Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 50

Thấm thoắt đã đến cuối tháng Tư, hai cây anh đào nhỏ trong vườn hoa nhỏ của sân nhà bắt đầu nở hoa. Những cánh hoa bị gió thổi tung, rơi đầy đất, nhuộm một màu hồng dịu dàng. 

Mười giờ sáng, Phan Vân mang đến hai hộp củ cải chua cay. Gần đây, Tiêu Nhược rất thích món này. 

Trong bếp, Hứa Gia Ngôn đang nấu canh. Phan Vân có chìa khóa nhà, là Hứa Gia Ngôn đưa cho bà, nên bà không bấm chuông mà mở cửa bước thẳng vào. 

Phan Vân ngửi thấy mùi thơm, liền đi vào bếp: “Đang hầm canh à?” Chắc chắn là canh gà, bà ngửi một cái là nhận ra ngay. 

Hứa Gia Ngôn ngoảnh lại: “Mẹ.” Anh đặt muôi canh xuống, đón lấy hộp trong suốt trên tay Phan Vân. 

Hôm nay, ngoài việc mang củ cải chua cay đến, Phan Vân còn tới để học hỏi kinh nghiệm: “Món trứng xào cà chua hôm qua con làm có bí quyết gì đặc biệt không?” 

Hôm qua, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược về nhà ăn cơm. Cơm đã dọn sẵn, Tiêu Nhược lại bảo Hứa Gia Ngôn vào bếp xào một đĩa trứng xào cà chua. Lão Tiêu và Phan Vân mỗi người ăn một miếng, còn lại Tiêu Nhược ăn hết sạch. Sáng nay, Lão Tiêu cũng muốn ăn món này, Phan Vân liền nhờ chị Trương làm một đĩa. Ai ngờ làm xong, Lão Tiêu chỉ ăn một miếng rồi nói vị không đúng. 

Phan Vân liền đích thân vào bếp làm một đĩa khác, Lão Tiêu thử một miếng lại vẫn nói không đúng vị.  

Trứng xào cà chua thôi mà, là món đơn giản nhất, nhưng tại sao lại không làm ra được vị giống của Hứa Gia Ngôn chứ. 

“Mẹ,” Hứa Gia Ngôn hỏi: “Mẹ dùng mỡ heo để xào chưa?” 

“Mỡ heo?” Phan Vân ngớ người: “Phải dùng mỡ heo à?” 

Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Phải dùng mỡ heo xào mới ngon.” 

Phan Vân học được mẹo này, vội gật đầu: “Trưa nay mẹ thử lại xem.” 

Buổi trưa, Tiêu Nhược về nhà. Vừa bước vào phòng khách, cô đã bịt mũi, giọng đầy hờn dỗi: “Hứa Gia Ngôn, sao anh lại nấu canh gà nữa rồi!” 

Dạo này cô uống canh gà đến mức sắp hóa thành con gà con rồi. 

Hứa Gia Ngôn bưng ra một đĩa bò xào: “Tối qua em ngủ nói mớ đòi canh gà, anh mới nấu.” Khuôn mặt anh đầy vẻ bối rối. 

Tối qua, Tiêu Nhược nói mớ, nói: “Canh gà… canh gà…” Cô còn chép miệng nữa. 

Tiêu Nhược bịt mũi, cả khuôn mặt như đang cự tuyệt: “Vậy nhất định là anh nghe không hết.” Dạo này cô uống canh gà đến phát ớn rồi. 

Hứa Gia Ngôn: “…” 

Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn ba món một canh trước mặt, ngửa đầu, nói vô cùng đáng thương: “Em muốn ăn củ cải chua cay.” 

“À.” Hứa Gia Ngôn vội vào bếp lấy củ cải chua cay mà Phan Vân mang đến hôm nay: “Sáng nay mẹ vừa mang đến đấy.”

Tiêu Nhược cầm một miếng bỏ ngay vào miệng, Hứa Gia Ngôn nắm lấy cổ tay cô: “Rửa tay chưa?” 

“Em ăn xong miếng này sẽ đi rửa.” Cô đưa miếng củ cải vào trong miệng. Hứa Gia Ngôn theo cô vào bếp, rửa tay cho cô. 

 “Nhược Nhược.” Anh bóp bọt xà phòng vào lòng bàn tay cô, xoa đều cho cô: “Anh định bàn với lãnh đạo ở đài điều chỉnh thời gian làm việc một chút.” Như vậy, anh cũng không phải về muộn mỗi tối nữa, có thể dành cả buổi tối bên cô. 

Tiêu Nhược hỏi: “Có thể điều chỉnh được sao?” 

“Sáng nay có một đồng nghiệp gọi cho anh. Anh ấy là người dẫn chương trình tin tức lúc 9 giờ sáng, muốn đổi lịch sang buổi tối, nên hỏi anh có muốn đổi với anh ấy không.” Anh dùng khăn lau khô tay cô: “Anh muốn hỏi ý em trước.” 

“Được chứ, như vậy thì chúng ta có thể cùng nhau đi làm buổi sáng.” 

Hứa Gia Ngôn nắm tay cô ra khỏi bếp, đến bàn ăn, đưa đũa cho cô: “Vậy chiều nay anh sẽ cùng đồng nghiệp đi bàn bạc với lãnh đạo.” 

Tiêu Nhược gắp một miếng củ cải chua cay bỏ vào miệng: “Vậy xong việc anh có thể đến tìm em không?” 

“Chiều em không bận à?” Hứa Gia Ngôn gắp thêm một miếng rau xào dầu hào vào bát cô. 

“Chiều em chỉ có một cuộc họp ngắn thôi, không có việc gì khác.” Dạo này cô cũng thích món rau xào dầu hào mà Hứa Gia Ngôn làm, vừa ăn vừa nói: “Hình như dạo này em béo lên, áo ngực cũng chật rồi.” Vì thế chiều nay cô muốn đi mua vài chiếc. Trước đây, những việc này cô đều giao cho Tiểu Trương làm. Nhưng giờ, những món đồ riêng tư như vậy cô muốn tự mình mua, tốt nhất là kéo Hứa Gia Ngôn đi cùng để hỏi ý kiến anh. Trước kia, cô chỉ nghĩ áo ngực mặc thoải mái là được, nhưng bây giờ, cô cảm thấy áo ngực là để mặc cho anh xem. 

Hứa Gia Ngôn lại gắp cho cô một miếng thịt bò xào: “Vậy xong việc anh sẽ đến tìm em.” 

Khoảng hơn 4 giờ chiều, Hứa Gia Ngôn đến Tiêu Thị. 

Tiêu Nhược cũng vừa từ phòng họp bước ra. Cô đi giày cao gót màu đen, nhảy nhót tới trước mặt anh: “Thế nào rồi? Lãnh đạo của anh có đồng ý không?” 

Hứa Gia Ngôn đỡ lấy cô: “Đi giày cao gót thì đừng chạy.” 

Cả hai vào phòng làm việc, Tiêu Nhược kéo anh ngồi xuống sofa: “Anh nói mau đi.” 

“Đồng ý rồi.” Anh nở nụ cười: “Bắt đầu từ tuần sau, giờ làm sẽ chuyển sang 9 giờ sáng mỗi ngày.” Anh còn một tin vui khác: “Chương trình này không phải phát sóng vào thứ bảy và chủ nhật.” 

“Thật tốt thế sao?” Tiêu Nhược không dám tin: “Vậy đồng nghiệp kia của anh có thiệt thòi không?” 

Hứa Gia Ngôn nói: “Anh ấy cũng không còn cách nào khác. Vợ anh ấy sắp đi công tác xa một năm, nên buổi sáng anh ấy phải đưa đón con cái.” 

Tiêu Nhược hỏi: “Vậy lương của hai người có bằng nhau không?” 

“Lương vẫn giống nhau.” 

Tiêu Nhược đảo mắt: “Vậy… tối nay chúng ta ra ngoài ăn mừng nhé.” 

“Được.” 

“Anh đợi em chút, em đi thay đồ.” Cô đứng dậy đi vào phòng nghỉ. 

Vài phút sau, Tiêu Nhược thay bộ đồ công sở, khoác lên mình chiếc váy đen trễ vai bước ra, vừa toát lên vẻ hoang dã lại pha chút đáng yêu

Họ đến một trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Tiêu Thị. 

Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn bước vào cửa hàng nội y nữ, biểu cảm của anh không được tự nhiên cho lắm. 

Tiêu Nhược đang chọn nội y. Cô cầm một chiếc áo ren màu đen đặt trước ngực cho Hứa Gia Ngôn nhìn xem: “Chiếc này có đẹp không anh?” 

Hứa Gia Ngôn ho nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu. 

Tiêu Nhược trả về chỗ cũ, lại chọn một chiếc màu tím,  không có ren nhưng khóa cài nằm ở phía trước. Trước đây cô chưa từng mặc kiểu cài phía trước, cô lại giơ lên cho Hứa Gia Ngôn xem: “Thế còn chiếc này?” 

Hứa Gia Ngôn lại gật đầu. 

Đúng lúc đó, một cặp đôi bước vào cửa hàng. 

Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người đàn ông vô tình chạm nhau. Hai giây sau, cả hai đồng loạt quay đi. 

Sau đó Hứa Gia Ngôn nghe thấy một câu hỏi giống hệt: Chiếc này có đẹp không anh?

Anh không ngẩng đầu, nhưng cũng không nghe thấy câu trả lời của người đàn ông kia. Chắc hẳn, câu trả lời mà người phụ nữ đó nhận được cũng chỉ là một cái gật đầu. 

Sau đó, Hứa Gia Ngôn lại nghe thấy câu: “Thế còn chiếc này?” 

Câu này, là Tiêu Nhược hỏi. 

Hứa Gia Ngôn vội vàng nhìn về phía cô, tiếp tục gật đầu. 

Tiêu Nhược buông hai tay xuống: “Hứa Gia Ngôn.” Cô chu môi: “Anh đang qua loa với em!” 

“Anh không có.” Hứa Gia Ngôn gần như đáp ngay lập tức: “Thật sự là cái nào cũng đẹp.” Ý chí sinh tồn của anh rất mạnh mẽ. 

Tiêu Nhược đặt lại chiếc màu hồng nhạt cô vừa chọn, khoanh tay trước ngực: “Vậy anh chọn cho em một cái không đẹp xem nào.” 

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ ở gần đó, là tiếng cười của đàn ông. 

Hứa Gia Ngôn không tìm kiếm lung tung mà chỉ đảo mắt nhìn một cái, rồi thấy một chiếc màu da với kiểu dáng trơn, liền chỉ tay: “Cái đó không đẹp.” Màu sắc không đẹp, kiểu dáng cũng không đẹp. 

Ý chí sinh tồn đã trỗi dậy rồi, Hứa Gia Ngôn cúi người thì thầm vào tai cô. 

Tiêu Nhược ngay lập tức nhếch môi, mắng yêu: “Hư hỏng.” 

Cuối cùng, vì tâm trạng tốt, cô cũng không hỏi ý kiến Hứa Gia Ngôn nữa, chọn hai chiếc ren màu đen, một chiếc ren màu tím đậm, một chiếc ren màu hồng phấn nhạt, và cả chiếc mà Hứa Gia Ngôn bảo không đẹp. 

Tại sao Hứa Gia Ngôn đã nói không đẹp mà cô vẫn mua? 

Bởi vì lúc nãy anh đã thì thầm bên tai cô: “Nhưng mà em mặc lên thì chắc chắn sẽ rất đẹp.” 

“Anh đợi em một lát nhé.” Cô muốn đi vào phòng thử đồ để thử xem kích cỡ có vừa không. 

Hứa Gia Ngôn đứng chờ bên ngoài phòng thử đồ. Có hai phòng thử đồ, người phụ nữ lúc nãy cũng bước vào một phòng, người đàn ông đi cùng cô ấy cũng đứng đợi bên ngoài. 

Hai phòng thử đồ nằm hai bên, hai người đàn ông cũng đứng hai bên. Người đàn ông kia cười khổ nhìn Hứa Gia Ngôn, anh khẽ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười khổ tương tự. 

Là kiểu rất ngượng ngùng. 

Một lúc sau, Tiêu Nhược bước ra, đưa những món cô đã chọn cho nhân viên: “Những cái này tôi đều lấy.” 

Nhân viên: “Vâng ạ.” 

Nội y của cửa hàng này đều được bán theo bộ. Nhân viên đặt các bộ nội y vào máy khử trùng, sau đó lập hóa đơn và đưa cho Tiêu Nhược. 

Hứa Gia Ngôn nhận lấy hóa đơn từ tay cô: “Để anh đi thanh toán.” 

“Đợi chút.” Tiêu Nhược lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, đưa cho anh: “Dùng thẻ này, có thể được giảm giá.” 

Năm phút sau, Hứa Gia Ngôn quay lại, cúi người ghé sát tai Tiêu Nhược: “Sao rẻ vậy?” Năm bộ nội y chỉ có 1.398 tệ, trung bình mỗi bộ chưa đến 300 tệ. Anh còn tưởng Tiêu Nhược đang tiết kiệm tiền cho anh: “Có thể mua loại đắt hơn mà.” 

Mặc dù lương của anh không cao, nhưng thẻ ngân hàng anh đưa cho Tiêu Nhược đã có hơn 400 vạn. Anh đã đầu tư hết vào quỹ tài chính, mỗi năm thu về gần 20 vạn tiền lãi. 

Tiêu Nhược cất chiếc thẻ vàng trong tay anh vào túi xách, nháy mắt với anh: “Cô vợ nhỏ của anh chính là địa chủ của trung tâm thương mại này.” 

Hứa Gia Ngôn: “?” Địa chủ? 

Địa chủ mua đồ có thể được giảm giá, có thể được giảm rất nhiều. 

Tiêu Nhược lại kéo anh đi mua vài bộ quần áo nam và nữ. Cuối cùng, họ đi ngang qua một cửa hàng đồ dùng trẻ em. 

Tiêu Nhược đứng trước cửa nhìn vào trong, nhưng không bước vào. 

Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Có muốn vào xem không?” 

Tiêu Nhược bất giác xoa nhẹ bụng mình, lắc đầu. 

Chỉ còn vài ngày nữa là đến tháng năm, cô và Hứa Gia Ngôn đã bên nhau gần ba tháng. Họ chưa từng tránh thai, thậm chí sau mỗi lần, cô còn cố ý không đi tắm rửa, nhưng tại sao bụng cô vẫn không có động tĩnh gì chứ. 

Hứa Gia Ngôn thấy cô bỗng chốc ủ rũ, liền vòng tay ôm cô vào lòng: “Nhược Nhược, em vẫn còn trẻ.” Thật ra, cô không cần vội vã muốn có con đến thế. 

Tiêu Nhược mím môi, không nói gì. 

Trẻ thì trẻ, nhưng cô thực sự rất muốn có con, rất rất muốn. 

Không chỉ đơn thuần là muốn sinh con, mà là muốn một đứa bé của cô và Hứa Gia Ngôn. 

“Hứa Gia Ngôn.” Cô hít hít mũi: “Em không muốn ăn ngoài nữa.” 

Hứa Gia Ngôn chiều ý cô: “Vậy chúng ta về nhà. Em muốn ăn gì, anh nấu cho em.” 

“Em muốn uống canh gà.” Cô nghi ngờ liệu có phải do mình quá gầy không. Trên mạng có người nói con gái quá gầy thì cũng khó mang thai. 

Hứa Gia Ngôn bật cười: “Vậy tối nay anh nấu mì gà xé cho em được không?” 

Tiêu Nhược lại hít hít mũi: “Được, em muốn ăn mì gà xé kèm với của cải chua cay.” 

Hứa Gia Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng, anh hôn lên trán cô: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé?” 

“Dạ.” 

Buổi tối, Hứa Gia Ngôn nấu mì gà xé, Tiêu Nhược ăn cùng củ cải chua cay hết hai tô. 

Cô ợ một tiếng no nê, đỡ bụng mình: “Chồng ơi, mau đỡ em ra ghế sofa nằm với.” No quá rồi.

Hứa Gia Ngôn đỡ Tiêu Nhược lên ghế sofa. Cô vừa định nằm xuống thì bị Hứa Gia Ngôn kéo dậy: “Vừa ăn xong nằm ngay không tốt.” 

Nhưng no quá, no đến mức không ngồi nổi. Tiêu Nhược kéo tay anh: “Anh ngồi đây để em tựa vào.” 

Hứa Gia Ngôn ngồi xuống sau lưng cô, để cô nửa nằm nửa tựa trong lòng anh. Sợ cô thấy chán, anh hỏi: “Có muốn anh tìm phim cho em xem không?” 

“Được.” 

Hứa Gia Ngôn tìm một bộ phim tình cảm. Xem được hai phút, Tiêu Nhược gợi ý: “Anh tìm phim ma xem đi.” 

“Phim ma?” Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô: “Không sợ à?” 

Cô sợ, nhưng có anh ở đây mà, lá gan của cô cũng trở nên lớn hơn: “Không sợ.” Cô ngồi dậy: “Anh đi gọt ít trái cây đi.” Ăn vặt khi xem phim ma có lẽ sẽ phân tán sự chú ý một chút. 

Hứa Gia Ngôn bật cười: “Không phải em bảo no sao.” Anh sờ vào bụng cô: “Còn có thể ăn thêm trái cây à?” 

Nghĩ lại cũng đúng: “Vậy chờ chút nữa, để em tiêu hóa bớt rồi anh đi lấy.” 

Hứa Gia Ngôn xoa nhẹ đầu cô: “Hôm qua mua đào mà chưa ăn, để anh rửa một quả.” Anh đưa điều khiển cho cô: “Em tìm phim trước đi.” Anh nghĩ nghĩ: “Đừng tìm phim nào quá đáng sợ.” Anh không nghĩ cô gan dạ không sợ. 

Hứa Gia Ngôn vào bếp rửa trái cây, còn Tiêu Nhược vẫn đang lướt tìm phim ma. Đến khi anh bưng đĩa trái cây ra, cô vẫn chưa chọn được. 

“Hay là anh chọn đi.” Cô đưa điều khiển cho anh, rồi lại kéo anh ngồi sau lưng làm “gối tựa”. 

Hứa Gia Ngôn chọn một bộ phim ma Nhật Bản có poster và tựa đề không quá đáng sợ: “Phim này được không em?” 

“Được.” Tiêu Nhược ngẩng đầu hỏi: “Có cần tắt đèn không anh?” Không thì sẽ không hợp bầu không khí.

Hứa Gia Ngôn chưa bao giờ xem một bộ phim ma nào, anh cũng không chắc mình có sợ không. Anh lắc đầu: “Bây giờ tám rưỡi rồi, anh sợ lát nữa anh đi, em lại sợ.” 

Tiêu Nhược bỗng sửng sốt. 

Hứa Gia Ngôn thấy biểu cảm thất thần của cô, bật cười: “Sợ à?” 

Tiêu Nhược nuốt nước bọt, bất chấp đáp: “Em không nhát gan như vậy đâu!” 

Phim bắt đầu, đèn chùm trong phòng khách đã tắt, chỉ để lại một dải đèn chiếu sáng nhẹ nhàng. 

Đến phút thứ 18, một tiếng “kéttt——” vang lên, quả đào mà Tiêu Nhược mới cắn được ba miếng trong tay rơi xuống sàn. Cô chỉ giật mình, nhưng không hét lên. Không còn ngồi thẳng lưng phía trước Hứa Gia Ngôn nữa, cô dịch người vào sâu trong sofa một chút, dựa sát lại gần Hứa Gia Ngôn, quả đào rơi xuống sàn cũng không buồn nhặt. Hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay anh, mắt không rời khỏi màn hình. 

Đến phút thứ 26, một cảnh kinh dị bất ngờ xuất hiện khiến Tiêu Nhược sợ hét lên một tiếng, toàn thân co lại một cục, vùi mặt vào lòng anh, run rẩy nói: “Tắt đi, tắt đi, anh mau tắt đi!” 

Tuy Hứa Gia Ngôn chưa từng xem phim kinh dị nhưng cảm thấy cảnh vừa rồi không đến mức quá đáng sợ. Anh không nhịn được cười, vai rung lên bần bật, ôm cô vào lòng: “Không phải em nói không sợ sao?” Anh cố tình hạ giọng: “Lát nữa anh đi làm, em——” 

Cô vẫn tiếp tục giấu mặt, không dám ló ra: “Em đi cùng anh!” Cô bắt đầu đổ lỗi cho anh: “Tại anh hết, chọn phim đáng sợ như vậy!” Giọng cô như sắp khóc: “Anh mau tìm phim hài đi.” Cô cần xem phim hài để bình tĩnh lại. 

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích:

1. Hiện tại, lãi suất ngân hàng khi đầu tư tài chính cũng rất cao, tối thiểu 5 vạn tệ, kỳ hạn trên sáu tháng, mức lãi thấp nhất cũng là 3,8%.

2. Vụ tai nạn cướp đi mạng sống của bố mẹ Hứa Gia Ngôn là do một chiếc xe tải dài 9,6 mét gây ra. Vì bố Hứa Gia Ngôn thuộc diện nhà có cả người già và con nhỏ, cộng thêm Hứa Gia Ngôn được xác định là bị thương tật mức độ 5, nên tiền bồi thường rất cao. Hơn nữa, từ lúc anh còn nhỏ, bố đã mua bảo hiểm thương mại cho anh.  

Bình Luận (0)
Comment