Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 51

Thứ hai, Hứa Gia Ngôn dậy từ sáu giờ sáng, vì bắt đầu từ hôm nay, giờ làm việc của anh là chín giờ sáng, anh phải đến đài phát thanh trước tám giờ rưỡi. 

Bảy giờ hai mươi, Hứa Gia Ngôn làm xong bữa sáng rồi vào phòng ngủ, ánh nắng vàng óng len qua khe rèm, chiếu lên đôi chân nhỏ thò ra ngoài chăn của Tiêu Nhược. 

Hứa Gia Ngôn ngồi bên giường, ngây ngốc nhìn cô một lúc rồi mới gọi: “Nhược Nhược.” 

Gọi một tiếng không thấy phản ứng, Hứa Gia Ngôn cúi xuống hôn lên má cô, lại gọi một lần nữa: “Nhược Nhược, dậy thôi nào.” 

“Ưm…” 

Tiêu Nhược đang nằm nghiêng cựa quậy một chút rồi mơ màng mở mắt. Giấc ngủ ngon bị phá vỡ, cô cau mày, nhưng khi nhìn thấy người đánh thức mình là Hứa Gia Ngôn, đôi mày nhíu lại liền giãn ra. Cô ngái ngủ nhìn người đàn ông bên giường. 

Mỗi khi thức dậy, cô sẽ có một chút xíu bực bội, cũng chỉ một chút thôi. Cô chu môi, duỗi người trong chăn: “Mấy giờ rồi?” 

“Sắp bảy giờ rưỡi.” 

Bình thường Hứa Gia Ngôn phải tám giờ mới gọi cô dậy, cô lầm bầm: “Còn sớm mà.” Cô quên mất hôm nay Hứa Gia Ngôn bắt đầu đi làm lúc chín giờ sáng. 

Hứa Gia Ngôn lại hôn nhẹ lên má cô: “Vậy em có muốn đi làm cùng anh không?” 

Tiêu Nhược chớp mắt, sững sờ mất bảy tám giây, lúc này mới nhớ ra. Cô ngồi dậy ôm lấy eo anh, dụi mặt vào chiếc áo sơ mi trắng của anh: “Em muốn ăn bánh trứng xúc xích.” 

Hứa Gia Ngôn dùng ngón tay vuốt lại mái tóc rối bù của cô: “Anh làm xong rồi, em không dậy nữa là nguội mất đấy.” Tối qua, Tiêu Nhược đã nói muốn ăn bánh trứng xúc xích. 

Cô vẫn còn buồn ngủ, muốn ngủ thêm một chút, nhưng lại thèm bánh trứng xúc xích, thế là cô rầu rĩ mà “ồ” một tiếng. 

Lúc Tiêu Nhược đến công ty mới tám giờ bốn mươi. 

Gần đây cô đã cai cà phê, thư ký Dương pha cho cô một cốc nước mật ong rồi mang vào. 

“Tổng giám đốc Tiêu.” Anh ta đặt cốc nước mật ong xuống bàn, hai tay chắp trước người: “Trợ lý Trương muốn xin nghỉ phép mười lăm ngày, trừ ngày nghỉ phép năm, vẫn còn bảy ngày cần cô phê duyệt.” 

Tiêu Nhược ngước mắt lên: “Cô ấy làm gì mà xin nghỉ lâu vậy?” 

Thư ký Dương cũng không biết. 

“Bảo cô ấy đến gặp tôi.” 

“Vâng.” 

Năm phút sau, Tiểu Trương gõ cửa bước vào, Tiêu Nhược đang xem đơn xin nghỉ phép đã được gửi lên chờ ban giám đốc xét duyệt của Tiểu Trương trên hệ thống nội bộ tập đoàn. 

Tiểu Trương trông ủ rũ: “Tổng giám đốc Tiêu, cô tìm tôi?” 

Tiêu Nhược ngước mắt nhìn cô ấy: “Bị ốm à?” 

Tiểu Trương cúi đầu “vâng” một tiếng. 

Tiêu Nhược cau mày, đây là lần đầu tiên cô thấy Tiểu Trương như thế này, người bình thường lúc nào cũng tràn đầy năng lượng cũng biến mất rồi. 

“Nghiêm trọng lắm không?” Tiêu Nhược dựa lưng vào ghế giám đốc. 

Tiểu Trương lại “vâng” một tiếng. 

Tiêu Nhược nhắc nhở: “Cô mới vào công ty hai năm, xin nghỉ nửa tháng, sẽ mất tiền thưởng cuối năm đấy.” 

Tiểu Trương im lặng không nói gì. 

Tiêu Nhược không chịu nổi người khác cứ nhu nhược im thin thít: “Ngẩng đầu lên, nói chuyện!” 

Tiểu Trương vẫn cúi đầu, nước mắt rơi lách tách xuống sàn nhà. 

Tiêu Nhược thở dài: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” 

Giọng của Tiểu Trương nhỏ như muỗi kêu: “Tôi có thai rồi…” 

Tiêu Nhược nghe không rõ, ngồi thẳng dậy: “Gì cơ?” 

Tiểu Trương dùng mu bàn tay lau nước mắt, lặp lại: “Tôi có thai rồi.” Vì vậy cô ấy mới muốn xin nghỉ phép để đi bệnh viện phá thai. Thực ra, cô ấy có thể xin nghỉ thai sản ngắn hạn, nhưng lại sợ người khác biết, sợ điều tiếng, dù sao cô ấy vẫn chưa kết hôn. 

Tiêu Nhược sững người. 

Cô muốn có thai nhưng không được, người khác có thai lại muốn phá. 

Tức thật, tủi thật. 

Tiêu Nhược trừng mắt nhìn cô ấy, Tiểu Trương khẽ ngước lên, chạm phải ánh mắt của Tiêu Nhược thì lại vội vàng cúi xuống. 

Bầu không khí trong văn phòng yên lặng khoảng hai phút— 

“Đi đi.” Nói xong, Tiêu Nhược bấm phê duyệt trên hệ thống máy tính. 

Sau khi Tiểu Trương rời khỏi văn phòng, Tiêu Nhược ngồi thẫn thờ rất lâu. 

Chín giờ, Phan Vân đến, mang theo một hộp bánh ngọt.

“Nhược Nhược.” 

Tiêu Nhược lúc này mới hoàn hồn, cô thở dài một hơi: “Mẹ.” 

Phan Vân thấy sắc mặt cô không ổn, đặt hộp bánh lên bàn trà: “Sao thế con?” 

Tiêu Nhược lắc đầu nói không có gì. 

Phan Vân hiểu tính con gái mình, không thích tâm sự với mẹ ruột, nên liền đổi chủ đề: “Trưa nay đi ăn với mẹ nhé?” 

Bà đứng trước bàn làm việc của Tiêu Nhược: “Chú Lưu Tung của con mới có cháu nội, mẹ và bố con đều qua đó, con cũng đi cùng đi.” 

Lại là một người mang thai sinh con. 

Tiêu Nhược trợn mắt, cảm giác như cả thế giới này đều đang có thai, chỉ có cô là… 

“Không đi!” Cô hất đôi giày cao gót khỏi chân, vứt sang một bên: “Sinh em bé thôi mà, khoe cho ai xem chứ!” 

Cô vốn đang bực bội, thế mà lại có người cứ khơi đúng chuyện này ra. 

“Con và Gia Ngôn bao giờ mới sinh một đứa, để mẹ cũng có cái mà khoe.” 

Tiêu Nhược như có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, phải nín nhịn một lúc mới nói ra được một câu: “Con còn trẻ như vậy, sinh con sớm làm gì!” 

Mười một giờ trưa, Tiêu Nhược về đến nhà, đôi giày cao gót cô đá ra mỗi chiếc một nơi. Cô ngồi phịch xuống sofa, mắt nhìn vô định. Một lúc lâu sau cô hoàn hồn mới nhận ra hôm nay Hứa Gia Ngôn không ra đón cô. Bình thường, mỗi khi cô về đến nhà, anh đều đi ra ôm cô. 

“Hứa Gia Ngôn.” Cô buồn bực gọi một tiếng. 

Không có hồi âm. 

“Hứa Gia Ngôn.” Cô lại cao giọng thêm hai bậc. 

Vẫn không có ai đáp lại. 

Cô đứng dậy, chân trần, giọng mang theo chút ấm ức và nức nở: “Hứa Gia Ngôn…” 

Gần một phút sau, Hứa Gia Ngôn từ trên lầu đi xuống. Anh không phải vì nghe tiếng cô gọi mới xuống, mà là vì chuẩn bị xuống bếp nấu cơm. 

Đi xuống cầu thang được nửa chừng, anh mới nhìn thấy cô. “Sao em về—” Cách nhau khoảng mười mét, anh trông thấy cô gái nhỏ đang mếu, đáng thương đứng bên cạnh sofa. Anh bước nhanh hơn, đi về phía cô. 

Nào chỉ là mếu, đôi mắt cô đã ngấn nước rồi. 

“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Hứa Gia Ngôn cúi xuống lau nước mắt cho cô. 

Tiêu Nhược hít hít mũi: “Anh đi đâu vậy?” Cô oán trách trừng mắt nhìn anh, tủi thân nói: “Em gọi anh mấy tiếng mà anh không trả lời.” 

Trên gương mặt Hứa Gia Ngôn hiện lên vẻ tự trách: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh ở tầng ba, không nghe thấy.” Anh hỏi: “Ai bắt nạt em à?” Nếu không sao vừa về đã khóc rồi. Hỏi xong chưa tới ba giây, anh lại phủ định suy nghĩ đó. Cô vợ nhỏ của anh chỉ nũng nịu trước mặt anh thôi, chứ ra ngoài là sẽ nhe nanh múa vuốt. 

Ai ngờ— 

“Ừm.” Tiêu Nhược thút thít, giơ hai ngón tay: “Có hai người bắt nạt em!” 

Hứa Gia Ngôn vô thức hỏi: “Hai người nào?” 

Vẻ mặt cô nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn: “Một người họ Trương, một người họ Lưu.” 

Một là Tiểu Trương xin nghỉ 15 ngày để đi phá thai, một là chú Lưu mở tiệc mừng cháu nội. 

Hứa Gia Ngôn kéo cô ngồi xuống sofa, lúc này mới phát hiện cô không mang giày. Anh nhấc chân cô đặt lên đùi mình, bao lấy trong tay: “Nói anh nghe xem nào.” 

Tiêu Nhược đảo mắt, phải nói thế nào đây? Nói rằng cô ghen tị, đố kỵ ư? Không được. Cô cũng có lòng tự trọng. 

Cô bịa chuyện: “Họ làm em tức.” 

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Là đồng nghiệp trong công ty à?” 

Tiêu Nhược gật đầu. 

Hứa Gia Ngôn có chút nghi ngờ: “Cấp dưới làm em tức giận sao?” 

Tiêu Nhược không trả lời, chỉ giơ tay đòi ôm, Hứa Gia Ngôn liền ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình. 

Tiêu Nhược rúc vào lòng anh, vòng vo hỏi: “Hôm nay anh có mệt không?” 

Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô: “Không mệt.” 

Tiêu Nhược dang chân, quấn quanh eo anh, ôm lấy cổ anh: “Vậy anh bế em lên lầu đi.” 

Hứa Gia Ngôn chỉ biết là tâm trạng cô không tốt, hoàn toàn không biết ý đồ của cô. Anh chiều theo ý cô: “Được.” 

Hứa Gia Ngôn một tay đỡ lưng cô, một tay chống lên sofa đứng dậy, bế cô lên lầu. 

Rèm cửa phòng ngủ đang mở, ánh nắng giữa trưa chiếu vào chói chang rực rỡ.

Cô bảo Hứa Gia Ngôn kéo rèm lại, Hứa Gia Ngôn hơi sửng người, không vội đi kéo mà hai tay đỡ mông cô, giọng trầm thấp hỏi: “Kéo rèm làm gì?” 

Tiêu Nhược vung đôi chân nhỏ, thúc giục anh: “Anh đi kéo lại đi.” 

Hứa Gia Ngôn dành ra một tay, kéo rèm xuống, rồi hỏi: “Rồi sao nữa?” 

“Lên giường.” 

Hứa Gia Ngôn lập tức hiểu ý, bật cười trầm thấp: “Bây giờ luôn à?” 

Tiêu Nhược không trả lời, một tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại cởi từng cúc áo sơ mi trắng của anh, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng cọ lên vành tai anh… 

Rõ ràng là đang quyến rũ anh một cách trắng trợn. 

Mười hai giờ trưa, Hứa Gia Ngôn xuống bếp nấu cơm, Tiêu Nhược cuộn tròn trong chăn cười trộm. 

Từ bây giờ trở đi, cô sẽ tích cực “tạo em bé”! 

Cô không tin quỷ thần, một tháng 30 ngày, trừ đi 6 ngày đáng ghét kia, mỗi ngày một lần, chẳng lẽ còn không thành công nổi sao! 

Tối giữa tháng năm, cũng chính là nửa tháng sau khi Tiêu Nhược bắt đầu kế hoạch tạo em bé, dì cả của cô lại đến đúng hẹn. 

Tức giận, lại ấm ức, nhưng chẳng thể làm gì. 

Cô ngồi trên bồn cầu, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô nghẹn ngào gọi: “Chồng ơi…” 

Hu hu hu… 

Hứa Gia Ngôn đẩy cửa bước vào: “Sao thế em?” 

Tiêu Nhược mặc váy ngủ bằng lụa ngồi trên bồn cầu, q**n l*t ren màu đen vẫn đang vắt trên chân: “Dì cả của em lại đến rồi… hu hu hu…” 

Nửa tháng nỗ lực lại đổ sông đổ bể rồi. 

Hứa Gia Ngôn đứng đờ ra tại chỗ, ngơ ngác không biết phải nói gì. Nửa tháng nay, anh cũng cảm nhận được, cô gái nhỏ cứ quấn lấy anh như thể không cần mạng nữa… 

Anh mở ngăn kéo, lấy ra một miếng băng vệ sinh đưa cho cô, rồi ngồi xổm xuống dỗ dành: “Nhược Nhược, em vẫn còn trẻ mà.” 

Câu này anh đã nói không biết bao nhiêu lần, Tiêu Nhược nghe đến mức tai cũng sắp mọc kén rồi. Cô nhắm mắt lại, môi bĩu lên như vầng trăng khuyết lộn ngược: “Người khác đều có thể có thai được, tại sao em lại không!” 

Chỉ trong vòng nửa tháng, giám đốc bộ phận kinh doanh vui mừng chào đón một cậu con trai, thư ký của bố cô Trương Nhạc Nhạc sinh được một bé gái, còn gì nữa nhỉ… À, con gái của bạn đánh mạt chược của Phan Vân còn sinh đôi cơ đấy! 

Sinh đôi! Sinh đôi đó! Tại sao ngay cả một đứa cô cũng không có? 

Chẳng lẽ vì cô có sắc, có tiền, có một người chồng vừa yêu vừa chiều cô, nên ông trời cố ý không cho cô toại nguyện ư? 

Hứa Gia Ngôn rút một tờ giấy lau nước mắt cho cô, lại rút thêm mấy tờ khác nhét vào tay cô: “Đứng dậy trước đi, anh pha nước đường đỏ cho em.” 

Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, Tiêu Nhược thường sẽ bị đau, nhưng cũng chỉ đau một ngày thôi. 

Tiêu Nhược cúi đầu, dáng vẻ đáng thương như một chú mèo con bị bỏ rơi. Cô thút thít nói: “Nước đường đỏ, có thể, có thể giúp em mang thai không?” 

Hứa Gia Ngôn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, ánh mắt phức tạp, vừa đau lòng, vừa bất lực. 

Anh đứng dậy, ôm lấy đầu cô vào lòng, để gương mặt cô áp vào bụng anh. Cô nghe thấy anh nói: “Nhược Nhược, thật ra anh không muốn có con sớm như vậy.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Chúng ta tận hưởng thế giới hai người thêm vài năm nữa, được không em?” 

Anh đang dỗ dành cô, ngoài dùng lý do này để dỗ, anh không biết phải nói gì khác.  

Đêm đó, Hứa Gia Ngôn mất ngủ. 

Anh lặng lẽ rời giường đi vào phòng sách, mở máy tính lên. Mãi đến nửa đêm, anh mới quay lại phòng ngủ. 

Tiêu Nhược ngủ thỉnh thoảng không yên giấc, nhất là những lúc bên cạnh không có anh, cô trở mình liên tục. 

Hứa Gia Ngôn đắp kín chăn cho cô, kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô, khẽ nói: “Nhược Nhược, chúng ta sẽ có con mà.” 

Sáng hôm sau, vừa rời khỏi đài phát thanh, Hứa Gia Ngôn lập tức đến bệnh viện hạng ba trong thành phố, đăng ký khám với một chuyên gia nam khoa. 

Mười giờ bốn mươi, anh bước vào phòng khám. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi. 

Bác sĩ quan sát anh một lúc, sau khi hỏi han sơ bộ, liền viết một loạt chỉ định xét nghiệm cho anh. 

Mười một giờ bốn mươi, Hứa Gia Ngôn hoàn thành toàn bộ xét nghiệm. Một số kết quả sẽ có vào buổi chiều, còn một kết quả cần đợi một tuần. 

Buổi trưa, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược ăn cơm chỗ bố mẹ. 

Buổi chiều, Tiêu Nhược cùng bố quay lại công ty, Hứa Gia Ngôn không có việc gì làm nên bị Phan Vân giữ lại để gói sủi cảo. 

Chị Trương phụ trách cán bột, Phan Vân và Hứa Gia Ngôn phụ trách gói bánh. 

“Gia Ngôn, con và Nhược Nhược có tính sinh em bé không?” Phan Vân kiếm cớ: “Nhân lúc bây giờ mẹ còn khỏe, có thể giúp hai đứa trông con vài năm.” 

Chủ yếu là dạo gần đây bà đi ăn tiệc mừng nhiều quá, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. 

Hứa Gia Ngôn bóp chặt mép vỏ sủi cảo, trả lời: “Đang cân nhắc ạ.” 

Phan Vân lén nhìn anh một cái, giả vờ hỏi bâng quơ: “Lần trước mẹ hỏi Nhược Nhược, con bé chết tiệt đó nói mình còn trẻ. Con rảnh thì khuyên nó đi, con gái mà sinh sớm thì sức hồi phục nhanh hơn.” 

Hứa Gia Ngôn trầm giọng đáp: “Vâng.” 

Ba giờ chiều, Hứa Gia Ngôn viện cớ có việc rồi rời khỏi nhà Phan Vân. 

Anh đến bệnh viện, lấy kết quả xét nghiệm. 

Ba tờ kết quả đều bình thường. 

Anh thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cầu nguyện rằng kết quả tuần sau cũng sẽ không có vấn đề gì. 

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Nhược: Hứa Gia Ngôn, có phải là anh vô sinh không? 

Hứa Gia Ngôn: …Anh không có vấn đề gì. 

Tiêu Nhược: Vậy ý anh, là em có vấn đề à? 

Hứa Gia Ngôn: …

Bình Luận (0)
Comment