Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 60

Bảy giờ, Tạ Kỳ Chi bị tiếng đóng cửa bên ngoài làm tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy, ngáp một cái ngái ngủ, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Ứng Hoài cầm một ly nước lọc đi vào, nói: “Tỉnh rồi à?”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, ngơ ngác nhận lấy chiếc ly thủy tinh hắn đưa, ngửa đầu uống ừng ực một hơi, rồi mới hỏi: “Anh chưa đi à? Sao vẫn còn ở đây?”

Ứng Hoài nhận lấy chiếc ly rỗng, trả lời không liên quan lắm: “Tối qua, anh vẫn luôn nghĩ một chuyện.”

Tạ Kỳ Chi hỏi: “Chuyện gì?”

Ứng Hoài cười một chút, nói: “Anh vẫn luôn nghĩ, dùng chăn cuộn em lại rồi trộm về, em có khóc không.”

Hắn cúi mắt nhìn Tạ Kỳ Chi, như đang đợi phản ứng của cậu.

Tạ Kỳ Chi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn lại trêu đùa mình, lộ ra ánh mắt không tin tưởng: “Đây là tầng 23 đấy nhé.”

Vẻ mặt Ứng Hoài lại không chút thay đổi: “Vậy thì sao?”

Biểu cảm bình thản cứ như đang nói “Tầng 23 cao lắm sao? Đâu phải tầng 123”.

Tạ Kỳ Chi không tin: “Anh bế em thử xem, bây giờ em không chỉ có 50 cân đâu.”

Cậu đứng bên mép giường, đợi Ứng Hoài đi tới, liền tiến lên, ôm chặt cổ Ứng Hoài như một con gấu túi, bám lấy người hắn.

Ứng Hoài một tay đỡ lấy đùi cậu, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, vững vàng đến nhà ăn.

Trời bên ngoài đã sáng được một lúc rồi, nhưng ánh sáng lại có chút mờ ảo. Rèm cửa lưới ở ban công đã kéo sang một bên, nhưng lại không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ, chỉ có một màn sương trắng mịt mờ.

Hôm nay là một ngày sương mù dày đặc.

Tạ Kỳ Chi nghiêng đầu, lúc này mới nhận ra Ứng Hoài đang mặc một chiếc áo khoác bóng chày, không phải bộ đồ của tối qua.

Xem ra hắn không ở lại đây cả đêm, mà đã lặng lẽ về nhà một chuyến, lặng lẽ hỏi được mật khẩu khóa cửa, rồi lại lặng lẽ quay trở lại.

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, mái tóc mềm cọ vào vành tai Ứng Hoài, hỏi hắn: “Em nặng không?”

Ứng Hoài bật cười hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

Tạ Kỳ Chi nói: “Em nghĩ cũng tạm.”

Nặng hơn hai cân so với hồi trước kỳ thi đại học đấy.

“Cũng tạm?” Ứng Hoài đặt chiếc ly thủy tinh rỗng lên tủ đựng đồ ăn, đỡ eo Tạ Kỳ Chi, nhấc lên nhấc xuống. “Dì giúp việc mà anh trai em mời nấu cơm khó ăn lắm sao? Cơm mỗi ngày em ăn đều chạy đi đâu hết rồi?”

Lần cuối cùng Tạ Kỳ Chi được ai đó nhấc lên như vậy là chuyện của hơn mười năm trước rồi. Cậu vội vàng túm lấy cánh tay mạnh mẽ của Ứng Hoài, có chút ngượng ngùng.

Đôi mắt xám xanh chớp chớp, má ửng lên một chút hồng nhạt, nhưng vẫn kiên quyết bênh vực dì giúp việc: “Không khó ăn, anh đừng nói dì như vậy.”

Ứng Hoài nhìn chằm chằm cậu: “Anh đang nói em đấy, không có ai giám sát thì không chịu ăn cơm đàng hoàng à?”

“Em không có.” Tạ Kỳ Chi nhìn thẳng vào mắt hắn hai giây, rồi lại nhìn đi chỗ khác: “Em chỉ là hấp thụ kém mà thôi.”

Ứng Hoài xoa xoa sau gáy cậu, không hỏi thêm nữa, nhưng cũng không đặt cậu xuống.

Tạ Kỳ Chi cũng không yêu cầu Ứng Hoài đặt mình xuống.

Cậu vẫn còn đang đi chân trần, không muốn cứ thế giẫm trên sàn nhà, nhưng nguyên nhân chính thực ra là cậu thích sự tiếp xúc thân thể thế này, nó khiến cho mối quan hệ của họ trông thật thân mật… Lần tiếp theo Ứng Hoài bế cậu không biết là khi nào nữa.

Tạ Kỳ Chi mặc bộ đồ ngủ hình gấu, an tâm thoải mái nằm trong vòng tay ấm áp của Ứng Hoài.

Một lát sau, cậu đột nhiên buông tay đang ôm cổ Ứng Hoài ra, bưng lấy mặt hắn, không hề báo trước hôn một cái lên môi hắn, sau đó rất nhanh rời đi.

“Làm gì thế?” Ứng Hoài nhìn đôi mắt bất giác cong lên của Tạ Kỳ Chi, trông giống như một con cáo nhỏ vừa thực hiện thành công trò tinh quái.

Giờ đây tâm trạng cậu chắc hẳn đã tốt hơn nhiều rồi, nên mới có thể cười đẹp đến vậy.

Ứng Hoài im lặng một lúc, không nói được lời trách mắng nào, chỉ hỏi một câu không nặng không nhẹ: “Mới sáng sớm đã sàm sỡ anh?”

Tạ Kỳ Chi lý lẽ hùng hồn nói: “Hôn bạn trai của em, không được à?”

Ứng Hoài nhìn cậu hỏi: “Ai là bạn trai em?”

“Anh.” Tạ Kỳ Chi nhắc nhở hắn, “Anh đã đồng ý với em rồi, đến giờ vẫn chưa qua 24 giờ đâu.”

“Được rồi.” Ứng Hoài đổi tư thế, đỡ lấy khuỷu chân cậu rồi đặt cậu lên ghế: “Bạn trai, ăn xong bữa sáng anh đưa em đi học.”

Tạ Kỳ Chi khoanh chân ngồi trên ghế nói: “Dép của em.”

“Đã nhận lệnh.” Ứng Hoài đi về phía phòng ngủ của cậu, nói: “Bạn trai.”

Vừa lên chiếc Bentley của Ứng Hoài, Tạ Kỳ Chi ngồi ở ghế phụ, vẫn hăm hở yêu cầu hắn phối hợp chơi trò “Một ngày làm bạn trai” với mình.

“Thắt dây an toàn.” Ứng Hoài nghiêng người qua giúp cậu cài, nhìn cậu một cách khó hiểu: “Em phấn khích cái gì vậy?”

Tạ Kỳ Chi mắt sáng rực hỏi: “Anh có thích em không?”

Bị cậu hành hạ cả buổi sáng, Ứng Hoài không hề phản kháng nói: “Có thích.”

Tạ Kỳ Chi: “Có yêu em không?”

Ứng Hoài vừa khởi động xe vừa nói: “Có yêu.”

Tạ Kỳ Chi: “Vậy nếu có người khác giống em, yêu cầu anh làm bạn trai của hắn một ngày, anh sẽ đồng ý sao?”

Ứng Hoài: “Anh sẽ đánh bẹp hắn.”

Tạ Kỳ Chi vô cùng hài lòng với câu trả lời của đối phương: “Không sai, chỉ có em là độc nhất vô nhị.”

Cậu quay đầu lại, nói với Ứng Hoài: “Hay là thế này nhé, từ giờ về sau, anh cứ tiếp tục làm bạn trai của em, còn em thì lại làm Kỳ Kỳ của anh. Chúng ta ai lo việc nấy, anh cũng không cần chịu trách nhiệm gì với em, như vậy cả hai đều vui vẻ!”

Ứng Hoài: “…”

Hắn im lặng một lát, nhìn thẳng về phía trước rồi nói: “Anh thì không sao, nhưng em định nói cho anh trai em biết à?”

Lần này, đến lượt Tạ Kỳ Chi im lặng.

Cậu cố ý làm ra vẻ suy tư, nhìn ra ngoài cửa sổ, lảng tránh câu hỏi.

Ứng Hoài lại không buông tha cho cậu, hỏi tiếp: “Khi anh trai em bay về để giết anh, em sẽ giúp cậu ấy hay giúp anh?”

Tạ Kỳ Chi: “…” Đúng là một câu hỏi đầy sắc bén!

“Thế nên, Kỳ Kỳ,” nhân lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Ứng Hoài xoa đầu cậu một cái, hiếm khi nghiêm túc nói, “Tình cảm không phải là chuyện trẻ con như vậy, em không thể biến anh thành một người vừa hưởng thụ những điều tốt đẹp từ em, lại vừa không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào. Anh không phải loại người như thế.”

Tạ Kỳ Chi không vui khi phải nghe bất cứ câu trả lời nào khác ngoài “Yes, I do”. Cậu quay mặt đi, “ồ” một tiếng đầy chán nản.

Một lúc sau, cậu đột nhiên cất lời, hỏi một câu kỳ quặc: “Anh hưởng thụ điều tốt đẹp gì ở em?”

Ứng Hoài: “…”

Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, quan sát vẻ mặt không lộ ra chút sơ hở nào của hắn, rồi lại hỏi: “Vậy nên anh trông có vẻ như đang chiều theo trò đùa của em, nhưng thật ra trong lòng cũng khá hưởng thụ đúng không?”

Ứng Hoài: “…”

Tạ Kỳ Chi “chậc” một tiếng, bình luận: “Đúng là người đàn ông khẩu thị tâm phi.”

Ứng Hoài: “…”

Tạ Kỳ Chi tiếp tục: “Cứng miệng thật đấy.”

Ứng Hoài: “… Sắp được rồi.”

Tạ Kỳ Chi làm ngơ, bắt chéo chân, một tay chống cằm, làm ra một tư thế vô cùng tự tin, nói: “Anh sớm muộn gì cũng sẽ yêu em thôi, Ứng Hoài ca ca.”

Ứng Hoài cuối cùng cũng nhận ra cậu chỉ đang diễn sâu và chơi tới bến, không còn tiếp lời để làm bệ phóng cho cậu nữa, chỉ chuyên tâm đóng tròn vai bạn trai tài xế lạnh lùng ít nói, đưa Tạ Kỳ Chi đến cổng trường Đại học Tây Minh.

Tạ Kỳ Chi ôm sách xuống xe, đi vòng qua đầu xe, còn chưa kịp gõ cửa kính, thì cửa sổ xe đã tự động hạ xuống.

Cậu cúi người nhìn Ứng Hoài ở bên trong, cười híp mắt nói: “Em tan học lúc 5 giờ chiều, nếu hôm nay anh không bận gì, đến đón em nhé.”

Ứng Hoài đồng ý.

5 giờ chiều, Triển Tín Giai và Vưu Nhiên nói muốn ra ngoài ăn lẩu Haidilao, Tạ Kỳ Chi không đi cùng, nhưng vẫn cùng Vưu Nhiên đợi Triển Tín Giai để xuống lầu, ba người cùng nhau ra cổng trường.

Vừa đi ngang qua đài phun nước ở cổng phía đông, một nhóm sinh viên không có tiết học buổi chiều từ bên ngoài đi vào, ríu rít trò chuyện gì đó.

Họ loáng thoáng nghe được vài câu bàn tán, nói rằng ở cổng trường có một anh đẹp trai cực phẩm, trong lòng Tạ Kỳ Chi khẽ động.

“Trường mình thì có thể có trai đẹp gì chứ?” Triển Tín Giai vô cùng nghi ngờ, “Để tớ xem thử.”

Vưu Nhiên có cùng quan điểm với cô ấy, vén tóc mái: “Có đẹp trai bằng tớ không?”

Ba người với mục đích khác nhau, đều bước nhanh hơn.

Ứng Hoài quả nhiên đang đợi ở ngoài, hắn tựa vào chiếc Bentley màu đen, cúi đầu nghịch điện thoại.

Hôm nay là một ngày trời âm u với chất lượng ánh sáng rất tệ, nhưng hắn lại không hề trông xám xịt chút nào, giống như đang phát sáng, thu hút ánh mắt của mọi người.

Từ góc nhìn của ba người, hắn cao lớn nổi bật giữa đám đông, đôi chân đặc biệt dài. Rõ ràng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nhưng khí chất của một đại soái ca vẫn tỏa ra ngùn ngụt.

Lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi cảm thấy, chiếc Bentley màu đen phía sau hắn trông ngầu đến vậy, hóa ra là vì thiếu đi chủ xe làm người mẫu.

Trong ký ức của cậu, người hay dựa vào vẻ đẹp để v* v*n ong bướm thường là anh trai, còn Ứng Hoài thì có nhiệm vụ đứng phía sau phát ra tín hiệu không kiên nhẫn, bảo anh ấy thu liễm một chút, đừng có bán sắc nữa.

Hồi đó còn chê bai anh trai, thế mà giờ đây khi bản thân khoe khoang thì cũng chẳng thu liễm chút nào.

Tạ Kỳ Chi nhìn Ứng Hoài ở phía xa, đột nhiên nhớ ra đã từng hỏi Vưu Nhiên và Triển Tín Giai rằng, tại sao họ vẫn kiên quyết làm bạn với mình, trong khi có rất nhiều bạn cùng phòng và bạn cùng lớp tiếp xúc với họ nhiều hơn.

Có phải vì đã phát hiện ra trái tim kiên cường, dũng cảm và lương thiện được giấu dưới vẻ ngoài ốm yếu của mình không?

Triển Tín Giai nói: “Bởi vì cậu lớn lên trông đẹp trai.”

Vưu Nhiên nói: “Thật sự rất đẹp trai.”

Triển Tín Giai: “Cậu có hiểu cái cảm giác hãnh diện khi người mà cả trường đều lén nhìn lại là bạn mình, mà chỉ cần tớ gọi một tiếng, cậu sẽ giống như một chú cún con vui vẻ chạy tới không?”

Vưu Nhiên nói: “Thật sự rất sướng.”

Giờ đây, Tạ Kỳ Chi cảm thấy mình có thể hiểu được rồi, đó chính là: Dung mạo của Ứng Hoài, vinh quang của Kỳ Kỳ!

Vưu Nhiên huých vào cánh tay Triển Tín Giai, vừa định nhắc nhở, anh đẹp trai này tớ từng gặp rồi, là anh trai của Tạ Kỳ Chi.

Liền nhìn thấy Tạ Kỳ Chi cứ như một chú chim nhỏ hân hoan, không thèm chào hỏi một tiếng nào, đã chạy thẳng tới chỗ anh đẹp trai ở phía xa, không chút e ngại nhào vào lòng hắn.

Bình Luận (0)
Comment