“Trong bốn người, em
không nhạy cảm như Thiên Trần, không dịu dàng như Tuệ An, không xinh đẹp như Đỗ
Lối. Anh rất lạ lùng, cũng đã nghĩ rất lâu, xin lỗi anh không thể nói ra, thích
gì ở em...”.
Trước bữa cơm tối do vợ chồng Trương Lâm Sơn mời hôm
đó, mọi người dường như đều duy trì nét mặt vui vẻ tự nhiên, nhưng điều gì phải
đến ắt sẽ đến. Sau khi tan cuộc, tất cả đều thay đổi.
Lúc Tiêu Dương đưa Thiên Trần về nhà, nhìn thấy anh,
nụ cười vụt tắt trên mặt mẹ cô, bà nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: “Tiêu Dương,
không phải cậu không tốt, nhưng cậu và Thiên Trần không hợp. Tôi chưa bao giờ
nói thẳng với cậu, bây giờ, tôi yêu cầu cậu không được qua lại với Thiên Trần
nữa, cũng đừng nghĩ chuyện xúi bẩy nó bỏ nhà đi, trừ phi nó không nhận tôi là
mẹ”.
Tiêu Dương im lặng nghe, cố giữ thẳng lưng, duy trì nụ
cười trên mặt.
Thiên Trần đứng xa nhìn, lo lắng, phỏng đoán mẹ sẽ nói
gì với Tiêu Dương.
Lúc sau, mẹ mỉm cười bước đến chỗ cô: “Đi thôi, Thiên
Trần”.
Thiên Trần nhìn mẹ lại nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng mỉm cười: “Thiên Trần, chúc ngủ ngon”.
Nụ cười của anh cô đã nhìn bao nhiêu lần, dường như
vẫn bình thường, lại dường như khác thường. Cô lại thấy bất an, nôn nóng muốn
biết họ nói gì với nhau. Nụ cười của mẹ và Tiêu Dương bí hiểm như nụ cười của
nàng Mona Lisa. “Em sẽ gọi cho anh”. Cô khẽ nói, rồi quay về nhà.
Mẹ làm như không có chuyện gì, cô cũng không hỏi, lên
tầng gọi cho Tiêu Dương.
“Mẹ chỉ bảo anh không nên chơi bài nữa”.
Một câu đơn giản của Tiêu Dương vẫn chưa xua được nghi
ngờ của Thiên Trần. Nỗi buồn thường trực lại quay về, niềm vui của buổi gặp mặt
lúc tối đã biến mất.
Tuệ An và Trương Lâm Sơn về nhà, cô tựa vào vai anh:
“Tối hôm nay rất vui”.
“Tuệ An, nếu chúng mình có con, còn vui hơn nhiều”.
Trương Lâm Sơn thở dài.
Lòng Tuệ An lại se lại. Anh đã ba mươi lăm tuổi, tiền
đồ rộng mở, nóng lòng muốn có con, cô nhắm mắt, buồn thấm thía: “Anh trách em
sao?”.
“Không, đừng nghĩ nhiều, cứ nói một câu là em lại
thế!”.
Tuệ An không nói gì, ngồi thẳng người, ngoảnh đầu sang
phía khác.
Hứa Dực Trung lái xe đưa Đỗ Lối về, đến nơi, anh mỉm
cười tạm biệt. Cô ngoái lại mỉm cười: “Dực Trung, hôm nay anh hăng hái uống
rượu thế?”.
Hứa Dực Trung ngây ra, cười lớn: “Trời nóng, khát
nước, muốn uống nhiêu một chút”.
“Chưa đủ sao? Muốn uống nữa không?”. Đỗ Lối mỉm cười
thử mời.
“Thôi, để hôm khác, nghỉ sớm đi”.
Đỗ Lối cười: “Được, để hôm khác, tạm biệt!”.
Hứa Dực Trung thở dài, nụ cười trên môi cuối cùng biến
mất. Anh thực sự khống thích câu nói ẩn ý của Đỗ Lối. Một cô gái quá thông minh
nhiều khi cũng dở.
Hứa Dực Trung ngơ ngẩn nhìn Đỗ Lối đi khỏi, ở Lhasa,
Đỗ Lối đột nhiên bay tới Lhasa tìm anh, anh trách cô sao lại đến đây. Đỗ Lối
hơi ngửa khuôn mặt xinh đẹp, thở dài: “Anh đã hỏi em, anh nói làm bạn gái của
anh, em có vui không. Em bảo anh cứ nghĩ kĩ chuyện với Nghiêu Vũ, Dực Trung,
anh đã nghĩ kĩ chưa?”.
Hứa Dực Trung nhìn vầng trăng sáng trên trời, ánh
trăng thanh lạnh thấm vào lòng. Khỏi cần anh nghĩ, ý trời đã thế! Thần linh đã
dẫn đường cho Đồng Tư Thành gặp được cô trước. Anh mỉm cười: “Anh nghĩ kĩ
rồi…”.
Tối hôm nay, vợ chồng Trương Lâm Sơn mời cơm, anh đã
nhường Nghiêu Vũ, anh không muón cô phải uống một chút rượu nào. Cả buổi tối
anh không dám nhìn thẳng cô một lần, nhưng trong một không gian hẹp như thế cho
dù không muốn, anh vẫn nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Nghiêu Vũ, nhìn thấy
Đồng Tư Thành chăm sóc cô, giữa hai người có vẻ rất tự nhiên...
Hứa Dực Trung vừa lái xe vừa nghĩ, cảm thấy không nên
gặp Nghiêu Vũ thì hơn, để khỏi phải cười quá mệt. Nhưng không biết ma xui quỷ
khiến thế nào anh lại lái xe về hướng nhà cô trước đây.
Con đường này, đi thẳng, qua một chỗ ngoặt rồi rẽ
trái, anh nhắm mắt cũng có thế biết hướng của nó.
Anh đạp phanh, không nghĩ gì nữa, rút điện thoại.
Sau khi Đồng Tư Thành đưa Nghiêu Vũ về, đang trên
đường về nhà, thì điện thoại đổ chuông: “Được, gặp nhau ở quán bar, xem ra đều
chưa uống đủ”.
Đến chỗ hẹn, Đỗ Lối vẫy tay: “Ở đây”.
Đồng Tư Thành cười cười, đi đến: “Sao lại hẹn tôi ra
đây?”.
Ánh đèn lờ mờ hắt xuống, Đỗ Lối lắc chiếc cốc trên
tay, cả bàn tay và chiếc cốc nhuốm màu hồng, huyền ảo và cám dỗ. Đôi mắt lóng
lánh như mắt mèo, cô mỉm cười: “Anh không biết thật sao?”.
“Biết gì?”.
Đỗ Lối bật một tiếng cười nhẹ: “Thôi đi, lòng anh rõ
như gương, nếu không biết, anh có đến đây không?”.
Đồng Tư Thành không nói, cũng không uống rượu. Anh
ngồi trước mặt Đỗ Lối, mắt thâm trầm.
Đỗ Lối than thở: “Thực ra chúng ta đều là con người,
không phải sao?”.
“Cô chỉ nói đúng một nửa, gặp nhau trong trường, tôi
và cô chỉ cần nhìn một mắt cũng hiểu nhau. Chỉ có điều, cho dù tôi thực tế,
nhưng tôi yêu cô ây không tính toán bất cứ điều gì, cô ây là cô ấy. Cô thì
khác, cô luôn tính toán, nếu Hứa Dực Trung không có tiền, cô có yêu anh ta
không?”.
“Xem ra Nghiêu Vũ thực sự đã tìm được người cô ấy
cần”. Đỗ Lối lại cười, “Tôi thật lòng chúc mừng hai người, bây giờ tôi không
thích tranh giành với cô ấy, không muốn cô ấy cạnh tranh với tôi. Anh hiểu rõ
mà”.
Đồng Tư Thành liếc xéo cô: “Tối nay cô hẹn tôi ra đây
là muốn chúc mừng chúng tôi? Cám ơn, tôi và Nghiêu Vũ bây giờ rất tốt”.
“Ha ha, anh có vẻ rất tự tin”. Ánh mắt Đỗ Lối đãy chế
nhạo, “Anh có nhận ra, suốt buổi tối nụ cười cứ như dính trên mặt cô ấy? Nếu
không có tà tâm, Nghiêu Vũ có cười giả dối thế không?”.
“Đỗ Lối!”. Đồng Tư Thành nghiêm giọng, ánh mắt lạnh
lùng hướng vào cô, “Điều kiện gia đình cô rất tốt, cô xinh đẹp, thông minh, có
tài, Nghiêu Vũ không tranh giành với ai, cũng không có tham vọng gì lớn, cô
không cần ganh đua với cô ấy”.
“Tôi không cần?”. Mắt Đỗ Lối đầy đố kị, “Tại sao tôi
hẹn anh ra đây, anh không chịu thừa nhận ư? Không chịu thừa nhận Nghiêu Vũ đối
với anh không còn như trước?”.
Đồng Tư Thành bỗng đứng bật dậy, mắt sắc như dao:
“Chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào! Cô muốn lấy được trái tim của Hứa
Dực Trung tốt nhất đừng có quá nhiều những trò khôn vặt như thế!”.
Đỗ Lối không hề lúng túng, vẫn cười nhạt: “Đồng Tư
Thành, không muốn tôi giúp anh sao? Tôi quá hiểu Nghiêu Vũ”.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”. Đồng Tư Thành tức giận.
“Tôi và anh không thù oán gì, tôi chỉ hi vọng anh sớm
có được Nghiêu Vũ, sớm kết hôn”.
“Chuyện này không cần cô bận tâm!”. Đồng Tư Thành định
quay đi.
Chỉ một câu của Đỗ Lối đã kéo anh quay lại: “Đáng
tiếc, anh đã nhầm một bước, mới dẫn tới sự thế hôm nay. Trừ phi...”. Cô ngẩng
đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp hạnh đào thâm trầm lóe sáng.
Đồng Tư Thành đứng yên, lặng lẽ nhìn cô rất lâu, cuối
cùng nói: “Cho dù Hứa Dực Trung không thích Nghiêu Vũ, anh ta cũng tuyệt đối
không yêu cô. Anh ta cáo già hơn cô tưởng. Đỗ Lối, điều kiện của cô rất tốt,
nhưng đeo bám anh ta, cô chỉ chuốc lấy đau khổ”.
“Hứa Dực Trung thích ai cũng được, trừ Nghiêu Vũ”. Đỗ
Lối cười khẩy.
Đồng Tư Thành thở dài ngồi xuóng: “Đỗ Lối, tôi không
hiểu, tại sao cô bận tâm đến Nghiêu Vũ như thế?”.
“Bời vì, thứ tôi muốn, cô ta lại có được một cách dễ
dàng, không hề tốn công sức, với một vẻ lơ đãng bất cần”. Cuối cùng Đỗ Lối nói.
Cô đã nhìn thấy hết. Cả buổi tối Hứa Dực Trung không
lần nào nhìn thẳng Nghiêu Vũ, nhưng cô vẫn biết, nếu không có gì tại sao hai
người không hề nhìn nhau một lần. Cô cũng bắt gặp ánh mắt u tối của Đồng Tư
Thành, chuyện đã rõ như vậy!
Giọng Đỗ Lối thản nhiên: “Nếu anh có thể đính hôn với
Nghiêu Vũ, cô ấy sẽ giữ lời. Nhưng Đồng Tư Thành, anh có chắc không?”.
Anh nhìn Đỗ Lối, tia mắt sắc lạnh, cô ta quá thông
minh, thông minh đến nỗi đàn ông không thể lung lạc được. Anh thờ dài: “Đỗ Lối
chẳng qua cô muốn quan hệ của tôi và Nghiêu Vũ sớm rõ ràng, bởi vì cô không
thích tôi, cô sẽ tìm người hơn tôi, vậy là cô thắng cô áy, như thế cô mới hài
lòng, phải không?”.
Đỗ Lối cười phá lên: “Tôi biết, hồi quen anh ở trường
tôi đã biết, anh chỉ liếc mắt là biết tôi nghĩ gì. Nhưng, anh cũng chỉ nói đúng
một nửa, Đồng Tư Thành, lúc đầu tôi cũng nghĩ như thế, còn bây giờ thì khác.
Chỉ là thứ Nghiêu Vũ muốn, tôi sẽ không cho cô ta được như ý mà thôi”.
“Nếu Hứa Dực Trung thích Nghiêu Vũ, cô ấy lại chấp
nhận anh ta, cô dựa vào đâu không cho cô ấy được như ý?”. Đồng Tư Thành chậm
rãi hỏi.
“Anh!”. Đỗ Lối nhìn ép Đồng Tư Thành, “Tôi biết,
Nghiêu Vũ không nỡ từ chối lòng tốt của anh”.
“Ha ha!”. Đồng Tư Thành cười đến phát ho, cố gắng kiềm
chế, thở đều: “Nếu tôi bỏ cuộc thì sao?”.
Trong mắt Đỗ Lối lộ ra vẻ vui sướng ranh mãnh: “Anh sẽ
không bỏ cuộc, anh không thể. Tôi muốn nói với anh...”.
Cô nhìn Đồng Tư Thành bỏ đi, lại lặng lẽ uống một
mình. Lúc ở Lhasa, Hứa Dực Trung nói, anh nghĩ kĩ rồi... Anh nghĩ rằng, anh yêu
Nghiêu Vũ, cho dù không có được Nghiêu Vũ, anh vẫn yêu cô ấy.
“Đỗ Lối, em rất tốt, như thế là không công bằng với
em, cũng chẳng có ý nghĩa gì”. Hứa Dực Trung thẳng thắn nói với cô.
Cô khóc đau đớn, cô đã tưởng Hứa Dực Trung nhìn thấy
Đồng Tư Thành và Nghiêu Vũ bên nhau, anh sẽ nguội lòng. Cô đặt vé máy bay đi
Lhasa, đồng thời thông báo cho Đồng Tư Thành. Tin Đồng Tư Thành báo khiến cô
mừng khôn xiết, bất chấp mệt mỏi đáp chuyến bay sớm nhất đi Lhasa gặp Hứa Dực
Trung, nhưng anh lại cho cô câu trả lời như vậy.
Anh đối xử tốt với cô là để đền đáp lòng tốt của cô.
Thứ cô cần là trái tim anh, anh lại không cho cô dù một góc.
Đỗ Lối nhấm nháp ly rượu. Đã khuya, tiếng nhạc bay
bổng khắp phòng, cô cảm giác mình cũng đang bay cùng tiếng nhạc.
Đột nhiên có người ngồi phịch xuống ghế đối diện. Đỗ
Lối cười hi hi: “Thế nào, cũng không ngủ được à?”.
Lúc Đỗ Lối hẹn gặp Đồng Tư Thành ở quán bar, Hứa Dực
Trung đang gọi điện cho Nghiêu Vũ, “Ngủ rồi sao?”.
Tín hiệu vừa thông, tim đã đập thình thình, anh cố giữ
bình tĩnh. Nhưng anh không biết, lúc nghe máy, tim Nghiêu Vũ cũng đập dồn.
“Sao anh có số máy của tôi?”.
“Hỏi Tuệ An”.
“À”. Nghiêu Vũ không biết nói gì im lặng mãi, đột
nhiên nói: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ đánh ai”.
“Biết rồi, là do anh quá đường đột”. Hứa Dực Trung nói
ngay. Anh hơi đắc ý, nhạc chuông của Nghiêu Vũ đã đổi, không phải ca khúc buồn
dạo trước, mà là bài Cuộc sống hoàn mĩ anh đã hát.
Cả hai cùng im lặng.
“Em ra ngoài đi!”.
Nghiêu Vũ giật mình, do dự: “Muộn quá rồi...”.
“Em xuống đi, năm phút nữa anh đến”. Hứa Dực Trung
không muốn dùng dằng qua điện thoại, nói ngắn gọn rồi cúp máy.
Nghiêu Vũ nhìn di động trong tay, lòng rối ren. Anh ta
có ý gì? Chẳng phải anh ta đã cặp với Đỗ Lối? Muộn thế này, có nên đi? Cô phân
vân không biết nên thế nào. Điện thoại lại đổ chuông, của Đồng Tư Thành:
“Nghiêu Nghiêu, ngủ chưa?”.
“Ngủ rồi, à, đang định đi ngủ”. Cô hỗt hoảng, tim đập
dồn.
Giọng Đồng Tư Thành vẫn bình thường: “Ngủ sớm đi, mai
anh qua đón đi ăn sáng”.
“Vâng!”. Nghiêu Vũ ngắt máy, mình đang làm gì thế này?
Cô đăm đăm nhìn di động rất lâu, cuối cùng tắt máy. Tắt đèn, Nghiêu Vũ đi đến
bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Cô không có cách nào từ chối Đồng Tư Thành, nhưng trái
tim lại bay xuống dưới tầng. Hứa Dực Trung gọi điện không được, anh sẽ thế nào?
Liệu anh có bỏ đi?
Chưa đầy hai phút sau, nhìn thây một chiếc xe đi tới,
không nhìn vào xe, cũng biết anh đang gọi điện.
Đèn xe sáng mãi. Nghiêu Vũ đứng bên cửa sổ, đột nhiên
thấy xót xa. Những kỉ niệm với Hứa Dực Trung lại ào ạt hiện về. Cô bồn chồn
nhìn chiếc xe đỗ dưới tầng. Tay nắm chặt điện thoại.
Đèn ở đầu xe bỗng tắt, Nghiêu Vũ hốt hoảng. Lại thấy
đèn trong xe sáng bừng, qua lớp kính bóng lờ mờ của Hứa Dực Trung hiện ra, anh
ngẩng nhìn lên tầng.
Nghiêu Vũ hốt hoảng né sang bên. Chờ rất lâu rồi lại
ngó xuống, anh vẫn ngồi trong xe, bật đèn, dường như để cô nhìn thấy.
Cô do dự, lại đợi lúc nữa, Hứa Dực Trung vẫn chưa đi.
Cuối cùng Nghiêu Vũ mở điện thoại, bấm số, khẽ nói: “Đừng đợi nữa, tôi ngủ rồi”.
“Em xuống đi!”.
“Tôi...”.
“Anh chỉ có vài câu, nói xong là đi”. Giọng Hứa Dực
Trung dịu dàng như dỗ dành.
Chỉ nói vài câu, nghe anh ấy nói xong là xong... Tiếng
thì thầm trong lòng dụ dỗ, người cô run lên. Nhưng Tư Thành, Tư Thành... cô nhớ
ngay đến anh. Nghiêu Vũ nhắm mắt, Tư Thành nặng tình như thế, tình của anh nặng
đến mức khiến cô cảm thấy hai chân như đeo đá, không thể nào cất bước.
Nếu Tư Thành không tốt với cô, nếu anh không vượt ngàn
dặm tìm cô, nếu sau khi trở về cô không làm cho anh hiểu lầm, chuyện sẽ thế
nào? Nghiêu Vũ lắc đầu, nhớ lại cảm giác của mình lúc ở quảng trường Lhasa, có
những lúc bỏ lỡ là không thể nào tìm lại được. Cô khẽ nói: “Anh muốn nói gì,
nói luôn đi”.
“Anh nhất định phải gặp em, bây giờ và ngày mai có gì
khác nhau? Mặt anh rất dày, em cũng biết rồi!”. Hứa Dực Trung uể oải trả lời.
Anh nhất định phải gặp cô, anh không muốn lại bỏ lỡ. Bất luận thái độ Nghiêu Vũ
thế nào, anh bất chấp, ngước nhìn lên tầng, nếu cô vẫn tắt máy, anh cảm thấy có
thế hét tên cô trong đêm, buộc cô phải xuống. Hứa Dực Trung nghĩ vậy bật cười,
anh không muốn dùng dằng hơn nữa, để mình dễ chịu anh thà chọn cách khiến cô
bực mình.
Ngày mai? Sáng sớm mai Đồng Tư Thành nói đến đón cô đi
ăn sáng. Nghiêu Vũ luống cuống: “Không cần, tôi xuống”.
Hứa Dực Trung hài lòng cúp máy chờ.
Nghiêu Vũ cầm túi xách, đi xuống. Cô đứng ở chỗ tối
dưới tòa nhà, lén nhìn ra, sợ Đồng Tư Thành bất thình lình xuất hiện. Đường phố
rất yên tĩnh, Nghiêu Vũ bước nhanh ra, chui vào xe. Hứa Dực Trung không nói gì
lái xe đi. Nghiêu Vũ cũng không hỏi đi đâu, lòng thấp thỏm.
Trên đường, hai người không ai nói gì, trong xe mở
nhạc, phá vỡ bầu không khí im lặng gượng gạo. Hứa Dực Trung lái xe đến ven sông
dừng lại: “Sao không nói gì?”.
Nghiêu Vũ không biết nói sao, nghe anh hỏi vậy trả
lời: “Chẳng phải anh bảo chỉ nói mấy câu?”.
Hứa Dực Trung nghẹo đầu nhìn cô. Nghiêu Vũ cúi đầu, lộ
cái cổ cao, ngoảnh mặt đi: “Anh thích em!”.
Nghiêu Vũ không ngẩng lên, đầu càng cúi thấp. Không
ngờ anh thẳng thắn như vậy. Anh và Đỗ Lối... lời thổ lộ của anh... cô đã hiểu
tất cả. Lòng trào niềm vui mơ hồ, má đột nhiên đỏ ửng.
“Tiểu Vũ, anh thích em, không phải ngẫu hứng, không
phải chơi bời”.
Nghiêu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt lóng lánh, mắt anh, vẻ
mặt anh quá đỗi chân thành. Tư Thành... Tư Thành cũng nhìn cô như thế. Cô bỗng
buột miệng: “Thích gì ở em? Thích em và thích các cô gái khác có gì khác?”.
Hứa Dực Trung cười: “À, em muốn nói anh quá tầm
thường?”.
Nghiêu Vũ đỏ mặt: “Không, không phải ý đó”.
Hứa Dực Trung cười, nhìn ra mặt sông, ánh đèn sáng rực
lặng lẽ tỏa xuống mặt nước lăn tăn, Nghiêu Vũ đứng cạnh anh, tim anh bình ổn
yên tĩnh. Không cần cô nói, anh và cô đều hiểu. Xúc động và vui sướng tràn trề,
anh tự chúc mừng sự kiên trì của mình. “Trong bốn người, em không nhạy cảm như
Thiên Trần, không dịu dàng như Tuệ An, không xinh đẹp như Đỗ Lối. Anh rất lạ
lùng, cũng suy nghĩ rất lâu, xin lỗi anh không thế nói ra thích gì ở em…”. Anh
quay đầu đăm đắm nhìn cô, giọng nhẹ như gió thoảng, “Anh rất hoài nghi, anh
quen quá nhiều cô gái, nhưng lần này không thể nghĩ ra thích gì ở em. Em có
bằng lòng để anh dần dần hiểu ra?”.
Mặt nước xôn xao, ánh đèn lấp loáng, tất cả chìm trong
đôi mắt sâu của anh, điểm sáng trong đó thu hút cô. Như lạc trong sơn động, khi
nhìn thấy điểm sáng le lói, con người dù thoi thóp cũng bừng lên khát vọng
sống, bất chấp tất cả lao đến. Nghiêu Vũ ngơ ngẩn nhìn, hoàn toàn không nghĩ
thái độ mình liệu có chuyển biến quá nhanh, không nghĩ, nhìn anh như vậy, hậu
quả sẽ thế nào, lúc này Đồng Tư Thành không xuất hiện trong tâm trí cô.
“Hôm đó giận quá nên cắt đi phải không?”. Tay Hứa Dực
Trung nhè nhè vuốt món tóc bên tai cô.
Cảm giác từ sự tiếp xúc đó làm Nghiêu Vũ run lên, tai
đỏ lựng, bối rối ngoảnh đi: “Không, không phải... chỉ là muốn thay đổi kiểu
tóc...”. Nghiêu Vũ chỉ thấy không khí thân mật mỗi lúc một lan nhanh, làm cô
không chịu nổi. Cô vội nhấn nút mở cửa sổ xe, gió thu ùa vào, khẽ hít một hơi,
đầu óc tỉnh táo lại.
Cô đang làm gì? Cô và Hứa Dực Trung như thế này là
sao? Còn Đồng Tư Thành? Anh là gì? Bỗng hốt hoảng, im lặng một lát, cuối cùng
lấy hết can đảm, quay đầu nhìn Hứa Dực Trung: “Đưa em về được không? Cám ơn
anh, em... em xin lỗi...”.
Dịu dàng dâng trong mắt Hứa Dực Trung. Mọi sắc thái
trên mặt cô, trong mắt cô đều khiến tim anh sung sướng nảy lên. Hiểu lầm đã
hết, cô chỉ không biết nên xử sự thế nào. Nhưng, anh không muốn để cô do dự
nữa.
Anh không nói, vẫn đăm đắm nhìn cô, Nghiêu Vũ càng
thấp thỏm, ánh mắt Hứa Dực Trung nhìn cô mềm như cỏ dây mọc trên đầm nước, quấn
chặt cỏ, lặng lẽ kéo cô chìm xuống, cô như giẫm trên đầm lầy đặc cỏ dây, không
thể nào nhấc chân, mỗi lần động đậy là cảm giác mất trọng lượng. Tim bồng bềnh
trôi. Chỉ biết dựa vào bản năng vùng vẫy, âm thanh từ miệng phát ra yếu như
tiếng muỗi.
“Em... em phải về...”.
Hứa Dực Trung nhìn cô, bất chợt giơ tay xoay mặt cô
lại, khẽ nói: “Em, em có tát anh nữa không?”. Nói rồi cúi hôn cô.
Nghiêu Vũ ra sức thuyết phục mình, không nên. Nhưng cô
không nhúc nhích, cũng không biết tại sao không từ chối, lại ngoan ngoãn nhắm
mắt, đón nụ hôn ấm nóng in lên môi mình, đầu nhẹ dần.
Nụ hôn kéo dài, mang hơi thở của anh chiếm lĩnh toàn
bộ thần kinh cô. Anh đã hôn bao nhiêu cô gái? Khi đầu Nghiêu Vũ lóe lên suy
nghĩ đó, tay cô đã nắm lấy áo sơ mi của anh, vô thức bíu lấy anh, hưởng ứng một
cách bản năng...
Dực Trung dừng lại, mỉm cười nhìn cô, mặt Nghiêu Vũ đỏ
bừng ngượng nghịu, hàng mi rung rung, không dám nhìn anh. Anh thở dài, quàng
tay ôm cô vào lòng. Nghiêu Vũ quá gầy, cảm thấy ôm không chắc, im lặng một lúc
mới khẽ hỏi: “Một mình đi thuê nhà, vẫn mua đồ ăn sẵn bên ngoài?”.
Nghiêu Vũ mơ màng bừng tỉnh, ấp úng: “Tư Thành, anh
ấy, em... em phải về”. Cô quay mặt, đẩy anh ra, ngực thở dồn như sóng.
Dực Trung nâng mặt cô giữ trong tay: “Đồng Tư Thành
ngày nào cũng ăn cơm với em phải không?”. Nghiêu Vũ muốn cúi đầu, nhưng không
thể cử động, vô thức nhìn anh, mắt bỗng nóng đỏ.
“Anh ta đến Tây Tạng tìm em, rất tốt với em, em không
từ chối được phải không?”. Hứa Dực Trung nhẹ nhàng hỏi, anh hiểu mâu thuẫn
trong lòng Nghiêu Vũ, nhưng không ép cô, “Tiểu Vũ, em muốn ở bên ai hơn? Ở bên
ai em thấy vui hơn? Chỉ cảm động thôi, không đủ. Hãy nhìn anh, nhìn anh trả
lời”.
Nghiêu Vũ im lặng. Cô biết, cô đã sớm biết, chỉ là
không dám nghĩ, không biết phải đối diện thế nào.
Giọng Dực Trung càng nhẹ nhàng, dụ dỗ: “Em muốn ở bên
anh, đúng không? Nói rõ với anh ấy đi, nhé?”.
Nghiêu Vũ nhìn đôi mắt da diết của anh, gật đầu, rồi
sực tỉnh, lại lắc đầu: “Em sẽ làm anh ấy tổn thương”.
Hứa Dực Trung quyết định phải xóa bỏ trở ngại tâm lí
đó của cô: “Vậy em ở bên anh ấy, không làm tổn thương anh? Nếu em nhớ anh,
chẳng phải càng có lỗi với anh ấy?”.
Nghiêu Vũ không nói, lòng bỗng nặng trĩu: “Anh và Tư
Thành khác nhau, không có em, vẫn còn rất nhiều cô gái khác, như Đỗ Lối, xinh
đẹp, thông minh thích anh. Tư Thành yêu em... khi nhìn thấy anh ấy ở chùa Đại
Chiêu, em buồn vô hạn...".
“Tiểu Vũ”. Giọng Hứa Dực Trung bỗng nghiêm nghị, “Em
phải biết, bây giờ em không muốn làm tổn thương anh ấy, nhưng một khi em nhận
ra, không thể tiếp tục mãi như vậy, nấn ná càng lâu càng làm tổn thương anh ấy,
hiểu không?”.
Nghiêu Vũ biết Hứa Dực Trung nói đúng, nhưng cô không
biết nói thế nào với Đồng Tư Thành.
Không để cô suy nghĩ, Hứa Dực Trung lại hôn cô, lần
này không nhẹ nhàng, mà cường bạo như lửa, quyết liệt và chiếm đoạt, cuốn phăng
mọi ý nghĩ của cô. Trước giờ anh chưa từng hôn như vậy, muốn ghì chặt, ép mãi
cô vào lòng.
Mùi đàn ông trên cơ thể anh xô dạt mọi suy nghĩ của
cô. Nghiêu Vũ không kịp nghĩ gì, không kịp nghĩ ngày mai và những ngày sau.
Khoảnh khắc này, trong mắt cô, trong lòng cô, tất thảy mọi cảm quan của cô chỉ
hướng về anh.
Nghiêu Vũ ngẩn ngơ chạm tay lên môi, thở dồn, ngực
phập phồng một đường cong gợi cảm. Cố lườm Hứa Dực Trung. Mắt anh càng sáng,
nét mặt trìu mến, môi anh lại nhếch lên hiện ra đường cong quyến rũ, anh quá
đẹp. Mặt Nghiêu Vũ nóng ran, khỏi cần nhìn cũng biết, chắc nó đã đỏ đến tận
vành tai.
Hứa Dực Trung nén cười, vuốt mái tóc ngắn của cô, ánh
mắt trìu mến: “Từ nay không được cắt tóc nữa”.
Môi cô vừa nhếch, nước mắt ăm ắp đã trào ra. Hứa Dực
Trung xót xa nhìn, kéo cô vào lòng: “Không cắt nữa, từ nay em để tóc dài,
nhé?”.
“Tóc ngắn đẹp mà, mọi người đều nói thế”.
“Anh muốn em để tóc dài. Ngốc ạ!”. Hứa Dực Trung hôn
lên trán cô, “Đừng nghĩ gì hết, tắt di động đi theo anh”.
“Đi đâu?”.
“Đi bán em, bán cho thung lũng!”. Hứa Dực Trung cười
vang, lái xe thẳng đến núi Bắc Sơn.
Phải, không nghĩ nữa, chuyện ngày mai để ngày mai
tính. Nghiêu Vũ cũng cười, tắt di động: “Em ngủ một lát, đến nơi gọi em!”.
Cô nhắm mắt lại, miệng vẫn thấp thoáng cười.
Hứa Dực Trung lấy chiếc gối từ ghế sau đưa cho cô:
“Như thế mới dễ chịu”. Anh chỉnh lại điều hòa, chăm chú lái xe.