Sáng ngày hôm sau, khi Tiêu Nhược vừa bước vào công ty đã mơ hồ cảm thấy có nhiều ánh mắt dò xét đang nhìn mình.
Cô vừa cởi áo khoác ra thì Thư ký Dương gõ cửa bước vào: “Tiêu tổng, Chủ tịch Tiêu bảo cô vào văn phòng của ông ấy.”
Tiêu Nhược nhướng mày, nói rằng cô biết rồi.
Văn phòng của Lão Tiêu ở ngay cạnh văn phòng của Tiêu Nhược, ông đang uống trà.
Tiêu Nhược đẩy cửa vào: “Chủ tịch, bố tìm con?” Hai bố con luôn phân rõ ràng trước việc công và việc tư.
Lúc này, Lão Tiêu không rạch ròi nữa: “Con với Gia Ngôn đăng ký kết hôn rồi mà cũng không đem giấy chứng nhận về cho bố và mẹ con xem một chút?”
Tiêu Nhược ngồi lên ghế sofa: “Bố và mẹ cũng không phải là không có giấy chứng nhận kết hôn, không phải đều giống nhau à?” Cô hời hợt như thể đã quên mất tối qua là ai đã cất hai tờ giấy đỏ vào két sắt.
“Giấy cũng đã cầm rồi, không biết về nhà ăn bữa cơm?” Lão Tiêu trừng mắt nhìn cô.
“Tối qua Hứa Gia Ngôn bị đau chân.” Tiêu Nhược vừa nói câu này vừa chỉnh lại tay áo.
Lão Tiêu lập tức đứng dậy, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì không? Có đi bệnh viện không?”
Thấy ông kích động như vậy, Tiêu Nhược vội vã giữ tay ông: “Không sao, không sao ạ, chỉ là mệt một chút thôi.”
Lão Tiêu không suy nghĩ sâu xa: “Ban ngày hai con đi làm gì vậy, sao mà đăng ký kết hôn xong lại mệt?”
Tiêu Nhược không muốn trò chuyện sâu thêm với ông, cô cũng không nói những chuyện này với cả Phan Vân, huống chi là Lão Tiêu. Cô đứng dậy: “Chủ tịch Tiêu, còn việc gì khác không ạ?” Nếu không có gì nữa thì cô phải quay lại văn phòng của mình, còn nhiều việc chờ cô xử lý.
“Trưa nhớ chờ bố cùng về, mẹ con đã nấu cơm rồi.”
“Con biết rồi.”
Tiêu Nhược vừa rời khỏi văn phòng thì đã thấy hai cô gái trong phòng thư ký rụt đầu lại, cô liếc qua một cái mà không nói gì.
Đợi cô vừa đi khỏi, mấy cô gái trong phòng thư ký bắt đầu thì thầm bàn tán.
Thư ký A: “Hôm qua không phải cô nói Tiêu tổng bị Chủ tịch đuổi rồi sao?”
Thư ký B: “Đúng đấy, cả ngày chỉ toàn đồn vớ vẩn, Tiêu tổng của chúng ta là con gái một đấy, sao có thể bị đuổi được!”
Sắc mặt Tiểu Trương rất xấu: “Nhưng chuyện Tiêu tổng kết hôn tôi cũng không nói bậy mà, chính miệng sếp nói với tôi!” Cô ấy bổ sung: “Vừa rồi các cô không thấy chiếc nhẫn trên tay Tiêu tổng à?”
Đúng lúc, Thư ký Dương đi vào—
Thư ký A: “Thư ký Dương, Tiêu tổng thực sự đã kết hôn à?”
Thư ký Dương nhún vai: “Tôi không biết.”
Tiểu Trương trợn mắt, không thể nào tin được: “Thư ký Dương, hôm qua chúng ta đã cùng đi đến nhà Tiêu tổng mà!”
Thư ký Dương nghiêm túc giả ngu: “Nhưng cấp dưới như chúng ta làm sao biết chuyện riêng của Tiêu tổng được.”
Tiểu Trương: “…”
*
Thư ký Dương mang cà phê đến gõ cửa.
“Vào đi.”
Thư ký Dương đặt cà phê lên bàn làm việc của Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược đang xem máy tính bảng, ngẩng đầu lên: “Thư ký Dương.”
Thư ký Dương cúi người: “Sếp Tiêu, sếp nói đi.”
“Trong công ty đang lan truyền tin đồn về tôi à?” Cô dùng hai chữ “tin đồn”.
Hiện giờ Thư ký Dương rất kín miệng, không nói xấu ai hay thêm dầu vào lửa: “Mấy cô gái thôi, họ đang khen đôi giày hôm nay của sếp rất đẹp.”
Tiêu Nhược cúi xuống nhìn giày mình đang mang, đúng là rất đẹp, cô mua trước Tết, hôm nay mới đi lần đầu tiên.
“Anh có nói chuyện tôi kết hôn với bên ngoài không?” Mặc dù cô sẵn lòng để mọi người biết cô và Hứa Gia Ngôn đã đăng ký kết hôn, nhưng nếu trở thành chuyện phiếm của người khác thì cô không thích lắm.
Thư ký Dương thành thật trả lời: “Không có, Tiêu tổng yên tâm.”
“Ừ.” Tiêu Nhược lại nhìn xuống máy tính bảng: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
10h30, Lão Tiêu gọi điện cho Hứa Gia Ngôn.
“Gia Ngôn, trưa về nhà ăn cơm nhé?”
Buổi sáng Hứa Gia Ngôn dậy sớm làm món gà hầm kỷ tử cho Tiêu Nhược, sau khi cô đi rồi, anh ngủ thêm một lúc. Lúc này anh đang lau khung ảnh mà Tiêu Nhược mang từ nhà đến.
Anh đặt khăn lau xuống: “Dạ, vậy lát nữa con sẽ đến thẳng công ty.”
“Không cần, không cần, lát nữa tan làm bố và Nhược Nhược sẽ đi đón con.”
Hứa Gia Ngôn nhìn thời gian: “Con ở nhà cũng không có việc gì, con sẽ đến thẳng công ty, đợi mọi người tan làm rồi cùng đi ạ.”
“Vậy cũng được.”
11h20, Hứa Gia Ngôn đến trước tòa nhà văn phòng Tiêu Thị.
Dưới lầu có bảo vệ canh cổng, không có thẻ nhân viên thì không được vào.
Hứa Gia Ngôn bèn gọi điện cho Tiêu Nhược, lúc này Tiêu Nhược đang thảo luận công việc với Lão Tiêu, Lão Tiêu nghe nói Hứa Gia Ngôn ở dưới lầu, ông lập tức xung phong: “Bố xuống cho.” Thực ra không cần đến đích thân Chủ tịch xuống đón, nhưng ông cứ muốn đi.
Ở sảnh tầng một, Hứa Gia Ngôn đứng ở đó, hai nhân viên lễ tân thỉnh thoảng lại nhìn anh.
Hôm nay Hứa Gia Ngôn không dùng gậy, lúc anh vào cũng cố gắng để chân mình trông giống như bình thường nhất có thể.
Lão Tiêu từ thang máy chuyên dụng đi ra.
Bảo vệ lập tức gọi: “Chủ tịch.”
Lão Tiêu lạnh lùng trừng: “Bất kể ai cũng không được chặn, đây là con rể của tôi!”
Bảo vệ: “!”
Chủ tịch có con rể lúc nào vậy? Chưa nghe nói gì nha!
Nhân viên lễ tân: “!”
Má ơi, Tiêu tổng kết hôn lúc nào vậy!
Trong cuộc gọi trước khi đến, cúp điện thoại rồi Hứa Gia Ngôn đột nhiên nhớ ra mình quên gọi Lão Tiêu là “bố”.
Anh đã đăng ký kết hôn với Tiêu Nhược, cần phải thay đổi cách xưng hô.
“Bố.”
Lão Tiêu sững người một chút, hai ngón tay đang buông thõng bất giác niết vào hai ống quần.
Ông chậm nửa nhịp mới lên tiếng đáp: “Ây!”
Hứa Gia Ngôn đến gần Lão Tiêu, viền mắt Lão Tiêu đã ươn ướt. Ông vỗ vai Hứa Gia Ngôn: “Đi thôi, chúng ta lên trên.”
Kể từ khi Hứa Gia Ngôn bước ra khỏi thang máy và vào văn phòng của Lão Tiêu, mấy cô gái trong phòng thư ký đã sôi sục.
Tiểu Trương thở dài: “Có vài người á, không có tin đâu.”
Thư ký A: “Hừ, vậy không phải cô còn nói là Chủ tịch không ưa người ta hay sao?” Vừa nãy cô ấy đã tận mắt thấy Chủ tịch cười mà khóe miệng ngoác đến tận mang tai rồi!
Tiểu Trương ăn quả đắng, nói ngang: “Nhưng Tiêu tổng cũng đã đăng ký kết hôn với anh Hứa rồi, Chủ tịch có thể làm gì được nữa!”
Thư ký B: “Hứ, tôi thấy cô không ăn được nho nên chê nho chua thì có!”
Tiểu Trương tức giận đến đỏ mặt, đang định phản bác thì Thư ký Dương bước vào tằng hắng một tiếng, mặt không cảm xúc nói với mấy cô gái: “Nếu các cô còn muốn tiếp tục làm việc ở Tiêu Thị thì nên giữ mồm giữ miệng đi!”
“…”
Thư ký chủ tịch Trương Nhạc Nhạc mang một ly nước ấm vào văn phòng Chủ tịch.
“Anh Hứa, nước ấm của anh.”
Hứa Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Hiền hòa lịch thiệp, đẹp trai nho nhã là ấn tượng đầu tiên của Trương Nhạc Nhạc về Hứa Gia Ngôn.
Giờ nghỉ trưa của công ty là từ mười hai giờ đến hai giờ chiều, Lão Tiêu và hai người rời công ty sớm nửa tiếng.
Trên đường về, Tiêu Nhược lái xe, Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn ngồi ở hàng ghế sau. Lão Tiêu đề cập: “Lát nữa để mẹ tìm hai người giúp việc cho các con, nhà to như vậy, dọn dẹp sẽ mệt chết đấy.”
Không đợi Hứa Gia Ngôn lên tiếng, Tiêu Nhược đang lái xe đã trực tiếp đáp lại: “Không cần, nếu cần thì con sẽ tìm người làm theo giờ.”
Lão Tiêu nhíu mày: “Tìm một người giúp việc sẽ tiện hơn.”
Tiêu Nhược kiên quyết: “Con cũng không muốn có người làm phiền thế giới hai người của chúng con.”
Nghe vậy, Lão Tiêu cũng không can thiệp thêm: “Vậy tùy các con, nhà của các con, các con tự quyết định.” Quan tâm nhiều còn khiến người ta thấy phiền.
Lão Tiêu không muốn nói chuyện với con gái, liền chuyển sang trò chuyện với Hứa Gia Ngôn: “Gia Ngôn, chiều con có việc gì không?”
Hứa Gia Ngôn nói: “Chiều hai giờ rưỡi con có cuộc họp ở đài ạ.”
“Ồ, vậy thì thời gian khá gấp nhỉ.” Lão Tiêu lấy điện thoại ra: “Bố gọi hỏi mẹ các con đã chuẩn bị xong chưa.”
Ba người về đến nhà, đồ ăn vừa được dọn lên bàn.
“Gia Ngôn.” Phan Vân ra đón.
“Mẹ.”
Phan Vân phản ứng giống Lão Tiêu lúc sáng, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười tươi: “Ây!”
Bữa trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, tâm trạng Lão Tiêu rất tốt, ông còn uống chút rượu.
Tiêu Nhược cũng muốn uống một chút, nhưng mà cô phải lái xe.
13h50, Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến đài truyền hình, Lão Tiêu uống đỏ mặt nằm trên sofa nhìn đèn chùm trên trần nhà, cười tự mãn: “Bố…bố…” Ông cười ha hả: “Lão Hứa à, con trai anh gọi tôi là bố rồi!”
Phan Vân rót cốc nước cho ông, ngồi cạnh: “Anh nhìn cái vẻ ngốc nghếch của anh kìa.”
“Đang vui mà.” Lão Tiêu dựa vào lưng ghế, cười xong thì bắt đầu rơi nước mắt: “Là một đứa trẻ làm người ta yêu thương.”
Trong khi đó, Tiêu Nhược lái xe đến sân đài truyền hình. Hứa Gia Ngôn xuống xe, Tiêu Nhược tiễn anh đến bậc thềm, hôm nay tất cả mọi người ở đài đều có mặt.
Từ Nham, người dẫn thay Hứa Gia Ngôn chương trình lúc trước tình cờ đi ngang qua.
“Thầy Hứa.”
Hứa Gia Ngôn quay lại cười.
Từ Nham khẽ ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy nụ cười dịu dàng và rạng rỡ trên gương mặt Hứa Gia Ngôn, ánh mắt anh ấy chuyển qua người phụ nữ bên cạnh Hứa Gia Ngôn: “Cô ấy là?”
Hứa Gia Ngôn giới thiệu một cách hào phóng “Vợ tôi, Tiêu Nhược.”
Tiêu Nhược cũng thoải mái vươn tay ra: “Chào anh.”
Từ Nham lại sững sờ khi nghe từ “vợ” này, anh ấy cúi đầu xuống thì trông thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tiêu Nhược, phản ứng chậm chạp đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Từ Nham, là đồng nghiệp của thầy Hứa.”
Từ Nham có chút bối rối: “Thầy Hứa, thầy kết hôn lúc nào vậy, sao không thông báo cho chúng tôi biết?”
Hứa Gia Ngôn có chút ngại ngùng: “Mới vừa đăng ký kết hôn, tiệc cưới còn đang chuẩn bị.”
Tiêu Nhược tiếp lời: “Đợi đến khi chúng tôi tổ chức tiệc cưới, chắc chắn sẽ gửi thiệp mời đến mọi người.”
Đúng lúc này, Trương Thanh Thanh đi qua, cô ta cúi đầu, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Hứa Gia Ngôn, đi vào trong tòa nhà.
Tiêu Nhược giả vờ không thấy, nói với Hứa Gia Ngôn: “Chiều em không có việc gì, em chờ anh trong xe.”
Hứa Gia Ngôn không muốn để cô chờ: “Có thể phải hơn một giờ mới xong.”
“Không sao đâu.” Tiêu Nhược đẩy anh vào trong: “Anh vào đi.”
Hứa Gia Ngôn không bước vào, Từ Nham hiểu ý: “Thầy Hứa, tôi vào trước.”
“Được.” Hứa Gia Ngôn kéo tay Tiêu Nhược: “Nếu không thì em vào phòng làm việc của anh đợi đi.”
“Không cần.” Tiêu Nhược chỉ mặt trời bên ngoài: “Trời đẹp thế này, em ngồi trong xe thoải mái hơn.” Cô chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình: “Anh còn không vào thì sẽ bị trễ đấy.”
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn xung quanh hai lần, cúi xuống hôn lên trán Tiêu Nhược, dặn dò: “Vậy thì để cửa sổ hở một chút.”
Tiêu Nhược nhăn mũi, thúc giục anh: “Biết rồi, anh vào đi.”
Hứa Gia Ngôn vào trong, cứ bước ba bước lại quay đầu nhìn.
Tiêu Nhược đứng đó, cười khúc khích mãi.
Đến khi Hứa Gia Ngôn họp xong ra ngoài, Tiêu Nhược đã thiếp đi trong xe, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt cô, Hứa Gia Ngôn đứng ngoài xe nhìn cô rất lâu.
Ánh chiều tà mùa đông bao giờ cũng đặc biệt ấm áp.
Lúc Tiêu Nhược mở mắt, nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa xe, cô vội vàng ngồi dậy, nhìn thời gian, trời ạ, đã năm giờ rồi. Cô mở cửa xe đi xuống.
“Anh ra ngoài từ khi nào thế?” Cô ôm lấy eo Hứa Gia Ngôn: “Sao không gọi em hả?”
Hứa Gia Ngôn đã chờ hơn bốn mươi phút, chân hơi tê, anh xoa đầu cô: “Chưa bao lâu, thấy em ngủ ngon quá nên anh không gọi.”
Ánh chiều tà ấm áp, gió cũng nhẹ nhàng, giọng anh như suối chảy: “Chúng ta về nhà thôi.”
Năm từ rất bình thường, nhưng rơi vào tai Tiêu Nhược giống như một lời tán tỉnh, lời tỏ tình êm tai làm cô không kìm lòng được mà nhón chân lên hôn anh.
Hứa Gia Ngôn hơi cúi người để cho cô hôn dễ hơn một chút.
Đôi môi cọ xát, Tiêu Nhược hơi mở hờ mắt, trong mắt như có rượu nóng, cô làm nũng với giọng hơi nhõng nhẽo: “Em muốn ăn cơm chiên dứa.”
Hứa Gia Ngôn cúi xuống, dùng môi lau nước trên môi cô: “Được, chúng ta đi mua dứa.”