Tần Mục mang tới giấy bút, viết xuống chứng từ. Hồng Thiên Tôn thu chứng từ, phiêu nhiên mà đi. Tần Mục đưa mắt nhìn hắn đi xa, lại trở về trong xe, chỉ thấy Tây Đế trong bảo liễn vẫn tại nhìn chằm chằm Lãng Uyển Thần Vương, Lãng Uyển Thần Vương thì sắc mặt lạnh nhạt, mặc cho nàng nhìn xem mình. Tần Mục ngồi xuống xuống, sắc mặt trầm xuống, Tây Đế lạnh lùng nói:
- Như vậy Mục Thiên Tôn, vị cô nương này có phải Tạo Vật Chủ hay không..
- Đủ rồi!
Tần Mục nổi giận, quát:
- Nếu không có Tây Đế bệ hạ lỗ m ãng như thế, muốn đoạt Thần khí Ngự Thiên Tôn, ta sao lại bị động như
thế ở trước mặt Hồng Thiên Tôn? Ta ngay cả chứng từ đều viết giao cho Hồng Thiên Tôn, thiếu hắn một cái nhân tình, tương lai không biết nên làm sao trả hắn! Ngươi Tây Cực Thiên, ta thay ngươi bảo vệ, mệnh của ngươi, ta cũng thay ngươi bảo vệ, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Tây Đế thẹn thùng, cười nói:
- Ngươi là hán tử, làm sao hơi một tí liền phát cáu? Không có chút lòng dạ. Người đều nói Mục Thiên Tôn xảo trá như cáo, giảo hoạt giống như thỏ, ta nhìn ngươi giống như con sư tử đực, dọa đến đáy lòng người ta thình thịch đập loạn.
Sắc mặt Tần Mục ôn hòa lại, ôn nhu nói:
- Ta cũng không phải phát cáu, mà lo lắng an nguy của Tây Đế tỷ tỷ, nếu không ta sao dám đắc tội Hồng Thiên Tôn? Sao dám hỏng chuyện tốt của hắn? Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng trách tội.
Tây Đế đứng dậy, nghiêm mặt nói:
- Lần này thật là ta lỗ m ãng, là lỗi của ta. May mắn ngươi tới được kịp thời, nếu không hậu quả khó mà lường được, ta hướng ngươi bồi tội.
Nói xong, vậy mà thật hướng Tần Mục khom người nhận lỗi.
Tần Mục kinh ngạc, vội vàng đứng lên đỡ lấy nàng. Cổ Thần thường thường đều tâm cao khí ngạo, cho dù Thổ Bá Thiên Công cùng Tần Mục có quan hệ cực tốt, trong lòng cũng đều có Cổ Thần ngạo khí, xem thường Hậu Thiên sinh linh, càng sẽ không chủ động cúi đầu nhận sai. Thậm chí như Đông Đế Thanh Long, đừng nói xem thường Hậu Thiên sinh linh, thậm chí ngay cả mình nhi nữ cũng làm thành công cụ, không có nửa điểm thân tình. Nhưng mà Tây Đế Bạch Hổ lại là ngoại lệ trong Cổ Thần, tính tình cởi mở, dám nói dám làm, cũng dám thừa nhận sai lầm, tính cách làm người khác ưa thích.
- Việc này sai không ở ngươi, là Thập Thiên Tôn quá giảo hoạt.
Tần Mục mời nàng ngồi xuống, nói:
- Ta cũng quá gấp với an nguy của tỷ tỷ, cho nên lại khích tướng, lại tính toán, không có cân nhắc cảm thụ của tỷ tỷ, ta cũng hướng tỷ tỷ bồi cái không phải của mình.
Tây Đế không hề ngồi xuống, cười nói:
- Chỗ ngồi của ngươi bị ta ngồi nát, bảo tọa này không làm được.
Thoại âm nàng rơi xuống, vừa rồi chỗ ngồi của nàng lập tức hóa thành bột mịn. sắc Mặt Tây Đế đỏ lên, nói:
- Ta sẽ bồi thường đưa cho ngươi, Thiên Tôn đừng vội đi, Tây Cực Thiên ta còn nhiều, rất nhiều thợ khéo, ta để bảo bọn họ tới đây sửa chữa tốt cho ngươi, cam đoan càng thêm hoa lệ nếu so với bảo liễn trước kia.
Tần Mục nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Vậy làm phiền tỷ tỷ. Ta còn cần mau chóng chạy tới Nam Cực Thiên, nhìn xem Chu Tước tỷ tỷ phải chăng bình an vượt qua kiếp nạn này.
- Chu Chu so với ta thì cơ linh hơn nhiều, ta không nhìn ra được, nàng nhất định nhưng nhìn ra, không cần vì nàng lo lắng.
Tây Đế đi ra bảo liễn, hướng dưới xe liếc nhìn, chỉ thấy xa luân của bảo liễn bị nàng ép thành hai đường thẳng nằm ngang, thế là thè lưỡi. Trong xe, Tần Mục hướng ngồi ngay ngắn bất động vươn tay với Lãng Uyển Thần Vương, Lãng Uyển Thần Vương không có nhô tay ra, sắc mặt không vui, bàn tay Tần Mục tiếp tục đưa, Lãng Uyển Thần Vương nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lúc này mới mở ra, duỗi ra nhẹ nhàng đặt ở
lòng bàn tay của hắn. Tần Mục thoáng dùng sức, đưa nàng kéo lên, Lãng Uyển Thần Vương rút tay ra, hướng ngoài xe đi đến, nói:
- Tần lang, ta nên xưng ngươi là Thánh Anh, hay là Mục Thiên Tôn?
Tần Mục xốc lên rèm châu, cười nói:
- Tỷ tỷ tức giận, thời điểm tức giận ngược lại có một chút nhân vị.
Lãng Uyển Thần Vương thở dài, đi ra bảo liễn:
- Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta.
Tây Đế đang chỉ huy Thần Nhân Bạch Hổ Thiên Cung rút Nam Thiên Môn bị ép vào lòng đất ra ngoài, đông đảo tướng sĩ Tây Cực Thiên thôi động Nguyên Thần, cùng một chỗ phát lực, cuối cùng đem toà Thiên Cung này khiêng ra. Thiên Cung từ từ bay lên, Tây Đế đi đầu một bước hướng vào trong cung, vừa đi vừa bỏ đi áo giáp trên người, nói:
- Mục đệ, còn có vị muội muội kia, các ngươi trước tiến vào, ta đi đổi y phục. Ta vừa mới quá khẩn trương, y phục này đều bị phá.. Mấy người các ngươi trước tới, mời đệ đệ muội muội ta đi Dao Trì ngồi!
Nàng phi tốc đi xa, Tần Mục cùng Lãng Uyển Thần Vương mang theo Long Kỳ Lân cùng Yên nhi đi vào Bạch Hổ Thiên Cung, phía trước có mấy vị nữ tướng quân dẫn đường. Những nữ Thần Tướng của Tây Cực Thiên kia cũng vừa đi, một bên cởi xuống thần khải thần giáp trên người, bên trong mặc lại là quần sam đủ mọi màu sắc, tư thái xinh đẹp. Tần Mục lúc này mới chú ý thấy, trong Thiên Cung phần lớn là nữ tử, ít có nam tử, mà quân tướng lãnh binh đánh giặc cũng nhiều là nữ nhân, quả thực là một chi hồng nhan đại quân không thua đầng mài râu!
- Tỷ tỷ, Mục Thiên Tôn là ta, Thánh Anh cũng là ta.
Tần Mục thưởng thức cảnh trí Bạch Hổ Thiên Cung, hắn giống như tiến nhập vào khuê phòng nữ tử, toà Thiên Cung này được trang trí năm màu rực rỡ, khắp nơi lộ ra tâm tư tinh tế tỉ mỉ của nữ hài, cung điện cũng được trang trí rất thanh tú, các ngõ ngách đều trưng bày hoa tươi, trên thành cung cũng bò một vài dây leo thực vật.
- Ta biết Tạo Vật Chủ cùng Cổ Thần có thâm cừu đại hận, nhưng trước mắt cũng không thể không im lặng. Ta không chỉ muốn tìm kiếm ra một đầu sinh lộ cho bộ tộc Tạo Vật Chủ, đồng dạng cũng phải vì Nhân tộc, Duyên Khang tìm kiếm một đầu sinh lộ.
Trên mặt Tần Mục lộ ra dáng tươi cười ngây thơ:
- Ta là Thánh Anh của Tạo Vật Chủ, nhưng ta cũng là Mục Thiên Tôn của Nhân tộc.
Bọn hắn đi vào Dao Trì, đã thấy rất nhiều công tượng hướng ra phía ngoài tiến đến, hẳn là đi sửa Thiên Long Bảo Liễn, Tần Mục kinh ngạc, Thiên Công Tây Cực Thiên này vậy mà tất cả cũng đều là nữ tử, từng người lưng cõng từng thanh hồng lô, dẫn theo cái rương, trang phục rất giống câm điếc gia gia.
- Câm điếc gia gia khẳng định ưa thích những nữ hài cường tráng này! Từ nhỏ hắn đã dạy bảo ta, nữ hài cường tráng là xinh đẹp nhất!
Tần Mục mừng rỡ trong lòng:
- Không biết ta xin Tây Đế lấy một chút Thiên Công Tây Cực Thiên, nàng có nguyện ý hay không?
Hắn đang nghĩ ngợi, Tây Đế đã đổi xong y phục đi ra, Tần Mục định thần nhìn lại, hai mắt tỏa sáng, trong lòng thầm khen:
- Lại có Cổ Thần đáng yêu như thế?