Giữa trưa ngày hôm sau, Tiếu Nam quả nhiên lái xe lại đón Diệp Xuyên đến Doanh Thủy Loan làm thủ tục.
Giấy tờ đều hợp lệ, lại thêm Hắc Dực đã đánh tiếng trước, nên thủ tục làm vô cùng thuận lợi.
Trở lại trường còn chưa đến hai giờ.
Diệp Xuyên trước đó đã xin nghỉ, nhưng lại không ngờ là có thể về sớm như vậy, đang cân nhắc nên đến lớp hay là đi thư viện cho qua một buổi chiều, thì nghe tiếng cửa phòng phía sau mở ra, La Kiện khoác cái balo bằng vải bố đi vào.
“Ơ, cậu không đi học à?”
Diệp Xuyên kinh ngạc.
La Kiện tuy rằng luôn như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, nhưng học hành thì rất chăm chỉ, chưa từng cúp học bao giờ.
“Đau bao tử.”
La Kiện buông balo xuống, uể oải rót cho mình một ly nước ấm.
“Uống thuốc chưa?”
Diệp Xuyên cảm thấy sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt lắm, “Hay là tới bệnh viện đi?”
La Kiện lắc đầu, “Tớ nằm một lát sẽ đỡ.”
Diệp Xuyên có chút lo lắng mà nhìn hắn, “Thật là, đừng có gắng gượng quá.”
“Tại hai ngày nay trực dùm người khác hai ca, buổi trưa bận rộn quá quên cả ăn cơm.”
La Kiện tựa như không thèm để ý nói: “Bệnh cũ mà, không sao đâu.”
Diệp Xuyên nhủ thầm: cậu mới có tí tuổi mà bệnh cũ cái gì? Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lời nói ra lại biến thành, “Vậy cậu ngủ đi, cơm chiều tớ mua dùm cho.”
“Cảm ơn.”
La Kiện lên giường nằm xuống, vừa nhắm mắt lại mở ra ngay, nói: “Đúng rồi, vừa nãy tớ gặp Tiểu Đào, còn tò tò đi theo tớ gặng hỏi về cậu.”
“Hỏi thăm tớ?”
Diệp Xuyên có chút buồn bực, hôm trước vừa gặp Đào Âm ở căn tin, mới hai ngày không thấy, có cái gì để hỏi thăm? La Kiện cũng lộ ra biểu tình buồn bực, “Hỏi cậu hai ngày nay làm gì, buổi tối có về ký túc xá hay không.”
“Vậy là ý gì?”
Diệp Xuyên cảm thấy kỳ lạ, “Điều tra sao?”
La Kiện vui vẻ, “Không phải là kết cậu rồi đấy chứ?”
Diệp Xuyên đang định trả lời, di động trên bàn vang lên.
Diệp Xuyên cầm lấy điện thoại trong ánh mắt sung sướng khi người gặp họa của La Kiện, là Đào Âm gọi tới.
“Thật sự là điều tra a.
.”
“Cậu lo mà ngủ đi.”
Diệp Xuyên vỗ lên đầu giường, cầm điện thoại đi ra hành lang, “Tiểu Đào?”
“Tiểu Xuyên.”
Giọng Đào Âm nghe có vẻ rất tội nghiệp, “Hai ngày nay cậu làm cái gì vậy, tối hôm qua tớ đến tìm, phòng ký túc xá của các cậu lại khóa cửa.”
“Hoạt động tập thể a.”
Diệp Xuyên tựa vào cửa sổ sờ túi tìm thuốc lá, nhưng rồi lại nhịn xuống, “Cậu kiếm làm gì?”
“Buổi chiều tớ được nghỉ.”
Đào Âm buồn bã ỉu xìu đáp: “Thu dọn xong rồi, muốn đến phòng khám tìm Nghiêm ca.”
“Vậy à.”
Diệp Xuyên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Khuyên cũng đã khuyên rồi, Tiểu Đào vẫn giữ thái độ này, Diệp Xuyên cũng lười nghe cậu ta.
“Tiểu Xuyên.”
Giọng Đào Âm nghe có chút ấp úng, “Hai ngày nay cậu bận rộn cái gì vậy?”
“Tớ?”
Diệp Xuyên cảm thấy câu hỏi của cậu ấy thật kỳ lạ, “Tớ cũng không bận gì cả, hôm qua trong nhà có chuyện cho nên trở về một chuyến, buổi tối thì cùng bọn Đàm Lâm ăn cơm bên ngoài.
Sao vậy?”
“Không có gì.”
Đào Âm dừng một chút rồi lại hỏi: “Các cậu tối qua ăn cơm ở đâu vậy?”
Diệp Xuyên bị tra hỏi như vậy, trong lòng bắt đầu có chút không thoải mái, “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
Đào Âm không hé răng.
“Tiểu Đào, thời gian chúng ta quen biết tuy rằng không lâu, nhưng tính tình của tớ cậu hẳn là cũng biết một chút.
Có chuyện gì, cậu tốt nhất là nói thẳng ra đi.”
Diệp Xuyên cũng không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ dò hỏi của Đào Âm.
Vấn đề là, có cần phải quanh co như vậy hay không? “Tớ.
.”
Đào Âm có chút xấu hổ, “Tớ không phải có ý kia.
.”
“Cậu muốn hỏi cái gì?”
Diệp Xuyên mất kiên nhẫn.
Đào Âm thở hổn hển nửa ngày rồi mới nhỏ giọng nói: “Nghiêm Hàn mấy ngày nay cứ trốn tránh tớ.
.”
Cạch một tiếng, Diệp Xuyên gập điện thoại lại.
Đi được hai bước lại cầm điện thoại ấn nút gọi, khi cuộc gọi được kết nối, Diệp Xuyên nén cơn tức giận trong lòng nói: “Đào Âm nghe cho rõ đây, mấy ngày nay tớ không có gặp Nghiêm Hàn, tin hay không tùy cậu.”
“Tiểu Xuyên, tớ không phải có ý đó.
.”
Diệp Xuyên cúp điện thoại, lười nghe Đào Âm giải thích.
Cậu ta có ý gì mình không cần biết, quan trọng là cái loại cảm giác bị người ta nghi ngờ này khiến cậu khó chịu.
Diệp Xuyên đẩy cửa ký túc xá ra, La Kiện đã ngủ say, sườn mặt tựa vào gối đầu nhìn có vẻ gầy yếu, Diệp Xuyên thấy sắc mặt hắn trắng bệch, do dự một lát, cầm bóp tiền đi xuống lầu.
Cậu nhớ rõ ngoài cửa Nam có một nhà thuốc tây, tình huống của La Kiện, nếu không định đi bệnh viện, nhất định phải mua thuốc uống, cứ gắng gượng mãi có lẽ không xong.
Điều kiện kinh tế trong nhà La Kiện như thế nào, hắn chưa bao giờ nói qua, Diệp Xuyên cũng không biết.
Nhưng nhìn hắn liều mạng ở Black Kite làm công như vậy cũng có thể đoán được hắn hẳn là rất cần tiền, hơn nữa nhìn La Kiện mỗi ngày đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Diệp Xuyên nghĩ hắn ở bên ngoài chắc là không chỉ làm thêm một công việc.
Cậu đoán chừng hắn không chịu đi bệnh viện, lí do có lẽ là sợ tốn tiền đi.
Diệp Xuyên tìm được tiệm thuốc, mô tả triệu chứng bệnh tình của La Kiện cho người bán, mua hai liều thuốc đau bao tử.
Cậu cũng chắc là hắn chưa ăn cơm trưa, bèn đến quán ăn nhỏ cách đó không xa mua một phần cháo đem về.
Từ giờ tới buổi cơm chiều còn hơi lâu, để bụng đói cho đến lúc đó cũng không tốt.
Cầm theo hai cái túi nhựa đi về ký túc xá, vừa mới định bước lên thang lầu, Diệp Xuyên chợt thấy một dáng người quen thuộc ngồi hút thuốc ở bồn hoa trong sân của ký túc xá.
Người này vai lưng rất thẳng, dáng ngồi dường như mang theo vài phần tư chất kiên cường của quân nhân, mỗi lần Diệp Xuyên nhìn thấy đều đoán rằng đây có lẽ là ảnh hưởng từ gia đình khi còn nhỏ.
Áo sơmi màu xám chì và quần dài hắn mặc trên người, có vẻ nghiêm cẩn không hợp với không khí nhẹ nhàng của vườn trường, nhìn không ra một chút nào đó là sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp.
Kỳ thật so với mình hắn cùng lắm chỉ lớn hơn vài tuổi, Diệp Xuyên đột nhiên ý thức được vấn đề này.
Trước kia luôn cảm thấy hắn thành thục, vô luận đối mặt với chuyện gì đều là một thái độ đã tính trước kỹ càng, khiến người ta rất dễ dàng bỏ qua tuổi thực của hắn, cũng vô tình quên mất toàn bộ năng lực của người này cơ hồ đều dồn hết vào việc tranh giành đấu đá lẫn nhau, căn bản không có thời gian suy xét nội tâm của mình.
Kỳ thật bóc đi cái vẻ nhìn như già dặn của thân xác bên ngoài, bên trong cùng lắm chỉ là một thanh niên đang hoang mang không hiểu rõ bản thân mình mà thôi.
Hắn cũng sẽ cảm thấy bất lực, và.
cô đơn.
Cho nên mới lựa chọn chung sống cùng mình, nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể của hai người có thể xua tan những đêm dài vắng lặng.
Một cảm xúc dịu dàng tận nơi đáy lòng chậm rãi dâng lên.
Diệp Xuyên nhìn hình ảnh giống như đã từng quen biết này, sờ lên đường nét bóng dáng từng khắc cốt ghi tâm, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không thống hận như trong tưởng tượng.
Người này từng khuấy động trái tim mình, và giờ phút này cậu lại không thể nào căm ghét cho được.
Đó là những năm tháng dài chồng chất, cảm thấy mất mát vì cầu mà không được, là chính mình không biết làm thế nào khi toàn bộ hy vọng ký thác trên người hắn bị tan vỡ, thỏa hiệp, rồi kiệt sức mà chắp vá từng mảnh của cuộc sống, để rồi sau đó khi tất cả tiêu tan, liền thấy bất lực cùng tuyệt vọng.
Nếu như nói hắn có sai lầm, vậy chẳng lẽ mình không có lỗi hay sao? Biết rõ trong lòng hắn đã có người, lại cố chấp không chịu rời đi, cứ hy vọng mình chỉ cần cố gắng một chút nữa thì có thể thay thế vị trí người kia trong tâm hắn.
Mình sai ở chỗ đã đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người Lý Hành Tung, sau đó lại yếu đuối đem tất cả lỗi lầm đều đổ cho hắn.
Người thanh niên đang cúi đầu hút thuốc trông thấy cậu, cách một con đường lẳng lặng nhìn.
Vẫn như trong trí nhớ là một thanh niên đẹp trai tuấn lãng, mặt mày thâm trầm, lúc mỉm cười ánh mắt ôn nhu như nước.
Diệp Xuyên tin rằng mình từng gặp qua một hình ảnh như vậy.
Trong những năm tháng được chôn dấu nơi đáy lòng, cuồng nhiệt say đắm yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thanh niên anh tuấn ở trước mắt này từng ở cùng một nơi, đứng đợi mình từ bên ngoài trở về.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt có chút ẩm ướt.
Hóa ra, đã trải qua nhiều vùng vẫy gian nan như vậy, nhưng hình ảnh ở sâu trong trí nhớ vẫn sáng lên rực rỡ, đẹp hơn bao giờ hết.
Lý Hành Tung đi đến trước mặt, mang theo biểu tình dò xét không hiểu ra sao rờ lên trán cậu, “Sao vậy? Không khỏe à?”
Diệp Xuyên né tránh tay hắn, dùng vẻ mặt muốn cười nhưng lại không thể mà nhìn hắn, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, “Lý Hành Tung, anh đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là thăm em rồi.”
Lý Hành Tung cảm thấy cậu thật đúng là hỏi thừa.
“Anh trước tiên hãy xem kĩ tình cảm của mình đi.”
Diệp Xuyên mất tự nhiên tránh đi tầm mắt hắn, “Hãy nhìn thẳng vào trái tim, xem cái người mà mình muốn rốt cuộc là ai.”
Lý Hành Tung nháy mắt mấy cái không nói gì, tựa hồ thái độ của Diệp Xuyên khác hẳn bình thường làm cho hắn có phần không biết làm sao.
“Tôi nói thật đấy.”
Diệp Xuyên nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái.
Tại sao lúc ban đầu lại không có ai nhắc nhở hắn vậy? “Em đây là đang ngả bài với anh sao?”
Lý Hành Tung rất nghiêm túc nhìn cậu.
Diệp Xuyên do dự một chút, rồi gật đầu, “Không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Lý Hành Tung chậm rãi lắc đầu, “Nhưng mà anh cảm thấy, em cũng không phải là không có cảm giác với anh.”
“Cảm giác gì cũng không còn quan trọng nữa.”
Diệp Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu có thời gian đi đoán tình cảm của người khác, chi bằng cẩn thận nghiêm túc nghiên cứu cảm giác chính mình đi.”
Lý Hành Tung nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Giờ phút này Diệp Xuyên khiến cho hắn có loại cảm giác kì dị, một thứ xúc cảm là lạ mất tự nhiên không nói được bằng lời, tựa như nhìn một ông lão tóc bạc da mồi nói chuyện bằng âm thanh non nớt vậy.
Cảm xúc.
Rung động và xa cách.
“Em rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không có gì.”
Diệp Xuyên lấy di động ra nhìn thời gian, “Tôi phải về rồi.”
“Tiểu Xuyên.
.”
Lý Hành Tung nắm cổ tay cậu.
Diệp Xuyên dùng cánh tay kia đẩy hắn ra, nhẹ nhàng lắc đầu, “Quay về đi, Hành Tung.
Tôi biết có người vẫn đang đợi anh.”
Lý Hành Tung cảm thấy nao nao.
Chỉ trong chớp mắt, dường như có cái gì đó rất nhỏ xẹt ngang qua đáy lòng hắn, mang theo cảm giác nhức nhối.
Lý Hành Tung không rõ nguyên do, đến khi ngẩng đầu nhìn theo, Diệp Xuyên cũng chưa từng quay đầu lại đang bước lên bậc thang, bóng dáng thon dài kia rất nhanh bị phiến cửa của ký túc xá dưới lầu che khuất, không thể nhìn thấy được nữa.