Mục Thần Ký

Chương 844

Mặt Tần Mục đen lại vừa ăn quả đào vừa đi vào Đạo Môn học cung, hắn quay đầu nhìn lại, rừng đào vạn dặm vẫn ở đó, sâu bên trong hoa đào vẫn cười với gió xuân.

Nữ tử trong rừng đào chính là ở chỗ này, ẩn cư.

Nhưng Tần Mục biết, Nguyệt Thiên Tôn cũng sẽ không luôn ở lại trong rừng đào, chỉ cần có thời cơ thỏa đáng, nàng nhất định sẽ lại một lần nữa xuất sơn.

Rừng đào là một chư thiên kỳ lạ, cái chư thiên này xuất hiện ở trong Nguyên Giới, có nghĩa là Nguyệt Thiên Tôn không cam lòng, có tâm vào đời, vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ thế gian.

Nàng giáo dục Tề Hạ Du chính là chứng cứ rõ ràng.

Tề Hạ Du là đệ tử của nàng, thay thế nàng xuất thế, thay thế nàng đi lại trên thế gian, đại biểu chính là tâm tư muốn vào đời của nàng.

Hơn nữa, càng kỳ diệu chính là Tề Hạ Du dp Nam Đế Chu Tước đề cử cho Nguyệt Thiên Tôn, cùng Nam Đế Chu Tước có ngàn vạn liên hệ, nàng cũng có thể nói là đệ tử của Nam Đế Chu Tước.

Nội tình trong phương diện này lại có phần đáng để suy nghĩ.

- Tề Hạ Du là đệ tử của Nam đế và Nguyệt Thiên Tôn, hai người bồi dưỡng nàng, để cho nàng trở thành cường giả Đế Tọa. Tề Hạ Du trải qua nhiều lần phản bội, từ đứng đầu Phượng tộc dưới quyền Địa Mẫu một đường trở thành Nam Thiên Xích Đế của Thiên Đình ngoại vực.

Tần Mục gặm quả đào đến khi chỉ còn lại có hạt đào, ánh mắt hắn chớp động, lộ ra vẻ tươi cười hứng thú, thầm nghĩ:

- Ở trong Thủ Tàng Các của Thiên Đình có phù văn ngọc giản của Nam Đế Chu Tước, rõ ràng bọn họ đã sớm có tâm tư thay thế Nam Đế Chu Tước. Nam Đế Chu Tước ở thời đại Thượng Hoàng lại bồi dưỡng được một người thay thế chính mình, diệt trừ Xích Đế tiền nhiệm, bồi dưỡng nàng thành Xích Đế thế hệ mới. Ở thời điểm Thiên Đình muốn giết nàng, nàng lại có thể giả chết thoát thân, sau đó để cho Xích Đế Tề Hạ Du kế thừa thế lực của nàng. Nàng hoàn toàn không có tổn thất, chỉ chuyển từ sáng vào tối.

Tần Mục chớp chớp mắt, Chu Tước tỷ tỷ mặc trang phục đỏ thẫm đứng đầu thuyền trên Thiên Hà không ngờ cũng giảo hoạt như vậy, có chút ngoài dự liệu của hắn.

Người mù chưa có trở lại Đạo Môn học cung, chắc là hắn sợ Yên Nhi cô nương này, vì vậy bỏ trốn mất dạng.

Đối với an nguy của hắn, Tần Mục cũng không lo lắng, người mù tuy rằng đầy lòng hiếu kỳ, nhưng mắt thần và Tâm Thần Nhãn đã là hiếm có trong thiên hạ, hơn nữa hắn cũng là số một thành tựu trận pháp trong Duyên Khang, chỉ cần không cố ý tìm đường chết, hắn không có nguy hiểm.

Ngự Thiên Tôn đối với thuật số không hăng hái lắm, nhưng mấy ngày nay hắn cũng học được bảy tám phần thuật số của Đạo môn, Long Kỳ Lân càng cao minh hơn, chỉ có Thủy Kỳ Lân đang nghe giảng còn ngủ được.

Tần Mục chào từ giã Lâm Hiên đạo chủ, nói:

- Đạo chủ cũng cần tìm kiếm một vị cao thủ, phá tan Thần Kiều thần tàng, mở ra Thiên Hà thần tàng mới phải. Nếu Đạo chủ tìm không được cao thủ như vậy thì đi tới Dũng Giang học cung tìm Sơ tổ Nhân Hoàng, hắn có thực lực này.

Lâm Hiên đạo chủ cảm ơn:

- Giáo chủ yên tâm, Thanh Vân Thiên chưởng giáo chắc hẳn cũng có thực lực như vậy. Tần giáo chủ rời khỏi Đạo Cung, dự định đi tới nơi nào?

- Ta dự định đi một vòng tới các học cung Li Giang học cung, Ngọc Kinh học cung, lại đi Giang Lăng học cung, Thái học viện, học tập thành quả cải cách trong mấy năm nay.

Tần Mục nhìn xung quanh, nói nhỏ:

- Nguyên Giới phá phong, Địa Mẫu thật giả đều đã xuất hiện, hai bên đang mạnh mẽ tranh chấp, cả hai đều gặp phải tổn thương nặng nề, bởi vậy vẫn không hề có động tác gì. Nhưng, hai vị Địa Mẫu này một người là đến từ Cổ Thần Thiên Đế, một người chính là Cổ Thần, bọn họ chắc chắn sẽ không an phận, bọn họ đều đang chờ đợi thời cơ. Thời điểm hai vị Địa Mẫu này phát tác, Đạo môn không chống đỡ được, Duyên Khang cũng không chống đỡ được, nếu Đạo môn có nguy, Đạo chủ lại dẫn đầu sĩ tử tiến vào rừng đào, có thể bảo đảm an toàn cho tất cả.

Trong lòng Lâm Hiên đạo chủ rét lạnh, nói:

- Mấy ngày trước giáo chủ tiến vào rừng đào, có phát hiện gì hay không?

- Trong rừng đào là một vị bạn hữu của ta, người đó không có ác ý.

Tần Mục không có nói rõ, nói:

- Mấy ngày nay, Đạo chủ cũng cần phái người đi tới các nơi di chuyển người phàm ở các nơi tới đây, sớm chuẩn bị, đề phòng Địa Mẫu phát tác. Có thể cứu người nào hay người đó, tất cả đều là công đức lớn.

Hắn từ biệt rời đi.

Lâm Hiên đạo chủ nhìn về phía rừng đào, thầm nghĩ:

- Người quen cũ của Tần giáo chủ? Giáo chủ thực sự giao du rộng.

Tần Mục rời khỏi Đạo Môn học cung đi tới Nam Cương, trên đầu Long Kỳ Lân treo đầy hạt đào, Long Kỳ Lân chỉ cảm thấy thiếu nữ bên cạnh giáo chủ trên đầu mình không có ngừng tay, bao giờ cũng gọt quả đào cho giáo chủ ăn.

Tần Mục bị no tới ợ cả ra, cuối cùng cũng ăn hết đồ dự trữ của Yên Nhi, lúc này hắn mới thở phào một cái, thầm nghĩ:

- Hiện tại không còn đồ đút cho ta rồi chứ?

Yên Nhi vội vàng nói:

- Tốc độ của ta rất nhanh, ta bay trở về rừng đào lấy một ít, các ngươi không cần chờ ta!

Tần Mục vội vàng kéo tay nàng, xin tha nói:

- Tỷ tỷ tốt, không cần cứ đút cho ta như vậy, ta thật sự không ăn được. Ta giúp tỷ luyện một ít linh đan, tỷ ném cho bọn họ ăn đi.

Long Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân và Ngự Thiên Tôn cùng lộ vẻ chờ mong.

Tần Mục một hơi chế luyện hơn mười lò linh đan, phân loại, sắp xếp linh đan xong, nói cho Yên Nhi cái nào là cho Long Kỳ Lân, cái nào là cho Thủy Kỳ Lân, cái nào là Ngự Thiên Tôn có thể ăn, nói:

- Không nên cho ăn quá nhiều, sẽ mập lên.

Yên Nhi tiếp nhận linh đan, hưng phấn vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ, không biết những linh đan này bị nàng cất ở nơi nào, nhưng bàn tay lật một cái, linh đan lại sẽ xuất hiện ở trong tay nàng.

Cô nương này cho Long Kỳ Lân ăn, ở trên người Thủy Kỳ Lân gọi tới gọi lui, cho ba người bọn họ ăn đúng là bận tới bận đi, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, đúng là hạnh phúc nhất từ trước tới nay.

Tần Mục nhìn tình cảnh nha đầu kia bận rộn, âm thầm đau đầu:

- Không bao lâu, ba người bọn họ lại sẽ béo thành quả cầu... Linh dược trong túi Thao Thiết của ta cũng không nhiều, cần phải tìm một thành thị mua chút dược liệu.

Qua mấy ngày, linh dược của hắn hoàn toàn tiêu hao hết, hiện tại Duyên Khang thật sự quá lớn, trên đường Tần Mục không có tìm được thành thị nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy đi.

Yên Nhi không có cách nào đút thức ăn, nàng lại đứng ngồi không yên, Tần Mục vội vàng an ủi:

- Lại đi hơn mười ngày, lại sẽ đến Li Giang học cung, đến nơi đó có thể mua được nhiều dược liệu hơn. Yên Nhi tỷ tạm thời nhẫn nại.

Yên Nhi nhẫn nại năm sáu ngày, cuối cùng nhịn không được, đột nhiên hóa thành một con Thanh Tước nhỏ vỗ cánh bay đi, kêu lên:

- Ta đi kiếm ăn, các ngươi đi trước một bước, ta rất nhanh đuổi theo tới!

Tần Mục gọi không kịp, chỉ thấy con Thanh Tước nhỏ rất nhanh đã bay qua một dãy núi thần rộng lớn, biến mất ở bên trong thần hà của dãy núi.

Tần Mục không thể làm gì khác hơn là để cho Long Kỳ Lân tiếp tục chạy đi.

Không lâu sau, bầu trời chợt tối sầm lại, mọi người ngẩng đầu, lại thấy một con chim xanh khổng lồ vỗ cánh bay tới, cánh mở rộng ra nghìn trượng, lợi trảo giống như làm bằng kim thạch, dưới móng vuốt nắm lấy một vị Ma Thần uy vũ không tầm thường.

Vị Ma Thần này cao chừng một hai trăm trượng, chắc là một vị Bán Thần với vẻ uy vũ không tầm thường, nhưng hắn lại bị chim xanh nắm lấy, không thể động đậy, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, bộ dạng chờ chết.

Đám người Tần Mục, Ngự Thiên Tôn ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy.

Trong miệng chim xanh truyền đến tiếng của Yên Nhi, nàng thanh thúy kêu to:

- Ta kiếm thức ăn về rồi, rồng béo, ngươi ăn rất giỏi, ngươi mở miệng, ta thả vào trong miệng ngươi!

Long Kỳ Lân há hốc miệng, nó cảm thấy mình ăn không vào, vội vàng lắc đầu, kêu lên:

- Yên Nhi tỷ, ta là ăn linh đan, làm sao có thể ăn máu thịt được? Hơn nữa vị Ma Thần này còn sống, chưa có chín...

Con chim xanh thu hai cánh lại, hạ xuống, một cái lợi trảo giẫm vị Ma Thần này lật mình ở trên mặt đất, nói:

- Ngươi chờ một chút, rất nhanh sẽ chín thôi.

Mỏ chim của nàng mở ra, trong miệng có thần hỏa hừng hực muốn nướng chín vị Ma Thần này.

Mọi người lộ vẻ sợ hãi.

Long Kỳ Lân nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục thấy đầu đau như muốn nứt ra, vội vàng nói:

- Yên Nhi tỷ, chúng ta không ăn cái này.

Con chim xanh này buồn bực, thả vị Ma Thần này ra, nói:

- Ăn ngon lắm, khi ta còn bé cũng thường ăn. Nếu không ngươi nếm thử?

Vị Ma Thần này run lẩy bẩy, nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Tần Mục dở khóc dở cười, nói:

- Thần Ma không ở trong sách dạy nấu ăn của chúng ta, Yên Nhi tỷ không cần phiền lòng cho phần ăn của ta.

Ánh mắt của vị Ma Thần này chớp động, lặng lẽ bò đi, nhưng lại lập tức bị móng vuốt của chim xanh ấn xuống.

Con chim xanh này nghi ngờ nói:

- Thật sự không ăn sao?

Tần Mục, Ngự Thiên Tôn và Long Kỳ Lân cùng nhau lắc đầu. Thủy Kỳ Lân có chút do dự, có lòng muốn ăn, chỉ có điều ngay cả chủ công của mình cũng lắc đầu, mình không tiện đứng một mình, nó cũng chỉ đành phải lắc đầu, thầm nghĩ:

- Đáng tiếc, ta còn chưa từng ăn qua Ma Thần...

Con chim xanh này mổ xuống, ngậm lấy vị Ma Thần này, sau đó ở trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nó ngửa đầu nuốt xuống, lại lắc mình hóa thành cô nương trang phục màu xanh dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người, nhảy đến trên đầu Long Kỳ Lân, buồn bã không vui.

Trên trán Long Kỳ Lân có mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, trong lòng nó thầm nói:

- Giáo chủ lừa gạt cô nương này từ nơi nào tới vậy? Thật mạnh, thật hung tàn...

Không bao lâu, cô nương trang phục màu xanh lại bay ra ngoài, hái tới rất nhiều trái cây cho bọn họ ăn. Long Kỳ Lân Thủy Kỳ Lân tuy rằng không thích ăn những trái này, nhưng cũng chỉ đành phải kiên trì ăn.

Cuối cùng, bọn họ đi tới Li Giang học cung, ở đây gần Nam Hải, bay qua vài toà núi thần chính là lãnh địa của Xích Minh Dư Tộc, Xích Minh Dư Tộc vô cùng cường đại, bởi vậy ở đây vẫn tính là an bình.

Tần Mục tới gặp Phách Sơn Tế Tửu, nói rõ ý định của mình. Hắn lại nghe được Long Kỳ Lân đánh cho trâu xanh của Phách Sơn ngao ngao kêu to.

Tần Mục giả vờ không có nghe thấy, lại nghe được Thủy Kỳ Lân đánh cho trâu xanh kêu to, Ngự Thiên Tôn cũng ngồi đàng hoàng ở trước mặt Phách Sơn Tế tửu, giả vờ không có nghe thấy.

Phách Sơn Tế tửu cuống quít đi ra ngoài, lại thấy Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân ấn trâu xanh ở trên mặt đất đánh, sắc mặt hắn không khỏi đen lại, xoay đầu trợn mắt nhìn, nói:

- Sư đệ, ngươi còn không tách bọn họ ra?

Tần Mục và Ngự Thiên Tôn vội vàng quát mắng, tách bọn họ ra.

Trâu xanh đứng lên, kêu lên:

- Các ngươi chờ đấy, ta đi gọi cha nuôi ta tới, các ngươi đừng đi!

Dứt lời, nó nổi giận đùng đùng đi.

Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân chồm người lên, hai tay chống nạnh, dương dương đắc ý nói:

- Gọi nghĩa phụ của ngươi tới cũng vô dụng, gọi gia gia ngươi tới cũng đánh!

- Đã sớm nhìn con trâu này không vừa mắt, ngậm hoa mẫu đơn, lỗ mũi trâu hếch lên trời!

Phách Sơn Tế tửu thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía Tần Mục nói:

- Ngươi không biết, Li Giang học cung của ta khác với học cung khác, chia ra làm rất nhiều phe phái đạo pháp, vô cùng náo nhiệt, có lưu phái chiến pháp của ta, cũng có lưu phái tự nhiên của Vũ Chiếu Thanh Tế tửu, còn có Xích Minh thần tử cũng thường đến đây giảng bài, bọn họ là lưu phái tạo hóa. Đã nhiều ngày, Thiên Đao lão sư và Vũ Đấu Thiên Sư cùng đi tới nơi này, hỗ trợ chế tạo phòng thủ cho thành thị, truyền thụ võ nghệ và đao pháp.

- Đồ gia gia và Vũ Đấu Thiên Sư rửa trà cũng tới?

Tần Mục nghe vậy mừng rỡ, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, thử dò xét nói:

- Như vậy nghĩa phụ của trâu xanh là?

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu to của Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân, chỉ nghe Long Kỳ Lân kêu lên:

- Tam Đa ca, ta không biết hắn là nghĩa tử của ngươi, đừng đánh. Tam Đa sư ca, ngươi còn nhớ rõ chúng ta cùng nhau rít thuốc lào... Đại tỷ, cứu ta...

Đang nghe, một bóng trắng hiện lên, một nha đầu tám chín tuổi chạy vội đến, lao thẳng về phía Tần Mục, phía sau có mấy cái đuôi lắc tới lắc lui, nàng đột nhiên chạy vội tới bên cạnh Tần Mục, đi quanh Tần Mục một vòng, sau đó hóa thành một con chồn bạc leo đến đầu vai Tần Mục, mấy cái đuôi cuốn lấy cái cổ của Tần Mục, nàng lại leo đến trên đầu của Tần Mục, đuôi lông xù tuyết trắng che hết cả khuôn mặt của Tần Mục.
Bình Luận (0)
Comment