Thời gian xuất viện dự kiến vào thứ hai là 2 giờ chiều, nhưng Tạ Kỳ Chi đã không thể ngồi yên được, từ 8 giờ sáng đã bắt đầu hối thúc Ứng Hoài đến nhanh lên.
Suốt cả buổi sáng, cậu đã gửi hơn hai mươi tin nhắn, cứ vài tin lại gửi tin nhắn thoại hỏi: “Anh ở đâu rồi/Đến trường chưa/Tan học chưa/Lên đường đến đón em chưa/Đến bệnh viện chưa?”
Ứng Hoài tiện tay nhấn một cái, bốn chữ “Ứng Hoài ca ca” mềm mại còn vương chút giọng mũi được phát ra, chui lọt vào tai của những người bạn cùng phòng thí nghiệm xung quanh. Sau khi xác định mục tiêu, bọn họ trợn tròn mắt nhìn Ứng Hoài, vẻ mặt người nào cũng kinh ngạc.
Mấy cái đầu chụm lại buôn chuyện…
“Lần trước đi ra ngoài lấy mẫu thực địa Ứng Hoài hình như xin nghỉ không đi đúng không?”
“Cuối tuần cũng không đến phòng thí nghiệm nữa.”
“Tao đã bảo mà, dạo này ngày nào nó cũng đến muộn về sớm chắc chắn có vấn đề!”
“Ai mà ghê gớm vậy, cưa đổ được nó?”
“Người ghê gớm thì đâu có gọi là Ứng Hoài ca ca được?”
“Các ông biết gì chứ, có người lại thích kiểu đó đấy! Chỉ một tin nhắn thôi mà khóe miệng cong lên còn khó kiểm soát hơn cả AK.”
“Đeo tai nghe rồi, đeo tai nghe rồi, sư đệ không muốn cho mấy người nghe nữa đâu.”
“Chậc chậc chậc, thầy hướng dẫn gửi tin nhắn thoại cho nó chắc nó cũng chuyển thành văn bản để đọc đúng không?”
“Ai mà muốn nghe tin nhắn thoại của thầy hướng dẫn chứ? Lần trước tao thấy Chu sư huynh gửi tin nhắn thoại gọi Ứng Hoài đến phòng thí nghiệm, nó còn chẳng thèm mở, chỉ trả lời một câu được thôi đó.”
“Khoan đã, có phải nó vừa mở lại tin nhắn Ứng Hoài ca ca đúng không?”
“Đúng vậy, ông không nhìn nhầm đâu.”
“Tao chịu rồi, hình tượng nam thần lạnh lùng của tiểu sư đệ trong lòng tao đã sụp đổ hoàn toàn. Giờ nó chẳng khác gì mấy cặp đôi tầm thường đứng hôn nhau dưới ký túc xá.”
“Robot còn có mùa xuân, sao tao lại không có?”
“Không phải Chu sư huynh đang theo đuổi anh sao?”
“Hẹn hò với người cùng phòng, tao điên rồi à? Thế thì khác gì ăn cơm với thái giám?”
Ứng Hoài trấn an Tạ Kỳ Chi đang làm nũng, sau đó đứng dậy, cuộn giáo trình lại, gõ vào đầu kẻ ngồi gần hắn nhất.
Những tiếng bàn tán ồn ào lập tức im bặt, mọi người đều quay về chỗ, nhưng ánh mắt vẫn lén lút đánh giá hắn.
Ứng Hoài coi như không nhìn thấy, mặt không đổi sắc nói: “Em đi đón người đây, đi trước nhé, mọi người nói giúp em một tiếng.”
Hắn đến khu nhà nội trú của bệnh viện, nhưng lại đụng phải Tạ Chấp Lam ngay trước cửa thang máy.
Tạ Chấp Lam ngước mắt lên, giơ tờ thông báo xuất viện trong tay lên với hắn bảo: “Đến đón Kỳ Kỳ xuất viện à? Tôi làm thủ tục xong hết rồi.”
Ứng Hoài không nghĩ nhiều, gật đầu một cái.
Vừa lúc thang máy đến, hai người cùng đi vào. Điện thoại Tạ Chấp Lam kêu lên một tiếng, y cầm lên tiện tay mở ra—
“Anh ơi, bây giờ anh đang ở đâu? Sắp xong chưa? Em dọn đồ xong hết rồi, chỉ còn thiếu cái xách túi là về nhà thôi!”
Giọng nói quen thuộc, mềm mại còn vương chút giọng mũi truyền vào tai Ứng Hoài, ý tứ hối thúc không khác mấy với tin nhắn gửi cho hắn. Nhưng có lẽ vì Tạ Chấp Lam đến sớm hơn hắn một chút, thủ tục xuất viện đã làm gần xong, nên giọng điệu của Tạ Kỳ Chi cũng hoạt bát hơn nhiều.
Hắn còn tưởng Tạ Kỳ Chi nằm trên giường bệnh chỉ mong ngóng mình, hóa ra là tin nhắn gửi hàng loạt.
Không biết người anh hai vừa mới tìm về kia có nhận được không, hôm nay hình như cậu ta bị Tạ Chấp Lam đưa đến một trường cấp hai nào đó để học lại, chắc không có thời gian mà để ý đến Tạ Kỳ Chi.
Ứng Hoài nghiêng đầu, liếc nhìn Tạ Chấp Lam một cái, Tạ Chấp Lam không hề hay biết, chuyên tâm trả lời Tạ Kỳ Chi: “Làm xong hết rồi, nằm viện hơn nửa tháng bí bách lắm đúng không? Anh đang đi thang máy, vừa gặp Ứng Hoài đây, anh và cậu ấy đi cùng nhau.”
Tạ Kỳ Chi nói: “Tốt quá, hai người nhanh lên nhé.”
Tạ Chấp Lam dặn dò cậu: “Hôm nay trời rất lạnh, em mặc dày một chút, quàng thêm khăn quàng cổ vào.”
“Anh cũng thế,” Tạ Kỳ Chi nói, “Anh cũng mặc mỏng quá! Áo khoác của em có mũ, khăn quàng cổ có thể chia cho anh!”
“Anh không cần.” Tạ Chấp Lam vừa nghe đã biết cậu đang có ý đồ gì. “Trước khi anh đến, mặc áo vào cho cẩn thận, quàng khăn, đeo khẩu trang vào, nghe rõ chưa?”
Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Nghe rồi ạ.”
Tạ Chấp Lam lúc này mới cất điện thoại, đối diện với ánh mắt dừng lại trên người mình từ nãy đến giờ của Ứng Hoài, vẻ mặt hiểu rõ nói: “Ghen tỵ đúng không? Tôi có em trai, còn cậu thì không.”
Ứng Hoài vậy mà lại “ừm” một tiếng, đi ra khỏi cửa thang máy trước một bước, vừa đi vừa nói: “Không biết ở đâu có đứa trẻ được người khác nuôi dưỡng tốt rồi nhỉ, tôi thích nhặt sẵn về thôi.”
“Hả?” Tạ Chấp Lam bị sự trơ trẽn của hắn làm cho kinh ngạc, nhìn bóng lưng đang dần đi xa phía trước, đuổi theo hỏi: “Sao cậu càng lớn lại càng mặt dày thế?”
Ứng Hoài thần sắc tự nhiên, hỏi ngược lại: “Sao? Không được à?”
Tạ Chấp Lam cười một tiếng, vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Cứ mơ đi nhé.”
Sau khi vào đông, nhiệt độ Tùng Thành hạ xuống rất nhanh, Tạ Kỳ Chi nhìn trên điện thoại thấy hôm nay nhiệt độ chỉ có một chữ số.
Cậu nhét thuốc mà anh trai mang về vào chiếc ba lô căng phồng, vừa kéo khóa lại, chiếc ba lô đã bị Ứng Hoài xách đi, đeo lên vai hắn.
Tạ Kỳ Chi mặc chiếc áo khoác măng tô màu đen cài khuy sừng ngồi ở mép giường, lén nhìn Ứng Hoài một cái, nháy mắt cười với hắn, liền nghe thấy giọng nói của anh trai từ phía sau vang lên, nhắc nhở cậu: “Kỳ Kỳ, khăn quàng cổ.”
Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ vứt trên giường quấn đại hai vòng.
Ứng Hoài giúp cậu kéo chỉnh vài cái, thấy không chỉnh được, liền tháo ra định quàng lại cho cậu. Tạ Kỳ Chi không cam lòng, né tay hắn nói: “Không muốn quàng, bây giờ nóng lắm, em ra mồ hôi rồi.”
Ứng Hoài rũ mắt nhìn cậu, tay trái lướt qua những sợi tóc lòa xòa ở sau gáy, các khớp ngón tay dính chút ẩm ướt, quả thật là bị bí mà ra mồ hôi.
Anh trai đang kiểm tra xem có sót đồ gì không, tạm thời không nhìn về phía này, Tạ Kỳ Chi nắm lấy tay hắn nói: “Lát nữa lên xe còn phải bật điều hòa nữa, đến lúc đó lại phải tháo ra, phiền phức lắm.”
Ứng Hoài nhìn đôi mắt tròn xoe cầu xin của cậu, đối mắt vài giây, thái độ đã lung lay, cầm lấy khăn quàng cổ nói: “Được rồi, em đội mũ lên đi.”
Mắt Tạ Kỳ Chi cong thành hình trăng lưỡi liềm, gật đầu lia lịa: “Vâng!”
“Vâng cái gì mà vâng, Ứng Hoài cậu đừng chiều nó.” Tạ Chấp Lam nghe tiếng quay đầu lại, sải bước đi tới, giật lấy khăn quàng cổ, từ trên cao nhìn xuống Tạ Kỳ Chi nói: “Nóng thì cũng đợi lên xe rồi hẵng tháo, năm nào mùa đông em cũng bị dị ứng khi gặp gió lạnh, nổi mề đay sung sướng lắm đúng không?”
Tạ Kỳ Chi không dám cãi lại anh trai, chỉ có thể mở to đôi mắt màu xám xanh, tha thiết nhìn Ứng Hoài.
Ứng Hoài lúc này mới biết đến chuyện nổi mề đay, liền thay đổi lập trường đứng về phía Tạ Chấp Lam, đáp lại cậu bằng ánh mắt tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Hồi đi học không phải anh rất giỏi chống đối anh trai em sao? Sao giờ im re thế?
Tạ Kỳ Chi không thể tin được mà nghiêng đầu, ngay sau đó bị anh trai vỗ vào sau gáy một cái.
“Mở to mắt chớp chớp cái gì, em đang truyền mật mã Morse cho cậu ta à?” Tạ Chấp Lam khoanh tay, bực bội nói, “Nhanh lên đi, lúc hối anh thì biết sốt ruột, quấn mỗi cái khăn mà lề mề lâu như thế.”
Tạ Kỳ Chi chỉ có thể quấn thêm một lớp khăn quàng cổ trên người vốn đã được bọc kín mít. Lúc rời khỏi phòng bệnh, cậu càng cảm thấy bí bách thì càng bực bội, liền dừng lại quay đầu trừng mắt nhìn Ứng Hoài, dùng ánh mắt truyền đạt: Anh thật vô dụng, lại còn sợ cả anh trai em!
Ứng Hoài một bên vai đeo ba lô, vừa buồn cười vừa đi theo sau, thừa lúc Tạ Chấp Lam không chú ý, hắn vòng tay qua vai Tạ Kỳ Chi, cách lớp khẩu trang h*n l*n ch*p m** cậu, thì thầm nói: “Không phải sợ cậu ấy, mà là sợ em lại bị ốm.”
Tạ Kỳ Chi ngước hàng mi mềm mại lên, đối diện với đôi mắt đen của Ứng Hoài, quyết định tạm thời tin tưởng hắn một lần.
Nếp nhăn giữa chân mày vừa mới giãn ra một chút thì phía trước, Tạ Chấp Lam quay đầu nhìn lại.
Ứng Hoài đột nhiên đứng thẳng, kéo mũ áo hoodie của Tạ Kỳ Chi xuống, đắp thêm một lớp nặng nề nữa lên người cậu, rồi hơi cúi người xuống, giả vờ hỏi: “Kỳ Kỳ, cuối cùng cũng được về nhà rồi, có vui không?”
Tạ Kỳ Chi: “…?”
Cậu tức đến mức cứ đá vào gót chân Ứng Hoài liên tục trong thang máy.
Ứng Hoài chỉ đành lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi cậu:【Anh lại làm sao? Lần này em giận chuyện gì?】
Tạ Kỳ Chi lạch cạch gõ vào màn hình:【Đồ đáng ghét, đồ lừa gạt, còn nói không sợ anh trai em!】
Ứng Hoài:【Thật sự không sợ】
Tạ Kỳ Chi chất vấn hắn:【Vậy sao anh lại né tránh?!】
Ứng Hoài đọc xong tin nhắn, cất điện thoại đi, đột nhiên liếc nhìn Tạ Kỳ Chi một cái.
Tạ Kỳ Chi còn chưa hiểu ra ý hắn, đã nghe thấy hắn gọi anh trai mình lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Tạ Chấp Lam, có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
Anh trai quay đầu lại, hoài nghi nhìn hắn: “Chuyện gì?”
Tạ Kỳ Chi giật mình, lập tức kéo mạnh ba lô đang đeo trên vai Ứng Hoài, lực mạnh đến mức khiến người ta giật mình, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn mau im miệng.
Ứng Hoài đưa tay ra sau, lặng lẽ nắm lấy tay cậu, vỗ nhẹ mấy cái để trấn an, rồi chậm rãi nói: “Không có gì, hỏi cậu ngày nào về Nghi Châu, xem tôi có rảnh tiễn cậu đi một đoạn không thôi.”
“Không cần đâu.” Tạ Chấp Lam với vẻ mặt chán chường quay người lại, “Chiều nay tôi đi rồi, cậu chăm sóc tốt cho Kỳ Kỳ là được, không cần làm tài xế cho tôi.”
Tuy nhiên, lúc về vẫn là Ứng Hoài làm tài xế. Tạ Kỳ Chi tháo mũ, cởi khăn quàng cổ, vừa trò chuyện với anh trai thì điện thoại “ting ting” một tiếng.
Nhân lúc đèn đỏ, Ứng Hoài gửi tin nhắn cho cậu:【Anh né tránh là vì em sợ. Kỳ Kỳ, là em sợ anh trai em biết thì đúng hơn】
Tạ Kỳ Chi lo lắng, hỏi hắn:【Anh em biết rồi sẽ thế nào?】
Ứng Hoài:【Không sao đâu, yên tâm, cậu ấy không nỡ giận em đâu】
Tạ Kỳ Chi:【Vậy có giận anh không?】
Ứng Hoài rất tự biết mình mà trả lời:【Sẽ giết anh】