Hứa Gia Ngôn chạy đến Hồng Phong Uyển, lúc thấy ánh đèn sáng trên ban công tầng một, viền mắt anh bỗng nóng lên. Anh chẳng màng đến cơn đau ở chân trái, chạy bước nhỏ vào tòa nhà.
Anh cắm chìa khóa vào ổ, lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.
Tiêu Nhược vẫn chưa ngủ. Nghe thấy tiếng động, cô chống tay lên đệm sofa, một tay đỡ bụng, chậm rãi ngồi dậy.
Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa, mắt nóng lên, giọng hơi nghẹn ngào: “Nhược Nhược.”
Tiêu Nhược vốn cũng không khóc nữa, vừa nghe anh gọi như vậy, nước mắt cô lại tuôn ra như suối. Cô chẳng màng đi dép, chân còn dính cả giấy ăn lau nước mũi, kéo theo bụng bầu lao tới, mang theo quả bóng tròn nhào vào lòng Hứa Gia Ngôn, người đang dang rộng vòng tay đón cô.
“Sao giờ anh mới đến!” Cô vừa khóc vừa trách móc anh đến muộn.
“Anh xin lỗi.” Hứa Gia Ngôn vùi mặt vào hõm cổ cô, liên tục nói xin lỗi. Anh đã tìm rất nhiều nơi, nhưng lại quên mất Hồng Phong Uyển. Anh không ngờ cô lại trốn ở đây.
Giọng anh khàn đặc hỏi cô: “Sao em lại đến đây? Sao không về nhà bố mẹ?”
Tiêu Nhược nức nở: “Vì, vì em muốn, muốn ở trong nhà của chúng ta đợi anh đến đón.” Chứ không phải chịu chút ấm ức là bỏ về nhà mẹ. Dù cô có chút giận dỗi với Hứa Gia Ngôn, cô cũng không muốn để bố mẹ có xíu không hài lòng gì với anh, dù chỉ một chút.
Hứa Gia Ngôn mắt ươn ướt, anh hôn lên tóc mai cô: “Ừ, anh đến đón em về nhà của chúng ta.”
Hai người trở về biệt thự bên hồ Gia Cảnh.
Trước khi đi ngủ, Tiêu Nhược nhìn thấy phần chân cụt bên trái của Hứa Gia Ngôn bị chân giả cọ xát đến đỏ ửng, cô tự trách bản thân vô cùng, nước mắt lộp độp rơi xuống chậu nước: “Xin lỗi anh.”
Dù bụng bầu đã lớn, cô vẫn khăng khăng ngồi trên chiếc ghế thấp để chườm ấm cho chân anh.
Hứa Gia Ngôn nhích vào trong giường, mạnh mẽ kéo cô lên: “Là lỗi của anh. Em mang thai vất vả như vậy, anh còn làm em buồn.”
Tiêu Nhược lắc đầu: “Là do dạo này em nóng tính quá, chuyện nhỏ cũng cãi nhau với anh.” Là cô ỷ được anh cưng chiều nên sinh hư rồi.
“Sau này anh đừng nuông chiều em như thế nữa, nếu không em càng ngày càng hư mất.”
“Không đâu.” Hứa Gia Ngôn đặt tay lên bụng cô: “Anh không chiều em thì ai chiều em đây?” Anh nhẹ nhàng xoa bụng cô: “Bé con có quậy em không?”
“Không có.” Tiêu Nhược đặt tay lên tay anh: “Bé rất ngoan.”
“Buổi tối có phải em khóc nhiều lắm không?” Đôi mắt cô vẫn còn sưng.
Tiêu Nhược gật đầu: “Ban đầu em cố ý không nghe điện thoại của anh.” Cô giải thích: “Nhưng sau đó lúc muốn nghe thì điện thoại đã hết pin rồi.”
“Ừ, anh biết rồi.” Từ lúc về đến giờ, cô đã nói ba lần rồi. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng: “Muộn rồi, ngủ thôi nhé?”
Tiêu Nhược ngoan ngoãn lên giường nằm xuống, đợi Hứa Gia Ngôn nằm xuống rồi, cô mang theo cái bụng bầu lăn vào lòng anh.
*
Ngày 12 tháng 4 là ngày dự sinh của Tiêu Nhược. Cả nhà đều chuẩn bị sẵn sàng để đến bệnh viện. Nhưng đến sáng ngày 15 tháng 4, bụng cô vẫn không có dấu hiệu chuyển dạ.
Tiêu Nhược bắt đầu sốt ruột. Cả nhà đưa cô đến bệnh viện, siêu âm cho thấy nước ối và thai nhi đều bình thường.
Bác sĩ nói có thể vì là con đầu lòng nên có thể chậm vài ngày cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tiêu Nhược không muốn đợi nữa, cô không muốn sinh mổ vì không muốn để lại sẹo. Dù khi trước cô bị viêm ruột thừa phải làm phẫu thuật nội soi ổ bụng, nhưng trên bụng vẫn còn một vết sẹo nhỏ.
Cô hỏi bác sĩ: “Có cách nào để sinh ngay không ạ?” Nói xong, cô bổ sung thêm: “Ngoài sinh mổ ra.”
Bác sĩ nói: “Có thể tiêm thuốc kích sinh.”
Hứa Gia Ngôn lo lắng, sợ có tác dụng phụ. Anh kéo Tiêu Nhược ra một góc: “Chờ thêm đi, siêu âm không phải nói mọi thứ bình thường sao?”
Nhưng lúc này với Tiêu Nhược mà nói một ngày bằng một năm. Cô giậm chân tại chỗ.
Thấy cô giậm chân, tim Hứa Gia Ngôn cũng run lên theo. Anh bảo vệ bụng cô, nhắc cô cử động nhẹ chút.
Tiêu Nhược bĩu môi: “Bây giờ buổi tối em chẳng thể ngủ ngon, anh cũng không phải không biết.”
Tất nhiên Hứa Gia Ngôn biết. Hiện tại chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, một đêm nhiều nhất cũng chỉ ngủ được hai tiếng.
Hứa Gia Ngôn tự mình hỏi bác sĩ: “Tiêm thuốc kích sinh có ảnh hưởng gì đến mẹ và bé không?”
Bác sĩ trấn an anh, nói rằng rất an toàn, nhiều sản phụ sinh muộn đều phải tiêm.
10 giờ sáng hôm đó, Tiêu Nhược nhập viện. 11 giờ 30, bác sĩ tiêm thuốc kích sinh cho cô.
1 giờ chiều, cơ thể Tiêu Nhược bắt đầu có phản ứng, t* c*ng bắt đầu co thắt từng cơn.
Tiêu Nhược ở phòng VIP, phòng rất rộng, đến mức giọng nói còn vang vọng. Tay của Hứa Gia Ngôn bị cô nắm chặt, anh chỉ có thể không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán cô.
Cơ thể Tiêu Nhược thuộc loại không thể chịu đựng cơn đau, mỗi khi t* c*ng co thắt đau nhói, tiếng hét của cô vang vọng khắp hành lang.
Phan Vân ngán ngẩm: “Có đau đến mức đó không?” Thực ra bà đã quên mất cảm giác đau đẻ ngày xưa khi sinh Tiêu Nhược. Đau thì chắc chắn là đau, nhưng cũng không cần la hét đến thế chứ.
Tiêu Nhược đau đến nhe răng trợn mắt: “Hay là mẹ mang thai lần nữa thử xem?”
Phan Vân bị con gái phản bác cho á khẩu. Con tưởng mẹ không muốn sinh nữa à? Nếu không phải do tuổi tác không cho phép, ai cũng không ngăn được bà sinh thêm đứa thứ hai đâu!
3 giờ, t* c*ng của Tiêu Nhược mở được một phân, bác sĩ bảo cô đi lại nhiều trong hành lang.
Hứa Gia Ngôn và Lão Tiêu dìu cô đi đi lại lại trong hành lang, đi được một đoạn, Tiêu Nhược đau một lúc, cô đau nhăn nhúm hết mặt mũi, tim Hứa Gia Ngôn cũng thắt lại.
5 giờ, bác sĩ đến kiểm tra, nói đã mở được ba phân.
Tiêu Nhược mặt tái nhợt hỏi: “Có thể sinh chưa?”
Bác sĩ lắc đầu: “Cô mang thai con đầu lòng, tốt nhất nên chờ mở thêm một đến hai phân nữa rồi hãy vào phòng chờ sinh.”
Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn tiếp tục dìu cô đi lại trong hành lang. Tiêu Nhược quyết tâm: “Em muốn leo cầu thang.”
Hứa Gia Ngôn không cho: “Đi lại trong hành lang là được rồi.”
Lão Tiêu dùng ngón tay ngoáy lỗ tai, màng nhĩ của ông sắp bị tiếng hét vừa rồi của Tiêu Nhược làm thủng mất: “Con nghe lời Gia Ngôn đi, trong cầu thang có người hút thuốc, không nên đến đó đâu.”
6 giờ, Phan Vân mua cơm đến.
Tiêu Nhược ôm bụng, Hứa Gia Ngôn dùng thìa đút cho cô. Ăn được mấy miếng, cô lại kêu đau, khi cơn đau dịu xuống lại vội ăn thêm mấy miếng nữa.
6 giờ 40, Tiêu Nhược cuối cùng cũng được đưa vào phòng chờ sinh.
Người nhà không được vào trong, chỉ có mình Tiêu Nhược gào khóc đau đớn bên trong, Lão Tiêu, Phan Vân và Hứa Gia Ngôn thì sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài hành lang.
7 giờ 20, hai sản phụ tiêm thuốc kích sinh cùng thời điểm với Tiêu Nhược đều đã vào phòng sinh, chỉ còn cô vẫn ở phòng chờ sinh bên ngoài.
7 giờ 40, cuối cùng Tiêu Nhược cũng được đưa vào phòng sinh như ý nguyện. Hứa Gia Ngôn đưa socola và nước tăng lực đã chuẩn bị sẵn cho y tá.
8 giờ 30, nằm trên bàn sinh, Tiêu Nhược cảm thấy bên dưới có gì đó chảy ra, cô hét lên: “Bác sĩ, tôi chảy máu rồi!”
Bác sĩ đáp: “Không phải chảy máu, là vỡ ối!”
8 giờ 40, mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi kiệt quệ, tiếng khóc trẻ con bỗng vang lên lanh lảnh. Tiêu Nhược cuối cùng cũng cảm thấy hoàn toàn giải thoát.
Bác sĩ bế em bé đến cho cô xem.
Toàn thân bé đỏ hồng, tóc lưa thưa, mặt cũng nhăn nheo. Tiêu Nhược lau nước mắt, giọng khàn đặc đến mức không ra hơi: “Bác sĩ, là trai hay gái vậy?” Đây là câu đầu tiên cô nói khi nhìn thấy con.
Bác sĩ chúc mừng cô: “Là bé trai.”
Đợi đến khi bé tiêm xong vắc-xin, bác sĩ bế bé đến bên cạnh Tiêu Nhược, cô quay đầu nhìn con. Cô nghĩ rằng mình sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng không, trong đầu cô chỉ có vài suy nghĩ: Đây chính là đứa con của cô và Hứa Gia Ngôn sao? Sao lại trông như thế này? Sao chẳng giống Hứa Gia Ngôn chút nào vậy!
Bé được đưa ra khỏi phòng sinh trước Tiêu Nhược, Lão Tiêu và Phan Vân vui mừng đón cháu về phòng bệnh. Còn Hứa Gia Ngôn thì một mình đợi bên ngoài phòng sinh.
Anh chờ gần 20 phút.
Vì lúc sinh, Tiêu Nhược dùng sức không đúng cách, dồn hết lực lên mặt. Khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, Hứa Gia Ngôn giật bắn người. Anh vội vàng giữ lấy thành giường bệnh: “Bác sĩ, mặt cô ấy sao thế?”
Y tá giải thích: “Là xuất huyết dưới da, lúc sinh dùng sức quá mạnh.”
Hứa Gia Ngôn đặt tay lên mặt cô, chăm chú nhìn: “Không sao chứ?” Nhìn những chấm đỏ nhỏ li ti trên khuôn mặt cô, lòng anh kinh hồn bạt vía.
Y tá nói: “Không sao, lát nữa sẽ tự hết.”
Về đến phòng bệnh, Hứa Gia Ngôn đi lấy nước, lau mồ hôi trên mặt và cổ cho cô.
Bên cạnh tường, Lão Tiêu và Phan Vân đang nhìn bé con trong nôi.
“Ông xã.” Tiêu Nhược yếu ớt gọi.
Hứa Gia Ngôn vừa lau cho cô vừa đáp: “Anh đây.”
“Sau này anh không được nhắc đến chuyện sinh đứa thứ hai.” Tiêu Nhược thề rằng cả đời này cô sẽ không sinh thêm đứa nào.
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Ừ, chỉ cần một đứa này thôi.” Anh cũng không có ý định có đứa thứ hai, chỉ một đứa thôi mà đã khiến cô khổ sở thế này rồi.
Tiêu Nhược hỏi anh: “Trước đây anh nói, nếu sinh con trai thì đặt tên là gì nhỉ?” Cô quên mất rồi.
“Là Hứa Tri Thước.” Anh nói: “Ngụ ý là tri thư đạt lễ, thước ngọc lưu kim.”
[*Có tri thức hiểu lễ nghĩa/ Tỏa sáng như ngọc, rực rỡ như vàng.]
Tiêu Nhược thở dài một hơi thật dài: “Hứa Tri Thước xấu quá.”
Lúc y tá bế con ra khỏi phòng sinh, Hứa Gia Ngôn chỉ nhìn thoáng qua là đã bị Lão Tiêu và Phan Vân bế về phòng bệnh. Nhưng mà, trẻ sơ sinh nào chẳng giống nhau.
Ngày thứ tư sau khi sinh, Tiêu Nhược xuất viện về nhà.
Khi mang thai đến tháng thứ sáu, cô đã đặt trước một bảo mẫu cao cấp.
Bảo mẫu họ Lưu, khoảng bốn mươi tuổi, trông rất nhanh nhẹn, gương mặt luôn tươi cười. Đây là lần thứ hai Hứa Gia Ngôn gặp chị, lần đầu tiên là ở trung tâm chăm sóc sau sinh.
Hứa Gia Ngôn rất khách sáo: “Chị Lưu, làm phiền chị rồi.”
Chị Lưu xua tay: “Anh Hứa khách sáo quá.”
Tiêu Nhược có nhiều sữa, nhưng bé lại bú ít, sữa không bú hết dồn lại, bảo mẫu sợ cô bị viêm tuyến sữa nên dùng máy hút sữa giúp cô.
Ngoài chăm sóc Tiêu Nhược, bảo mẫu còn phải làm công việc hộ lý hàng ngày cho bé, điều này khiến Hứa Gia Ngôn vô cùng không thích ứng, anh cảm thấy mình như trở thành vật trang trí trong nhà. Anh tuy không biết chăm con, nhưng anh biết chăm Tiêu Nhược.
Vì thế, Hứa Gia Ngôn thương lượng với chị Lưu: “Chị Lưu, sau này cơm của Nhược Nhược cứ để tôi làm đi.”
Chị Lưu còn tưởng đồ ăn mình nấu không hợp khẩu vị của Tiêu Nhược: “Anh Hứa, nếu chị Hứa có khẩu vị đặc biệt gì, anh cứ nói với tôi, tôi có thể điều chỉnh theo.”
Làm gì có khẩu vị đặc biệt gì chứ, tối qua Tiêu Nhược còn khen cơm của chị bảo mẫu rất ngon, trước đây cô chỉ khen Hứa Gia Ngôn nấu ăn ngon thôi.
Hứa Gia Ngôn khó nói thành lời, chỉ có thể đáp: “Không phải, tôi thấy chị bận quá.”
“Ôi dào, anh xem anh nói gì này.” Chị Lưu thật thà đáp: “Đây là công việc của tôi, nếu mà tôi rảnh rỗi không làm gì, thì tôi cũng chẳng yên tâm nhận tiền đâu!”
Hứa Gia Ngôn: “…” Anh còn biết nói gì đây, chỉ có thể lặng lẽ đếm ngược từng ngày, mong sao 42 ngày này trôi qua thật nhanh.
Tháng thứ hai kể từ khi ở cữ, Tiêu Nhược bắt đầu bị căng tức ngực, chỉ cần chạm vào đã đau rứt. Sau hai ngày sốt cao không hạ, cô mới chịu cùng Hứa Gia Ngôn đến bệnh viện. Sau khi chọc hút, cô được chẩn đoán viêm tuyến sữa, cần điều trị kháng viêm. Không còn cách nào khác, Tiêu Nhược đành phải cai sữa cho con.
Sau khi kết hợp điều trị kháng viêm, vật lý trị liệu và chườm nóng, sức khỏe của Tiêu Nhược dần hồi phục. Kể từ đêm đầu tiên cai sữa cho bé, nhiệm vụ pha sữa, thay tã, thậm chí rửa đít cho bé đều do một tay Hứa Gia Ngôn đảm nhận. Anh không để Tiêu Nhược động tay vào, tất cả đều do anh lo liệu.
Hứa Gia Ngôn chưa từng tham gia lớp học dành cho bố bỉm sữa, nhưng khi bảo mẫu chăm sóc bé, anh đều ở cạnh quan sát kỹ, nhờ vậy mà anh chăm con rất tốt.
Bởi vì đây là con của anh và Tiêu Nhược, là kết tinh tình yêu của họ, là sự tiếp nối huyết thống của họ, nên anh vui vẻ như được ăn mật, làm không biết chán.
Khi bé tròn 100 ngày, Lão Tiêu đã tổ chức tiệc mừng tại khách sạn Phong Mậu Quốc Tế, tổng cộng 208 bàn, tiệc rượu náo nhiệt kéo dài hai ngày.
Ngày đầu tiên, Nghiêm Trượng cũng đến, tặng cho bé một món quà lớn – một quỹ giáo dục.
Bà Trương cũng đến, tặng bé một chiếc khóa vàng trăm tuổi.
Ngay cả Thiệu Hiền cũng tới, bên cạnh anh ta là Trương Thanh Thanh, hai người họ đã thành một đôi.
Tiêu Nhược, người từng ngày nào cũng chê con trai mình xấu, hôm đó lại ôm bé đi khoe khắp sảnh tiệc.
Hứa Tri Thước có đôi mắt và sống mũi giống Hứa Gia Ngôn, miệng giống Tiêu Nhược, hoàn toàn chẳng giống bức ảnh siêu âm 4D lúc trước.
Hứa Tri Thước biết đi từ khi mới 11 tháng, tròn một tuổi đã có thể gọi rõ ràng: “Bố, mẹ.”
Khi ba tuổi, Hứa Tri Thước bắt đầu đi mẫu giáo. Tính cách của bé rất giống Hứa Gia Ngôn lúc nhỏ, là một cậu bé lịch thiệp, thích cười.
Cậu bé lịch thiệp không hay cáu gắt, nhưng một khi đã giận thì lại rất dữ dội, điểm này lại có chút giống Tiêu Nhược.
Năm bé học lớp lớn, Hứa Tri Thước đánh nhau lần đầu tiên trong đời từ khi vào mẫu giáo.
Tiêu Nhược bị cô giáo gọi tới nhà trẻ.
Hứa Tri Thước đứng tựa vào tường với vẻ mặt lạnh tanh, trên mặt là sự bướng bỉnh không nhận sai. Bên cạnh bé là một cậu bé khác đang khóc thút thít.
Tiêu Nhược rất bảo vệ con, vừa bước vào văn phòng cô giáo, cô đã ngồi xuống, xoay Hứa Tri Thước hai vòng tại chỗ, hỏi xem con trai có bị thiệt thòi gì không.
Cô giáo thở dài: “Mẹ của Hứa Tri Thước, là bé ra tay trước.”
Tiêu Nhược ôm con vào lòng, liếc mắt hỏi cô giáo: “Tại sao Tri Liễu nhà tôi lại ra tay trước?” Tri Liễu là tên ở nhà của của Hứa Tri Thước.
Cô giáo đáp: “Tôi có hỏi rồi, nhưng bé nhất quyết không chịu nói.”
Tiêu Nhược đổi sang vẻ mặt dịu dàng của một người mẹ, nhẹ nhàng hỏi con trai: “Tri Liễu, con nói cho mẹ biết, tại sao con lại ra tay đánh bạn trước?”
Hứa Tri Thước im lặng một lúc, sau đó giơ tay chỉ vào cậu bé bên cạnh: “Cậu ấy nói bố con là người què.”
Tiêu Nhược thờ ơ liếc mắt sang, trừng mắt nhìn cậu bé vẫn đang khóc. Cậu bé sợ hãi len lén liếc nhìn dì hung dữ một cái, chỉ một cái thôi đã sợ đến phát khóc.
Tiêu Nhược quay sang nhìn cô giáo đang có phần lúng túng: “Bây giờ cô đã hiểu chưa?”
Cô giáo hơi bối rối, né tránh ánh mắt của Tiêu Nhược: “Là, là tôi không điều tra kỹ.”
Tiêu Nhược xoa đầu Hứa Tri Thước, nói: “Tri Liễu, hôm nay con không làm sai. Với những người không biết tôn trọng người khác, con phải để họ nhớ cho kỹ!” Trước đây, cô cũng từng chặn những kẻ không tôn trọng Hứa Gia Ngôn vào góc tường, dùng nắm đấm dạy cho họ một bài học.
Dù cô giáo cảm thấy cách dạy con của Tiêu Nhược có phần chưa đúng, nhưng cũng không tiện nói gì thêm.
Trên đường về nhà, Tiêu Nhược hỏi Hứa Tri Thước: “Tri Liễu, con kể lại cho mẹ nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra chiều nay đi.”
Hứa Tri Thước ngồi trên ghế an toàn phía sau xe, bắt đầu kể: “Cậu ta tên là Vương Hạo Hiên, con rất ghét cậu ta. Hôm thứ hai, bố đến trường đón con, cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chân bố. Sau đó, cậu ta nói với bạn Từ Vân Đóa trong lớp con rằng bố con là người què.” Từ Vân Đóa là bạn thân của Hứa Tri Thước: “Rồi bạn ấy đến hỏi con, hỏi bố con có phải là người què không.”
Tiêu Nhược liếc nhìn gương chiếu hậu, hỏi cậu: “Lúc đó con trả lời thế nào?”
Hứa Tri Thước nói: “Con nói thật với bạn ấy, rằng chân bố bị như vậy là do tai nạn xe.” Cậu nói đến đây, giọng đã hơi nghẹn ngào: “Chiều nay khi chơi trò chơi, Vương Hạo Hiên thua. Cậu ta rất tức giận vì con thắng, cậu ta liền chạy đến trước mặt con, đẩy con một cái rồi nói ba con là người què. Cậu ta còn nói…” Cậu lau nước mắt: “Cậu ta còn nói con là con của người què, sau này cũng sẽ trở thành người què!”
Tiêu Nhược rút một tờ khăn giấy đưa cho con: “Vậy con đánh cậu ta vì cậu ta nói bố con là người què, hay vì con sợ sau này mình cũng sẽ trở thành người què?”
Hứa Tri Thước tự xì mũi, thút thít nói: “Con mới không sợ trở thành người què!”
Tiêu Nhược mỉm cười, khen ngợi: “Đây mới đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Khi họ về đến cửa nhà, Tiêu Nhược ngồi xổm trước mặt cậu, nói: “Tri Liễu, trên đời này không có ai là hoàn hảo cả. Bố không hoàn hảo, mẹ cũng vậy, nhưng sẽ không ai yêu con hơn bố mẹ cả.”
Hứa Tri Thước gật đầu: “Con biết.”
“Tri Liễu, chuyện xảy ra hôm nay ở trường, chúng ta đừng nói cho bố biết, được không?”
Hứa Tri Thước rất thông minh: “Mẹ sợ bố biết rồi sẽ buồn ạ?”
“Ừm.” Tiêu Nhược v**t v* gương mặt con: “Ba đã che chở cho mẹ con mình qua biết bao giông bão. Bố là một người rất hiền lành, chúng ta không thể để người hiền lành phải buồn, đúng không?”
Hứa Tri Thước gật đầu thật mạnh: “Đúng ạ!”
Về đến nhà, Hứa Gia Ngôn từ phòng khách đi ra đón hai mẹ con. Hứa Tri Thước chạy từ sân vào nhà, nhào vào lòng anh: “Bố ơi!”
Hứa Gia Ngôn bế con lên, hỏi con: “Chiều nay trường phát bánh gì vậy?”
Hứa Tri Thước hôn chụt một cái lên mặt bố: “Là bánh mì nhỏ ạ, nhưng mà không ngon lắm.” Cậu thích nhất là ăn đồ bố nấu.
Tiêu Nhược đi đến, Hứa Gia Ngôn đưa tay ra ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên mặt cô: “Không phải em nói là anh đi đón Tri Liễu sao, sao em lại đi?”
“Dạo này em không bận lắm, khoảng thời gian này cứ để em đưa đón Tri Liễu đi.” Tiêu Nhược muốn đợi cho chuyện Hứa Tri Thước đánh nhau lắng xuống rồi mới để Hứa Gia Ngôn tới trường. Cô không chắc liệu phụ huynh bên kia có gây chuyện nữa không.
Buổi tối, sau khi dỗ Hứa Tri Thước ngủ xong, Hứa Gia Ngôn quay lại phòng.
Tiêu Nhược đang ngồi thẫn thờ, Hứa Gia Ngôn đi đến, ngồi xuống bên mép giường: “Đang nghĩ gì thế?”
Tiêu Nhược lúc này mới hoàn hồn: “Không có gì.” Cô chui vào lòng anh: “Ông xã, bây giờ anh có hạnh phúc không?”
Hứa Gia Ngôn hôn l*n đ*nh đầu cô: “Hạnh phúc.” Không chỉ hạnh phúc, anh còn rất mãn nguyện.
“Em cũng rất hạnh phúc.” Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi. Cô đưa tay, nhẹ nhàng v**t v* xương mày của anh bằng đầu ngón tay: “Chúng ta có một đứa con trai rất ngoan, rất hiểu chuyện.”
Hứa Gia Ngôn nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ: “Hôm nay sao thế?” Anh cảm thấy cô hôm nay có chút đa sầu đa cảm.
Sợ anh nhận ra điều gì đó, Tiêu Nhược liền đùa: “Chắc là tới thời kỳ mãn kinh rồi.”
Hứa Gia Ngôn bị cô chọc cười: “Em mới bao nhiêu tuổi chứ?”
Cô đã ba mươi tuổi rồi. Tiêu Nhược chỉ vào đuôi mắt mình: “Anh không nhận ra dạo này khóe mắt em cũng có nếp nhăn rồi sao?”
Hứa Gia Ngôn ghé sát lại nhìn: “Có à?”
Tiêu Nhược cố ý cười thật tươi, làm lộ rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt cho anh xem.
Hứa Gia Ngôn hôn nhẹ lên khóe mắt cô, dừng lại một lúc rồi tách ra, sau đó nói: “Bây giờ thì không còn nữa.”
Tiêu Nhược được anh dỗ dành, tâm trạng tốt lên rất nhiều. Cô cắn môi, kéo anh ngã xuống giường: “Hôm nay Tri Liễu ngủ sớm.” Tuy cô không nói thẳng, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý: “Anh có buồn ngủ không?”
Hứa Gia Ngôn bật cười, lắc đầu. Anh ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình. Anh rất trực tiếp, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng m*t vào.
Tiêu Nhược đè anh xuống giường, hôn lên trán anh, hôn lên đôi mắt anh, rồi h*n l*n ch*p m** anh. Đôi mắt cô vẫn mang theo chút trêu ghẹo như mọi khi: “Ông xã, hôm nay là ngày an toàn.”
Trước đây, dù là ngày an toàn, Hứa Gia Ngôn vẫn luôn kiên trì dùng bao, bởi vì Tiêu Nhược không muốn có thai lần hai, anh cũng không muốn có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra.
Họ luôn sử dụng biện pháp tránh thai. Ban đầu, Tiêu Nhược định đến bệnh viện đặt vòng, nhưng Hứa Gia Ngôn không cho. Bởi vì anh đã tìm hiểu và biết rằng có một số phụ nữ sau khi đặt vòng sẽ có thể mắc các bệnh đau bụng, đau lưng,… còn có thể làm kinh nguyệt ra nhiều hơn. Anh không nỡ để cô chịu khổ. Mà Tiêu Nhược cũng không đồng ý cho anh tới bệnh viện buộc garo. Cô cũng đã tìm hiểu, biết rằng nam giới buộc garo không ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái.
Hứa Gia Ngôn chợt nhớ ra, lần trước đã dùng cái cuối cùng, anh hơi ngồi dậy: “Hôm nay anh quên mua rồi.” Anh vừa định đứng lên thì bị Tiêu Nhược đè lại.
Cô ghé sát bên tai anh: “Mai mua cũng được, không dễ dính thế đâu.”
Hứa Gia Ngôn vẫn còn hơi do dự, nhưng Tiêu Nhược đã ngồi dậy. Hai cánh tay cô vừa nhấc lên, chiếc váy trên người đã bị ném qua một bên.
Cô cúi xuống: “Ông xã…”
Tai Hứa Gia Ngôn hơi đỏ lên. Đã bao năm trôi qua, anh vẫn ngượng ngùng như trước, vẫn không chịu nổi bất kỳ sự trêu chọc nào của cô. Anh ôm lấy cô, đổi tư thế, đặt cô ở phía dưới.
Chiếc đèn chùm trên trần nhà năm ngoái đã được thay bằng đèn hình ngôi sao mà Hứa Tri Thước thích. Dù nó không hợp với phong cách của phòng ngủ, nhưng trông rất đáng yêu. Giống như cô trong mắt anh lúc này, gương mặt hơi ửng đỏ, trong đáng yêu mang theo sự quyến rũ, cô đẹp đến mức không tưởng.
—
Sau này sau này nữa, khi kể với vợ về chuyện tình của bố mẹ, Hứa Tri Thước đã nói như thế này:
[Trước đây có không ít người nói bố anh ăn bám. Đúng là như họ nói, ở nhà, bố anh đi chợ, bố anh nấu cơm, bố anh giặt quần áo. Bố chăm sóc anh và mẹ rất tốt, cũng quán xuyến cả gia đình rất chu đáo. Nhưng có một điều mà họ đã nói sai.
Bao năm qua, đôi chân của bố anh luôn là do mẹ anh ngồi xổm dưới đất, dùng khăn ấm để chườm cho ông ấy.
Bố anh nói rằng, ông ấy đã từng bước đi trên con đường đầy gai nhọn, chính sự xuất hiện của mẹ anh đã khiến quãng đời còn lại của ông ấy nở rộ đầy hoa.
Họ đã không sống được như họ mong đợi, ông ấy không sống đến 96 tuổi, bà cũng không sống đến 90 tuổi. Nhưng họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng không quá dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn.
Họ dần bạc mái đầu. Nhưng trong mắt họ, đối phương vẫn luôn là dáng vẻ thuở ban đầu của tình yêu.]
–
Tác giả có lời muốn nói:
Chữ “Tri” trong Tri Thước: Tri thư đạt lễ (Có tri thức, hiểu lễ nghĩa).
Chữ “Thước” được trích từ câu thơ: “Định tri thước thạch lưu kim nhật, kí ngã trì thương thưởng tuyết thì” trong bài (题扇七首 其四), mang ý nghĩa về sự rực rỡ, sáng chói như vàng chảy dưới nắng (Tỏa sáng như ngọc, rực rỡ như vàng), đồng thời cũng gợi lên hình ảnh đối lập giữa cái nóng thiêu đốt và vẻ đẹp thanh tao của tuyết. Cái tên này không chỉ thể hiện kỳ vọng của cha mẹ mà còn gửi gắm hy vọng về một cuộc đời kiên cường, rạng rỡ nhưng vẫn biết trân trọng những khoảnh khắc bình yên, đẹp đẽ.
HẾT