Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 30

La Kiện ngủ thẳng đến giờ cơm chiều mới tỉnh lại, lùa vội hai ba miếng cho xong bữa, sau đó cầm ba lô lên đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá đã bị Diệp Xuyên túm cổ áo quay ngược trở vào, đem hai liều thuốc nhét vào trong balo, sau đó tỉ mỉ nhắc lại lời dặn dò của dược sĩ, xong rồi mới để hắn đi.

Diệp Xuyên tắm xong, nằm trên giường mới vừa xem được hai trang sách, thì nghe cửa phòng lại được mở ra, một người lẹp xẹp đi vào, là Triệu Hải Đông đã lâu không xuất hiện ở ký túc xá.

Học chung gần nửa năm, Diệp Xuyên tổng cộng nói với hắn không quá hai câu, tình bằng hữu và những thứ tương tự càng không cần nói tới.

Diệp Xuyên nhìn hắn gật đầu xem như chào hỏi, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trong ký túc xá bỗng nhiều thêm một người thu dọn này nọ, tạo ra âm thanh thật ồn ào, đang do dự có nên lấy tai nghe dưới gối đeo vào hay không, thì nghe Triệu Hải Đông hỏi: “Này, cậu có người anh ở đại học B phải không?”

Diệp Xuyên không nghĩ tới hắn sẽ đề cập đề tài này, sửng sốt một chút mới gật đầu, “Người mà cậu nói chắc là anh hai của tớ, anh ấy đang học ngoại thương, đã năm thứ tư rồi.

Cậu biết anh ấy hả?”

Trong mắt Triệu Hải Đông toát ra thần sắc hứng thú, “Tối qua anh ấy và đối tác đã đến ăn cơm ở nhà tớ.”

Diệp Xuyên kinh ngạc.

Cho dù cậu đối với tình trạng gia đình của Triệu Hải Đông hoàn toàn không biết gì cả, cũng có thể đoán được lí do mà Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi đến nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ không phải là vì ăn một bữa cơm.

Triệu Hải Đông nhìn cậu, trên mặt toát ra vẻ thân thiện lần đầu tiên dành cho cậu từ lúc quen biết đến giờ, “Bọn họ đang xin giấy phép xây dựng nhà máy.

Chuyện này.

Uhm, bác của tớ quản lí.”

Diệp Xuyên giật mình.

Triệu Hải Đông còn nói thêm: “Anh hai cậu rất có năng lực a.”

Diệp Xuyên cười cười, “Đúng vậy, anh ấy rất giỏi.”

Từ thái độ của Triệu Hải Đông có thể nhìn ra ấn tượng của Triệu gia đối với Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung không tệ, Diệp Xuyên cũng không lo lắng giấy phép của bọn họ rốt cuộc có được thông qua hay không.

Cậu đang suy nghĩ đến một mặt khác: Ở kiếp trước, nhà máy của Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi bắt đầu xin giấy phép là lúc cậu học năm ba, mà hiện tại.

Chuyện này chưa đến năm hai là đã xảy ra rồi.

Đáy lòng Diệp Xuyên bỗng nhiên có chút bất an.

Cậu biết trong vận mệnh kia có vài điểm mấu chốt không có nhiều biến hóa, ví dụ như lại một lần nữa quen biết Lý Hành Tung, hay cậu vẫn thi vào B thị.

Nhưng mặt khác một số chi tiết lại rõ ràng lệch khỏi quỹ đạo vốn có, tỷ như việc chọn nghề, mua nhà rồi còn chuyện làm ăn của Lý Hành Tung cùng Diệp Thời Phi.

Cậu thật sự không rõ, trong tương lai, những kết quả định trước thế này có chuyển biến gì không, nếu có thì sẽ khác biệt đến mức nào, như việc.

cậu chỉ kéo dài sinh mệnh đến năm hai mươi lăm tuổi, nếu đã sống lại một lần vậy kết cục này có thể thay đổi hay không? Triệu Hải Đông lục tìm hai gói thuốc trong ngăn tủ rồi đi ra ngoài, Diệp Xuyên nhìn cánh cửa ký túc xá một lần nữa khép lại, vội vàng lấy di động dưới gối đầu ra ấn số của Diệp Thời Phi.

Cuộc gọi được kết nối, đầu tiên Diệp Xuyên nghe thấy tiếng ồn ào vang lên, giống như có một đám người đang nói nói cười cười, có lẽ là đang trong bữa tiệc.

Sau đó là tiếng cửa phòng được mở ra, thanh âm hơi say của Diệp Thời Phi truyền đến, “A lô, Tiểu Xuyên?”

“Em gọi không đúng lúc à.”

Diệp Xuyên nhỏ giọng thầm thì, “Anh không phải đang bận đấy chứ?”

“Không sao.”

Diệp Thời Phi hít vào một hơi thật dài, “Vừa lúc điện thoại gọi đến, anh có thể lấy cớ này uống ít vài ly.

Em đang ở đâu vậy? Trong trường hả?”

“Ở ký túc xá.”

Diệp Xuyên do dự một chút, “Cái tên họ Triệu bạn cùng phòng của em, nói.

quen với anh.”

“Kêu là Triệu cái gì Đông ta?”

Diệp Thời Phi nở nụ cười, “Bọn anh có việc nhờ cậy trưởng bối nhà hắn, lúc ăn cơm có trò chuyện vài câu.

Cậu ấy nói hai người ở chung trong ký túc xá, còn nói em không thích nói chuyện.”

Diệp Xuyên không cho là đúng, trong thâm tâm nhủ thầm mặt cũng chỉ gặp vài lần, không biết ai ít nói hơn a? Diệp Thời Phi lại hỏi: “Cậu ta nói gì với em?”

“Nói các anh đang xin giấy phép.

Hai người thật sự muốn xây dựng nhà máy hả?”

Cho đến bây giờ Diệp Xuyên vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Tin tức này đối với cậu mà nói còn có nghĩa là cậu không thể nắm bắt được mọi thứ trong tay.

“Đúng vậy.”

Trong giọng nói của Diệp Thời Phi lộ rõ vẻ sung sướng, “Thế nhưng cho dù bây giờ có xin được giấy phép, cũng phải đến năm sau mới bắt đầu khởi công.

Văn phòng thì đã tìm được chỗ tốt rồi, cuối tuần sẽ dọn vào, không bận gì thì lại phụ anh một tay.”

Diệp Xuyên máy móc ừ một tiếng, não bộ thật sự đã trở thành một đống hỗn loạn.

Có một số việc đã và sắp xảy ra, dù đã biết trước nhưng nó lại nằm ngoài tầm khống chế của cậu.

Vì đã đáp ứng đến hỗ trợ, ngày chuyển địa điểm, sáng sớm Diệp Xuyên đã chạy đi tìm Diệp Thời Phi.

Trước kia, việc làm ăn của Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung trên danh nghĩa vẫn trực thuộc vào công ty của một người khác, văn phòng đương nhiên cũng nằm trong công ty này.

Diệp Xuyên nhớ mang máng người này cùng Lý gia có chút quan hệ, hình như là con cháu của một chiến hữu chung đơn vị với ông nội của Lý Hành Tung.

Công ty kia Diệp Xuyên cũng từng ghé qua, nó nằm trong một tòa nhà cũ trên đường An Hóa của khu Đông, rất gần bến tàu.

Lúc Diệp Xuyên đi xe tới đường An Hóa, Diệp Thời Phi đã đến, đang đứng ở bậc thang cuối cùng vừa nhai bữa sáng vừa chỉ huy người của công ty chuyển nhà, vài nhân viên trẻ tuổi của hắn cũng bê một ít thùng carton đi ra đi vào có vẻ rất bận rộn.

Diệp Xuyên chạy tới vỗ nhẹ trên vai, Diệp Thời Phi xoay người nhìn thấy cậu, thuận tay liền đưa qua cái túi nhựa, “Ăn điểm tâm không? Bánh bao của quán Trần Tứ, nhân thịt bò.”

Diệp Xuyên dùng hai đầu ngón tay nhéo bánh bao nhét vào miệng.

Cậu không thích bánh bao sủi cảo hay mấy loại có nhân gì đó, có điều bánh bao Trần Tứ thì cũng tạm chấp nhận được.

“Cần em giúp cái gì?”

Diệp Xuyên cầm khăn trong tay Diệp Thời Phi lau miệng, “Em cố ý mặc quần áo cũ đến đây đó.”

Diệp Thời Phi liếc mắt nhìn cậu, “Quần áo này từ năm nảo năm nào rồi, vẫn còn giữ lại kia à?”

“Thì phải làm việc chân tay mà.”

Diệp Xuyên thầm phản đối, mình còn chưa kiếm ra tiền, đương nhiên không thể đánh đồng cùng Diệp Thời Phi hở một tí là lại đi mua sắm quần áo.

“Nào dám nhờ em chuyển đồ, để cho lão cha biết được còn tưởng rằng anh khi dễ em.”

Diệp Thời Phi xoay người dặn dò trợ lý của mình vài câu, sau đó kéo tay Diệp Xuyên nhét vào trong xe, “Đi, theo anh tới xem văn phòng mới.”

Diệp Thời Phi không có nói rõ, nhưng theo lời của anh trai, Diệp Xuyên biết đó là nơi chốn nào.

Building Ngân Hải nằm ở khoảng giữa khu Đông, Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung ở chỗ đó thuê hai văn phòng.

Diệp Xuyên còn biết, sau khi nhà máy khởi công được hai năm, quy mô của công ty lúc ban đầu từ hai văn phòng biến thành cả một tầng lầu.

“Nghĩ cái gì vậy?”

Trong lúc chờ đèn xanh, Diệp Thời Phi liếc mắt nhìn cậu, “Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng biểu cảm lại bình tĩnh nghiêm túc đến quái dị.”

Diệp Xuyên nhẹ nhàng thở dài, “Không có gì.

Em đang suy nghĩ.

Suy nghĩ anh và anh cả đều rất có năng lực, còn em cho đến bây giờ vẫn chưa kiếm được đồng nào.”

Diệp Thời Phi phì cười, “Em là luật sư tương lai, trong đầu còn nghĩ mấy việc này làm gì.

Nếu thật sự muốn kiếm tiền, học cái gì mà không học, đi học luật làm gì?”

Diệp Xuyên không mấy thoải mái cười cười, “Được, được, em biết sẽ bị anh cười mà.”

“Học cho tốt cái nghề luật sư của em đi, sau này cả nhà đều nhờ vào em đấy.”

Diệp Thời Phi đưa tay ra xoa đầu của cậu, “Nhìn đi, Building Ngân Hải, văn phòng của bọn anh nằm trên tầng mười hai.

Oách không.”

“Ừ, rất tuyệt.”

Xe dừng lại ở bên đường, Diệp Xuyên đứng trên lề đường ngẩng đầu lên đánh giá tỉ mỉ tòa nhà sơn màu xám, phía trước là bức tường kính màu xanh có kiến trúc rất đẹp này.

Nó vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ của mình, tinh tế, thanh lịch, tản ra vẻ lạnh lẽo có thể cảm giác được từ rất xa.

Trên bức tường thủy tinh lớn phản chiếu ánh mặt trời, khiến cho người ta ảo giác rằng nó không nhiễm một hạt bụi.

Ra vào nơi này phần lớn là dân mặc chính trang, vội vội vàng vàng.

Biểu cảm trên gương mặt cũng tạo ấn tượng khó gần giống như tòa building này.

Văn phòng công ty Lý Nghiệp nằm ở tầng mười hai, đứng trước vách tường rộng bằng kính, nhìn thấy non nửa khu Đông ở phía dưới, trông ra ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, người đi đường vội vàng qua lại khiến cho cái loại cảm giác băng lãnh này càng thêm rõ ràng.

Cứ như từ nơi này nhìn xuống sẽ khiến người ta nghĩ rằng, so với hết thảy mọi người mình đang đứng ở một vị trí rất cao.

Diệp Thời Phi đứng ở phía trước cửa sổ, hăng hái nhìn quanh văn phòng rộng mở, tự tin tràn đầy nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

Lời này Diệp Xuyên tán thành.

“Trình độ phát triển của công ty sẽ từng bước được mở rộng, tối đa là ba năm, anh muốn làm cho cả mười hai tầng đều trở thành văn phòng của công ty Lý Nghiệp.”

Diệp Thời Phi chậm rãi bước đi trong văn phòng trống rỗng, ánh mắt rực lên một tia sáng kì lạ, “Quy mô của công ty sẽ tiếp tục tiến xa, sẽ leo lên vị trí hàng đầu, không ai có thể ngăn cản.”

Diệp Xuyên nghĩ thầm, nếu Diệp Thời Phi đổi bằng một loại giọng điệu thoả thuê mãn nguyện, chứ không phải dùng ngữ điệu gần như bất chấp tất cả mà nói, có lẽ lời này nghe vào sẽ càng thêm cảm động.

“Được mà.

Anh hai.”

Diệp Xuyên gật đầu, “Lý Nghiệp nhất định sẽ trở thành một trong những xí nghiệp nổi tiếng nhất B thị.”

Diệp Thời Phi nâng hai tay lên làm động tác giống như đang ôm cái gì đó, ánh mắt vô cùng háo hức, “Tiểu Xuyên, em biết không, đây là tất cả những điều mà anh muốn.

Đang được thực hiện, từng bước một.

Loại cảm giác này, em có biết không?”

“Cảm giác mà anh nói em chưa từng trải qua.”

Diệp Xuyên chần chờ lắc đầu, “Nhưng em nghĩ mình có thể hiểu được.”

Diệp Thời Phi đã đắm chìm vào trong thế giới riêng mình, ánh mắt mê muội nhìn qua lại đánh giá văn phòng của chính mình, hoàn toàn không để ý đến Diệp Xuyên trả lời cái gì.

Thật lâu sau, Diệp Thời Phi mới thì thào nói: “Toàn bộ giấc mộng, đều từng bước một thực hiện, ai cũng không thể ngăn cản.

Ai cũng không thể.

.”

Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy, Diệp Thời Phi trước mắt làm cho cậu có loại cảm giác xa lạ.

Lần đầu tiên trong đời, nhìn xuyên thấu qua hình tượng ôn nhuận kia, phảng phất thấy rõ tính cách không chịu chấp nhận thất bại được che giấu ở bên trong Diệp Thời Phi.

Không biết nghĩ tới cái gì, Diệp Xuyên hình như cảm thấy lạnh mà khẽ run lên.

Tầm mắt Diệp Thời Phi rốt cục dừng ở trên mặt Diệp Xuyên, thật giống như bây giờ mới ý thức được bên cạnh còn có người, hắn có vẻ hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức cười lên, “Đợi Hành Tung đến đây, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Vẫn là khuôn mặt tươi cười ôn nhuận như nước trong ấn tượng, cứ như vẻ thất thần trong nháy mắt kia hoàn toàn là ảo giác của Diệp Xuyên.

Đây là loại cảm giác rất khó hình dung, Diệp Xuyên cơ hồ hoài nghi phải chăng là mình nhìn lầm rồi.

“Không được.”

Diệp Xuyên vội vàng nói: “Xã đoàn của trường còn có hoạt động, em mà vắng họp lần này nữa, đội trưởng có thể sẽ xé xác em mất.

Anh không biết đó thôi, đội trưởng của bọn em là một đứa con gái, đanh đá vô cùng.

.”

Diệp Thời Phi cười ha ha, “Được rồi, đi đi, không cần miễn cưỡng.

Qua một thời gian nữa sẽ có tiệc rượu chúc mừng, sẽ mời không ít nhân vật nổi tiếng của B thị.

Đến lúc đó anh gọi điện thoại, em cũng lại đây mở mang kiến thức a.”

Diệp Xuyên đương nhiên đáp ứng, huynh đệ hai người hàn huyên vài câu, Diệp Xuyên lấy cớ về trường đi trước.

Lúc đứng chờ xe ở ven đường, Diệp Xuyên vẫn còn đang suy nghĩ, tự hỏi chính mình loại cảm giác gần như chạy trối chết này.

Rốt cuộc là do đâu mà có?
Bình Luận (0)
Comment