Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Gia Ngôn đứng ngay bên cạnh liền ôm cô vào lòng. Mũi anh cũng cay cay cùng cô: “Sáng mai, chúng ta tới bệnh viện.” 

Sáng hôm sau, Hứa Gia Ngôn xin nghỉ phép. Bảy giờ rưỡi sáng, hai người xuất phát từ nhà đến bệnh viện. Tiêu Nhược không ăn sáng vì khả năng cao sẽ phải lấy máu xét nghiệm. 

Hứa Gia Ngôn mang theo bốn quả trứng luộc và sữa để Tiêu Nhược ăn sau khi lấy máu xong. 

Bệnh viện rất đông, chỉ riêng việc xếp hàng lấy số cũng mất không ít thời gian. Mãi đến gần mười giờ, mới đến lượt Tiêu Nhược, Hứa Gia Ngôn đi cùng cô vào phòng khám. 

Tiêu Nhược đăng ký khám bác sĩ chuyên khoa, là một nữ bác sĩ trưởng khoảng hơn bốn mươi tuổi. 

Bác sĩ hỏi về chu kỳ kinh nguyệt của cô, tình trạng bệnh lý trong gia đình hai bên, tiền sử bệnh cũng như nghề nghiệp và một số thói quen sinh hoạt. Cuối cùng, bác sĩ hỏi về tình trạng quan hệ vợ chồng của họ. 

Nghe xong câu trả lời của Tiêu Nhược, bác sĩ mỉm cười dặn dò: “Không nên quá thường xuyên, duy trì khoảng hai đến ba lần một tuần. Sau khi xong, có thể kê gối dưới hông, giữ nguyên trong khoảng nửa tiếng.” 

Bác sĩ tiếp tục nhắc nhở: “Hãy giữ tâm trạng thoải mái, đừng vì muốn có con mà miễn cưỡng gần gũi, tâm lý cũng có ảnh hưởng nhất định đến quá trình thụ thai.” 

Sau đó, bác sĩ bảo cô vào phòng khám phía trong, rồi kê một số xét nghiệm cần làm. 

Tiêu Nhược lên tầng hai lấy máu, rồi lại lên tầng bốn để chụp t* c*ng – vòi trứng có cản quang. 

Trong lúc chờ bên ngoài, Hứa Gia Ngôn dùng điện thoại tra cứu thông tin về thủ thuật này. Nửa tiếng sau, Tiêu Nhược bước ra, Hứa Gia Ngôn lập tức tiến đến, đỡ cô rồi hỏi có đau không. 

Tiêu Nhược làm loại không đau, cô lắc đầu: “Không có cảm giác gì cả.” 

Hứa Gia Ngôn bảo cô ngồi nghỉ một lát, nhưng Tiêu Nhược không chịu, cô còn phải làm siêu âm B nữa. Cô kéo anh xuống tầng hai tiếp tục kiểm tra. 

Làm xong siêu âm B, bác sĩ cũng đã tan ca. 

Hứa Gia Ngôn đưa cô về nhà. Trên đường, Tiêu Nhược bóc hai quả trứng ăn, cô vừa nhai một cách vô thức vừa uống sữa. Cô có chút lo lắng về kết quả xét nghiệm, liền hỏi Hứa Gia Ngôn: “Lần trước anh kiểm tra, là có kết quả ngay trong ngày à?” 

Hứa Gia Ngôn đáp: “Có vài mục là có ngay, nhưng có một mục phải đợi một tuần.” 

“Một tuần?” Tiêu Nhược hừ một tiếng: “Miệng anh kín thật đấy.” Vậy mà giấu cô suốt một tuần liền. 

Hứa Gia Ngôn nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, mỉm cười không nói gì. 

Tiêu Nhược bóc một quả trứng, đưa đến bên miệng anh. Sáng nay Hứa Gia Ngôn cũng chưa ăn gì, anh cắn một miếng rồi hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?” 

Đã bị hai quả trứng làm no bụng, Tiêu Nhược nói: “Gì cũng được.” 

“Vậy anh làm mì đơn giản rồi em ngủ một giấc nhé.” Tối qua Tiêu Nhược mất ngủ, gần một giờ sáng mới chợp mắt, sáng sáu giờ hơn đã dậy. 

Cô “Ừ” một tiếng, đưa ống hút hộp sữa đến bên môi anh. 

Hứa Gia Ngôn không uống: “Em uống đi.” 

“Em vừa uống rồi mà.” 

Hứa Gia Ngôn nhấp một ngụm nhỏ rồi đẩy sữa về phía cô, để cô uống hết. 

Một hộp sữa, hai người cứ đẩy qua đẩy lại. 

Buổi trưa, hai người ăn xong rồi cùng nhau ngủ đến hai giờ chiều. 

Hai giờ rưỡi, họ quay lại bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm rồi đăng ký khám lại với bác sĩ sáng nay. 

Bác sĩ xem hết các kết quả rồi nói: “Mọi thứ đều bình thường.” 

Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. 

Bác sĩ nói: “Những gì tôi dặn sáng nay có còn nhớ không?” 

Tâm trạng Tiêu Nhược tốt hơn nhiều, cô gật đầu liên tục: “Nhớ cả ạ.” 

Bác sĩ: “Giữ tâm trạng thoải mái, hai người mới kết hôn, con đường phía trước còn rất dài, em bé đang trên đường đến rồi.” 

Tiêu Nhược xúc động: “Cảm ơn bác sĩ.” 

Hứa Gia Ngôn nắm tay cô, cùng cô cảm ơn bác sĩ. 

Buổi tối, họ đến nhà bố mẹ. 

Phan Vân nấu rất nhiều món. Trong lúc ăn, Tiêu Nhược kể chuyện đi khám ở bệnh viện. 

Phan Vân dừng đũa: “Vậy kết quả kiểm tra vẫn ổn chứ?” 

“Đều bình thường ạ.” Tiêu Nhược hớp một ngụm canh sườn, cố tỏ vẻ thản nhiên: “Ài, lúc đăng ký kết hôn bọn con không làm kiểm tra tiền hôn nhân, lần này chỉ đơn giản là đi bù lại thôi.” 

Cô không muốn để hai ông bà đoán già đoán non, cũng không muốn họ biết cô nóng lòng chuyện có con. Cô là một tổng tài bá đạo, không cần sĩ diện sao!

Sau bữa cơm, Phan Vân kéo Tiêu Nhược lên lầu. 

Bà đang truyền đạt cho cô một số mẹo nhỏ để mang thai. 

“Kỳ rụng trứng của con, con biết là khi nào không?” 

Tiêu Nhược không biết: “Là khi nào ạ?” 

“Trời ạ, mẹ đang hỏi con mà!” Phan Vân thở dài: “Lớn thế này rồi, những kiến thức phụ khoa cơ bản phải có chứ!” 

Tiêu Nhược hoàn toàn không hiểu những kiến thức phụ khoa này: “Kỳ rụng trứng tính như thế nào ạ?” 

Phan Vân nói một tràng dài như súng máy về cách tính kỳ rụng trứng, sau đó hỏi cô: “Nhà có nhiệt kế không?” 

Tiêu Nhược ngơ ngác: “Dùng nhiệt kế để làm gì ạ?” 

Phan Vân kiên nhẫn giải thích: “Khi rụng trứng, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng nhẹ.” 

Tiêu Nhược gật đầu cái hiểu cái không: “Sau đó thì sao ạ?”  

“Thì các con chọn đúng lúc đó mà quan hệ.” 

Tiêu Nhược bị cách dùng từ của bà chọc cười, cô cười khúc khích: “Con đâu thể kẹp nhiệt kế suốt 24 tiếng được chứ?” 

“Đâu cần, chủ yếu là hai ngày quan trọng nhất kia.” Phan Vân suy nghĩ rồi nói: “Trước kỳ rụng trứng vài ngày, tốt nhất đừng quan hệ, để đến đúng ngày rụng trứng thì dồn sức một lần.” 

Tiêu Nhược cười đến nỗi phát ra tiếng như ngỗng kêu. 

Phan Vân gõ vào trán cô: “Mẹ đang nói nghiêm túc đấy!” 

“Được, được, được.” Cô cười đến rung cả vai: “Con biết rồi mà!” 

Chớp mắt đã đến tháng Sáu, những hồ sen dại trong các ao nhỏ ở thị trấn Niễu Yên bắt đầu nở rộ. Lá sen tầng tầng lớp lớp, đôi khi có vài con cò trắng bay tới đùa giỡn, cảnh sắc thơ mộng như chốn thần tiên. 

Dự án khu nghỉ dưỡng mà tập đoàn Tiêu thị đang triển khai tại thị trấn Niễu Yên diễn ra vô cùng sôi động. Tiêu Nhược bắt đầu di chuyển giữa Phàn Thành và Niễu Yên, thường xuyên ở lại đó hai ba ngày liền. 

Chín giờ sáng một ngày cuối tháng Sáu, một công nhân ở khu nghỉ dưỡng gặp sự cố. Lão Tiêu và Tiêu Nhược nhận được điện thoại, lập tức lên đường đến thị trấn Niễu Yên. 

Hứa Gia Ngôn lúc đó đang trong phòng thu, điện thoại tắt máy. Khi chương trình tin tức kết thúc, anh thấy có một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn từ Tiêu Nhược. 

Anh lập tức gọi lại. Lần đầu tiên, điện thoại của Tiêu Nhược báo bận, đợi một lúc anh gọi lần thứ hai. 

Điện thoại kết nối. 

Anh siết chặt cây nạng trong tay: “Nhược Nhược.” 

“Ông xã.” 

Trong tin nhắn Tiêu Nhược đã nói sơ qua tình hình. Anh sợ cô lo lắng, dẫu sao thì sự cố an toàn ở công có thể lớn có thể nhỏ: “Nhược Nhược, là Vương Hưng lái xe à?” Vương Hưng là vệ sĩ kiêm tài xế của Tiêu Nhược. 

“Vâng.” Cô cũng sợ anh lo lắng: “Không sao đâu, em và bố đi xem tình hình trước, anh ở nhà đợi em.” 

Hứa Gia Ngôn nghe lời cô. Dù biết mình đến đó cũng không giúp được gì, anh vẫn dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.” 

Tiêu Nhược đáp: “Được.” 

Khi ông Tiêu và Tiêu Nhược đến Bệnh viện Nhân dân thị trấn Niễu Yên, rất nhiều phóng viên đã có mặt. 

Nam thanh niên gặp tai nạn tên Bành Phảng, hơn hai mươi tuổi, vẫn đang trong phòng phẫu thuật chưa ra. 

Quản lý dự án cùng hai nhân viên bảo vệ đều đang đợi ngoài phòng phẫu thuật. 

Quản lý dự án là Vương Thiệu Tiên, một nhân viên kỳ cựu của Tiêu Thị. Ông ta kể lại chi tiết tình hình lúc xảy ra tai nạn với Lão Tiêu. 

Lão Tiêu hỏi: “Có nghiêm trọng không?” 

Vương Thiệu Tiên đáp: “Chắc khó giữ được chân phải.” 

Mãi đến ba giờ chiều, Bành Phảng mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói, từ đầu gối trở xuống bên chân phải của người bị thương đã bị cắt bỏ. 

Lại là cắt cụt dưới đầu gối. 

Tiêu Nhược siết chặt điện thoại, toàn thân cô mềm nhũn dựa vào tường. 

Lúc trước có một thời gian dài, cô đã căm hận người tài xế gây ra vụ tai nạn của Hứa Gia Ngôn. Nếu như không có trận tai nạn đó, cuộc đời anh sẽ hoàn toàn khác. 

Giờ đây, cô cũng trở thành “người gây chuyện”. Cô cũng đã đẩy một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống xuống địa ngục. 

Bố mẹ Bành Phảng khóc thảm thiết trong phòng bệnh. 

Cố vấn pháp luật của Tiêu Thị cùng người của công ty bảo hiểm lần lượt có mặt. Vì quan hệ giữa Tiêu thị và Bành Phảng là hợp đồng lao động chứ không phải thuê mướn cá nhân, nên chi phí bồi thường tai nạn lao động sẽ do cả Tiêu Thị và công ty bảo hiểm cùng chi trả.

Trong phòng họp của dự án khu nghỉ dưỡng.

Tiêu Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh. Cô ném điện thoại xuống bàn, hỏi quản lý dự án Vương Thiệu Tiên: “Trước khi khởi công, ông đã cho tất cả công nhân xem video giáo dục an toàn ba cấp chưa?” 

Vương Thiệu Tiên không nói gì, mồ hôi lạnh túa ra. 

Hiện tại, hầu hết các công trường khi báo cáo hồ sơ khởi công đều nộp nội dung giáo dục an toàn ba cấp, nhưng phần lớn chỉ làm cho có. Việc thực sự chiếu video và phổ biến kiến thức an toàn cho công nhân thì vô cùng ít. 

Lão Tiêu lên tiếng: “Thiệu Tiên, ông cũng là nhân viên lâu năm của công ty, mỗi một cuộc họp đều nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại vấn đề an toàn lao động trong công trường. Khi không có chuyện gì xảy ra thì không sao, nhưng một khi xảy ra sự cố sẽ mang đến hậu quả tiêu cực rất lớn cho Tiêu Thị.” 

Vương Thiệu Tiên lau mồ hôi trên trán, không chối bỏ trách nhiệm: “Chủ tịch Tiêu nói đúng. Lần này là lỗi quản lý của tôi, tôi chấp nhận mọi hình thức xử phạt của công ty.” 

“Xử phạt?” Tiêu Nhược đập mạnh xuống bàn, thể hiện thái độ quyết liệt: “Phạt ông là có thể nối lại chân cho người ta sao? Năm đầu tiên tôi vào công ty, dự án Hải Ngự ở phía tây thành phố cũng từng xảy ra tai nạn tương tự. Khi đó ông đã nói gì?” 

Chưa đợi Vương Thiệu Tiên mở miệng, cô đứng dậy, hất chiếc ghế phía sau ra. Chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng “két” chói tai. Cô không cho phép phản bác, trực tiếp đưa ra quyết định xử phạt: “Tự giác từ chức!” 

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng họp của phòng dự án. 

Tiêu Nhược mua một giỏ trái cây và một bó hoa ở cửa hàng bên ngoài bệnh viện. 

Trong phòng bệnh, Bành Phảng đã tỉnh. Cô gõ cửa rồi bước vào, bố mẹ Bành Phảng vội đứng dậy. 

Tiêu Nhược đặt giỏ trái cây và hoa lên tủ đầu giường, sau đó tiến đến trước mặt họ, cúi gập người: “Xin lỗi.” 

Hai người già đã lấm tấm bạc đều không nói gì. Mẹ của Bành Phảng quay mặt đi, nước mắt lại rơi. 

Tiêu Nhược lấy một tấm thẻ từ trong túi, đặt lên tủ đầu giường: “Đây là chút tấm lòng của riêng tôi, mong cô chú nhận lấy.” 

Cô nhìn cậu thiếu niên đang nằm trên giường bệnh, rồi lại nhìn xuống phần chân còn lại của cậu, đôi mắt cô đỏ hoe. Cô hỏi: “Sau khi khu nghỉ dưỡng hoàn thành, em có muốn trở thành nhân viên ở đó không?” 

Bành Phảng không nói gì, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. 

Cậu mới 23 tuổi, tốt nghiệp cấp ba xong đã đi khắp các công trường để lao động kiếm sống. 

Trước khi đến đây, Tiêu Nhược đã tìm hiểu được rằng cậu còn có một em gái tên là Bành Tuyết, 18 tuổi, năm nay vừa thi đậu đại học. 

“Nếu sau này Bành Tuyết muốn thì cũng có thể đến làm việc tại Tiêu Thị, cánh cửa của Tiêu Thị sẽ luôn rộng mở chào đón em ấy.” Cô đang chuộc lỗi. 

Anh mắt vốn như đã cạn kiệt sức sống của Bành Phảng dần có ánh sáng khi nghe thấy tên em gái. Cậu hỏi: “Thật không?” 

Từ nhỏ cậu học hành không giỏi, nhưng em gái thì luôn đứng nhất nhì trong trường. Hoàn cảnh gia đình cậu rất khó khăn, để lo học phí và sinh hoạt cho em gái, cậu phải làm hai công việc vào kỳ nghỉ hè. Ban ngày cậu lái cần cẩu ở khu nghỉ dưỡng, ban đêm từ 8 giờ tối đến 12 giờ đêm thì đi giao đồ ăn ngoài cho một quán ăn. 

“Thật. Chị đảm bảo.” Tiêu Nhược ngồi xuống mép giường, đặt tay lên bàn tay cậu, nhẹ giọng an ủi: “Mặc dù sau này em sẽ phải đi bằng chân giả, nhưng đừng sợ, cũng đừng tự ti. Xã hội này vẫn còn rất nhiều người tốt giúp đỡ em, em cũng sẽ gặp được một cô gái tốt. Chỉ cần em không từ bỏ chính mình, tương lai của em sẽ không thay đổi vì mất đi một chân.” Cô đang dùng chính câu chuyện của mình và Hứa Gia Ngôn để động viên cậu. 

Giọng Bành Phảng trầm thấp, cười khổ chấp nhận số phận: “Vẫn còn có cô gái nào không chê đôi chân của em sao?” 

“Có chứ.” Cô cười, nói: “Vì khi chị yêu chồng mình, anh ấy cũng giống như em bây giờ.” 

Bành Phảng cho là cô chỉ đang nói để an ủi mình. 

Tiêu Nhược hỏi: “Em biết ngôi trường tiểu học ở phía đông cánh đồng hoa trà không?” 

Bành Phảng gật đầu nói biết. Nhà cậu ở gần đó, con của hàng xóm cậu cũng học ở đó. 

Tiêu Nhược lại hỏi: “Vậy em có từng nghe đến cái tên Hứa Gia Ngôn chưa?” 

“Hứa Gia Ngôn?” Cậu cau mày suy nghĩ một lát: “Chị đang nói đến thầy giáo dạy tình nguyện ngồi xe lăn đó ạ?” 

“Đúng, là anh ấy.” Trong mắt cô ánh lên niềm kiêu hãnh: “Anh ấy chính là chồng chị.” 

Bành Phảng sững sờ vài giây, rõ ràng là có chút không tin nổi: “Thật sao?” 

“Thật.” Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu em không tin, ngày mai chị bảo anh ấy đến đây nhé?” 

Bành Phảng trầm mặc một lúc: “Không cần phiền đâu…” Cậu nói: “Em tin.” 

Tiêu Nhược đặt một tấm danh thiếp vào tay cậu: “Sau này có bất cứ khó khăn gì, cứ tìm chị.” 

Cô đứng dậy, nói với bố mẹ cậu: “Cô, chú, vậy con xin phép về trước.” 

Thị trấn về đêm rất yên tĩnh. Tiêu Nhược đỗ xe ở một bãi đất trống. Những ngôi sao trên trời lấp lánh mờ ảo, như được phủ lên một lớp lụa trắng. 

Trước khi rời bệnh viện, cô đã mua một gói thuốc lá. Cô xé lớp màng nilon trong suốt trên vỏ hộp, mới nhận ra mình không có bật lửa.

Cô bật cười rồi ném hộp thuốc đi. 

Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy ba tin nhắn WeChat trên màn hình. Cô nhấn mở. 

Tin nhắn lúc 4 giờ 20 chiều: [Ông xã: Nhược Nhược, sao rồi em?] 

Tin nhắn lúc 5 giờ 10 chiều: [Ông xã: Nhược Nhược, nếu thấy tin nhắn, khi nào rảnh gọi lại cho anh được không?] 

Tin nhắn lúc 6 giờ 40 chiều: [Ông xã: Nhược Nhược, bây giờ anh đang trên đường đến trấn.]

Tiêu Nhược lập tức bật dậy khỏi mặt đất. Cô nhìn đồng hồ, 7 giờ 50 tối rồi!

Cô vội vàng gọi điện lại. 

Điện thoại mới đổ chuông một lần, Hứa Gia Ngôn đã bắt máy ngay. 

Giọng anh gấp gáp: “Nhược Nhược, anh sắp đến rồi, em đang ở đâu?” 

Ngay khi nghe thấy giọng anh, nước mắt cô lập tức trào ra. Cổ họng cô nghẹn lại: “Ông xã, em xin lỗi.” 

Hứa Gia Ngôn đang lái xe liền phanh gấp, dừng lại bên ven đường gồ ghề: “Nhược Nhược, sao vậy em?” 

Tiêu Nhược lại ngồi thụp xuống đất, nước mắt tí tách rơi trên đầu gối: “Em, chỉ là em nhớ anh quá thôi.” 

Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Anh chỉ còn cách bệnh viện một ngã rẽ nữa thôi. Là bệnh viện Nhân Dân đúng không?” 

Ở trấn Niễu Yên này, chỉ có duy nhất một bệnh viện công lập là Bệnh viện Nhân Dân. 

Tiêu Nhược lau nước mắt: “Không, không phải ở đó.” Giọng cô đứt quãng, ngẩng đầu nhìn quanh: “Em cũng không biết… đây… đây là đâu nữa.” 

“Vậy em mở chia sẻ vị trí đi, đứng yên tại chỗ chờ anh.” Anh rất sợ cô khóc, anh sẽ đau lòng: “Đừng khóc nữa, nhé?” 

Tiêu Nhược kéo dài giọng nức nở, “Ừm…” một tiếng rồi lau khô nước mắt, cúp máy và mở chia sẻ vị trí. 

Bảy phút sau, một chùm ánh sáng rực rỡ từ đèn xe chiếu đến, Tiêu Nhược lập tức đứng bật dậy. 

Chiếc xe còn chưa tắt máy, đèn pha sáng rực chiếu rọi xung quanh. Cô lao ra khỏi màn đêm chạy về phía hai chùm sáng, ôm lấy anh trong ánh sáng ấy. 

Anh ôm chặt cô, một tay vòng qua lưng, tay kia đặt lên sau gáy cô. 

Anh hôn l*n đ*nh đầu cô, giọng dịu dàng, nói giống như cô: “Xin lỗi em.” 

 Tác giả có lời muốn nói: 

Trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người tốt. 

Bình Luận (0)
Comment