Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 47

Cô đã đặt váy cưới từ một năm trước, là do một studio thiết kế váy cưới nước ngoài thiết kế. Sau này, vào ngày thứ hai sau khi Hứa Gia Ngôn đồng ý hẹn hò với cô, cô đã gửi lại số đo của mình cho nhà thiết kế một lần nữa. Cô rất thích bộ váy cưới đó, nhưng cô càng thích bộ váy cưới mà Hứa Gia Ngôn tự tay thiết kế cho cô hơn.

10 giờ 50, Hứa Gia Ngôn về đến nhà, Tiêu Nhược đã ngủ rồi. Hứa Gia Ngôn kéo chăn ra, nửa nằm xuống, Tiêu Nhược đang ngủ lập tức cuộn tròn vào lòng anh, nửa mơ nửa tỉnh gọi một tiếng:

“Chồng ơi.”

“Ừ.”

Cô vùi đầu vào ngực anh, cả người cọ cọ vào lòng anh.

Hứa Gia Ngôn vén tóc đang che mắt cô, hạ giọng hỏi: “Em đã tắm chưa?”

Tiêu Nhược lắc đầu, nói: “Chưa.”

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Vậy anh đưa em đi tắm nhé?”

Tiêu Nhược tiếp tục lắc đầu: “Em muốn sinh bé cưng cho anh.”

Sinh bé cưng hả, vậy thì không cần tắm nữa. Hứa Gia Ngôn nằm xuống, ôm cô vào lòng, thương lượng với cô bằng giọng trầm ấm: “Nhược Nhược, anh muốn về thị trấn dạy học thay.”

Trời dần ấm lên rồi, chân anh sau phẫu thuật giờ đã không còn đau nữa.

“Vâng.” Tiêu Nhược không mở mắt, đưa tay vào trong áo ngủ của anh: “Khi nào vậy anh?”

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Thứ bảy tuần này được không?” Bây giờ anh đã là người có gia đình, cần phải suy nghĩ đến ý kiến của cô.

Tiêu Nhược tất nhiên ủng hộ anh: “Được, vậy thì sau này thứ bảy nào em cũng đi cùng anh.” Cô đột nhiên mở mắt, ngước đầu lên: “Em có thể dạy bọn nhỏ môn Toán.” Dù gì cô cũng là trùm trong các môn khoa học tự nhiên.

Hứa Gia Ngôn mỉm cười hôn lên trán cô: “Vậy sau này anh sẽ gọi em là cô giáo Tiêu.”

“Không muốn đâu.” Cô lại vùi đầu vào lòng anh: “Em thích nghe anh gọi em là Nhược Nhược hơn.”

Anh không biết rằng, vào cái đêm trở về từ Huyện Sương, anh đứng trước xe taxi, lần đầu tiên gọi cô là “Nhược Nhược”, tim cô như muốn tan chảy.

Sáng thứ Bảy, Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến trấn Niễu Yên.

Mùa xuân năm nay là một mùa xuân ấm áp, trấn Nhiễu Yên tràn ngập những bông hoa dại đua nở, giữa bao nhiêu mầm xanh non điểm xuyết vài nụ hoa đủ màu sắc, tựa như một bức tranh màu nước sống động.

Học sinh không có tiết học vào thứ Bảy, nhưng vì Hứa Gia Ngôn đến nên buổi sáng bọn trẻ đều tới trường.

8 giờ 10 phút, xe đi qua con đường nhỏ gập ghềnh, dừng lại trước cổng trường.

Vì hôm qua Hứa Gia Ngôn có gọi điện thông báo cho hiệu trưởng rằng hôm nay anh sẽ đưa thêm một giáo viên đến, nên hôm nay vài giáo viên trong trường cũng ra đón.

Xe vừa dừng lại, hiệu trưởng và thầy Vương, thầy Kỳ đã bước ra chào đón.

“Thầy Hứa, thầy—” Hiệu trưởng chưa kịp nói hết câu, đã thấy một cô gái bước ra từ ghế lái.

Ồ! Đây chẳng phải là…

Chẳng phải là nhà đầu tư của đợt kêu gọi đầu tư cho thị trấn sao? Lần trước cô ấy còn đến tặng quà Giáng sinh cho bọn trẻ, tên gì ấy nhỉ?

Hứa Gia Ngôn khẽ ôm eo Tiêu Nhược, giới thiệu với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Thiện, đây là vợ tôi, Tiêu Nhược.”

Đúng rồi, họ Tiêu! Nhưng sao lại thành vợ của thầy Hứa rồi? Thầy Hứa không phải còn độc thân sao?

Thầy Kỳ, người có chút thân với Hứa Gia Ngôn, cũng ngạc nhiên không kém: “Thầy Hứa, thầy kết hôn khi nào vậy?”

“Chỉ mới đăng ký trước thôi.” Hứa Gia Ngôn quay sang nhìn Tiêu Nhược đứng bên cạnh: “Cuối tháng Ba chúng tôi mới tổ chức tiệc cưới.”

Tiêu Nhược vươn tay chào hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Thiện, lại gặp nhau rồi.”

Hiệu trưởng Thiện vội vàng bắt tay: “Tổng giám đốc Tiêu, chào cô, cái này… cái này…” Ông ấy lắp bắp, có chút căng thẳng, dù gì Tiêu Nhược cũng là một khách quý được bí thư thị trấn tiếp đón: “Trước đây tôi không biết mối quan hệ của cô với thầy Hứa, thất lễ rồi.”

“Không sao.” Tiêu Nhược rút tay về: “Trước Tết, tôi và Hứa Gia Ngôn vẫn chưa ở bên nhau.”

Hiệu trưởng Thiện: “…” Người thành phố gọi kiểu này là gì nhỉ? À, đúng rồi, kết hôn chớp nhoáng!

Ôi trời, không ngờ thầy Hứa vậy mà cũng kết hôn chớp nhoáng.

Hiệu trưởng Thiện mời họ vào sân, ngoài trời nắng đẹp, thầy Vương và thầy Kỳ vào lớp bê vài chiếc ghế ra.

Họ ngồi trong sân trò chuyện dưới ánh nắng ấm áp.

Hiệu trưởng: “Thầy Hứa nói hôm nay sẽ đưa một giáo viên Toán đến, chẳng lẽ là…” Ông ấy liếc nhìn Hứa Gia Ngôn rồi nhìn Tiêu Nhược.

Hứa Gia Ngôn mỉm cười.

Tiêu Nhược cũng cười: “Là tôi, từ nay thứ bảy nào tôi cũng sẽ cùng Hứa Gia Ngôn đến đây.”

Hiệu trưởng Thiện được hời mà đâm ra sợ: “Vậy thì thật là ngại quá!”

Hứa Gia Ngôn nói: “Tiêu Nhược rất giỏi Toán.”

Thầy Vương và thầy Kỳ bưng hai cốc nước ra cho Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn.

Tiêu Nhược cảm thấy có lẽ vì thân phận của mình làm mấy giáo viên có chút xa cách, cô nở một nụ cười ngọt ngào và lịch sự: “Sau này mọi người đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Tiêu, cứ gọi tôi là cô giáo Tiêu là được.”

Hiệu trưởng Thiện: “Được, được, được.”

Thầy Vương: “Được, được, được.”

Thầy Kỳ: “Được, được, được.”

Sau khi bàn bạc, thời gian dạy Văn của Hứa Gia Ngôn không thay đổi, bắt đầu từ 9 giờ, hai tiết học kết thúc lúc 10 giờ 40. Vì một số học sinh buổi chiều phải theo cha mẹ ra đồng nên không thể đến lớp, nên Tiêu Nhược chỉ dạy một tiết Toán vào lúc 11 giờ, kết thúc lúc 11 giờ 40.

9 giờ, cả 42 học sinh đã đến, Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế giáo viên, còn Tiêu Nhược ngồi ở hàng cuối cùng nghe giảng.

Nhớ lại trước đây, cô đâu có được đãi ngộ thế này, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhiều sáng thứ Bảy, cô thường trốn ở đó, lén lút thò nửa đầu ra, ngắm người đàn ông lịch sự, phong độ, nhã nhặn đang đứng trên bục giảng đọc những bài thơ Đường cổ với giọng nói trong trẻo như suối nguồn, rồi nắn nót từng nét chữ đẹp như in trên bảng đen.

Buổi trưa tan học, sau khi học sinh đồng loạt đứng dậy chào: “Cô giáo Tiêu, chào cô chúng em về.” Hứa Gia Ngôn từ hàng cuối cùng bước lên bục giảng.

“Vất vả rồi, cô giáo Tiêu.”

Tiêu Nhược cúi đầu xuống: “Anh còn trêu em.” Cô vốn nghĩ rằng với lượng kiến thức của mình, dạy Toán tiểu học cho lũ trẻ sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại gặp khó khăn.

Cô bị đả kích rất lớn: “Có phải em dạy dở lắm không?”

“Không đâu.” Hứa Gia Ngôn xoa đầu cô: “Em dạy rất tốt mà.”

Tiêu Nhược biết anh chỉ đang an ủi cô, suốt 40 phút vừa rồi, cô căng thẳng đến mức mồ hôi tay tuôn ra không ngừng, giọng nói cũng run rẩy, nhưng các học sinh phía dưới vẫn rất chăm chú lắng nghe, không ai cười cô cả.

Cô khoác tay Hứa Gia Ngôn bước ra khỏi lớp: “Lần sau trước khi đến, em phải soạn giáo án.”

“Được, chúng ta cùng soạn.”

Nắng giữa trưa gay gắt, Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Trưa nay chúng ta đến nhà thầy Kỳ ăn cơm nhé.” Rồi anh hạ giọng nói thêm: “Thầy Kỳ hỏi anh xem em thích ăn gì.”

Tiêu Nhược khựng lại: “Hứa Gia Ngôn.” Cô cau mày: “Không phải anh nói với thầy ấy là em thích ăn lòng heo chứ?”

Hứa Gia Ngôn chỉ cười, không trả lời.

Tiêu Nhược: “…” Cô véo tay anh với lực rất nhẹ, cô không cần thể diện nữa sao!

Nhà thầy Kỳ nằm ở hướng đông nam của trường, đi dọc về phía nam theo con đường nhỏ bên cánh đồng hoa trà, chỉ mất khoảng bảy tám phút là đến.

Nhìn những bông hoa trà trong vườn, Tiêu Nhược bỗng nghĩ đến bản phác thảo váy cưới mà Hứa Gia Ngôn vẽ cho cô. Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt chứa đựng chút sự ấm áp của nắng xuân.

“Hứa Gia Ngôn.”

“Hửm?”

“Cảm ơn anh.”

Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn cô, thấy mắt cô hơi đỏ, anh dừng bước: “Sao thế?” Cô rất ít khi nói với anh từ “cảm ơn”.

“Không gì.” Tiêu Nhược hít mũi, cúi mặt, hai tay nghịch cúc áo trên áo khoác của anh, giọng rất trầm: “Chỉ là em cảm thấy anh quá tốt.”

Hứa Gia Ngôn nâng má cô lên: “Tốt đến mức nào?”

Tiêu Nhược bật cười: “Nếu em là đàn ông, còn anh là phụ nữ, em sẽ tặng cả thiên hạ này cho anh.”

Hứa Gia Ngôn tiếc nuối nói: “Làm sao đây, anh không thể tặng em thiên hạ này.”

Tiêu Nhược chu môi, đưa ngón trỏ chọc vào ngực anh, nói một câu âu yếm làm chính cô cũng đỏ mặt: “Anh chính là thiên hạ của em.”

Cô nói lời sến sẩm rất lưu loát.

Hai người đến nhà thầy Kỳ, thầy Kỳ vẫn còn độc thân, anh ấy nấu bốn món, trong đó có món Tiêu Nhược thích nhất.

Vì là cuối tuần, thầy Kỳ đề nghị uống chút rượu. Tiêu Nhược rất muốn uống, nhưng vì buổi chiều phải lái xe nên cô đành nhịn cơn thèm, xua tay: “Lần sau nhé, lần sau thầy đến Phàn Thành, tôi mời.”

Hứa Gia Ngôn cũng không uống, không còn cách nào khác, thầy Kỳ đành tự uống một mình.

Đến ly rượu thứ ba, thầy Kỳ bắt đầu nói nhiều hơn, anh ấy gọi: “Cô giáo Tiêu.”

Tiêu Nhược đặt đũa xuống, chờ anh ấy nói.

“Năm ngoái, khi bí thư của chúng tôi lên thành phố, cô có biết ai là người khiến ông ấy gục không?”

Tiêu Nhược nhíu mày, hỏi: “Anh nói Tưởng Tuyết Bình?”

Thầy Kỳ gật đầu lia lịa: “Đúng, chính là bí thư Tưởng.”

Tiêu Nhược liếc nhìn Hứa Gia Ngôn, nhướng mày phải lên: “Là tôi.”

Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu lên.

Thầy Kỳ há hốc miệng: “Là cô?”

Tiêu Nhược gật đầu.

Đó là đêm Hứa Gia Ngôn xuất viện, vì anh nói chuyện lạnh nhạt và xa cách với cô qua điện thoại, nên Tiêu Nhược đã mượn buổi tiệc xã giao hôm đó mà uống rất nhiều rượu.

Lần trước lúc Hứa Gia Ngôn đến trấn Niễu Yên, hiệu trưởng và thầy Kỳ có nhắc đến chuyện này, nhưng Hứa Gia Ngôn không ngờ người khiến bí thư gục lại là Tiêu Nhược. Hơn nữa, thầy Kỳ đã từng nói rằng đô của bí thư rất cao.

Thầy Kỳ hỏi: “Cô giáo Tiêu, hôm đó mọi người uống bao nhiêu vậy?” Anh ấy chỉ biết tửu lượng của bí thư rất tốt, nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu.

“Cũng chỉ…” Tiêu Nhược nghĩ ngợi: “Hơn nửa lít.”

Hơn nửa lít, mà lại còn “cũng chỉ”…

Thấy Kỳ: “Mỗi người hơn nửa lít à?”

Tiêu Nhược “ừ” một tiếng, không dám nhìn sắc mặt của Hứa Gia Ngôn.

Thầy Kỳ bĩu môi: “Không ngờ cô giáo Tiêu uống giỏi thế.” Thầy ấy chặc lưỡi rồi hỏi Hứa Gia Ngôn: “Thầy Hứa, thầy uống được bao nhiêu?”

Hứa Gia Ngôn: “…”

Tiêu Nhược lén liếc anh một cái, vội vàng đánh trống lảng: “Mau ăn đi nào, thức ăn nguội hết rồi này.”

Hứa Gia Ngôn gắp một miếng khoai từ xào bỏ vào bát của Tiêu Nhược, rồi gắp liền thêm hai miếng rau cải xào cho cô.

Tiêu Nhược ghét ăn rau nhất, nhưng hôm nay cô không dám nói “không,” vì Hứa Gia Ngôn không thích cô uống rượu. Cô nuốt xuống miếng rau cải còn khó nuốt hơn thuốc, sau đó dè dặt liếc nhìn Hứa Gia Ngôn.

Anh không nhìn cô, cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa ăn, thầy Kỳ uống say khướt, tự ngã lên giường ngủ mất

Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược cùng rửa bát trong bếp.

“Anh giận hả?” Tiêu Nhược dùng tay ướt kéo nhẹ tay áo anh: “Hôm đó tâm trạng em không tốt mới uống nhiều rượu thế, từ khi chúng ta bên nhau,em hầu như không đụng đến rượu nữa.” Tất nhiên là không tính dịp Tết vừa rồi.

Hứa Gia Ngôn không nói gì.

“Em sai rồi, em thề sau này tuyệt đối sẽ không uống nhiều như vậy ở bên ngoài nữa—”

“Anh không giận em.” Hứa Gia Ngôn cắt ngang lời cô: “Anh giận chính mình.”

Tiêu Nhược sửng sốt.

Hứa Gia Ngôn cúi đầu, hai tay chống lên mép bồn rửa: “Em uống nhiều như thế là vì anh, đúng không?” Trên mặt anh đầy vẻ tự trách.

Tiêu Nhược không phủ nhận: “Ừm, là đêm anh xuất viện.” Cô nói: “Rõ ràng hôm trước anh vẫn ổn, còn đi suốt đêm đến Đế Giang tìm em, rồi đột nhiên lại lạnh nhạt với em…” Khi đó cô thực sự không hiểu nổi.

“Anh xin lỗi.”

Tiêu Nhược không thích nghe anh nói xin lỗi: “Bây giờ chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn rồi, đừng bận tâm đến quá khứ nữa có được không?” Cô nghiêng đầu, muốn trêu anh cười: “Anh còn nói thầy Kỳ nấu ăn ngon, nhưng so với anh thì còn kém xa lắm.”

Hứa Gia Ngôn khẽ mỉm cười: “Đó là vì anh đã nuôi em trở nên kén ăn rồi.”

Ba giờ chiều, Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn rời trấn Niễu Yên, quay về Phàn Thành. 

Trên đường về, đi ngang qua một khu nhà kính trồng dâu tây, họ dừng lại hái hai giỏ dâu tây.

Tiêu Nhược chọn một quả dâu vừa lớn vừa đỏ, cắn một miếng đầu rồi đưa phần còn lại cho Hứa Gia Ngôn.

“Ngọt không?”

Phần ngọt nhất cô đã cắn mất rồi, Hứa Gia Ngôn thật thà trả lời: “Không ngọt lắm.”

Tiêu Nhược chọn thêm một quả khác, lại cắn phần đầu, rồi kiễng chân, miệng lúng búng nói: “Miếng em đang ăn ngọt lắm, anh có muốn thử không?”

Hứa Gia Ngôn cúi xuống, ghé sát lại, dùng đầu lưỡi đẩy phần dâu giữa răng cô vào miệng cô. Anh l**m môi: “Anh thích ăn phần đuôi không ngọt hơn.” Bây giờ anh nói những lời ngọt ngào rất tự nhiên, không còn vẻ xa cách như trước nữa.

Miếng dâu trong miệng Tiêu Nhược tan thành nước dâu chua ngọt. Cô vừa nuốt xuống, Hứa Gia Ngôn đột nhiên kéo cô vào lòng.

Yết hầu anh chuyển động, ánh mắt dán vào đôi môi còn dính nước dâu tây của cô: “Nhược Nhược.”

“Dạ?”

Anh không nói gì, đẩy cô dựa vào cửa xe rồi cúi xuống, đặt môi lên môi cô, dùng đầu lưỡi hút nốt những giọt nước dâu chua ngọt còn lại trong miệng cô.

Anh giỏi quá đi mất!

Ngày 12 tháng 3, thiệp cưới đặt riêng đã được làm xong.

Buổi trưa, Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn ăn cơm ở nhà ba mẹ cô. Lão Tiêu bàn bạc với họ về ngày tổ chức tiệc cưới.

Tiêu Nhược cầm tấm thiệp cưới màu xanh nhạt trong tay, lật qua lật lại xem: “Càng sớm càng tốt ạ.” 

Cô nóng lòng lắm rồi.

Hứa Gia Ngôn nói: “Ngày 26 tháng 3 nhé.”

Tại sao lại chọn ngày đó? Vì chiếc váy cưới đặt riêng cho Tiêu Nhược vẫn chưa hoàn thành, anh đã nhờ người chọn ngày tốt, trong tháng 3 chỉ có ngày mùng 6, mùng 8, 17 và 26 là những ngày lành mọi chuyện đều suôn sẻ.

Tiêu Nhược chu môi: “Vậy còn nửa tháng nữa lận!” Cô nóng lòng muốn mặc váy cưới ngay lập tức!

Váy cưới… Tiêu Nhược đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô liếc nhìn Hứa Gia Ngôn, tròng mắt đảo quanh.

Lẽ nào váy cưới vẫn chưa làm xong? Nếu đã xong thì chắc anh đã để cô thử rồi.

Hứa Gia Ngôn quay sang Lão Tiêu: “Bố, để con tự tay viết thiệp cưới nhé?”

“Há?” Ông Tiêu ngạc nhiên: “Con viết tay à?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Vâng.”

“Nhiều người lắm đấy!” Lão Tiêu bảo Phan Vân lấy danh sách khách mời ra.

Phan Vân lấy ra một quyển sổ cứng to cỡ giấy A4 từ trong ngăn kéo rồi đưa cho anh.

“Nhân viên công ty thì không cần gửi thiệp mời đâu.” Lão Tiêu lật qua lật lại quyển sổ cứng: “Đây là danh sách một số bạn bè thân thiết của bố.” Ông đếm số trang: “Có… gần trăm người.”

Hứa Gia Ngôn cầm lấy quyển sổ cứng từ tay ông: “Vậy con sẽ viết những người này.” Anh cảm thấy viết tay sẽ thể hiện sự chân thành hơn.

Lão Tiêu đã từng thấy chữ của Hứa Gia Ngôn, đó là một kiểu chữ Khải phóng khoáng.

Buổi chiều, Lão Tiêu và Tiêu Nhược đến công ty, Hứa Gia Ngôn cũng không về nhà mà ở lại phòng sách của Tiêu Nhược để viết thiệp mời. Vì muốn viết đẹp hơn nên anh viết rất chậm. Sáu giờ hai mươi phút, Lão Tiêu và Tiêu Nhược tan làm về nhà, nhưng Hứa Gia Ngôn vẫn chưa viết xong.

Vừa về đến nhà, Tiêu Nhược chạy thẳng lên lầu.

“Còn bao nhiêu nữa anh?” Cô thò đầu nhìn chồng thiệp trên bàn, bên trái là thiệp đã viết xong, bên phải vẫn còn hai chồng chưa viết.

Hứa Gia Ngôn chỉ vào quyển sổ cứng: “Còn năm người nữa.”

Tiêu Nhược hỏi: “Anh viết từ chiều đến giờ hả?”

“Ừ.” Anh ngừng bút, sợ nói chuyện sẽ viết sai chữ: “Vì còn phải viết lời mời nên anh viết hơi chậm.”

Tiêu Nhược nhíu mày: “Lời mời thì in lên là được rồi, sao anh còn phải viết tay hết thế.” Cô mở tay phải của Hứa Gia Ngôn ra, chỗ ngón tay giữa tì vào cán bút cũng đã đỏ lên, vì anh dùng bút máy nên chỗ đó còn hằn sâu một vết.

“Việc này cũng không vội, để mai hãy viết tiếp.” Cô xoay ghế anh lại, ngồi lên đùi anh, không thể kìm lòng thêm được nữa: “Hứa Gia Ngôn, em biết hết rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:  

Tôi nhớ hình như câu “Anh sẽ tặng cả thiên hạ này tặng cho em” là một câu thoại của Chung Hán Lương trong “Không kịp nói yêu em”, tự nhiên đang viết tôi lại nghĩ đến câu này.

Bình Luận (0)
Comment