Buổi tối, Hứa Gia Ngôn làm cơm chiên dứa cho Tiêu Nhược, trong cơm ngoài dứa còn có đậu xanh và lạp xưởng cắt nhỏ. Tiêu Nhược ăn hết một bát đầy, cô ợ một tiếng no nê rồi nhìn đáy bát trống rỗng mà ngây người.
Hứa Gia Ngôn rót cho cô một cốc nước, cô uống hai hớp.
Hứa Gia Ngôn cười: “Có phải là em vẫn muốn ăn nữa không?”
Tiêu Nhược nhìn anh với vẻ vô cùng phân vân: “Nhưng mà em no rồi.” Nhưng miệng vẫn muốn ăn.
Hứa Gia Ngôn không hỏi thêm, lại múc thêm một chút, cũng chỉ vừa một đáy bát, anh giống như đang dỗ trẻ con: “Ăn bấy nhiêu thôi, được không?”
Tiêu Nhược cầm ngay thìa lên ăn, không để thừa lại hạt cơm nào. Ăn xong, cô cũng không dám uống nước, ngồi trên ghế sờ bụng, lại ợ một tiếng no nê.
Hứa Gia Ngôn rửa bát trong bếp, còn Tiêu Nhược ngồi xổm trong khu vườn nhỏ ngoài sân, ngón tay khẽ nghịch những bông hoa cải tím đang nở rộ. Ánh trăng trên cao bị mây che khuất hơn nửa, ánh sáng mờ mờ rọi xuống, giống hệt như cảnh cô trốn trong bóng tối nhìn lén Hứa Gia Ngôn ngày trước.
Bên cạnh khu vườn có một chiếc xích đu, là do Tiêu Nhược bảo người ta làm khi sửa sang lại ngôi nhà. Lúc Hứa Gia Ngôn bước ra, Tiêu Nhược đang ngồi trên chiếc xích đu đung đưa qua lại.
Thấy anh ra, cô xích qua một chút, nhường chỗ: “Ông xã.” Gần đây cô rất thích gọi anh như vậy khi hai người ở riêng, giống như lời thủ thỉ thầm kín chốn khuê phòng vậy.
Hứa Gia Ngôn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Xích đu ngừng lại, Tiêu Nhược kéo tay anh chạm vào dưới tấm ván gỗ của xích đu.
Có cảm giác hơi sần sùi nơi tay.
“Là gì vậy?” Hứa Gia Ngôn hỏi.
Tiêu Nhược mím môi cười khẽ: “Là tên của anh.”
Hứa Gia Ngôn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Khắc từ khi nào vậy?”
“Từ khi nhà sửa xong là em khắc luôn.” Cũng đã một năm rồi, mà cô, yêu người đàn ông mang cái tên đó đã hơn ba năm.
Hứa Gia Ngôn đứng dậy từ chiếc xích đu, quỳ một gối xuống, từ từ ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt anh có bóng mờ của ánh trăng, nhẹ nhàng trôi nổi trong ánh mắt anh.
“Nhược Nhược.”
“Dạ?”
“Giá mà em xuất hiện trước mặt anh sớm hơn thì tốt biết mấy.” Anh nói mà không có ý trách móc cô: “Nếu em đến sớm một chút, chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.” Thật ra anh đang cảm thấy đau lòng cho cô, cô đã thầm yêu anh lâu như vậy.
Trong ánh mắt Tiêu Nhược có chút cố chấp khó mà miêu tả: “Nếu không thích anh lâu như vậy thì làm sao anh bị sự kiên trì của em làm cảm động chứ.” Cô không hề tiếc nuối, còn kèm theo chút dỗi hờn: “Dù sao anh cũng khó theo đuổi quá mà.”
Hứa Gia Ngôn mím môi, không nói gì, không phải anh khó theo đuổi, mà là anh không muốn liên lụy đến cô. Dẫu sao cô là một cô gái tốt như vậy, vốn dĩ có thể tìm được người tốt hơn anh.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô đột nhiên cúi người lại gần anh: “Anh nói thật đi, em có phải là kiểu anh thích không?”
Hứa Gia Ngôn nhìn cô mấy giây, ánh mắt nóng bỏng, anh thừa nhận: “Phải.” Từ lần đầu tiên cô đẩy xe lăn cho anh từ phía sau, lúc anh quay đầu lại nhìn cô, anh đã ghi nhớ gương mặt của cô rồi.
Những năm qua, anh đã gặp nhiều người, ánh mắt anh rất tinh tường, lúc đó, phía sau gương mặt ngoan ngoãn của cô ẩn giấu ba phần hoang dại.
Cô là một cô gái vừa xinh đẹp vừa bướng bỉnh, nhưng lại biết cách tỏ ra yếu đuối.
Hầu hết đàn ông đều không có sức chống cự với kiểu con gái như vậy.
Và anh, cũng không ngoại lệ.
Tiêu Nhược hỏi: “Nếu không phải vì chân của anh, em muốn theo đuổi anh sẽ phải mất bao lâu?”
Anh không hề do dự: “Anh sẽ chủ động theo đuổi em.”
Tiêu Nhược tặc lưỡi: “Cái miệng này của anh…” Chết mất thôi.
Ngày hôm sau, trời nhiều mây, Tiêu Nhược ăn sáng xong thì đến công ty, trước khi đi còn nói với Hứa Gia Ngôn: “Chiều chúng ta đi xem xe nhé.”
Hứa Gia Ngôn đồng ý, lúc tiễn cô ra cửa còn dặn: “Buổi trưa em đừng về đón anh, anh sẽ đi tìm em.”
Tiêu Nhược hôn lên môi anh một cái: “Được, vậy em đợi anh ở công ty.”
Tám giờ bốn mươi, Hứa Gia Ngôn ra khỏi nhà, không phải đến Tiêu Thị mà đến một studio thiết kế váy cưới rất nổi tiếng ở Phàn Thành.
Hứa Gia Ngôn mang theo bản phác thảo váy cưới mà anh tự tay vẽ. Anh đã vẽ nó hơn một tuần rồi, còn tranh thủ lúc Tiêu Nhược ngủ, lén đo số đo của cô.
Nhà thiết kế tiếp đón Hứa Gia Ngôn nhìn bản phác thảo, không chắc chắn hỏi: “Cô dâu không đến sao? Nếu chỉ may theo bản vẽ, lỡ như sau này số đo không vừa phải điều chỉnh thì sẽ rất mất thời gian.”
Hứa Gia Ngôn rất chắc chắn: “Số đo tôi đã ghi trên đó rồi, nếu các bạn cần thêm thông tin gì khác, tôi có thể cung cấp.” Anh muốn tạo bất ngờ cho Tiêu Nhược, nên không có ý định để cô biết trước.
Buổi trưa, sau khi ăn trưa ở nhà bố mẹ xong, Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn đi đến cửa hàng 4S. Sau khi thử hai chiếc xe, Hứa Gia Ngôn chọn một chiếc SUV màu đen, giá chưa đến ba trăm nghìn tệ. Anh hỏi Tiêu Nhược: “Được không em?”
Tiêu Nhược gật đầu: “Không gian cũng khá rộng.”
“Vậy chọn chiếc này nhé?”
“Vâng.”
Tiêu Nhược đưa thẻ cho nhân viên bán hàng, Hứa Gia Ngôn thấy không phải thẻ của mình, bèn hỏi: “Không phải nói là dùng—”
Tiêu Nhược lập tức ngắt lời anh: “Tiền của em cả đấy!” Cô có chút không vui, vẻ mặt nghiêm túc và gọi tên anh: “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn biết cô đang giận vì điều gì, ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
“Anh vẫn còn phân chia của em và của anh.” Tiêu Nhược thẳng thắn chỉ ra.
“Không phải.” Anh muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ đành nhận lỗi: “Lần sau không thế nữa.” Hôm nay anh dùng gậy để đi, thỉnh thoảng có người đi ngang nhìn anh một chút, nhưng ánh mắt của họ cũng không có gì ác ý, có lẽ chỉ là cảm thấy người đàn ông đẹp trai này và cây gậy không hợp nhau.
Hứa Gia Ngôn nắm tay cô kéo vào phòng nghỉ, tay phải nắm chặt tay cô: “Đừng giận nữa, được không?”
Tiêu Nhược hừ một tiếng: “Em không có giận.” Nhưng cô không nhìn Hứa Gia Ngôn, vì nhìn vào gương mặt anh thì cô không thể giận được.
Cô là một người mê vẻ đẹp trai.
Người mê trai đẹp không thể giận quá hai phút ngước mắt nhìn lên bức tranh quảng cáo trên tường mà thở dài.
Hứa Gia Ngôn liếc ra cửa, đột nhiên thẳng người dậy, nâng mặt cô lên rồi hôn cô, nụ hôn mang theo ba phần mạnh mẽ.
Ban đầu Tiêu Nhược trợn to mắt, sau đó đột nhiên đôi mắt như mắt mèo của cô cong lên, nụ cười hiện rõ trên khóe môi dù đang bị anh hôn.
Sau khoảng nửa phút, Hứa Gia Ngôn ôm mặt cô, hứa: “Sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Tiêu Nhược che miệng mình: “Anh làm son em lem hết rồi.” Hôm nay cô chỉ đánh một chút son màu nhẹ nhàng, thật ra cũng không bị lem, chỉ là toàn bộ son đã bị Hứa Gia Ngôn “ăn” hết rồi.
Thủ tục xong xuôi, dán phim xe xong, Hứa Gia Ngôn lái chiếc xe mới chưa đăng biển số chở Tiêu Nhược về nhà bố mẹ, xe của Tiêu Nhược do người lái thay lái.
Trước cửa nhà, lão Tiêu đang ngắm chiếc xe mới của Hứa Gia Ngôn.
“Được đấy, được đấy, giờ xe hai ba trăm nghìn mà nội thất cũng đẹp thế này.” Lão Tiêu đột nhiên cảm thấy chiếc xe hàng triệu tệ của mình không còn thơm nữa.
Phan Vân đứng trong sân gọi: “Ăn cơm thôi.”
Lão Tiêu đóng cửa xe lại: “Đi thôi, ăn cơm, hôm nay mẹ con nấu canh nhân sâm đấy.”
Tiêu Nhược không thích mùi của nhân sâm, cô bịt mũi đưa bát canh mẹ múc cho cô cho Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn cũng không quen uống, nhưng vẫn cố gắng uống hết hai bát.
Phan Vân còn tưởng rằng Hứa Gia Ngôn thích uống, bà còn sắp xếp: “Lát nữa mang chút về nhé.”
Hứa Gia Ngôn phản xạ có điều kiện xua tay: “Không, không cần đâu ạ.”
Tiêu Nhược cười ha hả: “Bố mẹ giữ lại mà uống, con thích uống chè ngọt do Hứa Gia Ngôn nấu hơn.”
“Chè ngọt?” Phan Vân là người rất giỏi nấu canh: “Là chè gì?”
Hứa Gia Ngôn giải thích: “Là chè nấu từ bột nếp, củ mài, sữa, táo đỏ và rượu nếp. Nhược Nhược rất thích uống.”
Phan Vân vội chạy vào phòng khách lấy giấy bút. Lão Tiêu lắc đầu bất lực: “Con có tin không, mai trên bàn sẽ có chè ngọt mà con vừa nói đấy.”
Tiêu Nhược cười ha ha, cá cược với lão Tiêu: “Bố tin không, mẹ con tuyệt đối không nấu ra đúng vị Hứa Gia Ngôn nấu đâu.”
Lão Tiêu tất nhiên tin, vì Phan Vân vốn không giỏi nấu chè ngọt.
Dì Trương đã rửa bát xong rồi, Phan Vân vẫn đang ghi chép, bà cau mày hỏi Hứa Gia Ngôn: “Còn phải gọt vỏ củ mài rồi nghiền nhuyễn à?”
“Vâng.” Hứa Gia Ngôn nói: “Bột nếp con nói là dùng để làm thành những viên bánh trôi nhỏ.”
Phan Vân hóa đá: “Còn phải nặn bánh trôi à?” Bà cứ tưởng chỉ cần khuấy đều trong chè là xong: “Ra siêu thị mua bánh trôi sẵn không được à?”
Hứa Gia Ngôn cười: “Cũng được ạ.”
Phan Vân rất buồn phiền: “Cái miệng của con bé kia bị con nuôi cho kén ăn rồi, sau này mẹ nấu cơm cũng khó hơn.” Thực ra bình thường cơm nước đều là do dì Trương nấu, bà chỉ hay nấu canh.
Tám giờ, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược lái xe rời đi, mỗi người lái một chiếc, Hứa Gia Ngôn lái xe đi trước, Tiêu Nhược theo sau, cả hai đều đeo tai nghe Bluetooth để giữ liên lạc.
Tiêu Nhược: “Anh còn bảo nhiều năm rồi anh không lái xe, em nghi ngờ là anh đang lừa em đó.”
Hứa Gia Ngôn: “Không lừa em đâu.”
Tiêu Nhược chuyển chủ đề: “Anh thi đại học được bao nhiêu điểm?”
Hứa Gia Ngôn cũng không nhớ rõ: “Hơn 500 điểm.”
Tiêu Nhược chép miệng: “Cũng không cao lắm nhỉ.” So với cô thì kém xa.
Hứa Gia Ngôn cười khúc khích.
Tiêu Nhược: “Có phải anh học môn xã hội giỏi hơn học tự nhiên không?”
Hứa Gia Ngôn: “Ừ, anh học kém môn Vật lý và Hóa học, nên khi đó anh học ban xã hội.”
Tiêu Nhược cười: “Người ta nói đàn ông học ban xã hội thường… ngoài lạnh trong nóng.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Tiêu Nhược: “Em không nói oan anh chứ?”
Người đàn ông học ban xã hội ngoài lạnh trong nóng: “Trong lòng em, anh là như vậy sao?”
Tiêu Nhược cười haha: “Có chút, vừa trầm vừa dâm.”
Người đàn ông học ban xã hội vừa trầm vừa dâm im lặng.
Tiêu Nhược: “Hứa Gia Ngôn?”
Người đàn ông học ban xã hội vừa trầm vừa dâm đang thất thần.
Tiêu Nhược: “Hứa Gia Ngôn?”
Người đàn ông học ban xã hội vừa trầm vừa dâm vượt đèn đỏ.
Tiêu Nhược hét lên: “Hứa Gia Ngôn, anh vượt đèn đỏ rồi!”
Hứa Gia Ngôn bừng tỉnh, vô thức phanh gấp, xe dừng ngay dưới đèn đỏ, vượt qua cả vạch kẻ dành cho người đi bộ.
Tiêu Nhược sợ bóng sợ gió: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Người đàn ông học ban xã hội ngoài lạnh trong nóng còn có thể nghĩ gì, đang suy nghĩ sao anh lại là người vừa trầm vừa dâm được. Tai anh ửng đỏ, anh ấp úng: “Không, anh không nghĩ gì cả.” Anh hỏi: “Nhược Nhược, có phải anh sẽ bị trừ 6 điểm không?”
Tiêu Nhược: “Ừ, chúc mừng anh.”
Xe chạy vào ga-ra, Tiêu Nhược nhanh chóng xuống xe, khi cô mở cửa xe của Hứa Gia Ngôn, anh vừa mới tháo dây an toàn.
SUV có thân xe cao hơn, Tiêu Nhược kiễng chân hôn anh, Hứa Gia Ngôn sững người mấy giây, vừa định đáp lại thì Tiêu Nhược đã rời khỏi môi anh. Cô không đứng đắn trêu ghẹo anh: “Có phải vừa nãy anh đang nghĩ đến…” Thực ra cô vẫn rất hiểu anh.
Hứa Gia Ngôn che miệng cô lại, Tiêu Nhược thè lưỡi, đầu lưỡi l**m vào lòng bàn tay anh, Hứa Gia Ngôn vội rụt tay về: “Chưa rửa tay.”
Tiêu Nhược kéo anh đi thân mật: “Chúng ta lên lầu rửa.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Không đợi Hứa Gia Ngôn kịp mở lời, Tiêu Nhược đã kéo anh xuống xe. Khi cửa thang máy vừa mở, đèn cảm ứng trong phòng khách sáng lên, Tiêu Nhược đẩy vai anh lên tường, cô rất thẳng thắn, kiễng chân, ngẩng đầu và đưa lưỡi vào giữa môi anh.
Môi lưỡi anh bị cô hôn đến tê dại, nhịp thở của anh loạn cả lên, anh kéo cô ra, giọng khàn đặc: “Nhược Nhược—” Anh định bảo lên lầu, nhưng trong mắt cô gái đang hôn anh như chứa một cái móc vô hình, kéo thất tình lục dục của anh ra ngoài. Anh vòng tay ôm chặt eo cô, đổi vị trí, ép cô vào tường và hôn sâu.
Lưỡi nóng bỏng quấn chặt lấy cô, ngay cả đôi môi của cô cũng bị m*t đến đỏ rực.
Từ cầu thang tầng hai đến cửa phòng ngủ chính, quần áo rải rác khắp nơi.
Lúc Hứa Gia Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Nhược nằm sấp trên giường, tóc xõa ra phủ nửa chiếc gối, cô nửa nhắm đôi mắt, trông đầy lười biếng. Hứa Gia Ngôn ngồi ở mép giường, kéo chăn lên cao đến vai cô, cằm dựa vào tai cô, dịu dàng nói: “Ở nhà chờ anh nhé.”
Tiêu Nhược bĩu môi: “Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ hai mươi.” Anh phải đến đài phát thanh, lái xe phải mất khoảng mười lăm phút.
Tiêu Nhược quay sang, lo lắng hỏi: “Anh có làm được không đấy?”
Hứa Gia Ngôn cụp mắt cười: “Anh làm được hay không… em không biết sao?”
Tiêu Nhược hiểu ra ý tứ trong câu nói của anh, vung tay đánh vào cánh tay anh: “Không đứng đắn.”
Ừ, chàng quân tử tao nhã năm nào giờ đã bị cô kéo xuống chốn hồng trần, không thể đứng đắn nổi nữa.
“Ngủ đi, nếu em không muốn dậy thì chờ anh về tắm cho em.” Anh đắp chăn kỹ cho cô, hôn lên mặt cô: “Anh đi đây.”
Cô nhìn anh đi ra đến cửa: “Anh lái xe chậm thôi.” Đừng lại vượt đèn đỏ nữa.
Sau khi Hứa Gia Ngôn rời đi, Tiêu Nhược nằm trên giường một lúc. Lúc đầu cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhưng khi Hứa Gia Ngôn đi rồi, cô lại không thể ngủ được. Cô mặc quần áo rồi xuống giường, đi vào phòng sách, định lấy iPad để lên giường nghịch một lát. iPad đang được sạc, Tiêu Nhược rút phích cắm ra, liếc thấy trong thùng rác kim loại màu đen có khá nhiều tờ giấy trắng bị vo tròn. Cô lấy ra một tờ, mở ra xem—
Là bản phác thảo váy cưới vẽ tay bằng bút chì.
Tiêu Nhược đổ hết những tờ giấy vo tròn trong thùng rác ra sàn, mở từng tờ một. Mắt cô đỏ hoe, lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Tổng cộng có mười ba bản phác thảo váy cưới bị bỏ đi, Tiêu Nhược xếp chúng lại, trải phẳng ra rồi đặt lên một nụ hôn, sau đó mới ép chúng vào giữa một cuốn sách rất dày.
Tiêu Nhược trở về phòng ngủ, bấm một cuộc gọi.
“Bộ váy cưới tôi đặt trước đó không cần sửa lại nữa.”
Cô đã đặt váy cưới từ một năm trước, là do một studio thiết kế váy cưới nước ngoài thiết kế. Sau này, vào ngày thứ hai sau khi Hứa Gia Ngôn đồng ý hẹn hò với cô, cô đã gửi lại số đo của mình cho nhà thiết kế một lần nữa. Cô rất thích bộ váy cưới đó, nhưng cô càng thích bộ váy cưới mà Hứa Gia Ngôn tự tay thiết kế cho mình hơn.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Nhược: Anh thế mà còn biết vẽ tranh nữa.
Hứa Gia Ngôn: Anh chỉ biết một chút thôi.
Tiêu Nhược: Khi nào vẽ cho em một bức? Toàn thân nhé, kiểu nằm trên ghế sofa, tạo dáng quyến rũ, không mặc đồ nhé…
Ừm? Bao giờ vẽ?