Mùa Tuyết Rơi

Chương 11

Triển Vân Dịch, nhược điểm của anh là đã quá tự tin, quá kiêu ngạo. Anh không đồng ý bất kỳ nhượng bộ nào, chỉ muốn tôi ngoan ngoãn quay về bên anh vô điều kiện. Nếu ham muốn chiếm hữu của anh không mãnh liệt như vậy, thì thực sự tôi cũng không tìm ra chiêu nào để đối phó với anh. Nhà họ Ninh là điểm yếu của tôi, vậy sao tôi không phải là điểm yếu của anh?

Ánh nắng mặt trời ở thành phố B thật chói chang, đám lá của cây dương bên đường giống như những bàn tay lật đi lật lại, phản chiếu ánh nắng, gió hiu hiu thổi, tạo nên tiếng động xào xạc. Tôi nheo mắt, nhìn vào tòa nhà màu xám với những ô cửa sổ lấp lóa đối diện. Bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh, xoa lên cánh tay, sao da lạnh ngắt thế này? Tôi vội vàng đứng dưới ánh mặt trời phơi nắng.

Lần thực tập năm thứ tư đại học, cũng trong kiểu thời tiết thế này, chúng tôi không phải lên lớp, các bạn học đều liên hệ công ty, cơ quan ở khắp nơi, chờ việc. Tôi được một đàn anh giới thiệu đến thực tập ở một tòa báo, anh nói rõ là cơ bản không có tiền lương, làm việc nào thì lấy tiền việc ấy, cụ thể bao nhiêu cũng không biết.

Trước khi đi, người anh đó dặn phải bện mái tóc xoăn lại, anh nói: “Những cô gái ở toàn soạn báo của bọn anh, tóc ngắn thì không cần nói rồi, còn tóc dài đều phải duỗi thẳng hết”. Lời nói của anh là có ngụ ý, mái tóc xoăn này mà bước vào tòa soạn sẽ tạo cho mọi người ấn tượng không bình thường hoặc cảm giác phù phiếm. Lúc này tôi mới chợt nghĩ lại và hiểu tại sao Vân Dịch không muốn tôi buông mái tóc xoăn ra.

Tôi không bao giờ có thể quên được cái lần đầu tiên đi làm còn ít kinh nghiệm nhưng lại rất ngạo mạn của mình. Tất cả sự tự tin ấy khi đến công ty tuyển dụng đều trở thành thái độ thiếu khiêm tốn.

Khi Vân Dịch hết giờ làm, tôi và anh đã tranh luận về vấn đề này. Nghĩ một hồi rất lâu, anh nói: “Đến một thành phố mới, em phải thích ứng với những quy tắc của thành phố đó, nếu không, em sẽ trở thành người khác thường đấy”.

Trở thành một người khác thường, rất không tốt cho sự sinh tồn.

Lúc đó tôi đã nói một cách khinh thường: “Thành phố B là thành phố giả tạo!”.

Thực ra, tất cả những yêu cầu của Vân Dịch đều để dạy cho tôi biết cách đối diện, biết cách hòa nhập với thành phố này. Thẳng thừng hay bốc đồng đều không phù hợp, chỉ có bọc kín bản chất của mình bằng một lớp vỏ, đeo mặt nạ ứng phó với người khác, mới có thể sinh tồn tốt được. Trong khi lúc đó tôi lại từ chối đi theo con đường ấy, không phải tôi không biết điều, cũng không phải không khiêm tốn, chỉ là tôi không muốn.

Bây giờ tôi đã quay lại, không ngạc nhiên, không sợ hãi, không bốc đồng, tôi điềm tĩnh quan sát thành phố này. Trong túi có hơn một nghìn tệ tiền mặt, trong thẻ còn vài vạn tệ, đủ để tôi sống cho đến khi tìm được một công việc.

Tôi tìm một khách sạn nhỏ ở tạm, chiều sẽ đi kiếm căn nhà nào đó để thuê. Trước mắt cũng đã hẹn với hai công ty môi giới ngày hôm sau đi xem nhà. Trời tối dần, tôi mua ít bánh xèo trên đường cho bữa tối, tệ rưỡi một cái, cũng không đắt lắm. Sau đó tới siêu thị mua một số thứ cần thiết, có thể dùng được là được.

Mấy năm kinh nghiệm làm việc, tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân mình rất tốt.

Nằm trong khách sạn, tôi bình tĩnh suy xét lại mọi chuyện. Tôi bỗng nhiên rời khỏi thành phố C, không biết phản ứng của mọi người trong công ty sẽ thế nào? Bố mẹ Ninh Thanh chắc chắn sẽ rất đau lòng, rất lo lắng. Còn Ninh Thanh hẳn là đã đoán ra tôi đi tìm Triển Vân Dịch.

Ninh Thanh biết tôi đến thành phố B, nhưng sẽ không thể tìm thấy tôi, đến sim điện thoại tôi cũng vứt đi rồi, trong khi như Quyên Tử nói, thành phố B quá rộng. Tôi ở khách sạn này nhiều lắm cũng chỉ hai ngày, tìm được nhà trọ là sẽ chuyển đi ngay. Muốn rà soát các khách sạn và trung tâm môi giới thì thời gian đó cũng đủ để tôi chuẩn bị xong mọi thứ.

Căn hộ có một phòng ngủ, giá hai nghìn tệ một tháng, có đầy đủ thiết bị trong nhà. Trong khu vực vành đai ba mà có thể tìm được căn hộ thế này quả thật không tồi, cái chính là có thể ở luôn. Tôi lại đến siêu thị mua một số vật dụng, vậy là mình đã có cái ổ mới ở thành phố B.

Tôi không liên hệ với các bạn học cũ, cũng không vội vàng đi tìm Vân Dịch. Tôi đang cố gắng đấu tranh cho mình, hy vọng rằng khi quay về bên anh, tôi đã có được một công việc, như vậy tôi mới có thêm không gian. Nếu không, chỉ có thể ở đó buồn bã đếm ngón tay cho qua ngày.

Người của phòng Nhân sự bên công ty tuyển dụng xem hồ sơ của tôi xong, ngạc nhiên hỏi: “Bạn học về quảng cáo, tại sao lại muốn ứng cử vào vị trí văn phòng?”.

Tôi mỉm cười trả lời: “Vì công ty chị chỉ tuyển người vào vị trí nhân viên văn phòng, tôi vừa mới đến đây, tôi cần một công việc như vậy, chuyên ngành là quảng cáo, cũng coi như có chút liên quan đến nghiệp vụ của công ty.”

Tôi không điền tình hình làm việc tại thành phố C vào hồ sơ, mà tạo ra một kinh nghiệm khác.

Tôi phải làm việc với vai trò một nhân viên văn phòng của công ty quảng cáo, không phải tôi thích thiết kế và sáng tác, nhưng đều là công việc thôi. Ba tháng thử việc, mỗi tháng lương chưa đến ba nghìn tệ, nhưng sau này sẽ tốt hơn.

Tôi không nói dối, tôi rất cần công việc này. Làm quen lại với thành phố B, một lần nữa cố gắng hòa nhập với nơi đây.

Xe buýt ở đây là cơn ác mộng đối với tôi. Mỗi ngày tiêu tốn mất bốn tiếng đồng hồ trên xe, sáng sáu giờ ra khỏi cửa, ngồi xe buýt qua hai trạm rồi chuyển sang tàu điện ngầm, sau đó lại lên xe buýt mới kịp đến công ty lúc khoảng tám giờ. Vào thời gian tan tầm, lúc lên tàu điện ngầm vẫn còn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng ra khỏi ga tàu thì trời đã tối đen như mực. Sau đó lại ngồi thêm hai trạm xe buýt về nhà cũng gần tám giờ tối, rã rời mở cửa và lên giường ngủ, thế là hết một ngày.

Nếu có người nói thích cuộc sống ở thành phố này, chắc chắn anh ta không thể hiểu hết từng ngày phải sống ở đây thế nào. Mỗi ngày phải chen chúc trên tuyến xe buýt đông đúc, lúc nào cũng cảm thấy chóng mặt. Tôi nhớ đến thành phố C, đi làm hết mười phút, tan ca cũng hết có mười phút là về đến nhà, thong thả đi trên đường, ngắm nghía những cửa hàng bên vỉa hè, muốn mua là có thể mua được ngay. Còn ở đây, ngoài việc cứ ngày nghỉ đi mua một đống về dùng cho cả tuần ra, thì tôi chỉ muốn ở nhà ngủ vùi.

Ngược lại, việc ở công ty lại rất đơn giản, rất thoải mái. Đã lâu lắm rồi tôi không rảnh rỗi khi đi làm như vậy, và cũng lâu lắm rồi không được thư thái nhàn nhã đến thế. Tôi nghĩ nếu công việc cứ vậy, cuộc sống cứ như thế cũng không làm tôi cảm thấy quá mệt mỏi.

Đơn giản vì nó không hẳn không hạnh phúc.

Thoắt một cái mùa hè đã sắp qua, tính ra tôi đã ở thành phố B hơn ba tháng rồi. Không có Ninh Thanh, không có Vân Dịch, không có những muộn phiền.

Tôi một mình đón sinh nhật lần thứ hai mươi tám ở cái tổ nhỏ này, mua một con vịt quay để tự chúc mừng, và cảm thấy tương đối tốt.

Cuộc sống như thế cũng khá thoải mái rồi, tôi thực sự mong sẽ được thế này mãi. Giả sử lương cao hơn một chút, tôi sẽ cảm thấy vui hơn. Một tháng lương vừa đủ tiền nhà và ăn uống đơn giản. Tiền trong thẻ, tôi không dám dùng, vì sợ sau này đến tiền đi xe cũng không có.

Cảm nhận làn gió nhẹ của mùa thu, tôi thấy tâm trạng của mình tốt hơn hẳn. Cũng đã đến kỳ nghỉ phép, những gì tôi nợ Ninh gia cũng đến lúc phải trả. Không biết cuối tuần ở Vân Thiên có ai đi làm không nhỉ? Như vậy tôi sẽ không phải xin nghỉ một ngày làm.

Thứ Bảy, thời tiết thật ấm áp, bầu trời trong xanh. Tôi ngồi tàu điện ngầm, rồi lại lên xe buýt để đi đến Tập đoàn Vân Thiên.

Cô lễ tân lịch sự hỏi tôi tìm ai, tôi mỉm cười nói: “Tôi tìm Tô Úc ở phòng Marketing”.

Một lúc sau, cô lễ tân nói xin lỗi vì Tô Úc không có ở công ty, bảo tôi để lại lời nhắn.

Nghĩ một lúc, tôi chỉ ký tên mình rất to trên tờ giấy để lại lời nhắn.

Bằng giờ này tuần sau, sẽ có người không nghỉ cuối tuần mà chờ tôi chứ? Tôi cười. Không thể có chuyện không tìm tôi, mất nhiều công sức để tìm tôi mới là điều chắc chắn. Tôi dựa vào lý do Triển Vân Dịch cần mình, chứ không vì bất kỳ điều gì khác.

Không biết khi chỉ nhìn thấy tên tôi trên tờ ghi lời nhắn, liệu Úc Nhi có ngạc nhiên không nhỉ? Không biết rốt cuộc khi tôi xuất hiện, Triển Vân Dịch có hài lòng không?

Sau bốn năm đi làm, tôi đã trưởng thành rất nhiều. Sẽ không to tiếng với Vân Dịch nữa. Làm ầm lên thì giải quyết được vấn đề gì? Tôi cũng không muốn khóc lóc, không muốn tâm tư mình phải rối bời nữa.

Hằng ngày tôi vẫn đi làm bình thường, hoàn toàn không muốn nghĩ nhiều đến chuyện cuối tuần sẽ thế nào. Gặp mặt là sẽ biết ngay thôi, không cần nghĩ nhiều cho mệt. Mục đích của tôi rất đơn giản, muốn Triển Vân Dịch hãy từ bỏ Ninh thị, trả lại những cổ phiếu đã mua, sau này tôi và nhà họ Ninh, cả thành phố C nữa, sẽ không còn bất cứ liên hệ nào.

Tôi đã duỗi tóc, nhưng soi gương vẫn cảm thấy tóc xoăn đẹp hơn. Tôi cũng thấy mình gầy đi nhiều, tay đã có nhiều gân xanh nổi lên, phí công tôi ăn nhiều bánh bao đến thế. Tôi mặc áo phông, quần bò, đằng sau đeo thêm chiếc ba lô, tung tẩy đến Vân Thiên. Úc Nhi sẽ ngạc nhiên, vì tôi không những không già đi, mà còn trong sáng như học sinh vậy.

Tôi chợt nghĩ, nếu Vân Thiên không có ai ở đó thì sao? Vậy là không ai quan tâm đến mình? Tôi cười thầm, cũng tốt, thêm một tuần hạnh phúc nữa, dù sao tôi cũng thích cuộc sống thảnh thơi hiện tại. Trong tận đáy lòng mình, thực sự tôi hy vọng có thể như thế mãi.

Triển Vân Dịch, tôi đến rồi. Thích không? Vui không? Hài lòng không? Cảm thấy chiến thắng không? Tôi nhìn cánh cửa của Vân Thiên cười khẩy, ngẩng đầu bước vào.

Vẫn là cô bé lễ tân lịch thiệp kia, nhưng khác với lần trước, lần này cô bé lại chủ động chào tôi, đưa tôi đến thang máy, nhẹ nhàng mời tôi đi lên tầng mười tám. Tôi vẫn còn chưa mở miệng mà. Không biết có phải ở quầy lễ tân có dán ảnh tôi, và cô bé này hằng ngày cứ phải quan sát những phụ nữ ra ra vào vào để chờ tôi đến không?

Thang máy mở cửa ở tầng mười tám. Lần trước tới Vân Thiên để bàn phương án cũng ở tầng mười tám. Nên gặp Úc Nhi trước nhỉ?

Úc Nhi nhận được điện thoại của lễ tân, đã đứng ngay cửa thang máy với nụ cười ngọt ngào chờ tôi. Vừa gặp mặt chúng tôi liền ôm chầm lấy nhau: “Trời ơi, Tử Kỳ, sao cậu không để lại số điện thoại, làm mình cuối tuần phải ở đây chờ cậu”.

Tôi cười lớn nói: “Mình không dùng điện thoại nữa, tốn kém lắm”.

Úc Nhi làm sao có thể tin được, khoác vai tôi nói: “Chúng mình đi ăn cơm”.

“Trời ạ, thế mà không nói trước, làm mình phải đi thang máy lên, cậu đi thang máy xuống có phải được rồi không?” Chúng tôi vui vẻ đi xuống. “Mình muốn ăn trưa luôn, vì chưa ăn sáng, ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ với cái bụng rỗng đến đây, cậu mời nhé, mình bây giờ nghèo lắm.”

Úc Nhi lập tức nhận lời, chúng tôi xuống tầng hầm ngồi lên chiếc xe Civic của Úc Nhi. Tôi thở dài: “Làm ở công ty lớn thích thật đấy, tiền lương có thể mua được chiếc xe hơn hai mươi vạn”.

“Là mình vay tiền mua đấy, trả một lần thì sao mua nổi”, Úc Nhi cười nói. Tôi thực sự ngưỡng mộ khi thấy sự thuần thục trong động tác lái xe của cô ấy: “Úc Nhi này, mình có cầm vài cái bằng lái xe cũng không dám ra đường, nhìn cậu lái xe đáng nể thật đấy”.

Cô ấy cười lớn: “Lái xe có gì khó đâu, quen là thành khéo thôi. Có thời gian mình sẽ dạy cậu”.

Tôi lắc đầu: “Lái xe cũng phải có khả năng, không phải mình không biết lái, mà là mình không dám lái xe trên đường, lúc đó không phải mình lái xe, mà xe lái mình ấy chứ, thôi thôi”.

Úc Nhi nói đùa: “Cậu nghĩ lái xe thích à? Mệt lắm đấy, lái lâu bàn tay sẽ bị chai hết”.

Chúng tôi cứ nói chuyện vui vẻ như vậy, ngồi vào quán ăn rồi vẫn chỉ nói chuyện thời sinh viên, tình hình các bạn học khác ở thành phố B, cả hai chúng tôi đều không hề nhắc gì đến Triển Vân Dịch.

Tôi không nói đến là vì tôi không vội, Úc Nhi không nhắc đến là có lý do riêng của cô ấy. Nhưng thực sự cô ấy không muốn đề cập đến, tôi thì cho rằng buổi gặp hôm nay chỉ đơn giản là cuộc gặp giữa bạn bè với nhau.

Ăn cơm xong, chúng tôi đi uống nước và ngồi nói chuyện đến tận khi trời tối. Úc Nhi đòi đưa tôi về tận chỗ ở, vì sợ muộn quá rồi, ngồi xe buýt không tiện. Cũng đúng, ngồi xe riêng tốt hơn nhiều so với việc phải lên tàu điện ngầm và xe buýt đông đúc. Cô ấy đang muốn thăm dò cũng được, không có ý gì cũng được, dù sao tôi cũng đã lộ diện rồi.

Lúc xuống xe, Úc Nhi do dự hỏi tôi: “Tử Kỳ, quên mất không hỏi xem cậu dạo này làm việc ở đâu. Cậu nên mua một cái điện thoại đi, như thế cho tiện liên lạc, không có giống như lần trước khi cậu để lại tờ tin nhắn, mình không biết là khi nào cậu mới đến nữa”.

Tôi cười nói: “Được, mình mua sim rồi sẽ liên lạc với cậu”.

Ngày mai tôi sẽ đi mua sim điện thoại, sau đó sẽ lặng lẽ chờ cuộc gặp sắp tới với Triển Vân Dịch.

Tôi nghĩ, mình tới đây vì lòng thù hận. Tôi hận Vân Dịch vì anh công khai từ bỏ tôi, nhưng lại mờ ám làm việc xấu sau lưng tôi. Vậy mà mọi nơi của thành phố này, dù là nơi trước đây tôi đã đi qua hay chưa từng đặt chân tới lại đều khiến tôi nhớ đến anh, nhớ về những ngày đau khổ và cả ngọt ngào ấy.

Ngày đó, mỗi khi ngồi trên xe buýt đi lại trong thành phố này, túi tôi luôn để lá thư của Vân Dịch. Tôi thuộc làu những lời nói thân thương của anh và từ từ nhớ lại chúng. Cứ như vậy, con đường mỗi ngày tôi đi không còn dài, chuyến xe có đông đúc cũng không thấy mệt nữa.

Bây giờ ngay cả trên chuyến xe buýt đông người, hay trên tàu điện ngầm, tôi đều cảm thấy cô đơn. Kể cả ở những nơi đông đúc nhất tôi vẫn nghe thấy hơi thở bình lặng, bước chân bình lặng, đến nụ cười cũng thật gượng gạo.

Trước đây, bởi hai người không nghĩ cho nhau, không nhượng bộ nhau, nên đành phải chia xa. Còn bây giờ, giữa chúng tôi là một con sông lớn, cả hai chẳng có cách nào để hiểu nhau.

Anh đứng bên kia bờ với nụ cười lạnh lùng và đôi mắt giận dữ, tôi đứng bên này câm lặng như chết.

Tôi kìm nén chờ đợi sự xuất hiện của Vân Dịch.

Không phải là không mong gặp, từ ngày tạm biệt ở Vô Tích đến nay, cũng hơn nửa năm rồi tôi không gặp lại anh, nếu không phát hiện ra việc anh làm đối với Ninh Thị, tôi vẫn đinh ninh rằng anh đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời tôi. Mối hận và nỗi nhớ là lửa và băng, chúng giằng xé nhau trong trái tim tôi, rồi đều bị dập tắt hoặc tan chảy, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, và ở lại vẫn là một trái tim mềm yếu.

Gần như cuối tuần nào Úc Nhi cũng gọi điện đến, hẹn nhau đi dạo phố, ăn cơm, nói chuyện. Nếu không thì hẹn các bạn học ngày trước gặp mặt, nói về cuộc sống, công việc, gia đình.

Tôi rất ngạc nhiên là Vân Dịch vẫn chưa xuất hiện, Úc Nhi cũng không đề cập đến. Bên ngoài tôi không thể hiện, nhưng trong lòng lại thấy sốt ruột. Mới đầu tôi rất bình tĩnh, bây giờ đã mấy tháng qua rồi, tôi lo lắng phải chăng đã có chuyện xảy ra với nhà họ Ninh?

Ninh Thanh nói với tôi, trong tay anh có năm mươi phần trăm cổ phần, Triển Vân Dịch muốn khống chế là điều rất khó. Nhưng tôi vẫn lo lắng, tôi sợ không kịp, chi bằng cứ đi tìm Vân Dịch. Nếu anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn thấu được ý nghĩ của tôi, tôi sẽ lại thương lượng với anh, lợi thế trong tay tôi hẳn sẽ ít tới mức đáng thương.

Úc Nhi cũng thật là, cô ấy cũng chỉ là nhân viên của Vân Thiên, sao phải sống chết với Triển Vân Dịch như vậy? Chẳng lẽ bốn năm đại học của chúng tôi không so được với những giá trị thực tế sao?

Mỗi lần cô ấy hẹn tôi ra ngoài, tôi đều đồng ý, nhưng lần nào cũng chỉ là cuộc gặp đơn thuần giữa các bạn học với nhau. Là Úc Nhi chăm lo cho tình bạn của chúng tôi, còn Triển Vân Dịch thì không biết gì về những chuyện này sao? Tôi gạt bỏ ngay ý nghĩ ấy, vì tôi nhìn thấy một điều trong đôi mắt Úc Nhi, cô ấy làm những chuyện này là cố ý.

Thành phố B quá lớn, bạn học, bạn bè dù có tốt đến mấy, cũng không thể tuần nào cũng tụ tập được. Những người cùng tuổi tôi nếu chưa kết hôn thì cũng đã có bạn trai, dù không có thế giới riêng hai người, thì vẫn còn có những bạn đồng nghiệp khác. Trong thành phố này, ai cũng có khoảng không của mình, ai cũng có lúc phải nghỉ ngơi, họ rất mong chờ những ngày cuối tuần. Nếu nói tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt Úc Nhi, cô ấy ngạc nhiên, vui mừng nên hẹn mọi người tụ tập thì còn được. Nhưng đã hơn một tháng rồi mà cuối tuần nào cũng gặp nhau như thế, tôi không thấy mệt thì cô ấy cũng mệt.

Triển Vân Dịch, rốt cuộc anh đang nghĩ gì đây?

Tuần này Úc Nhi lại hẹn gặp, nhưng tôi lấy lý do công ty bận việc nên không đi được. Tôi cảm nhận được rất rõ Úc Nhi đã thấy vô cùng nhẹ nhõm khi tôi từ chối. Đúng là không dễ dàng gì, tôi cũng thấy rất khó, nhưng dù sao cuối cùng cũng được ở nhà ngủ một giấc.

Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái nên đi ra siêu thị mua một đống đồ về ăn, dự định hai ngày cuối tuần chỉ ăn và xem ti vi rồi ngủ, nhất định sẽ không đi đâu cả.

Nếu như không có chuyện của nhà họ Ninh, tôi thực sự rất thích cái tổ nhỏ của mình hiện nay, muốn cứ thế này mãi đến hết đời. Nếu tôi ích kỷ một chút thì sao nhỉ? Tôi thấy rùng mình, tôi không thể nào làm như thế, vì tôi nợ Ninh Thanh, nợ một mối ân tình của một người luôn ôn tồn, nhã nhặn. Chỉ khi trả được món nợ ấy, lòng tôi mới có được cảm giác thanh thản.

Phật giáo nói, con người có tám nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, sở cầu bất đắc, ái biệt ly, oán tăng hội, ngũ thụ uẩn[1]. Thực ra, với Ninh Thanh tôi không có nỗi khổ nào cả. Tôi vẫn nhớ, khi còn nhỏ, mẹ dạy tôi đạo làm người. Mẹ nói, nợ tiền trả tiền, giết người đền mạng. Tôi thì nợ nhà họ Ninh một chữ “Tình”, nên tôi phải trả lại.

[1] Sinh, lão, bệnh, tử, cầu mong không được, yêu thương mà phải xa cách, oán hận mà phải ở bên nhau, khổ về sự tồn tại của bản thân.

Buổi tối, Úc Nhi gọi điện đến, lúc sáng vừa nói không hẹn hò gì, thế mà tối lại gọi điện tới rồi. “Úc Nhi, có chuyện gì vậy?”

“Tử Kỳ, cậu ra đây, mình đang ở dưới lầu.” Giọng Úc Nhi vừa nhanh vừa gấp, tỏ rõ vẻ lo lắng khó tả thành lời.

Tôi định từ chối, nhưng cô ấy đang ở dưới rồi, nên đành thay quần áo đi xuống.

Tôi mở cửa xe ngồi vào, Úc Nhi nhìn tôi một lúc, sau mới nói: “Tử Kỳ, xin lỗi cậu, cậu chắc cũng biết, chuyện cậu gặp mình, Triển Vân Dịch nắm được rồi”.

Tôi không nói gì, tất nhiên là tôi biết. Úc Nhi nói tiếp: “Mình đến là muốn nói với cậu, cậu nên nghĩ kỹ đi, nếu bây giờ cậu thay đổi, mình có thể đưa cậu đến ga tàu hỏa hoặc sân bay, cậu muốn đi đâu thì đi, đến đến một nơi xa để bắt đầu lại cuộc sống cũng được.”

Tôi ngạc nhiên, cảm động, rồi thủ thỉ nói: “Úc Nhi, mình đã nghĩ cậu sẽ không giúp mình nữa, không quan tâm đến mình nữa”.

Giọng Úc Nhi như gần khóc: “Làm sao mình có thể không giúp cậu, mình luôn cảm thấy áy náy. Tử Kỳ à, trước kia, mình nghĩ rằng cậu và Triển Vân Dịch có tình cảm với nhau bao nhiêu năm như vậy, thì những hiểu nhầm đó có thể hóa giải được, chẳng qua là mình tiện tay làm việc tốt thôi. Nhưng nhìn thấy cậu buồn như thế, mình lại nghĩ phải chăng mình đã làm một việc ngu ngốc. Mỗi lần nhìn vào mắt cậu, mình đều thấy sự xa lạ và phòng bị, nên mình cũng buồn lắm”.

Tôi vỗ vai Úc Nhi, tỏ rõ sự tha thứ, bây giờ thì tôi tha thứ cho cô ấy thật: “Úc Nhi, thế tại sao mấy ngày nay Triển Vân Dịch không xuất hiện?”.

“Khi cậu đến anh ấy đang ở Anh”, ngừng một lát Úc Nhi nói tiếp: “Anh ấy về rồi, Tử Kỳ, anh ấy muốn cậu tự đi gặp anh ấy”.

“Gặp ở đâu? Khi nào?”

“Ngày mai, sáng mai mười giờ mình đến đón cậu”, Úc Nhi khẽ nói.

Tôi an ủi: “Thực ra, mình cũng muốn gặp anh ấy sớm”.

Đúng vậy, tôi muốn gặp Vân Dịch từ lâu rồi, tôi mong khi gặp lại nụ cười có thể làm tan đi thù hận. Bất luận anh đưa ra điều kiện gì, chỉ cần không làm tổn thương đến họ, thì tôi đều đồng ý. Lòng tự tôn quan trọng không? Quan trọng! Tự do quan trọng không? Quan trọng!

Dũng khí trong tôi có được là từ lời mẹ nói, người Miêu chúng tôi, từ trước tới giờ luôn làm người một cách đàng hoàng.

Tôi mong muốn sự yên ổn trong tâm, lòng bất an thì không làm được gì cả. Tôi không muốn nhà họ Ninh có chuyện, tôi sẽ cố gắng để bù đắp. Ngày mai khi thức dậy, tinh thần tôi sẽ thoải mái lên nhiều.

Mười giờ sáng, Úc Nhi đến đón tôi rất đúng giờ.

Xe chạy vào nơi tôi quen thuộc, đó là nhà của Vân Dịch. Tôi không nói gì suốt dọc đường đi.

Úc Nhi dừng xe, khi tôi đang mở cửa ra thì cô ấy nói: “Tử Kỳ, mình chưa thấy ai cố chấp như cậu, cũng chẳng thấy có mấy người gia trưởng giống như Triển Vân Dịch”.

Tôi cười: “Cậu yên tâm, mình sẽ nói chuyện với anh ấy một cách thật bình tĩnh”.

Tôi đi vào ngôi biệt thự.

Vừa bước vào tôi đã thấy Vân Dịch đang ngồi trên ghế sô pha và nhìn tôi đi vào. Câu đầu tiên mà anh nói là: “Tử Kỳ, cuối cùng em đã đến”.

Tôi mỉm cười trả lời: “Ừm”.

Vân Dịch thực sự rất đẹp trai, các nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, mày rậm, mắt sáng. Tôi cứ đứng ở cửa nhìn anh.

“Lại đây anh ôm cái nào.”

Tôi bước đến đứng trước mặt anh, choàng vai ôm lấy anh, chúng tôi ôm nhau tự nhiên là thế, thời gian bốn năm hoàn toàn không làm xa cách nỗi thân thương và gần gũi ấy, nhưng trái tim tôi đã thay đổi. Trước kia khi ôm như vậy tôi luôn cảm thấy rạo rực và quyến luyến, còn bây giờ lại cực kỳ bình thản, trái tim tôi vô cùng yên ổn, không còn loạn nhịp nữa.

“Vân Dịch, em về rồi, cũng mệt rồi, anh hãy bỏ qua cho Ninh Thị, được không? Em không muốn nợ nhà họ Ninh, không muốn nợ Ninh Thanh, không muốn có bất kỳ sự liên hệ nào với thành phố C nữa.”

Vân Dịch ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: “Em tới đây là vì Ninh Thanh?”

Tôi thật thà trả lời: “Em không thích nợ ân tình của người khác, anh đừng làm tổn thương họ, những gì đã qua thì để nó qua đi”.

Vân Dịch nhìn tôi rồi chậm rãi nở nụ cười, nói: “Tử Kỳ, anh đã rất lo lắng, khi em mất tích anh đang ở bên Anh không thể về được. Anh nghĩ là em đã mất tích thật rồi, sẽ không còn được gặp lại em nữa, em có biết như thế nào gọi là ăn không ngon ngủ không yên không? Anh đã hận bản thân mình không thể bảo vệ em. Sau đó, anh cũng biết em đang ở thành phố này, nhưng lại không có thời gian đi tìm em. Em mất tích mấy tháng liền, chẳng phải là vì muốn khiến anh phải lo lắng sao? Như vậy thì bây giờ em mới có thể ngã giá với anh thế này”. Vân Dịch nhắm mắt lại, đôi tay bỗng nhiên siết chặt lấy người tôi, khẽ gầm lên: “Tất cả, chẳng qua cũng là vì Ninh Thanh!”.

Tôi không nổi cáu, cũng không gào thét, mà lạnh lùng nói: “Em nói rồi, em là vì Ninh Thị chứ không phải Ninh Thanh. Hôm nay em đến gặp anh để nói về điều kiện, anh đừng làm phiền Ninh Thị nữa, đừng thu mua cổ phiếu gì nữa, như vậy em cũng không còn nợ gì nhà họ Ninh. Anh ra giá thế nào? Anh nói đi”.

Cơn giận của Vân Dịch biến mất. Anh cười lớn nói: “Điều kiện của anh ư, anh chỉ cần em thôi”.

Câu trả lời này đã nằm trong dự đoán, nên tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm.

Vân Dịch nhìn tôi rồi từ tốn nói: “Anh lấy cổ phiếu của Ninh Thị để trả giá, anh muốn em phải ly hôn với Ninh Thanh, sau đó lấy anh”.

Tôi thở dài, tôi chẳng cần phải ly hôn với Ninh Thanh, vì thế đây không thể coi là một điều kiện. Nhưng còn việc lấy Vân Dịch? Điều này tôi phải suy nghĩ. Tôi nói: “Vân Dịch, anh thấy bây giờ nếu em lấy anh thì có phải tự nguyện không? Có ý nghĩa gì không?”.

“Thật ra thì không có ý nghĩa lắm, em nói đi, phải làm thế nào?” Vân Dịch không nhịn được cười, ngồi lên ghế sô pha nhìn tôi.

“Chờ cho đến khi em tình nguyện rồi hãy nói đến chuyện này.”

Vân Dịch cười lớn, khuôn mặt lộ vẻ tán thưởng: “Được, anh sẽ làm cho em ‘cam tâm tình nguyện’”.

Tôi đã cam tâm tình nguyện, chỉ có điều không còn hào hứng như thuở ban đầu.

Cuộc gặp gỡ với Vân Dịch quả thực không giống như những tưởng tượng của tôi. Anh đã hứa là không đụng đến nhà họ Ninh nữa, còn tôi vẫn không dám tin sẽ có chuyện tốt như vậy. Anh muốn có tôi cũng không phải việc gì quá khó, vì anh hoàn toàn có thể ngăn cản hôn lễ của tôi và Ninh Thanh.

Không chỉ một lần tôi nghĩ về điều này, nếu Vân Dịch xuất hiện tại đám cưới, có lẽ tôi sẽ không thể kiên cường để hoàn tất hôn lễ. Anh chỉ cần nhắc một câu về Tô Hà, một câu về tình cảm sâu đậm ngày trước, rồi nói chuyện bình tĩnh với tôi, chắc tôi sẽ giơ tay đầu hàng.

Anh đã không làm vậy, mà tính toán để mua lại Ninh Thị, lợi dụng sự hợp tác để trêu đùa với Công ty Giải trí Thiên Địa, bỏ qua thực tế rằng tôi đã kết hôn, vẫn cứ xuất hiện bên cạnh tôi, che giấu hận thù và nỗi căm tức, chà đạp lên lòng tin vừa mới khôi phục của tôi dành cho anh. Anh nói không ra tay với Ninh Thị, nói muốn tôi tình nguyện lấy anh, những lời đó tôi có thể tin sao?

Sắc mặt tôi không đổi, nhưng đôi mắt lại hiện rõ sự hoài nghi. Tôi không có được tính nhẫn nại cũng như không có được sự kiên định như anh, nên chỉ đành nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.

Thứ vừa lóe lên trong đôi mắt Vân Dịch là gì? Dù thế nào tôi cũng cảm thấy nụ cười của anh phảng phất một nỗi buồn.

Chúng tôi chưa từng nghĩ có một ngày sẽ mất niềm tin ở nhau thế này. Thứ đó vốn luôn tồn tại một cách tự nhiên như hơi thở. Bây giờ niềm tin tôi dành cho anh đã không còn, đó là sự xúc phạm và tổn thương lớn nhất đối với anh. Nhưng tất cả là vì những gì anh nói, những gì anh làm, đều khiến tôi phải thất vọng và đau buồn. Điều gì đã tạo ra vết nứt sâu ngăn cách trong tình cảm bao năm chúng tôi đã từng có thế này?

“Em uống trà nhé?” Vân Dịch đứng lên rót trà để tránh vẻ nghi ngờ và cũng là tránh ánh mắt của tôi. Anh nói tiếp: “Lần trước anh mua được hai bộ đồ trà ở Vô Tích và vẫn chưa dùng đến, anh đã nghe giới thiệu và học cách lựa chọn ấm tử sa, hôm nay sẽ nói lại cho em nghe”.

Tôi thực sự khâm phục Vân Dịch, như thế mà còn có thể bình tĩnh làm cho tôi thay đổi sự chú ý. Tôi bỏ vấn đề kia qua một bên, tò mò theo chân anh vào bếp.

Vân Dịch lấy hai cái hộp và mở ra, một hộp đựng ấm hình đốt trúc màu vỏ đậu xanh, một hộp là ấm hình quả dưa, màu đỏ. Anh từ từ rót đầy nước, rồi cầm chiếc ấm hình đốt trúc nói: “Chọn ấm trước tiên phải chọn hình dáng, mỗi chiếc ấm đều có hình dáng khác nhau. Chúng đều được làm thủ công, cho nên bề ngoài phải bóng, tổng thể phải mang lại cho người ta cảm giác thẩm mỹ. Sau đó cầm lên quan sát kỹ vòi ấm, quai ấm, nắp ấm xem có cùng trên một đường thẳng không. Cuối cùng là kiểm tra độ kín của ấm. Cho ấm vào trong nước, nếu thân ấm không bị chìm xuống nước, thì đổ nước vào đầy ấm, dùng ngón tay cái bịt vòi ấm, rồi lật ngược thân ấm lại, nắp ấm không rơi xuống là tốt nhất. Mỗi ấm trà này làm tốn của anh mất hai nghìn năm trăm tệ đấy”. Anh vừa nói vừa thực hiện, tôi chăm chú đứng nhìn anh thử ấm một cách thuần thục, bài bản, còn mình thì cứ gật đầu, thở dài cho bản thân khi đến Vô Tích ngoài việc bị ngã xuống nước rồi lăn ra ốm, thì chẳng được tích sự gì cả.

Vừa nghĩ tôi vừa xem Vân Dịch cho ấm xuống nước, ngón tay cái bịt lấy vòi ấm, lật ấm lại, bỗng một tiếng “choang” vang lên, chiếc nắp ấm rơi xuống và vỡ thành hai mảnh.

Tôi giật mình ngây người nhìn anh, sau một chút bối rối, Vân Dịch nói với vẻ hoài nghi: “Lúc mua, người bán hàng cũng làm như vậy, sao lại không rơi xuống nhỉ?”.

Tôi không nhịn được cười: “Thế là mất không mười một cái hai trăm năm mươi tệ rồi”.

Vân Dịch càng không hiểu: “Hai nghìn năm trăm tệ một bộ, sao lại là mười một cái hai trăm năm mươi tệ, em không biết tính à?”.

Tôi thản nhiên trả lời: “Ừ nhỉ, cái ‘hai trăm năm mươi’[2] còn lại chưa biết sẽ thế nào”, nói xong tôi lùi ra sau, và cười lớn.

[2] Hai trăm năm mươi tức là “Nhị bách ngũ”. Người Trung Quốc dùng cụm từ này để chỉ kẻ ngốc.

Vân Dịch lầm bầm: “Đúng rồi, còn một cái ‘hai trăm năm mươi’ nữa, rồi bổ nhào đến chỗ tôi, “Dám cười anh ngốc, để xem anh sẽ xử lý em thế nào”.

Tôi đã có sự chuẩn bị từ trước nên chạy rất nhanh đến bàn ăn, hai chúng tôi cứ đuổi nhau xung quanh bàn như vậy, được một lúc thì tôi thấy mệt nên giơ tay đầu hàng.

Vân Dịch ôm tôi ngồi xuống để nghỉ, sau đó anh bỗng nhiên nói: “Tử Kỳ, em còn nhớ chuyện ở Tô Hà, lúc chúng mình lên núi em đã trốn anh không?”.

“Em nhớ, mình lên núi chặt tre nứa. Em luôn nhân lúc anh không để ý mà trốn đi, rồi chờ anh tìm, anh thật là ngốc.” Tôi cười lớn.

“Anh ngốc hồi nào, là anh cố ý không tìm ra em, em trốn chỗ dễ nhìn thấy như vậy, làm sao anh lại không thấy chứ? Em không có tính kiên trì gì cả, trốn được một lúc không thấy anh liên tiếng bèn ngó đầu ra ngoài, lúc đó lá cỏ hơi động là anh phát hiện ra rồi.” Vân Dịch cười.

Tôi dẩu môi làu bàu: “Thế à? Thật không có chút thú vị nào cả”.

Vân Dịch thở dài nói: “Đúng vậy, đôi lúc biết trước đáp án sẽ không thấy thú vị tí nào”.

Tôi im lặng một lúc rồi hỏi anh: “Anh biết em không tin anh buông tha Ninh Thị, nhưng lại không muốn giải thích, đúng không?”.

Vân Dịch cười, thơm nhẹ vào má tôi rồi nói: “Tử Kỳ, em thật thông minh”.

Tôi không nhịn được, nói: “Tại sao? Tại sao biết rõ em không tin mà lại không giải thích? Điều kiện em đưa ra chính là không động đến nhà họ Ninh mà”.

Cơ thể Vân Dịch đột nhiên toát lên một sự tự tin mạnh mẽ: “Em vẫn không hiểu à? Triển Vân Dịch anh đây đã muốn thứ gì thì không có điều kiện nào có thể thương lượng được”.

Nghe anh nói xong câu đó, tôi cảm thấy dường như vừa ngồi lên một đống gai, đau đến nỗi phải đứng bật dậy, chỉ tay vào Vân Dịch, căm hận nói: “Thực ra anh vốn không muốn nói điều kiện gì với tôi, thực ra anh chỉ muốn trêu đùa tôi, sao anh lại có thể độc ác đến vậy?”

Vân Dịch nhướn lông mày: “Vì anh thích”.

Tôi giận đến cứng lưỡi, cứ đứng nhìn anh mà không biết phải chửi rủa thế nào cho hả.

Cuối cùng không nhịn được, Vân Dịch phá lên cười.

Tôi nguyền rủa anh cười cho rách miệng ra, cho đứt hết mạch máu, cho tan nát trái tim. Rồi bỗng nhiên tôi thay đổi ý định, nói: “Triển Vân Dịch! Tôi không nói với anh nữa, những gì tôi nợ Ninh Thanh vậy là không trả được rồi. Thế nên tôi chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy, dù sống hay chết, phá sản phải đi ăn xin, tôi cũng chấp nhận hết”.

Vân Dịch từ từ thu lại nụ cười: “Em dám!”.

Tôi trả lời: “Dù sao người tôi lấy cũng là anh ấy chứ không phải anh. Anh phải hiểu, tôi chưa hề ly hôn:” Tôi đưa mắt nhìn, chứng kiến sự thay đổi trên khuôn mặt Vân Dịch, vội nói thêm: “Tôi vốn muốn anh tha cho Ninh Thị, như vậy tôi cũng sẽ không còn trách nhiệm gì với Ninh Thanh, sẽ lặng lẽ quay trở về bên anh, không bao giờ bỏ đi nữa. Vậy mà, anh lại bỡn cợt tôi, ngoài kia có rất nhiều phụ nữ thích anh, họ đều không kém tôi, và dù sao Ninh Thanh cũng một lòng một dạ với tôi”.

Triển Vân Dịch, nhược điểm của anh là đã quá tự tin, quá kiêu ngạo. Anh không đồng ý bất kỳ nhượng bộ nào, chỉ muốn tôi ngoan ngoãn quay về bên anh vô điều kiện. Nếu ham muốn chiếm hữu của anh không mãnh liệt như vậy, thì thực sự tôi cũng không tìm ra chiêu nào để đối phó với anh. Nhà họ Ninh là điểm yếu của tôi, vậy sao tôi không phải là điểm yếu của anh?

Tôi cũng đã học được cách bình thản nhìn anh.

Vừa nghe thấy tên Ninh Thanh, Vân Dịch liền nổi giận: “Em cho rằng em đến đây rồi thì còn có cơ hội thoát sao? Anh có chết cũng không bao giờ để em cho người khác!”

Tôi gật đầu đồng ý: “Tôi biết, tôi vốn cũng không có ý định chạy trốn. Chết rồi cũng phải yêu, đúng không? Tôi không cần cái mạng này, dù sao trên đời, tôi chẳng còn người thân cũng không có nhà, tôi chết thì cũng được nhỉ? Anh có thể ướp xác tôi lại để ngày ngày ngắm, như thế chẳng có ai tranh giành với anh nữa!”.

Đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc, tôi cược là Vân Dịch sẽ không chịu nổi! Nói rồi đôi mắt tôi đỏ lên. Ôi, tôi thấy khả năng diễn xuất của mình cũng không kém gì Mai Tử, tôi không tin anh còn có thể cười nói bỡn cợt tôi nữa!

Sau khi nói những lời ngoan độc, tôi lại thấy chột dạ. Giả như Vân Dịch lại bảo, “Em chết đi”, chắc tôi sẽ khóc rống lên rồi chạy đến ôm anh mà hét, “Anh phải ngăn em chứ!”.

Tôi sợ chết, rất sợ, nói một cách khác thì tôi cực kỳ muốn sống.

Vân Dịch im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tử Kỳ, để em và Ninh Thanh bên nhau là điều không thể, lúc đó có thể, nhưng bây giờ thì không được. Anh nói bắt đầu từ bây giờ, buông tha cho nhà họ Ninh, không phải là đang thực hiện điều kiện của em, chỉ đơn giản anh sẽ làm như vậy. Từ trước tới nay anh luôn nói lời giữ lời. Anh muốn em tình nguyện lấy anh, để anh không phải tiếp tục ngày ngày lo em biến mất. Anh muốn theo đuổi em lại từ đầu, được không?”.

Ha ha, tôi thực sự muốn cười to lên. Tôi vênh mặt hết sức có thể: “Tôi không tin anh, tôi không thể phân biệt được lời anh nói lúc nào là thật lúc nào là giả, cứ cho là bây giờ anh nói thật, nhưng ngay sau đó anh sẽ quên ngay thôi”.

Vân Dịch tức giận: “Vậy em muốn thế nào?”.

Tôi thở dài trả lời: “Vân Dịch, anh thấy đấy, bốn năm rồi chúng ta không ở cạnh nhau, em đã thay đổi nhiều, anh cũng vậy. Nếu chúng ta ở bên nhau ắt sẽ có ngày bất hòa mà chia tay”.

Vân Dịch bình tĩnh lại: “Cho nên anh mới nói, anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu”.

Tôi nói với Vân Dịch, nhưng là để thăm dò: “Ngày mai em còn phải đi làm. Hôm nay mệt rồi, em muốn về”.

Quả nhiên Vân Dịch nói: “Ngày mai đi làm? Em làm một nhân viên quèn trong cái công ty con ấy, lại không phải là công việc thiết kế mà em yêu thích, em nghỉ đi”.

Tôi cười gượng: “Đấy, anh cứ như vậy, thực ra anh không thể cả ngày ở bên em, anh cũng phải bận công việc của anh, sao anh không nghĩ em sẽ buồn? Sẽ chán? Bốn năm trước em không muốn sống cuộc sống như thế, bốn năm sau lại càng không muốn như vậy”. Nói xong tôi cười nhạt: “Vân Dịch, thực sự chúng ta không hợp nhau, em phải về đây”.

Vân Dịch kéo tôi vào lòng: “Tử Kỳ, thời gian bốn năm đã làm chúng ta thay đổi quá nhiều, nhưng trái tim em thực sự không có anh nữa sao? Anh hứa sẽ để em đi làm, nhưng em phải chuyển đến đây sống, em ở ngoài anh không yên tâm”.

Tôi nghĩ, chờ cho nhà họ Ninh hết bị đe dọa, tôi sẽ quay về. Hôm nay Vân Dịch xem ra cũng đã thỏa hiệp, nhưng tôi cần một sự đảm bảo. Tôi nhẹ nhàng nói: “Em phải giải quyết xong việc với nhà họ Ninh rồi mới quay lại, nếu không em sẽ cảm thấy mình là kẻ không ra gì”.

Vân Dịch ôm chặt lấy tôi: “Là anh không tốt, để anh đưa em về thành phố C giải quyết, được không?”.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, không cần anh đưa tôi đi, tôi chỉ cần có được thông tin về nhà họ Ninh là được, tôi buột miệng hỏi: “Vân Dịch, khi nào thì anh dừng mua Ninh Thị, và trả cổ phiếu về cho họ?”.

Vân Dịch đẩy tôi ra, sầm mặt, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh sẽ từ bỏ việc mua lại Ninh Thị. Trong tay anh hiện có gần ba mươi phần trăm cổ phiếu của họ, khi nào em tình nguyện lấy anh, anh sẽ chuyển nhượng hết những cổ phiếu đó mang tên em. Em tặng hay bán lại cho Ninh Thanh đều được, đó là tùy em”.

Tôi chợt thấy ghét cái miệng gây họa của mình, vốn tưởng mình nắm được đằng chuôi trong cuộc đàm phán, thế mà ngược lại lại để Vân Dịch lợi dụng. Nhưng chỉ cần anh không hành động, thì tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến Ninh Thị. Tôi chỉ có thể kéo dài thời gian.

Cứ như vậy mà lấy anh, lòng tôi sẽ không phục và yên tâm.

Im lặng được một lúc thì không khí lại bắt đầu căng thẳng. Niềm vui ngắn ngủi thường như vậy. Tôi rất muốn nói với Vân Dịch là tôi chưa kết hôn với Ninh Thanh, nhưng lời ra đến miệng rồi mà không thể nói nổi thành lời.

Vân Dịch lái xe đưa tôi về chỗ trọ. Tôi vừa xuống xe anh đã lái đi luôn, còn nhanh hơn cả một con thỏ chạy trốn.

Nhìn theo chiếc xe phóng vút trong làn khói đen, lòng nghĩ không biết chúng ta có thể ở bên nhau được nữa không? Tôi thở dài.
Bình Luận (0)
Comment