Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 61

Trên đường về, nhóm chat bốn người liên tục ting ting những tin nhắn.

Vưu Nhiên: 【@Tạ Kỳ Chi lần trước cậu lừa tớ đó là anh trai! Cậu gọi cái này là anh trai á???】

Vưu Nhiên: 【Tối qua lúc like bài đăng trên vòng bạn bè của cậu, tớ còn tưởng chỉ là chúc mừng sinh nhật đơn thuần, hóa ra là công khai à?】

Triển Tín Giai:【Cậu biết cái gì, cái này gọi là ban đầu là anh trai tôi, sau đó thành bạn trai tôi, cuối cùng là ông xã tôi.】

Tạ Kỳ Chi:【Không phải mà】

Vưu Nhiên:【Không phải là anh trai cậu hay không phải là bạn trai cậu?】

Triển Tín Giai:【Hay là sẽ không trở thành chồng cậu?】

Tạ Kỳ Chi:【Là anh trai, hôm nay là bạn trai tớ, ngày mai thì không biết nha~】

Vưu Nhiên:【Ngày mai thì không biết nha~】

Triển Tín Giai:【Ngày mai thì không biết nha~】

Tạ Kỳ Chi:【Icon ôm mặt】

Avatar mèo cam đã lâu không thấy lại bất ngờ xuất hiện, hỏi một câu không đầu không đuôi: 【Cậu và anh trai có quan hệ kiểu đó à?】

Tạ Kỳ Chi:【Ừm đúng rồi】

Mèo cam:【Icon muốn nói lại thôi】

Mèo cam:【Thôi bỏ đi, vẫn là mấy người thành phố chơi bạo quá】

Tạ Kỳ Chi:【Hả?】

Lý Dập lại không nói thêm gì nữa, Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng thầm nghĩ chơi bời chỗ nào chứ?

Cậu tìm lại tấm ảnh hôm qua xem, vì mất điện nên ánh sáng rất mờ ảo, vài ngọn đèn nhỏ phát ra quầng sáng vàng vọt, dịu dàng chiếu lên bánh kem, bàn trà và tấm standee, cũng chiếu vào nụ cười cong cong của hai người.

Thật ấm cúng mà, ngay cả tay còn chưa nắm, Lý Dập đúng là chưa thấy việc đời nhiều.

Đã một thời gian không nghe tin tức của hắn, Tạ Kỳ Chi chủ động bắt chuyện, hỏi:【Gần đây thế nào? Anh vẫn ở Tùng Thành à?】

Vài phút trôi qua, Lý Dập vẫn không trả lời cậu.

Tạ Kỳ Chi bấm vào vòng bạn bè của hắn, dưới một đường kẻ xám là một khoảng trống. Vưu Nhiên không phải từng nói thấy video Lý Dập chơi guitar trên vòng bạn bè sao?

Vậy có nghĩa là hắn không cài đặt “chỉ hiển thị trong ba ngày”…

Vậy là mình bị cậu ta ẩn vòng bạn bè rồi à?

Thảo nào không like bài của mình, đến cả vòng bạn bè của cậu hắn cũng không xem.

Vậy anh trai mà hắn nghĩ là ai?

Không lẽ là… anh trai ruột của hắn, anh trai của mình chứ?

Trong mắt Lý Dập, cậu trở thành chị dâu rồi sao???

Chiếc Bentley lái vào khu chung cư, Ứng Hoài dừng xe ở dưới tòa nhà, nghiêng người nhìn Tạ Kỳ Chi.

Tạ Kỳ Chi hoàn toàn không hay biết, vẫn cau mày nhìn màn hình điện thoại, như thể đang suy nghĩ một bài toán khó mang tầm cỡ thế giới.

Ứng Hoài ngồi trên ghế lái, bật cười nhìn cậu cúi đầu gõ lách cách, đến mũi cũng nhăn lại, không biết đang cãi nhau với ai.

Lại vài phút trôi qua, sự chú ý của Tạ Kỳ Chi vẫn dính chặt vào điện thoại, rốt cuộc đang nói chuyện gì mà nhập tâm đến thế?

Ứng Hoài không còn kiên nhẫn nữa, cúi mắt liếc nhìn màn hình, xem rốt cuộc cậu đang trò chuyện với ai. Hắn nghiêng người giúp Tạ Kỳ Chi lấy sách vở ở ghế sau, tiện tay xoa đầu cậu, không vui hỏi: “Tới nơi rồi, em muốn anh trải thảm đỏ mời em xuống à?”

Tạ Kỳ Chi nhận lấy sách, ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài một lát, trong mắt ánh lên ý cười, rất tự nhiên ngửa mặt lên, “chụt” một cái lên má hắn.

Ứng Hoài sững lại, hàng mi dài khẽ cụp xuống nhìn cậu.

Tạ Kỳ Chi lại quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút bâng khuâng: “Trời sắp tối rồi.”

Ứng Hoài biết cậu đang nghĩ gì, xoa xoa mái tóc mềm trắng muốt của người bên cạnh, hỏi: “Luyến tiếc rồi à? Vậy có muốn về với anh không?”

Tạ Kỳ Chi lại kiên định lắc đầu: “Không đâu.”

Ứng Hoài hỏi: “Tại sao?”

Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như đá obsidian của hắn, nghiêm túc nói: “Đợi đến khi em hôn anh, mà anh không xem đó chỉ là trò đùa cùng em nữa, em sẽ dọn về.”

黑曜石: hắc diệu thạch, tức đá obsidian, một loại đá núi lửa có màu đen bóng, trong sáng, ánh lên như gương.

Ứng Hoài nhìn cậu: “Không phải là do em quyết định sao?”

“Đúng vậy, là em quyết định.” Tạ Kỳ Chi đẩy cửa xuống xe, qua lớp kính cửa sổ vẫy tay với hắn: “Ứng Hoài ca ca, anh có yêu em hay không, em có thể nhìn ra được.”

Buổi tối, Tạ Kỳ Chi nghe thấy tiếng con mèo mập kêu meo meo cào cửa, vì sợ để nó vào sẽ cào hỏng tấm standee của anh trai, cậu liền đeo khẩu trang ra ngoài chơi với nó một lúc.

Đến khi Lâm tỷ tăng ca về, cô ôm con mèo béo về với vẻ mặt áy náy.

Tạ Kỳ Chi đang định đi, thì bị cô gọi lại: “Kỳ Kỳ.”

Tạ Kỳ Chi quay người, nghe Lâm Kiến Thiện nói với mình: “Chúc mừng sinh nhật em nhé. Chúc muộn một ngày rồi, hôm qua còn để em ở trong căn nhà mất điện cả đêm… Em không thấy khó chịu chứ?”

Tạ Kỳ Chi lắc đầu, trước tiên cảm ơn sự quan tâm của cô, sau đó nói: “Ứng Hoài ca ca qua ở cùng em, em đã có một sinh nhật khá vui.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Kiến Thiện đáp, “Hôm nay muộn quá rồi, tối mai sang nhà chị ăn cơm nhé, chị sẽ nấu canh gà hầm nấm cho em.”

Lâm tỷ rất giỏi nấu các món canh, Tạ Kỳ Chi không muốn từ chối và cũng không từ chối, nhận lời ngay tắp lự.

Về nhà tắm lại lần nữa, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, cậu mới nhận được tin nhắn trả lời của Lý Dập.

Tên này lại tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện mình hiểu lầm, ngược lại còn trách Tạ Kỳ Chi tâm tư dơ bẩn nghĩ ngợi linh tinh.

Tạ Kỳ Chi im lặng một lát, cảm thấy Lý Dập giống như một cá thể đột biến tổng hợp giữa anh trai và Ứng Hoài, một tên cứng miệng, nghĩ nhiều, lại còn kỳ thị người đồng tính.

Tạ Kỳ Chi sợ bản thân lại vô tình chạm vào dây thần kinh kỳ thị đồng tính tinh tế và nhạy cảm của gã trai thẳng, liền không nhắc đến chuyện này nữa, hỏi hắn: 【Gần đây anh bận lắm à?】

Lý Dập: 【Bận đi làm】

Tạ Kỳ Chi liếc nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, không kìm được hỏi: 【Bây giờ?】

Lý Dập: 【Ca đêm】

Tạ Kỳ Chi: 【Anh trai không phải đã nói là cho anh tiền tiêu vặt rồi sao? Dùng hết nhanh thế?】

Lý Dập:【Không phải, chẳng lẽ bọn nhóc nhà giàu các cậu chỉ biết tiêu mà không biết kiếm à?】

Lý Dập:【Cậu không hiểu đạo lý ngồi ăn núi cũng lở sao?】

Tạ Kỳ Chi: 【… À】

Lý Dập:【Làm gì?】

Tạ Kỳ Chi:【Không có gì, chỉ là bị ánh hào quang cao thượng của nhân tính nơi anh làm lóa mắt thôi.】

Lý Dập:【Thần kinh】

Tạ Kỳ Chi:【Sao bố mẹ lại đồng ý cho anh ra ngoài làm việc thế? Không ép anh về học à?】

Với những yêu cầu cực kỳ khắt khe của bố mẹ đối với con cái, ngay cả việc anh trai thi đại học không đạt 750 điểm tuyệt đối cũng là một lỗi, sao lại có thể mặc kệ Lý Dập như thế được?

Lý Dập: 【Có ép chứ, nhưng tôi không nghe, họ làm được gì tôi?】

Tạ Kỳ Chi:【Ghê gớm thật】

Lý Dập:【Cái này thì tính gì, cậu sợ bố mẹ lắm à?】

Tạ Kỳ Chi:【Là bố mẹ của anh】

Lý Dập: 【Hừ】

Lý Dập:【Tôi nói cho cậu biết, đối phó với kiểu bố mẹ sống chết vì sĩ diện như họ thì dễ ợt. Chỉ cần khóc lóc, làm loạn, rồi dọa tự tử thôi. Họ ép tôi về, tôi nói được thôi, trói tôi về đi. Về rồi tôi sẽ nhảy lầu, xem ai sợ ai?】

Tạ Kỳ Chi bị tư duy giang hồ của hắn làm cho kinh ngạc, nhưng kinh ngạc hơn nữa là hắn thà mỗi ngày vất vả đi làm ca đêm, thậm chí là nhảy lầu, cũng không muốn về nhà với bố mẹ ruột của mình.

Tại sao?

Vì gene trong máu? Vì trời sinh ra đã chịu khó, yêu lao động?

Nhưng anh trai đâu có thế, khi có thể thư giãn, anh ấy vẫn tận hưởng cuộc sống rất tốt.

Cậu muốn hỏi cho rõ, nhưng Lý Dập lại không nói chuyện nữa.

Lý Dập:【Thế thôi nhé, tôi đi làm việc đây.】

Tạ Kỳ Chi:【Khoan đã, bây giờ anh đang làm ở đâu?】

Nửa tiếng sau, Lý Dập vẫn không trả lời.

Tạ Kỳ Chi từ bỏ, gọi điện thẳng cho anh trai, hỏi rốt cuộc bây giờ tình hình thế nào.

Anh trai đáp: “Đúng như em nói, bố mẹ đã tìm nó mười mấy lần rồi, nhưng nó như nước đổ đầu vịt, khuyên không nghe mà cũng không chịu về, ngoài việc đòi tiền và nhận tiền, nó không có gì khác muốn nói với chúng ta.”

Tạ Kỳ Chi hỏi: “Vậy cứ mặc kệ anh ấy như thế sao?”

“Em nghĩ có khả năng không?” Anh trai hỏi ngược lại, giải thích, “Bố mẹ cho rằng, vấn đề là do bố mẹ nuôi của nó, chính họ đã cướp mất Đông Đông, hại nó cả đời, biến một đứa trẻ tốt thành hư hỏng, cho nên gần đây đang bận liên hệ luật sư rồi.”

Tạ Kỳ Chi không hiểu mối liên quan trong đó, hỏi: “Tìm luật sư làm gì? Đông Đông ca ca đã trưởng thành rồi, cho dù có tìm luật sư cũng không thể hạn chế tự do cá nhân của anh ấy?”

“Tìm luật sư để kiện bố mẹ nuôi của nó.” Anh trai ngập ngừng một chút, nói với cậu: “Đông Đông không chỉ đơn giản là bị đi lạc, mà là bị bắt cóc sau khi đi lạc. Bằng không, một đứa trẻ hơn một tuổi làm sao có thể từ Nghi Châu đi đến Tùng Thành xa xôi như vậy? Lại còn trở thành con trai nhà họ Lý?”

“Vì thế, bố mẹ dự định sẽ truy tố trách nhiệm hình sự của bọn họ với tội danh mua bán trẻ em bị bắt cóc.”

So sánh như vậy, Lý Dập vẫn còn quá ngây thơ.

Hắn cứ nghĩ làm tổn thương bản thân để uy h**p bố mẹ, là có thể khiến họ thương xót mà mềm lòng, từ đó để mặc hắn được tự do. Thế nhưng cái chiến thắng ngắn ngủi ấy lại mang đến hậu quả là đẩy bố mẹ nuôi của hắn vào tù.

Lý Dập không muốn về nhà, thế nên bố mẹ lại muốn phá hủy ngôi nhà duy nhất mà hắn có thể quay về.

Pháp luật không bao giờ sai, không có ai thực sự vô tội trong số những người bị kết án, nếu bố mẹ nuôi của hắn không vô tội, thậm chí là đáng bị như vậy…

Vậy Lý Dập sẽ phải làm sao?

Lồng ngực Tạ Kỳ Chi như nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cảm giác này giống hệt như quay về quãng thời gian hồi nhỏ chỉ có cậu và anh trai nương tựa vào nhau. Cả cậu và anh trai đều không phải là những đứa trẻ bẩm sinh ngoan ngoãn, nhưng bố mẹ luôn có cách để khiến bọn họ vâng lời.

Và Lý Dập, chính là phiên bản tiếp theo của họ.

Mặc dù anh trai đã kể cho Tạ Kỳ Chi chuyện này, nhưng cũng dặn cậu biết thôi, tuyệt đối đừng nhúng tay vào.

Tạ Kỳ Chi đáp “Được” một tiếng, để anh trai yên tâm.

Thế nhưng nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cậu đột nhiên bật dậy, thay đồ ngủ, đội mũ đeo khẩu trang, ra ngoài giữa đêm khuya.

Trước khi bắt taxi, Tạ Kỳ Chi đứng trong làn gió lạnh gọi mấy cuộc gọi thoại cho Lý Dập nhưng không ai nghe máy, cậu lại gọi thêm một cuộc nữa.

Một giây trước khi bị ngắt, điện thoại cuối cùng cũng kết nối.

Giọng Lý Dập truyền đến theo dòng điện chập chờn, rất bực bội hỏi: “Thiếu gia, cậu giữa đêm khuya không ngủ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Anh đang ở đâu? Cho tôi địa chỉ.” Tạ Kỳ Chi nói thẳng, “Bây giờ tôi tới tìm anh.”

Lý Dập: “Hả?”

Bình Luận (0)
Comment