Ứng Hoài trơ mắt nhìn chỉ trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi, cổ và cánh tay của Tạ Kỳ Chi nổi lên từng mảng phát ban lớn, tim và hơi thở gần như không còn, huyết áp tụt thẳng xuống còn 55-45mmHg, cổ họng sưng phù đến mức không thể thở được.
Nhân viên y tế thực hiện các biện pháp cấp cứu cho cậu ngay trên xe, tiêm hai mũi adrenaline, đến bệnh viện thì được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Do sốc phản vệ, suy hô hấp cấp độ I, bệnh viện đã gửi xuống thông báo bệnh tình nguy kịch đầu tiên.
Đau bụng, buồn nôn, chóng mặt, trước mắt một mảng tối đen, không thể mở mắt, cũng không nói được lời nào.
Máy thở không ngừng bơm oxy vào người cậu, toàn bộ khoang miệng của Tạ Kỳ Chi đều bị khí làm căng lên, chỉ có thể thụ động hít vào, thở ra theo máy.
Trên tay cắm kim truyền tĩnh mạch, có người giữ tay cậu để lấy máu động mạch, đầu kim luồn qua luồn lại trong thịt, khiến cậu đau đến co rúm người lại, nhưng không thể nào thoát khỏi thống khổ này.
Một lượng lớn dung dịch truyền và thuốc hormone được tiêm vào cơ thể, nhưng các vết sưng đỏ trên tay chân và cơ thể vẫn tiếp tục lan rộng.
Khi mở mắt ra lần nữa, cả hai tay đều đang treo chai truyền dịch. Cậu nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nghiêng đầu, nhìn thấy Ứng Hoài đang ở bên cạnh mình.
Đèn sáng trưng, phòng bệnh hơi ồn ào, nhưng trời bên ngoài đã tối rồi.
Một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên, cậu gắng sức giơ tay tháo mặt nạ dưỡng khí ra, gục xuống bên giường mà nôn.
Ứng Hoài đỡ cậu, giúp cậu vỗ lưng, rót nước ấm cho cậu súc miệng. Rõ ràng là cậu chẳng ăn gì, cũng đã tiêm thuốc chống nôn, nhưng cả đêm vẫn nôn hơn chục lần, cũng làm Ứng Hoài phải quay cuồng hơn chục bận.
Cậu giơ một tay lên, vì đang truyền dịch nên cánh tay phải trắng bệch mất hết cả sắc máu, lại còn sưng đỏ, ống tay áo trượt xuống một đoạn, từng mảng mẩn ngứa nổi lên từ mu bàn tay lan vào tận bắp tay.
Từ đầu đến chân, không có chỗ nào là không tê dại và ngứa ngáy. Tạ Kỳ Chi nhịn không gãi, mặc dù không soi gương, nhưng cũng có thể đoán được trên mặt mình chắc chắn cũng nổi lên từng mảng mẩn ngứa lớn.
Cậu kéo tay áo Ứng Hoài, khẽ hỏi: “Mặt em cũng sưng rồi phải không?”
Ứng Hoài “ừm” một tiếng, cúi đầu cẩn thận vuốt thẳng những sợi tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt đang dính chặt lên mặt cậu.
Hắn nói: “Giống một con gấu nhỏ trộm ăn mật ong vậy.”
Tạ Kỳ Chi nhăn mũi, nói một cách không vui vẻ: “Em không có trộm ăn.” Ứng Hoài trò chuyện với cậu một lát. Tạ Kỳ Chi nhìn vào ống tiêm truyền dịch, làu bàu với hắn rằng thuốc này làm tay cậu đau quá, chỉ một lúc sau đã thiếp đi.
Vào đêm phải ở lại bệnh viện để theo dõi, Tạ Kỳ Chi đột nhiên lên cơn sốt cao vì viêm phổi cấp tính do dị ứng. Ứng Hoài đã ký vào tờ thông báo nguy kịch thứ hai.
Trong suốt mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng chờ ở ngoài phòng cấp cứu, Ứng Hoài cảm thấy mình dường như đã có thể hiểu được cảm giác của Tạ Chấp Lam năm đó. Hắn không thể nào không bị tình cảm trói buộc, cũng không thể nào không quan tâm đến bệnh tật của Tạ Kỳ Chi và bất kỳ khả năng nào có thể cướp đi sinh mạng cậu.
Hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện từ rất lâu về trước. Vào năm mẹ hắn về nước để ly hôn, bà đột nhiên nói: “Mẹ nhớ có một đứa trẻ mắc bệnh hiếm gặp, được gia đình của bạn con nhận nuôi. Nó thế nào rồi? Vẫn còn sống chứ?”
Ứng Hoài ngây ra một lúc, không chắc mẹ hắn nói đứa trẻ nào… Tạ Kỳ Chi sao?
“Bệnh tình của nó quá đặc biệt. Lúc đó mẹ từng nghĩ có nên nhận nuôi nó, đưa đến Mỹ để điều trị không. Nhưng bố con cứ cố ý chống đối, cộng thêm khi ấy có quá nhiều việc, nên cuối cùng cũng không đâu vào đâu cả.”
Mẹ hắn cười lên. “Con không nhớ sao? Mẹ còn hỏi con có muốn có một đứa em trai không. Lúc đó con đã rất kiên quyết nói không, con muốn nuôi chó hơn.”
Ứng Hoài im lặng một lát, đáp: “Con tưởng ý mẹ là muốn sinh thêm một đứa nữa.”
“Mẹ bị điên sao?” Mẹ liếc nhìn hắn, rồi lại nói: “Mẹ biết một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu thuốc đặc trị cho căn bệnh này, có thể tiếp xúc với các phương pháp điều trị tiên tiến nhất, nhưng rủi ro cũng không hề nhỏ. Hừ, cũng không thể nói cách nào tốt hơn cho nó, sống chết có số thôi.”
Ứng Hoài không nhớ lúc đó mình đã trả lời thế nào, nhưng câu sống chết có số của mẹ hắn lại giống hệt với câu mà chính hắn đã từng nói ra, một sự trùng hợp đến đáng kinh ngạc.
Thay đổi từ khi nào?
Từ một đứa trẻ mà hắn không hề quen biết, cũng chẳng bận tâm, trở thành một đứa trẻ có khả năng được mẹ hắn nhận nuôi, trở thành em trai nuôi ở xứ người của hắn, rồi lại trở thành Kỳ Kỳ của hắn, người mà hắn không thể chịu đựng được khi bị đối xử hời hợt như vậy, không dám nhắm mắt, cũng không dám nghỉ ngơi dù chỉ một lát, sợ rằng sinh mệnh của cậu sẽ tan biến trong chớp mắt.
Ngày thứ hai Tạ Kỳ Chi nhập viện, Tạ Chấp Lam bay tới ngay trong đêm. Y không màng đến việc hòa giải cuộc cãi vã giữa Lâm Kiến Thiện và chồng cô, cũng không màng đến việc trách mắng tại sao họ lại bỏ Tạ Kỳ Chi một mình, còn đặt mầm đậu phộng lên bàn ăn của cậu. Y chỉ nghe bác sĩ nói, chức năng phổi của Tạ Kỳ Chi chỉ bằng 70% người bình thường, nếu tình trạng tiếp tục xấu đi, cuối cùng chỉ có một phương pháp chữa trị duy nhất là cấy ghép hai lá phổi.
Thế nhưng, phương pháp chữa trị duy nhất này vẫn tồn tại vài vấn đề: Thứ nhất, không tìm thấy người hiến tặng phù hợp. Thứ hai, rủi ro phẫu thuật cấy ghép hai lá phổi là rất lớn. Thứ ba, do phản ứng thải ghép, tỷ lệ sống sót sau năm năm là dưới 50%.
Và những điểm mà bác sĩ nhấn mạnh này, dù là Tạ Chấp Lam hay chính Tạ Kỳ Chi đều đã sớm biết rõ trong lòng.
Tạ Kỳ Chi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) ba ngày, đến ngày thứ tư mới được chuyển sang phòng bệnh thường, cho phép người nhà thăm nom.
Khi cậu đang thẫn thờ nhìn giọt nước truyền dịch tí tách nhỏ xuống, Ứng Hoài đẩy cửa đi vào. Tạ Kỳ Chi nhìn thấy hắn, chớp chớp mắt, vẻ mặt ủ rũ, không có chút sức sống.
Ứng Hoài ngồi xuống bên cạnh, hỏi cậu: “Vẫn còn đau lắm không?”
Tạ Kỳ Chi nhìn hắn, hàng mi mềm mại run rẩy, nở một nụ cười nhợt nhạt, rồi gật đầu với hắn.
Mỗi lần bị bệnh, cậu lại trở nên đặc biệt tĩnh lặng, không thích mở miệng nói chuyện.
Ứng Hoài nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay đang đặt ở mép giường của cậu. Vì truyền dịch, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều lạnh buốt. Hắn khép các ngón tay lại bao bọc lấy bàn tay cậu.
Tạ Kỳ Chi không giãy giụa, một lúc sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, cười hỏi: “Có phải em làm anh sợ chết khiếp không?”
Ứng Hoài gật đầu, rất muốn nói với Tạ Kỳ Chi rằng, mấy ngày chờ cậu phẫu thuật xong, chờ cậu tỉnh lại, rồi chờ cậu thoát khỏi cơn nguy kịch này, là những ngày dài nhất trong cuộc đời hắn.
Tuy nhiên, những lời như vậy nói ra chỉ làm tăng thêm gánh nặng và áp lực cho Tạ Kỳ Chi, ngoài việc khiến cậu tự trách bản thân ra thì không có tác dụng gì khác.
Ứng Hoài không muốn nhắc đến những điều này, hắn hỏi cậu: “Em còn nhớ những lời anh nói với em, là khi về nhà sẽ nói cho em biết?”
Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm vào hắn, gật đầu.
“Kỳ Kỳ,” Ứng Hoài cụp mắt, không chút vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng, “Em có bằng lòng để anh bầu bạn bên em suốt đời không? Với tư cách là người yêu.”
Tạ Kỳ Chi ngây người nửa giây, đôi mắt xanh xinh đẹp cong thành một vòng cung, không thể kìm nén sự vui vẻ đang tuôn ra.
Cậu và Ứng Hoài nhìn nhau rất lâu, đợi đến khi niềm vui dần dần lắng xuống, cậu vẫn không nói “Yes, I do” ngay, mà nhẹ giọng hỏi lại một câu: “Ứng Hoài ca ca, anh có biết một đời của em dài bao lâu không? Một đời của em và anh, không dài bằng nhau đâu.”
Bệnh nhân CF không được can thiệp phẫu thuật và điều trị bằng thuốc thì sinh mệnh sẽ dừng lại ở tuổi thơ. Còn cho dù được điều trị khoa học và theo quy chuẩn, tuổi thọ trung bình của căn bệnh này cũng chỉ có 35-40 tuổi.
Chỉ dài bằng một nửa cuộc đời của người bình thường. Ứng Hoài lớn hơn cậu năm tuổi, nhưng khi Ứng Hoài đang ở trong giai đoạn khám phá thế giới rộng lớn nhất của đời người, thì đồng hồ sinh mệnh của cậu đã trôi qua được một nửa.
Tạ Kỳ Chi luôn cố tình lờ đi chuyện này, tiếp cận Ứng Hoài như một người bình thường, dốc hết tâm tư để hắn thích mình, giống như cách mình thích hắn…
Nhưng đến khi mục đích đạt được, cậu mới đột nhiên nhận ra mình ích kỷ đến nhường nào.
Cậu tự đa tình đau lòng cho sự im lặng và cô đơn của Ứng Hoài, nhưng ngay khoảnh khắc này, mỗi câu anh yêu em mà cậu nhận được từ Ứng Hoài hôm nay, cũng sẽ đẩy Ứng Hoài vào sự cô đơn và tuyệt vọng thật sự trong tương lai, sau khi cậu rời đi.
Giống như dùng thuốc an thần vậy, cậu vì niềm vui và hạnh phúc chốc lát của bản thân, mà ném nỗi đau khổ cùng dày vò gấp bội trong tương lai cho Ứng Hoài một mình gánh chịu.
Làm như vậy thật sự đúng sao?
“Bài toán này không tính như vậy,” Ứng Hoài nói.
Hắn nhìn đôi mắt xám xanh ngấn nước của Tạ Kỳ Chi, một lần nữa nhận ra rằng, trong chuyện tình yêu Tạ Kỳ Chi còn kiên định và dũng cảm hơn hắn rất nhiều.
Hắn từng do dự, sợ rằng một ngày nào đó Tạ Kỳ Chi không thích mình nữa thì phải làm sao?
Nhưng điều Tạ Kỳ Chi sợ lại là, một ngày nào đó cậu đi rồi, chỉ còn lại một mình Ứng Hoài thì phải làm sao?
“Kỳ Kỳ, nếu bây giờ anh nói với em anh yêu em, thì tương lai anh có khả năng sẽ mất em; nhưng nếu bây giờ anh không nói với em anh yêu em, thì ngay từ khoảnh khắc này, anh đã mất em rồi.”
Tạ Kỳ Chi ngước lên, không chớp mắt nhìn hắn.
Những ngón tay lạnh lẽo của cậu bị Ứng Hoài nắm chặt. Hàng mi đen nhánh che đi khóe mắt đã ửng đỏ, cậu nghe thấy giọng nói run run của hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Anh yêu em, nên không muốn mất em, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Tạ Kỳ Chi nắm chặt lại những ngón tay của Ứng Hoài. Cậu vẫn không biết mình nhận lấy tình yêu để rồi khiến đối phương mất mát có phải là một lựa chọn ích kỷ hay không, nhưng ít nhất vào lúc này, cậu không muốn nhìn thấy Ứng Hoài đau buồn và khổ sở.
Vì vậy, cậu nói với Ứng Hoài: “Được rồi, em cũng yêu anh.”