ từ tiến vào khu nhà, Hứa Gia Ngôn dừng xe trước cửa biệt thự, anh chuyển về số không, tay phải vẫn giữ vô lăng và nhấn phanh điện tử. Chưa kịp tháo dây an toàn, anh đã hơi nghiêng người sang phía cô: “Nhược Nhược.” Anh đặt tay lên má cô: “Anh muốn hôn em.”
Hôn cô ư? Khi nghe anh nói vậy, Tiêu Nhược không làm giá chút nào, cô đưa môi mình tới gần anh, cùng lúc đó cô cũng tháo dây an toàn của cả hai.
Ban đầu là Hứa Gia Ngôn chủ động, nhưng chỉ sau vài giây đã trở thành Tiêu Nhược chủ động, người cô gần như vượt qua cả bảng điều khiển giữa xe.
Tiếng th* d*c của Hứa Gia Ngôn trở nên nặng hơn, anh nhẹ nhàng kéo cô ra. Đôi môi của Tiêu Nhược ánh lên ánh nước long lanh, cô l**m môi, nhấp nước bọt không biết là của cô hay của Hứa Gia Ngôn. Cô kéo tay áo của anh: “Chiều nay chúng ta có đi không?” Cô hỏi về việc đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh.
Đôi tai của Hứa Gia Ngôn hơi ửng đỏ, anh khẽ gật đầu.
Trong bữa trưa, Lão Tiêu hỏi Hứa Gia Ngôn: “Gia Ngôn định mua xe gì?”
Hứa Gia Ngôn đáp: “Là một chiếc xe bình thường thôi ạ.”
Thực ra Lão Tiêu muốn nói trong nhà có sẵn hai chiếc xe rồi, không cần phải mua thêm, nhưng ông nói rất uyển chuyển: “Ài, hai chiếc xe trong gara đều đang phủ bụi kìa.”
Hứa Gia Ngôn đương nhiên là nghe rõ ý trong lời nói của ông, anh cúi đầu ăn một miếng cơm, đắn đo một chút rồi nói: “Vậy thì bằng không con cứ—”
Chưa nói hết câu, Lão Tiêu đã nói tiếp: “Ầy, vậy mới giống người một nhà chứ!” Ông cười tươi: “Cũng không phải là không có xe, còn phải tốn tiền làm gì, con nói đúng không?”
Ai ngờ, Tiêu Nhược không đồng ý: “Muốn chạy thì bố tự mà lái, chúng con sẽ mua xe mới.”
“Con nhỏ này.” Lão Lão Tiêu định dùng đũa gõ đầu cô: “Gia Ngôn cũng đồng ý rồi mà!”
Tiêu Nhược gắp một miếng thịt bò vào bát của Hứa Gia Ngôn: “Chúng con cũng không phải là không có tiền, sao lại phải dùng xe cũ của bố chứ!”
“Xe cũ cái gì chứ.” Lão Tiêu bực bội: “Mua về cũng chẳng đi được mấy lần!”
Dưới bàn ăn, Phan Vân đạp một cái vào Lão Tiêu: “Ôi dào, bọn trẻ cũng có sở thích riêng, hai chiếc xe đó đều là xe thương vụ, không hợp với chúng đâu.”
Lão Tiêu không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, Tiêu Nhược về phòng, lấy từng món đồ chuẩn bị mang đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh từ trong tủ ra bỏ lên giường. Hứa Gia Ngôn ngồi bên giường, vừa gấp quần áo cho cô vừa hỏi: “Anh tưởng em sẽ để anh lái xe của chú.”
“Cả hai chiếc xe đó của ông ấy đều quá đắt.” Tiêu Nhược lấy một chiếc váy ra, ướm thử trên người rồi để lại vào tủ: “Em không muốn để người khác nói lời ong tiếng ve về anh.”
Hứa Gia Ngôn không nói gì.
Tiêu Nhược quay đầu nhìn anh, ngồi xuống giường, cùng anh gấp quần áo: “Thực ra anh cũng không muốn lái lắm đúng không?”
Hứa Gia Ngôn im lặng vài giây rồi mới “ừ” một tiếng: “Thực ra anh định mua một chiếc xe mười mấy vạn là được rồi.” Anh đặt chiếc váy đã gấp sang một bên: “Nhưng chú cũng có ý tốt, anh sợ từ chối thì chú sẽ nói anh khách sáo.” Nhưng nếu thật sự lái xe sang đến đài phát thanh, người khác chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng.
“Thực ra bố em đúng là có nhiều mánh khoé trên thương trường.” Nhiều thủ đoạn trên thương trường của Tiêu Nhược đều học từ Lão Tiêu: “Nhưng ông ấy thật sự rất tốt với người nhà.” Tiêu Nhược xoa đầu Hứa Gia Ngôn, giống như đang vuốt lông: “Ông ấy cũng rất tốt với anh.”
Hứa Gia Ngôn biết điều này, biết Lão Tiêu thật sự xem anh như người trong nhà, vì vậy anh rất biết ơn bố mẹ của Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chúng ta cứ mua một chiếc xe khoảng hai ba mươi vạn đi.” Cô biết trong thẻ của Hứa Gia Ngôn có không ít tiền nên đề nghị: “Dùng chiếc thẻ anh cho em nhé.”
Ngoài chiếc thẻ đó, tiền trong người Hứa Gia Ngôn cũng không nhiều, anh nói: “Được.”
Tiêu Nhược giữ tay đang gấp quần áo của anh lại: “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu: “Hửm?”
“Anh có thể phân chia rạch ròi giữa anh và mọi người, nhưng không được phép phân ở chỗ em.” Cô vô cùng nghiêm túc: “Của em là của anh, của anh cũng là của em.”
Ánh mắt cô nóng bỏng, đối diện với ánh mắt của anh, Hứa Giai Ngôn như bị mê hoặc, gật đầu: “Ừa, không phân chia.”
*
Sáng sớm ngày mùng bảy, hai người đến cục dân chính từ rất sớm. Lúc đến cục dân chính mới 8h40, nhân viên vẫn chưa làm việc.
Họ đứng chờ ở cửa, mấy ngày nay nhiệt độ giảm, Hứa Gia Ngôn kéo cao cổ áo của Tiêu Nhược: “Lạnh không em? Chúng ta về xe chờ nhé.”
Tiêu Nhược lập tức lắc đầu: “Chúng ta phải là người vào đầu tiên!”
Hứa Gia Ngôn dứt khoát mở khuy áo khoác ra, ôm cô vào lòng.
Tiêu Nhược ngẩng đầu trong lòng anh nhìn anh: “Hứa Gia Ngôn.”
Góc nhìn của Tiêu Nhược lúc này vừa vặn có thể nhìn thấy cằm của anh, sáng nay cô đã cạo râu cho anh.
Hứa Gia Ngôn cúi đầu, đáp: “Ừ?”
“Đợi chúng ta nhận được cuốn sổ đỏ thì chúng ta là vợ chồng rồi.” Chỉ nghĩ đến đó thôi là cô đã thấy rất kích động.
Hứa Gia Ngôn hôn trán cô: “Ừ, còn thiếu em một đám cưới nữa.”
Tiêu Nhược như không nghe thấy những gì anh nói: “Em chính là vợ của anh rồi.” Cô cười tươi: “Anh chính là chồng em rồi.”
Cô không thể giấu nổi niềm vui nhỏ trên khuôn mặt, cũng không hề muốn che giấu, cô sắp nằm trên quyển sổ đỏ chứng nhận kết hôn với người đàn ông cô yêu nhất rồi.
9h, cục dân chính bắt đầu làm việc. Họ đến sớm, là đôi đầu tiên, chụp xong ảnh, nhân viên đăng ký kết hôn đóng dấu lên giấy, nói những lời chúc phúc giống như mọi cặp đôi đến đây: “Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.”
Hứa Gia Ngôn nhìn vào ảnh chụp chung trên cuốn sổ đỏ, cười nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Nhược đứng cạnh, sờ vào tên của mình trên cuốn sổ đỏ, vẫn cảm thấy không thể tin nổi, cho đến khi nhân viên đăng ký nhắc nhở: “Phía sau còn có người khác——”
Hứa Gia Ngôn kéo Tiêu Nhược đang còn đờ ra từ ghế lên: “Chúng ta qua bên kia, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Lúc này Tiêu Nhược mới hoàn hồn: “Ồ ồ, được.” Cô vừa đi được hai bước, bỗng nhớ ra: “Không phải nói còn phải tuyên thệ sao, là nhận giấy rồi tuyên thệ sao?”
Đúng lúc có một nhân viên đi qua, Tiêu Nhược kéo lại hỏi: “Xin hỏi chúng tôi có thể tuyên thệ ở đâu?”
“Ồ.” Nhân viên trả lời: “Ở chỗ chúng tôi không cần tuyên thệ.”
Không cần tuyên thệ? Tiêu Nhược nhíu mày, tối qua cô đã tra cứu trên điện thoại, rõ ràng nói cần tuyên thệ, cô còn rất mong đợi đây. Trên mặt cô không còn sự vui mừng nữa, chỉ còn lại sự thất vọng, biểu cảm trên mặt đầy mất mát. Cô nắm tay Hứa Gia Ngôn: “Nhưng trên mạng nói là cần phải tuyên thệ!” Cô tủi thân, viền mắt hơi đỏ, trong mắt hiện lên sương mù mờ mịt.
“Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn một tay cầm giấy chứng nhận kết hôn, một tay nâng mặt cô: “Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược đã tủi thân phát khóc rồi.
“Nhìn anh này.” Hứa Gia Ngôn không ngờ cô lại đột nhiên khóc như vậy, anh có chút lúng túng.
Tiêu Nhược giương mắt nhìn anh, nước mắt rơi xuống.
“Có thể mỗi nơi có quy trình khác nhau.” Anh giải thích: “Nhưng kết quả là như nhau, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi.”
Nhưng Tiêu Nhược vẫn còn tủi thân, cô khịt mũi, thút tha thút thít.
Hứa Gia Ngôn lau nước mắt cho cô, dỗ dành: “Tối nay đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh nhé?”
Nghe vậy, Tiêu Nhược lập tức rũ bỏ vẻ chán nản vừa rồi, mở to mắt: “Thật sao?”
“Ừm.” Hứa Gia Ngôn nắm tay cô đi ra ngoài: “Bây giờ chúng ta về lấy hành lý.”
–
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Nhược: Chịu, tôi dễ dỗ như vậy đấy.