Tạ Kỳ Chi ở trong phòng bệnh riêng, bởi vì đang trong giai đoạn hồi phục, dễ bị lây nhiễm lại, nên thời gian thăm nom mỗi ngày đều rất hạn chế.
Lúc có người đẩy cửa đi vào, Tạ Kỳ Chi vừa mới tỉnh ngủ, cậu chỉnh lại ống thở qua mũi ra sau tai. Ngẩng mắt nhìn thấy người đến, cậu khựng lại một chút rồi cong mắt gọi: “Anh ơi.”
Tạ Chấp Lam ừm một tiếng, cũng cười hỏi cậu: “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tạ Kỳ Chi biết anh trai không thể nào hôm nay mới đến, cậu thấu hiểu hỏi: “Ứng Hoài cướp mất thời gian thăm nom của anh sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Chấp Lam ngồi xuống, bực bội nói: “Tên nhóc này… Anh chỉ nghe điện thoại một lát thôi.”
Vậy cũng không còn cách nào khác. Tạ Kỳ Chi nhìn khuôn mặt có chút oán giận của anh trai, nghĩ thầm: Anh trai đợi thêm một lát cũng không sao, dù sao hắn đang vội vàng tỏ tình với em mà.
Đúng lúc giữa trưa, ánh nắng rọi xuyên qua rèm cửa vàng rực rỡ, trong chai truyền dịch thuốc nhỏ tí tách rơi xuống. Cậu nghiêng đầu nói với anh trai: “Em vừa gặp một cơn ác mộng, mơ thấy răng của mình rụng hết một nửa, sợ chết khiếp.”
Tạ Chấp Lam đáp: “Há miệng anh xem nào.”
Tạ Kỳ Chi nghe lời há miệng. Tạ Chấp Lam nhìn một cái, rồi đưa tay luồn vào v**t v* mái tóc trắng mềm mại của cậu vài lần, cười nói: “Đừng sợ, răng của Kỳ Kỳ vẫn còn nguyên mà.”
Giống như đang dỗ con nít vậy.
Tạ Kỳ Chi lặng lẽ đánh giá anh trai, ngay cả khi đang cười, lông mày y vẫn hơi nhíu lại, đoán rằng y có chuyện muốn nói nhưng lại ngại tình trạng của cậu nên chưa mở lời.
Tạ Chấp Lam cũng đang nhìn Tạ Kỳ Chi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch và chiếc cằm nhọn hoắt chìm vào gối. Cả hai bàn tay cậu đều đang cắm kim. Bàn tay phải đặt ngoài chăn, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, khiến làn da trắng bệch đến mức xám xịt, còn sót lại những vết bầm do kim tiêm, cùng những vết xước sau khi chỗ sưng đỏ tan đi vì bị cào gãi.
Mấy ngày nằm viện này, gân xanh rõ ràng trên mu bàn tay cậu gần như chằng chịt vết kim tiêm.
Tạ Chấp Lam luôn cảm thấy Tạ Kỳ Chi không thích hợp với chăn ga gối nệm có màu quá trắng, cũng không thích hợp mặc quần áo màu quá trắng.
Mỗi khi cậu nhập viện, nằm trên tấm ga trải giường trắng tinh, nhắm mắt lại, sự hiện diện của cậu dường như sẽ giảm bớt, khiến người ta có ảo giác rằng thực ra không có ai nằm trên chiếc giường bệnh này cả, em trai của y cứ thế mà biến mất.
Một lúc sau, Tạ Chấp Lam mới hồi thần lại, hỏi cậu: “Kỳ Kỳ, em không nhận ra mầm đậu phộng sao?”
Tạ Kỳ Chi bị dị ứng với đậu phộng và phần lớn các loại hạt. Từ nhỏ đến lớn, dù là y hay dì giúp việc, đều không biết đã nhắc nhở cậu bao nhiêu lần, rằng những thứ nào không được chạm vào, ăn vào sẽ nguy hiểm, nhưng tại sao cậu vẫn có thể sơ suất như vậy?
Hàng mi của Tạ Kỳ Chi chớp chớp vài cái, trả lời: “Em không biết đó là giá đỗ làm từ đậu phộng, cũng không biết là có thể ăn được.”
Cậu thật sự không thể nhận ra, thậm chí là đến năm nay lên đại học, cậu mới có quyền tự quyết định muốn ăn gì.
Trước đây, Tạ Kỳ Chi chưa bao giờ ăn cơm chung bàn với người khác. Mỗi món ăn được bưng đến trước mặt cậu, đều ít nhất phải qua sự đồng ý của anh trai hoặc dì giúp việc. Mà hai người họ, căn bản sẽ không bao giờ để những thứ gọi là hạt đậu phộng hay giá đỗ làm từ đậu phộng xuất hiện trên bàn ăn.
Cậu chưa từng thấy giá đỗ làm từ đậu phộng, vì vậy không nhận ra.
Từ trước đến nay, cậu đã lớn lên trong sự bảo bọc thái quá như thế đấy.
Tạ Chấp Lam không nói gì nữa. Tạ Kỳ Chi ngước mắt nhìn y, thật không muốn nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ áy náy và tự trách của anh trai, cậu chạm nhẹ vào tay y, hỏi: “Lâm tỷ và Khương ca có cãi nhau không?”
Giờ nhớ lại, Lâm tỷ trước khi ra ngoài hẳn là đã nói với Khương ca rằng cậu không thể ăn đậu phộng. Chỉ là Khương ca đã đi quá vội vàng, tuy nhớ nhắc nhở cậu, nhưng lại không nói rõ ràng, cậu lại không nhận ra giá đỗ làm từ đậu phộng, nên mới dẫn đến dị ứng.
Đây là sự sơ suất của Khương ca, nhưng không hoàn toàn là vấn đề của anh ấy.
Tạ Kỳ Chi biết, tình huống của mình gọi là sống nhờ nhà người khác. Anh trai có thể nhờ bạn bè của mình chăm sóc cậu nhiều hơn một chút, nhưng cũng không thể đòi hỏi ở họ thái quá.
Khương ca và cậu không có quan hệ thân thích, việc anh ấy không thể chăm sóc tỉ mỉ mọi chuyện là điều bình thường. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể là Ứng Hoài.
Tạ Chấp Lam nói: “Anh không để ý, chắc là có cãi nhau một lát.”
“Anh ơi, anh giúp em giải thích với Lâm tỷ nhé,” Tạ Kỳ Chi nói. “Đó là vấn đề của em, không trách Khương ca được.”
Tạ Chấp Lam ừm một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Ứng Hoài đã nói với anh rồi.”
Tạ Kỳ Chi khựng lại, tim đập trật một nhịp.
Trong đôi mắt màu hổ phách của anh trai không còn ý cười, vẻ mặt có chút nghiêm túc, trông hung dữ hơn lúc nãy.
Tạ Kỳ Chi vô cùng lo lắng, sợ rằng Ứng Hoài không bàn bạc với mình mà đã nói huyên thuyên, vô thức nắm chặt ngón tay lại. Mũi kim truyền dịch đâm vào làm cậu đau, lại buông lỏng ra, bình thản hỏi: “Anh ấy nói gì ạ?”
“Nói là sau khi em xuất viện, sẽ dọn về chỗ của cậu ấy ở,” Tạ Chấp Lam hỏi ý kiến cậu, “Em thấy sao?”
Tạ Kỳ Chi lén lút thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Tốt ạ.”
Tạ Chấp Lam nhìn chằm chằm vào mặt cậu, không biết đang nghĩ gì, lầm bầm: “Ứng Hoài thì đáng tin hơn người khác một chút, nhưng không hiểu sao, anh cứ có cảm giác cậu ta đang giấu anh chuyện gì đó.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, phải cố gắng lắm mới có thể nhịn được khóe môi cong lên, không để anh trai phát hiện điều bất thường.
Hai người trò chuyện thêm một lát, Lý Dập cũng đã đến. Có vẻ như hắn nghe người ta nói Tạ Kỳ Chi bị bệnh nhập viện nên xin nghỉ học dài hạn. Nhưng hắn không được vào phòng bệnh, nên chỉ đứng nhìn qua cửa sổ kính vài cái.
Tạ Chấp Lam nhớ ra gì đó, nói với Tạ Kỳ Chi: “Bây giờ nó không còn làm việc ở quán bar đó nữa. Lần trước hai đứa đánh nhau vào đồn cảnh sát, nó không nói với ông chủ, nên bị đuổi việc vì tội nghỉ không xin phép rồi.”
Hay lắm, Tạ Kỳ Chi nghĩ thầm, đây là lần thứ hai mình hại anh ấy bị đuổi việc rồi.
Nhưng may mắn thay, bản thân Lý Dập không quan trọng việc bị đuổi. Chỉ cần nhận được tiền lương là thôi. Bây giờ hắn bị anh trai ấn đầu, bắt phải chọn một trường cấp ba nào đó ở Tùng Thành vừa mắt, rồi quay về đi học tiếp.
Tạ Kỳ Chi trò chuyện buồn ngủ, ngáp một cái, từ từ hỏi: “Chọn xong chưa ạ? Là trường nào thế?”
“Vẫn chưa, nó cứ muốn gần nhà, nhưng khu chợ nó ở làm gì có trường cấp ba nào tốt.”
“Anh ba có thể chuyển nhà.” Tạ Kỳ Chi gợi ý.
“Anh cũng nghĩ vậy,” Tạ Chấp Lam nói. “Hơn nữa, mẹ nuôi của nó không phải bị mù, mà là bị đục thủy tinh thể rất nặng. Rõ ràng là có thể chữa khỏi, không biết tại sao lại kéo dài đến tận bây giờ mới đi khám. Giờ tình hình lại thành phải chọn trường cấp ba và nhà ở gần bệnh viện.”
“Vậy còn bố nuôi anh ấy thì sao ạ?” Tạ Kỳ Chi hỏi, “Thật sự sẽ phải ngồi tù sao?”
“Anh không biết, chuyện này cứ để bố mẹ lo đi.” Tạ Chấp Lam thấy cậu mệt, đắp chăn cho cậu, rồi ngồi xuống nói, “Tình huống lý tưởng nhất là cả người mua và người bán đều phải chịu tội, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, nhiều chuyện không dễ dàng như chúng ta tưởng tượng đâu.”
“Anh cũng không quen với Tùng Thành, nếu muốn chuyển nhà… chỗ Ứng Hoài thì khá tốt, gần cả trường học lẫn bệnh viện, an ninh cũng rất tốt, có thể ngăn bố nuôi cậu ta vào gây chuyện.” Anh trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên nói: “Em thấy nếu nhờ Ứng Hoài tiện thể trông nom thêm một đứa học sinh cấp ba nữa, cậu ta có đồng ý không?”
Tạ Kỳ Chi im lặng vài giây, mở đôi mắt vốn đã buồn ngủ, rất nghiêm túc khuyên y: “Anh ơi, đừng bốc đồng, anh ấy sẽ tuyệt giao với anh đấy.”
Thời gian thăm nom sắp hết, Tạ Chấp Lam nên ra ngoài. Y có chút không nỡ, sờ sờ tóc Tạ Kỳ Chi, nói: “Nhanh khỏe lại, đợi đến kỳ nghỉ anh sẽ đưa em đi chơi, được không?”
Tạ Kỳ Chi gật đầu.
Tạ Chấp Lam cười với cậu, quay lưng định đi thì ngón tay đột nhiên bị nắm lấy. Bàn tay nắm lấy lòng bàn tay y vừa mềm vừa lạnh.
Y cũng nắm chặt tay Tạ Kỳ Chi, rồi đặt nó xuống dưới chăn, hỏi: “Sao thế?”
“Anh ơi,” Tạ Kỳ Chi gọi y một tiếng, nói với y, “Lúc đó em muốn kể cho anh một chuyện, anh nhớ là đừng giận em nhé.”
Tạ Chấp Lam cúi đầu nhìn cậu, rồi đồng ý.
Bước ra khỏi phòng bệnh, Ứng Hoài và Lý Dập vẫn còn ở đó, nhưng cách nhau một khoảng rất xa, không ai để ý đến ai.
Ứng Hoài đứng sau cửa kính nhìn y tá thay thuốc cho Tạ Kỳ Chi. Lý Dập thì ngồi trên ghế ở hành lang nghịch điện thoại.
Tạ Chấp Lam nhẹ nhàng đá vào cái chân của Lý Dập đang chắn đường, hỏi hắn: “Không phải em cùng mẹ đi khám rồi sao?”
“Anh đừng đá em.” Lý Dập rụt chân lại nói. “Chị em đi cùng rồi, em qua đây dạo một chút cũng không được à.”
Tạ Chấp Lam chỉnh lại tư thế ngồi kém sang của hắn rồi không để ý nữa, nhắn tin cho Lâm Kiến Thiện, rồi lại tìm Ứng Hoài trò chuyện một lúc về việc sau khi Tạ Kỳ Chi xuất viện.
Hơn mười phút sau, Ứng Hoài cúi đầu nhìn đồng hồ, nói với y một tiếng rồi quay về trường học.
Hắn vừa đi, Lý Dập liền cất điện thoại, tốc biến đến bên cạnh Tạ Chấp Lam, nghiêm túc gọi một tiếng “Đại ca”, hỏi y: “Anh thật sự để Tạ Kỳ Chi dọn về chỗ anh ta ở à?”
“Nếu không thì sao?” Tạ Chấp Lam không hiểu tại sao hắn lại quan tâm chuyện này, nghiêng đầu hỏi: “Em có ý kiến à?”
“Không có,” Lý Dập đút hai tay vào túi quần, nói một cách kỳ lạ: “Ý em không phải là kỳ thị đồng tính đâu, chỉ là em thấy gia đình các anh khá là thoáng. Tạ Kỳ Chi còn nhỏ thế mà đã để cậu ấy dọn ra ngoài sống chung với đàn ông rồi.”
Tạ Chấp Lam sững sờ một lúc, chớp mắt mấy cái, cười nói: “Anh cũng muốn để em qua đó sống chung một năm.”
Lý Dập trợn tròn mắt: “Hả?”
“Đáng tiếc, người ta không thích những kẻ kỳ thị đồng tính đâu, chê em rồi.” Tạ Chấp Lam tiếc nuối nói, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn, rồi lách người đi mất.
“Anh có ý gì? Em nói thật mà!”
“Em nghĩ anh nói đùa à?” Tạ Chấp Lam không quay đầu lại, nói tiếp, “Anh cũng nói thật đấy.”
Lý Dập kinh ngạc nhìn bóng lưng y khuất dần, cứ như đang nhìn một gã khốn bán em trai cầu vinh.