Một tuần sau, kết quả kiểm tra của Hứa Gia Ngôn có rồi. Báo cáo cho thấy nhiễm sắc thể của anh không có dấu hiệu bất thường.
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Hứa Gia Ngôn cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Tâm trạng anh rất tốt, vừa rời bệnh viện là chạy thẳng đến chỗ Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược đang chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính, Hứa Gia Ngôn vào mà cô cũng không hay biết.
“Nhược Nhược—”
Tay Tiêu Nhược run lên một cái, vội vàng gập nắp laptop lại.
Trái tim cô đập thình thịch, vừa mở miệng đã lắp bắp: “Anh… sao anh lại đến đây?”
Hứa Gia Ngôn nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của cô, cùng động tác vô thức gập laptop vừa rồi, anh ngây ra hai giây.
Anh bước đến bên cạnh cô từ trước bàn làm việc, kéo cô khỏi ghế rồi ôm vào lòng.
Anh cảm nhận được trái tim cô đang loạn nhịp.
Anh thu lại sự nghi ngờ: “Anh đến đón em về nhà.”
Về đến nhà, anh bế cô đi thẳng vào thang máy lên tầng hai, đặt cô xuống giường rồi đè lên người cô: “Muốn không?”
Từ trước đến giờ toàn là Tiêu Nhược chủ động, dáng vẻ này của anh, quả thật là lần đầu tiên.
Tiêu Nhược gật đầu chậm nửa nhịp.
Nụ hôn của anh có phần mạnh mẽ, môi lưỡi quấn quýt, rồi dần dần mất kiểm soát.
Gần đến tháng Sáu, thời tiết bắt đầu oi bức, điều hòa vẫn chưa bật, mồ hôi trên người anh ướt đẫm, chảy dọc từ trán xuống.
Tiêu Nhược mềm nhũn nằm trong lòng anh, ngửa đầu, ngón tay vẽ vòng quanh hầu kết nhô lên của anh, hơi thở cô vẫn còn hỗn loạn: “Hôm nay anh sao thế?”
Anh không đáp, chỉ nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, rồi lại tiếp tục hôn cô, khiến đôi môi đỏ mọng của cô càng thêm đỏ.
Nửa tháng vừa qua, Tiêu Nhược quấn lấy anh rất nhiều, nhưng thực ra anh không thích như vậy.
Anh không thích những lần thân mật mang theo mục đích, mà chỉ thích thuận theo tự nhiên khi tình cảm dâng trào.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên từng dấu vết màu tím sậm trên vai cô.
Anh rốt cuộc cũng bộc lộ cảm xúc trong lòng đôi phần: “Nhược Nhược, chúng ta là vợ chồng, phải thành thật với nhau.”
Anh thành thật trước: “Anh đã đi khám bác sĩ.”
Tiêu Nhược sững sờ vài giây: “Khám, khám bác sĩ?”
“Ừ, anh đi khám nam khoa.”
Tiêu Nhược: “…”
“Các kết quả kiểm tra đều bình thường.”
Tiêu Nhược: “…” Nghĩa là, người có vấn đề là cô?
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đường chân mày cô: “Dành chút thời gian, anh đưa em đến bệnh viện, được không?”
Tiêu Nhược mím môi, lén lút nhìn anh một cái, lắp bắp nói: “Em… em đã, đã đặt lịch với bác sĩ rồi.”
Là một bác sĩ trung y già, chuyên điều trị cho phụ nữ hiếm muộn.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Khi nào thế?”
“Sáng mai.”
Anh lại hỏi: “Bệnh viện nào?”
Tiêu Nhược ậm ừ: “Là, là một phòng khám Trung y tư nhân.”
Hứa Gia Ngôn hơi cau mày: “Người khác giới thiệu cho em à?”
Không phải anh không tin trung y, chỉ là mong cô đến bệnh viện lớn chính quy hơn.
Tiêu Nhược lắc đầu: “Sáng nay em tìm trên mạng.”
Sáng nay… trên mạng…
Hứa Gia Ngôn bật cười: “Là lúc anh đến công ty đón em?”
“Không phải.” Tiêu Nhược lại len lén nhìn anh một cái: “Trước khi anh đến, em đã đặt lịch rồi.”
Hôm nay cô nói năng rất lấp lửng, hoàn toàn không giống cô ngày thường.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Vậy lúc anh đến tìm em, em đang làm gì thế?”
Tiêu Nhược đỏ mặt, im lặng không nói, hai tay vân vê những sợi lông trên chiếc chăn đắp trên người.
“Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không thích em giấu anh chuyện gì.” Sẽ khiến anh rất bất an.
Tiêu Nhược cựa người trượt xuống, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, muốn trốn đi. Nhưng Hứa Gia Ngôn lại kéo cô ra, anh đè cô dưới thân, nhìn cô chằm chằm: “Nhược Nhược, đừng khiến anh hoang mang.”
Trong mắt Tiêu Nhược đã có chút ngượng ngùng, đôi môi đỏ còn vương hơi thở của anh khẽ mím lại.
Cô đỏ mặt, lí nhí nói: “Em đang xem mấy thứ đó…”
Hứa Gia Ngôn không hiểu: “Thứ gì cơ?”
“Chính là… mấy cái đó…” Mặt cô như sắp bốc cháy.
Hứa Gia Ngôn nhíu mày, vẫn chưa hiểu.
“Ây da.” Tiêu Nhược lườm anh một cái bằng ánh mắt vừa xấu hổ vừa e ấp: “Chính là cái mà chúng ta vừa mới làm đó.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Không gian bỗng nhiên ngưng đọng khoảng nửa phút. Hứa Gia Ngôn chớp mắt mấy cái, cũng lắp bắp: “Em, em xem mấy thứ đó làm gì?”
Tiêu Nhược c*n m** d***, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Em đang xem tư thế nào dễ mang thai. Nhưng mấy hình minh họa trên mạng em xem không hiểu lắm, nên, nên tìm mấy trang web nhỏ.” Kết quả là còn phải mua thành viên VIP, cô còn chưa kịp thanh toán thì Hứa Gia Ngôn đã bước vào rồi.
Hứa Gia Ngôn: “…”
Anh hồi tưởng lại lúc nãy, cô cứ nhất quyết bắt anh làm tư thế quỳ…
Hứa Gia Ngôn nghiêng người nằm xuống, trong đáy mắt có một chút cảm xúc thoáng qua: “Sau này đừng xem nữa.” Nghĩ đến việc cô xem người đàn ông khác, không hiểu sao trong lòng anh có chút không thoải mái.
Tiêu Nhược nhìn ra được anh không vui, liền rúc vào lòng anh: “Anh đừng giận mà.”
Hứa Gia Ngôn thực sự, thực sự chưa từng giận cô, anh không nỡ.
“Anh không giận.” Anh mím môi, ánh mắt không nhìn cô mà nhìn vào chiếc chăn trên người mình: “Chỉ là, chỉ là anh không thích em nhìn người đàn ông khác.”
Ồ~~ Hóa ra là ghen!
Trái tim bé nhỏ của Tiêu Nhược như có gợn sóng lăn tăn, cô đặt tay lên eo anh, dùng móng tay tròn nhẹ nhàng cào cào anh.
Eo Hứa Gia Ngôn rất nhạy cảm, anh lập tức luồn tay vào chăn, giữ lấy tay cô.
Lúc ngượng ngùng, anh lại giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vậy.
Đôi tai của chàng trai mười bảy mười tám tuổi lại đỏ bừng lên. Tai của Hứa Gia Ngôn vô cùng dễ đỏ.
“Hứa Gia Ngôn.” Lúc họ vừa làm chuyện xấu, cô cũng đâu có gọi đầy đủ tên anh thế này.
Cô gọi anh: “Hứa Gia Ngôn~” Cô lên giọng: “Vừa rồi anh cũng đâu có như bây giờ.” Lúc nãy anh như một con sói hoang, rất dữ dội.
Hứa Gia Ngôn không đáp lại cô, chỉ cụp mắt nhìn cô.
Cô thường xuyên hỏi anh về quá khứ sau khi hai người thân mật: “Lúc học cấp ba, anh đã từng thầm thích ai chưa?”
Ôi phụ nữ~
Hứa Gia Ngôn cố ý trêu cô: “Có.”
Tiêu Nhược: “…” Nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngúm.
Cô l**m răng hàm trong, bày ra dáng vẻ nữ tổng tài bá đạo: “Ai?”
Làm gì có ai, Hứa Gia Ngôn cũng chỉ trêu cô thôi: “Em không biết đâu.”
Tiêu Nhược lập tức ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống, để lộ hai vết hôn màu tím nhạt—
Một ở bả vai, một ở xương quai xanh.
Như hai đóa hoa kiều diễm quyến rũ lòng người.
Hứa Gia Ngôn kéo lấy tấm chăn bên hông cô, giật nhẹ một cái, Tiêu Nhược lập tức ngã vào lòng anh.
Cô như một con hổ giấy, hai móng vuốt đấm vào ngực anh: “Anh không nói, em sẽ giận đó.”
Nếu thật sự nói ra một cái tên nào đó, thì cô càng giận hơn.
“Chọc em thôi.” Anh nói: “Anh chưa từng thích thầm ai cả.”
Xem đi, bây giờ anh cũng biết lừa người rồi. Tiêu Nhược cảm thấy anh đã bị cô làm hư mất rồi. Trước đây lúc cô theo đuổi anh cũng từng lừa anh rất nhiều lần.
Cô vẫn có chút không tin, dù gì thì anh cũng đẹp trai như vậy: “Thật không?”
Anh giơ tay thề thốt: “Thật!”
Tiêu Nhược chu môi, rúc trên ngực anh: “Sáng mai anh muốn đi cùng em đến phòng khám Đông y không?”
“Ừm.” Anh hỏi: “Đợi anh tan làm đi có muộn không?” Nếu muộn, anh sẽ xin nghỉ phép.
Cô nói không muộn: “Em đặt lịch lúc 10h30.”
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa phùn lất phất mang theo hơi ẩm ấm áp rơi xuống.
Tiêu Nhược không để Hứa Gia Ngôn lái xe, cô đưa anh đến đài phát thanh rồi ngồi trong phòng làm việc đợi anh.
Sau khi Hứa Gia Ngôn điều chỉnh chương trình phát sóng, thời lượng phát sóng từ 15 phút tăng lên 20 phút.
9h25, anh rời khỏi phòng phát thanh, cùng Tiêu Nhược đến phòng khám Đông y.
Phòng khám nằm ở một nơi khá hẻo lánh, Tiêu Nhược phải dựa vào chỉ dẫn trên bản đồ một lúc lâu mới tìm thấy.
Mưa đã ngừng rơi, trong phòng khám không có nhiều người. Hứa Gia Ngôn cẩn thận xem từng giấy phép hành nghề Đông y treo trên tường, sau đó lên mạng tra cứu.
Không có khiếu nại, không có báo cáo tiêu cực.
Lúc này anh mới tạm yên tâm.
10h30, y tá dẫn Tiêu Nhược vào phòng khám, Hứa Gia Ngôn cũng đi theo sau cô.
Trên tường trắng của phòng khám treo đầy những lá cờ thi đua đỏ, nhìn thoáng qua cứ như bước vào Hỏa Diệm Sơn vậy.
Dưới Hỏa Diệm Sơn ấy là một vị bác sĩ trung y già hơn năm mươi tuổi. Ông ấy họ Chân, thầy Chân nhìn đôi vợ chồng trẻ đi vào, ánh mắt rơi trên người Tiêu Nhược: “Cô gái, ngồi đi.”
Thầy Chân hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiêu Nhược trả lời: “24, sắp 25 rồi ạ.”
Thầy Chân ừ một tiếng, hỏi tiếp: “Kết hôn bao lâu rồi?”
Tiêu Nhược suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu tính từ ngày kết hôn thì không chính xác lắm, nên đẩy thời gian sớm hơn, đến lần đầu tiên họ thân mật với nhau: “4 tháng rồi.”
Thầy Chân đẩy kính mắt: “Luôn không dùng biện pháp tránh thai à?”
Tiêu Nhược lắc đầu.
Ông ấy lại hỏi sâu hơn: “Kinh nguyệt có đều không?”
Tiêu Nhược gật đầu: “Đều ạ, chu kỳ 28 ngày, rất chuẩn.”
Thầy Chân vừa viết vào sổ khám bệnh vừa tiếp tục hỏi: “Có đau bụng kinh không?”
Tiêu Nhược đáp: “Ngày đầu tiên sẽ đau, nhưng chỉ đau một ngày thôi.”
“Ừm.” Thầy Chân lại hỏi: “Có cục máu đông không?”
“Không ạ.”
“Màu có bị sẫm không?”
Tiêu Nhược rất phối hợp, không hề ngượng ngùng: “Không bị đen ạ.”
Thầy Chân đưa tay ra: “Đưa tay lên đây.” Ông ấy muốn bắt mạch.
Ông ấy bắt mạch hai cổ tay của Tiêu Nhược một lần: “Có tình trạng t* c*ng lạnh.” Ông ấy nói: “Tôi kê cho cô đơn thuốc Đông y điều trị tình trạng t* c*ng lạnh, về sắc uống, ngày hai lần.”
Chỉ vậy thôi sao?
Tiêu Nhược nhíu mày: “Uống thuốc này là có thể mang thai ạ?” Cô tưởng đây là thần dược không đấy!
Thầy Chân cười hiền hòa giải đáp: “Hai người mới kết hôn có 4 tháng thôi, theo lý mà nói, nếu không dùng biện pháp tránh thai mà hơn một năm chưa có thai thì mới được coi là hiếm muộn. Trước tiên hãy về điều dưỡng cơ thể, một tháng sau quay lại.”
Tiêu Nhược ngơ ngác: “Phải, phải uống một tháng lận ạ?”
“Đông y vốn dĩ điều trị chậm, cô gái à, cô còn trẻ, đừng sốt ruột.”
Tiêu Nhược không muốn nghe những lời này. Nếu không sốt ruột, cô đã chẳng đến khám Đông y!
Cô cảm thấy mình bị lừa rồi, bực bội đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Thầy Chân đưa đơn thuốc cho Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn nhận lấy, lịch sự nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Cơn mưa vừa tạnh lại lất phất rơi.
Tiêu Nhược đứng trước cửa phòng khám, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng bực bội.
Một lát sau, Hứa Gia Ngôn xách hai túi thuốc Đông y to bước ra.
Tiêu Nhược xoay người, liếc nhìn đống túi giấy màu vàng nâu bên trong túi bóng trong suốt trong tay anh, cảm thấy càng phiền hơn.
Xe đậu ngay trước cửa. Tiêu Nhược vừa định bước ra thì bị Hứa Gia Ngôn giữ lại: “Đừng để dính mưa.”
Anh tự mình đội mưa cất thuốc vào cốp xe rồi mới bung dù quay lại, ôm lấy vai cô đi ra. Biết tâm trạng cô không tốt, anh không để cô lái xe mà mở cửa ghế phụ cho cô.
Hứa Gia Ngôn ngồi vào ghế lái, nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ: “Sao thơm thế này?” Anh đang dỗ dành cô.
Tiêu Nhược mắt đờ đẫn nhìn những hạt mưa rơi tí tách trên kính chắn gió, giọng máy móc: “Thoa kem dưỡng tay.”
“Trưa nay em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn món ngon nhé?”
“Không có khẩu vị.”
Hứa Gia Ngôn tiếp tục dỗ dành: “Vậy đi dạo phố cùng em một chút nhé?”
“Không muốn đi.”
Anh im lặng khoảng bảy tám giây, rồi quyết định lấy độc trị độc: “Mình đi dạo cửa hàng mẹ và bé nhé?”
Tiêu Nhược quay đầu nhìn anh, cảm thấy anh cố tình.
Cô còn chưa mang thai được, anh lại rủ cô đi dạo cửa hàng đồ sơ sinh. Tủi thân quá, cô mím môi, suýt thì bật khóc.
“Chúng ta đi mua giường cho em bé, mua quần áo cho bé.” Anh đặt tay lên đầu cô: “Biết đâu em bé cảm nhận được, rồi sẽ đến với chúng ta thì sao?”
Tiêu Nhược: “…” Cách này cũng được à?
Như kiểu còn nước còn tát vậy. Tiêu Nhược gật đầu.
Họ đến một cửa hàng mẹ và bé rất lớn, có ba tầng lầu.
Tiêu Nhược xem quần áo cho trẻ sơ sinh. Cô cầm lên một bộ liền thân màu xanh nhạt bé xíu, cô đặt bộ quần áo trước người mình, so thử: “Nhỏ quá.”
Rõ ràng còn chưa có con, vậy mà cô đã bắt đầu tràn đầy tình mẹ rồi.
Cô đặt bộ đó xuống, lại cầm một bộ màu trắng tinh, lẩm bẩm: “Dễ thương quá.”
Rồi cô nhìn thấy một đôi giày đế mềm siêu đáng yêu bên cạnh, cũng nhỏ xíu chỉ bằng ngón tay cô, cô cầm lên ngắm nghía mãi không rời.
Bất cứ món đồ nào cô chạm vào, Hứa Gia Ngôn đều đặt vào giỏ hàng.
Chẳng mấy chốc mà xe hàng đã đầy.
Tiêu Nhược đi xem nôi, một chiếc nôi gỗ màu nguyên bản, các góc cạnh được mài nhẵn mịn. Cô đi vòng quanh nôi ba lần, ánh sáng trong mắt bỗng chốc tối sầm.
Cô cúi đầu, cứ lặp đi lặp lại hành động v**t v* thanh chắn bảo vệ của nôi, môi run run, nước mắt rơi xuống, thấm vào chiếc chăn màu vàng nhạt lót bên trong nôi.
Hứa Gia Ngôn đứng ngay bên cạnh liền ôm cô vào lòng. Mũi anh cũng cay cay cùng cô: “Sáng mai, chúng ta tới bệnh viện.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Mang thai thật sự là một chuyện không dễ dàng…