Một Thanh Âm - Lăng Sơn

Chương 77

Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Chi cùng anh trai ra sân bay đón Lý Dập.

Lý Dập mở cửa xe ngồi vào trong, nhướn mày chào Tạ Kỳ Chi. Lúc này Tạ Kỳ Chi mới nhận ra, quen nhau gần nửa năm, đây lại là lần đầu tiên cả ba anh em tụ họp.

Tạ Chấp Lam vừa lái xe vừa hỏi: “Trường em nghỉ rồi cả tuần, sao bây giờ mới mua vé về nhà?”

Lý Dập tháo ba lô xuống đáp: “Tổng cộng có hai tuần nghỉ thôi mà, em phải chia chút thời gian ở bên mẹ và chị chứ? Đợi chị về rồi em mới mua vé về đấy.”

“Trước mặt bố mẹ, em nhớ đấy, đừng có mẹ em chị em nữa.” Tạ Chấp Lam nhắc nhở.

“Không biết đâu.” Lý Dập lười biếng nằm trên ghế chơi điện thoại, “Ông trời có xuống thì đó cũng là mẹ em và chị em, em không đổi cách gọi đâu.”

Anh trai mắng một câu “thằng nhóc thối” rồi không thèm để ý đến hắn nữa. Để làm dịu không khí, Tạ Kỳ Chi xích lại gần vỗ vỗ chiếc ba lô căng phồng của Lý Dập, hỏi: “Anh mang theo những gì mà nhét căng thế này?”

Không ngờ lại đụng vào nỗi đau của Lý Dập, hắn bỏ game đang chơi xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Bài tập về nhà nghỉ đông của anh.”

Tạ Kỳ Chi lập tức nảy sinh lòng đồng cảm, cậu khẽ nói: “Để em làm hộ anh hai tờ nhé.”

Lý Dập quay đầu lại, mắt sáng lên: “Thật không?”

Tạ Kỳ Chi gật đầu: “Dù sao thì dạo này em cũng rảnh, có rất nhiều thời gian.”

Lý Dập: “Anh em tốt, quá nghĩa khí!”

Không ngờ bị anh trai ngồi phía trước nghe thấy, y liếc nhìn qua gương chiếu hậu, gọi Tạ Kỳ Chi một tiếng, hỏi: “Em tưởng chuyện của mình đã qua rồi sao?”

“Đâu có.” Tạ Kỳ Chi lập tức làm ra bộ dạng cúi đầu vâng lời, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi bây giờ em ngoan lắm rồi, trước Tết em tuyệt đối không gặp anh ấy.”

Lý Dập hỏi: “Gặp ai cơ?”

Tạ Kỳ Chi khẽ nói: “Ứng Hoài, chính là người đến đồn cảnh sát đón chúng ta đó.”

“Ồ, anh ấy à.” Lý Dập gần đây bận học nên đã bỏ lỡ phần này, hắn mơ màng hỏi: “Tại sao không thể gặp? Tạ Kỳ Chi sang năm em sắp lấy chồng rồi sao?”

Tạ Kỳ Chi: “Khụ khụ.”

Tạ Chấp Lam: “…”

“Anh ơi anh ơi—” Tạ Kỳ Chi cảm nhận được tốc độ xe đột nhiên tăng nhanh, vội vàng ngẩng đầu nhắc nhở, “Đoạn này giới hạn tốc độ, không được phóng nhanh!”

Cậu vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Dập: Cầu xin anh hai đấy, đừng nói bậy nữa, Tết nhất mà chọc giận anh ấy, cả em và anh đều không có kết cục tốt đâu!

Lý Dập chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường từ hành động khác lạ của hai người, không hiểu hỏi: “Anh giờ mới biết à? Em đã nhắc nhở anh từ sớm rồi mà?”

Tạ Chấp Lam với vẻ mặt lạnh tanh, không muốn đáp lời hắn.

Lý Dập lại nói: “Ai bảo anh không coi lời em nói ra gì, bây giờ biết hậu quả rồi chứ, Tạ Kỳ Chi sắp lấy chồng rồi anh mới hối hận—”

Tạ Kỳ Chi liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt lạnh như băng của anh trai, hận không thể giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất. Nhưng Lý Dập bên cạnh lại chẳng thèm nhìn bầu không khí, vẫn còn đang nhún nhảy như thể múa hula trước con hổ sắp nổi điên, cậu vội vàng ngắt lời hắn hỏi: 

“Đông Đông ca ca! Anh giỏi môn nào nhất? Môn nào kém nhất?”

Lý Dập cuối cùng cũng bị cậu cắt đứt kỹ năng chế giễu bị động, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Môn tự nhiên của anh cũng được, tiếng Anh thì kém một chút, cứ nhìn thấy chữ cái là đau đầu.”

Tạ Kỳ Chi gật gù nói: “Vậy à, thế thì em có thể giúp anh làm bài tiếng Anh.”

“Tuyệt quá!” Lý Dập nói, “Từ nay em là em trai ruột của anh rồi, cảm ơn!”

Cảm ơn cái gì? Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, cảm ơn ông trời ban tặng một cậu em trai miễn phí à?

“Tạ Kỳ Kỳ,” anh trai ngồi phía trước bỗng dưng lên tiếng, “Em mà dám giúp nó làm một trang, anh sẽ bắt em làm một quyển, để em bận đến mức chưa đến ngày khai giảng đừng hòng ra khỏi nhà.”

Tạ Kỳ Chi lập tức ngậm miệng, ngồi ở ghế sau im thin thít.

Lý Dập khuyên can: “Không được, anh cả, đừng mà—”

“Tạ Dục Đông,” anh trai lại chĩa họng súng vào hắn, “Môn tự nhiên nào của em qua môn rồi mà còn có mặt mũi nói là học cũng được? Sau Tết anh sẽ tìm cho em một gia sư dạy toàn diện, sau này cuối tuần đi học thêm, học không tốt thì học lại lớp 12 đi.”

Lý Dập vừa nghe thấy “học thêm” và “lớp 12” đã thấy khổ sở, tìm niềm vui trong khó khăn hỏi: “Anh tìm ai vậy? Em có quen không? Có xinh không? Có dịu dàng không? Là học bá mỹ nữ sao?”

Tạ Chấp Lam cười lạnh một tiếng: “Đặc biệt xinh.”

Tạ Kỳ Chi vừa nghe giọng điệu đó đã biết không ổn, lén liếc nhìn anh hai một cái, Lý Dập lại không nghe ra, nhíu mày có chút phiền não nói: “Chỉ xinh mà không dịu dàng à? Ai ~ Thôi được rồi, cũng coi như là học bá mỹ nữ vậy.”

Đưa hai cậu em trai xúi quẩy về nhà, Tạ Chấp Lam chợt nhớ ra cả hai đều không mang quần áo về, y chuyển tiền qua bảo bọn họ tự đi trung tâm thương mại mua đồ mới.

“Em thì lạ lẫm chỗ này,” Lý Dập hỏi y, “Chỉ có em với Tạ Kỳ Chi thôi sao? Anh không đi cùng à?”

“Không có tâm trạng đi dạo phố với hai đứa,” Tạ Chấp Lam ấn vào đầu từng đứa một, ngáp một cái nói, “Anh lên lầu ngủ đây, về rồi đừng làm ồn.”

Anh trai bước lên lầu, Tạ Kỳ Chi chào dì giúp việc, đẩy Lý Dập ra ngoài.

Lúc xách túi lớn túi bé trở về đã gần trưa, bọn họ về phòng đặt đồ xuống, thấy dì giúp việc đang dán câu đối, liền xúm lại giúp đỡ.

Lúc này dì giúp việc mới có thời gian ngắm nghía Lý Dập, nhìn kỹ ngũ quan trên khuôn mặt hắn, liên tục nói mấy tiếng tốt, vỗ vỗ cánh tay hắn bảo: “Đứa trẻ ngoan, về nhà là được rồi.”

Lý Dập không quen dì, lúng túng không biết phải trả lời thế nào, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tạ Kỳ Chi, nhưng Tạ Kỳ Chi đang bận bôi keo vào câu đối nên không chú ý.

Lý Dập đành cười với dì giúp việc, lau tay rồi chủ động cầm hoành phi, bước lên thang dán câu đối “Hảo sự lâm môn” lên cửa lớn.

Hoành phi: một tấm bảng gỗ hình chữ nhật nằm ngang, thường được treo ở vị trí cao và trang trọng trong không gian thờ cúng như đình, chùa, hoặc nhà thờ họ, gia tiên.

Ăn cơm trưa xong, Tạ Chấp Lam tìm thấy Lý Dập đang chơi cờ tướng trong phòng Tạ Kỳ Chi, bảo hắn tối mai là đêm giao thừa, sẽ có rất nhiều người đến nhà, nhắc Lý Dập chuẩn bị tâm lý.

Lý Dập đặt một con tốt xuống, tùy tiện hỏi: “Là những ai ạ?”

“Họ hàng bạn bè.” Tạ Chấp Lam đáp, “Nói chung đều là đến thăm em.”

“Em có gì mà thăm chứ.” Lý Dập dựa vào mép giường, sởn gai ốc hỏi: “Họ sẽ không lại ôm em rồi khóc đấy chứ?”

Tạ Kỳ Chi vỗ vỗ đầu hắn, cười tủm tỉm nói: “Người khác thì không biết, nhưng bà nội chắc chắn sẽ như vậy.”

Lý Dập sợ nhất là người khác khóc lóc trước mặt mình, hắn khổ sở xoa mặt: “Không đến mức đó chứ?”

Trong ấn tượng của Tạ Kỳ Chi, bà nội là một bà lão lập dị, nói chuyện không có logic. Mỗi lần gặp đều thích nắm tay cậu, lật đi lật lại nói những lời bảo cậu phải biết hài lòng và biết ơn. Vừa nói vừa khóc, khiến Tạ Kỳ Chi hồi bé từng rất sợ mỗi khi nhìn thấy bà.

Tạ Chấp Lam rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt ngây thơ của hai đứa em trai, từ tốn bảo: “Bởi vì chính bà ấy đã đưa em đi chơi, rồi không trông coi cẩn thận để lạc mất đấy.”

Bà lão thái thái hồ đồ lại bất cẩn này đã gây ra tai họa năm đó, hối hận không kịp, nên bà ra sức thúc đẩy chuyện nhận nuôi Tạ Kỳ Chi, với ý đồ rằng Đức Phật sẽ tha thứ cho lỗi lầm của bà. 

Nhưng sau khi biết chi phí thuốc men của Tạ Kỳ Chi là con số trên trời, bà lại không nỡ để số tiền lớn này đổ sông đổ biển, hy vọng bố người làm ăn ngày càng phát đạt có thể giúp đỡ anh em nhiều hơn, đừng tiêu tiền cho người ngoài nữa…

Tạ Chấp Lam cũng phải rất lâu sau mới biết những chuyện này, y suýt nữa tức đến bật cười, hỏi mẹ tại sao nhất định phải nghe theo lời bà nội? 

Mẹ lạnh giọng đáp: “Mẹ muốn nghe sao? Bà ấy là mẹ ruột của ba con đấy!”

Chuyện cũ bà ấy không thể làm gì để bù đắp, giờ nếu bà cụ muốn ôm lấy Lý Dập mà khóc, Tạ Chấp Lam cũng chẳng ngăn nổi. Mối quan hệ máu mủ ăn sâu vào tận xương tủy, đâu phải cứ muốn cắt là cắt được.

Y nghĩ một lát rồi nói với Lý Dập: “Dù sao cũng là Tết, nếu bà nội lén lút lôi em vào phòng nhỏ để nói chuyện, rồi nhét tiền lì xì cho, thì em cứ bóc ra đếm trước mặt bà ấy. Nếu không nhiều hơn số tiền anh cho, thì bảo bà ấy cho thêm, lấy cả phần của mấy đứa em họ, tên Tử Hào với Hiểu Bân ấy. Dù sao bà ấy cũng mắc nợ, chắc chắn không dám không cho.”

Lý Dập bán tín bán nghi hỏi: “Anh cho bao nhiêu?”

Tạ Chấp Lam nói một con số, Lý Dập đếm nhẩm trong đầu nhà họ Tạ có bao nhiêu người, rồi ước lượng một chút, hai mắt hắn lập tức sáng rực, cảm giác mình sắp đạt được lý tưởng cuộc đời là trở nên giàu có rồi.

Tạ Chấp Lam nhìn biểu cảm của hắn là biết hắn đang nghĩ gì, y đá vào gót chân hắn, nhướn mày hỏi: “Bắt đầu mong đợi rồi đấy à?”

Lý Dập cười hì hì, Tạ Kỳ Chi giục hắn mau đánh cờ, Lý Dập không có tâm trạng chơi nữa, vội vàng đánh một nước trực tiếp rơi vào cái bẫy của Tạ Kỳ Chi, bị cậu giết sạch chỉ trong vài nước.

Lý Dập thua quá nhanh, thấy không còn thú vị nữa, Tạ Chấp Lam giục hắn đi làm bài tập, tranh thủ thời gian ôn bài. Lý Dập bịt tai không muốn nghe, hai đứa em trai xúi giục Tạ Chấp Lam chơi bài Đấu Địa Chủ với bọn họ, liên thủ moi sạch ví tiền của anh cả mới chịu thôi.

Tạ Chấp Lam cuối cùng cũng nhận ra ý đồ của hai đứa, lười đánh đòn, vẻ mặt cạn lời đứng dậy bỏ đi.

Tạ Kỳ Chi nhắn tin cho Ứng Hoài, nhắc nhở:

【Nhớ mai sang đón Tết cùng nhé!】

Nhắn xong cậu đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn thấy sàn nhà đầy bài chưa dọn. Lý Dập ôm một cái gối ôm, dựa vào cửa sổ kính sát đất, lim dim mắt uống nước ngọt. Ráng chiều tràn vào, chiếu lên những ngọn tóc đen nhánh của hắn thành màu vàng óng rực rỡ.

Tạ Kỳ Chi đi tới, cúi đầu gom bài lại, xếp thành một chồng ngay ngắn, bóng lưng của hai người cùng nhau chìm trong ánh hoàng hôn mờ ảo.

Dọn dẹp xong, Tạ Kỳ Chi mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dập đang lim dim ngủ, cất tiếng hỏi: “Cảm giác về nhà thế nào? Cũng vui chứ?”

Lý Dập mở mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, từ tốn nói: “Cũng được, không đến mức chán ghét.”

Tạ Kỳ Chi chẳng nhịn được cười, ngồi lại gần ôm hắn một cái: “Hôm nay vẫn chưa có ai nói với anh câu này đúng không? Đông Đông ca ca, chào mừng trở về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment