Mù Quáng Trung Thành

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thường ngày, vào sáng sớm Lý Anh đều sẽ bị Vệ Hùng tóm lấy ôm ôm hôn hôn, đôi khi còn nâng cao cao*, nói chung là dùng hết tất cả biện pháp đem người vào triều sớm.

*Nâng cao cao (举高高): Là cái trò bưng nách người ta rồi giơ lên quay vòng vòng đó. Người ta đang ngủ mà anh công chơi trò này cũng ít có ác:v Hình minh họa:

mu-quang-trung-thanh-11-0

Lý Anh trước khi trọng sinh, chỉ có khoảng thời gian vừa đăng cơ mới vào triều. Bởi vì chém đầu một nhóm đại thần lén lút giở trò bên ngoài, lại thêm chứng mất ngủ ban đêm nên y chỉ có thể bắt phi tần đến ngược đãi đến hừng đông mới ngủ được một lát, làm gì có trò dậy sớm chống mắt lên đi tảo triều.

Nhưng Vệ Hùng đã gọi y dậy, thì y dù ở trong chăn duỗi chân không tình nguyện thế nào cũng phải dậy, nếu không Vệ Hùng sẽ không gọi nữa, trực tiếp đổi sang giày vò y...

Buổi tối thường đến một phát, y tinh lực đầy đủ có thể chịu được, cùng Vệ Hùng quấn lấy nhau, sau đó ôm nhau ngủ, cảm giác cũng rất tiêu hồn, nhưng nếu buổi sáng lại làm lần nữa thì có chút ăn không tiêu. Y rốt cuộc vẫn không bằng Vệ Hùng thao luyện trong quân doanh, một ngày hai phát làm y đi đường cũng lơ mơ, cho nên hết cách, đành phải thành thật vào triều sớm.

Hôm đó Lý Anh mặt mày chưa tỉnh ngủ đi tảo triều, hai mắt đăm đăm nhìn về một phía không di chuyển, nhìn đến mức đại thần đứng chỗ đó cũng muốn tè ra quần. May mắn có tiểu thái giám cất giọng hô bãi triều, đại thần đó mới run rẩy bảo vệ được khí tiết tuổi già, không có thất lễ trước điện.

Hạ triều, Lý Anh vẫn cảm thấy trước mắt sương mù tràn ngập, đất trời xoay chuyển, há miệng là ngáp, mí mắt cũng muốn đánh nhau.

Vệ Hùng đã quen dậy sớm luyện công, từ sau khi bò lên được long sàng, trừ mấy ngày đầu bỏ bê, bây giờ vẫn như trước tờ mờ sáng liền rời giường. Buổi sáng của hắn vô cùng bận rộn.

Nhanh chóng hoàn thành huấn luyện thể lực thường ngày, luyện qua một bộ đao thương côn bổng, sau đó rửa mặt súc miệng cẩn thận, đứng trước gương sửa sang y quan, đảm bảo anh tuấn chỉnh tề.

Lúc này mới chính thức bắt đầu công việc.

Làm 'thiếp thân' thị vệ của Lý Anh, Vệ Hùng phải chịu trách nhiệm gọi Lý Anh rời giường, mặc quần áo cho người đang cuộn thành một cục kia, đỡ 'tiểu Anh' đi vệ sinh*; rửa mặt rồi lau khô cho y, gắp thức ăn cho cái người kén ăn này, rồi dùng đủ loại biện pháp dỗ hoàng đế bệ hạ ăn hết chúng.

*Vầng, thực sự là đỡ jj thụ đi vệ sinh luôn đó, tui không edit bậy đâu. Má nó thị vệ còn có cái công việc củ chuối này nữa hả =.=

Sau đó, trong cái nhìn trợn trắng của tiểu thái giám, hắn ôm Lý Anh vẫn đang mơ màng ra khỏi điện, đặt người ngồi lên long liễn*, còn mình thì theo thật sát, phòng ngừa trường hợp thiên tử 'hôn mê' ngã xuống.

*Long liễn (龙撵): xe của vua ngồi.

Mà chờ đến hạ triều, hắn phụ trách đem người từ trên long liễn đặt xuống đất, ôm vào trong lòng ăn đậu hũ, dỗ người tỉnh lại.

Hoàng đế bệ hạ nếu vẫn không tỉnh, hắn liền chuyển qua tập kích 'tiểu Anh' trong quần lụa vàng sáng. Thật ra Vệ Hùng rất rất mong muốn Lý Anh lúc này đừng tỉnh cũng được, vậy là hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà 'an ủi' một phen. Huyết dịch sau khi luyện võ vẫn chưa lạnh, lại được sờ mó người thương lúc sáng sớm, tiểu huynh đệ của hắn đã sớm sục sôi ý chí chiến đấu.

Cảm giác đó không cần phải nói tới, người trong ngực trắng nõn thơm ngào ngạt, thân mặc long bào đầu đội miện quan, trong thiên hạ này ngoại trừ hắn, không ai có thể lĩnh hội việc khinh nhờn thiên tử thoải mái nằm trong lòng mình.

Chậc chậc chậc, Vệ Hùng mím môi. Đại bảo bối nhà hắn dạo gần đây học khôn rồi, rời đại điện lập tức lên tinh thần, không cho hắn cơ hội hạ thủ.

Đã vài buổi sáng không được thoải mái, sau khi hạ triều Vệ Hùng đi sau lưng Lý Anh, ánh mắt dính chặt.

Lý Anh trong khoảng thời gian hai người cùng ăn cùng ngủ đã quen thuộc ánh mắt và ngôn ngữ tay chân của Vệ Hùng. Bị hắn nhìn như thế, y muốn tránh một chút, tối hôm qua rõ ràng đã giày vò rất lâu, cái tên này tại sao lại giống như sói đói vậy chứ.

Lý Anh bị Vệ Hùng nhìn đến dừng chân, nhìn đến muốn xoay người hôn hắn một cái. Tên kia mặc dù gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng thật ra bờ môi lại vô cùng mềm mại.

Lúc tảo triều không được nhìn thấy người, hai đời rồi Lý Anh mới trải nghiệm được cảm giác ham muốn thứ gì. Có thể nhìn lại không thể ăn, đúng là tra tấn mà.

Nhìn thoáng qua bên cạnh, mẹ nó tại sao tường lại chạm rỗng chứ. Nếu không khống chế được hôn Vệ Hùng ở chỗ này, Lý Anh suy nghĩ một chút, vội vàng bỏ ý nghĩ này đi, tên đầu gấu này tuyệt đối dám ở ngay chỗ này đè mình xuống sờ mó. Y khẽ thở dài một hơi, xốc lại tinh thần, đi trước hai bước, cách cái bánh thơm ngon tỏa ra mê hoặc trí mạng xa một chút, trở về tẩm điện sẽ ăn đủ.

Vệ Hùng nhìn hành động của Lý Anh, cũng biết y bị mình nhìn đến động tình nhưng không thể xằng bậy, chỉ muốn mặc kệ đám người mà ôm người kia mạnh mẽ hôn vài cái. Nhưng Vệ Hùng nghiêng đầu nhìn, kiềm chế tâm tư sắc lang của mình.

Đường hạ triều và thượng triều không giống nhau. Đường hạ triều là con đường quân thần nổi tiếng của tiền triều, dụng ý lúc xây dựng là thể hiện quân thần thân thiết. Nhưng để hoàng đế đi giữa các đại thần thì không ổn cho lắm, nên mới xây một bức tường chạm rỗng, để triều thần có thể thấy được hoàng đế, mà ngược lại hoàng đế cũng nhìn thấy đại thần.

Bên kia tường là đám đại thần đang đi cùng nhau, Vệ Hùng thu hồi tâm tư, thành thật theo sau Lý Anh.

Hắn cơ bản sẽ không bao giờ cách hoàng đế hơn ba bước, để phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể kịp thời đối phó. Lúc này Lý Anh vì kiềm chế ngứa ngáy trong lòng mà đi nhanh hơn vài bước, Vệ Hùng vì đang suy nghĩ mà không đuổi theo kịp thời.

Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra bất thường.

Một nữ nhân tóc tai bù xù bỗng từ góc nào xông ra, trong tay nắm chặt cái kéo nhỏ, hét lớn một tiếng "Cẩu hoàng đế, đi chết đi!", nhào tới chỗ Lý Anh.

Lý Anh tầm mắt trôi ở nơi nào, còn đang tâm viên ý mã, lực chú ý đặt hết lên người tiểu dã lang* đi phía sau. Nhưng là một người kéo thù hận, là hoàng đế một tháng luôn có vài ngày bị ám sát, mặc dù thời gian này vì có Vệ Hùng đi theo mà tần suất giảm xuống rất thấp, Lý Anh vẫn còn tính cảnh giác.

*Dã lang: sói hoang.

Thấy rõ cái kéo hướng cạnh eo mình đâm tới, Lý Anh cong eo lui về phía sau, linh hoạt tránh đi hung khí đâm một cái là muốn mạng người này, giơ chân đá lên cổ tay người nọ, làm thứ kia bay qua bức tường chạm rỗng, rơi xuống bên cạnh đường đi.

Lý Anh định lùi về sau mấy bước, đóng cửa thả Vệ Hùng, thuận tiện trêu chọc tạo hình đặc biệt của vị thích khách này một chút, cùng với cái hung khí khiến người ta 'kinh hồn táng đảm' kia.

Nhưng thích khách kia một chiêu không thành đã bắt đầu điên cuồng, tóc tai rũ rượi lòa xòa trước mặt, kêu vô cùng thảm thiết, hai tay cong thành vuốt xông tới chỗ Lý Anh lần nữa. Cũng không biết là muốn cào chết y, hay lấy cái đầu rối bù đó đâm chết y nữa.

Đương nhiên là không thể thành công, bởi vì thiếp thân thị vệ đã vọt tới trước Lý Anh, căn bản không cần động kiếm, một bàn tay vỗ vào đầu đã khiến kẻ kia dán trên đất không thể bò dậy.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, khuôn mặt lười biếng mang theo chút ngọt ngào của Lý Anh cứng lại, cả người bất động nhìn chằm chằm thích khách còn đang giãy dụa chưa từ bỏ ý định. Sắc mặt y âm trầm vặn vẹo, con ngươi không còn sáng rõ như trăng, chỉ có tối tăm tĩnh lặng.

Y vừa nghe đã biết kẻ kia là ai.

Đồng thời biết được còn có một người ở bên kia tường chạm rỗng. Khác với thái độ hung tàn của Lý Anh, người này bị tiếng kêu làm cho sững sờ, cách tường nhìn sang phía bên kia, thấy thích khách còn đang bò về cái kéo định không chết không dừng, trên mặt ban đầu kinh ngạc tuyệt vọng, về sau là thương tâm đau lòng.

Đơ người trong chốc lát, Lý Anh 'soạt' một tiếng rút ra bội kiếm bên hông Vệ Hùng đang lo lắng hỏi han y có bị thương hay không, bước lên hai bước, giơ kiếm muốn tự tay đâm chết thích khách còn đang giãy dụa.

Đôi lời editor:

- Edit tới đây mới biết Vệ Hùng dùng kiếm, không biết hồi trước ghi ổng dùng đao hay kiếm nữa.

- Mọi người có thấy lạ không? Tác giả viết cái kéo bị Lý Anh đá bay qua bên kia tường luôn, thế mà đoạn sau bà thích khách lại giãy dụa bò tới chỗ cái kéo. Sao biết nó ở đâu mà bò tới nhở? Chắc bug:v

- Mới giở mục lục ra, phát hiện truyện có 15 chương chứ không phải 13 chương như tui nói trên face nhá. Sẽ cố cày 4 chương còn lại cho mọi người ^^
Bình Luận (0)
Comment