Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh hôn l*n đ*nh đầu cô, giọng dịu dàng, nói giống như cô: “Xin lỗi em.”

Xin lỗi vì đã đến tìm cô muộn như vậy; xin lỗi vì lẽ ra anh không nên bó tay chịu trói, hoang mang lo sợ chờ điện thoại của cô. Anh nên đến sớm hơn, không nên để cô một mình ngồi co ro khóc trong đêm tối. 

Họ ngồi trên bãi cỏ dại ven đường, Tiêu Nhược khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh. Cô đã không còn khóc nữa, nhưng tâm trạng vẫn trùng xuống. Cô nhìn về phía xa xăm đen kịt, hỏi anh: “Anh có hận kẻ gây tai nạn không?” 

Anh có hận không? 

Có chứ. Khi đó anh hận đến mức chỉ muốn băm vằm kẻ đó thành trăm mảnh, nghiền xương thành tro. 

Nhưng anh lại nói: “Nhược Nhược, đó không phải là lỗi của em.” Bởi vì cô không phải là người gây ra tai nạn, bởi vì chẳng ai muốn những chuyện ngoài ý muốn xảy ra cả. 

“Nhưng cậu ấy vẫn còn trẻ như vậy.” Mới chỉ 21 tuổi, gần bằng tuổi của Hứa Gia Ngôn năm đó. 

Khi rời khỏi bệnh viện, Tiêu Nhược đã tự hỏi: Nếu Bành Phảng không mất đi đôi chân, mà bị thương ở chỗ khác, cô có còn buồn và tự trách như thế này không? 

Câu trả lời cô nhận được là: Trước khi gặp Hứa Gia Ngôn thì không. 

Trước khi gặp Hứa Gia Ngôn, cô sẽ không nhường đường cho những người đi bộ băng qua đường bừa bãi, cũng sẽ không quan tâm đến trẻ em ở vùng nghèo khó. Khi ấy cô không phải là một người lương thiện như bây giờ. 

Khi xử lý vụ tai nạn an toàn ở tòa nhà Hải Ngự phía Tây thành phố, cô cũng chưa từng đến thăm người công nhân bị thanh sắt đâm xuyên qua đùi, cũng không chủ động bỏ tiền túi để bày tỏ sự xin lỗi. 

Nhưng sau này, cô yêu Hứa Gia Ngôn, trái tim cô bắt đầu trở nên mềm mại. Đi trên đường nhìn thấy người khuyết tật khó khăn trong việc di chuyển, cô cũng sẽ nhìn thêm một chút. Trong ba năm qua, cô đã quyên góp rất nhiều tiền cho Hiệp hội Người khuyết tật. 

Vì Hứa Gia Ngôn, cô mới giành lấy dự án khu nghỉ dưỡng gần như không có lợi nhuận này ở Trấn Niễu Yên, mới có thể xây trường, mua bàn ghế cho ngôi trường mà anh từng thay giáo viên đứng lớp… 

Tất cả những điều đó, đều là vì Hứa Gia Ngôn. 

“Ông xã.” Tiêu Nhược ngẩng đầu trên vai anh: “Năm đó, người đó có đến bệnh viện thăm anh không?” 

“Ừm.” Anh im lặng một lát rồi nói: “Ông ấy đã quỳ xuống trước anh.” 

Nhiều năm trôi qua, Hứa Gia Ngôn vẫn nhớ rất rõ. Đó là một buổi chiều, khi anh còn chưa thể chấp nhận tất cả sự thật, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã quỳ xuống trước giường bệnh của anh, không ngừng nói lời xin lỗi. 

Anh không chấp nhận lời xin lỗi đó. Anh đã hất rơi hoa quả trên tủ mà người đàn ông ấy mang đến, khóc lóc đuổi ông ta đi. 

Tiêu Nhược không dám hỏi bây giờ anh đã tha thứ cho người đó hay chưa. Cô lắc nhẹ cánh tay anh: “Ông xã, em muốn về nhà.” 

Tiêu Nhược không lái xe, cũng không nỡ để Hứa Gia Ngôn lái xe, nên cô đã đưa Vương Hưng đi cùng. 

Trên đường về, Tiêu Nhược gối đầu lên đùi anh ngủ thiếp đi. 

Đến Phàn Thành, đã gần mười một giờ đêm. 

Hứa Gia Ngôn lay vai cô: “Nhược Nhược, đến nhà rồi.” 

Tiêu Nhược dụi mặt vào chân anh, sau đó mới chậm rãi mở mắt. Hai mắt cô trống rỗng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, bước xuống xe. 

Về đến nhà, Tiêu Nhược cuộn người trên sofa trong phòng khách. Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Tối nay em có ăn cơm không?” 

Cô lắc đầu. 

“Vậy trưa nay thì sao?” 

Cô lại lắc đầu. 

Hứa Gia Ngôn không nói gì, xoa xoa đầu cô: “Anh đi nấu cho em một bát sủi cảo.” 

Tiêu Nhược kéo tay anh lại: “Em không đói.” 

“Em đang đói đến mức không cảm nhận được nữa thôi.” Anh dịu dàng dỗ dành: “Ăn một chút nhé?” 

Tiêu Nhược bĩu môi, gật đầu. 

Người nào đó ban đầu nói không đói, sau khi ăn hết một đĩa sủi cảo lại hỏi: “Còn nữa không?” 

“Không được ăn nữa.” Anh nói: “Em vừa ăn hết 18 cái rồi.” Ban đầu anh chỉ định nấu 10 cái, nhưng nghĩ đến sức ăn của cô, nên đã thêm 8 cái nữa. 

Tiêu Nhược nhíu mày: “Làm gì mà nhiều thế.” Cô cảm giác mình chỉ ăn có vài gắp là đã hết rồi. 

“Em có thể ăn thêm một quả đào trơn nữa.” Anh véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của cô. Cô gái lúc nào cũng kêu muốn giảm cân, vậy mà hai tháng nay lại tăng thêm ba cân. 

Tiêu Nhược có hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy cũng được.” 

Ngày 5 tháng 7 là sinh nhật của Tiêu Nhược. Tối ngày 2 tháng 7, cô cùng Lão Tiêu đi công tác ở Kinh Thị, đến trưa ngày 5 tháng 7 vẫn chưa về.

Một giờ chiều, Hứa Gia Ngôn không nhịn được nữa, bấm gọi cho cô. 

Cuộc gọi reo ba tiếng rồi bị từ chối. Anh nhíu mày, ngay sau đó, tin nhắn của Tiêu Nhược gửi tới. 

[Nhược Nhược: Ông xã, đợi em xong việc rồi gọi cho anh nhé.]

Hứa Gia Ngôn sợ làm phiền cô nên không nhắn lại. 

Ba giờ chiều, anh đi đến tiệm bánh mà Tiêu Nhược thích để lấy bánh sinh nhật, trời đang trong xanh bỗng nhiên đổ cơn mưa bóng mây. 

Tiêu Nhược vẫn chưa gọi điện lại. 

Hứa Gia Ngôn đứng trên bậc thềm thất thần, mãi đến khi chiếc điện thoại trong túi quần rung lên. 

Anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nhìn tên người gọi đã ấn nghe— 

“Nhược—” 

“Gia Ngôn à, tối nay qua đây ăn cơm nha!” Là giọng của Phan Vân. 

“Mẹ.” Giọng anh trầm xuống, có chút ấm ức: “Nhược Nhược vẫn chưa về ạ.” 

“Không phải nói hôm nay về sao?” Phan Vân an ủi anh: “Chắc cũng sắp về rồi đấy. Hay con qua nhà mẹ đi, mẹ nấu chè ngọt rồi.” 

Hứa Gia Ngôn khẽ lẩm bẩm: “Hôm nay là sinh nhật của Nhược Nhược.” 

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “Bộp” – là tiếng Phan Vân vỗ trán: “Ôi trời, coi trí nhớ của mẹ này, quên mất!” Bà rất thức thời, lập tức nói: “Vậy thôi, đợi nó về hai đứa đi ăn tối dưới ánh nến đi nhé. Cứ vậy đã, mẹ đi xem nồi chè đã nấu xong chưa đây!” 

Cuộc gọi kết thúc, trên màn hình điện thoại hiển thị: 3:36. 

Bữa tối dưới ánh nến… 

Người còn chưa về, lấy đâu ra bữa tối dưới ánh nến. Hứa Gia Ngôn hiếm khi có cảm xúc hờn dỗi như thế này. 

Hôm nay rất quan trọng với anh. Đây là sinh nhật đầu tiên của Tiêu Nhược kể từ khi họ quen nhau. 

Anh ngồi phịch xuống sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc TV màn hình lớn trên tường rồi lại một lần nữa thất thần. 

Anh đã sống một mình suốt chín năm, vậy mà không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sự xuất hiện của Tiêu Nhược đã phá vỡ tất cả thói quen của anh. 

Anh bắt đầu phụ thuộc vào cô. Một ngày không nhìn thấy cô, lòng anh liền bồn chồn. Nhưng hai tháng gần đây, Tiêu Nhược vô cùng bận rộn. Bận rộn với dự án khu nghỉ dưỡng ở Trấn Niễu Yên, bận với việc xây trường tiểu học do chú Nghiêm tài trợ, bận đi công tác ở các thành phố khác… 

4 giờ 27 phút chiều, cuối cùng Tiêu Nhược cũng nhắn tin đến. 

[Nhược Nhược: Ông xã, 5 giờ 40 chiều em lên máy bay.] 

Từ Kinh Thị về Phàn Thành, thời gian bay chưa đến hai tiếng. 

Hứa Gia Ngôn lập tức nhắn lại: [Nhược Nhược, anh gọi cho em được không?] 

Ngoài trời mưa đã tạnh, cầu vồng vắt ngang nửa bầu trời. 

Năm phút sau, Tiêu Nhược gọi tới. 

“Ông xã~” Giọng cô ngọt lịm. 

Nghe thấy cô gọi tiếng ông xã, khuôn mặt lạnh lẽo của Hứa Gia Ngôn cuối cùng cũng ánh lên nụ cười dịu dàng. Trước đây anh không phải là người hay làm ra vẻ như vậy: “Hôm nay em bận lắm sao?” 

Bận lắm sao? Bận muốn chết đi được! 

Lẽ ra cô có thể không cần gấp gáp như vậy, nhưng cô muốn về Phàn Thành ngay trong hôm nay, vì vậy đã dồn hết công việc vào một ngày. 

Tiêu Nhược nghe ra sự mất mát trong giọng anh, vội tìm cách dỗ dành: “Dù có bận thế nào, em cũng phải về với anh chứ.” 

Đối với cô, Hứa Gia Ngôn đúng là dễ dỗ chết được: “Anh mua bánh kem mà em thích rồi.”  Là vị việt quất.

Tiêu Nhược hỏi: “Tối nay mình ăn ở nhà hay ra ngoài thế ạ?” 

Hứa Gia Ngôn định tổ chức sinh nhật cho cô ở nhà. Anh đã mua bò bít tết hảo hạng, còn có cả rượu vang đỏ, nhưng anh vẫn muốn nghe ý cô: “Em muốn ở nhà hay ra ngoài?” 

Tiêu Nhược chẳng cần nghĩ ngợi: “Ở nhà.” 

Thật ra trước đây cô rất thích ra ngoài ăn, nhưng từ sau khi ở bên Hứa Gia Ngôn, cô lại thích ăn ở nhà hơn. 

Tiêu Nhược nói qua điện thoại: “Tối anh cũng đừng đến đón em, em bảo Vương Hưng đi là được rồi.” 

Hứa Gia Ngôn không chịu: “Anh muốn đi.” Nghe kỹ, trong giọng nói của anh còn có chút bướng bỉnh của một đứa trẻ. 

Bên kia điện thoại, Tiêu Nhược cười khúc khích: “Được rồi được rồi, vậy anh đến đón em nhé.” 

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Bố thì sao, bố có về cùng em không?” 

“Không về.” Tiêu Nhược đáp: “Chú Nghiêm mời bố ăn tối rồi, chắc mai hoặc mốt mới về.” 

Từ biệt thự bên hồ Gia Cảnh đến sân bay, đi đường cao tốc chỉ mất khoảng nửa tiếng. Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Gia Ngôn đi tắm. 

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại tắm. Có lẽ là thấy trời nóng, chắc là sợ người có mùi mồ hôi, hoặc cũng có thể… 

Tâm trạng anh vui vẻ đến mức trên đường đi sân bay, anh còn nghêu ngao hát.

Khi Hứa Gia Ngôn đến sân bay thì mới chỉ 7 giờ. Anh đỗ xe trong bãi rồi đi vào sảnh chờ. Trên màn hình hiển thị chuyến bay của Tiêu Nhược dự kiến hạ cánh lúc 7 giờ 28. 

Còn 16 phút nữa là có thể nhìn thấy cô gái anh ngày đêm mong nhớ. 

Nhưng 16 phút sao mà dài quá! Anh cứ nhìn mãi về phía cổng ra, chờ đợi hồi lâu… 

“Hứa Gia Ngôn!” 

Ngay khoảnh khắc anh cúi đầu xem giờ, giọng nói quen thuộc truyền đến. Anh ngẩng đầu, thấy cô gái mà anh mong nhớ ngày đêm đang vẫy tay với mình. 

Hôm nay anh chống nạng đến đây, anh bước nhanh hơn. Đi tới, chiếc nạng rơi xuống đất, anh ôm cô vào lòng. 

Anh đầy dịu dàng, giọng nói nhẹ không thể nhẹ hơn: “Nhược Nhược, anh nhớ em lắm.” 

Người đàn ông từng e ngại khi hôn lên trán cô giữa đám đông, lúc này đây, ngay tại sân bay nhộn nhịp, anh nâng mặt cô lên và đặt nụ hôn lên môi cô. 

Trên đường về, trời lại đổ mưa, từng hạt mưa lớn rơi tí tách lên kính chắn gió. Cần gạt nước chuyển động nhanh chóng, người lái xe một tay giữ vô lăng, một tay nắm chặt tay người ngồi ghế phụ, không muốn buông ra dù chỉ một giây. 

Tiêu Nhược cười anh: “Bây giờ kỹ năng lái xe của anh khá lên rồi đó.” 

Hứa Gia Ngôn không đáp, chỉ kéo tay cô lên miệng, hôn từng chút từng chút lên mu bàn tay cô. 

Đến biệt thự bên hồ Gia Cảnh, mưa nhỏ dần, chỉ còn lất phất những hạt mưa li ti. Anh không lái xe vào gara mà dừng ngay trước cửa biệt thự. Trong xe không có ô, anh xuống xe, vòng qua mở cửa ghế phụ cho cô, cùng cô bước vào sân. 

Làn mưa nhẹ vương trên hàng mi anh. Anh ném cây nạng xuống đất, nâng tay cô l*n đ*nh đầu, để cô xoay vòng quanh anh. 

Tiêu Nhược không có khả năng giữ thăng bằng tốt, mới quay hai vòng đã thấy choáng váng, cô ngã vào lòng anh, bật cười ngốc nghếch. 

Hứa Gia Ngôn ôm lấy gương mặt cô, hôn cô giữa cơn mưa. 

Cơn mưa dai dẳng, họ cũng hôn nhau đầy da diết giữa cơn mưa ấy. 

Nụ hôn dần sâu hơn, cảm xúc dâng trào khó kiềm chế. Anh áp trán vào trán cô, đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào đầu mũi cô, hơi thở có chút gấp gáp: “Trễ một chút rồi ăn bánh được không?” 

Tiêu Nhược cười khẽ gật đầu. 

Họ không lên lầu mà ở lại phòng khách. Đèn trần bật sáng thành một vòng, ánh sáng vàng mờ tỏa xuống, bóng sáng dịu dàng phủ đầy căn phòng.

Anh đặt cô xuống sofa, dịu dàng hôn cô từng chút từng chút, quấn cô vào thế giới của mình. 

Không gian tràn ngập hơi thở ám muội, tràn ra từ khóe môi của họ. 

Kim đồng hồ xoay một vòng rưỡi. Hứa Gia Ngôn đã thay bộ đồ ở nhà thoải mái, còn Tiêu Nhược thì lên lầu tắm. 

Nhà bếp của họ có hai khu riêng biệt, một khu bếp Trung và một khu bếp Tây. 

Hứa Gia Ngôn đang đứng trong gian bếp Tây áp chảo bò bít tết. Hương thơm bò bít tết tỏa ra, k*ch th*ch vị giác của người khác. 

Tiêu Nhược tắm xong bước xuống, trên người mặc một chiếc váy ngủ lụa màu xanh nhạt, mái tóc chưa sấy khô hoàn toàn, đuôi tóc còn hơi ẩm. Cô tùy ý buộc mái tóc dài hơi xoăn ở sau ót, hai bên thái dương rủ xuống vài lọn tóc, mang theo chút mềm mại quyến rũ đầy mê hoặc. 

Cô bước lên bậc thang vào bếp, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Trên người cô có mùi hoa nhài thoang thoảng, là hương của sữa tắm mà Hứa Gia Ngôn mua cho cô trên mạng. 

Cô rất thích, thường xuyên tắm xong là cố ý rúc vào lòng anh để anh ngửi. 

Hứa Gia Ngôn nghiêng đầu hỏi cô: “Đói không?” 

“Đói.” Cô gật đầu: “Em chưa ăn trưa.” 

“Vậy chút nữa ăn nhiều một chút.” Hai chiếc chảo cùng hoạt động, anh đặt hai miếng bít tết đã chín vào đĩa, không thêm sốt, vì Tiêu Nhược thích vị nguyên bản. 

Anh xoay người, đặt một nụ hôn lên trán cô, hỏi: “Em có muốn uống rượu vang không?” 

“Muốn.” 

Hứa Gia Ngôn đưa cô dụng cụ mở rượu: “Vậy em mở rượu rót ra đi, anh làm cho em ít salad trái cây.” 

Anh đã cắt sẵn trái cây, chỉ cần thêm chút sốt là xong.

Trên bàn ăn, Tiêu Nhược rót rượu vào bình decanter, Hứa Gia Ngôn bưng hai đĩa bít tết ra. 

Trên bàn ăn màu trắng, bên cạnh miếng bít tết, anh đặt hai cánh hoa hồng đỏ, trùng hợp ghép thành hình trái tim. 

Anh đã mua hai bó hồng lớn, tỉ mỉ chọn hồi lâu mới chọn được những cánh hoa đẹp và phù hợp có thể ghép thành hình trái tim. 

Tiêu Nhược nhìn thoáng qua bàn ăn, rồi đưa mắt lên nhìn anh. Cô đặt chai rượu xuống, bước lại gần anh một chút. 

Trên ngón áp út tay phải của cô là chiếc nhẫn cưới của họ, kiểu dáng đơn giản. Cô vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt cằm anh: “Hứa Gia Ngôn.” 

Hứa Gia Ngôn không nói gì, để mặc ánh mắt trêu đùa của cô làm càn trên mặt mình. 

“Sao bây giờ anh giỏi thế này?” Giỏi đến mức không giống anh trước đây nữa. 

Anh không giải thích, chỉ nói: “Anh muốn em vui.” Muốn cô mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, càng muốn niềm vui của cô đều là vì anh. 

Tiếng bụng Tiêu Nhược kêu rột rột. Nhưng lúc này cô không muốn ăn bít tết, cô muốn ăn anh hơn. Dù vừa mới ăn một lần rồi, nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn. 

Bít tết đã để trên bàn một lúc rồi, Hứa Gia Ngôn nắm lấy ngón tay cô, kéo cô đến ghế ngồi xuống. 

Anh ngồi đối diện cô, giữa họ cách một chiếc bàn ăn. 

Tiêu Nhược không thích ngồi xa anh như vậy: “Anh qua đây ngồi đi.” Cô nói và chỉ vào chỗ bên cạnh mình. 

Nhưng khi ăn bít tết uống rượu vang, nếu muốn có cảm giác trang trọng, chẳng phải nên ngồi đối diện nhau ư. 

“Anh mau qua đây đi!” 

Hứa Gia Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, Tiêu Nhược nắm lấy tay anh: “Hứa Gia Ngôn.” 

“Ừm?” 

“Đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, thấy anh ngủ cùng một chiếc gối với em, em vẫn có cảm giác như đang mơ vậy.” 

Cô không nhìn anh, chỉ chăm chú nhìn bàn tay trắng lạnh của anh. 

“Hứa Gia Ngôn, có thể anh không biết, nhưng trước khi em theo đuổi anh, anh giống như một giấc mơ của em vậy.” Cô bật cười: “Cảm giác đó giống như…” Cô ngước mắt lên, ánh nhìn rơi vào gương mặt anh. Đôi mắt anh bây giờ càng đẹp hơn, bên trong ánh lên những tia sáng lấp lánh. 

“Em chưa từng theo đuổi thần tượng, nhưng chắc hẳn là như thế này đây.” 

Cô cười khúc khích không ngừng: “Hứa Gia Ngôn, anh chính là ngôi sao lớn của em.”

Hứa Gia Ngôn kéo ghế ra một chút, dang tay về phía cô: “Lại đây nào.” 

Cô bước tới, ngồi lên đùi anh. 

Anh nói: “Anh không phải ngôi sao lớn gì cả, chỉ là ông trời thấy anh đáng thương, nên mới đưa em đến bên anh.” 

Trước khi gặp cô, anh đã nghĩ cả đời này mình cũng chỉ như vậy thôi. 

Trái tim anh lạnh lẽo suốt chín năm trời, chính cô từng chút một sưởi ấm nó. 

Anh vén tóc bên tai cô, nhìn thấy trên d** tai cô có hai lỗ nhỏ. Cô có xỏ khuyên nhưng rất ít khi đeo, vì cứ đeo là lại bị ngứa. 

Anh nói: “Trước đây, anh cảm thấy đời người dài quá…” Nếu cứ theo quy luật sinh lão bệnh tử, thì phải đến khi nào mới trở về với cát bụi. Giọng anh bất giác nghẹn lại: “Nhưng từ khi gặp em, anh lại thấy một đời này quá ngắn.” 

Tiêu Nhược tựa vào vai anh, ánh mắt nhìn anh dịu dàng: “Chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn sẽ bên nhau thật lâu, thật lâu nữa.”

“Nhưng trước đây em nói anh đã 31 tuổi rồi mà.” 

Tiêu Nhược chu môi, gõ lên vai anh: “Em chỉ nói đùa thôi, sao anh còn nhớ kỹ vậy!” 

Cô thật sự chưa từng thấy anh già, đàn ông ba mươi tuổi thì có gì mà già chứ. 

Giờ đây, anh giống như đã quay về thời niên thiếu, ánh mắt trong sáng thuần khiết, đôi khi còn có chút trẻ con, rất ngoan, thỉnh thoảng còn lải nhải với cô đủ thứ. 

Tiêu Nhược nâng mặt anh lên, đáy mắt cô phản chiếu ba phần tiếc nuối và bối rối trong ánh mắt anh, cô hôn lên môi anh một cái: “Chúng ta phải giữ gìn sức khỏe.” 

Cô nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Vậy… Em sống đến 90 tuổi, anh sống đến 96 tuổi là được rồi.” Như thế là vẫn còn 60 năm dài đằng đẵng bên nhau.” 

Hứa Gia Ngôn bị lời của cô dỗ dành, trong giọng nói mang theo ý cười. Anh nói: “Được.” 

Nếu như họ thực sự có thể sống lâu như thế… Nếu một ngày nào đó cô đi trước anh, anh cũng sẽ đuổi kịp theo cô. Bởi vì, cô là ánh sáng của cả nửa đời sau của anh. 

Anh sẽ mãi mãi đuổi theo ánh sáng ấy. 

 Tác giả có lời muốn nói: 

Câu “Nếu cứ theo quy luật sinh lão bệnh tử, thì phải đến khi nào mới trở về với cát bụi” không phải trích dẫn, câu này có chút u buồn, chúng ta hãy vui vẻ lên nhé!

Bình Luận (0)
Comment