QUYỂN HẠBồng Lai Cốc nằm trong một khe núi sâu u tối, bên ngoài cốc là vách đá màu xanh thẳng đứng mọc đầy dây leo, một màu xanh biêng biếc dịu dàng bao trùm vách đá cổ xưa, có con thạch sùng bò qua đám lá, lắc lư cái đuôi màu xám chậm rãi chui vào khe đá. Ở giữa lối vào cốc treo một cái kẻng đầy rỉ đồng xanh, khách giang hồ đến đây xin khám bệnh, chỉ có thể đứng gõ kẻng xin gặp, người trong cốc có đồng ý xem bệnh hay không phụ thuộc vào số vàng mang đến và vui buồn của chủ cốc. Bao năm qua không thiếu cao thủ có ý đồ xông vào trong, nhưng không một ai có thể vượt mê trận và cơ quan ở cửa cốc. Trong và ngoài trận pháp xương trắng chất thành đống, hồ man đằng* quấn quanh đống xương mọc ra những chiếc lá xanh, không gian vắng lặng như đang tỏ rõ người trong cốc vô tình thế nào.
Hồ man đằng: tên một vị thuốc bắcTả Khanh Từ để Bạch Mạch ở ngoài cốc, một mình đi vào trong trận, cảnh trí trong trận biến đổi theo từng bước chân, khiến người ta hoa mắt mê man, không biết đi về hướng nào. Chàng không hề bị ảo cảnh mê hoặc, uốn lượn hai ba vòng né tránh các cơ quan, chỉ tốn nửa canh giờ đã ra khỏi mê trận, đợi bước ra khỏi mảnh rừng cuối cùng, trước mắt hiện ra một khe núi đẹp như tiên cảnh.
Thác nước óng ánh nghiêng mình chảy từ trên sườn núi chảy xuống, trông giống như dải lụa bay xuống dưới hóa thành hồ nước, mấy dòng suối nông trong veo chia sơn cốc thành mấy phần, đàn cá tung tăng bơi lội trong lòng suối, hoa nở khắp núi đồi tựa như một ráng mây ngũ sắc rực rỡ. Những căn nhà gỗ thanh nhã nhưng chắc chắn nằm rải rác giữa cánh đồng hoa, bên ngoài nhà người thì trồng hoa, người thì tu sửa hàng rào, cũng có người ngồi dưới tán cây cầm sách nghiên cứu, tốp năm tốp ba chụm lại thảo luận, bầu không khí thảnh thơi dễ chịu.
Một con hươu sao chạy đến chào đón, nó thân mật cọ vào người Tả Khanh Từ, chàng vỗ vỗ cổ con hươu rồi cưỡi lên người nó sau đó quát một tiếng, con hươu gõ móng lộc cộc, nhẹ nhàng chạy đi. Hươu kêu ô ô, chở chàng phóng qua dòng suối trong vắt, chạy qua dải đồi núi, dọc đường đi thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn chàng, ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi kêu lên.
“Là Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh về rồi!”
“Đại sư huynh, ở bên ngoài cốc ổn chứ?”
Ở trên sườn núi nằm sâu trong cốc có một gốc cây hơn chín trăm năm tuổi, cành cây to lớn vững chắc. Trên cây có một ngôi nhà trúc cực lớn, nhìn nó giống như gắn liền một thể với thân cây, bóng cây xanh mát che phủ đỉnh nhà, trong nhà mát mẻ dễ chịu. Cửa sổ bốn phía của căn nhà trên cây mở rộng, màn trúc cuốn một nửa, căn nhà có ánh sáng và tầm nhìn rất tốt. Một người trung niên dáng vẻ hào sảng nằm nghiêng, cả người ông toàn mùi rượu, bên cạnh còn đặt một vò rượu, ông vẫn say ngủ mặc kệ mặt trời đã lên cao.
Tả Khanh Từ không đánh thức ông, chàng ngồi xếp bằng bên cạnh người đàn ông trung niên, rót một ly rượu từ từ thưởng thức.
Qua một lúc, người đàn ông trung niên bỗng nhúc nhích, quơ tay tìm ly rượu nhưng mãi không sờ trúng. Ông bỗng mở to mắt ngẩn người, vẻ mặt giống như chán ghét lại như vui mừng, hai cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến vẻ mặt ông cực kì phức tạp.
Tả Khanh Từ vờ như không thấy, “Lại uống nhiều? Năm nay Xuân Thủy Đống được ủ không tệ.”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên vẫn còn lờ đờ chưa tỉnh rượu, ông ngồi dậy, uể oải vuốt mặt, giọng điệu ác liệt, “Quay về rồi? Cũng may chưa chết ở bên ngoài.”
Tả Khanh Từ nhìn những nếp nhăn ở khóe mắt đối phương, cũng không nói lời gì hay ho, “Sư phụ có tuổi rồi nên bớt uống rượu đi, người say rượu nổi điên trông khó coi lắm.”
“Chẳng có chuyện gì làm ta hài lòng, không uống rượu thì biết làm gì? Ta tốn gần mười năm nuôi một con sói, nó không nói một câu đã nhấc chân chạy đi.” Người đàn ông trung niên bực bội mỉa mai, nói xong ông lại cảm thấy hơi hối hận, thở phào cứng ngắc, “Chơi chán rồi thì quay về thôi, bên ngoài bẩn thỉu vô cùng, ở trong cốc vẫn sạch sẽ trong lành hơn.”
Tả Khanh Từ lười biếng nâng ly rượu, không để tâm những lời ông nói, “Nếu đồ đệ là lang sói không có lương tâm, thì lăn lộn giữa đống bẩn thỉu có gì không tốt?”
Người đàn ông trung niên bị chàng chọc tức, ông kìm nén cơn giận dữ, thở dài một hơi, “Con quả thực không phải thứ tốt đẹp, không biết đã tạo bao nhiêu nghiệp ở bên ngoài rồi!”
Tả Khanh Từ thờ ơ nói, “Mấy năm nay con đã sửa sai, người không phạm ta, ta đương nhiên sẽ không phạm người.”
Gương mặt tuấn tú khiến người ta ghen ghét, dáng vẻ cũng làm chọc người khác khó chịu, thằng nhóc này do một tay ông nuôi lớn, mặc dù thông minh nhưng tính tình bạc bẽo, càng lớn thì mặt mũi càng giống người kia, không có chút nào giống…
Người đàn ông trung niên nhìn chàng một lúc lâu, vẻ mặt suy sụp, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện lên rõ ràng hơn, giọng nói trở nên u ám, “Đã như thế, con còn về cốc làm cái gì?”
“Đồ đệ có chút việc muốn hỏi.” Tả Khanh Từ không đếm xỉa đến tính tình thất thường của sư phụ, thản nhiên hỏi, “Bích Tâm Lan, U Đà Tham, Phật Khấu Tuyền, Phong Tỏa Trúc Hoàng, Xích Nhãn Minh Đằng, Hán Tinh Tiết, Hạc Vĩ Bạch, lá Tích Lan Tinh kết hợp với nhau sẽ trị được bệnh gì?”
Người đàn ông trung niên sờ vò rượu thói quen, ông thất vọng khi phát hiện nó rỗng tuếch, nghe chàng nói vậy thì cảm thấy ngạc nhiên.
Tả Khanh Từ nghiêng đầu chống má, “Sư phụ có biết đây là đơn thuốc gì không?”
Gió mát lướt qua, căn nhà trên cây trở nên yên tĩnh, người đàn ông trung niên cau mày suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Con gặp được người nào?”
Tả Khanh Từ nói, “Một Hồ cơ.”
“Vậy thì không sai, đơn thuốc này là do ta kê.” Người đàn ông trung niên gật đầu thừa nhận, ông nhớ lại chuyện cũ, “Nha đầu người Hồ đó khá thú vị.”
Quả nhiên đơn thuốc này xuất phát từ trong cốc, Tả Khanh Từ có ba phần nghi ngờ, “Sư phụ có nhớ người mình xem bệnh là ai không?”
Mặc dù chuyện đã xảy ra từ lâu, nhưng tình cảnh hôm ấy rất đặc biệt, người đàn ông trung niên vẫn nhớ rõ như in, “Một người điên, võ công cao cường hiếm thấy, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã trúng phải Sa La Mộng.”
“Sa La Mộng?” Tả Khanh Từ nửa là tự hỏi nửa là dò xét,
“Sao đồ đệ chưa nghe thấy độc này bao giờ?”
“Ai bảo tiểu tử thúi con nửa đường rời cốc!” Người đàn ông trung niên hơi mất kiên nhẫn, rút một bản ghi chép từ trong đống sách lộn xộn ra, ném vào lòng chàng, “Đây là bản ghi chép những điều tâm đắc suốt đời mà ta viết mấy năm qua. Sa La Mộng là bí độc của vương thất Tây Vực, một tên hoạn quan đến cầu y đã giấu một bình, dâng lên làm phí khám bệnh, ta thấy thuốc này kì lạ nên dốc lòng nghiên cứu mấy ngày.”
Tả Khanh Từ mở sách ra, đọc nhanh như gió, “Loại thuốc này có thể khiến người ta nổi điên?”
Thảo luận về y dược, người đàn ông trung niên bình tĩnh trở lại, không còn hở ra là đâm chọc nữa, “Sa La Mộng không màu không mùi, chỉ khi gặp lửa mới hiện lên màu tím, thường được trộn lẫn vào trong thức ăn. Người trúng độc lúc đầu không có biểu hiện gì, nhưng đến khi độc tính được tích lũy dần dần phát tác, người trúng độc sẽ như sống trong ác mộng, thần trí dại dần, cuối cùng sẽ điên khùng triệt để, hoàn toàn không giống người thường. Độc này thường được Vương thất Tây Vực sử dụng để trừ bỏ kẻ thù chính trị.”
Chàng chưa từng nghe thấy loại kỳ độc này, đây không phải loại độc mà người bình thường sẽ có, Tả Khanh Từ trầm tư suy nghĩ, “Theo sư phụ thì người nào ở Trung Nguyên có loại độc này?”
“Ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, chắc chỉ có hòa thượng cuồng thuốc ở Lương Châu hay thu thập các loại độc dược kỳ lạ mới có, nhưng ông ta chết sớm, hầm thuốc cũng bị thiêu cháy rụi.” Gương mặt của người đàn ông trung niên xuất hiện vẻ kiêu ngạo, “Chưa nhắc đến chuyện điều trị, số lượng thầy thuốc có thể phát hiện ra loại độc này cũng chẳng có mấy người. Ta suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra đơn thuốc, nếu có thu thập đủ các vị thuốc thì tỷ lệ giải độc thành công lên đến chín phần.”
Tả Khanh Từ im lặng không nói gì, nhấp một ngụm rượu rồi hỏi, “Sư phụ không xuất cốc, thì kê đơn thuốc này thế nào?”
Người đàn ông trung niên trợn mắt lườm chàng, niềm đắc ý biến thành cơn oán giận, “Còn không phải do con năm đó lặng lẽ bỏ đi sao, ta sợ lại giống… nên đành xuất cốc tìm kiếm, trên đường đi gặp được một dòng suối có nước rất ngon, ủ ra mùi rượu đặc biệt nên ngừng chân uống một trận thỏa thích. Ta đi gấp không mang theo nhiều vàng, tiện tay trị bệnh cho mấy người kiếm ít tiền, ai ngờ một hôm có một nha đầu người Hồ kéo theo một kẻ điên bị thương nặng đến quỳ xin ta chữa trị.”
Tả Khanh Từ thản nhiên nói, “Hình như sư phụ cũng không tốt bụng đến thế.”
Người đàn ông trung niên đã nhìn quen sinh tử, sao có thể vì một cái quỳ gối bình thường mà động lòng, ông cười lạnh, “Ta đã kiếm đủ tiền, tất nhiên không thèm để ý nha đầu đó, nhưng nha đầu kia chết sống không chịu đi, ta cảm thấy phiền liền thuận miệng bảo, nếu nó có thể uống hết bảy vò Thu Lộ Bạch thì ta sẽ chữa.”
Cái tên Thu Lộ Bạch mặc dù phong nhã nhưng cơn say rất mãnh liệt, người bình thường chỉ uống nửa vò đã say, ông đưa ra điều kiện như vậy, đương nhiên là muốn người ta biết khó mà lui, lòng Tả Khanh Từ đã hiểu rõ. Người đàn ông trung niên thích thú nhớ lại chuyện cũ, ông nói tiếp, “Hồ cơ đó xinh đẹp, tính tình cũng rất đặc biệt, người thông minh đương nhiên sẽ không uổng công phí sức, nhưng nha đầu đó lại không hết hi vọng, uống say một ngày cũng không chịu từ bỏ, một tháng sau lại đến nữa.”
Tả Khanh Từ khẽ hừ một tiếng, “Nàng thật sự uống nữa?”
Người đàn ông lắc đầu, “Cũng không biết một tháng đó nha đầu này uống bao nhiêu rượu, đôi mắt lõm xuống nhưng lại luyện thành tửu lượng. Ta cũng không đổi ý, nha đầu đó đã nâng ly uống xong, ta đâu thể làm gì khác hơn là xem bệnh cho kẻ điên đó giúp nó.”
Tay phải cầm ly rượu định uống, không hiểu sao Tả Khanh Từ lại đặt ly xuống, nghe thấy người đàn ông trung niên nói tiếp, “Kỳ thật có đơn thuốc cũng vô dụng, những vị thuốc đó vốn không khả năng tập hợp đủ, kẻ điên kia cũng không phải người thường. Nha đầu đó kiên trì không chịu phế võ công của hắn, ta cũng không dám mang hắn vào cốc nên tiện tay cho nó một bình Thừa Hoàn, giúp nó kiềm chế võ công của kẻ điên trong nửa năm, hết thời gian ắt sẽ xảy ra chuyện, chờ khi trở thành mục tiêu bị công kích, ai cũng không cứu được.”
Tả Khanh Từ trầm mặc nửa ngày, không yên lòng nói một câu, “Chỉ thiếu mỗi hai vị.”
“Hai vị gì?” Nói chuyện một lúc lâu, đầu óc của người đàn ông trung lại chuyển sang rượu, ông lấy một vò rượu để ở góc phòng ra, xé giấy dán.
“Nàng sắp thu thập đủ vị thuốc trong đơn thuốc ấy, kẻ điên kia cũng còn sống.” Tả Khanh Từ nửa nằm xuống, mắt nhìn vào nóc nhà u ám, mơ hồ nói nhỏ, “Đúng là… ngu ngốc.”
Hết chương 53.