Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 38

“Các loại thuốc trong canh gà có tác dụng an thần, hỗ trợ ngủ ngon. Giấc ngủ của anh không tốt, thời gian trước lại quá ỷ lại vào thuốc tây, nếu giờ dùng thuốc có tác dụng mạnh hơn nữa sẽ không tốt cho cơ thể. Em vẫn luôn dùng thuốc điều trị cho anh.” Giọng của Quý Diên bình tĩnh không một gợn sóng, “Hàn Dung, anh đang bị bệnh. Để em xem thử được không? Tin tưởng em.”

“Không được.” Hàn Dung cười lạnh, “Người có bệnh đến tột cùng là ai?”

“Anh không muốn ăn đồ em nấu cũng được, ở gần đây có một cửa hàng bán cháo dinh dưỡng, ăn xong rồi lại ngủ, phải ăn uống đúng giờ.” Quý Diên lấy điện thoại ra định đặt cháo ở cửa hàng kia.

“Không cần. Tôi ăn ở chỗ Lăng Đầu Trọc rồi.” Hàn Dung không muốn nói gì thêm, đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa anh cười nói: “Tôi không quen ngủ chung giường với người khác, về sau làm phiền cậu ngủ ở phòng khách rồi. Good night, bác sĩ Quý Diên.”

Rầm một tiếng, cửa đóng lại, lạch cạch khóa chốt.

Quý Diên vẫn đứng tại chỗ, lông mi dài rậm che giấu đôi mắt đong đầy cô đơn và tình cảm mãnh liệt.

*

“Vì sao lại sợ tao?”

Ở trong phòng, Hàn Dung nằm trên giường, nâng Sách Gia tới trước mặt.

“Tuy tao không thích mèo, nhưng cũng không ghét. Hơn nữa… ngoại trừ thỉnh thoảng tính khí hơi khó chịu ra thì cơ bản tao là người đàng hoàng.” Hàn Dung ngầm nghĩ gì đó, lập tức cười sửa lại, “Không đúng, vốn dĩ tao là người tốt mà.”

“Đừng sợ tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn, không làm lộn xộn đồ vật trong phòng, tao sẽ nuôi mày đến già.” Hàn Dung đặt Sách Gia qua một bên, “dịu dàng” vuốt ve cái đầu lông xù của nó, dùng lực ấn lên đầu nó hai cái, coi như là đang gật đầu đồng ý.

“Nếu mày lại giống như trước kia, phá tung căn phòng này lên, thì tao sẽ mang mày đi hầm canh!” Hàn Dung cong môi, nở một nụ cười uy hiếp.

Sách Gia vùi mặt vào chân, cơ thể vẫn run bần bật như cũ.

“Ngủ ngon.” Hàn Dung tắt đèn bàn, đắp chăn lại.

Hơn 3 giờ sáng, Hàn Dung liên tục nhận được điện thoại của Lăng Phong, còn chưa kịp nổi điên thì trong điện thoại truyền ra một giọng nói mệt mỏi: “Cha của Tần Giai Đống qua đời rồi, bây giờ chúng tôi đang thẩm vấn cậu ta.”

“Cha cậu ta qua đời đâu phải do các cậu giết?” Hàn Dung bình tĩnh nói, “Nếu trong vòng ba giây nữa cậu không nói ra được một lý do chính đáng quấy rầy giấc ngủ của tôi, thì tôi sẽ đập chết cậu.”

Lăng Phong nói: “Sau khi người cha qua đời, cậu ta không chịu mở miệng nói chữ nào nữa. Cục diện điều tra lâm vào bế tắc. Tôi cần nghe ý kiến giải quyết của anh.”

“Không bùng nổ trong thầm lặng thì cũng diệt vong trong thầm lặng. Cậu ta hoặc là đánh chết không chịu thừa nhận hoặc là ngoan ngoãn chịu trói, từ bỏ chống cự. Mấy cậu kiên nhẫn chờ là được. Không muốn chờ thì tùy tiện mở một bộ truyện của Cát Gia Kỳ ra cho cậu ta xem, nói không chừng trong đó có một ít ám chỉ kích thích cậu ta nổi điên. À, đừng quên bật máy ghi âm lên, tránh cho bị người khác cáo trạng là bức cung phi pháp.” Ngay lúc Hàn Dung muốn cúp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói vội vàng của Lăng Phong, “Chờ đã! Anh nói tùy tiện mở một bộ truyện?! Tất cả những truyện của Cát Gia Kỳ đều có chi tiết ám chỉ bệnh nhân có vấn đề về tinh thần phạm tội á?”

“Tôi kiến nghị cậu nên mang những quyển tiểu thuyết của Cát Gia Kỳ tới chỗ bác sĩ chuyên nghiệp xin cố vấn, tốt nhất là những chuyên gia nghiên cứu về tinh thần. Nói thế này cho dễ hiểu, Hàn Dung lúc trước trong khi phân tích ‘Manh Thám’ của Cát Gia Kỳ, tiềm thức bị đưa vào một tòa cung điện ký ức khổng lồ, trong tòa cung điện này có rất nhiều ‘Hàn Dung’. Cậu hiểu không? Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, bao gồm cả những ‘Hàn Dung’ có vấn đề. Trình độ của Cát Gia Kỳ như thế nào tôi không biết, nhưng vẫn đủ để nhận ra là có ‘công lực thâm hậu’. Cậu ta có thể dùng từ ngữ để khiến một bệnh nhân tâm thần nhìn được chính mình. Khi Hàn Dung đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy một người bình thường trong đó, mà người trong phòng nguyện ý đi ra, vậy thì chúc mừng, bệnh nhân đã khôi phục lại bình thường. Nhưng nếu Hàn Dung nhìn thấy một tên sát nhân cuồng dã hoặc biến thái, không cẩn thận thả đối phương chạy ra thì các cậu phải cẩn thận.”

Im lặng vài giây, Lăng Phong hỏi: “Vậy anh thuộc loại nào? Là Hàn Dung cam tâm tình nguyện đi ra hay là hao hết tâm tư chạy ra?”

Hàn Dung phì cười, “Tôi đương nhiên là… tự mình đi ra.” Không chờ Lăng Phong trả lời, anh cúp điện thoại, tắt nguồn, ném qua một bên, lật người ngủ tiếp.

Một giấc này ngủ tới tận gần trưa, Hàn Dung thoải mái lười nhác vươn vai, rửa mặt xong xuôi rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Ở ghế sô pha phòng khách có Đinh Đinh, Nguyên Phi, Bạch Tâm Hoài, Lăng Phong. Bốn người đồng thời quay đầu lại, bắn “vèo vèo vèo” liên tục mấy ánh mắt sang.

Hàn Dung mỉm cười, “Náo nhiệt vậy? Trưa nay ăn lẩu à?”

Quý Diên không có ở đây, Hàn Dung chui vào bếp mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Lăng Phong hắng giọng nói: “Đêm hôm qua sau khi làm theo đề xuất của anh, tôi chọn một bộ truyện của Cát Gia Kỳ tên là “Cửa Chữ Thập” cho Tần Giai Đống xem, thực ra là cũng không phải cậu ta tự đọc mà là Nguyên Phi và Đinh Đinh thay phiên nhau đọc cho cậu ta nghe, đến khi trời sáng thì Tần Giai Đống đã chủ động nhận tội.”

Hàn Dung không đáp lại, đổ một ít sữa bò vào nồi, bật bếp lên.

Bạch Tâm Hoài cầm một bản báo cáo, không chút cảm xúc đọc: “Suy luận của cậu rất chính xác. Trong tiểu thuyết của Cát Gia Kỳ có khuynh hướng điều khiển những người có vấn đề về tinh thần, có thể dẫn bọn họ vào địa ngục hoặc mở một cánh cửa dẫn lên thiên đường.”

“Trước hết, chúng ta phải xác định, ở trong cùng một thế giới, những gì người có vấn đề tinh thần và tâm lý nhìn thấy sẽ không giống người bình thường. Ví dụ như một bông hoa hồng đỏ tươi đẹp, trong mắt người bệnh chỉ có hai màu đen trắng mà thôi. Cùng một đoạn nội dung đó nhưng ở trong mắt người đọc khác nhau, mang lại hiệu quả khác nhau.”

“Một số đoạn trong truyện ‘Cửa Chữ Thập’ có nội dung tích cực như ánh mặt trời, hướng về phía trước, đọc nhiều lần sẽ có cảm giác tâm lý, tinh thần được khai thông, làm cho người đọc cảm thấy thoải mái, thả lỏng. Nhưng ở trong một vài quyển tiểu thuyết khác, từ ngữ sử dụng rất u ám, đen tối, người bình thường phần nào cảm thấy khó chịu nhưng vẫn chấp nhận được. Còn trong mắt những người đọc mắc bệnh trầm cảm thì cảm giác khó chịu này sẽ bị phóng đại gấp trăm ngàn lần, thành một nỗi đau khổ cực kỳ lớn, lặp đi lặp lại nhiều đoạn như vậy sẽ dẫn người bệnh đi theo hướng cực đoan.”

Hàn Dung nhếch miệng cười châm chọc, “Đọc được mấy đoạn ‘thần khúc’ đã tự cho mình là Chúa Cứu Thế.”

Anh tắt bếp, đổ sữa bò ra ly, lại lôi Sách Gia ở trong túi áo khoác, đổ thức ăn cho mèo ra bát cho nó, nhàn nhạt nói: “Đó là lý do tôi rất ghét những bác sĩ học tâm lý và tâm thần. Bọn họ chỉ cần tùy tiện nói một câu đơn giản, làm một hành động đơn giản là có thể dễ dàng hủy hoại cuộc đời của một con người.”

“Bác sĩ nói cậu có bệnh vậy thì tức là cậu có bệnh, phản bác thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng.”

“Đôi khi chỉ muốn giết sạch lũ lang băm này đi.”

“Nhưng mà không thể làm vậy, không thể làm những chuyện vi phạm pháp luật.” Hàn Dung quay đầu ra phòng khách, mỉm cười, “Bởi vì tôi thích tự do hơn.”

Từ trước đến giờ nụ cười của Hàn Dung đều tràn ngập sắc xuân trên đôi mắt hoa đào, bây giờ trong ánh mắt lại mang theo một con dao sắc bén, như có thể đâm thủng người đối diện. Đinh Đinh và Nguyên Phi không nhịn được rùng mình.

Một lát sau, Đinh Đinh nói: “Tính tới bây giờ, cả năm vụ án giết người đều đã được phá, nhưng mà người đứng đằng sau thúc đẩy vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật như cũ.”

Nguyên Phi nói: “Vì chúng ta không có chứng cứ xác thực chứng minh Cát Gia Kỳ có tham gia vào những vụ án này, ở mặt luật pháp cũng chưa có quy định gì về việc ‘lợi dụng từ ngữ thôi miên người đọc’ cả.”

Lại lâm vào cục diện bế tắc, tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Dung, người kia nhướng mày nói: “Chuyện này đâu có liên quan tới tôi. Cậu ta nhìn là biết khó đối phó, tôi rảnh lắm à mà ôm cục phiền toái này vào người?” Hàn Dung uống sữa bò, liếm khóe miệng, nói thêm: “Nhưng thật ra tôi có thể đề xuất cho mọi người một phương hướng.”

“Tẩy não tinh thần, phạm tội có tổ chức, chụp chết lên đầu cậu ta một cái mũ dẫn dắt tà giáo, phải làm sao đảm bảo nửa đời sau cậu ta phải ngoan ngoãn ở trong tù học cách làm người.”

“Nhưng mà… điều này hẳn là thuộc về phạm vi của tổ truy quét mại dâm, tổ trọng án không thể can thiệp được nữa rồi.”

Hàn Dung nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. Vẻ mặt Lăng Phong cứng đờ, dẫn theo Nguyên Phi và Đinh Đinh đang gượng cười rời đi như một cơn gió lốc.

*

Cổ tháp Nam Ninh là một địa điểm tham quan nổi tiếng ở Hổ Thành. Chùa chiền trong núi có tổng cộng 81 cái, xây dựng theo chủ đề “vượt qua chín chín tám mốt kiếp nạn, tu thành chính quả”. Trên núi trồng rất nhiều ngô, hiện tại đang là cuối thu đầu đông, cây cối cũng nhuộm một màu lạnh lẽo nhưng lịch sự, tao nhã.

Hàn Dung cũng không biết tại sao mình lại có ý tưởng chạy tới đây. Mỗi một ngôi chùa hương khói thịnh vượng sẽ có một hồ ước nguyện, Nam Ninh cũng không ngoại lệ — có 81 cái hồ. Hàn Dung nhét Sách Gia vào trong túi áo khoác, đi thăm từng ngôi chùa, đến lúc đi xong hết cũng là 7 giờ tối, tới giờ đóng cửa.

Hàn Dung đứng nhìn cửa chùa trang nghiêm, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn vứt bỏ tất cả. Anh đứng thật lâu, cũng biết sư phụ của Lăng Phong ở cách đó không xa vẫn đang nhìn mình. Trên vai đối phương có một con mèo đen lười biếng.

Hàn Dung cười hỏi: “Đại sư, thầy nói xem tôi có thể xuất gia không?”

Hòa Trần trả lời: “Mẹ của cậu rất yêu cậu.”

Nụ cười trên mặt Hàn Dung vô thức thu lại, khóe miệng rũ xuống, cuối cùng biến thành mím môi, một đường thẳng tắp. Qua một lúc sau, anh mới nói: “Đúng vậy.”

“Tôi biết.” Hàn Dung nói thêm, “Mỗi chúng ta đều biết.”

Hòa Trần lẳng lặng chờ đợi, làm một người lắng nghe hoàn mỹ.

Hàn Dung nói: “Lúc mới come out, cha tôi chặt đứt toàn bộ nguồn kinh tế của tôi, hai cha con chiến tranh lạnh. Cách nửa học kỳ tôi sẽ về nhà thăm mẹ một lần. Mỗi lần như vậy bà ấy đều hỏi tôi có đủ tiền tiêu không. Bà ấy ăn mặc tiết kiệm, lén mở một tài khoản ngân hàng, trực tiếp đưa thẻ cho tôi, tôi nói không cần. Sau đó quay về trường học, lúc ở kí túc xá sắp xếp hành lý, tôi phát hiện bà ấy nhét vào tầng dưới cùng của vali một khoản tiền 5000 tệ.”

“Vào thời khắc bà xảy ra chuyện, tôi đã biết người yêu tôi nhất trên đời này đã không còn nữa rồi.”

“Trần Sanh có ngoại tình hay không thực ra không quan trọng, một người đàn ông mà thôi, có gì không buông xuống được. Tôi chỉ không thể chấp nhận được chuyện mẹ tôi qua đời lại là sự thật.”

“96 tiếng sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát không thể phá được án. Tôi canh giữ thi thể của bà, không cho bất kỳ ai tiếp cận, tôi làm khám nghiệm tâm lý tử thi cho bà, tôi phác họa chân dung tội phạm, nhưng làm cách nào cũng không thể kết luận được một hình ảnh hung thủ hoàn chỉnh. Ba tôi không muốn làm khó cảnh sát, đồng ý kết án. Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy cầu người không bằng cầu mình, cho nên, vào lúc bà ấy bị đẩy vào lò hỏa táng kia, tôi đã tạo ra được một phiên bản khác của chính mình, một nhân cách phản xã hội, một Hàn Dung hiểu biết về tâm lý tội phạm nhất. ‘Tôi’ mô phỏng cách gây án của hung thủ, cuối cùng cũng bắt được gã.”

“Nhưng mà có được gì đâu, mẹ tôi cũng không thể trở lại. Tôi biết trên đời này không còn người nào thật lòng yêu tôi như bà ấy nữa.”

“Về phần nhân cách phản xã hội Hàn Dung kia, ban đầu tôi và cậu ta còn có liên hệ với nhau. Tôi tạo ra cậu ta, cậu ta cảm nhận được sự tồn tại của tôi, năng lực học tập của cậu ta rất mạnh, nhân cách ngày càng trở nên độc lập, nuôi dã tâm bành trướng, dần dần muốn thay thế tôi, bắt đầu tìm cách lang thang ở những khu vực ranh giới màu xám.”

“Lúc đó tôi nghĩ, thôi thì mọi chuyện cũng xong hết rồi.”

“Nhưng mà… lúc mẹ sinh ra tôi, bị xuất huyết rất nhiều, suýt chút nữa mất mạng. Thầy cũng biết bác sĩ không bao giờ hỏi câu vô nhân đạo ‘giữ lớn hay giữ nhỏ’ kia, một khi xảy ra chuyện, bọn họ ưu tiên lựa chọn bảo vệ tính mạng cho sản phụ, nhưng mẹ tôi lại chủ động yêu cầu bọn họ bảo vệ tôi. Nghĩ đến việc bà ấy cực khổ mang thai gần mười tháng, lúc sinh nở lại bất chấp tính mạng của mình để tôi được sống, vậy thì sao tôi có thể dễ dàng tìm đến cái chết được đây? Nghĩ đến chuyện tên tiểu nhân Trần Sanh còn chưa chết thì tôi càng không thể chết được.”

“Ở một mức độ nào đó, Trần Sanh cũng rất đáng thương, bị một kẻ bệnh tâm thần như tôi muốn đồng quy vu tận. Tôi cũng hiểu nhiều năm qua tôi chán ghét gã, căm thù gã, hận không thể giết chết gã, đều là vì tôi đang giận chó đánh mèo, nhưng mà tôi cần một lý do, một lý do để tiếp tục sống trên đời này. Tôi không muốn sống, nhưng mẹ không cho tôi chết, vậy thì tôi không thể chết được.”

“Bây giờ, tôi nghĩ mẹ cũng không muốn tôi cắt đứt hương khói nhà họ Hàn, vì vậy tôi không thể xuất gia.”

“Đại sư, thầy xem bói có chuẩn hay không tôi không biết, nhưng tôi có thể xác định, thầy rất giỏi trong việc nhìn rõ nhân tâm.”

Hòa Trần chắp tay trước ngực, niệm “a di đà phật”, khuôn mặt hiền từ, “Sống gần núi hiểu tiếng chim, sống gần nước hiểu thói quen của cá, sống lâu hiểu lòng người.”

“Thật hiếm thấy.” Hàn Dung cười híp mắt, “Mọi người đều nói lòng người khó đoán, đại sư như một tấm gương sáng, nội công thâm hậu, không phải người bình thường. Tôi phải học tập thêm nhiều.”

Hòa Trần nghe ra trong lời nói của đối phương có ẩn ý, hỏi: “Học tập cái gì?”

Hàn Dung nháy mắt, nghịch ngợm nói: “Học cách làm một người ngốc.” Nói xong anh cười ha ha, mang theo Sách Gia đi xuống núi.

Hòa Trần chắp tay trước ngực, nhìn theo bóng lưng của Hàn Dung.

*** Hết chương 38
Bình Luận (0)
Comment