Một Tấc Tương Tư

Chương 52

Ngước nhìn vách núi cheo leo, Yến Quy Hồng thở dài, ông nhìn thấy vài vết hằn nhỏ trên những gốc cây bên sườn núi, hiển nhiên phi tặc đã sử dụng món thần binh kỳ dị kia để mượn lực, tạo ra vài điểm tựa, bình yên rời khỏi vách núi, chạy thoát thêm lần nữa.

Phi tặc đã thăm dò đường đi từ sớm là chuyện không thể nghi ngờ. Ngoại thành Phù Châu đều là núi sâu rừng rậm, phi tặc lẩn trốn vào đó thì muốn tìm nàng ta chẳng khác gì mò kim đáy biển, mù quáng lục soát cũng không thu được gì, Yến Quy Hồng lắc đầu, ra lệnh cho nha dịch rút lui.

Gần đây thành Phù Châu sôi trào, chủ đề nói chuyện nhiều vô số kể.

Đồ Thần, Tô Tuyền, Phi tặc, Thần Bộ, Một Tấc Tương Tư, Thần Tượng Nha Cửu, đủ để người ta bàn đi bàn lại, huống hồ còn có Đại công tử tuấn tú thần bí của phủ Tĩnh An Hầu, cảnh tượng xảy ra cuối ngày hôm đó gây rúng động như một khối thuốc nổ, nghe đồn ướt át vô cùng.

Dù Phi Khấu Nhi lướt đi quá nhanh, dù không nhìn thấy gương mặt thật của nàng thì mọi người vẫn đồn thổi nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nếu không thì làm sao giải thích được chuyện Tả công tử của phủ Tĩnh An Hầu bị sàm sỡ ở trước mặt mọi người, nhưng gương mặt lại dạt dào hứng thú, hoàn toàn không có một chút xấu hổ.

Đồ Thần chỉ ra rằng Hồ cơ xuất thân từ Chính Dương Cung, không thể tránh khỏi chuyện có người mang Tố Thủ Thanh Nhan ra so sánh với nàng. Cả hai đều xinh đẹp đồng thời có tài hoa hơn người; một người xuất đạo không lâu đã vang danh thiên hạ, một người ẩn giấu tung tích không để lộ trước mắt mọi người, hai mỹ nhân cùng tồn tại, ai cao ai thấp? Thẩm Mạn Thanh được nhiều người ủng hộ, nhưng Hồ cơ cũng dùng một trận chiến chứng minh thực lực của mình, lại tranh luận tiếp thì đề tài bàn tán đã chuyển từ đồ đệ sang sư phụ, trở thành đôi huynh đệ Kim Hư chân nhân và Tô Tuyền tranh chấp với nhau.

Vì sao đồ đệ của Tô Tuyền lặng lẽ vô danh? Nàng có được thần binh như thế nào? Chính Dương Cung nghĩ gì về môn đồ có tiếng xấu loang lổ này? Liệu có tái diễn chuyện thanh lý môn hộ đáng tiếc không? Lai lịch của Hồ cơ, nhan sắc xinh đẹp của Hồ cơ, Hồ cơ phóng khoáng to gan, dây dưa ướt át với công tử cao quý đã tạo thành trăm ngàn phỏng đoán kích thích, về sau chuyện Tả Khanh Từ đi đến Thổ Hỏa La lộ ra thì mọi người càng có thêm nhiều chủ đề bàn tán.

Nghe đồn mấy người chủ chốt đều đang ở Phù Châu, muốn phủi sạch cũng khó. Hai người Ân Thẩm nghỉ chân ở Đạo quán, để thoát khỏi truy hỏi kéo dài vô tận, Thẩm Mạn Thanh đến gặp chủ nhân của Mộc phủ, mượn miệng của Mộc phủ, truyền ra giang hồ ngọn nguồn một số chuyện.

Nàng thừa nhận năm đó Tô Tuyền quả thực từng vì thương hại mà mang về một đứa bé nhỏ tuổi, hời hợt hóa mọi chuyện thành môn phái tình cờ làm việc thiện, còn cô bé không chịu được kham khổ trong núi, mấy năm sau mất tích cũng là chuyện thường tình, tất cả chuyện xảy ra sau này đều không liên quan đến Chính Dương Cung, nàng càng không biết được nàng ta lấy được món thần binh cuối cùng của Nha Cửu như thế nào. Chỉ dăm ba câu, Thẩm Mạn Thanh đã rũ sạch mọi liên quan đến môn phái, sau đó lấy cớ dưỡng thương đóng cửa từ chối tiếp khách, tất cả hỗn loạn đều bị ngăn cách ở bên ngoài, dù ai đến xin gặp cũng không tiếp.

Người ngoại lệ duy nhất là Tả Khanh Từ, trước khi rời khỏi Phù Châu, chàng đến thăm Ân Trường Ca.

Thẩm Mạn Thanh chăm sóc sư đệ vô cùng chu đáo, Ân Trường Ca khôi phục nhanh chóng nhưng vẻ mặt hắn cô đơn, trầm mặc ít cười khác hẳn với ngày thường, lời nói cũng lãnh đạm hơn rất nhiều, ngoại trừ lúc đầu gửi lời cảm ơn thì những chuyện khác đều do Thẩm Mạn Thanh trả lời, mãi đến cuối cuộc nói chuyện, Ân Trường Ca mới mở miệng, “Sư tỷ, ta muốn nói chuyện riêng với công tử.”

Thái độ của hắn bình tĩnh không chút dao động, Thẩm Mạn Thanh hơi chần chừ, khẽ chau đôi mày thanh tú, nói lảng sang chuyện khác, “Sư đệ bị thương rất nặng, cần phải tập trung tĩnh dưỡng, thời gian này không nên vận công.”

Ân Trường Ca không nói gì, trầm mặc nhìn nàng.

Thẩm Mạn Thanh mềm giọng, như đang xoa dịu một người bệnh có tâm trạng không tốt, “Cả buổi không nghe thấy đệ nói gì, Tả công tử cũng mệt mỏi, có lời gì thì để ngày mai hãy nói.”

Bầu không khí giữa hai người vô cùng quái dị, Tả Khanh Từ vờ như không thấy, mỉm cười tiếp lời, “Thẩm cô nương khách sáo, hôm nay đến thăm ngoại trừ chào từ biệt thì ta còn không yên lòng với thương thế của Ân huynh, dù bắt mạch thì thấy khỏe mạnh nhưng kinh mạch vẫn có chỗ tắc nghẽn, nhất định phải dùng ngân châm khai thông, loại bỏ những chỗ bị tắc nghẽn.”

Thẩm Mạn Thanh giật mình, cười gượng gạo, “Sao có thể làm phiền công tử hao tâm tốn sức nữa, trong thành…”

“Trong thành tuy có thầy thuốc, nhưng người hơn ta không nhiều, ta và Ân huynh là bạn thâm giao, Thẩm cô nương cần gì phải khách sáo.” Lời nói của Tả Khanh Từ còn hoàn mĩ hơn cả Thẩm Mạn Thanh, từng câu từng chữ không có lấy một kẽ hở, “Nhưng thi bộ châm pháp này cần phải cởi áo, nên muốn mời Thẩm cô nương tạm thời tránh đi.”

Dù Thẩm Mạn Thanh miệng lưỡi khéo léo cũng không thể tìm ra chỗ bắt bẻ, nàng nhìn Ân Trường Ca với vẻ mong chờ rồi lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tả Khanh Từ ung dung lấy túi châm ở trong tay áo ra ra, để trên giường.

Ân Trường Ca là người mở miệng trước, “Đa tạ ý tốt công tử, sư tỷ chỉ quan tâm đến ta chứ không có ý xa cách, thi châm thì không cần, ta muốn tìm thời gian nói mấy câu mà thôi.”

“Kinh mạch của Ân huynh xác thực cần phải khai thông, nhưng cởi quần áo thì không cần.” Tả Khanh Từ đột nhiên cầm ngân châm lên, đâm vào huyệt vị của Ân Trường Ca, “Bạch Mạch mang theo hòm thuốc đứng hầu ngoài cửa, Ân huynh thấy khó chịu ở chỗ nào thì cứ nói, đừng ngại.”

Nếu Bạch Mạch ở ngoài cửa thì Thẩm Mạn Thanh tất nhiên không có khả năng nghe lén, Ân Trường Ca hiểu được ẩn ý trong lời chàng, im lặng một lát rồi nói,

“Công tử hiểu bao nhiêu về Tô… Vân Lạc.”

“Không khác mọi người bao nhiêu.” Tả Khanh Từ di chuyển ngân châm, trả lời qua loa.

Ân Trường Ca biết rõ chàng không nói thật nhưng hắn không hỏi tiếp, “Lời đồn nói không sai, muội ấy quả thực là sư muội của ta, đệ tử duy nhất của sư thúc Tô Tuyền.”

Tả Khanh Từ biết, Ân Trường Ca đã giữ những lời này trong lòng rất lâu.

“Muội ấy là đệ tử sư thúc nhận ở ngoài núi, được sư thúc dẫn theo bên người hai ba năm. Hình như sau này có một lần gặp nạn, sư thúc bất đắc dĩ phải đưa muội ấy về núi, vì vậy mà trong núi xảy ra một cuộc tranh luận rất lớn.” Ân Trường Ca hơi thất thần, như đang rơi vào hồi ức xa xôi, “Sư thúc có thiên phú cực cao nhưng không thích nhận đồ đệ, có rất nhiều người muốn bái làm đồ đệ của người đều bị người uyển chuyển từ chối. Chỉ có muội ấy là ngoại lệ, nhưng muội ấy lại là một Hồ cơ, các sư trưởng không lay chuyển được sư thúc, nên ngầm đồng ý để muội ấy ở lại trên núi, những năm đó…”

Ân Trường Ca ngừng nói.

Hắn vẫn nhớ rõ gương mặt nhỏ trắng trẻo xinh đẹp ấy, có khi bị đánh đến độ gò má tím xanh, có khi quần áo dính đầy bùn đất, thậm chí bị lừa ngã xuống hồ cũng không nói tiếng nào bò lên bờ, hắn thậm chí không nhớ rõ đã từng nhìn thấy gương mặt nhỏ ấy cười lần nào chưa.

Đôi mắt nàng càng lớn càng sâu hơn người thường, từ nhỏ đã rất xinh đẹp nhưng chẳng có ai chú ý đến nàng. Sự tồn tại của nàng giống như một vết bẩn cần phải giấu đi, rồi sẽ có một ngày gây tổn hại danh tiếng của sư môn, ảnh hưởng đến tên tuổi lẫy lừng của sư thúc. Trong phái càng coi trọng sư thúc, đám tiểu bối càng kính yêu người thì lại càng không chịu được chuyện ấy.

Khi đó, bọn họ là một đám trẻ con chưa tròn mười tuổi, so với người trưởng thành thì càng thẳng thắn và độc ác hơn. Nhân lúc Tô Tuyền du ngoạn giang hồ, bọn họ liên tục thay đổi phương pháp sỉ nhục, muốn đuổi vị sư muội này xuống núi, thỉnh thoảng các sư trưởng phát hiện ra nhưng cũng chỉ xem nhẹ chẳng để tâm.

“Muội ấy có nền tảng khá tốt, nhưng sư thúc ít khi về núi, những sư trưởng khác cũng chẳng dạy muội ấy, tất cả đều do muội ấy tự mình tìm hiểu, tất nhiên kém hơn các sư huynh sư tỷ, thường xuyên có đồng môn đến tìm muội ấy luận bàn… ” Ân Trường Ca cất giọng lần nữa, hắn khó khăn mở miệng nhưng không thể không nói, “Cuộc sống hàng ngày của muội ấy trôi qua rất tệ, sau này gần như không nói một lời. Lúc sư thúc xảy ra chuyện, các môn phái lớn kéo nhau đến Thiên Đô Phong, Chính Dương Cung chịu áp lực rất lớn, sau khi thương nghị đã cử năm vị trưởng lão xuống núi, không biết sao muội ấy lại nghe được phong phanh, quỳ ngoài chính điện ròng rã hai ngày trời.”

Sư trưởng đang tranh luận trong chính điện đâu có thời gian để ý đến nàng, đồng lứa nhỏ tuổi nhìn thấy các môn phái ép bức cung, trong lòng căm phẫn nhưng bị môn phái khiển trách nghiêm khắc, không ai dám vi phạm mệnh lệnh bước vào cấm khu.

Tháng bảy nắng gắt, tảng đá xanh bị ánh nắng thiêu đốt nóng kinh người, năm ấy nàng đã bắt đầu trổ mã, mồ hôi thấm ướt mái tóc dày đen nhánh, cái cổ trắng nõn bị phơi đến độ ửng đỏ tróc da, nàng lẻ loi quỳ ở ngoài điện.

Có lẽ nàng không muốn người khác phát hiện ra mình có tướng mạo của người Hồ, nàng cúi đầu rất thấp, quỳ rất cẩn thận, giống như một pho tượng tạc bằng đá. Hắn rất muốn chạy qua đó quỳ sóng vai với nàng, cầu xin sư trưởng cứu giúp sư thúc kính yêu, chưa biết chừng trong cái rủi còn có cái may.

Thế nhưng hắn không làm thế, hắn không nhớ có khi ấy có phải mình được sư tỷ khuyên bảo hay không, hắn chỉ nhớ kỹ bóng người mà hắn luôn khinh thường.

Một người quỳ trước một ngọn núi.

Không ai để ý đến nàng, hoặc có lẽ họ có nhìn thấy cũng vờ như không thấy. Đệ tử xuất sắc của Chính Dương Cung như ngôi sao sắp rớt, thì sao họ có thể nhớ đến một người vô dụng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đâu ai ngờ mười năm sau có một Hồ cơ phá kén chui ra, náo động giang hồ.

“Lúc năm vị trưởng lão xuống núi, muội ấy cũng đi, từ đây biệt tăm không tin tức. Mãi đến hôm đấu kiếm ở Thổ Hỏa La, ta mới nhận ra muội ấy.” Ân Trường Ca nhìn Tả Khanh Từ với ánh mắt phức tạp, trải qua chuyện này, hắn mới hiểu được vị công tử cao quý nhìn có vẻ hiền hòa này hóa ra lại là người có lòng dạ rất sâu, “Rốt cuộc công tử và muội ấy có mối quan hệ gì?”

Tả Khanh Từ thong thả mỉm cười, hoàn toàn không có ý giải thích, “Ân huynh đã hiếu kì, tại sao không hỏi nàng ấy?”

Đối phương quả nhiên né tránh câu hỏi, Ân Trường Ca hơi thất vọng, nói với vẻ chua chát, “Không dối gạt công tử, thuở thiếu thời ta chưa từng xem muội ấy là sư muội. Bây giờ muội ấy cũng xem ta như người lạ, ta đâu có tư cách hỏi thăm.”

Bây giờ nàng rẽ bước vào con đường hoàn toàn khác biệt, tiếng xấu quấn thân, tuyệt nhiên không nhắc đến quá khứ, hắn áy náy khôn nguôi, nếu năm đó hắn từng đối xử tốt với nàng một chút, nếu như hắn chưa từng lạnh lùng xa lánh…

Dường như Tả Khanh Từ đã nhìn thấu nội tâm của hắn, “Ân huynh không cần phải tự trách mình quá mức.”

Ân Trường Ca thở dài một hơi, từ bỏ thăm dò, nói thẳng, “Muội ấy không còn ở trong môn phái, nhưng dù sao muội ấy cũng là sư muội của ta, đệ tử duy nhất của sư thúc. Công tử có thân phận tôn quý, không phải người mà nàng có thể đụng đến, mong công tử không so đo chuyện mạo phạm ngày đó.”

Mặc dù không biết giữa hai người có vướng mắc thế nào, nhưng ở trong suy nghĩ của Ân Trường Ca, Tô Vân Lạc cô độc từ nhỏ, gặp một công tử tuấn tú dịu dàng trêu chọc, động lòng cũng là chuyện thường tình. Nhưng chuyện này sẽ không có kết quả tốt, nàng là Hồ cơ, không có khả năng bước vào Hầu phủ, mối tình này đã được định sẵn chỉ là một đoạn tình cảm tươi đẹp ngắn ngủi. Đối với nam tử phong lưu này thì đây chẳng qua chỉ là một cuộc vui, nhưng đối với nữ tử thì có thể nửa đời sau sẽ bị hủy hoại, không nói đến chuyện nàng còn làm bậy trước mặt quần hùng thiên hạ. Hắn chỉ có thể khẩn cầu, hi vọng vị công tử cao quý này niệm chút tình cảm hay thương hại cũng được, giơ cao đánh khẽ bỏ qua chuyện này.

Tả Khanh Từ tất nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ân Trường Ca, chàng bật cười, “Người đời đều căm ghét dè bỉu nàng ấy, Ân huynh vẫn còn nhớ tình cũ, thật sự rất đáng quý.”

Một câu nói nửa sáng nửa tối, khiến Ân Trường Ca trầm mặc.

“Đáng tiếc dù Ân huynh có quan tâm, thì cũng không giúp ích được gì cho Vân Lạc, chi bằng hãy rũ bỏ sạch sẽ giống Thẩm cô nương, không dính vào mọi chuyện, cũng bảo toàn danh dự của quý phái.” Trong lời nói nhẹ nhàng của chàng ẩn chứa ý trào phúng, nhưng đây cũng là sự thật, Ân Trường Ca không thể phản bác, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tả Khanh Từ dừng lại đúng lúc, không nặng lời quá đáng, trái lại nói, “Nhớ đến chuyện này ta lại cảm thấy lạ, mấy tháng trước Vân Lạc đến lấy tiền thù lao, ta phát hiện trên lưng nàng ấy có một vết thương rất sâu, hẳn là do một vị kiếm khách cực kỳ cao minh gây nên, chỉ sợ kiếm khí đã đạt đến cảnh giới siêu nhiên. Ân huynh có biết trong giang hồ có ai đạt đến cảnh giới đó không?”

Ân Trường Ca ngẩn người, “Có thần binh ở trong tay, ai có thể đả thương nàng, chẳng lẽ…”

Có lẽ là ngạc nhiên quá mức, hắn không nói tiếp, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ, nhìn Tả Khanh Từ chằm chằm.

HẾT QUYỂN THƯỢNG

Đọc chương này thấy thương Vân Lạc dã man:(
Bình Luận (0)
Comment