Để không làm anh trai giết Ứng Hoài, Tạ Kỳ Chi quyết định, chuyện này vẫn nên giấu anh trai trước đã.
Sau khi đưa Tạ Chấp Lam về khách sạn, việc đầu tiên khi về nhà, Tạ Kỳ Chi xách bình đi tưới từng chậu cây xanh trong nhà.
Cuối cùng, cậu đi ra ban công, ngắm nghía chậu Thiên Điểu đang nở rộ, mãn nguyện tán dương thành quả lao động của mình: “Đẹp quá, lần trước em nhìn còn nhỏ xíu, vậy mà lại ra hoa nhanh như vậy.”
Ứng Hoài đứng phía sau cậu, im lặng một lúc lâu, quyết định không nói với cậu rằng chậu này là hắn mới mua hai hôm trước, còn cây cũ vì cậu tưới nước quá siêng năng, đã bị thối rễ mà chết rồi.
Đợi Tạ Kỳ Chi nhìn chán rồi, hắn mới cầm cốc nước ra hiệu, cố tình đánh trống lảng nói: “Chỉ tưới nước cho hoa, sao không tưới cho anh một chút?”
Tạ Kỳ Chi “ừm” một tiếng, ôm bình tưới đổ vào cốc của hắn.
Ứng Hoài bắt được nụ cười xấu xa không giấu được trong đôi mắt đẹp của cậu, thừa lúc cậu định bỏ chạy liền chặn lại, vứt bình tưới sang một bên, ôm eo cậu bế lên, nhướng mày hỏi: “Đang bày trò gì vậy?”
Tạ Kỳ Chi giả vờ vô tội: “Không phải anh bảo em tưới à?”
Ứng Hoài hỏi: “Anh là hoa à?”
“Đúng vậy.” Tạ Kỳ Chi bật cười, vòng tay qua cổ hắn, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ, ánh mắt chớp chớp, rồi dừng lại trên môi đối phương.
Toàn thân Ứng Hoài chỗ nào cũng cứng rắn, ánh mắt và khóe mày đều sắc bén, chỉ có đôi môi không quá mỏng, môi dưới hơi cong một chút, nhìn rất dễ hôn.
Khi Ứng Hoài khẽ rũ mi, đôi mắt dần tối lại vì bị cậu nhìn chằm chằm, Tạ Kỳ Chi từ từ đến gần, cúi đầu hôn xuống.
Đôi môi ấm áp lướt qua môi dưới của hắn, Tạ Kỳ Chi cắn nhẹ một cái, khẽ nói: “Ứng Hoài ca ca, anh là bông hoa em yêu thích nhất.”
“Thật sao.” Ứng Hoài rũ mắt nhìn cậu, nói, “Vậy em chăm sóc cẩn thận đấy, đừng tưới chết anh.”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, không hiểu, cậu cũng không để tâm, ôm lấy mặt Ứng Hoài rồi hôn thêm lần nữa. Môi khẽ hé mở, hơi thở quấn lấy nhau, dự định bù đắp lại tất cả những nụ hôn bị Ứng Hoài từ chối lúc cậu nằm viện.
Đợi Tạ Kỳ Chi thân mật đủ rồi, Ứng Hoài vẫn không thả cậu xuống.
Cậu mím mím khóe môi ửng đỏ, khó hiểu cúi đầu nhìn Ứng Hoài. Lúc này Ứng Hoài mới đưa tay lên, chạm vào gò má đang dần nóng lên của cậu, giọng nói và đuôi mắt đều mang ý cười, nói với cậu: “Kỳ Kỳ, chào mừng em về nhà.”
Tạ Kỳ Chi tuy đã xuất viện, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cần phải dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa.
Tạ Chấp Lam và Ứng Hoài đều cảm thấy cậu nhập học muộn cũng không sao, nên Tạ Kỳ Chi cũng an tâm sống một tuần lễ không làm gì cả.
Ngoài bài tập Thái Cực quyền cố định vào mỗi buổi sáng, cậu ở nhà chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thỉnh thoảng quấn kín mít cả người được Ứng Hoài nắm tay dẫn đi dạo.
Chỉ là cứ trời trở lạnh là Tạ Kỳ Chi lại không thích ra ngoài. Mỗi lần dẫn cậu đi dạo về, dù cậu không công khai giận dỗi, nhưng buổi tối sẽ không ôm gối sang ngủ cùng Ứng Hoài nữa.
Ứng Hoài phán đoán, phản ứng này của cậu thuộc về hành vi dỗi hờn, nên không ép buộc cậu phải đi ra ngoài với mình nữa.
Lúc không có tiết học, Ứng Hoài quen ngồi trên sofa phòng khách xem tài liệu. Tạ Kỳ Chi thích dính lấy hắn, chui vào dưới cánh tay hắn như một con mèo, cùng hắn xem những dòng chữ chi chít trên máy tính bảng.
Nhưng mới lật vài trang cậu đã bắt đầu ngáp, chưa đầy mười phút đã buồn ngủ không chịu nổi, gục xuống ngực Ứng Hoài ngủ thiếp đi.
Dáng ngủ của cậu rất ngoan, hàng mi mềm mại rũ xuống, một bên má bị ép phồng lên, trông như má bánh bao của em bé.
Ứng Hoài không nhịn được cúi đầu, hôn lên giữa trán cậu, đặt máy tính bảng xuống, đổi sang tư thế thoải mái hơn, để Tạ Kỳ Chi gối lên đùi mình, trải sẵn chăn mỏng ra đắp cho cậu.
Ngủ được một lúc, cánh tay Tạ Kỳ Chi lại bị rơi khỏi sofa.
Ứng Hoài đưa tay đỡ lại, nắm lấy cổ tay trắng nõn, chất vải đồ ngủ quá trơn, ống tay áo lại trượt xuống một đoạn, để lộ cẳng tay vẫn còn sưng đỏ.
Ứng Hoài vô tình lướt qua, đột nhiên sững người.
Lần dị ứng này không nguy hiểm và nghiêm trọng như lần trước, diện tích mề đay cũng không lớn, chỉ lan ra ở cánh tay và vùng eo bụng. Tuy nhiên, vẫn có thể thấy rõ những vết gãi ngứa do Tạ Kỳ Chi không nhịn được làm ra, có một vài chỗ đã bị cậu gãi xước thành vết thương nhỏ.
Ứng Hoài chợt nhớ ra, Tạ Chấp Lam đã từng nói, cứ hễ gặp gió lạnh là cậu sẽ bị nổi mề đay… Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Khi Tạ Kỳ Chi tỉnh dậy, thấy Ứng Hoài đang nắm chặt cổ tay mình, cúi đầu nhìn cậu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, lơ mơ rút tay ra nhưng không rút được, Ứng Hoài không chịu buông tay.
Tạ Kỳ Chi đối mặt với đôi mắt đen láy của hắn, chớp chớp vài cái. Ánh mắt dịch chuyển một chút, thấy vùng da sưng đỏ lộ ra từ tay áo bị kéo lên, cậu mới giật mình ngồi dậy, rụt tay về.
“Không thoải mái sao không nói với anh?” Ứng Hoài hỏi cậu.
Tạ Kỳ Chi rụt tay vào trong chăn, ôm đầu gối, giọng điệu thờ ơ nói: “Mùa đông năm nào cũng thế mà, em đã quen từ lâu rồi, uống chút thuốc là được.”
“Anh nhớ lần trước anh dẫn em ra ngoài là hai ngày trước rồi, hai ngày nay không dính gió lạnh, vậy mà uống thuốc cũng không hiệu quả sao?”
“Không phải, chiều nay lúc em rửa tay đã chạm vào nước lạnh rồi.” Tạ Kỳ Chi rũ mắt nói, “Ngày trước cũng không nghiêm trọng thế này đâu, năm nay không biết tại sao.”
Cậu không biết tại sao Ứng Hoài biết được. Tùng Thành không giống với Nghi Châu có khí hậu dễ chịu, mùa đông dài đằng đẵng, cái lạnh cắt da cắt thịt.
Cơ thể Tạ Kỳ Chi vốn đã không quen với khí hậu ở đây, huống hồ hiện tại vừa mới xuất viện, sức miễn dịch kém hơn hẳn so với bình thường, dị ứng do lạnh phát tác chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
Lần đầu tiên Ứng Hoài hối hận vì đã chọn định cư ở đây. Mấy năm trước, gia sản của nhà họ ở Nghi Châu đã bán sạch để trả nợ rồi… Sớm biết vậy thì đấu giá lại căn nhà cũ, căn nhà đó được xây từ sớm, vị trí đẹp, ở cũng thoải mái, còn có bãi cỏ lớn và vườn cây trong nhà kính.
Lúc đi học, Tạ Chấp Lam đã dùng đủ mọi lý do để đến chơi vài lần. Lần nào cũng coi như nhà mình, hỏi Ứng Hoài trong nhà có gì ngon có gì hay, đều lấy ra để y thưởng thức.
Tạ Kỳ Chi thì nhạy cảm hơn một chút, nhưng nhiều thói quen được Tạ Chấp Lam nuôi dưỡng cũng gần giống y, hẳn là cũng sẽ thích.
“Có muốn đến bệnh viện không?” Ứng Hoài hỏi.
“Không, đến bệnh viện cũng chỉ truyền dịch thôi.” Tạ Kỳ Chi khẽ nói, “Bên ngoài rất lạnh, với lại bệnh viện toàn là người bệnh, em đi dễ bị lây lắm, ở nhà uống chút thuốc là được rồi.”
Thái độ cậu kiên quyết, Ứng Hoài chỉ đành chiều theo.
Tạ Kỳ Chi quấn chăn, cuộn mình vào lòng Ứng Hoài, khẽ ho vài tiếng.
Ứng Hoài ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng, lặng lẽ suy nghĩ về khả năng mua lại căn nhà cũ với giá cao hơn. Sau này không thể ở lại Tùng Thành vào mùa đông nữa, vẫn nên quay về đó sống.
Buổi tối, Ứng Hoài đợi đến 11 giờ, vẫn không đợi được Tạ Kỳ Chi ôm gối gõ cửa xin ngủ cùng.
Hắn đứng dậy, tự mình đi tìm Tạ Kỳ Chi.
Đèn đầu giường vẫn sáng, nhưng cậu đã chui vào trong chăn cuộn tròn thành một cục, nửa cái đầu cũng không lộ ra.
Ứng Hoài sợ làm cậu giật mình, cố tình bước đi mạnh hơn một chút, ngồi xuống mép giường, từ từ vén chăn lên. Thế nhưng sự cẩn thận này vẫn làm cậu hoảng sợ, Tạ Kỳ Chi đột nhiên bật dậy, theo bản năng giấu tay ra sau lưng, không để hắn nhìn thấy.
Ứng Hoài rũ mắt lẳng lặng nhìn người trên giường, tay trái đưa ra trước mặt, chẳng nói lời nào.
Tạ Kỳ Chi cũng không nhúc nhích, hai người cứ giằng co vài phút, cậu mới có hành động, nhưng không phải là đưa cánh tay đang nổi mề đay ra, mà là vì khó chịu quá không nhịn được lại gãi thêm một cái.
Ứng Hoài không đợi nữa, khi hắn tiến lại gần hơn, Tạ Kỳ Chi mắt chợt lóe lên, vừa né về phía sau, nước mắt đã bất ngờ lăn dài.
Mỗi khi cậu khóc, đôi mắt lại long lanh, hàng mi ươn ướt dính vào nhau, mí mắt và đuôi mắt đều ửng đỏ, chóp mũi cũng đỏ, cả khuôn mặt trông vô cùng đáng thương.
“Khóc cái gì?” Ứng Hoài bất lực nói, “Anh có bắt nạt em đâu, gãi xước da như thế không tốt cho em.”
Hắn đưa tay ra định nắm lấy cánh tay Tạ Kỳ Chi để xem xét cẩn thận, nhưng Tạ Kỳ Chi không chịu.
Lần này Ứng Hoài biết không thể nghe lời cậu được nữa, thái độ kiên quyết kéo tay cậu lại. Tạ Kỳ Chi né tránh không kịp, vung tay hất hắn ra, móng tay lướt qua gò má Ứng Hoài, để lại một vết xước, rất nhanh đã rỉ máu.
Tạ Kỳ Chi hạ tay xuống, ngây người nhìn khuôn mặt hắn, sợ đến mức nước mắt cũng ngừng rơi. Cậu quỳ lại gần định giúp hắn lau đi, nhưng lại không dám chạm vào vết thương, mãi một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Em xin lỗi.”
Ứng Hoài dường như thở dài một tiếng, nhưng không nói gì cả. Thừa lúc Tạ Kỳ Chi đã bình tĩnh lại, hắn bế cậu lên, đứng dậy đi ra ngoài, hỏi: “Chúng ta đi ngâm mình trong nước nóng một chút, như vậy có dễ chịu hơn không?”
Tạ Kỳ Chi tựa vào vai hắn, gật đầu “Vâng” một tiếng.
Ứng Hoài ấn vào sau gáy cậu, nhẹ nhàng xoa mấy cái, nói: “Không sao đâu, anh biết bây giờ em đang rất khó chịu.”