Mùa Tuyết Rơi

Chương 12

Còn tôi, ngoài việc tôi thích Vân Dịch khi đó, Vân Dịch những lần viết thư cho tôi, còn thích Vân Dịch của hiện tại. Bất luận anh có độc đoán bất chấp lý lẽ hay không, bất luận anh có tức giận với tôi hay không, thì tôi vẫn thích anh. Tôi đắm chìm trong cái ôm của anh, thèm muốn sự ấm áp nơi anh, và khao khát ánh mắt nồng nàn của anh.

Vân Dịch coi trọng điều gì ở tôi? Lần đầu tiên tôi nghĩ tới điều này. Tại sao tôi lại thích anh, tại sao anh lại thích tôi? Dường như từ sau khi anh đến Tô Hà, chúng tôi đã yêu nhau một cách rất tự nhiên.

Nghĩ kỹ lại thì thấy, thời gian tôi và Vân Dịch bên nhau cũng không nhiều. Anh đến Tô Hà sống một năm, rồi chúng tôi xa nhau sáu năm, anh trở về thành phố B bên tôi được hơn nửa năm, rồi sau đó lại bốn năm xa cách. Ngoài thời gian một năm ở Tô Hà là chúng tôi luôn bên nhau, thì ở thành phố B cũng năm ba hôm mới gặp nhau một lần. Trong bốn năm liền không liên hệ, đến lúc này, chúng tôi thực sự còn hiểu nhau sao?

Tôi tự hỏi bản thân về vấn đề này, bởi tôi nghi ngờ phải chăng tôi và anh đều đang tự lừa dối chính mình.

Tô Hà là một nơi có vẻ đẹp tự nhiên, ít chịu ảnh hưởng của thế giới bên ngoài. Khi đi bộ trong thị trấn, bạn có thể nhận được câu chào hỏi vui vẻ của bất kỳ một người nào đó, cảm nhận được sự mộc mạc, hồn hậu của người dân nơi đây. Gió trong lành, nước cũng trong lành, núi được bao phủ cả một màu xanh. Nghĩ đến Tô Hà, tôi lại thấy lòng ấm áp hẳn lên.

Đúng vậy, chính sự ấm áp ấy, khi nghĩ đến, đôi môi cũng bất chợt nở nụ cười ấm áp.

Lúc Vân Dịch đến nhà tôi sống, ngoài tôi và mẹ coi anh như người nhà ra, những người ở thị trấn cũng đối xử với anh rất nồng hậu. Có lúc đi qua nhà hàng xóm, đúng lúc họ đang hấp bánh thơm phức, nhìn thấy chúng tôi, họ tươi cười mang cho chúng tôi hai cái. Vân Dịch đỏ mặt, hàng xóm bảo anh người thành phố thường hay khách sáo. Phải một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng nói được lời cảm ơn. Lúc đó tôi rất thích thú khi thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, và thường lấy điều đó ra để trêu đùa. Rồi cũng đến những ngày Vân Dịch mở lòng nói chuyện tự nhiên với những người trong thị trấn.

Vân Dịch dường như rất thích những điều thuần khiết, những tình cảm chân thật đó. Đối với anh mà nói, Tô Hà là thiên đường, những người nơi đây cũng thật dễ thương.

Anh thích là thích tôi của Tô Hà, cho nên anh luôn nghĩ tôi trong sáng, không vướng một hạt bụi. Nhưng ra ngoài xã hội vài năm, xa Tô Hà lâu như thế, tôi đã biết thêm nhiều điều, làm sao tôi có thể mãi dừng lại ở tuổi mười sáu được? E rằng sự cố chấp và mong muốn của anh chỉ là một giấc mơ của chính bản thân anh mà thôi.

Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng thấy buồn. Thực ra Vân Dịch thích, Vân Dịch yêu, chính là Đường Tử Kỳ còn thơ ngây của ngày đó, Đường Tử Kỳ chưa trưởng thành, chứ không phải tôi, không phải tôi của bây giờ.

Còn tôi, ngoài việc tôi thích Vân Dịch khi đó, Vân Dịch những lần viết thư cho tôi, còn thích Vân Dịch của hiện tại. Bất luận anh có độc đoán bất chấp lý lẽ hay không, bất luận anh có tức giận với tôi hay không, thì tôi vẫn thích anh. Tôi đắm chìm trong cái ôm của anh, thèm muốn sự ấm áp nơi anh, và khao khát ánh mắt nồng nàn của anh.

Vẫn biết tôi và anh là hai con người của hai thế giới khác nhau, vẫn biết vì anh mà tôi phải chịu trách nhiệm về những món nợ với nhà họ Ninh, nhưng tôi vẫn không có cách nào để quên, để không yêu anh. Trong phim Đông tà tây độc có câu: “Cách để quên những việc muốn quên mà không quên được, đó là không cần phải quên nữa”.

Khi tạm biệt, tôi sẽ phải nói rõ với anh.

Dậy sớm rồi đi làm, chân thư ký nhỏ với công việc đánh văn bản, sắp xếp tài liệu, ghi biên bản họp, đúng là một công việc nhàn hạ. Tôi soi gương và tự mỉm cười với bản thân, nếu lương cao hơn một chút, tôi sẽ không thay đổi công việc nữa, cuộc sống cứ thế này ở thành phố B cũng rất tốt mà.

Vừa xuống lầu thì tôi nghe thấy tiếng Vân Dịch, quay đầu lại thấy anh đang nhìn mình, tôi đành bước đến hỏi: “Sớm thế này, có chuyện gì vậy? Em phải đi làm kẻo muộn”.

“Mau lên xe, anh đưa em đi.”

Có xe tất nhiên phải ngồi rồi. Khi tôi vừa lên xe thì anh đưa cho tôi bữa ăn sáng: “Em ăn đi”.

“Em ăn không vào, những đồ ăn sáng khô em đều không thể ăn nổi.” Tôi nhìn miếng bánh sandwich trên tay, nhăn mặt lại.

“Không ăn được cũng phải ăn, khi nào ăn xong thì khi đó mới được đi làm, em uống sữa trước rồi ăn”, Vân Dịch nói với tôi bằng một giọng dứt khoát.

Tôi thở dài, anh không hề biết từ trước tới giờ tôi không uống sữa, nếu uống sữa lạnh tôi sẽ bị nôn, nên mới toàn uống cà phê vào buổi sáng, thi thoảng húp ít nước cháo. Tôi vốn không định uống sữa, nhưng lại nghĩ nên để cho anh chứng kiến một lần vậy. Tôi cầm sữa uống mà như uống thuốc, và chưa đầy hai phút sau, bắt đầu nôn ra hết.

Vân Dịch sợ hãi, cuống cả lên.

Tôi nôn xong thì lau miệng, nói: “Em mà uống sữa là sẽ bị nôn”.

Khuôn mặt anh xám ngắt, trừng mắt nhìn tôi: “Thế sao em vẫn uống?”.

“Thì anh nói ăn xong mới được đi làm, nên em không dám không uống. Thực ra em muốn anh biết, không phải tất cả những việc anh cho là tốt, em đều có thể chịu đựng được.” Tôi quay sang nhìn khuôn mặt đang biến sắc của anh.

Vân Dịch nhìn tôi, nói: “Đường Tử Kỳ, em đúng là có khả năng làm người khác điên lên đấy”, rồi lại quay ra lo lắng: “Có cảm thấy dễ chịu hơn không?”.

Tôi cười: “Em nôn xong là không sao rồi, lần sau đừng ép em uống những thứ em không quen nhé. Đi thôi”.

“Anh biết rồi, ngày mai sẽ đưa em đi uống cà phê và ăn điểm tâm”, anh nói.

Trời! Ngày mai anh lại đến? Anh muốn gì đây? Tôi không hiểu. “Vân Dịch, em tự đi làm được rồi, anh đến làm gì nữa?”.

Anh trả lời rất rõ ràng: “Chỗ em làm quá xa, không tiện”.

“Nhưng anh có nhiều việc, ngày nào cũng thế này không phải rất mệt sao? Em quen đi xe buýt đến chỗ làm rồi, còn nữa, em muốn nói với anh.” Vậy là tôi vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình. “Vân Dịch, anh có từng nghĩ rằng người mà anh thích chẳng qua là Đường Tử Kỳ của thị trấn Tô Hà, là cô bé trong sáng hồn nhiên những ngày chưa tới giảng đường đại học không?”

Vân Dịch nhếch môi lên: “Trong đầu em chứa cái gì vậy? Tử Kỳ, anh hiểu bản thân mình, người không biết gì có lẽ chính là em đấy. Đừng nghĩ linh tinh nữa”.

Khi chúng tôi đến công ty thì vẫn còn sớm, đúng là có xe thuận tiện thật đấy. Vân Dịch dừng xe rồi nói: “Mình đi uống cà phê và ăn chút gì nhé”, anh nói rồi kéo tôi vào một quán cà phê gần đó.

“Tử Kỳ, em thích sự nhẹ nhàng của Ninh Thanh khi cư xử với em phải không?”, anh nhìn tôi hỏi.

Vừa uống cà phê vừa ăn bánh, tôi trả lời: “Đúng vậy, Ninh Thanh tốt hơn anh nhiều, anh ấy không nổi giận với em”.

“Em vì anh ta mà đến tìm anh, Ninh Thanh biết điều này không?”, Vân Dịch hỏi tôi.

“Không biết, em không nói với anh ấy mà đi luôn”, tôi thật thà trả lời.

Vân Dịch cười một cách ranh mãnh: “Vậy anh không cho em đi làm nữa, tìm một nơi nhốt em lại, như vậy sẽ không ai tìm thấy em cả, thế chẳng phải thoải mái hơn sao?”.

Tay tôi run lên, chiếc muỗng cũng rơi xuống bàn, nhìn anh bằng đôi mắt đầy kinh ngạc.

Anh cười, “Vẻ kinh ngạc của em sao buồn cười vậy? Anh trêu em thôi, em như thế chẳng giống với người đã kết hôn chút nào”.

Tôi giận dữ: “Triển Vân Dịch, anh có thể nghiêm chỉnh được không? Em không chịu nổi cái kiểu lúc thế này lúc thế khác của anh nữa!”.

Vân Dịch cười lớn: “Muốn biết kế hoạch của anh đối với Ninh Thanh thế nào không? Khi em và anh ta tiến hành hôn lễ, anh đã nghĩ sẽ cho anh ta hối hận khi lấy em”.

Tôi muốn, rất muốn biết. Tôi tò mò muốn biết tất cả kế hoạch và những toan tính của Vân Dịch.

“Muốn biết thì ngoan ngoãn chờ anh đến đón khi tan làm”, anh nhìn tôi cười nói.

Bây giờ tôi không muốn đi làm, chỉ muốn biết đáp án thôi. Ăn xong Vân Dịch đứng lên định đi luôn, thấy thế tôi không khách sáo nói: “Trả xong tiền rồi hãy đi, em không có tiền. Lần trước ở Vô Tích ăn cá, suýt nữa em không ra được khỏi quán đấy”.

Tôi chờ đến giờ tan ca, chưa bao giờ thấy nóng ruột như lúc này, cứ đếm từng giây chờ Vân Dịch đến đón. Buổi trưa có người mang đồ ăn đến cho tôi, nhìn hộp đồ ăn xa xỉ, đồng nghiệp hỏi tôi ngày gì mà ăn sáng thế. Tôi chia đồ ăn cho mọi người, cầu chúa ban phước để Vân Dịch im ắng đi một chút.

Chiều đến lại có người mang tới một bó hoa hồng to, cả văn phòng lại được một phen kinh ngạc. Tôi biết, bó hoa hồng kia không phải chỉ để tặng cho tôi, mà còn muốn cho các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy.

Chờ đến giờ tan ca, tôi ra khỏi văn phòng sớm hơn mọi người, sợ bọn họ nhìn thấy Vân Dịch lại bàn tán, rồi tôi lại chết ngập trong sự tò mò, và những ngày tháng bình yên sẽ bị xáo trộn.

Đứng trước tòa nhà làm việc nhìn xung quanh, không thấy người đâu cả, làm thế nào đây? Chuyện gì cũng ra ngoài dự liệu thì còn chiến đấu cái gì nữa? Tôi cứ thế ủ rũ đứng chờ anh.

Đồng nghiệp đều đã lần lượt tan ca, ai đi ngang qua tôi cũng hỏi: “Tử Kỳ, chờ bạn trai à?”.

Tôi mỉm cười để ứng phó, đến tận khi không còn người quen nào nữa, Vân Dịch vẫn chưa xuất hiện. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ nuốt lời, nhưng tôi không muốn chờ anh nữa.

Đang đi về phía trạm xe buýt thì nghe thấy tiếng gọi của Vân Dịch, tôi tức giận quay đầu lại nhìn. Anh đang đứng dựa vào tường, giơ tay vẫy và nở nụ cười đáng ghét.

Anh cứ đứng đấy để nhìn sao? Tôi tức điên người mím chặt môi lại, rồi kệ anh và cứ đi thẳng về phía trạm xe. Vân Dịch chạy đến: “Giận rồi à? Không quan tâm đến anh nữa à? Em không muốn biết chuyện của Ninh Thanh nữa sao?”.

Tôi dừng lại nói với anh: “Tôi không muốn biết nữa, trái tim tôi mềm yếu, lúc nào cũng cảm thấy nợ Ninh Thanh, nhưng xem ra tôi không có cách nào để trả món ân tình đó nữa. Anh muốn đối phó với anh ấy, xin cứ việc, còn tôi nợ thì cứ nợ. Còn nữa, đừng tiếp tục lấy chuyện của anh ấy ra để nói, tôi cũng không muốn có bất kỳ liên lạc gì với anh nữa”. Nói xong tôi cứ thế đi thẳng về phía trước.

Tôi không muốn mình trở thành kẻ ngốc, cứ thế để anh đùa cợt.

Vân Dịch vẫn không để tôi yên, anh kéo tay tôi đến chỗ đỗ xe. Sắc mặt của anh không mấy hài hòa, tôi định lên tiếng kêu cứu, anh buông mạnh tay tôi ra: “Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn đi theo anh, làm ầm ĩ giữa đường không tốt chút nào đâu!”.

Tôi cười nhạt: “Tôi thế đấy! Anh nói đúng, tôi thích sự nhẹ nhàng của Ninh Thanh, anh thấy làm ầm ĩ ở đây mất mặt, thì đừng có lôi kéo tôi như vậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.

Vân Dịch cười, nụ cười rất đỗi dịu dàng: “Tử Kỳ, đúng là em thay đổi nhiều rồi, anh thích em của bây giờ, có muốn đi nhờ xe của anh không? Anh đảm bảo sẽ đưa em về tận nhà, không làm vấn đề phức tạp lên nữa”.

Nếu như là ngày trước, tôi sẽ không dám ngồi lên xe anh. Còn bây giờ, ngồi xe riêng tiện hơn. Và vì tôi đã hiểu, anh thực sự hy vọng tôi sẽ tình nguyện theo anh, chứ không phải theo một cách miễn cưỡng. Có là đồ ngốc mới không lợi dụng điều này.

Những ngày sau đó khiến tôi rất bất an. Triển Văn Dịch thay đổi rồi sao? Ông trời đổ mưa hồng sao? Tôi muốn mua vé số quá.

Anh bỗng trở nên nhẹ nhàng quan tâm, còn tôi thì vẫn bướng bỉnh ngang ngược.

Từ hôm đó, dù sớm hay muộn anh cũng đến đón tôi, ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn sáng, chiều về đưa tôi đi ăn cơm, thi thoảng đi dạo phố, xem phim, sau đó lại đưa tôi về nhà. Cuối tuần anh thường hẹn trước với tôi, nếu tôi muốn ngủ, thì trưa anh mới dám đến. Tôi cảm thấy Vân Dịch giống như một lái xe kiêm bảo mẫu vậy.

Từ đó công ty tôi cũng không còn xuất hiện bữa ăn sang trọng và bó hoa hồng to nữa, anh cũng không còn bảo tôi bỏ việc và về sống cùng anh.

Hôm nay Vân Dịch đến đón tôi rồi sau đó chúng tôi cùng đi chợ mua đồ ăn, anh nói sẽ làm cơm đãi tôi. Nhìn anh tất bật vừa rửa vừa thái đồ ăn trong bếp, tôi cảm thấy chúng tôi như đang sống chung một nhà vậy.

Tôi đứng ngoài cửa hỏi: “Anh biết làm không? Nấu xong liệu có ăn được không?”.

Anh quay lại cười: “Thời gian du học, anh đều tự nấu cơm, có thể làm những món đơn giản”.

Ở Tô Hà, đàn ông không vào bếp, mà từ trước tới giờ tôi cũng chưa thấy Vân Dịch nấu cơm khi nào cả. Hồi sống cùng anh, chúng tôi cũng chỉ toàn đi ăn hàng. Những ngày này sao mà lại tốt thế nhỉ?

Đến khi thức ăn được dọn lên, tôi tròn mắt nhìn. Trên bàn lại chỉ là mấy món ăn đơn giản, dưa chuột đập giập trộn nộm, cà chua thái lát tầm đường, rau sống đảo tương, dưa góp, thịt bò pha mỏng, vài cái bánh bao, chỉ có món canh đậu hũ là nóng. “Những món này là bữa ăn thịnh soạn tối nay sao?”.

Vân Dịch rất đắc ý: “Thế nào? Các món ăn tối nay chắc chắn sẽ rất ngon miệng”.

Không biết tôi nên khóc hay nên cười nữa: “Thì ra anh chỉ biết làm những món ăn nguội”.

Vân Dịch chỉ vào món canh đậu hũ: “Có món canh nóng”. Nói xong, anh có vẻ hơi lo lắng: “Tử Kỳ, em không thích ăn à?”.

Tôi thực sự không muốn nể mặt anh chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ vất vả của anh, tôi nói: “Lần sau em làm cho anh ăn, để anh biết thế nào là một bữa thịnh soạn”.

Vân Dịch rất vui, đưa cho tôi một cái bánh bao: “Em nên thấy hài lòng chứ, đây là lần đầu tiên anh làm cơm cho một cô gái ăn đấy”.

Tôi gật đầu, đúng vậy, anh nói không sai, tôi không chỉ hài lòng mà còn thấy sợ hãi. Được nuông chiều mà lòng thấy sợ. Tôi cảm động trước sự nhẹ nhàng của anh, lại sợ anh đang có mưu đồ, những suy nghĩ mâu thuẫn ấy khiến lòng tôi phấp phỏng không yên.

Đúng là một lần bị rắn cắn thì mười năm vẫn sợ dây thừng. Huống hồ, anh không còn là Triển Vân Dịch trong ấn tượng của tôi nữa.

Tôi vừa ăn vừa hỏi anh: “Ngày nào anh cũng đưa đón em, cuối tuần lại hẹn hò với em nữa, công việc của anh không bận sao?”.

Anh nói, giọng oán thán: “Bận chứ, làm sao mà không bận được, mỗi lần đưa em đi làm xong là anh lại phi xe như bay để đến công ty hoặc về nhà giải quyết công việc”.

Tôi chớp luôn cơ hội: “Vậy anh không cần đến nữa, cứ như thế mãi không tốt lắm”.

Anh cười hỏi tôi: “Tử Kỳ, em thấy xót anh à? Nếu em xót anh như vậy, thì dù bận đến mấy anh cũng thấy đáng”.

“Triển Vân Dịch, da mặt anh dày đến mức không thể thay đổi được nữa rồi”, tôi vênh mặt nói.

Không thể phủ nhận rằng, mấy ngày nay tâm trạng tôi luôn cảm thấy vui vẻ, thực sự rất mong cứ như thế này mãi. Bỗng nhiên muốn chọc ghẹo anh, nên tôi cười, nói: “Anh đang quyến rũ vợ mới cưới của người khác đấy”.

Vân Dịch tức giận, nhướn lông mày: “Đừng nói với anh về quy phạm đạo đức hay là lương tâm của người thứ ba, anh không quan tâm đến những thứ đó! Quyến rũ! Vậy bây giờ anh sẽ cho em biết thế nào là quyến rũ”, vừa nói anh vừa tiến đến bên tôi.

Tôi vừa cười vừa xin: “Anh đã từng nói muốn em tình nguyện mà, nhanh như thế là không coi trọng những gì mình nói sao?”.

Vân Dịch nói: “Ai bảo em cả ngày chỉ có nhắc đến Ninh Thanh? Ở Thái Hồ còn thể hiện sự thân mật trước mặt anh!” Nói đến đây mặt anh bỗng nhiên sầm xuống.

Tôi vội làm dáng: “Em ghen mà, ai bảo anh cả ngày chỉ ở bên cô bé diễn viên trẻ trung đó, hai chúng ta hòa nhau”. Anh ngây người, rồi ngang ngược nói: “Nhưng anh không hôn cô ta trước mặt em!”, nói xong còn làm ra điệu bộ như chuẩn bị hôn.

Tôi đẩy anh ra, mỉm cười: “Vân Dịch, chúng ta có thể thế này mãi được không? Không giận dỗi, không cãi nhau?”.

“Tử Kỳ, lâu lắm rồi anh không thấy em vui thế này.”

Tôi đưa tay ôm cổ anh, chủ động hôn.

Vân Dịch thở dài: “Thì ra em dễ dàng thỏa mãn đến vậy”.

Anh ôm lấy tôi, vòng tay thật ấm áp. Tôi ở yên trong lòng anh, nghe anh nhẹ nhàng nói chuyện ngày trước: “Tử Kỳ, mẹ anh chỉ là vợ lẽ, khi anh đến Tô Hà thì mẹ đã qua đời, Triển gia lại không nhận anh, trong khi đó chị họ của mẹ em lại là bảo mẫu của anh, vì vậy mà anh mới phải chạy đến nhà em. Em suốt ngày bên anh, giống như cái đuôi muốn ném đi cũng không được. Mẹ em đối với anh rất tốt, cả những người ở thị trấn cũng thế, từ bé tới lúc đó, thực sự chưa bao giờ anh cảm thấy ấm áp đến vậy. Còn nhớ lần đầu tiên gặp em, đôi mắt đen láy của em nhìn anh, anh chưa từng nghĩ, trên thế giới này lại có ánh mắt trong sáng đến vậy. Anh không đành nhìn em khóc. Tử Kỳ, hãy tha thứ cho anh, anh phải đòi lại danh phận cho mẹ. Vì vậy anh đã ép buộc mình, còn tạo áp lực cho em. Mỗi lần thấy em tự do vô tư, không có một chút cảnh giác với người đàn ông khác là anh lại lo lắng. Em rời xa anh, nói lời tạm biệt anh, lúc đó anh rất hận em, hận em vì đã cướp đi điều quý giá nhất của anh. Tại sao mãi mà em không trưởng thành, cứ bướng bỉnh như vậy?”.

Tôi ngẩng lên nhìn anh: “Vân Dịch, là anh không tốt với em trước, anh yêu cầu quá nhiều, em không thể đáp ứng được”.

Anh thở dài: “Đúng thế, lúc đó anh mới vào Vân Thiên, quá bận nên không có thời gian chăm sóc em, mà lại sợ em ở ngoài không hay, sợ em sẽ để ý đến người khác và không cần anh nữa”.

Tôi ngửa cổ lên cười: “Sao thế được?”.

“Sau khi em đi, anh nhớ em rất nhiều, nhưng anh vốn hứa với mẹ phải có được vị trí trong Triển gia, bởi vậy mà anh đã rộn suốt bốn năm, để em tự do trong khoảng thời gian đó. Kết quả, Tử Kỳ, em thực sự làm anh đau lòng, em sợ anh. Bốn năm trôi qua rồi, vậy mà em vẫn sợ anh, lẽ nào anh đã làm tổn thương em đến vậy?”.

Trong đêm tĩnh lặng, trái tim tôi thổn thức với những lời nói vô cùng dịu dàng của Vân Dịch. Tôi đưa tay chạm vào mặt, vào trán anh, như muốn xoa dịu những nỗi đau mơ hồ.

Vân Dịch nắm lấy tay tôi đặt vào cằm mình rồi khẽ dụi, những sợi râu lún phún khiến tay tôi ngưa ngứa, tôi bật cười thành tiếng.

“Tử Kỳ, anh đã gặp lại em, thì sẽ không rời xa em nữa. Em lúc nào cũng không nghe lời anh, lúc nào cũng ương bướng, và luôn nghĩ cách giày vò anh. Anh vừa đi ngày hôm trước, thì ngay hôm sau em đã kết hôn rồi. Không phải anh không thể cướp em về, mà chỉ sợ em sẽ lại bỏ đi, không những vậy còn dứt khoát hơn trước, khiến anh chẳng thể tìm được em.”

Giọng Vân Dịch lạc đi: “Thực ra Ninh Thanh đã nhân cơ hội đó mà thực hiện kế sách của riêng mình, anh ta cũng là một con cáo, anh ta làm cho em sợ anh và kết hôn với anh ta, trong khi em lại đồng ý điều đó. Tử Kỳ, em thà lấy người mình không yêu, còn hơn là bên anh. Anh rất giận nên anh muốn em phải tự tìm về. Em lương thiện như vậy, làm sao anh thấy mà lại không quản cho được? Và quả nhiên em đã quay về, nhưng trong anh lúc này lại không biết là nên vui hay buồn, em quay về không phải vì anh. Nhưng mà, anh vẫn có một chút vui mừng, anh đã cố gắng giải quyết xong những việc có thể để nhanh chóng về nước. Em nói dù thế nào cũng phải cam tâm tình nguyện thì mới lấy anh, anh liền cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, anh không muốn em phải miễn cưỡng, không muốn em buồn. Tử Kỳ, cho anh cơ hội bắt đầu lại được không?”.

Giọng nói của Vân Dịch rất hay. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy một giọng nói nào đáng yêu như thế. Giống như ngày xưa khi ở Tô Hà, sau khi lên núi chơi thấm mệt, anh thường cõng tôi xuống núi, vừa đi vừa kể chuyện, tôi thả lỏng cơ thể và thiếp đi trên lưng anh.

Tôi xin nghỉ hai ngày, thêm hai ngày cuối tuần nữa là bốn ngày, Vân Dịch nói anh cũng đang rảnh, vậy là chúng tôi cùng tới Thái Sơn chơi.

Tôi rất vui, nên không đề cập gì đến chuyện nhà họ Ninh. Cũng hiếm có dịp hòa thuận với Vân Dịch thế này, nên tôi không muốn nói tới những chuyện có thể phá vỡ bầu không khí vui vẻ này giữa chúng tôi. Tôi muốn mở rộng lòng mình và sống vui bên Vân Dịch.

Đã bao năm rồi không ở bên anh, nên tôi lại càng hào hứng với chuyến đi này. Cứ qua mỗi chân núi, mỗi một di tích chúng tôi lại dừng chân chụp ảnh. Tôi nói với Vân Dịch: “Mỗi mức ảnh này là một hoạt động, gắn chúng lại với nhau là có thể tái hiện hành trình của chúng ta”.

Vân Dịch cười đồng tình.

Mới đầu anh đưa ra ý kiến ngồi xe điện, tôi không đồng ý, mà muốn tự đi bộ, nhưng chỉ được một lúc thì đã thấm mệt, Vân Dịch cười nói: “Sao em phải tự làm khổ mình vậy?”.

Tôi ngẩng lên trả lời ngang bướng: “Em không thấy khổ, nhưng thực sự là mệt lắm rồi, anh cõng em đi”.

“Anh không cõng được, em đừng có mơ”, Vân Dịch kiêu ngạo từ chối.

“Vậy, bây giờ em không đi nữa.” Tôi ngồi xuống, nửa vì lười, nửa vì đúng là rất mệt.

Vân Dịch chấp nhận, quỳ xuống: “Em lên đi, lớn như thế rồi, anh không sợ xấu hổ, mà chỉ sợ mọi người cười em thôi”.

Tôi cười sung sướng leo lên lưng anh, quàng tay ôm chặt cổ anh: “Chỉ một lúc thôi mà, là em muốn anh cõng em”.

Lưng anh thật là rộng, làm tôi nhớ lại thời gian ở Tô Hà. Nhìn từ trên xuống, Thập Bát Bàn­­[1] rất dốc, nhưng được Vân Dịch cõng trên lưng nên tôi không có cảm giác sợ nữa.

[1] Thập Bát Bàn: Đường núi đi từ Đối Tùng Sơn Cốc tới Nam Thiên Môn gọi là Thập Bát Bàn. Toàn hành trình có 79 bàn, tổng cộng 1633 bậc, 393 bậc đầu tiên gọi là Mạn (chậm) Thập Bát Bàn, 767 bậc ở giữa gọi là bất khẩn (không gấp) bất mạn ( không chậm) Thập Bát Bàn, 473 bật cuối cùng gọi là khẩn (gấp) Thập Bát Bàn. Người ở nơi ấy có câu truyền miệng: “Khẩn Thập Bát, Mạn Thập Bát, Bất khẩn bất mạn hựu (lại) Thập Bát”.

Chúng tôi đứng trên vách núi cheo leo của Nam Thiên Môn ngắm mặt trời lặn. Những làn sương bắt đầu tỏa ra ngay bên cạnh, còn ánh mặt trời đang tắt dần. Đôi mắt Vân Dịch sáng lên, giống như vì sao tỏa sáng nhất trong muôn nghìn ánh sao trên bầu trời.

Bầu trời hôm nay thật nhiều sao, nghe nói vào mùa thu tháng Chín, khi đứng trên đỉnh núi Thái Sơn có thể nhìn thấy tất cả các vì sao của nửa bán cầu nam. Bây giờ đã qua mùa thu, nhưng sao vẫn đầy trời.

Tôi chỉ nhận ra chùm sao Bắc Đẩu, trong giống như hình cái muỗng, rất rõ. Bỗng nhiên tôi thốt lên: “Vân Dịch, nếu mẹ có ở đây thì tốt biết bao, bà nhất định sẽ may áo cưới cho em”.

Vân Dịch cười: “Sao em biết bà không may. Chưa biết chừng bà đã chuẩn bị cho em trước rồi. Chỉ là bà chưa nói cho em biết thôi”.

Tôi lắc đầu: “Anh lại trêu em rồi, nhưng chỉ cần là một chiếc áo thêu hoa thôi em đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Vân Dịch, em nhớ mẹ, nhớ những ngày tháng khi mà cả ba chúng ta ở bên nhau ở Tô Hà”.

Vân Dịch ôm chặt tôi: “Có mẹ, Tử Kỳ, và còn có anh nữa”.

Tôi dựa vào anh, anh hôn nhẹ lên mái tóc tôi: “Em có biết anh giận Ninh Thanh thế nào không? Không nói đến việc anh ta chớp cơ hội để lấy em, em cho rằng anh không biết vì sao em lại ngã xuống Thái Hồ ngày đó ư? Anh thấy Ninh Thanh hôn em, em đẩy anh ta ra nhưng vì em không đứng vững nên mới bị ngã xuống nước. Người đàn ông như thế thì có gì là tốt mà em cứ một mực phải bảo vệ? Anh ta dám làm thế với em, nên anh đối xử với anh ta như vậy là đương nhiên thôi”.

Vân Dịch để ý vậy sao? Nhưng dù sao tôi vẫn nợ Ninh Thanh.

“Anh đến bệnh viện muốn đưa em đi. Khuôn mặt em tái nhợt nằm trên giường bệnh. Ninh Thanh nói với anh, rằng anh ta đang rất ghen. Điều này anh có thể hiểu được, có người chồng nào mà lại không ghen? Anh biết, em chỉ muốn sống những ngày bình an. Ninh Thanh nói với anh, ‘Triển Vân Dịch, anh đã hại Tử Kỳ đến nỗi đêm nào cô ấy cũng gặp ác mộng’. Chút xíu nữa là anh và anh ta đánh nhau rồi.”

Những lời Vân Dịch nói có đúng không? Tôi nhớ lại mình đã nghe thấy loáng thoáng vụ cãi vã hôm đó giữa hai người.

“Từ Vô Tích trở về anh đã mua lại Ninh Thị, anh muốn đưa cổ phần cho em làm của hồi môn. Nếu em thực sự lựa chọn anh ta, ở bên anh ta thấy vui vẻ, anh sẽ từ bỏ. Còn nếu anh ta đối với em không tốt, thì Ninh Thị sẽ không còn được an toàn nữa”, Vân Dịch nói.

Nhưng những gì Ninh Thanh nói lại không phải như vậy, tâm trí tôi rối bời, chỉ nghe thấy tiếng Vân Dịch: “Tử Kỳ, anh ta đã làm em thấy cảm động, phải không? Đối tốt với em để em quay về bên anh ta mà”.

Tôi nhìn Vân Dịch một lúc rồi cuối cùng cho anh biết: “Về mặt pháp luật em không phải là vợ của Ninh Thanh, khi đó bọn em đã ký một hợp đồng. Em rất sợ phải trải qua những ngày tháng trước kia, ngày nào cũng cãi vã với anh, ngày nào cũng khóc lóc buồn bã. Ninh Thanh đã giúp em tổ chức hôn lễ. Là em nợ anh ấy, thế mà anh lại báo thù anh ấy, nên em chỉ còn cách đến xin anh tha cho họ”.

Người Vân Dịch run lên rồi đột nhiên hôn tôi, tôi cũng dịu dàng đáp trả. Tôi nghĩ, vậy là cuối cùng tôi cũng được ở bên anh.

Tôi còn nhớ, lúc đó Vân Dịch đã nghiến răng mà nói: “Em đúng là yêu tinh hại người!”.

Kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc thì Vân Dịch nhận được điện thoại của công ty nên phải về gấp, vì vậy cuộc hành trình của chúng tôi bị bỏ dở. Về đến thành phố B, anh vội vã sang Anh. Tôi đồng ý chờ anh về, nhưng anh chưa về thì Ninh Thanh lại đến.
Bình Luận (0)
Comment