Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 39

Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Dung nữa, Hòa Trần đi vào trong chùa. Giữa sân bày một cái bàn đá, trên bàn đặt một cái di động, giao diện đang liên lạc. Hòa Trần lấy cái điện thoại trong túi áo mình ra, ấn ngắt, màn hình của cái điện thoại trên bàn cũng tối đi.

Lăng Phong đang ngồi ở ghế đá tán gẫu với Bạch Tâm Hoài, “Phân liệt tinh thần và phân liệt nhân cách rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào?”

“Bệnh nhân phân liệt tinh thần có cảm nhận thế giới xung quanh không giống người bình thường. Nói một cách khác, ở trong cùng một thế giới, trong mắt chúng ta là màu sắc sặc sỡ, trong mắt bọn họ chỉ có hai màu trắng đen. Trên cái sô pha này rõ ràng không có ai, nhưng bọn họ lại nhìn thấy có người hoặc đồ vật gì trên đó. Nói ngắn gọn, ‘cảm giác’ của bệnh nhân phân liệt tinh thần bị méo mó. Còn phân liệt nhân cách, ít nhất là phân ra thành hai nhân cách, thường là nhân cách mới nhận biết được nhân cách chủ, còn nhân cách chủ không cảm nhận được.”

“Vừa rồi những gì Hàn Dung nói chị cũng nghe thấy. Mẹ bị ngộ hại bất ngờ đã khiến anh ấy biến thành một chuyên gia phác họa chân dung tội phạm tam quan bất chính. Bọn họ có thể cảm nhận lẫn nhau, đây là vì sao?”

Bạch Tâm Hoài trả lời: “Có lẽ là vì nhân cách mới do nhân cách chủ cố ý phân liệt ra. Vì muốn ép buộc xuất hiện một nhân cách mới có những đặc điểm mà bản thân mình không có, Hàn Dung đã sử dụng một phương thức cực đoan nào đó, ví dụ như tự hại mình, tự sát.”

Lăng Phong phủ nhận: “Không thể. Kể từ lúc anh họ nói với tôi Hàn Dung bị bệnh, mỗi một Hàn Dung tôi nhìn thấy đều không có khuynh hướng này.”

Bạch Tâm Hoài: “Cũng có thể là tự thôi miên. Cậu nói hồi còn đi học, trình độ phân tích tâm lý tội phạm và phác họa chân dung tội phạm của Hàn Dung đã rất tốt, suy ra cậu ta đã có những nghiên cứu nhất định trong tâm lý học, biết một vài cách thôi miên cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà theo lý thuyết, xác suất thành công khi tự thôi miên là rất thấp.”

Lăng Phong: “Tôi tin anh ấy làm được, nhưng điều tôi hoang mang nhất hiện tại là Hàn Dung không chỉ có hai nhân cách. Ban đầu, anh ấy vì phá án mà cố ý thôi miên ra một chuyên gia phác họa chân dung tội phạm IQ cao, nhưng đừng quên đó lại là một nhân cách phản xã hội, không lúc nào không nghĩ tới việc phạm tội. Một thứ tồi tệ như vậy sao còn cho phép một nhân cách mới xuất hiện? Cậu ta muốn bá chiếm cơ thể Hàn Dung còn không kịp nữa là! Mà hung thủ giết hại mẹ anh ấy đã bị bắt về quy án, nhân cách chủ Hàn Dung không có lý do để thôi miên ra thêm những nhân cách khác nữa.”

Bạch Tâm Hoài: “Có thể là một đường rẽ trong quá trình tự thôi miên, cũng có thể là sử dụng sai cách, làm cho cậu ta từ hai nhân cách biến thành đa nhân cách.”

“Cái này chị nói rất có lý. Lúc tôi tới gặp anh ấy, ở bệnh viện đã đổi qua không ít bác sĩ chủ trị rồi, nói không chừng trong số đó có một người là lang băm, mắc lỗi trong khi chữa trị.” Lăng Phong lắc đầu, “Nhưng mà tại sao anh ấy lại biến thành từ phân liệt đa nhân cách thành phân liệt tinh thần?”

Bạch Tâm Hoài: “Đặt giả thiết mỗi nhân cách đều muốn cướp đoạt quyền sử dụng thân thể, có phải là mỗi ngày cậu ta đều có thể nghe thấy những âm thanh khác nhau trong đầu mình? Thời gian kéo dài, thể xác và tinh thần suy nhược, nếu không được chữa trị hợp lý, kịp thời ngăn chặn thì sợ là tinh thần sẽ sụp đổ mất.”

“Chuyện đáng mừng là dưới sự nỗ lực của bác sĩ Quý Diên, Hàn Dung không bị phân liệt tinh thần nữa. Nếu vậy thì có phải một ngày nào đó nhân cách phân liệt cũng sẽ được chữa khỏi?”

“Nếu cậu tin tưởng tôi thì tôi có thể chẩn bệnh cho cậu ta một lần.”

Lăng Phong: “Tôi có khi nào không tin tưởng chị đâu, nhưng cũng phải xem anh ấy có nguyện ý để chị xem bệnh không! Lần trước chị cũng nghe anh ấy nói rồi mà, anh ấy rất ghét những bác sĩ tâm lý. Tôi còn đang không rõ rốt cuộc nhân cách mới này có tính cách như thế nào…”

“Hôm nay cậu ta tới bái Phật, mang lòng từ bi chăng?”

Lăng Phong không đáp, hỏi Hòa Trần: “Sư phụ, thầy thấy thế nào?”

Lúc này, có một con chuột xám chạy từ trong thiền đường ra, một cái bóng màu đen lập tức chạy vút theo, chẳng mấy chốc đã bắt được. Con mèo đen yên lặng rỉ ra vài giọt nước mắt, sau đó vờn chết con chuột. Hòa Trần nhìn xong, mỉm cười nói: “Tiểu sư thúc của con đã trả lời rồi.”

Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, “Mèo khóc chuột, giả từ bi. Nhìn cách anh ấy phân tích vụ án, nói có sách mách có chứng, nhưng cũng không có tinh thần chính nghĩa muốn phơi bày tội ác ra ánh sáng, chẳng lẽ lại là một kẻ xấu có IQ cao?”

Hòa Trần nhắm mắt lại, bắt đầu niệm kinh.

Lăng Phong cười nói: “Mẹ con có hai túi măng tự phơi khô, con có mang tới cho thầy, không tìm thấy thầy nên gọi điện thoại, không ngờ lại trùng hợp, đúng lúc thầy gặp Hàn Dung, thành ra con cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Sư phụ, tiễn Phật tiễn tới tận Tây Thiên, giúp người giúp tới cùng. Hay là vầy đi, thầy tính cho con một quẻ, tính thử xem Hàn Dung đang yên đang lành sao lại biến thành như vậy?”

Hòa Trần nói: “Không cần thiết phải xem bói. Cậu ta trời sinh có một đôi mắt đào hoa, đa tình giấu đao, vô tình gây duyên nợ khắp nơi, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Thầy đưa cho con quyển ‘Tương Nhân Thuật’, trong đó viết rất rõ ràng, con chưa đọc à?”

Lăng Phong vừa đứng lên vừa nói: “Đơn vị có việc gấp, con đi trước đây, lúc khác lại đến thăm thầy.”

“Tiểu tử thúi, chắc chắn là chưa đọc!”

“Làm gì có thời gian! Con bận đến mức sắp đột tử!”

“Phi phi phi! Không biết kiêng kỵ gì cả!” Hòa Trần phỉ nhổ ba lần, cạn lời lắc đầu.

Lăng Phong không hề nói dối, mặc dù Tần Giai Đống đã nhận tội nhưng cậu ta vẫn chưa kết thúc những ngày tháng phải tăng ca. Tổ trọng án liên tục phá được năm vụ án có tình tiết giết người ác liệt, không làm dư luận dậy sóng, giữ gìn trật tự xã hội ổn định, an toàn của người dân được đảm bảo, chấn động không ít tới các cơ quan có liên quan ở thành phố Tuyết Châu. Ban lãnh đạo muốn rèn sắt khi còn nóng, yêu cầu Lăng Phong viết một bản báo cáo đầy đủ chi tiết để báo cáo lên cấp trên, nhưng bởi vì liên quan đến “liệu pháp từ ngữ” của Cát Gia Kỳ nên chứng cứ không đủ, nhất thời Lăng Phong không thể hạ bút. Đỉnh đầu vất vả lắm mới mọc được mấy cọng tóc tơ, bây giờ cũng lại bị cào sạch.

Lúc này, ở bộ đàm truyền tới thông báo của bảo vệ ở cổng, “Đội trưởng Lăng, Hàn Dung tới.”

Lăng Phong nghĩ đến gì đó, vội vàng nói: “Bảo anh ấy vào đi!”

Không bao lâu sau, ở hành lang truyền đến tiếng bước chân thong thả của Hàn Dung, đi một lát đã tới văn phòng. Hàn Dung mỉm cười chào hỏi, “Cảnh sát Lăng, cậu đang bận à?”

Lăng Phong đáp: “Đúng vậy, viết báo cáo, đầu trọc lốc rồi! Đúng rồi, tôi nhớ hồi còn đi học tay nghề viết luận văn của anh rất tốt…”

Hàn Dung cắt ngang, “Làm sao? Muốn tôi làm tay chân cho cậu à?”

“Anh không tới hỗ trợ thì buổi tối này tới Cục cảnh sát làm gì? Uống trà à?”

“Đi dạo tiêu thực sau khi ăn xong.”

“Một bữa cơm cần đi 10km? Anh ăn Mãn Hán Toàn Tịch hả?”

“Cậu đoán xem.”

Hai người nói chuyện phiếm linh tinh, Hàn Dung hỏi một ít về tiến triển vụ án của Cát Gia Kỳ, thật sự uống xong một ly hồng trà rồi đứng dậy cáo từ. Lăng Phong tiếp tục phấn đấu, mãi đến ba giờ sáng mới viết được một phần tư báo cáo, mắt thấy ngày nộp sắp tới gần, cậu ta bất đắc dĩ rút điện thoại ra bấm gọi cho một người.

“Anh họ, giang hồ cấp cứu! Em muốn viết một bản báo cáo tổng kết vụ án nộp cho cấp trên, bên chỗ anh có cao nhân nào chỉ điểm cho em vài đường không? Ban nãy Hàn Dung tới đây, em định nhờ anh ấy nhưng không ngờ bị anh ấy từ chối.”

Trong di động truyền ra tiếng cười, “Em cũng nhanh quên thế à? Hàn Dung thì sao viết nổi báo cáo hả? Cậu ấy là loại hình cao thủ nghiêng về thực chiến, người phụ trách sửa lỗi quy nạp và trình bày luận chứng cho cậu ấy là anh này!”

Lăng Phong vỗ trán, “Đúng nhỉ? Dạo này em bận quá, ký ức lộn xộn hết. Ơ, có người gọi điện cho em, không nói với anh nữa, cúp đây.” Lăng Phong chuyển cuộc gọi, “Alo, bác sĩ Quý? Chuyện gì vậy? À… Hàn Dung có tới Cục cảnh sát, nhưng không nói là làm gì…”

Lăng Phong lải nhải như đang truyền lại di ngôn, nói suốt hồi lâu, chờ bên kia cúp điện thoại, cậu ta vừa định tiến vào trạng thái tách biệt với thế gian, tiếp tục viết báo cáo thì lại bị tiếng bước chân ở hành lang gây chú ý.

Lần này người đi vào là Bạch Tâm Hoài, trong tay cô cầm một quyển sách mới mượn ở thư viện mở 24/24 giờ. Lăng Phong liếc mắt nhìn thử, quyển sách tên là “24 phương pháp thôi miên”.

“Có cái nào kiểu bị thôi miên trong vô thức không?”

Bạch Tâm Hoài đáp: “Có một loại thôi miên bằng giấc mơ, thông qua một số loại thuốc đặc thù đưa bệnh nhân đi vào giấc ngủ rồi mới tiến hành. Phương pháp này rất khó thực hiện, nhưng rất dễ thu được kết quả, bởi vì người bị thôi miên sau khi tỉnh lại sẽ cho rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo. Thông thường, những người sử dụng phương pháp này được gọi là “chuyên gia chế tạo giấc mơ” (dệt mộng sư), bọn họ hoàn toàn kiểm soát được những cảnh tượng trong mơ.”

“Chuyên gia chế tạo giấc mơ? Bác sĩ thông thạo kỹ thuật này hẳn là rất ít? Không biết hiện nay đang có được bao nhiêu người…”

Bạch Tâm Hoài gật đầu, “Số lượng quả thực rất ít. Phương pháp thôi miên này cũng không được ủng hộ, vì nguyên nhân ra đời ban đầu của nó không phải là trị liệu mà là thay đổi. Nói đơn giản, một người bình thường hướng nội nhút nhát, nhưng ở trong giấc mơ sẽ hóa thành một siêu nhân, làm tất cả được những chuyện muốn làm. Cảnh thôi miên trong mơ có thể khiến một người nhút nhát dám ra chiến trường, cũng có thể biến một người tốt thành một tên tội phạm tam quan bất chính. Trước mắt, thái độ của chính phủ đối với ‘người chế tạo giấc mơ’ này không tốt lắm, cũng không cổ vũ, cho nên tất cả mới chỉ dừng ở giai đoạn lý luận.”

“Viết một luận văn nhỏ thôi cũng đủ mệt lắm rồi, tôi còn phải viết hẳn một bài dài!”

“Tác giả của một quyển sách học thuật viết về cách kiểm soát giấc mơ được xuất bản đầu tiên trong nước cậu cũng có quen đó.”

Lăng Phong hiếu kỳ nói: “Là ai vậy?”

“Quý Diên.”

*

Hàn Dung đi dạo ở bên ngoài một vòng rồi mới trở về chung cư. Quý Diên đang ngồi ở sô pha xem TV, vẫn là bộ phim truyền hình của em họ hắn làm diễn viên chính – “Người yêu cố chấp của tôi”, trên bàn là mấy món ăn nguội ngắt, một miếng cũng chưa động vào.

Hàn Dung đi thẳng xuống phòng bếp, mở tủ lạnh tìm sữa bò.

Quý Diên quay sang, nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, bỗng mở miệng nói: “Anh nói dối. Rõ ràng chính anh cũng không có được toàn bộ ký ức của Hàn Dung.”

Động tác rót sữa của Hàn Dung khựng lại, mày hơi nhíu, sau đó cười nói: “Sao cậu biết? Xếp người theo dõi tôi à? Chắc sẽ không tiết lộ cho tôi biết đó là ai đâu nhỉ?” Hàn Dung hào phóng thừa nhận, “Không sai, tôi lừa cậu. Làm sao? Biết tôi không uy hiếp được cậu nên muốn giết hết những Hàn Dung khác, kể cả tôi sao?”

Quý Diên nói: “Tôi chỉ muốn giúp anh ấy sống sót.”

“Miệng đàn ông toàn những lời giả dối. Trình độ này của cậu lừa tên nhóc ngây thơ kia còn được, muốn lừa tôi thì mơ đi.” Hàn Dung xoay người tìm kiếm, cầm con dao gọt hoa quả lên, đặt lưỡi dao sắc bén vào cổ tay phải.

Hàn Dung cười càng tươi hơn, “Đừng nghĩ tới việc kiểm soát tôi nữa, trước khi cậu ra tay trị liệu tôi sẽ giết cậu ta, cùng lắm thì đồng quy vu tận, dù sao tôi cũng chẳng đau lòng.”

Quý Diên tránh ánh mắt của đối phương, mở nhỏ âm lượng TV xuống, bộ dạng như không có chuyện gì quan trọng, bình tĩnh nói: “Đi ngủ sớm đi, chú ý nghỉ ngơi đầy đủ.”

*** Hết chương 39
Bình Luận (0)
Comment