Hồng Thiên Tôn bật cười nói:
- Thái Đế? Ai là Thái Đế?
Tần Mục cười không nói. Hồng Thiên Tôn ha ha cười nói:
- Đạo huynh từ Thái Hư trở về, bên người nhiều thêm vị cô nương này, nhưng mà vị cô nương này lại không phải Đế Hậu. Trong Thái Hư có Tạo Vật Chủ, bởi vậy ta mới cả gan suy đoán cô nương là Thái Cổ
Thần Vương. Còn Thái Đế, thì hay là tự đạo huynh nói thôi.
Hắn cảm khái nói:
- Đạo huynh nói Thái Đế giấu ở trong Thập Thiên Tôn chúng ta, nhưng mà đạo huynh không có nói Thái Đế đến cùng là ai, làm hại chúng ta nghi kỵ hoài nghi lẫn nhau. Đạo huynh không phải hoài nghi Thái Đế
là ta chứ?
Tần Mục tán thán nói:
- Hồng Thiên Tôn giải thích, thiên y vô phùng, khiến cho người bội phục.
Hồng Thiên Tôn cười ha ha, nhìn xem Lãng Uyển Thần Vương, cười tủm tỉm nói:
- Như vậy vị cô nương này có phải Thái Cổ Thần Vương hay không?
Lãng Uyển Thần Vương lắc đầu, nói khẽ:
- Ta đến từ Viễn Cổ, cũng không phải Thái Cổ.
Hồng Thiên Tôn nói:
- Thái Cổ cùng Viễn Cổ, lấy năm đầu Long Hán là đường ranh giới, Thiên Đình thành lập ở năm đầu Long Hán, tiến vào văn minh Viễn Cổ. Đến Xích Hoàng thời đại chính là Thượng Cổ, Viễn Cổ năm trăm sáu mươi ngàn năm, Thượng Cổ bốn trăm ngàn năm. Mà tới được thời đại Khai Hoàng, chính là Cận Cổ, lại gọi cổ đại, Cận Cổ hai mươi nàng năm. Từ thời đại Khai Hoàng hủy diệt đến nay, thì là hiện đại, trăm vạn năm bàn bạc. Hẳn là cô nương sinh ra ở thời đại Tạo Vật Chủ Long Hán?-
Lãng Uyển Thần Vương nở nụ cười xinh đẹp, lập tức để tâm thần tất cả mọi người trong xe đều bị nụ cười của nàng hấp dẫn, nói:
- Vì sao Thiên Tôn khăng khăng cho rằng ta là Tạo Vật Chủ?-
Hồng Thiên Tôn sờ lấy nhẫn trên ngón cái, mỉm cười nói:
- Bởi vì cô nương từ trong Thái Hư tới, trong Thái Hư ngoại trừ Tạo Vật Chủ ra, chính là Vô Ưu Hương.
Ngươi xuất sinh từ thời đại Thái Cổ, mà Khai Hoàng Vô Ưu Hương thì xây dựng ở thời điểm hai vạn năm trước Cận Cổ cùng hiện đại đụng vào nhau, ngươi tự nhiên không phải người Vô Ưu Hương.
Tây Đế một mực gắt gao nhìn chằm chằm Lãng Uyển Thần Vương, nghe vậy không khỏi vừa khẩn trương.
Tần Mục cười ha ha, thản nhiên nói:
- Hồng Thiên Tôn, lần này ta mời ngươi đến cũng không phải đến thảo luận tỷ tỷ của ta đến từ chỗ nào.
Nếu ngươi không phải Thái Đế, như vậy nàng có phải Tạo Vật Chủ hay không, có phải Thần Vương, hay không cũng không có quan hệ gì với ngươi. Ta mời ngươi đến ngồi một chút chỉ là nói cho Tây Đế biết, vừa rồi nếu như nàng tiến đánh Thiên Lũy thành của ngươi, cướp đoạt Thần khí Ngự Thiên Tôn của ngươi, như vậy nàng hiện tại đã là một con hổ chết.
Trong lòng Tây Đế căng thẳng, trầm mặc xuống. Hồng Thiên Tôn từ khi bước vào trong bảo liễn, liền một mực nắm giữ quyền chủ động, vứt chuyện hắn mưu đồ ám toán mình qua một bên, ngược lại thành công bốc lên mâu thuẫn giữa mình cùng Lãng Uyển Thần Vương. Mà bây giờ, Tần Mục lại thành công đem chủ
đề vòng vo trở về. Đối mặt hai nhân vật lão hồ ly này, Tây Đế cảm thấy mình hiện tại cái gì cũng không nói thì tốt hơn. Nói càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót, làm càng nhiều, chết càng nhanh. Thậm chí ngay cả
Lãng Uyển Thần Vương một mực bất động thanh sắc kia, nàng cũng cảm thấy nhìn không thấu đối phương. Trong bảo liễn bốn người, nàng hiện tại mới phát hiện, nguyên lai mình mới là người đơn thuần nhất.
Tần Mục đứng lên nói:
- Một trận hạo kiếp trừ khử ở vô hình, như vậy Thiên Tôn cũng nên trở về.
Hồng Thiên Tôn cũng đứng dậy, diễn xuất một bộ người hiền lành, ha ha cười nói:
- Đạo huynh, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, bất quá ngươi là tiền bối, ta cũng không thể tránh được.
Tương lai đạo huynh chỉ cần bồi thường ta.
- Dễ nói, dễ nói.
Tần Mục đưa tiễn, nói:
- Nếu ta làm hỏng chuyện tốt của đạo hữu, như vậy ta nói cho đạo hữu một tin tức bồi thường. Cổ Thần Thiên Đế ở trong Thập Thiên Tôn, Đế Hậu nương nương cùng Nguyên Mẫu phu nhân cũng ở trong đó.
Thân thể Hồng Thiên Tôn hơi rung, xoay người lại, giống như cười mà không phải cười nói:
- Tin tức này quả thực trấn trụ ta, bất quá cũng hợp tình hợp lí. Cho dù Địa Mẫu Nguyên Quân cũng khó giết như vậy, chết cũng không hàng, nhiều lần làm loạn, huống chi Thiên Đế bệ hạ cao hơn một bậc? Bất quá, tin tức này mặc dù giá trị rất cao, nhưng khó mà đền bù tổn thất của ta. Tây Cực Thiên chính là một trong Tứ Cực Thiên, Vũ Trụ Tứ Cực, không thể coi thường.
Tần Mục lo lắng nói:
- Nếu như ta nói Cung Vân cũng ở trong Thập Thiên Tôn thì sao? Tin tức này phải chăng đầy đủ rồi?
- Cung Vân là ai?
Hồng Thiên Tôn nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ là Cung Thiên Tôn?
Tần Mục nhìn xem khuôn mặt của hắn, lưu ý thần thái nhỏ bé nhất của hắn, chỉ là nhìn không ra bất kỳ
biểu lộ gì che giấu, nói:
- Cung Vân lại gọi Tân Phụ, là một trong ba vị Thần Vương thời đại Thái Cổ, thê tử Thái Đế. Cổ Thần Thiên Đế cùng Cung Vân sinh hạ Lang Hiên Thần Hoàng.
Tâm thần Hồng Thiên Tôn đại chấn, cười hắc hắc nói:
- Trong Thập Thiên Tôn này lại có nhiều chuyện ẩn ở bên trong như vậy, buồn cười ta cùng bọn hắn lẫn nhau xưng đạo hữu mấy trăm ngàn năm, dĩ nhiên không biết lai lịch của bọn hắn! Thụ giáo, thụ giáo!
Tần Mục nhìn không ra thần thái hắn có gì không ổn, trong lòng thầm khen:
- Đây cũng là lão giang hồ trong miệng thôn trưởng, không lưu bất luận chân ngựa gì, lòng dạ sâu không lường được.
- Hồng đạo hữu, lần này do ta làm hỏng chuyện tốt của ngươi, hai tin tức này xác thực khó mà bồi thường đạo hữu, tương lai ta tất có hồi báo.
Tần Mục chân thành vạn phần nói:
- Đạo hữu, Tây Cực Thiên này ngươi tạm thời buông xuống, chờ đến tương lai lại nói.
Hồng Thiên Tôn cười nói:
- Cũng không phải ta không tin được đạo huynh, đạo huynh nợ ta một món nợ ân tình, còn cần lập xuống chứng từ.