Sáng hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra phòng, hỏi Tiêu Nhược: “Đã thoát khí chưa?”
Tiêu Nhược sững người một chút: “Thoát… thoát khí gì ạ?”
Bác sĩ liền nói thẳng hơn: “Chính là đánh rắm.”
Mặt Tiêu Nhược lập tức tái mét, cô cắn môi không nói gì.
Hứa Gia Ngôn đứng bên cạnh giường, cúi người hỏi cô: “Đã thoát chưa?”
Tiêu Nhược chớp mắt, bặm môi, bướng bỉnh lắc đầu.
Bác sĩ nói: “Chỉ khi thoát khí, chức năng ruột mới được khôi phục và có thể ăn uống bình thường.”
“Bác sĩ.” Hứa Gia Ngôn hỏi: “Có cách nào giúp cô ấy thoát khí nhanh hơn không?”
Bác sĩ trả lời: “Có thể vận động nhẹ nhàng hoặc xoa bóp vùng bụng theo chiều kim đồng hồ, tránh động vào vết mổ.”
“Được ạ.”
Chờ bác sĩ đi khỏi, Hứa Gia Ngôn liền vén áo Tiêu Nhược lên xem vết thương, hỏi cô: “Em muốn đi lại một chút hay là anh xoa bụng giúp em?”
Tiêu Nhược hơi động đậy th*n d*** một chút, rồi nói: “Xoa bụng đi.” Cô vừa mới phẫu thuật tối qua, cũng chưa tròn 24 tiếng, cô không nghĩ mình có thể xuống giường.
Hứa Gia Ngôn kiên nhẫn xoa bụng cho cô một lúc lâu, nhưng Tiêu Nhược vẫn không có chút cảm giác muốn xì hơi nào.
Lúc này, Phan Vân và Lão Tiêu đến.
“Nhược Nhược, con thấy thế nào rồi?” Phan Vân đặt túi bánh bao và sữa đậu nành lên tủ cạnh giường, mùi thơm lan tỏa.
Tiêu Nhược nuốt nước bọt: “Mẹ, mẹ mang nó đi chỗ khác đi.” Vốn dĩ cô cũng chưa cảm thấy đói lắm, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi, chỉ muốn ch** n**c miếng.
Hứa Gia Ngôn kéo ghế cho Lão Tiêu: “Bố, bố ngồi đi.”
Lão Tiêu không ngồi, kéo tay Hứa Gia Ngôn, bảo Phan Vân mang bữa sáng đi.
Ba người đến chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh.
Tiêu Nhược nhổm người lên: “…” Có ý gì? Mọi người đang cô lập cô đấy à?
Lão Tiêu mở túi bánh bao ra, bảo Hứa Gia Ngôn ăn: “Tối nay, mẹ con ở lại đây trông nó, con theo bố về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Không cần đâu bố.” Hứa Gia Ngôn nói: “Con ở đây là được rồi.”
“Ôi chao.” Lão Tiêu chặc lưỡi: “Nghe lời bố đi.” Rồi ông liếc về phía nhà vệ sinh: “Bình nóng lạnh ở đó chỉ để trưng bày thôi.” Tối qua ông đã thử trước khi về, nước gần như lạnh buốt.
Hứa Gia Ngôn kiên quyết: “Bố, thật sự không cần đâu ạ. Không thì trưa con về khách sạn tắm một chút, tối bố mẹ cứ về đó nghỉ ngơi.”
“Con coi con kìa, sao mà cứng đầu thế.”
Tiêu Nhược nằm trên giường ho khụ khụ hai tiếng.
Hứa Gia Ngôn lập tức đi đến: “Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?”
Tiêu Nhược bĩu môi: “Em đói quá…” Không chỉ đói, mà còn tức, tức vì sao mình vẫn chưa thoát khí!
“Hay là anh đỡ em dậy đi lại một chút đi.” Hứa Gia Ngôn vén chăn lên: “Em làm phẫu thuật nội soi ổ bụng, chắc là có thể xuống giường được rồi.”
Tiêu Nhược còn chưa kịp cảm thấy đau, đã bắt đầu nhe răng trợn mắt, ai ngờ hai chân vừa chạm đất: “Ơ.” Cô ngẩng đầu: “Ông xã, thực sự không đau lắm.”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười: “Vậy chúng ta đi lại một chút.”
Lão Tiêu và Phan Vân nhìn hai người rời khỏi phòng bệnh.
Phan Vân thở dài: “Kiếp trước tích bao nhiêu đức mới lấy được người chồng tốt thế này chứ.”
Lão Tiêu cười haha: “Bà đang nói cho tôi nghe à?”
Phan Vân giả ngu: “Hả? Ông nghe thấy à?”
Lão Tiêu: “…”
Ở hành lang, Hứa Gia Ngôn một tay cầm chai truyền dịch, một tay đỡ Tiêu Nhược. Hai người đã đi tới đi lui hai vòng rồi.
“Có đau không?” Hứa Gia Ngôn hỏi cô.
Tiêu Nhược lắc đầu, vừa định trả lời thì “Bụp~” một tiếng.
Hai người dừng bước, Hứa Gia Ngôn nhìn cô…
Tiêu Nhược cũng nhìn anh…
Bốn mắt giao nhau, mặt Tiêu Nhược càng lúc càng đỏ lên.
Bây giờ cô đã chẳng còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
“Em, em, em vừa rồi không phải đánh rắm!” Tiêu Nhược vội vàng giải thích: “Là thoát khí!”
Cô nói rất gấp: “Tối qua em ăn không được bao nhiêu, bây giờ cũng không muốn đi vệ sinh, cho nên… cho nên—”
Mặt cô đỏ bừng như mông khỉ: “Anh quên chuyện vừa rồi đi!” Cô trừng mắt nhìn Hứa Gia Ngôn: “Nghe rõ chưa?”
“Ừm.” Hứa Gia Ngôn nhịn cười: “Anh chẳng nghe thấy gì cả.”
Tiêu Nhược: “…”
Buổi trưa ăn xong, Hứa Gia Ngôn cùng Lão Tiêu quay về khách sạn tắm rửa, còn Tiêu Nhược và Phan Vân ở lại bệnh viện trừng mắt nhìn nhau.
Phan Vân nói: “Mẹ đi lấy nước cho con lau người nhé?”
Tiêu Nhược lắc đầu: “Tối con bảo Hứa Gia Ngôn lau cho con là được rồi.”
Phan Vân: “…” Ha ha, mới cưới chưa bao lâu mà đã bắt đầu giữ khoảng cách với mẹ rồi!
“Vậy thì con chờ chồng con lau cho con đi!” Phan Vân bực bội, lấy điện thoại ra chơi mạt chược.
Tiêu Nhược không để mẹ nhàn rỗi: “Mẹ, con thèm xoài xanh.”
Phan Vân mắt không rời màn hình điện thoại: “Chờ chồng con về rồi bảo nó mua cho con.” Hừ!
“Tối qua anh ấy gần như không ngủ.” Tiêu Nhược sót chồng: “Mẹ đi mua giúp con một chút thì có sao đâu?”
Phan Vân ngước lên liếc cô một cái: “Biết sót chồng, thế có biết thương mẹ, người đã sinh ra và nuôi con không?” Đêm qua, thuốc mê tan hết còn chẳng thèm nhìn mẹ nó lấy một cái!
“Con có mà!” Tiêu Nhược không hiểu sao mình lại chọc mẹ giận: “Nhưng không phải con là bệnh nhân sao.” Cô đặt tay lên bụng: “Còn là một bệnh nhân đang mang thai nữa!”
Phan Vân muốn bật cười, thoát khỏi ván mạt chược còn dang dở: “Ở đó chờ đi!”
Phan Vân vừa đi, Tiêu Nhược liền gọi điện cho Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn vừa về đến khách sạn: “Nhược Nhược, sao thế em?”
“Ông xã.” Cô sót anh cả đêm không ngủ: “Anh tắm xong thì ngủ một giấc ở khách sạn đi, đừng vội đến đây quá.”
Hứa Gia Ngôn ngập ngừng hai giây: “Anh sợ anh không ngủ được.” Cả đêm qua anh không ngủ, nhưng không hiểu sao đến giờ anh cũng chưa thấy buồn ngủ: “Em thèm ăn gì thì nhắn tin cho anh, anh mang đến cho em.”
“Em chẳng thèm gì.” Tiêu Nhược chợt nhớ ra: “Em không có đồ lót thay, lát nữa anh ngủ dậy, anh mua giúp em hai cái nhé.”
Hứa Gia Ngôn nói được.
Tiêu Nhược hỏi: “Anh đến khách sạn rồi à?”
Hứa Gia Ngôn nói: “Anh vừa đến.”
“Được rồi, vậy anh đi tắm đi, em cúp máy đây.”
Cúp máy xong, Hứa Gia Ngôn cũng mới nhớ ra, tối qua vội vàng đến bệnh viện, mình cũng không mang theo bộ quần áo nào.
“Gia Ngôn.” Lão Tiêu từ nhà tắm đi ra.
“Bố.”
“Con ngủ một lát đi, tối qua mình đi gấp quá, chẳng mang theo gì cả, bố đi mua vài bộ quần áo cho hai bố con.” Giờ đang là mùa hè, một ngày không thay đồ là người toàn mùi mồ hôi.
Lão Tiêu định ra ngoài, Hứa Gia Ngôn liền đi theo: “Bố, con đi cùng bố.”
“Không cần.” Lão Tiêu quay đầu lại: “Con ngủ đi,bố thấy đối diện đây có tiệm quần áo nam.” Ông vẫy tay: “Ngủ đi, nếu không tối nay, bố bắt mẹ con ở lại bệnh viện trông nó đấy.”
Hứa Gia Ngôn: “…”
Lão Tiêu đi rồi, Hứa Gia Ngôn vốn không thấy buồn ngủ, nhưng vừa tựa vào giường chưa đầy hai phút đã ngủ thiếp đi.
Lão Tiêu mua quần áo xong, ngồi ở sảnh khách sạn chờ, đến tận ba giờ rưỡi mới xách túi lên lầu.
Hứa Gia Ngôn cũng vừa tỉnh dậy, ngủ được hơn hai tiếng.
Lão Tiêu đưa hai túi giấy cho anh: “Đây là của con.” Ông nói: “Toàn mua đồ thể thao, con xem thử có vừa không.”
“Cảm ơn bố.”
Lão Tiêu liếc anh một cái: “Nói cảm ơn với bố gì chứ.”
Hơn bốn giờ, hai người rời khách sạn, Hứa Gia Ngôn nhìn sang con phố đối diện: “Bố, con đi mua ít đồ cho Nhược Nhược, bố cứ đến bệnh viện trước đi.”
Lão Tiêu không biết anh muốn mua gì: “Bố đi cùng với con.”
“Con mua mấy món đồ lót cho Nhược Nhược.”
Lão Tiêu lập tức hiểu ý: “Được, vậy bố qua trước.”
Khách sạn cách bệnh viện không xa, đi bộ cũng chưa đến mười phút.
Hứa Gia Ngôn mua xong đồ cho Tiêu Nhược rồi mới đến bệnh viện.
Tiêu Nhược đang chơi điện thoại, Phan Vân thì đang cắt móng tay.
Hứa Gia Ngôn đặt túi đồ lên gối của Tiêu Nhược, hỏi cô: “Bố đâu rồi em?”
Tiêu Nhược không nói với anh mà dùng khẩu hình: Hút thuốc.
Chưa đầy ba phút sau, Lão Tiêu quay lại, Phan Vân ngước lên: “Chà, hút nhanh phết.”
Lão Tiêu: “…” Giờ mà giả vờ không nghe thấy là tốt nhất!
Buổi tối, sau khi truyền dịch xong, Lão Tiêu và Phan Vân về khách sạn nghỉ ngơi.
Phòng bệnh của Tiêu Nhược là phòng đơn, nhưng ghế sofa chỉ là hai chiếc ghế đơn ghép lại, không thể nằm ngủ được.
Chín giờ, y tá đến hỏi: “Gia đình cần giường trông bệnh không?”
Hứa Gia Ngôn vừa định bảo có thì Tiêu Nhược đã lên tiếng trước: “Không cần đâu.”
Y tá đi rồi, Tiêu Nhược nhích sang mép giường một chút: “Anh lên giường ngủ đi.”
Hứa Gia Ngôn nhìn chiếc giường rộng chỉ một mét: “Em còn vết thương, nhỡ đâu anh ngủ say vô ý động vào.”
“Không sao.” Tiêu Nhược vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Anh lên nhanh nào.”
Hứa Gia Ngôn do dự một chút, cởi giày rồi ngồi lên giường. Tiêu Nhược kéo anh nằm xuống, Hứa Gia Ngôn co người về sau, không dám nằm gần cô, nghiêng người nằm sát mép giường, không cẩn thận là có thể rơi xuống.
Đèn trong phòng vẫn bật sáng, Tiêu Nhược bị thương ở bên trái, cô nằm nghiêng phải, nhìn anh: “Ông xã, anh có mong chờ không?”
Hứa Gia Ngôn sững sờ một chút: “Em đang nói đến em bé hả?”
Tiêu Nhược gật đầu: “Anh có mong chờ không?”
“Ừm.” Hứa Gia Ngôn đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường viền cằm của cô: “Trước đó em không có cảm giác gì sao?”
Tiêu Nhược nghĩ một lát: “Mấy ngày trước có một lần buồn nôn, em không để ý lắm.” Cô sờ lên bụng mình: “Dạo này bận quá, em còn chẳng có thời gian để nghĩ đến con nữa.” Cô bật cười tự giễu: “Không ngờ rằng, không dồn hết tâm trí, con liền đến thật.”
Tiêu Nhược kéo tay anh: “Anh lại gần chút đi.” Cô muốn rúc vào lòng anh ngủ, cũng sợ anh rớt xuống giường.
Hứa Gia Ngôn chỉ nhích lại một chút, rất ít: “Anh sợ đụng phải em.”
Anh không chịu nhích qua, vậy thì cô tự mình dịch tới gần anh: “Anh cẩn thận đó, nếu anh rơi xuống, em cũng sẽ rơi theo đấy.”
Nghe vậy, Hứa Gia Ngôn lập tức nhích lại gần cô thêm vài centimet.
Tiêu Nhược đưa tay phải ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh: “Trước giờ chưa từng thấy anh mặc đồ thể thao ra ngoài.”
Hứa Gia Ngôn thường mặc áo khoác dạ gọn gàng vào mùa thu đông, mùa xuân hè thì chủ yếu là sơ mi và quần âu đen, phong cách ăn mặc làm anh có phần chững chạc, đôi khi trông hơi lệch so với gương mặt của anh.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Có phải xấu lắm không?”
“Không có.” Tiêu Nhược cười: “Trông như sinh viên đại học ấy.”
Hứa Gia Ngôn bật cười: “Làm gì có sinh viên đại học nào hơn ba mươi tuổi.”
Tiêu Nhược nhắm mắt lại: “Nhưng gương mặt anh rõ ràng rất trẻ mà.” Ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên mu bàn tay anh: “Sau này đừng ăn mặc già dặn quá, em thích anh mặc trông trẻ trung một chút.”
“Lúc đến đây anh không mang theo quần áo.” Anh nói: “Đây là bố mua cho anh.”
“Ừm.” Tiêu Nhược luồn tay vào trong áo thể thao của anh: “Mắt nhìn của Lão Tiêu khá tốt đấy.”
“Nhược Nhược.” Anh khẽ co người lại: “Đừng nghịch, nhột lắm.” Eo của anh rất nhạy cảm, Tiêu Nhược biết điều đó.
Tiêu Nhược cũng không phải cố ý cù anh, chỉ là vô thức làm vậy, cô dừng tay lại: “Ông xã, em hơi buồn ngủ rồi.”
“Ngủ đi.” Hứa Gia Ngôn vòng tay lên phía trên cánh tay cô, nhẹ nhàng v**t v* sau gáy cô.
“Ông xã.” Cô lim dim mắt, giọng mềm mại: “Anh kể chuyện cho em nghe đi.”
“Em muốn nghe chuyện gì?”
Tiêu Nhược không trả lời, Hứa Gia Ngôn khẽ cười, cô đã ngủ rồi?
Anh cũng không nhìn xem cô đã ngủ chưa: “Vậy để anh kể cho em nghe câu chuyện về Nàng Tiên Cá.”
Giọng anh rất khẽ: “Dưới đáy biển có một tòa cung điện, con gái út của nhà vua rất xinh đẹp, cô ấy tên là Nàng Tiên Cá. Khi mỗi nàng công chúa người cá tròn mười lăm tuổi là họ có thể bơi lên mặt biển để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nàng Tiên Cá rất mong mình mau mau lớn, sớm ngày lên trên mặt biển ngắm nhìn, cuối cùng, cô ấy cũng tròn mười lăm tuổi. Cô ấy vui vẻ bơi lên mặt biển, nhìn thấy một con tàu lớn, trên tàu có một vị hoàng tử. Cô ấy nhìn hoàng tử, thầm ngưỡng mộ trong lòng.
Đột nhiên, một cơn bão ập đến, con tàu bị những cơn sóng dữ đánh chìm, hoàng tử rơi xuống biển và bất tỉnh. Nàng Tiên Cá đã cứu anh lên bờ. Nhìn hoàng tử đang mê man, cô ấy mong muốn được gả cho anh, vì vậy cô ấy tìm đến mụ phù thủy, muốn đổi giọng nói của mình lấy một lọ thuốc có thể biến đuôi cá thành đôi chân.
Mụ phù thủy thấy cô ấy thành tâm, không lấy đi giọng nói của cô ấy mà chỉ đưa thuốc cho cô ấy. Nàng Tiên Cá uống thuốc, khi tỉnh dậy, đuôi cá của cô ấy đã biến thành đôi chân. Cô ấy đến hoàng cung, tìm thấy hoàng tử. Hoàng tử nhận ra cô ấy, và rồi họ kết hôn. Từ đó, họ sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ.”
Trong câu chuyện gốc, kết cục là Nàng Tiên Cá hóa thành bọt biển, là một câu chuyện bi thương, nhưng Hứa Gia Ngôn đã thay đổi thành một cái kết hạnh phúc.
Bởi vì anh hy vọng mình và cô gái đang nằm trong lòng cũng sẽ có một cái kết hạnh phúc như thế.
Mà ngày trước, điều ước lớn nhất của Tiêu Nhược chính là có thể dỗ được người đàn ông này lên giường của cô, dùng giọng nói dịu dàng của anh để gọi tên cô, kể chuyện cho cô nghe.
Bây giờ, cô đã làm được rồi.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Một câu chuyện tình yêu bình thường.