Mù Quáng Trung Thành

Chương 10

Thừa tướng châm ngòi không thành, đối với cách làm của phó tướng vô cùng khinh thường. Ai ai cũng biết phó tướng lúc trước từng được Trấn Bắc tướng quân cứu mạng nhiều lần, ở trước mặt mọi người lập xuống thề độc vì đó mà máu chảy đầu rơi.

Bây giờ ân nhân cứu mạng chân trước gặp nạn, chân sau 'huynh đệ sinh tử' vong ân phụ nghĩa này liền gióng trống khua chiêng mừng như ăn tết, thật sự không xứng làm người.

Trong doanh trướng, phó tướng nằm trên tấm ván cứng rắn, ôm bình rượu mà rưng rưng nước mắt, cmn tướng quân liều mạng như vậy cuối cùng cũng làm được rồi.

Toàn bộ quân đội này đều được Vệ Hùng dẫn dắt cất nhắc lên, tất cả là huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử, bất cứ lúc nào cũng có thể vì đối phương mà đỡ tên chắn đao, thế mà trạng thái của bọn họ bây giờ cũng không khác phó soái là mấy. Có người uống đến say mèm, trong mơ lúc khóc lúc cười. Có người chịu không được, dứt khoát trong đêm hôm khuya khoắt chạy vòng quanh quân doanh đến đổ đầy mồ hôi. Hoàng thành liên tục truyền tin chủ soái bị giáng chức, mà lại thật đúng lúc giáng thành thiếp thân thị vệ của hoàng đế. Đám huynh đệ sau khi hết sửng sốt, đều bị kích thích đến nỗi chỉ cần châm chút lửa thì có thể vọt thẳng lên trời.

Mấy người bọn hắn từng trải qua tuyệt cảnh khốn cùng nhiều lần, giúp đỡ nhau cướp đối phương từ trong tay Diêm vương về, hiểu rõ nhau còn hơn hiểu rõ chính mình. Nói tục chút chính là ngươi vểnh mông lên, ta liền biết ngươi ** bao nhiêu cục ****.

Mấy dấu * mong mọi người tự suy diễn._. Tác giả thật đúng là, so sánh toàn mấy cái chuối không đỡ được. Tui ngồi mãi không biết dịch kiểu gì, thôi censor cho rồi, mọi người hiểu mà ╮(︶▽︶)╭

Ở trong quân doanh, nhà ai có bao nhiêu người, cưới vợ hay chưa, thầm mến cô nương nào, chân có thối hay không, uống nhiều rồi thì đến cả chuyện bà thím kia chim chuột với ông hàng xóm cũng đem ra nói. Biên quan xa xôi, con gà ở quê nhớ tới cũng cảm thấy thân thiết, ngày thường đều dựa vào những chuyện lông gà vỏ tỏi này để nói khi uống rượu, cũng là động lực để họ có thể chống đỡ vượt qua những tháng ngày chém giết trên chiến trường.

Đương nhiên không có khả năng không nói đến người trong lòng.

Lúc trước Vệ Hùng uống say, mắt đỏ hồng nói hắn ái mộ đương kim hoàng đế, thiếu chút nữa bị các huynh đệ cười chết.

Về sau, các huynh đệ kính trọng chủ soái của bọn họ là nam nhân thực thụ một lòng vì nước, trung quân ái quốc. Nhưng thời gian lâu dài, từng chút từng chút tích lũy, dù là kẻ ngốc cũng biết tâm tình chủ soái đối với 'quân', không phải chỉ có 'trung'.

Có tướng quân nào liều mạng tiến đánh thành trì, chỉ vì có thể trình lên tin chiến thắng?

Có tướng quân nào chỉ cần vơ được đồ tốt từ quân địch, đều tìm đủ mọi cách dâng đến cho hoàng đế?

Có tướng quân nào lại cất thánh chỉ ca ngợi của hoàng đế dưới giường, không có việc gì liền rút ra nhìn đến ngây ngốc?

Có tướng quân nào khi say rượu sẽ gọi tên bệ hạ, từng tiếng từng tiếng một?

Có tướng quân nào trong lúc nguy hiểm sắp chết, dù không có thân nhân, miệng nói mớ cũng không phải tên cô nương thầm mến, mà là tục danh của hoàng đế?

Các huynh đệ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã sớm biết được chủ soái thương nhớ đương kim thiên tử từ rất lâu, giống như sắp tẩu hỏa nhập ma, nhưng sẽ không ai ngăn cản. Chưa nói đến bọn họ ai cũng nợ chủ soái cái mạng này cùng với ơn tri ngộ, chỉ nói đến việc hắn thương nhớ hoàng thượng, đã là chữ 'xả' vô cùng lớn*.

*Chữ 'xả' trong raw là 扯, tui không biết nó dùng với ý nghĩa gì nên để nguyên Hán Việt. Nguyên văn ý cuối là '单就说肖想当今圣上这件事的本身, 就是个巨大的扯字', tui hoang mang không biết dịch kiểu gì luôn, ai biết tiếng Trung chỉ tui với QAQ

Hoàng thượng hậu cung ba nghìn mỹ nữ, ai ai cũng xinh đẹp vô song, dù là từng người một thì cũng có những người đến chết cũng chưa từng được sủng hạnh một lần.

Đại tướng quân nếu là một tiểu thư thế gia yểu điệu thì còn có cơ hội mèo mù vớ cá rán. Một nam nhân cao lớn thô kệch, dù thật sự có cơ hội cởi sạch nằm trên long sàng, cũng sẽ bị trừng trị vì tội lớn xúc phạm hoàng đế.

Đại tướng quân nhà bọn họ có tâm tư khác người này, chỉ sợ là đến chết cũng chỉ có thể vụng trộm nhớ nhung trong lòng mà thôi.

Cho nên khi đại tướng quân nhớ người nhớ đến muốn thổ huyết, trong đêm tết Nguyên tiêu định tự mình chạy về hoàng thành cách doanh trại ngàn dặm, chỉ để được nhìn hoàng đế một lần, huynh đệ không ai ngăn cản, cũng không khuyên giải, mặc dù tội tự ý rời khỏi doanh trại cũng nghiêm trọng ngang ngửa tội giết người.

Nhưng bọn họ đều nghĩ rằng đại tướng quân chắc là nhìn một lát liền trở về, không thể nào dám lộ diện trước mặt hoàng đế. Ai mà ngờ được hắn lại bị gán tội mưu phản, đúng là oan uổng mà.

Vệ Hùng từng có một lần đại thắng ngoại địch, đoạt vô số thành trì, còn vơ vét được một chiếc nhẫn độc giết người bảo mệnh của vương tử dị quốc.

Theo tin chiến thắng, chiếc nhẫn cũng được dâng lên cho hoàng đế. Đêm đó tướng quân vô cùng cao hứng, uống đến say mèm, còn lôi kéo các huynh đệ nói: nếu có một ngày trời xanh có mắt, để hắn có cơ hội lựa chọn, vậy hắn nhất định phải làm thiếp thân thị vệ của hoàng đế, cả ngày giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng bệ hạ, ngắm nhìn người trong lòng. Chờ đến ngày đó thật sự xảy ra, đời này của hắn xem như chết cũng không hối tiếc.

Không ngờ, tết Nguyên tiêu này đi, nguy hiểm trùng điệp. Tướng quân đã sớm bị hoàng đế kiêng kị công cao chấn chủ, bị hoàng đế nắm được đuôi, chẳng khác nào dê vào miệng cọp.

Không hề nghĩ tới a! Không hề nghĩ tới!

Trời xui đất khiến cũng tốt, mà mưu kế từ trước cũng được. Mong muốn bấy lâu nay đã thành hiện thực, các huynh đệ làm sao có thể không thay chủ soái nhà mình vui mừng chứ.

Phó tướng ôm bình rượu uống ực một hớp, sau đó hào phóng đưa vò rượu về phía hoàng thành, lệ nóng quanh tròng mang theo lời chúc thật tâm thật lòng, quát khàn cả giọng: "Thuộc hạ cung chúc chủ soái đạt được ước nguyện!"

Giống như năm đó, một tiếng cung tên lao vút kéo theo toàn quân liều chết xông lên, cả đại doanh kêu vang tận trời câu nói này, giống như khẩu hiệu mong ước thắng lợi.

Tiếng hô xuyên qua chân chân trời, xé toạc tầng mây: "Thuộc hạ cung chúc chủ soái đạt được ước nguyện!"

Khác với biên quan giống như ăn tết vô cùng náo động, trong hoàng thành, toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới không ai không thấy Trấn Bắc tướng quân có lẽ có bệnh.

Nào có ai vô duyên vô cớ bị giáng chức liên tục mà không uể oải suy sụp, thậm chí sinh lòng oán hận tiêu cực chán chường cơ chứ?

Nhưng ngươi nhìn Trấn Bắc đại tướng quân xem, bị giáng chức thành tiểu tốt còn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn cả ngày lẽo đẽo sau mông hoàng đế, gọi cái có mặt. Cả người hắn đều tỏa ra bong bóng hồng phấn vui vẻ, dù là ai nhìn một cái, nếu không nhìn kỹ còn có thể thấy sau lưng Trấn Bắc tướng quân mọc lên cái đuôi hướng về hoàng thượng vẫy không ngừng, khiến cho người ta có cảm giác nếu bốn phía không có người, hắn sẽ lập tức bổ nhào bên chân hoàng đế lăn lộn làm nũng cầu vuốt ve.

Mà thực tế, mấy ngày nay Lý Anh cũng bị bộ dạng của Vệ Hùng làm cho chói mù mắt. Cả ngày hắn khoe bốn cái răng chuột, thượng triều bãi triều đều đi theo sau y cười ngây ngô.

Khiến cho y không ép được khóe miệng đang cong lên, dạo gần đây uy nghiêm cũng giảm đi nhiều. Thật muốn tìm một chỗ không người đè hắn lại hôn hai cái, đúng là câu dẫn người mà.

Đã cách chức thành tiểu thị vệ rồi, hừ, còn vui vẻ như vậy.

Mấy ngày gần đây lực chú ý của Lý Anh đều bị tiểu thị vệ mới ra lò hấp dẫn, đi đường cũng bị vấp hai lần, may nhờ tiểu thị vệ đi phía sau đỡ eo mới không ngã xuống. Không biết là không thấy đường thật, hay là muốn người phía sau đỡ mình nữa.

Có Vệ Hùng, công việc của tiểu thái giám Lục Lục đều bị giành hết. Lục Lục đơ mặt, cảm thấy thế giới này có gì đó không đúng. Nó sắp bị bong bóng hồng phấn làm cho mù mắt rồi.

Quần thần và hoàng đế hạ triều, mặc dù không cùng đường, nhưng có một đoạn đường có thể xuyên qua mặt tường chạm rỗng nhìn thấy bên kia. Lúc đó công tượng làm nên bức tường này, không biết là để hoàng đế tiện quan sát đại thần, hay để đại thần dễ thăm dò hoàng đế.

Hôm nay hạ triều, đám đại thần xuyên qua mặt tường chạm rỗng, nhìn thấy Trấn Bắc tướng quân đang bị cách chức mà vẫn bình tĩnh như vậy, cũng nhìn thấy sự lợi hại khoáng cổ thước kim của hắn.

*Khoáng cổ thước kim (旷古烁今): dùng để hình dung thành tựu siêu việt xưa nay - theo Baidu.

Đôi lời editor:

Tiếng Trung thật sự không dễ chút nào._. Có nhiều từ hiểu nghĩa đó nhưng lại thấy nó chẳng liên quan gì đến đoạn mình đang edit, muốn khùng luôn vậy đó. Ước chi có đại thần nào rành tiếng Trung, có gì tui không hiểu có thể hỏi một tiếng, aizz.

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc ^^ Nhìn số view với vote tăng mà vui lắm luôn, có động lực edit hơn hẳn. Lần đầu đu edit, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua. Xia xìa ^^
Bình Luận (0)
Comment