Ngày 24 tháng 3, hai ngày trước lễ cưới của Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn, họ đến Huyện Sương, đi cùng còn có Lão Tiêu và Phan Vân.
Buổi sáng trời đổ mưa, mưa phùn vừa dứt, bầu trời vừa hửng nắng. Sắc xanh của vài cây liễu trong nghĩa trang đã chuyển từ xanh non đầu xuân sang sắc xanh thẫm dưới làn mưa bụi, hiểu thấu sắc liễu xuân.
Hứa Gia Ngôn đỏ mắt lau đi lớp bụi trên bia mộ.
Trên bia mộ là hai tấm di ảnh, một người đàn ông và một người phụ nữ còn rất trẻ. Người đàn ông trong ảnh có ngũ quan sắc nét, người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng.
Lão Tiêu ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào bia mộ lạnh lẽo: “Lão Hứa à, tôi đến thăm anh đây.” Ông cười mà ướt mắt: “Anh nhìn xem, tóc tôi bạc cả rồi, già thật rồi, không giống anh, còn trẻ trung như thế.”
Lão Tiêu quay lại chỉ vào con gái phía sau: “Thấy không? Đây là con gái tôi, cũng là con dâu của anh đấy!” Ông hơi ngừng lại, nước mắt len vào trong nếp nhăn nơi khóe mắt: “Bất ngờ lắm đúng không, con gái của Lão Tiêu tôi lại trở thành con dâu của anh!”
Tiêu Nhược quỳ xuống, dập đầu ba lần: “Bố, mẹ, con là Tiêu Nhược, tên ở nhà là Nhược Nhược.”
Lão Tiêu lau nước mắt: “Con bé này ấy à, trước mặt tôi với mẹ nó thì ương bướng, tính tình cũng nóng lắm. Nhưng mà trước mặt Gia Ngôn thì ngoan ngoãn y như mèo con vậy.” Nói đến đây, ông lại rưng rưng: “Xin lỗi anh, lão Hứa, lúc đầu tôi và mẹ nó không biết Gia Ngôn là con trai nhà anh…” Thế mà còn chia rẽ đôi trẻ, may mà quay xe kịp, nếu không chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Lão Tiêu nhìn dòng chữ trên bia mộ, nói với Hứa Gia Ngôn: “Gia Ngôn à, sau này bảo người ta khắc tên Nhược Nhược vào đây nhé.” Ý ông là thêm dòng [Con dâu: Tiêu Nhược] cạnh dòng chữ [Con trai: Hứa Gia Ngôn].
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Dạ.”
Lão Tiêu nói tiếp: “Lão Hứa, hôm nay tôi đến đây, thứ nhất là để thăm anh, thứ hai là báo tin vui với anh và chị dâu. Ngày 26 tháng 3, tức ngày kia, là ngày cưới của hai đứa trẻ.” Ông nâng hai ly rượu mà Phan Vân rót đầy: “Hôm nay, chúng ta uống rượu mừng cho tụi nhỏ trước nhé!” Một ly ông rưới trước bia mộ, ly còn lại ông uống cạn.
Phan Vân, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược ở phía sau đều đỏ hoe mắt.
Ngày 25 tháng 3, chiều thứ sáu, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược cùng ngồi xe buýt đến trấn Niễu Yên. Hai chiếc xe bus dừng trước cổng trường học, bọn trẻ ùa ra như ong vỡ tổ.
“Thầy Hứa ơi, con nghe thầy Kỳ nói ngày mai thầy với cô Tiêu làm đám cưới phải không ạ?”
Hứa Gia Ngôn: “Đúng rồi.”
“Thầy Hứa, vậy sau khi thầy với cô Tiêu cưới nhau rồi, thầy có quay lại dạy chúng con nữa không?”
Hứa Gia Ngôn: “Tất nhiên là có chứ.”
“Thầy Hứa, con nghe mẹ con bảo tối nay tụi con sẽ được ở khách sạn lớn trong thành phố, đúng không ạ?”
Hứa Gia Ngôn: “Ừa, cô Tiêu đã đặt khách sạn cho các con rồi.”
“Thầy Hứa, mai con có thể mang thêm kẹo cưới về không ạ?”
Hứa Gia Ngôn: “Được nha.”
“Cô Tiêu ơi, có phải ngày mai cô cũng sẽ mặc váy cưới màu trắng đúng không ạ?”
Tiêu Nhược: “Đúng vậy đó, váy cưới của cô Tiêu rất đẹp luôn!”
“Cô Tiêu ơi, vậy sau khi cô với thầy Hứa cưới nhau, hai người cũng sẽ có em bé đúng không?”
Tiêu Nhược bị đám trẻ hỏi đến đỏ mặt, cô không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Đến 5 giờ chiều, hai chiếc xe buýt rời thị trấn Niễu Yên, hướng về thành phố Phàn. Ở bên kia, Tiêu Nhược cũng cử người đến huyện Sương đón bà cụ Trương.
7 giờ 30 tối, xe buýt đến trước cổng khách sạn quốc tế Phong Mậu thuộc tập đoàn Tiêu Thị. Tám nhân viên bảo vệ dẫn tất cả các khách mời vào nhận phòng khách sạn.
8 giờ 40, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược đứng trước cổng khách sạn.
Trên bầu trời đêm rải rác ánh sao lấp lánh, mặt trăng cong cong phủ ánh sáng vàng mờ nhạt.
Theo dự báo thời tiết, ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.
Ngồi xe cả buổi chiều, Hứa Gia Ngôn ôm lấy bờ vai cô, trong mắt tràn đầy ánh trăng dịu dàng, anh hỏi cô gái chiếu sáng toàn bộ thế giới của anh ở bên cạnh: “Mệt không em?”
Tiêu Nhược “Ừm” đáp: “Mình về sớm một chút, mai còn dậy sớm nữa.”
Họ ăn tối qua loa tại khách sạn rồi về biệt thự bên hồ Cảnh Hồ. Trước khi ngủ, Hứa Gia Ngôn chườm ấm chân hơn nửa tiếng. Tiêu Nhược tựa vào ghế sofa bên giường, ngủ thiếp đi.
Hứa Gia Ngôn không nỡ đánh thức cô, lắp lại chân giả rồi bế cô lên giường. Có lẽ vì quá mệt, cô trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ say.
Hôm sau, ngày 26 tháng 3.
7 giờ, ánh mặt trời ấm áp dần ló dạng.
Lúc 5 giờ sáng, Hứa Gia Ngôn đã gọi Tiêu Nhược dậy. Lúc này, đội ngũ từ công ty tổ chức tiệc cưới đã vào phòng ngủ trải giường. Tiêu Nhược nhắm mắt ngồi trước bàn trang điểm trong phòng thay đồ, mặc cho chuyên viên làm tóc và trang điểm.
Phan Vân đứng cạnh: “Ở đây, để vài lọn tóc thả xuống, nhìn có phải đẹp hơn không?”
Chuyên viên: “…”
Phan Vân: “Lông mày có phải cạo hơi mảnh rồi không?”
Chuyên viên: “Tổng giám đốc Phan, đây là kiểu lông mày lá liễu thịnh hành nhất hiện nay.”
Phan Vân không gật bừa: “Còn không đẹp bằng kiểu trước kia nữa!”
Phan Vân: “Khoan đã, đừng gắn mấy thứ đó, bóc ra chắc là đau lắm!” Bà đang nói về mi giả.
Tiêu Nhược cũng mở mắt, đồng tình với Phan Vân về điểm này: “Chuốt mascara là được rồi.”
Chuyên viên còn nói gì được nữa.
Một lúc sau, Phan Vân cuối cùng cũng cười: “Uầy, son môi đánh thế này đẹp ghê!”
Tiêu Nhược mở mắt nhìn thoáng mình trong gương, rồi lại nhắm mắt.
Cả quá trình làm tóc và trang điểm kéo dài hai tiếng, Tiêu Nhược ngồi mỏi cả lưng.
Hứa Gia Ngôn lúc này ở khách sạn quốc tế Phong Mậu, phối hợp cùng người của công ty tổ chức tiệc cưới rà soát lại toàn bộ quy trình lễ cưới.
9 giờ 58 sáng, Hứa Gia Ngôn ngồi trong chiếc Lincoln đen dài đến rước cô dâu của anh.
Tiêu Nhược mặc chiếc váy cưới màu trắng do chính tay Hứa Gia Ngôn thiết kế, bước trên thảm trải đầy hoa hồng đỏ lên xe.
Mui xe Lincoln đen được trang trí một hình trái tim khổng lồ bằng hoa hồng đỏ, chính giữa là mô hình một đôi nam nữ ôm nhau đáng yêu.
Trực thăng bay thấp trên bầu trời, theo sát đoàn xe cưới, máy quay ghi lại toàn bộ những khoảnh khắc của lễ cưới xa hoa này.
10 giờ 50 phút, tất cả quan khách đã an tọa trong sảnh tiệc cưới, máy tạo khói khô bắt đầu hoạt động.
10 giờ 58 phút, giờ lành đã đến.
Sảnh tiệc cưới rộng gần 500 mét vuông vang lên giai điệu của bản nhạc chúc mừng hôn lễ. Thảm đỏ rải đầy cánh hoa hồng đỏ.
Đèn chùm pha lê hình cầu treo trên trần nhà đang xoay, ánh sáng phản chiếu ra lấp lánh sắc màu, cánh hoa hồng từ trên cao chầm chậm rơi xuống.
Tiêu Nhược mặc bộ váy cưới đuôi dài trắng muốt, khoác tay bố mình bước đi trên tấm thảm đỏ thiêng liêng rải đầy hoa hồng.
Đầu kia của tấm thảm, Hứa Gia Ngôn mặc bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi cổ cánh trắng và nơ đen đang đứng chờ cô.
Hai bé phù dâu tung cánh hoa hồng đỏ lên không, cánh hoa rơi xuống, phủ trên phần đuôi váy cưới đầy hoa sơn trà của cô dâu.
Tiêu Nhược khoác tay bố, bước đến trước mặt Hứa Gia Ngôn. Lão Tiêu nắm lấy tay con gái mình đặt vào tay Hứa Gia Ngôn, nước mắt giàn giụa: “Bố giao đứa con gái duy nhất của mình cho con đấy!” Ông lau nước mắt, dặn dò: “Con phải yêu thương, trân trọng nó.”
Dù biết những điều mình nói đều là thừa thãi, ông vẫn không kìm được. Con gái ông từ nay đã là người của nhà khác, như bát nước đã hắt đi.
Hứa Gia Ngôn gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn: “Con hứa. Cả đời này, con sẽ yêu thương, trân trọng cô ấy.”
Ông Tiêu lại lau nước mắt lần nữa rồi mới bước xuống sân khấu.
Cặp đôi mới cưới tiến đến trước mặt vị mục sư.
Mục sư bắt đầu tuyên đọc: “Anh Hứa Gia Ngôn, anh có đồng ý lấy cô Tiêu Nhược làm vợ, dù sau này cô ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, luôn yêu thương và tôn trọng cô ấy hay không?”
Hứa Gia Ngôn nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh mình, ánh mắt đầy kiên định: “Tôi đồng ý.”
Mục sư lại nhìn về phía cô dâu: “Cô Tiêu Nhược, cô có đồng ý lấy anh Hứa Gia Ngôn làm chồng, dù sau này anh ấy khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, luôn yêu thương và tôn trọng anh ấy hay không?”
Tiêu Nhược dứt khoát đáp: “Tôi đồng ý.”
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hứa Gia Ngôn lấy ra cặp nhẫn cưới có khắc tên của hai người. Cả hai trao nhẫn cho nhau. Sau đó, Hứa Gia Ngôn vén tấm khăn voan trên váy cưới của cô lên.
Lúc này, bản nhạc hôn lễ chuyển sang một ca khúc tiếng Anh đầy lãng mạn.
Hứa Gia Ngôn đưa tay ra về phía cô. Tiết mục này, Tiêu Nhược không hề biết trước, cô chớp chớp hàng mi dài, dùng ánh mắt hỏi anh đang có ý gì?
Hứa Gia Ngôn nở một nụ cười cưng chiều: “Nhược Nhược, anh có thể mời em nhảy một điệu không?”
Tiêu Nhược ngẩn người một lát, rồi bật cười thành tiếng.
Dưới sân khấu bắt đầu vang lên những tiếng trêu đùa.
Tiêu Nhược thẹn thùng liếc nhìn khán giả bên dưới, sau đó đặt bàn tay đeo nhẫn cưới vào lòng bàn tay anh.
Họ cùng nhau nhảy theo giai điệu âm nhạc. Không có bất kỳ sự tập luyện trước nào, nhưng đôi chân họ như được dẫn dắt bởi tình yêu, ăn ý và hòa quyện từng nhịp.
Cuối cùng, anh ôm eo cô, cô vòng tay quanh cổ anh, họ trao nhau một nụ hôn khi bài hát kết thúc…
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, được người đàn ông cô yêu nhất đời hôn, khóe mắt Tiêu Nhược rưng rưng lệ.
Người đàn ông cô yêu bao năm, cuối cùng vào ngày hôm nay, dưới sự chúc phúc của tất cả người thân và bạn bè đã cưới cô làm vợ.
12 giờ trưa, tiệc cưới chính thức bắt đầu. Tiêu Nhược thay bộ sườn xám đỏ, khoác tay Hứa Gia Ngôn, cùng nhau đi kính rượu từng bàn.
Bàn đầu tiên là bàn của người thân thiết nhất.
Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược cầm ly rượu bước đến trước mặt Lão Tiêu và Phan Vân.
Hứa Gia Ngôn: “Bố, mẹ.”
Tiêu Nhược: “Bố, mẹ.”
Lão Tiêu và Phan Vân đứng dậy. Lúc này Lão Tiêu đã không khóc nữa, ông rất vui, niềm hạnh phúc hiện rõ qua những nếp nhăn nơi khóe mắt. Ông nói với con gái mình: “Tối nay bố sẽ tặng con một bất ngờ!”
Ông nói là “con”, nghe ý tứ, rõ ràng Hứa Gia Ngôn đã biết chuyện. Tiêu Nhược cũng không hỏi kỹ, chỉ quay đầu nhìn Hứa Gia Ngôn một cái, lộ ra biểu cảm đầy ẩn ý.
Tiếp theo là bà Trương. Hôm nay, bà Trương ngồi ở bàn chính với tư cách là người thân phía Hứa Gia Ngôn.
Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn cùng gọi: “Bà nội ạ.”
Bà Trương lấy ra hai phong bao lì xì, đưa cho đôi vợ chồng mới cưới: “Về sau phải yêu thương nhau nhé. Bà chúc hai đứa sớm sinh quý tử!”
Phong bao khá dày, Tiêu Nhược nói: “Bà nội, để bà tốn kém rồi.”
Bà Trương vui vẻ đáp: “Chờ khi hai đứa sinh được một thằng cháu béo khỏe, bà lại chuẩn bị một bao lì xì to hơn nữa!”
Ở bàn chính còn có gia đình ba người của Nghiêm Trượng.
Hứa Gia Ngôn: “Chú Nghiêm, dì Lý.”
Tiêu Nhược: “Chú Nghiêm, dì Lý.”
Nghiêm Trượng lấy ra một túi tài liệu, đưa cho Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn không mở ra ngay, mà hỏi: “Chú Nghiêm, đây là?”
Nghiêm Trượng: “Chú không tặng tiền cho hai đứa th* t*c như vậy nữa. Đây là bản hợp đồng tài trợ xây dựng một tòa nhà dạy học ở thị trấn Niễu Yên, lấy danh nghĩa của hai đứa. Phía chính quyền bên đó, chú cũng đã thu xếp ổn thỏa, tên của tòa nhà sẽ đặt theo tên Gia Ngôn. Việc này chú và bố con đã bàn giao xong, phần sau sẽ do ông ấy lo liệu.”
Hứa Gia Ngôn sững người, Tiêu Nhược thì phản ứng nhanh hơn: “Cảm ơn chú Nghiêm.”
Nghiêm Trượng chủ động nâng ly, chạm vào ly rượu trong tay Hứa Gia Ngôn: “Vậy chú xin kính trước nhé!”
Hứa Gia Ngôn phản ứng lại, vội vàng uống cạn ly rượu. Giờ phút này, ngoài câu “cảm ơn” ra, anh còn có thể nói gì hơn được nữa?
Bữa tiệc kéo dài đến một giờ rưỡi chiều, Hứa Gia Ngôn uống không ít rượu, mặt và cổ đỏ ửng cả lên. Tiêu Nhược dìu anh ngồi xuống ghế ở bàn chính, trêu anh: “Anh say rồi à?”
Hứa Gia Ngôn quả thực hơi choáng váng, nhưng tâm trạng anh rất tốt. Khi nói khóe miệng anh nhếch lên, đưa tay véo nhẹ má Tiêu Nhược: “Sao tửu lượng của em tốt thế?”
“Chứ sao nữa.” Tiêu Nhược đầy tự hào về tửu lượng của mình: “Anh cũng không nhìn xem em là ai à?”
Hứa Gia Ngôn bật cười: “Em là ai?”
Tiêu Nhược làm mặt quỷ: “Em là cô vợ nhỏ đáng yêu của anh đây!”
Bà Trương ngồi đối diện bật cười: “Đứa trẻ Nhược Nhược này đúng là dễ thương thật!”
Phan Vân ngồi ngay cạnh bà Trương, lắc đầu trách yêu: “Dễ thương gì chứ, chẳng ra dáng được lúc nào cả.”
Hai giờ chiều, hầu hết khách khứa đã ra về. Hứa Gia Ngôn được Tiêu Nhược dìu về phòng khách sạn. Anh không ngủ, tựa vào đầu giường, hai tay nắm lấy tay Tiêu Nhược, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* lòng bàn tay và mu bàn tay cô.
Tiêu Nhược bị anh nhìn đến mức hơi ngại: “Trên mặt em có hoa à?”
“Ừm.” Anh cười, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, không muốn rời đi một giây nào: “Một bông hoa rất đẹp.”
Giờ đây, anh nói những lời như vậy mà mặt cũng không hề đỏ.
“Anh ngủ chút đi, tối còn nhiều người lắm đấy.” Nói xong, cô rút tay về, đắp chăn cho anh: “Nằm xuống chút đi.”
Hứa Gia Ngôn lại nắm tay cô: “Em cũng ngủ đi.”
Tiêu Nhược sờ tóc mình: “Em sợ nằm ngủ làm rối tóc mất.”
“Không sao.” Hứa Gia Ngôn kéo cô xuống giường:
“Dậy rồi bảo thợ làm tóc chỉnh lại là được.”
Tiêu Nhược nhìn bộ sườn xám trên người mình: “Cúc của bộ sườn xám này khó mở lắm.” Không chỉ khó cởi mà còn khó mặc lại.
Hứa Gia Ngôn ngồi dậy định giúp cô cởi cúc, nhưng Tiêu Nhược cười, giữ tay anh lại, cúi người xuống: “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt cô: “Hửm?”
“Chỉ là đi ngủ thôi à?” Cô mạnh mẽ bóp cằm anh, ánh mắt nhìn anh ngập tràn vẻ hoang dại đầy quyến rũ làm lòng người ngứa ngáy: “Có phải anh định nhân lúc say mà…”
“Không phải.” Khuôn mặt Hứa Gia Ngôn đỏ lên vì hơi rượu, anh nói: “Sáng nay không phải em dậy rất sớm sao, anh sợ em mệt.”
Tiêu Nhược cười, ghé sát tai anh thì thầm.
Hứa Gia Ngôn giờ đây không còn ngại ngùng như trước. Ánh mắt anh ánh lên một tia h*m m**n mờ nhạt, hơi thở phảng phất mùi rượu nhè nhẹ, ánh mắt của anh trở nên thẳng thắn và nóng bỏng: “Muốn.”
Anh nói muốn, khéo quá, cô cũng muốn.
Nhưng cô phải nhịn, cô cúi xuống thì thầm thêm lần nữa bên tai anh: “Tối nay, em muốn một màn hoàn chỉnh.”
Hứa Gia Ngôn hiểu ý cô, ánh mắt mơ màng thoáng chút xao động. Anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên môi cô: “Được.”
Tiêu Nhược không cởi cúc áo sườn xám, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, dựa vào nhau ngủ đến tận bốn giờ chiều.
Buổi tối, tiệc cưới tiếp tục, cũng là dành cho những khách mời không thể đến vào buổi trưa.
Đúng tám giờ, dưới màn đêm đen kịt, từng điểm sáng đủ màu sắc từ mặt đất bay lên không trung và tụ lại, mở ra một màn trình diễn hoành tráng trên bầu trời.
490 chiếc drone tụ họp trên bầu trời đêm, tạo thành hai cái tên “Hứa Gia Ngôn” và “Tiêu Nhược”. Những điểm sáng vốn không liên quan từ từ tiến lại gần, giao thoa và đan cài vào nhau, chậm rãi… chậm rãi… biến thành hai chiếc nhẫn cưới lồng vào nhau, gắn kết với nhau.
Trăng lưỡi liềm và những vì sao trong khoảnh khắc này đều trở thành phông nền cho màn trình diễn.
Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn đứng dưới khách sạn, Tiêu Nhược hai tay che miệng, trên mặt ánh lên sự ngạc nhiên và xúc động.
Cô ngẩng đầu nhìn lên màn đêm, không thể tin nổi: “Mọi người vậy mà lại lén làm việc này sau lưng em…” Những lời còn lại, cô xúc động không thể thốt ra.
Hứa Gia Ngôn đi đến sau lưng cô, vòng tay ôm cô từ phía sau:
“Có thích không?”
“Hứa Gia Ngôn.” Cô thích đến mức muốn khóc: “Anh cũng giỏi quá đi!” Trời ơi, rốt cuộc cô cưới phải người chồng kiểu gì thế này, muốn làm cô ngọt ngào đến chết sao?
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, mắt vẫn dán vào những chiếc drone lấp lánh đủ màu, nghiêm túc hỏi anh: “Có phải anh giấu quỹ đen sau lưng em không?” Thẻ của anh vẫn nằm trong tay cô mà, anh lấy tiền ở đâu ra để thuê drone chứ, thuê drone đắt lắm đấy!
Lần này Hứa Gia Ngôn không coi mình là người ngoài: “Không phải, là bố đưa tiền, anh chỉ góp ý kiến thôi.”
Là vào cuối tháng hai, Lão Tiêu đã tìm đến Hứa Gia Ngôn. Vì căn nhà cưới của họ là do Tiêu Nhược dùng tiền riêng để mua. Tuy nói là nhà họ chỉ có mỗi Tiêu Nhược là con gái, sau này tất cả cũng đều thuộc về hai vợ chồng họ, nhưng với tư cách là cha mẹ, dù sao vẫn phải tặng gì đó vào ngày trọng đại của con chứ.
Lão Tiêu trực tiếp đẩy một tấm thẻ đến trước mặt Hứa Gia Ngôn, lời nói càng trực tiếp hơn: “Hứa Gia Ngôn, bố coi con như con trai ruột, nên mới đưa con chiếc thẻ này. Nếu con không nhận, thì con không phải con trai của bố.”
Ông đang đe dọa Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn đẩy thẻ trở lại: “Bố, chiếc thẻ này, con không thể nhận. Dù sao thì con với Nhược Nhược cũng đã đăng ký kết hôn rồi, cho dù bố mẹ không nhận con, con vẫn là con trai của bố mẹ.”
Lão Tiêu: “…”
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn chiêu trò như thế.
Nhưng kiểu chiêu trò này, Lão Tiêu lại rất hài lòng.
Lão Tiêu đổi cách: “Vậy con nghĩ cách làm sao để biến số tiền trong thẻ thành quà cưới đi.”
Hứa Gia Ngôn suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Chi phí cho một buổi trình diễn drone có cao không bố?”
Cao không ư, cũng vài vạn một chiếc thôi.
Dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng Lão Tiêu vẫn rất hứng thú với những thứ đồ chơi mới mẻ này. Ông lập tức thấy phấn khích: “Ý kiến này hay đấy, bố có một người bạn hình như cũng làm cái này.” Nói xong, ông bắt đầu lục điện thoại để liên lạc.
Tiêu Nhược nghe anh nói xong thì cười khúc khích: “Hứa Gia Ngôn, giờ anh đỉnh thật rồi đấy.” Cũng bắt đầu biết giở chiêu trò.
Hứa Gia Ngôn khẽ cắn nhẹ vào gáy cô: “Không được cười anh.”
Tiêu Nhược thấy nhột nên co rụt cổ lại. Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng trêu chọc: “Chúng ta về nhà đi.”
Hứa Gia Ngôn nhớ lại lời cô nói hồi chiều, tai anh đỏ ửng lên, đồng ý với cô: “Được, chúng ta về nhà.”
Chín giờ bốn mươi, họ trở về biệt thự bên hồ Gia Cảnh.
Họ đứng trong phòng ngủ chính, đứng trước chiếc giường phủ ga cưới màu đỏ rực. Hứa Gia Ngôn hai tay nâng mặt cô, trong đôi mắt đẹp đến mức quá đáng của anh có ý cười, và cả sự thành kính: “Nhược Nhược, những gì anh có thể cho em không nhiều, nhưng anh sẽ dành cả tình yêu nửa đời sau và sự dịu dàng vô tận cho em.” Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa rực cháy: “Em có muốn không?”
Tiêu Nhược đang mặc chiếc sườn xám đỏ rực rỡ, sắc đỏ ánh lên khiến gương mặt cô cũng đỏ ửng. Cô đỏ mặt, cũng đỏ mắt mà gật đầu: “Em muốn.” Nhưng chỉ muốn nhận từ anh là không đủ, cô cũng muốn trao lại cho anh.
Cô đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lên đường chân mày của anh: “Vậy anh muốn em điều gì?” Thật ra, cả mạng sống cô cũng có thể trao cho anh.
Ánh mắt anh rất thuần khiết, cũng rất sạch sẽ: “Muốn em.” Nói xong hai chữ này, đuôi mắt anh ánh lên chút d*c v*ng của kẻ phàm tục.
Tiêu Nhược không nói gì, cầm lấy tay anh, đặt lên khuy áo bên cổ của chiếc sườn xám.
Khuy áo sườn xám quả thật khó cởi, Hứa Gia Ngôn mất một lúc lâu mới tháo hết được. Tiêu Nhược cười, đến mức khóe mắt cô đỏ hoe.
Tối nay cả hai đều không uống rượu, lúc này tỉnh táo đến kỳ lạ, nhưng ánh sáng trong đôi mắt cả hai thì đầy mơ màng và mê hoặc.
Trên chiếc ga cưới màu đỏ còn rải cánh hoa hồng, phía trên đầu giường treo ảnh cưới của họ. Đó là bức ảnh lớn cận cảnh cảnh Tiêu Nhược hôn lên yết hầu của Hứa Gia Ngôn. Ban đầu, Hứa Gia Ngôn muốn chọn bức ảnh hai người hôn trán đã dùng trong thiệp cưới, nhưng Tiêu Nhược kiên quyết chọn bức này, lý do rất trắng trợn: Trông rất kh*** g**.
Thật sự là rất kh*** g**.
Tiêu Nhược ngồi trên chiếc ga cưới đỏ rực, Hứa Gia Ngôn đứng trước mặt cô, nâng khuôn mặt cô lên, nói một câu rất kh*** g**: “Em muốn cùng nhau tắm không?”
Họ chưa từng tắm cùng nhau bao giờ.
Tiêu Nhược đáp: “Được.” Hoàn toàn không hề ngượng ngùng.
Nửa tiếng sau, họ cùng nhau tắm xong, cả hai đều khoác chiếc áo choàng dài đến đầu gối đi ra ngoài.
Họ nằm trên chiếc ga cưới màu đỏ rực, vài cánh hoa hồng dính trên cơ thể họ. Hứa Gia Ngôn ở phía trên, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn của anh đầy thành kính, từng chút một, chậm rãi m*n tr*n từ môi, xuống cằm, đến cổ, rồi tới bờ vai, từ từ đi xuống…
Trong hơi thở của anh phảng phất sự quyến rũ mê hoặc, ánh mắt đượm d*c v*ng như một tấm lưới quấn lấy cô, kéo cô dần dần vào thế giới của anh.
Bên ngoài cửa sổ, làn gió đêm ấm áp thổi qua khung cửa sổ, trong phòng sắc xuân càng nồng đượm.
Sự dịu dàng của anh dành trọn cho cô, nhưng trên giường lại là thời điểm duy nhất anh không dịu dàng với cô.
Người đàn ông gỡ bỏ lớp vỏ dịu dàng, đến khi kim giờ trên chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường quay gần trọn một vòng mới cúi xuống hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô và nói lời xin lỗi: “Nhược Nhược, anh lại không kiểm soát được rồi.”
Đúng vậy, lại không khống chế được, lại làm cô khóc.
Tiêu Nhược hai mắt ngấn lệ hôn lên lông mày anh.
Anh hôn môi cô, khe khẽ hỏi liệu cô có muốn đi tắm không. Cô lắc đầu, vẫn là câu nói ấy: “Em muốn sinh con cho anh.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Nhược: Nhưng mang thai em bé thật khó quá…