Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 76

“Anh ơi.”

Tạ Kỳ Chi khẽ gọi một tiếng, “Anh không thích em ở bên anh Ứng Hoài, hay là không vui vì em đã giấu anh?”

Tạ Chấp Lam không trả lời ngay, tiện tay vắt áo khoác lên tay vịn sofa, rồi ngồi đối diện Tạ Kỳ Chi, nói: “Ngồi xuống đã.”

Y từ tốn rót một cốc nước, đẩy về phía Tạ Kỳ Chi, rồi lại rót cho mình một cốc. Uống một ngụm, y mới nói, “Đều là, mà cũng đều không phải.”

Tạ Kỳ Chi nhìn anh trai, nửa hiểu nửa không. Y im lặng rất lâu, rũ mắt nắm chặt cốc nước xoay nhẹ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên bàn trà, tạo nên một cảm giác trong suốt mà dễ vỡ.

Một lát sau, Tạ Chấp Lam ngẩng đầu, lướt qua dáng người gầy gò, gương mặt mềm mại của Tạ Kỳ Chi, rồi dùng một giọng điệu khó tả, khẽ mắng một câu: “Anh nhớ cậu ta quen em lúc em mới 12 tuổi thôi mà, cái tên khốn này không biết xấu hổ à.”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nói: “Nhưng bây giờ em đã 19 tuổi rồi.”

Tạ Chấp Lam hỏi: “19 tuổi lớn lắm sao?”

“Thế thì lúc trước anh ấy cũng mới 17 thôi mà, có lớn đâu.”

“Tạ Kỳ Kỳ,” Tạ Chấp Lam khựng lại, ánh mắt bình thản nhìn cậu nói, “Thử nói thêm một câu để bênh vực cậu ta xem.”

Tạ Kỳ Chi lập tức im bặt, lén liếc nhìn anh trai, không cẩn thận đối diện với đôi mắt hổ phách lạnh lẽo, cậu lập tức dời đi, làm bộ làm tịch cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Tạ Chấp Lam nhớ lại dáng vẻ của Ứng Hoài hồi cấp ba, lười biếng lề mề, cả ngày cứ như chưa ngủ đủ giấc. Y tán đồng quan điểm của Lâm Kiến Thiện, đều cảm thấy tuổi tâm lý của Ứng Hoài không đuổi kịp tuổi sinh lý, làm việc tùy hứng, đối với người khác hay mọi việc đều có vẻ lạnh lùng như không liên quan đến mình, giống như một cậu em trai ngây thơ cố tỏ ra ngầu lòi.

Nhưng cậu em trai này và Tạ Kỳ Chi, em trai ruột của anh, có sự khác biệt bản chất.

Từ lúc mơ hồ nhận ra manh mối đến khi không thể né tránh, Tạ Chấp Lam đã chuẩn bị tâm lý mấy đêm liền, nhưng chẳng có tác dụng gì. Đến tận bây giờ, y vẫn cảm thấy —

Ứng Hoài là một thằng khốn không biết xấu hổ!

Tạ Chấp Lam vừa nghĩ đến chuyện Tạ Kỳ Chi thích tên khốn này, lại còn lún khá sâu, thì đã thấy lòng mình nát bấy. Y không muốn thấy vẻ mặt vui vẻ lại ngượng ngùng của Kỳ Kỳ, kể cho mình nghe cậu đã ngưỡng mộ Ứng Hoài ca ca như thế nào…

Tạ Chấp Lam bỏ qua luôn phần này, hỏi Tạ Kỳ Chi: “Bọn em bắt đầu từ khi nào? Giấu anh bao lâu rồi?”

Tạ Kỳ Chi đặt cốc nước xuống, hàng mi chớp chớp, trả lời y: “Lúc nằm viện, anh ấy nói rất sợ cứ thế mất đi em, nên đã tỏ tình với em.”

Cậu vừa nói, Tạ Chấp Lam liền nhớ ra. Ứng Hoài đã cướp mất thời gian thăm bệnh của mình, ngày hôm sau Tạ Kỳ Chi nằm trên giường bệnh với vẻ mặt uể oải, mệt mỏi sắp ngủ gật nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với y, chính là để đánh tiếng trước cho y.

Tạ Chấp Lam nắm chặt cốc nước, một cơn tức nghẹn lại, khiến lồng ngực y đau nhói.

“Anh ơi.” Tạ Kỳ Chi cẩn thận quan sát sắc mặt anh trai, nói, “Em biết anh làm vậy là vì tốt cho em, nhưng anh Ứng Hoài cũng rất tốt mà, cho dù có anh ấy, cũng không ảnh hưởng đến vị trí của anh trong lòng em, khi em không muốn làm phiền anh, anh ấy cũng có thể thay anh ở bên—”

“Anh lúc nào cảm thấy em làm phiền anh?” Tạ Chấp Lam ngắt lời hỏi.

Tạ Kỳ Chi sững người, nhận ra mình đã nói sai, cậu mím chặt môi lại im bặt.

Tạ Chấp Lam thở dài, ngả người ra sau dựa vào sofa, ánh mắt khẽ rũ xuống, nhìn vào khuôn mặt có da có thịt hơn của cậu, rồi lại hỏi, “Em nói em biết anh vì tốt cho em, vậy em nói thử xem, anh đã tốt với em thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi đối mặt với tình huống thẩm vấn kiểu phụ huynh này, không biết trả lời thế nào mới đúng, nhỏ giọng đoán: “Có phải anh lo em bị anh Ứng Hoài bắt nạt không? Sẽ không đâu, anh ấy luôn đối xử tốt với em mà, quan tâm em hơn cả bản thân anh ấy nữa.”

“Thế còn em?” Tạ Chấp Lam hoàn toàn không phản ứng với những lời bênh vực Ứng Hoài của cậu, “Em quan tâm cậu ta hơn hay quan tâm bản thân mình hơn?”

“Em…” Tạ Kỳ Chi không dám nói trước mặt anh trai là quan tâm Ứng Hoài hơn, đành nói dối lòng: “Quan tâm bản thân em ạ.”

“Cậu ta quan tâm em hơn, mà em lại quan tâm bản thân mình hơn, em không lo cậu ta nhất thời đối tốt với em, khi nhiệt tình qua đi, cảm thấy không cân bằng nữa, sẽ làm em thất vọng sao?” 

Tạ Chấp Lam nhìn đôi mắt xanh mơ hồ của Tạ Kỳ Chi, lại hỏi, “Em nói em thích Ứng Hoài, cậu ta cũng thích em, vậy anh hỏi em, trong mối quan hệ này, em có từng chịu một chút khổ nào chưa, có từng chịu một chút tủi thân nào chưa? Em có thể nghiêm túc nói với anh là chưa từng không?”

“Kỳ Kỳ,” Tạ Chấp Lam gọi cậu một tiếng, đợi cậu ngẩng đầu nhìn, y chậm rãi nói, “Bây giờ anh nói cho em biết, anh vì tốt cho em là như thế nào.”

Y đặt cốc nước lại bàn trà, đứng dậy cầm áo khoác lên, nói: “Em là do anh trông nom mà lớn lên, anh hiểu hơn bất cứ ai trên đời này em sống khổ sở như thế nào, cho nên anh trai mong sau này Kỳ Kỳ một chút khổ cũng đừng chịu đựng, một chút tủi thân cũng đừng phải gánh. Em đi hỏi Ứng Hoài xem cậu ta có làm được không, nếu làm được thì Tết đến đây một chuyến, nếu không thì biến đi, anh sẽ coi như chưa từng quen cậu ta, hai đứa cũng đừng qua lại nữa.”

Y quay người vào phòng, Tạ Kỳ Chi vẫn còn sợ hãi nằm trên sofa, cầm điện thoại lên và nhắn lại nguyên văn lời anh trai cho Ứng Hoài.

Ứng Hoài không trả lời tin nhắn, mà gọi điện thoại trực tiếp. Đầu dây bên kia, hắn bật cười hỏi: “Sợ chết khiếp rồi đúng không?”

“Anh còn cười được.” Tạ Kỳ Chi bực bội nói, “Anh trai em giận lắm rồi, anh chuẩn bị tinh thần đến nhà sẽ bị anh ấy đấm cho một trận đi là vừa.”

“Thế còn em?” Ứng Hoài lại hỏi, “Em sẽ đứng bên cạnh nhìn hay là cản anh trai lại?”

“Phải xem anh ấy xuống tay có nặng không đã.” Tạ Kỳ Chi nói, “Nặng thì em sẽ giúp anh cản lại, không nặng thì em sẽ đứng bên cạnh đưa khăn cho anh trai, để anh ấy nguôi giận sớm hơn.”

Ứng Hoài khẽ “à” một tiếng, nói: “Nhóc con vô lương tâm.”

Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, không có cách nào khác đâu. Dù sao anh trai cũng đã nuôi mình hơn chục năm, không thể để anh ấy cảm thấy nuôi em trai uổng công đâu. Miệng thì lại bảo: “Ít nhất em còn nói giúp anh mà, toàn bộ đều là em giao tiếp với anh trai, anh thì cứ trốn ở nhà ông ngoại mà đọc sách luyện chữ, sống nhàn nhã biết bao.”

Tạ Kỳ Chi lại nghe thấy tiếng cười lả lướt của Ứng Hoài, lẫn trong tiếng gió gào thét, hoàn toàn không có ý tứ xem đây là chuyện đại sự, dỗ dành cậu: “Đúng thế, Kỳ Kỳ vất vả rồi, Kỳ Kỳ lập công lớn.”

Cậu nghe xong có chút tức giận, sợ Ứng Hoài trước mặt anh trai cũng không đứng đắn như vậy, để cậu ở giữa khó xử đôi đường, bực bội hỏi: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không?”

Ứng Hoài hình như đã đi vào trong nhà, tiếng gió nhỏ hơn một chút, giọng nói cũng trở nên trầm tĩnh hơn. Hắn không nói với Tạ Kỳ Chi rằng Tạ Chấp Lam hôm nay về muộn là vì hắn đã nói chuyện với y từ trước, chỉ bảo: “Kỳ Kỳ, anh và anh trai em quen nhau hơn mười năm rồi, hiểu thấu lẫn nhau. Cậu ấy tuy sẽ giận anh, nhưng giống như khi em đến Tùng Thành học, cậu ấy sẽ liên lạc với anh đầu tiên, sự tin tưởng dành cho anh cũng nhiều hơn người bình thường, em hiểu không?”

“Không hiểu, em thấy anh vẫn chưa đủ hiểu anh trai em.” Tạ Kỳ Chi lạnh lùng hỏi, “Anh chắc chắn rằng anh ấy không hối hận vì người đầu tiên anh ấy liên lạc lại chính là anh chứ?”

Ứng Hoài: “…”

Bình Luận (0)
Comment