Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 58

Gần đây, vì ốm nghén, Tiêu Nhược mệt mỏi đến mức chẳng muốn ra ngoài, Hứa Gia Ngôn luôn nghĩ cách để đưa cô ra ngoài đi dạo.

Sau khi Tiêu Nhược rửa mặt xong, Hứa Gia Ngôn bảo cô uống một ly sữa. Tiêu Nhược bịt mũi uống được nửa ly. Sau đó anh đặt trước mặt cô một cái bát đựng ba lòng trắng trứng luộc: “Ăn xong mới được ăn nho.” Mỗi ngày một ly sữa và hai lòng trắng trứng là giới hạn thấp nhất của Hứa Gia Ngôn với sự kén ăn của cô. 

Tiêu Nhược bịt mũi, thở dài: “Em không muốn ăn trứng.” 

Trứng gì chứ, chỉ là lòng trắng thôi mà. Hứa Gia Ngôn gắp một miếng đưa đến bên miệng cô: “Người ta mang thai đều tăng cân, còn em thì đã sụt mấy ký rồi.” 

Tiêu Nhược vẫn không động đậy. 

“Nếu còn gầy nữa, ngực em sẽ nhỏ đi đấy.” 

Tiêu Nhược: “…” Hết cách thật rồi, Tiêu Nhược cũng không biết mình bị sao nữa, từ khi ở bên Hứa Gia Ngôn, ngực bỗng trở thành điểm yếu của cô. 

Cô đành há miệng, nhai một cách máy móc. 

Phan Vân cũng nhìn không nổi nữa, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, giọng đầy ngưỡng mộ: “Con nên thấy hài lòng đi, lúc mẹ mang thai con, nếu bố con được một phần mười như Gia Ngôn thôi, mẹ cũng sẽ cười đến tỉnh đấy!” Bà mang thai Tiêu Nhược đúng lúc Lão Tiêu khởi nghiệp. 

Tiêu Nhược nhìn Hứa Gia Ngôn, lặng lẽ cầm bát lên, cúi đầu ăn. 

Khoảng ba giờ chiều, trời bắt đầu âm u, nhưng dự báo thời tiết nói sẽ không mưa, Hứa Gia Ngôn đưa Tiêu Nhược về vùng quê. 

Còn cách địa chỉ mà đồng nghiệp đưa khoảng 500m nữa, đường bắt đầu khó đi, gập ghềnh lồi lõm, Hứa Gia Ngôn sợ cô bị xóc nảy, liền hỏi: “Chúng ta đi bộ qua được không em?” 

Tiêu Nhược hỏi có xa không? 

Hứa Gia Ngôn nhìn bản đồ, chỉ về hướng tây nam: “Chắc ngay gần đây thôi, không xa lắm.” 

Họ đỗ xe bên vệ đường nhỏ ở nông thôn, chừa lại một lối cho xe khác đi qua. 

Lúc tìm đến nhà người nông dân, hai chân Tiêu Nhược đã bủn rủn. Hứa Gia Ngôn gõ cửa, một người phụ nữ ra mở. 

Hứa Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Chào chị, cho tôi hỏi đây có phải nhà của cụ Mạc không ạ?” 

Người phụ nữ gật đầu, hỏi: “Hai cô cậu là?” 

Hứa Gia Ngôn đáp: “Hôm qua, một đồng nghiệp của tôi đến nhà chị hái nho——” 

“À à.” Người phụ nữ lập tức hiểu ra mục đích mà họ đến, mở rộng cửa: “Vào đi.” 

Hứa Gia Ngôn nắm tay Tiêu Nhược đi vào, trong sân nhà có nuôi heo, mùi hôi bốc lên nồng nặc, Tiêu Nhược nhíu mày, bịt chặt mũi. 

Người phụ nữ cười: “Ôi dào, mới vào thì sẽ thấy hôi, lát nữa là quen thôi.” 

Dạ dày Tiêu Nhược bắt đầu cồn cào, cô bịt miệng chạy ra cửa. 

Hứa Gia Ngôn nói xin lỗi: “Vợ tôi mang thai, nghén nặng lắm.” 

Người phụ nữ vừa nghe đã hiểu ngay: “Không sao, không sao. Hay là hai cô cậu đợi ngoài cửa đi, tôi vào hái cho.” Chị ấy chỉ mấy cây nho còn lại dưới bờ tường phía tây: “Còn lại không nhiều nữa, thôi thì tôi hái hết luôn nhé?” 

“Được.” Hứa Gia Ngôn liếc ra cửa: “Vậy làm phiền chị rồi.” 

“Không sao, không sao.” 

Người phụ nữ đi hái nho, Hứa Gia Ngôn ra cửa, Tiêu Nhược đang ngồi xổm dưới gốc cây dương to. 

Anh đưa cô cái bình nước mang theo bên người: “Đỡ hơn chút nào chưa em?” 

Khoé mắt Tiêu Nhược ươn ướt, trông rất tủi thân, cô bặm môi không nói gì. 

Hứa Gia Ngôn cũng vừa đi bộ khá xa, chân trái có chút tê, anh chống chân ngồi xổm xuống, đặt tay l*n đ*nh đầu cô: “Lát nữa về anh cõng em nhé?” 

Tiêu Nhược nhìn chân anh, lắc đầu. Khi nãy lúc anh ngồi xổm xuống, chân hơi run, cô nhìn thấy rồi. 

Dạo này cô hay cáu kỉnh, thường giận dỗi linh tinh. Nhiều khi Hứa Gia Ngôn hỏi cô muốn ăn gì, cô bảo gì cũng được, thế là anh liền làm nhiều món, nhưng có lúc cô chỉ ăn vài miếng. Vả lại từ khi cô mang thai, Hứa Gia Ngôn không cho cô uống Coca vào ban đêm nữa, rượu thì càng không được động vào, đồ quá lạnh cũng cấm tiệt. Cô thường tỉnh giấc giữa đêm, mà tỉnh rồi là sẽ ngồi thẫn thờ rất lâu. 

Cô từng khao khát được làm mẹ đến vậy, nhưng bây giờ, cô thực sự rất ghét làm mẹ. 

Tiêu Nhược nghẹn ngào, vùi đầu vào đầu gối, giọng nhỏ xíu: “Hứa Gia Ngôn.” 

“Anh đây.”

“Dạo này có phải em không đáng yêu không?” Mũi Tiêu Nhược cay cay, cô hỏi: “Có phải em đang vô lý gây chuyện không?” 

Hứa Gia Ngôn nói: “Không có đâu.” Anh nhận hết trách nhiệm về mình: “Em bị nghén mệt mỏi, anh chẳng giúp được gì.” Mỗi lần thấy cô nôn đến đỏ hoe cả mắt, là anh sẽ cảm thấy vô cùng bất lực. 

“Nhược Nhược.” Anh gọi cô. 

Tiêu Nhược ngước lên, hàng mi còn ướt. 

Hứa Gia Ngôn kể cho cô nghe những thông tin mà anh đã tìm hiểu trên mạng, giọng điệu đầy chân thành: “Mẹ bầu nào cũng chịu những vất vả như em, có người còn nghiêm trọng hơn. Em hãy thư giãn đi, nếu tâm trạng không tốt thì cứ trút giận lên anh.” Cô vừa hỏi anh có phải cô đang vô lý gây chuyện không, thật ra không hề, lúc tâm trạng cô khó chịu thì chỉ im lặng cúi mặt, hiếm khi cáu với anh, anh biết là cô không nỡ. 

Anh nói: “Thật ra anh rất thích nhìn em giận dỗi đấy.” 

Tiêu Nhược lau khô khóe mắt, chu môi: “Ai lại thích nhìn người khác nổi giận chứ.” 

“Anh thích.” Thực ra anh chỉ đang dỗ cô, anh không muốn cô đè nén cảm xúc. Anh đọc trên mạng nói rằng kiềm chế cảm xúc sẽ dẫn đến trầm cảm, có nhiều trường hợp bị trầm cảm thai kỳ, anh rất sợ cô cũng vậy. “Em không biết đâu, lúc em cáu kỉnh trông đáng yêu lắm.” 

Tiêu Nhược bật cười: “Anh xạo.” 

Hứa Gia Ngôn nhích chân lại gần, kéo cô vào lòng: “Không xạo đâu. Lúc em giận, lúc em làm mình làm mẩy, lúc em ghen, em đều chu môi lên.” Anh nói: “Anh thích nhìn dáng vẻ em chu môi.” 

Tiếng ve kêu râm ran trên cây dương, xua tan đi cái nóng mùa hè. 

Tiêu Nhược ngẩng đầu lên trong lòng anh, chu môi: “Là như thế này hả?” 

Hứa Gia Ngôn mỉm cười, hôn nhẹ lên bờ môi hơi chu của cô: “Ừm, đáng yêu chết đi được.” 

Tiêu Nhược được anh dỗ dành xong, lúc này người phụ nữ kia mang ra một túi nho: “Tổng cộng bảy chùm.” Giàn nho đã được hái sạch. 

Hứa Gia Ngôn không khỏi hỏi: “Gần đây còn nhà nào khác bán nho không chị?” Anh lo sau này sẽ không mua được nữa. 

Người phụ nữ cười: “Chúng tôi ở đây trồng để ăn là chính, đôi khi nhiều quá không ăn hết, mấy người từ thành phố hay đến ao phía trước câu cá, thỉnh thoảng họ ghé xin nước, thấy giàn nho nên hỏi mua, chúng tôi mới bán một chút.” Chị ấy chỉ vào dãy nhà phía trước: “Đấy, bên đó cũng có mấy nhà trồng, nhưng cũng không biết còn nho không.” 

Hứa Gia Ngôn cảm ơn, đưa chị ấy 200 tệ, nhưng chị ấy chỉ nhận 50. 

Trên đường về, Tiêu Nhược không để anh cõng, cô đâu nỡ, Hứa Gia Ngôn còn phải chống gậy mà. Cô xách túi nho trong tay, tay còn lại khoác lấy cánh tay anh. 

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Nặng không em?” Bảy chùm nho cũng không nhẹ. 

Cô lắc đầu, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, không còn nhăn nhó nữa. 

Về đến nhà, Hứa Gia Ngôn rửa nho, Tiêu Nhược đặt tay sau lưng đứng ở cửa bếp: “Ông xã, em muốn ra siêu thị gần đây.” 

Hứa Gia Ngôn quay đầu: “Muốn mua gì sao?” Anh lau tay: “Anh đi cùng em.” 

“Không cần đâu.” Tiêu Nhược xua tay: “Em tự đi được.” Nói xong, ánh mắt cô lảng tránh, rồi đi thay giày. 

Hứa Gia Ngôn đứng ở bồn rửa, ánh mắt khẽ chuyển động. 

Tiêu Nhược vừa bước ra sân—— 

“Nhược Nhược.” 

Cô quay đầu lại. 

Hứa Gia Ngôn đi xuống bậc thềm, nhìn thấu tâm tư cô ngay lập tức: “Không được uống Coca.” 

Tiêu Nhược: “…” 

Lần trước cô bị anh bắt gặp một lần rồi. Đó là nửa đêm, thừa dịp anh đã ngủ say, cô lén chạy ra siêu thị đầu ngõ mua một chai Coca. Cô vừa mở nắp ở phòng khách thì nghe thấy tiếng anh gọi từ cầu thang: “Nhược Nhược.” 

Chai Coca còn chưa kịp uống đã bị tiếng “Nhược Nhược” của anh dọa cho rơi xuống đất, đổ tung tóe. Sau đó, cô mới nghĩ, sao mình không uống hết ở ngoài rồi mới về nhỉ? Chắc đúng là mang thai một lần ngốc ba năm mà. 

Tiêu Nhược đứng trong sân, giọng cô như sắp khóc, ấm ức giậm chân: “Chỉ uống một ngụm thôi mà, em không tin một ngụm cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát triển trí não của bé đâu.” 

Cô đã tự tra trên mạng, trên đó nói rằng vì caffeine trong Coca có thể ảnh hưởng đến sự phát triển trí não thai nhi. Là có thể, chứ không phải chắc chắn. 

Nhưng điều làm cô ấm ức hơn không phải vì sợ hậu quả khi uống Coca, mà là vì Hứa Gia Ngôn. Cô cảm thấy anh coi trọng em bé hơn cô rất nhiều. 

“Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn đặt hai tay lên vai cô: “Coca sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thụ canxi, có thể gây đau lưng và chuột rút cho mẹ bầu.” 

Tiêu Nhược sững lại: “Không, không phải vì…” Không phải vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi mới không cho cô uống sao? 

“Nhược Nhược, em luôn là ưu tiên hàng đầu của anh.” Ở bên nhau lâu, anh đã hiểu hết mọi tâm tư của cô. 

“Không phải hôm qua em nói muốn ăn kem sao?” Anh nắm tay cô, đi ra cửa: “Anh dẫn em đi mua kem.” 

Cô nhóc 25 tuổi cứ được dỗ dành như thế. 

Phản ứng ốm nghén của Tiêu Nhược vẫn kéo dài đến tuần thứ 15. Cô mang thai đến tuần 26, Hứa Gia Ngôn đưa cô đi bệnh viện làm siêu âm 4D, em bé phát triển rất tốt. 

Cô ôm bụng bầu, nhìn hình ảnh em bé trên tờ siêu âm: “Sao bé chẳng giống anh chút nào.” Cô chỉ vào mũi của bé: “Anh nhìn đi, mũi không cao chút nào.” Cô lại chỉ vào miệng bé: “Miệng cũng không đẹp.” 

Tóm lại là chỗ nào cũng không đẹp. 

Nhưng Hứa Gia Ngôn lại thấy rất đáng yêu. Anh giải thích: “Là do nước ối nên bé trông vậy thôi.” 

Tiêu Nhược ghét bỏ: “Nhỡ sinh ra xấu thật thì sao?” Cô dừng chân, hỏi anh: “Lúc anh sinh ra có xấu không?” 

Hứa Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn đều đẹp trai gật đầu: “Mẹ anh nói xấu lắm.” 

Lúc này, Tiêu Nhược mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.” 

Hứa Gia Ngôn bật cười: “Chỉ cần con khỏe mạnh là được rồi.”

“Vậy thì không được.” Tiêu Nhược không đồng ý quan điểm của anh: “Con trai đẹp trai thì mới có con gái theo đuổi.” Ví dụ như Hứa Gia Ngôn: “Con gái xinh đẹp thì mới có quyền  kén chọn.” Điều này, trong xã hội đầy rẫy ví dụ. 

Bỗng nhiên, cô lại dừng chân: “Hứa Gia Ngôn.” 

Hứa Gia Ngôn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không khỏi giật mình: “Sao vậy em?” 

“Nếu lúc trước em theo đuổi anh mà trông rất xấu, anh vẫn sẽ đồng ý ở bên em chứ?” 

Cô hỏi một câu hỏi chí mạng. 

Hứa Gia Ngôn nuốt nước bọt, suy nghĩ một lúc lâu nên trả lời thế nào, nhưng đáp án trong lòng anh… anh không dám nói ra.  

Dù anh bị mất chân, nhưng mắt thẩm mỹ vẫn rất cao, không phải ai theo đuổi cũng có thể thành công. Hơn nữa, khi đó anh đã chuẩn bị tâm lý sống độc thân cả đời. 

Tiêu Nhược vỗ vai anh: “Không sao đâu, anh nói thật đi, em không giận.” 

Khi phụ nữ nói câu này, đàn ông thường không nên tin. 

Nhưng Hứa Gia Ngôn lại tin thật. Anh mở miệng, thành thật trả lời: “Anh sẽ không.” 

Tiêu Nhược cười haha hai tiếng: “Vậy nên, lúc đó anh để ý đến nhan sắc của em?” 

Cái miệng của Hứa Gia Ngôn thật ra vẫn rất biết dỗ dành, nhưng cũng chỉ khi dỗ dành cô: “Ba phần là nhan sắc, bảy phần là tính cách.” 

Mạch não của phụ nữ thật kỳ diệu, Tiêu Nhược nghiêng đầu hỏi: “Anh nói vậy là chê dáng người em không đẹp?” Cô chỉ vào ngực mình: “Bây giờ em là 36C rồi đấy.” Từ 34B lên hẳn 36C. 

Cô bây giờ, mỗi tối sau khi tắm xong đều sẽ rất tự hào khi đứng trước gương. 

Hứa Gia Ngôn không dám nói: Thật ra anh thích 34B của em hơn. 

Khi Tiêu Nhược mang thai được 29 tuần, tay chân cô bắt đầu sưng phù nghiêm trọng, nhẫn cưới kẹt chặt trên ngón áp út, để lại một vết hằn đỏ, Hứa Gia Ngôn muốn giúp cô tháo ra, nhưng cô nhất quyết không chịu. 

Mỗi tối, Hứa Gia Ngôn đều xoa bóp chân cho cô. Mỗi khi cô khó chịu vì cái bụng lớn, lật qua lật lại không ngủ được, Tiêu Nhược luôn cảm thán sâu sắc: “Chờ em sinh xong, em nhất định phải nằm sấp ngủ ba ngày ba đêm.” 

Tiêu Nhược mang thai đến tuần 32, hai người lần đầu tiên cãi nhau. Khi Hứa Gia Ngôn nấu xong bữa tối và gọi cô ăn cơm, lại phát hiện không thấy bóng dáng cô đâu. 

Anh gọi cho cô, cô cũng không nghe máy, thế là anh gọi cho Phan Vân. 

“Mẹ, Nhược Nhược có đến chỗ mẹ không?” 

Phan Vân chọc vào tay ông Tiêu, bật loa ngoài: “Không có, sao thế con?” 

“Là lỗi của con, con khiến cô ấy giận, rồi con vào bếp nấu cơm, khi ra ngoài thì không thấy cô ấy đâu nữa.” 

Phan Vân giận mắng con gái: “Con bé này, đúng là được con chiều hư rồi!” Mang cái bụng bầu to đùng còn đòi bỏ nhà đi! 

Lão Tiêu không có tâm trạng mắng con gái, vội vã chạy ra ngoài, quay đầu gọi Phan Vân: “Bà còn ngây ra đấy làm gì, mau ra ngoài tìm nó đi!” 

Phan Vân phản ứng chậm nửa nhịp rồi vội vã đi theo. 

Từ 7 giờ 30 tối, ba người men theo khu biệt thự ven hồ Gia Cảnh tìm suốt gần hai tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng cô đâu. 

Lão Tiêu lo đến vò đầu bứt tóc: “Con bé chết tiệt này, chạy đi đâu rồi chứ!” 

Phan Vân nhớ ra: “Công viên lúc nãy, chúng ta còn chưa tìm!” 

Công viên đó sau 6 giờ tối sẽ đóng cửa, nhưng Hứa Gia Ngôn vẫn lái xe quay lại, quả nhiên là không tìm thấy ai. 

Tìm đến gần 10 giờ, Hứa Gia Ngôn không cẩn thận trẹo chân, Lão Tiêu vội đỡ tay anh, kéo anh lên xe: “Không tìm nữa, không tìm nữa, con bé chết tiệt này, cứ để nó tự sinh tự diệt đi!” 

Dù nói vậy, nhưng ông vẫn không yên lòng, liên tục quay đầu nhìn quanh, sợ chỉ cần chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ con gái. 

Phan Vân chợt nói: “Gia Ngôn, con về nhà đợi đi, ở nhà không có ai, lỡ nó về nhà rồi chúng ta cũng không biết.” 

Thế là ba người lại quay về biệt thự ven hồ Gia Cảnh. 

Hứa Gia Ngôn ôm hy vọng, nhưng khi nhìn thấy dép ở cửa, mặt anh lập tức xám xịt. 

Anh im lặng đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. Vì đi lại nhiều giờ liền, đầu gối trái của anh bắt đầu run rẩy. 

Anh gọi lại cho Tiêu Nhược, điện thoại vẫn tắt máy. 

Anh đổi qua gửi tin nhắn. 

Ở một nơi khác, Tiêu Nhược đang nằm trên ghế sofa trong Hồng Phong Uyển lau nước mắt, khăn giấy rơi đầy đất, che cả đôi giày của cô. 

Cô không cố tình tắt máy, mà do điện thoại hết pin. Những cuộc gọi liên tục của Hứa Gia Ngôn đã khiến điện thoại cô sập nguồn. 

Bây giờ cô đã muốn bắt máy, đã muốn nghe giọng nói của anh, nhưng điện thoại lại đáng ghét không chịu hợp tác. 

Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sofa từ lúc về nhà đến tận rạng sáng. Lão Tiêu gọi đến, hỏi xem Tiêu Nhược đã về chưa, Hứa Gia Ngôn lắc đầu nói chưa. Lúc này, bên kia truyền tới một tiếng: “Ây da, đó là đường Phong Giang, Nhược Nhược sẽ không đến đó đâu.” 

Đường Phong Giang rất vắng vẻ, dải phân cách đầy những cây trầm hương chuẩn bị được trồng nằm ngổn ngang, rễ được bọc trong bầu đất quấn bằng dây cỏ. 

Họ đã tìm đến tận đường vành đai Tây Tam Hoàn, nơi cách biệt thự ven hồ Gia Cảnh hơn 40km, đi ngược hướng hoàn toàn. 

Nghe đến chữ “Phong”, Hứa Gia Ngôn chợt mở mắt, đứng bật dậy khỏi ghế sofa. 

Tác giả có lời muốn nói:

Xem em được nuông chiều đến mức nào kìa!

Bình Luận (0)
Comment