Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 48

“Việc này cũng không vội, để mai hãy viết tiếp.” Cô xoay ghế anh lại, ngồi lên đùi anh, không thể kìm lòng thêm được nữa: “Hứa Gia Ngôn, em biết hết rồi.”

Hứa Gia Ngôn hơi ngẩn ra: “Biết gì cơ?” 

Tiêu Nhược mím môi, hai tay vẫn nắm lấy bàn tay phải của anh: “Em thấy bản thiết kế váy cưới anh vẽ rồi.” Nếu không, sao cô có thể không kéo anh đi thử chiếc váy cưới mà cô đã đặt chứ. 

Hứa Gia Ngôn khẽ mỉm cười: “Anh còn định cho em một bất ngờ nữa cơ.” 

Tiêu Nhược tựa đầu lên vai anh, đầu mũi có thể chạm nhẹ vào cổ anh: “Đã rất bất ngờ rồi.” Không chỉ bất ngờ, mà còn cảm động. 

“Em có thích không?” 

“Ừm.” Cô gật đầu mạnh trên vai anh: “Thích.” Cô hỏi: “Bao lâu nữa thì xong vậy anh?” 

Hứa Gia Ngôn nói: “Còn khoảng mười ngày nữa.” Từ lúc họ bắt đầu hẹn hò, cầu hôn cho đến đăng ký kết hôn, mọi thứ đều được sắp xếp khá gấp. 

“Nhược Nhược.” 

“Dạ?” 

“Anh muốn mời lũ trẻ ở trấn Niễu Yên đến dự.” Anh hỏi ý cô: “Được không em?” 

Tiêu Nhược nhổm dậy từ lòng anh: “Được chứ, thực ra dù anh không nói, em cũng sẽ mời họ.” Cô nhớ ra: “Còn các thầy cô ở trường nữa. À, đúng rồi, cả bà Trương nữa.” Trước đây cô từng hứa với bà Trương rằng nếu cô và Hứa Gia Ngôn kết hôn, nhất định sẽ mời bà đến dự tiệc cưới. 

“Nhược Nhược.” anh lại gọi tên cô: “Cảm ơn em.” Cảm ơn cô vì đã có thể chấp nhận tất cả những người tốt bụng xung quanh anh. 

Dù anh lại nói lời cảm ơn với cô, nhưng lần này không giống những lần trước. 

Tiêu Nhược khẽ véo nhẹ tai anh: “Họ đều là những người tốt với anh. Những ai tốt với anh, em đương nhiên cũng sẽ đối xử tốt với họ.” 

Hứa Gia Ngôn đặt tay trái của cô lên môi, hôn lên mu bàn tay cô. Trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng cần nói thêm lời nào. 

Anh biết, cô hiểu hết. 

Sáng ngày 18 tháng 3, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược cùng đến đài phát thanh, mang thiệp cưới đến mời mọi người. 

Gồm cả các lãnh đạo, có tổng cộng 24 người, Hứa Gia Ngôn còn mang theo kẹo mừng. 

“Thầy Hứa, chúc mừng nhé!” 

“Thầy Hứa, không ngờ anh nhanh vậy!” 

“Thầy Hứa, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!” 

“Thầy Hứa, sớm sinh quý tử nhé!” 

… 

Toàn là những lời chúc phúc. 

24 tấm thiệp, đã phát 14 tấm, còn lại dành cho những đồng nghiệp ca chiều và ca tối. Họ tình cờ gặp Trương Thanh Thanh khi ra khỏi cổng đài phát thanh. 

Hôm nay Trương Thanh Thanh đến để xin nghỉ việc. 

Cô ta nắm chặt dây đeo chiếc ba lô trên vai, khuôn mặt không mấy tự nhiên: “Thầy Hứa.” Cô ta chỉ định chào một tiếng rồi đi, nhưng lại bị Hứa Gia Ngôn gọi lại— 

“MC Trương.” 

Trương Thanh Thanh quay đầu, nhìn Hứa Gia Ngôn. 

Hứa Gia Ngôn đưa tấm thiệp có tên cô ta: “Ngày 26 tháng 3 là ngày cưới của tôi và Tiêu Nhược. Nếu rảnh, mong cô đến dự tiệc cưới.” Lời mời của anh dành cho cô ta hơi khác so với những người khác, anh giữ lại đường lui cho cô ta. 

Trương Thanh Thanh nhận lấy thiệp, nhìn thấy bức ảnh cưới trên bìa— 

Là bức ảnh họ hôn trán. 

Cô ta mở thiệp, thấy dòng lời mời viết tay của Hứa Gia Ngôn trên đó. 

Người đàn ông mà cô ta đã thầm yêu suốt một thời gian dài, dùng nét chữ Khải tinh xảo để viết tên cô ta. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh viết tay tên cô ta nhỉ. 

Cô ta ngẩng đầu, nhìn Hứa Gia Ngôn, rồi lại nhìn Tiêu Nhược, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cánh tay anh, nơi Tiêu Nhược đang khoác tay. Trên ngón áp út của cô đeo một chiếc nhẫn kim cương không lớn lắm nhưng cực kỳ lấp lánh. 

Cô ta cố nặn ra một nụ cười, rất gượng gạo: “Chúc… chúc mừng hai người.” Cô ta không nói sẽ đến, cũng không nói sẽ không đến. 

Hứa Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Vậy chúng tôi đi trước.” 

Trương Thanh Thanh đứng yên, nghiêng người nhìn bóng lưng hai người họ mà lặng lẽ ngẩn ngơ. Chiếc điện thoại trong túi lại đổ chuông, cô ta không cần nhìn cũng biết là ai gọi. Đợi chuông tắt, cô ta mới lấy điện thoại ra.

Quả nhiên. 

Trên đường về, Hứa Gia Ngôn lái xe, còn Tiêu Nhược vẫn không nói một lời nào. 

Khi dừng lại chờ đèn đỏ, Hứa Gia Ngôn nắm lấy tay cô: “Giận rồi à?” 

Tiêu Nhược hừ một tiếng: “Sao anh còn gửi thiệp mời cho cô ta nữa!” 

“Đồng nghiệp nào cũng được mời.” Anh đáp: “Chừa một mình cô ấy lại thì không hay lắm.” Làm vậy sẽ rất bất lịch sự, cũng sẽ khiến người khác khó xử, dù sao cũng là đồng nghiệp. 

Tiêu Nhược bĩu môi: “Cô ta là kẻ hai mặt.” Thực ra cô đã gặp nhiều kiểu người hai mặt, giả tạo, thảo mai, nhưng riêng Trương Thanh Thanh là cô ghét nhất. Vì Trương Thanh Thanh từng hạ thấp Hứa Gia Ngôn trước mặt cô. Mà Hứa Gia Ngôn là điểm yếu của cô, là giới hạn của cô. 

Tiêu Nhược quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Tốt nhất là cô ta đừng đến!” 

Hứa Gia Ngôn buông tay cô ra, xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cô, chuyển chủ đề: “Muốn ăn dưa hấu không?” Đêm qua Tiêu Nhược tỉnh giấc giữa chừng, bỗng dưng nói muốn ăn dưa hấu. Anh định đi mua, nhưng cô lại không cho. 

Tiêu Nhược không trả lời, môi vẫn bĩu ra. 

Hứa Gia Ngôn lại hỏi: “Vậy… ăn lẩu nhé?” Tối qua lúc xem phim, cô đã nhắc đến lẩu. 

Tiêu Nhược quay đầu lại, rút tay mình ra, vỗ lên mu bàn tay anh: “Chỉ giỏi dỗ người ta.” Sao anh bây giờ lại biết dỗ ngọt như vậy. 

Hứa Gia Ngôn cười. 

Họ ghé qua cửa hàng trái cây, mua hai quả dưa hấu cùng vài loại hoa quả khác, rồi đến quán lẩu mà Tiêu Nhược chỉ định. 

Ăn lẩu xong, Tiêu Nhược không để Hứa Gia Ngôn về nhà mà kéo anh đến công ty cùng cô. 

Buổi chiều, Tiêu Nhược đi họp, Hứa Gia Ngôn ngồi chờ cô trong văn phòng. 

15 giờ 30, Phan Vân đến, mang theo một ít trái cây đã cắt sẵn. Vì Tiêu Nhược vẫn chưa họp xong, Phan Vân ngồi trò chuyện với Hứa Gia Ngôn ở sofa. 

Bên phòng thư ký, mấy nhân viên thì thầm bàn tán. 

Thư ký A: “Này, tôi phát hiện gia đình Chủ tịch Tiêu và anh Hứa hòa hợp với nhau thật đấy!” 

Thư ký B gật đầu đồng tình: “Trước đây cũng không thấy Tổng giám đốc Phan thân thiện như thế này.” 

Thư ký A: “Thế có phải anh Hứa có lai lịch gì không nhỉ?” 

Thư ký B: “Tôi nghe nói anh Hứa là MC trong đài phát thanh.” 

Thư ký A: “Tôi biết, ý tôi là bối cảnh gia đình ấy.”

Thư ký B suy nghĩ một lúc: “Tôi nghĩ là có đấy.”

16 giờ 20, lão Tiêu và Tiêu Nhược bước ra khỏi phòng họp. 

Lão Tiêu hỏi cô: “Tối nay có buổi tiệc giao lưu với tập đoàn Liên Chúng, con có đi không?” 

“Không đi đâu.” Cô muốn về nhà cùng Hứa Gia Ngôn: “Bố dẫn mẹ đi đi.” 

Lão Tiêu cũng nghe theo ý cô, nhưng vẫn có lòng nhắc nhở: “Đừng lúc nào cũng quấn lấy nhau, sau này còn cả một đời dài mà.” 

Tiêu Nhược cười: “Sao thế, nghe bố nói giống như bố chán mẹ con rồi ấy?” 

Ông Tiêu hừ: “Bố con là loại người đó chắc!” 

Trong phòng làm việc của Tiêu Nhược, Phan Vân bước ra từ phòng nghỉ, trên người mặc chiếc váy tham gia tiệc tối. Phan Vân hỏi: “Gia Ngôn, mẹ mặc màu này có kỳ lắm không?” Chiếc sườn xám màu xanh lam nhạt này là Tiêu Nhược chọn cho bà, kiểu dáng hơi kín đáo. 

Hứa Gia Ngôn nói: “Không đâu mẹ, trông rất trẻ trung.” 

Đúng lúc đó, cửa phòng làm việc bật mở, lão Tiêu và Tiêu Nhược bước vào. 

Hứa Gia Ngôn đứng dậy: “Bố.” 

Lão Tiêu ra hiệu cho anh ngồi xuống, nhìn Phan Vân một lượt rồi trêu: “Cô nàng xinh đẹp nhà ai thế này?” 

Phan Vân cảm thấy không quen với màu sắc của chiếc sườn xám, thấy nó không hợp với tuổi của mình: “Nhược Nhược, bộ này mẹ mặc không được đâu.” Bà sợ bị nói là cố tình làm ra vẻ trẻ trung. 

Tiêu Nhược ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Ngôn, xiên một miếng xoài cho vào miệng: “Tà hai bên để xẻ thấp như vậy rồi, còn có gì mà không dám mặc.” 

Phan Vân nhăn nhó hỏi lão Tiêu: “Anh thấy em mặc thế này không kỳ à?” Đây là lần đầu bà mặc màu xanh nhạt. Trên phương diện này thì bà và Tiêu Nhược hoàn toàn trái ngược, vì xanh nhạt là màu yêu thích của Tiêu Nhược. 

“Đẹp lắm mà.” Lão Tiêu chép miệng: “Lần đầu thấy em mặc màu này đấy.” Đừng nói chứ, cũng khá hợp. 

Phan Vân đang cố hóp bụng: “Nếu em mặc bộ này, vậy tối nay không ăn được đâu.” 

“Chỉ một bữa thôi mà.” Lão Tiêu nói: “Xong tiệc thì về nhà ăn là được.” 

Tiêu Nhược thấy mọi việc xong xuôi rồi thì muốn về nhà. Cô đứng dậy: “Bố, tụi con về trước đây!” 

Hứa Gia Ngôn kéo tay cô: “Chẳng phải còn chưa tan làm sao?” 

Lão Tiêu khoát tay: “Đi đi, lát nữa bố và mẹ con cũng phải đi rồi.” 

Xuống dưới lầu, Hứa Gia Ngôn nhận được điện thoại từ cửa hàng áo cưới. Anh khựng lại, có chút kích động: “Được, bây giờ tôi qua ngay.” 

Tiêu Nhược hỏi: “Sao vậy anh?” 

“Áo cưới may xong rồi.” Anh kéo tay cô đi ra ngoài, bước nhanh hơn: “Chúng ta qua đó luôn.” 

Nửa giờ sau, họ đã đến cửa hàng áo cưới. 

Trên giá treo một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi. Tiêu Nhược buông tay Hứa Gia Ngôn, chậm rãi bước tới. 

Chiếc váy ngoài đời còn đẹp hơn rất nhiều so với bản thiết kế. Cô chạm vào hoa trà thêu trên lớp ren lá sen rủ xuống từ phần vai, hỏi: “Đây là hoa trà à?” 

“Ừ.” Hứa Gia Ngôn tiến lại gần: “Trên váy đều là thêu hoa sơn trà.” Anh nắm tay cô: “Em thử xem.” 

Nhân viên cửa hàng đứng cách đó không xa đi tới, Hứa Gia Ngôn bảo: “Để tôi giúp cô ấy là được.” 

Nhân viên đáp: “Vậy tôi mang váy vào phòng thử trước.” 

Hai người cùng bước vào phòng thử đồ. Phòng khá rộng, không phải loại nhỏ hẹp kéo rèm như ở nhiều cửa hàng khác. Hứa Gia Ngôn đóng cửa lại. Tiêu Nhược thấy xung quanh toàn gương thì có chút ngượng: “Anh, anh quay qua chỗ khác đi.” Lúc này, cô bỗng thấy ngại, mặc dù cô cũng đã từng thay đồ trước mặt anh…

Thực ra, dù có quay ra sao, anh vẫn có thể nhìn thấy từ gương, nhưng Hứa Gia Ngôn vẫn mỉm cười và xoay người lại. 

Tiêu Nhược cũng quay lưng lại, lóng ngóng một hồi mới mặc xong váy, nhưng khóa kéo phía sau làm cô rất tốn sức. 

“Hứa Gia Ngôn.” 

“Hửm?” 

“Anh quay lại đi.” 

Hứa Gia Ngôn xoay người, ánh đèn trắng trên trần hắt vào mắt anh. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi kết hợp cùng làn da trắng ngà của cô, đẹp đến mức làm anh thấy chói mắt. 

Cô đưa lưng về phía anh, mặt hơi đỏ, ấp úng: “Em, em kéo không lên.” 

Hứa Gia Ngôn bước tới, cẩn thận nâng lớp vải voan trắng thuần lên vì sợ dẫm vào, rồi đỡ eo của cô, từ từ kéo khóa lên. 

Cuối cùng, anh chạm môi mình lên chiếc gáy trắng mịn của cô. 

Nơi bị anh hôn có chút nóng lên. 

“Quay lại để anh nhìn xem nào.” 

Cô xoay người, mặt đầy e thẹn, còn xấu hổ: “Đẹp không ạ?” 

Hứa Gia Ngôn nhìn cô: “Đẹp.” 

Chiếc váy cưới đẹp, nhưng cô còn đẹp hơn. 

Tiêu Nhược hơi nghiêng người, chỉ vào phần đuôi voan: “Chỗ này thêu toàn là hoa sơn trà.” 

“Ừ.” Anh nói: “Tổng cộng là 99 bông.” Đây là tác phẩm thêu truyền thống được chế tác khéo léo và tinh xảo. Anh nhìn cô gái trong gương, hỏi cô: “Có thích không?” 

Cô gật đầu thật mạnh: “Thích.” Anh đặt tâm huyết vào đó, cô sao có thể không thích, thích đến mức khắc sâu vào tim. 

Hứa Gia Ngôn nói: “Chờ anh chút.” Ngoài chiếc váy cưới này, còn một bộ sườn xám đỏ dành cho lúc đi chúc rượu. 

Tiêu Nhược một mình trong phòng thử đồ, cô nhìn mình trong gương, đôi mắt bỗng dưng ươn ướt. 

Hứa Gia Ngôn mang bộ sườn xám đỏ vào. Hoa văn trên sườn xám cũng được thêu toàn bộ bằng chỉ vàng. 

Tiêu Nhược thay váy cưới ra, khoác lên mình bộ sườn xám đỏ. 

Chiếc sườn xám làm tôn lên đường cong của cô một cách vô cùng hoàn hảo. 

Hứa Gia Ngôn đặt tay lên eo cô: “Sao mà nhỏ bé thế này.” Anh hơi tựa cằm lên vai cô: “Sau này đừng nói đến chuyện giảm cân nữa.” Thực ra, cô có thể mập thêm chút nữa. 

Tiêu Nhược không nói gì, chỉ cúi đầu. Màu đỏ của sườn xám hắt lên mặt cô, khiến đôi má cô càng thêm đỏ. Cô khẽ hỏi: “Lễ phục của anh chọn chưa?” 

“Chưa.” Anh nhìn cô trong gương: “Đợi em chọn cho anh.” 

Một giờ sau, Tiêu Nhược chọn cho anh hai bộ lễ phục đen. Trong đó một bộ là âu phục kiểu Anh phối cùng váy cưới màu trắng đuôi dài, bộ còn lại là đồ Trung Sơn màu đen phối cùng sườn xám đỏ. 

Hình ảnh hai người trong gương giống hệt như lời ghi trên thiệp cưới: “Giai ngẫu thiên thành, châu liên bích hợp*.”

[*Tạm dịch: 

Trời ban duyên đẹp, kết đôi

Xứng đôi vừa lứa, trọn đời bên nhau. ]

Sáng ngày 21 tháng 3.

10 giờ Tiêu Nhược mới đến công ty. Đỗ xe xong, cô mới vừa bước tới lối vào thang máy ở bãi đậu xe thì bỗng khựng lại. Cô không quay đầu mà lùi lại năm, sáu bước, đứng ở đuôi một chiếc xe việt dã, nhìn chằm chằm vào biển số xe. Cô lấy điện thoại ra, lật lại album ảnh.  

Đúng là duyên phận mà.

10 giờ 20, Tiêu Nhược từ phòng giám sát tầng 2 đi lên tầng 16. Thư ký Dương đang đứng trước cửa văn phòng.  

“Tiêu tổng.”

Tiêu Nhược đẩy cửa bước vào, cởi áo khoác ngoài đưa cho thư ký. “Hai người tôi vừa hỏi đâu rồi?”  

Thư ký Dương treo áo khoác lên: “Vẫn đang ở trong văn phòng của Chủ tịch Tiêu.”

Tiêu Nhược im lặng vài giây: “Anh gọi thư ký Trương qua đây.”

Ba phút sau, thư ký chủ tịch Trương Nhạc Nhạc có mặt: “Tổng giám đốc Tiêu, chị tìm tôi.” 

Tiêu Nhược đi thẳng vào vấn đề: “Trương Bác Duyệt đang nói chuyện gì với Chủ tịch Tiêu?” 

Thư ký Trương trả lời: “Công ty Bất động sản Bác Duyệt đang gặp vấn đề tài chính ở dự án khu biệt thự mở rộng Phong Giang. Chủ tịch Trương đến nhờ Chủ tịch Tiêu giúp đỡ.”  

Tiêu Nhược cười khẩy: “Giúp đỡ à… nghĩ hay thật đấy.” 

Trong văn phòng chủ tịch, Chủ tịch Tiêu đang pha trà. Tiêu Nhược gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.  

Trên ghế sofa có hai người đàn ông, một già một trẻ.  

Chủ tịch công ty Bác Duyệt, Trương Bác Duyệt đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu.”  

Tiêu Nhược “Ừm” một tiếng đáp lại rồi liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi có phần không thức thời ngồi trên sofa.  

Trương Bác Duyệt vỗ vai con trai Trương Mậu Thần, ra hiệu cậu ta đứng lên chào hỏi.  

Người lớn tuổi còn có chút lễ độ, trông không giống kiểu người đi gây chuyện với xe của người khác, vậy thì chắc chắn là thằng nhóc này làm rồi.  

Trương Mậu Thần đứng lên, khuôn mặt vô lại mang theo chút bỡn cợt: “Tổng giám đốc Tiêu.”  

Tiêu Nhược không đáp lại, cô bước đến bên Chủ tịch Tiêu, cúi xuống thì thầm. Lão Tiêu nghe xong thì không khỏi ngước lên nhìn cô, sau đó đứng dậy: “Chủ tịch Trương, tôi xin phép rời đi một lát.”  

“Được, được, không sao.”  

Chủ tịch Tiêu và Tiêu Nhược rời khỏi văn phòng, đứng ở cửa.  

Tiêu Nhược kể lại sơ qua chuyện chiếc xe việt dã khiêu khích Hứa Gia Ngôn trên đường lúc trước.  

Chuyện tuy nhỏ, nhưng Tiêu Nhược là người thù dai, mà tính cách này cô thừa hưởng từ Chủ tịch Tiêu.  

Quay lại văn phòng, Chủ tịch Tiêu ngồi xuống ghế sofa, ông không nói lời nào, tay phải cầm ấm trà, rót nước trong ấm vào tách tử sa của Trương Bác Duyệt theo chiều kim đồng hồ.  

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tịch Tiêu đổng: Xin lỗi nhé, Hứa Gia Ngôn là cục cưng trong nhà chúng tôi.

Trong trà đạo: Rót nước ngược chiều kim đồng hồ nghĩa là hoan nghênh khách tới uống trà. Rót theo chiều kim đồng hồ nghĩa là tiễn khách. 

Bình Luận (0)
Comment