Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 44

“Ừm.” Hứa Gia Ngôn nắm tay cô đi ra ngoài: “Bây giờ chúng ta về lấy hành lý.”

10h30, hai người đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh.

Bản thân Tiêu Nhược không quá thạo trong việc thu dọn đồ đạc, muốn gọi người giúp việc làm theo giờ đến, nhưng Hứa Gia Ngôn không cho,  Tiêu Nhược chỉ đành cùng anh bận rộn. Khi sắp xếp và treo đồ đạc mang đến lên xong thì đã giữa trưa rồi.

Nhà bếp đầy đủ dụng cụ, chỉ thiếu thực phẩm.

“Em có đói không?” Hứa Gia Ngôn xoa bụng nhỏ của cô.

“Ừm.” Tiêu Nhược suy nghĩ một chút: “Chúng ta gọi pizza ăn nhé?”

“Em muốn ăn pizza hả?”

“Dạ.”

Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sofa gọi đồ ăn cho cô, Tiêu Nhược ngồi xổm xuống xoa bóp chân trái của anh, hỏi: “Anh có mệt không? Em đi đun nước nóng, giúp anh chườm một chút nhé?”

Dù sáng nay họ đã mang một ít hành lý đến, nhưng không nhiều, chủ yếu là quần áo. Hứa Gia Ngôn cũng chỉ phụ trách giũ quần áo ra, việc treo quần áo đều do Tiêu Nhược làm.

Hứa Gia Ngôn giữ tay cô lại, kéo cô lên: “Anh không mệt, em ngồi nghỉ một chút đi.”

Tiêu Nhược không nghe lời anh, chạy vào bếp, đun nước rồi mở tủ lạnh và tủ đựng đồ, xem ra chiều nay phải đi siêu thị mua chút thực phẩm. Nghĩ đến nếu như đi siêu thị thì Hứa Gia Ngôn lại phải vất vả, cô bèn đảo mắt rồi gọi điện cho thư ký.

“Tiêu tổng.”

“Chiều nay anh dẫn Tiểu Trương đi siêu thị, mua một ít rau quả trái cây với các các thứ rồi đưa đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh.”

Thư ký liền bối rối: “Tiêu tổng, “các thứ” là chỉ những gì…?”

Tiêu Nhược: “À, chính là những thứ cần thiết để nấu ăn.”

Thư ký cố gắng hỏi chi tiết hơn: “Đồ dùng nấu ăn như nồi, chảo, bát đĩa, dầu, muối, xì dầu, giấm các thứ hay sao ạ?”

“Không phải, những đồ đó đều có rồi, chỉ thiếu muối và những thứ lặt vặt, còn cần rau và các loại thịt nữa.” Tiêu Nhược không yên tâm: “Anh thường xuyên nấu ăn chứ?”

Thư ký Dương đã 35 tuổi: “Tôi thường xuyên nấu ăn cho vợ và con, Tiêu tổng.”

“Ồ, vậy anh cứ mua đi.” Cô quay một vòng trong bếp: “Anh nhớ dẫn Tiểu Trương theo, bảo cô ấy mua một ít đồ tôi thích.”

“Vâng, Tiêu tổng.”

Hơn 20 phút sau, pizza vừa vặn giao đến.

Tiêu Nhược ăn liên tục hai miếng, Hứa Gia Ngôn lấy giấy lau miệng cho cô: “Bà Hứa?”

Tiêu Nhược ngẩn ra, rõ ràng là bị cách gọi này làm cho bất ngờ, phản ứng chậm nửa nhịp: “Bà, bà Hứa?”

“Không phải sao?” Hứa Gia Ngôn cười: “Không phải là bà Hứa à?”

Trong mắt cô có vẻ xấu hổ, mặt còn hơi đỏ, cô vội vàng nói: “Đúng, đúng là bà Hứa.”

Sự xấu hổ của cô đôi khi rất khó nắm bắt, đôi khi tỏ ra trắng trợn không che giấu, đôi khi lại đỏ mặt chỉ vì vài chữ ngắn ngủi của Hứa Gia Ngôn.

“Tối nay em muốn ăn gì, để anh làm.” Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt anh không hề che giấu: “Dù còn chưa làm tiệc cưới, nhưng hôm nay chúng ta đã lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Ánh mắt anh nóng bỏng như chứa đựng cái hừng hực của mùa hè: “Bữa tối dưới nến được không?”

Tiêu Nhược đỏ mặt, mắt cũng đỏ, khẽ gật đầu: “Được ạ.”

Hứa Gia Ngôn không biết cô đã bảo thư ký đi mua thực phẩm: “Vậy lát nữa chúng ta đi siêu thị.”

“Không cần đâu.” Cô kéo anh khỏi ghế sofa: “Em đã bảo Thư ký Dương đi mua rồi.” Cô dẫn anh vào thang máy, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, chọc cho anh rạo rực: “Chúng ta đi ngủ nhé?”

Hứa Gia Ngôn bị lời nói đáng yêu mà lại thẳng thắn của cô làm cho tai đỏ bừng: “Bây giờ luôn à?”

Tiêu Nhược không trả lời, dùng hành động trả lời anh.

Hứa Gia Ngôn thấy cô ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ mọng ghé đến, anh cúi đầu áp lên môi cô.

Thang máy đi lên, hai người ôm hôn nhau trong thang máy.

Phòng ngủ hướng về phía nam, cửa sổ sát đất chiếm hết một phía tường, ánh sáng mặt trời vừa vặn chiếu vào, ánh vàng phủ đầy nền phòng ngủ bằng.

Họ không ngã xuống giường, Hứa Gia Ngôn ép cô vào tường mà hôn sâu, trên đầu họ là bức ảnh của Hứa Gia Ngôn, người trong ảnh khi đó còn không thích cười, vì cuộc sống không mang đến cho anh điều tốt đẹp. Mà lúc này, người lạnh lùng trong ảnh, ngay cả khi nhắm mắt hôn người trong lòng thì mặt mày cũng tràn đầy vui vẻ.

Hứa Gia Ngôn bỗng nhiên bế ngang eo cô lên, Tiêu Nhược kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và ngượng ngùng, cô quấn chân quanh eo anh, hai tay ôm vai anh, môi bị hôn đỏ ửng: “Anh, anh làm gì vậy…?”

Hứa Gia Ngôn lần đầu tiên ôm cô như vậy, anh dùng hai tay nâng hông cô, nhìn khuôn mặt cô gái trong lòng dần dần đỏ bừng: “Em muốn không?”

Cô cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.

Cách vài chục mét ngoài cửa sổ là quang cảnh vườn hoa, Hứa Gia Ngôn bế cô lên giường, rèm cửa chưa kéo.

Chăn lụa được trải phẳng đã bị nhăn nhúm, Hứa Gia Ngôn bỗng nhớ ra: “Không có bao.” Anh chỉ mang quần áo đến.

Tiêu Nhược dụi mặt vào ngực anh: “Không cần đâu.” Cô ngẩng mắt lên, bổ sung thêm: “Em muốn sinh con cho anh.”

Hứa Gia Ngôn cười thành tiếng: “Nhưng em mới 24 tuổi thôi.” Ở tuổi cô, thực ra có con thì còn hơi sớm.

Tiêu Nhược: “Nhưng anh cũng đã 31 rồi.”

Hứa Gia Ngôn cười: “Em đang chê anh già hả?”

Tuy rằng đàn ông ba mươi tuổi đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhưng suy cho cùng anh cũng lớn hơn cô sáu tuổi.

Tiêu Nhược bỗng nhoẻn miệng cười, hàm ý sâu xa: “Anh chẳng hề già chút nào!” Tinh lực dồi dào đến nỗi khiến cô phải kinh ngạc. Trước đó chân cô còn mỏi nhừ hai lần, nhưng cô không nói ra vì sợ anh sẽ xót cô, sợ lần sau anh sẽ kiềm chế lại.

Trong khu vườn nhỏ ở sân trồng đầy hoa lan tháng hai, từng khóm hoa tím cực kỳ giống như sự lãng mạn của oải hương.

Kim đồng hồ trên tường đã chạy một vòng rưỡi, Tiêu Nhược đang chườm nóng chân cho Hứa Gia Ngôn.

Cô hờn dỗi lại oán trách: “Đã bảo là nhẹ với chậm chút mà anh không nghe.”

Hứa Gia Ngôn cúi xuống, sát lại gần cô: “Vậy là ai bảo anh đừng ngừng lại?”

Khuôn mặt cô đỏ bừng vì những lời không biết xấu hổ của anh, cô vẩy nước lên mặt anh: “Anh còn nói em!”

Hứa Gia Ngôn không nói cô nữa, nhận hết trách nhiệm về mình: “Là anh không dừng lại được.”

Trong ánh mắt của anh còn lưu lại ba phần sóng tình quyến luyến đang dập dờn, trong mắt phản chiếu gương mặt cô. Tiêu Nhược nhìn mà hoảng hồn, vô thức mở miệng: “Hứa Gia Ngôn, anh thay đổi rồi.”

Anh hỏi: “Thay đổi chỗ nào?”

Thay đổi chỗ biến thành người biết đùa hơn? Thay đổi ở chỗ trong mắt lạnh lùng giờ có thêm ánh sáng nóng bỏng?

Không phải.

“Trước đây anh rất đứng đắn.” Cô nói nghiêm túc.

Hứa Gia Ngôn cười nhẹ: “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không nói nữa.”

Tiêu Nhược cúi đầu, đặt khăn đã hơi lạnh về chậu nước, ngâm nước nóng lại, vắt khô rồi đắp lên: “Em không nói là anh nói chuyện không đứng đắn.”

Hứa Gia Ngôn như hiểu như không, hỏi cụ thể hơn: “Vậy chỗ nào không đứng đắn?”

Tiêu Nhược mím môi không nói.

Hứa Gia Ngôn thấy mặt cô còn đỏ, anh hiểu ý của cô.

Anh quăng khăn trên chân xuống, kéo cô lên: “Ngồi đây.” Anh bảo cô ngồi bên cạnh mình.

Tiêu Nhược đi tới ngồi xuống: “Không chườm nữa à?”

“Tốt hơn rồi.” Anh nắm cằm cô, để cô nhìn anh: “Nhược Nhược.”

“Hửm?”

Hứa Gia Ngôn cân nhắc khoảng bảy tám giây rồi mới lên tiếng với giọng điệu không chắc chắn: “Có phải em không thích anh như vậy không?” Anh đang nói về việc trên giường.

Tiêu Nhược lắc đầu: “Anh nghĩ lung tung cái gì vậy?”

Hứa Gia Ngôn thật sự đã suy nghĩ lung tung, vì vừa nãy khi Tiêu Nhược nói anh không giống trước đây, vẻ mặt không phải vẻ đùa giỡn.

Anh hơi e dè.

Bởi vì hôm nay anh quả thật không kiểm soát được cả thời gian lẫn sức lực.

Hơn nữa đến cuối cùng, Tiêu Nhược không chỉ khóc mà còn nói cô đau bụng.

Hứa Gia Ngôn đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa: “Còn đau không?”

Còn có chút đau, nhưng Tiêu Nhược nói: “Đã hết đau rồi.”

“Anh xin lỗi.” Anh nói xin lỗi, giọng nói buồn buồn: “Sau này sẽ không như hôm nay nữa.”

Tiêu Nhược đưa tay bịt miệng anh: “Sao anh cứ nhận hết trách nhiệm về mình thế.” Cô là người muốn kéo dài, mới khiến anh phải kiềm chế. Cô buông tay, hôn môi anh, chỉ hôn nhẹ: “Em thích dáng vẻ anh có h*m m**n với em.” Rất quyến rũ, cô thậm chí còn muốn lấy điện thoại chụp lại, tròng mắt cô lấp lánh, che miệng thì thầm vào tai anh.

Hứa Gia Ngôn hơi nhíu mày, anh lắc đầu.

Anh càng không đồng ý thì tâm lý phản nghịch của Tiêu Nhược càng mạnh: “Chỉ để làm kỷ niệm thôi.”

Hứa Gia Ngôn vẫn lắc đầu.

Tiêu Nhược đấm vai anh: “Ông già bảo thủ.”

16h chiều, Thư ký Dương và Tiểu Trương mang theo vài túi hàng từ siêu thị đến.

Thư ký Dương đã đến vài lần khi nhà đang được sửa chữa, nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Trương đến.

Vừa bước vào sân biệt thự—

“Wow, có tiền thật là tốt!” Tiểu Trương nhìn quanh, như bà Lưu lần đầu đến Đại Quan Viên.

Tiêu Nhược mặc một chiếc áo len dài, đi đôi dép lông xù từ phòng khách ra.

“Tiêu tổng, chị chuyển đến đây sống——” Tiểu Trương vừa bước lên bậc cửa thì đã thấy vết tím trên xương quai xanh của Tiêu Nhược, cô ấy cười hì hì: “Tiêu tổng, anh Hứa cũng ở đây à?”

Tiêu Nhược dẫn họ vào bếp, chỉ vào quầy bar, bảo họ đặt đồ xuống: “Ừ, anh ấy đang nghỉ ngơi trên lầu.”

Sáng nay Hứa Gia Ngôn đã thu dọn hành lý, giữa trưa lại “mệt nhọc” hơn một giờ, Tiêu Nhược không cho anh xuống.

Thư ký Dương không nói gì, cất đồ mua về một cách gọn gàng, sau đó nghe thấy Tiểu Trương kinh ngạc kêu lên—

“Tiêu tổng, chiếc nhẫn trên tay chị…”

Tiêu Nhược cố nén miệng cười, bày ra khí thế sếp lớn, xòe tay ra trên không trung, cố tình xua xua tay, còn đặc biệt hắng giọng: “Làm quá à.”

Tiểu Trương thấy viên kim cương trên nhẫn không lớn, nhưng không dám nói: “Chiếc nhẫn đẹp ghê, Tiêu tổng, anh Hứa cầu hôn chị khi nào vậy?”

Cũng chỉ mới một tuần không gặp.

“Cầu hôn cái gì.” Tiêu Nhược hứ một tiếng: “Tôi hiện giờ đã kết hôn rồi.” Cô còn cố tình nhấn mạnh câu: “Đã kết hôn!”

Tiểu Trương và Thư ký Dương đều sửng sốt.

“Đã kết hôn?”

“Đã kết hôn?”

Họ cũng còn chưa uống rượu mừng, sao mà đã kết hôn rồi?

Tiêu Nhược liếc lên chỗ cao: “Hôm nay mới lấy giấy chứng nhận.” Nếu không phải kỳ nghỉ Tết, cô đã có thể kết hôn sớm hơn hai ngày.

Tiểu Trương ấp úng: “Vậy, vậy lễ cưới thì sao?”

Lễ cưới nào có quan trọng bằng việc lấy giấy chứng nhận, Tiêu Nhược chậc một tiếng: “Đang chuẩn bị rồi, mọi người cứ chờ uống rượu mừng đi.”

Tiểu Trương hôm nay đã hóng được một chuyện lớn, cảm thấy sau khi về công ty sẽ có cái để khoe, dù sao hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, chắc chắn mọi người ở công ty đều chưa biết chuyện này!

Tiểu Trương tiếp tục nhiều chuyện: “Tiêu tổng, vậy căn nhà này là nhà cưới của chị và anh Hứa ạ?”

“Ừ.”

Tin này không gây sốc lắm, Tiểu Trương tiếp tục đào lớn hơn: “Chủ tịch Tiêu biết chuyện chị và anh Hứa kết hôn chưa ạ?”

Tiêu Nhược liếc mắt, Tiểu Trương lập tức im lặng.

Nhìn vẻ mặt này của Tiêu tổng, chắc chắn là Chủ tịch Tiêu chưa biết chuyện này, trời ạ, Tiêu tổng lén kết hôn hả ta! Cũng phải, suy cho cùng gia thế anh Hứa bình thường, Chủ tịch Tiêu không thích cũng có thể hiểu được. Đợi đến khi chuyện đã rồi, dù Chủ tịch Tiêu có phản đối, chẳng lẽ lại bảo con gái mình ly dị.

Tiêu Nhược không vui, cô hất cằm về phía cửa: “Hai người về đi.”

Hai người đi đến cửa, Tiêu Nhược hỏi Thư ký Dương: “Hôm nay bố tôi có đến công ty không?”

Thư ký Dương trả lời: “Cuộc họp sáng nay là do Chủ tịch Tiêu chủ trì.”

Tiêu Nhược gật đầu rồi tiễn họ ra ngoài.

Ra khỏi biệt thự, Tiểu Trương khều khều cánh tay Thư ký Dương: “Anh nói xem có phải Tiêu tổng bị Chủ tịch Tiêu đuổi khỏi công ty vì chuyện với anh Hứa không? Nếu không tại sao hôm nay sếp lại không đi làm chứ, hơn nữa còn đột nhiên chuyển nhà…”

Thư ký Dương trước đây từng bị Tiêu Nhược cảnh cáo vì hóng hớt, anh ta phải giữ bát cơm để nuôi vợ con, anh ta không nói gì mà chỉ mở cửa xe.

*Tác giả có lời muốn nói:

Điểm nhấn của chương này——

Tiêu Nhược: Lần sau chúng ta quay video nhé?

Hứa Gia Ngôn: “…”

Tiêu Nhược, tôi đoán là cô đã quên bài học từ vụ scandal của Trần Quán Hy rồi.

Bình Luận (0)
Comment