Anh sẽ mãi mãi đuổi theo ánh sáng ấy.
Họ ăn hết phần bít tết đã nguội, thắp nến sinh nhật, Tiêu Nhược ước một điều là mong sớm có em bé.
Hứa Gia Ngôn hỏi cô đã ước gì.
Cô cười mà không nói.
Cô không nói, Hứa Gia Ngôn cũng biết, chắc chắn là liên quan đến em bé.
Mười một giờ, mưa cuối cùng cũng tạnh. Hứa Gia Ngôn nắm tay cô ra sân, họ ngồi trên xích đu, Hứa Gia Ngôn dắt tay cô chạm vào dòng chữ khắc dưới tấm gỗ của xích đu.
Tiêu Nhược chạm vào được, bên cạnh tên anh có thêm hai chữ.
“Anh cũng đã khắc cả tên em vào đây rồi sao?” Cô chỉ cần đoán cũng đoán được.
“Ừm.” Anh nói: “Em không thể để anh một mình trôi lơ lửng ở đó được.” Anh đã khắc từ tháng năm, chỉ là vẫn chưa nói với cô.
Tiêu Nhược đứng lên, nắm tay anh đung đưa nhẹ nhàng: “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn nhìn cô, đôi mắt cong cong đang cười: “Gì thế?”
Cô nói đầy ẩn ý: “Anh có buồn ngủ không?”
Anh lắc đầu, hỏi lại cô: “Còn em?”
Thật trùng hợp, cô cũng không buồn ngủ.
Cô cúi xuống, dù xung quanh chẳng có ai, nhưng vẫn ghé sát tai anh thì thầm: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Hứa Gia Ngôn đứng dậy khỏi xích đu, ngồi xổm xuống, anh chống đùi phải, chân trái gập lại, nghiêng đầu nói với cô: “Anh cõng em.”
Anh chưa từng cõng cô, nhưng nhiều lúc, anh cũng sẽ muốn làm những điều mà các cặp đôi bình thường hay làm. Không phải vì anh sợ cô tủi thân, mà chỉ là muốn bù đắp cho những áy náy và tiếc nuối với cô.
Tiêu Nhược tựa lên lưng anh, anh hơi vất vả đứng lên, đi vòng qua khu vườn nhỏ, tiến về phía phòng khách.
“Em có nặng không?” Cô ôm cổ anh, khẽ hỏi.
Hứa Gia Ngôn cười nói không nặng.
Nhưng tuần trước cô mới vừa cân, chỉ còn thiếu một cân nữa là chạm mốc 50kg, lập kỷ lục cân nặng của bản thân. Cô vốn định giảm cân một chút, nhưng cảm giác áo ngực chật hơn lại khiến cô vô cùng vui vẻ.
Cô ghé tai anh thì thầm: “Ông xã, có phải dáng em đẹp hơn trước không?”
“Trước đây dáng em cũng rất đẹp.” Hứa Gia Ngôn đóng cửa phòng khách, không đưa cô vào thang máy mà hướng về phía cầu thang.
“Ông xã.” Trong đôi mắt cô lấp lánh, đầy mong chờ: “Người ta nói mang thai sẽ lớn hơn nữa.” Cô không chút xấu hổ mà nói ra.
Đầu tai Hứa Gia Ngôn hơi ửng đỏ: “Bây giờ em vừa đủ đẹp rồi.” Anh bước lên cầu thang rất chậm rãi, từng bước đều cẩn thận, sợ mất thăng bằng sẽ khiến cô bị ngã.
Tiêu Nhược nghiêng đầu tựa lên vai anh: “Nhưng em vẫn muốn lớn hơn chút nữa.”
Vào phòng ngủ, Hứa Gia Ngôn quay lưng về phía giường, cúi xuống đặt cô lên giường.
Anh đi chỉnh điều hòa về 28 độ, Tiêu Nhược buổi tối nếu nóng chút cô sẽ đạp chăn, để 28 độ thì dù cô có đạp chăn cũng không bị lạnh.
Khi Hứa Gia Ngôn quay lại, Tiêu Nhược đã nằm ngay giữa giường. Cô kéo dây áo màu xanh nhạt xuống, nháy mắt với anh…
Hứa Gia Ngôn lên giường, dịch sát đến bên cô, ôm lấy cô và hôn. Từ trán đi xuống, anh hôn từng chút xuống dưới…
Đêm sau cơn mưa rất yên tĩnh, trong sân sau biệt thự có một ao nước rất nhỏ, trong ao trôi lững lờ hai đóa hoa súng, những giọt mưa theo gió lăn nhẹ trên lá sen. Trên cửa sổ tầng hai hé ra một khe hở, âm thanh mập mờ lọt ra, hòa vào cái oi bức của đêm hè, vương vấn thêm vài phần triền miên.
11 giờ tối ngày 26 tháng 7, Hứa Gia Ngôn vừa nhắm mắt thì chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên rung liên tiếp. Anh cầm lên nhìn, là Tiêu Nhược.
Lúc tám giờ tối, họ vừa gọi video.
Hứa Gia Ngôn bật cười bắt máy: “Nhược—”
Anh còn chưa kịp gọi hết tên cô, đã nghe thấy bên kia vang lên tiếng th* d*c nặng nề.
Anh lập tức bật dậy, mở đèn ngủ: “Nhược Nhược, sao thế em?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Tiêu Nhược yếu ớt, hơi thở mong manh: “Ông xã, em… em đau bụng quá…”
Tiêu Nhược đang ở thị trấn Niễu Yên, sáng hôm qua cô mới đến đó.
Hứa Gia Ngôn gần như loạng choạng xuống giường, bật loa ngoài điện thoại trong khi vội vàng lắp chân giả. Anh sốt ruột vội vàng hỏi: “Vương Hưng đâu? Vương Hưng có ở đó không?”
Chẳng đợi được câu trả lời của cô, Hứa Gia Ngôn chỉ nghe thấy từ bên kia điện thoại truyền đến những tiếng r*n r* đau đớn
Anh hoảng loạn, bối rối vô cùng: “Nhược Nhược, em đừng vội, anh lập tức bảo người đưa em đến bệnh viện.”
Cúp máy, Hứa Gia Ngôn lập tức gọi điện cho hiệu trưởng Lưu.
Vừa nghe điện thoại, hiệu trưởng Lưu vội mặc quần áo rồi đánh thức vợ bên cạnh, sau đó gọi 120.
Hứa Gia Ngôn cũng gọi cho Lão Tiêu và Phan Vân.
LãoTiêu vừa nghe xong, lập tức lay Phan Vân tỉnh dậy: “Mau dậy đi, Nhược Nhược không ổn rồi!”
Phan Vân vẫn còn ngái ngủ: “Ai? Ai không ổn?”
Lão Tiêu lập tức tự vả miệng mình một cái: “Xùy xùy xùy!”
Trên đường đến thị trấn Niễu Yên, điện thoại của hiệu trưởng Lưu gọi đến.
“Thầy Hứa, bác sĩ bên này muốn nói chuyện với cậu.”
“Xin chào, anh là người nhà của bệnh nhân phải không?”
Hứa Gia Ngôn không dám tiếp tục lái xe nữa, anh tấp xe vào lề, giọng run rẩy: “Xin chào bác sĩ, tôi là chồng của Tiêu Nhược.”
Do buổi tối có uống vài ly rượu nên Lão Tiêu không thể lái xe, ông ngồi ghế phụ với Phan Vân ngồi phía sau lắng nghe giọng nói của bác sĩ từ loa bluetooth trong xe.
“Chào anh, bệnh nhân hiện đang mang thai sáu tuần.”
Lão Tiêu trợn to mắt: “Mang… mang thai?”
Phan Vân phía sau cũng không tin nổi: “Con bé này, sao… sao lại không nói với chúng ta?”
Hứa Gia Ngôn không kịp nghĩ đến chuyện đó, anh chỉ muốn biết: “Nhược Nhược bây giờ sao rồi? Tình trạng của cô ấy thế nào?”
Bác sĩ đáp: “Bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.”
Hứa Gia Ngôn tưởng rằng tình trạng của Tiêu Nhược rất nghiêm trọng, không hề nghĩ ngợi: “Giữ mẹ, bác sĩ, làm ơn cứu mẹ trước!”
Bác sĩ bật cười: “Anh đừng lo lắng quá, vì bệnh nhân đang trong giai đoạn đầu thai kỳ, phẫu thuật sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi trong t* c*ng. Tôi gọi điện cho anh là vì bệnh nhân từ chối phẫu thuật.”
Phan Vân đập mạnh vào đùi mình: “Con bé này!” Đã đến lúc nào rồi, viêm ruột thừa đau đến chết đi sống lại, vậy mà còn không chịu phẫu thuật!
Hứa Gia Ngôn thở phào: “Bác sĩ, làm phiền anh đưa máy cho cô ấy.”
Điện thoại được chuyển sang tay Tiêu Nhược, khuôn mặt cô tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.
Đôi môi run rẩy không còn chút máu, nhưng cô lại vừa cười vừa khóc: “Ông xã, em có thai rồi… hu hu hu…” Cô đau đến mức ôm chặt bụng. Giờ đây cô chẳng còn biết chính xác đâu là chỗ đau nữa, cả vùng bụng, thậm chí cả thắt lưng đều đau đớn vô cùng.
Hứa Gia Ngôn biết lúc này trong lòng cô chỉ nghĩ đến đứa bé trong bụng, anh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nhược Nhược, em nghe thấy lời bác sĩ nói chưa? Phẫu thuật sẽ không ảnh hưởng đến con đâu.”
Tiêu Nhược hít hít mũi: “Nhưng em đã hỏi bác sĩ, liệu có đảm bảo an toàn tuyệt đối không, bác sĩ đã lắc đầu.”
Lão Tiêu cau mày, khẽ nói với Hứa Gia Ngôn: “Hay là chuyển viện đi!” Ông không yên tâm về bệnh viện nhỏ ở đây.
Hứa Gia Ngôn hít sâu một hơi, đè nén sự hoảng loạn trong lòng: “Nhược Nhược, em phải tin bác sĩ, viêm ruột thừa chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, cả em và con đều sẽ không sao!” Anh đang trấn an cô, vì thực ra bản thân anh còn lo lắng đến mức nói cứu mẹ trước.
Nhưng Tiêu Nhược vẫn không yên lòng, bàn tay cầm điện thoại run rẩy vì đau: “Vậy lỡ… lỡ như có chuyện gì thì sao?” Cô đã rất khó khăn mới mang thai, dù thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện gì được, cô không dám đánh cược.
“Nhược Nhược, nếu em cứ trì hoãn không phẫu thuật, em bé trong bụng cũng sẽ đau cùng với em đấy.”
Lời này thực sự có tác dụng, bên kia điện thoại, Tiêu Nhược im lặng, chỉ có những tiếng r*n r* đau đớn vang lên. Sau đó, Hứa Gia Ngôn nghe thấy cô nói với bác sĩ: “Bác sĩ, làm phiền sắp xếp phẫu thuật cho tôi.”
Hứa Gia Ngôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nhược Nhược, bố mẹ và anh đang trên đường đến, anh hứa với em, lúc em mở mắt ra là sẽ nhìn thấy bọn anh.”
Tiêu Nhược lại bật khóc vì đau, nghẹn ngào: “Vậy anh nhanh lên nhé.”
Khi họ đến thị trấn Niễu Yên, Tiêu Nhược đã vào phòng phẫu thuật.
Hiệu trưởng Lưu và vợ ông ấy đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang chờ đợi.
Hứa Gia Ngôn vội vã bước đến, mở miệng, giọng nói nặng nề mà run rẩy: “Sao rồi? Trong lúc phẫu thuật bác sĩ có ra nói gì không?”
Hiệu trưởng Lưu vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang run lên vì lo lắng của anh: “Đừng lo, bác sĩ nói đây là phẫu thuật nhỏ thôi.”
Phẫu thuật nhỏ…
Nhưng Tiêu Nhược đang mang thai.
Những lời anh nói với cô trước đó trong điện thoại đều là để trấn an Tiêu Nhược, thực ra trong lòng anh sợ hãi tột cùng, sợ hãi muốn chết.
Hứa Gia Ngôn dựa vào tường, cơ thể dần trượt xuống: “Đều tại con, đáng lẽ con nên đi cùng em ấy.” Anh không còn biết trách ai nữa, chỉ có thể tự trách mình.
Phan Vân bước đến, an ủi anh đừng như vậy: “Lớn chừng này rồi mà ngay cả chuyện mình mang thai cũng không biết.” Miệng thì nói vậy, nhưng bà lại xót con gái, quay sang trách Lão Tiêu: “Bộ phận dự án không có ai chắc? Chuyện nhỏ xíu cũng gọi con bé đến!”
Lão Tiêu không nói gì, chỉ kéo Hứa Gia Ngôn ngồi xuống ghế.
Hai mươi phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bác sĩ bước ra ngoài.
Ông Tiêu và Hứa Gia Ngôn vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ tháo khẩu trang, trấn an người nhà: “Ca phẫu thuật rất thành công!”
Hứa Gia Ngôn lảo đảo một chút, dây thần kinh căng thẳng suốt quãng đường cuối cùng cũng được thả lỏng, hàng lông mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra. Trong lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi, anh cúi người thật sâu, chân thành nói cảm ơn bác sĩ.
Để giảm phản xạ kéo giãn và tránh tình trạng buồn nôn, Tiêu Nhược được gây mê toàn thân. Sau khi từ phòng phẫu thuật chuyển vào phòng bệnh, cô vẫn chưa tỉnh.
Hứa Gia Ngôn ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô.
Anh đã hứa với cô qua điện thoại, rằng khi cô vừa tỉnh lại là sẽ trông thấy anh.
Hai mươi phút sau, mí mắt Tiêu Nhược khẽ động, Hứa Gia Ngôn lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng gọi: “Nhược Nhược.”
Lão Tiêu và Phan Vân cũng chạy đến từ ghế bên kia.
Tiêu Nhược chậm rãi mở mắt, mặc dù đã tỉnh nhưng thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn tan hết, cô vẫn còn cảm giác buồn ngủ vô cùng. Cô mở miệng, cổ họng khô rát, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Ông xã.”
Phan Vân mím môi, đúng là uổng công sinh con gái, trong mắt chỉ có chồng, chẳng thèm dành một chút vị trí nào cho người mẹ già hoài thai mười tháng trời như bà. Bà vừa bực vừa tủi thân: “Nhược Nhược, con có khát không?” Bà nói xong liền định đi lấy nước.
Hứa Gia Ngôn quay đầu lại: “Mẹ, cô ấy vừa phẫu thuật xong, chưa thể uống nước ngay được.”
Phan Vân nào rành mấy chuyện này, bà ngượng ngùng “ồ” hai tiếng rồi ngồi lại ghế, cách hai ba mét nhìn cô con gái ruột mà từ đầu đến cuối chẳng liếc mắt nhìn bà lấy một cái.
Nếu không phải con gái ruột, bà cũng muốn quay lưng bỏ đi rồi.
Tiêu Nhược chậm rãi giơ tay lên, đặt lên bụng sờ sờ.
Hứa Gia Ngôn biết cô lo lắng điều gì: “Bé con vẫn khỏe, em đừng lo.”
Tiêu Nhược cong nhẹ khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt.
Lúc này, bác sĩ bước vào, dặn dò về chế độ ăn uống và những điều cần lưu ý sau phẫu thuật.
Hứa Gia Ngôn cẩn thận ghi nhớ từng lời, đợi bác sĩ rời đi, Tiêu Nhược liền khịt khịt mũi, kéo ngón tay của Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn vội cúi xuống: “Sao thế? Vết mổ đau à?”
Thực ra cũng có chút đau, nhưng cô lắc đầu, giọng vẫn yếu ớt: “Em vẫn muốn ăn bánh ngọt.” Trước khi đau ruột thừa, cô đã rất thèm bánh rồi.
Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Không được ăn.” Anh vén những sợi tóc ướt mồ hôi dính trên trán cô sang một bên: “Bác sĩ vừa nói rồi, sườn, khoai tây, giấm đường và đồ ngọt đều không được ăn.” Trong danh sách những món cần kiêng, chỉ có mấy món này là cô thích.
Anh đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, vì Tiêu Nhược nhập viện khẩn cấp, tuy đã làm thủ tục nhập viện nhưng một số đồ dùng sinh hoạt vẫn chưa có.
Phan Vân rất tinh ý, bà kéo Lão Tiêu: “Đi thôi, chúng ta ra siêu thị mua ít đồ.”
Lão Tiêu không muốn đi, ông muốn ở lại bệnh viện trông con gái, dù cho con gái ông từ đầu đến cuối không hề nhìn ông lấy một lần.
Nhưng đêm khuya thế này, Phan Vân không dám ra ngoài một mình, bà đành lôi Lão Tiêu đi theo.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai người họ.
“Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn ngồi lại ghế, siết chặt tay cô: “Sau này, em đi đâu cũng phải dắt anh theo đấy.” Lúc anh nói câu này, như một cô vợ nhỏ nũng nịu vậy.
Tiêu Nhược vừa mới cười một cái thì đã nhíu mày vì đã làm vết thương đau, cô không dám cười nữa: “Thế anh không đi làm à?”
Hứa Gia Ngôn chỉ do dự hai giây: “Không đi nữa.” Công việc không quan trọng bằng cô.
“Ông xã.” Cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh, đặt lên mu bàn tay anh: “Chúng ta có con rồi.” Trước khi vào phòng phẫu thuật, lúc nghe rõ tin này, cô đã khóc, không biết là vì vui hay vì đau nữa.
“Ừm, bây giờ em đã là mẹ rồi.”
Tiêu Nhược chẳng để ý đến vết thương đau, cô cong môi cười: “Điều ước sinh nhật của em thành hiện thực rồi.”
Hứa Gia Ngôn lúc này mới nhớ ra bác sĩ nói cô đã mang thai sáu tuần, anh tính nhẩm một chút: “Là lần sinh nhật đó sao?”
Tối hôm ấy, họ quấn quýt rất lâu, không chỉ tối hôm đó, mà cả sáng hôm sau và buổi chiều…
Tiêu Nhược đỏ mặt: “Chắc là vậy.”
Thật ra sau khi gặp bác sĩ, cô cũng không tính toán ngày tháng như Phan Vân nói, cũng không đo nhiệt độ cơ thể. Dạo ấy cô bận rộn, có hôm về nhà đã rất muộn, có lúc còn phải đi công tác. Nhưng họ hoặc là không buông thả, mà một khi đã buông thả thì sẽ liên tiếp mấy lần.