Tuệ An cơ hồ đã hiểu
rõ thế nào là hôn nhân, Nghiêu Vũ vốn nghĩ Tuệ An giống như con thỏ non, nhưng
bây giờ trên khuôn mặt nhút nhát của con thỏ non ấy đã tư lự thấm buồn. Cô
không biết an ủi bạn thế nào, có một câu trong lòng định nói, lại thôi.
“Nghiêu Nghiêu?”. Đông Tư Thành dừng đũa, nhìn Nghiêu
Vũ. Đầu óc cô lại để đâu đâu. Sáng sớm hôm đó anh gọi điện, di động tắt máy,
đến nhà tìm không thấy, mãi đến chiều mới liên lạc được.
Anh vẫn nhớ lúc đó đã trách cô: “Đi đâu sao không nói
một tiếng?”.
“Em... em về nhà bố mẹ lấy ít đồ, điện thoại hết pin”.
Nghiêu Vũ ấp úng, giọng hơi run.
Có phải giọng mình hơi gay gắt? Anh nhận ra ánh mắt
lẩn tránh của Nghiêu Vũ. Kể từ hôm đó, những lúc ở bên nhau, cô lúc ngơ ngẩn,
lúc băn khoăn nhìn anh muốn nói gì lại thôi. Như tối hôm nay hết giờ làm, anh
đến gọi cô đi ăn, Nghiêu Vũ có vẻ không muốn, cuối cùng vẫn đi, nhưng vừa nói
được vài câu, tâm trí cô như đang để tận đâu, miệng hình như còn mỉm cười vơ
vẩn. Nhìn nụ cười đó Đồng Tư Thành giật mình, cô giống như thiếu nữ mới yêu.
Nghe tiếng anh gọi, Nghiêu Vũ ngẩng đâu: “Gì cơ?”.
Đồng Tư Thành gắp thức ăn cho cô, vui vẻ hỏi: “Em nghĩ
gì? Sao mê mải vậy?”.
“À, Tư Thành, em nghĩ... em đang nghĩ... em, vẫn nên
nhận viết cho tạp chí đó”. Bây giờ Nghiêu Vũ cảm thấy không còn mặt mũi nào
nhìn Đồng Tư Thành.
Anh đã sai gì? Sau khi du học trở về, anh làm tất cả
để cô vui, cưng chiều hết mực, thậm chí hàng ngày đến ăn sáng với cô, sao cô có
thể mở miệng từ chối?
“Có chuyện gì mà em suy nghĩ lâu thế?”. Anh cười hỏi
cô.
Câu hỏi cắt ngang ý nghĩ, kéo Nghiêu Vũ về hiện thực,
cô không biết trả lời thế nào. Mấy ngày nay cô liên tục nhớ lại buổi đi chơi
với Hứa Dực Trung đêm đó. Đồng Tư Thành vừa hỏi, cô giật mình bàng hoàng, sực
nhớ mấy hôm trước, tạp chí có chuyên mục giới thiệu du lịch thị trấn cổ, họ đề
nghị cô viết bài.
Sau khi buột miệng nói ra như vậy, Nghiêu Vũ cảm thấy
rời thành phố ít lâu để khỏi ngày ngày đối diện với Đồng Tư Thành có lẽ cũng
tốt, có lẽ, dần dần, anh sẽ nhận ra. Sao có thể nói thẳng với anh, chúng mình
không thể tiếp tục, tình cảm em dành cho anh không phải tình yêu?
“Tòa soạn muốn một người đi thực tế, gửi ảnh, gửi
những ghi chép cảm nhận hoặc điều tâm đắc về du lịch, em thấy rất hay, muốn
nhận việc này”.
Đồng Tư Thành gật đầu: “Cần đi bao lâu?”.
“Chưa biết, có lẽ sẽ phải đi nhiều nơi”. Nghiêu Vũ dẹp
xáo động trong lòng. Thực ra tòa soạn yêu cầu một tháng viết hai bài. Đến mỗi
nơi, lưu lại mấy ngày rồi về, cũng không quá mệt.
“Ừ, em thích du lịch, đi khắp nơi du ngoạn cũng tốt,
đằng nào kinh phí cũng do tòa soạn chi”. Đồng Tư Thành ủng hộ, sắc mặt anh vẫn
bình thường.
Tại sao anh không phản đối? Anh luôn chiều theo mọi ý
thích của cô ư? Nghiêu Vũ cúi đầu ăn cơm, buột miệng nói: “Nếu đi lâu, căn hộ
này không thuê nữa, em chuyển về nhà bố mẹ, đỡ tốn tiền thuê”.
“Anh trả tiền nhà cho em, cứ giữ lại, lúc về ở cho tiện.
À, bố mẹ em nói thế nào?”.
Nghiêu Vũ ngớ ra, sực nhớ cô nói với anh cần hỏi ý
kiến bố mẹ, liền liếc trộm anh, giọng đắn đo: “Để em làm xong việc này đã, đằng
nào cũng đi hơi lâu. Anh không cần trả tiền nhà, nếu không ở, rất lãng phí”.
“Không sao, lúc em không ở, thỉnh thoảng anh đến nghỉ,
nhà mua vẫn chưa trang trí xong, về nhà bố mẹ không thoải mái bằng ở một mình”.
Nghiêu Vũ ngẩn ra, không tìm được lí do từ chối. Sao
có thể để Đồng Tư Thành đến ở phòng cô... Đầu hơi váng, đành cúi xuống ăn tiếp,
không nói nữa.
Đồng Tư Thành chăm chú nhìn cô. Nghiêu Vũ cúi đầu ăn,
mấy lọn tóc xõa xuống trán. Anh đưa tay định vén lên cho cô. Tay vừa chạm đến,
Nghiêu Vũ giật mình hơi ngửa ra sau, lập tức lại cười xòa: “Tóc ngắn phiền phức
thế đấy, rất nhanh dài, tuần nào cũng phải tỉa, nếu không sẽ chọc vào mắt”.
Anh rụt tay lại, gắp thức ăn cho cô: “Sao nuôi mãi
chẳng béo lên được, tóc ngắn, trông cổ càng dài, nhìn còn gầy hơn trước. Nghiêu
Nghiêu, em đi một mình như thế, anh không yên tâm”.
“Có gì đâu, hồi năm thứ tư, mới ra trường, một mình em
đi khắp Vân Nam. Trên đường làm quen bao nhiêu bạn. À, em còn đến Lương Hà thăm
mộ vị vương phi cuối cùng của một thổ ti”. Nghiêu Vũ nói xong, lại cúi đầu ăn.
Nỗi đau khổ dần dần hiện ra trong đôi mắt sâu của Đồng
Tư Thành, hai hàng lông mày nhíu lại, có phải là chuyến du lịch một mình đầu
tiên của Nghiêu Vũ sau khi chia tay anh?
Lúc Nghiêu Vũ ngẩng lên, anh đã kịp che giấu tâm
trạng, nhoẻn cười nói: “Tối nay đến nhà anh nhé, mẹ anh bảo muốn gặp em từ
lâu”.
Nghiêu Vũ bỗng sững người, lại trấn tĩnh: “Chuyện này…
Tư Thành, quá vội vàng, em chưa chuẩn bị...”.
“Không cần cầu kì, nhà anh đâu phải lầu son, bạn bè
đến chơi không phải chuẩn bị gì hết. Mẹ anh chỉ muốn gặp em”. Nụ cười của Đồng
Tư Thành chợt tắt, “Gần đây mới phát hiện mẹ anh bị tiểu đường, mẹ rất lo
lắng”.
“Ôi!”. Nghiêu Vũ biết bệnh tiểu đường không phải bệnh
lớn, nhưng cũng không nhỏ, cần chú ý dinh dưỡng thật tốt, nếu để nặng sẽ rất
phiền phức. “Vậy, Tư Thành, anh càng nên ở nhà chăm sóc mẹ, đừng chuyển ra ở
riêng nữa”. Nghiêu Vũ nói rồi thở phào, ngẫm nghĩ lại tiếp, “Ngày mai được
không? Em mua ít đồ đến thăm bác, đường đột như vậy thật ngại quá!”.
“Được”.
Ăn tối xong, Nghiêu Vũ gọi điện cho Tuệ An: “Tuệ An,
có nhà không? Ừ, được rồi, mình đến ngay”. Cô cúp máy nói với Đồng Tư Thành:
“Tuệ An hẹn em tối nay đến nhà chơi”.
“Anh đưa em đi”.
Nghiêu Vũ gật đầu, lên xe, đến nhà Tuệ An, Nghiêu Vũ
lên tầng, Đồng Tư Thành nói với theo: “Lát nữa anh đến đón!”.
“Không cần, Tư Thành, em cũng chưa biết ở đến mấy giờ,
khi nào về, em tự bắt xe”. Nghiêu Vũ vẫy tay, quay người đi vào. Cảm thấy Đồng
Tư Thành vẫn nhìn theo, lại thầm thở dài.
Vào nhà Tuệ An, Trương Lâm Sơn vẫn chưa về. Tuệ An
đang xem băng một mình, uể oải nhìn cô: “Nói đi, có chuyện gì cần mình tư
vấn?”.
Thây Tuệ An buồn thiu, cô lại ngồi xuống bên cạnh:
“Tuệ An, mình phải nói thế nào với Tư Thành?”.
“Cái gì?”.
Nghiêu Vũ thở dài: “Tuệ An, mình... mình thích người
khác rồi”.
“Hứa Dực Trung hả?!”.
Nghiêu Vũ trợn mắt nhảy dựng lên, nhìn Tuệ An, miệng
lắp bắp: “Cậu... sao, sao cậu biết?”.
Tuệ An kéo cô lại, vừa giận vừa buồn cười: “Việc gì
phải nhảy lên như thế! Mình đã có chồng! Chuyện này có gì khó nhận ra?”.
Nghiêu Vũ ngượng nghịu ngồi xuống, dựa vào người bạn:
“Tuệ An, mình cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, trước đây cậu như thỏ non”.
Tuệ An gõ vào đầu cô, trề môi: “Bao nhiêu năm bạn bè
với nhau là gì? Mặt cậu chỉ cần hơi khác là mình nhận ra ngay”.
Nghiêu Vũ bối rối xoa trán, vẻ lo lắng: “Vậy có phải
Tư Thành cũng nhận ra?”.
“Cái đó mình không biết”. Tuệ An thở dài, “Tiểu Vũ,
nếu cậu thực sự muốn đến với Hứa Dực Trung, cậu định nói thế nào với Đồng Tư
Thành?”.
“Tuệ An, mình không biết”. Nghiêu Vũ kể lại vắn tắt
mọi chuyện.
“Tiểu Vũ, nếu cần cắt mà cứ dùng dằng, sẽ càng rắc rối.
Đồng Tư Thành nặng tình, nhưng bây giờ cậu đã hiểu người cậu yêu là Hứa Dực
Trung, tốt nhất cứ nhắm mắt nói ra. Vả lại, sau khi về nước, chính anh ấy muốn
nối lại, không phải cậu. Dứt khoát đi!”.
Nghiêu Vũ buồn bã: “Nhưng cứ nghĩ đến lúc nhìn thấy anh
ấy ở chùa Đại Chiêu, Tây Tạng mình lại xót xa. Không thể mở miệng. Hôm nay cũng
thế, Tư Thành nói mẹ anh ấy muốn gặp mình, còn nói bác ấy đang bị tiểu đường...
Mình có thế từ chối không? Dù là bạn bình thường cũng cần đến thăm. Mình không
biết ngày mai làm thế nào”.
"Biết rồi, đúng là khó nói, yêu nhau bằng ấy năm,
từ Tây Tạng trở về đến giờ chưa đầy hai tháng... Cậu định thế nào?”.
Nghiêu Vũ đang định nói, bỗng điện thoại reo, cô nhìn
màn hình, mặt đỏ ửng, đi đến một góc nói nhỏ: “Em đang chơi ở nhà Tuệ An...
Không cần đâu, không biết khi nào về. Anh nhất định không được đến, đến là em
giận!”.
Tuệ An không nói gì, nghe giọng Nghiêu Vũ biết ngay là
điện thoại của Hứa Dực Trung, cô cũng thấy lạ sao Nghiêu Vũ không cho Hứa Dực
Trung đến đón. Nghe xong điện thoại, trên mặt Nghiêu Vũ vẫn còn nụ cười, giọng
phụng phịu: “Mình đâu dám để anh ấy đến đón, bây giờ còn sợ Tư Thành chưa đi,
vẫn đợi dưới nhà cậu”.
Tuệ An giật mình: “Không phải chứ? Tư Thành bám riết
vậy sao?”.
“Ừ, dạo này bám riết lắm, vừa rồi đưa mình đến còn nói
lát nữa đến đón”. Nghiêu Vũ như nhớ ra chuyện gì, nghiêng đầu hỏi Tuệ An: “Nếu
cậu cũng nhận ra, vậy Tư Thành, Tiêu Dương, Đỗ Lối, họ đều nhận ra à?”.
“Ha ha!”. Tuệ An không nhịn được cười, “Chỉ cần nhìn
Đỗ Lối là biết, tối hôm đó đi ăn Đỗ Lối rất đẹp, nhưng có vẻ không phải đang
cặp với Hứa Dực Trung. Tình cờ bắt gặp ánh mắt Đỗ Lối nhìn cậu và Tư Thành. Vậy
là suy ra ngay”.
Nghiêu Vũ tròn mắt há mồm: “Thế nào là suy ra ngay?”.
“Tiểu Vũ, bây giờ mình thường ở nhà một mình, hay nghĩ
linh linh, tự dưng nhạy cảm hơn trước nhiều, giữa hai người có chuyện đó hay
không, nhìn qua là biết”. Tuệ An thở dài, “Xử lí cứng rắn cũng tốt, trả nhà
thuê, về nhà bố mẹ, hạn chế gặp Đồng Tư Thành, đi du lịch, đổi số điện thoại,
ít liên lạc, lâu dần anh ấy sẽ hiểu. Cho anh ấy thời gian thích nghi. Sau đó
nói rõ cũng dễ hơn”.
“Đúng, mình cũng nghĩ vậy. À, Tuệ An, Trương Lâm Sơn
ngày nào cũng thế à? Muộn thế này vẫn chưa về?”.
“Anh ây bận”. Khuôn mặt dịu dàng của Tuệ An đượm buồn,
“Anh ấy đang bận tranh thủ các mối quan hệ chuẩn bị lên chức cục phó. Mình lại
mãi không có con, buồn quá. Tiểu Vũ, hôn nhân là vậy, không như hồi đang yêu,
lúc nào cũng dính lấy nhau”.
Tuệ An cơ hồ đã hiểu thế nào là hôn nhân, ngày xưa
Nghiêu Vũ cảm thấy Tuệ An như con thỏ non, nhưng bây giờ khuôn mặt nhút nhát
của con thỏ ấy đã tư lự thấm buồn, cô không biết nên an ủi bạn thế nào, có một
câu trong lòng muốn nói lại thôi. Bận đến mấy cũng không thể bỏ mặc vợ như vậy.
Những lần gặp trước cảm thấy Trương Lâm Sơn rất dịu dàng tinh tế, mới cưới được
một năm đã thành như vậy. Cô bỗng thấy giận anh ta. Nhìn đồng hồ đã gần mười
một giờ, Nghiêu Vũ đứng dậy: “Tuệ An, mình về đây! Chuyện mình vừa kể, đừng nói
với anh Sơn nhé!”.
“Biết rồi, không nói với ai hết, cậu tìm mình, nghĩa là
cũng muốn giấu Thiên Trần, sợ Thiên Trần nói với Tiêu Dương, đúng không?”.
“Không phải, Thiên Trần đã đủ mệt, đủ phiền rồi, nói
ra lại làm cậu ấy thêm loạn óc!”.
Nghiêu Vũ ra khỏi khu chung cư, ngó quanh một lát,
không thấy Đồng Tư Thành, đang định thở phào. Cách một đoạn không xa, đèn xe
hơi đột nhiên sáng bừng, lóa mắt cô vội nhắm lại, khi mở ra, thấy Hứa Dực Trung
đang ngồi trong xe nhìn cô cười.
Nghiêu Vũ dáo dác nhìn quanh. Chỉ sợ Đồng Tư Thành
muốn làm cô bất ngờ, đứng đợi ở đâu đó, bây giờ mà gặp... không biết bẽ bàng
thế nào. Trước đôi mắt sâu thấm buồn của Đồng Tư Thành cô không thể nào mở
miệng.
Khu nhà yên vắng, Nghiêu Vũ đứng lại một lát mới bước
vội ra mở cửa xe, chui tọt vào trong, miệng lẩm bẩm “Không ổn, trông em lén lút
như trộm vậy!”.
Hứa Dực Trung hắng giọng, lái xe đi, ra khỏi khu chung
cư mới giận dỗi nói: “Sao không thấy bất ngờ? Lúc lên lại dáo dác như chui vào
xe của kẻ trộm thế?”.
“Anh đã đồng ý cho em thời gian từ từ nói với Tư Thành
rồi mà! Nếu anh ấy đứng đợi bên ngoài, em biết làm sao? Đã bảo anh không được
đến, đến là em giận!”.
“Nếu anh thấy thoải mái mới lạ!”. Hứa Dực Trung liếc
thấy Nghiêu Vũ dẩu môi phụng phịu, lại buồn cười. Nghiêng đầu nói nhỏ, “Này,
biết không, lúc anh đến trông cũng giống trộm lắm, lượn lờ bên ngoài mấy vòng,
xác định Đồng Tư Thành không si tình như em nghĩ, sau đó lại mò vào tận trong
khu nhà kiểm tra lại lần nữa”.
Vừa nói đuôi mắt vừa khẽ nhếch, giọng bí hiểm. Nghiêu
Vũ bật cười: “Hứa Dực Trung, anh không tham gia chương trình kể truyện ma lúc
nửa đêm, quả là phí tài!”.
“Sai rồi, anh nên tham gia chương trình Tâm tình bạn
gái đêm khuya mới đúng”. Anh hắng giọng nói thật dịu dàng, “Cô gái, có gì tủi
thân ấm ức, hãy nói đi, nói ra sẽ thấy dễ chịu hơn. Trong đêm thu thanh vắng
này, tôi sẽ lắng nghe cô nói...”.
“Ha ha!”. Nghiêu Vũ cười nghiêng ngả, vẻ mặt Hứa Dực
Trung nghiêm túc, giọng nói nhẹ ấm như người dẫn chương trình tâm sự đêm khuya
trên đài phát thanh.
Hứa Dực Trung vẫn tiếp tục biểu diễn: “Cô nương, tại
hạ tự nhận mình phong lưu nhưng không hiểu, tại sao cô nương gọi anh ta là Tư
Thành, nhưng lại gọi cả họ lẫn tên tại hạ? Hả?”. Khi nói câu cuối, đôi mắt
phượng khẽ liếc, vẻ dỗi hờn.
Nghiêu Vũ hơi ngớ ra, rồi cười phá lên: “Dừng... dừng
xe! Em không đi nữa, em nổi da gà lên rồi!”.
Hứa Dực Trung tấp xe vào lề đường, đột nhiên kéo cô
lại, hôn thật mạnh.
“Gọi anh là Dực Trung đi?”.
“Đỗ Lối đã gọi rồi!”.
“Vậy thì gọi là Dực, hoặc Trung? Hoặc gọi anh là Thứ
Sáu, hôm vợ chồng Sơn Tử mời bọn mình ăn cơm chính là ngày thứ sáu”.
Nghiêu Vũ cười rung người, đấm anh lia lịa: “Hứa Dực
Trung, thì ra anh còn biết pha trò?”.
Hứa Dực Trung chộp tay cô, mắt hờn dỗi: “Anh tự hủy
hoại hình ảnh của mình, em phải chịu trách nhiệm với anh! Anh gán thân này cho
em được không?”.
“Ha ha!”. Nghiêu Vũ nhắm mắt cười, nhào vào lòng anh:
“Làm em cười mệt quá!”.
Hứa Dực Trung cười thầm, nắm tay cô. Trong xe im ắng,
hai người dựa vào nhau, hưởng thụ không khí êm đềm.
“Tiểu Vũ, em không chịu ban cho anh một cái tên thân
mật làm anh buồn muốn chết?”.
“Vậy được, Hứa Dực Trung!”.
“Đổi đi!”.
“Em thích gọi anh đủ cả đầu cả đuôi”. Giọng Nghiêu Vũ
nhỏ dần.
“Buồn ngủ hả?”.
“Ờ”.
“Anh đưa em về!”.
“Em phải trả lại nhà, chuyến về ở với bố mẹ, sau đó đi
du lịch”.
“Đi đâu? Anh đưa đi!”.
“Anh còn phải làm việc, không chỉ đi một nơi”.
“Ồ, đi bao lâu?”.
Nghiêu Vũ cười hi hí: “Không lâu, xem có nơi nào hay
hay! Hay thì ở lại mấy ngày”.
Hứa Dực Trung thở dài, anh hiểu, cô muốn xử lí chuyện
với Đồng Tư Thành. Anh cười, dặn dò: “Không được tắt di động, lúc nào gọi là
phải nghe ngay”.
Về đến nhà, Nghiêu Vũ hết buồn ngủ. Bật đèn, ngó đầu
qua cửa sổ, Hứa Dực Trung bấm còi hai cái, phóng xe đi. Cô bật cười nhìn theo.
Gió thổi tung rèm cửa, trong phòng mát rượi. Nghiêu Vũ
nằm trên giường, nhớ lại chuyến đi núi Bắc Sơn với anh.
Hôm đó, lúc tỉnh dậy, đã thây Hứa Dực Trung xuống xe,
đốt một đống lửa lớn. Đêm vùng núi hơi lạnh, anh quấn chặt cô trong áo khoác
của mình, rồi đi dựng trại.
Nghiêu Vũ ngồi co ro bên đống lửa nhìn anh, Hứa Dực
Trung xắn cao tay áo làm việc, thỉnh thoảng ngẩng nhìn cô, nụ cười rạng rỡ chưa
từng thấy, Nghiêu Vũ không biết, chính cô cũng luôn mỉm cười. Mỗi lần ánh mắt
gặp nhau là xua đi một phần cái se lạnh của đêm thu.
Hứa Dực Trung thắt xong nút dây thừng, xoa tay ngồi xuống
cạnh cô. Ánh lửa nhảy múa trong mắt anh, anh đăm đắm nhìn cô, Nghiêu Vũ cảm
thấy có ngọn lửa đang được đốt lên trong lòng.
Anh quàng tay ôm cô, khẽ nói: “Tại sao đến giờ cũng
không hỏi có phải anh từng yêu Đỗ Lối, không hỏi có phải anh đùa bỡn em?”.
Cô giơ tay vuốt ve mặt anh, thở dài: “Em cũng không
biết, cảm thấy không cần hỏi”. Cô khẽ cười: “Ở bên anh rất vui”.
Hứa Dực Trung siết chặt cô. Nghiêu Vũ dễ chịu, dần dần
ngủ thiếp. Có anh, dù ngủ bên đống lửa, trong lều, hay trên xe, cô đều rất yên tâm.
Sáng sớm tỉnh dậy, đống lửa vẫn cháy, ánh mắt trời tỏa
xuống khu rừng, tỏa trên màn sương mỏng long lanh, đẹp đến hư ảo. Cô ngẩng đầu,
lại nhìn thấy một chiếc lá đỏ, chỉ có một chiếc mọc ở đầu cành.
Không biết Hứa Dực Trung đi đâu, cô đi đến, nhảy lên
hái chiếc lá. Nhảy mấy lần không hái được, đang ngẩng lên ngắm nghía, định
trèo. Tiếng cười của Hứa Dực Trung vang lên từ phía sau: “Không ngờ em nghịch
thế!”.
Nghiêu Vũ ngoái đầu, anh mỉm cười bước đến, vừa nhảy
lên là hái được chiếc lá: “Có lấy không?”.
“Ôi! Sâu kìa!”.
Hứa Dực Trung ngơ ngác, Nghiêu Vũ đã cướp được chiếc
lá, tinh nghịch vẫy trước mặt anh: “Của em rồi, anh muốn không?”.
Hứa Dực Trung cười, ôm cô, thầm thì: “Anh chỉ muốn
em...”.
Nghiêu Vũ cười thật ngọt, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.