- Linh Nhi!
Trong lòng Tần Mục vui mừng, kéo tiểu hồ ly trên đầu xuống, hắn đang muốn quan sát vài lần, con chồn bạc này lại từ trong tay hắn chui ra ngoài, leo đến trên đầu của hắn, đuôi che lại mặt hắn.
- Linh Nhi đừng náo loạn nữa, ta đã sớm đoán ra là ngươi.
Tần Mục lại kéo nàng xuống, lúc này Tiểu Bạch Hồ mới an phận, dùng đuôi cuốn lấy cánh tay hắn, làm ổ ở trước ngực của hắn, thoải mái nằm xuống, thân thể cuộn lại cùng một chỗ, thỉnh thoảng đôi mắt đen nháy đen lúng liếng nhìn lên khuôn mặt của Tần Mục.
Tiểu hồ ly chớp mắt, rất quyến rũ.
- Công tử.
Nàng nói.
Tần Mục ừ một tiếng, Hồ Linh Nhi lại kêu một tiếng công tử, Tần Mục lại ừ một tiếng, con Tiểu Bạch Hồ lúc này mới yên lòng, híp mắt lại, mấy cái đuôi lông xù lại lặng lẽ giơ lên, gảy cằm của Tần Mục.
Yên Nhi ở bên cạnh nhìn thấy nàng rất thích thú, ôm Hồ Linh Nhi từ trong lòng Tần Mục ra, Hồ Linh Nhi vội vàng rời khỏi vòng tay của nàng, chui về trong lòng Tần Mục.
Yên Nhi lại ôm đi một lần nữa, Hồ Linh Nhi đang dự định chạy về, đột nhiên trong miệng bị nhét một viên linh đan, nàng lập tức ngừng lại, an phận nằm ở trong lòng của Yên Nhi.
Phách Sơn Tế tửu nói:
- Hồ Linh Nhi hiện tại chịu trách nhiệm về yêu viện trong Li Giang học cung ta, ngươi ra cửa, nhìn thấy được nơi có chướng khí nhất của Li Giang học cung, đó chính là yêu viện. Chỉ có điều Hồ Linh Nhi giao du rộng, mời đám người Hồ tiên, Hôi tiên, Hổ tôn, Đại tôn, Thiên vương Minh Đô đến đây giảng bài, yêu viện ngược lại còn muốn thịnh vượng hơn các viện khác. Chỉ là Hồ Tế tửu có một loại khí thế của bang phái, rất thích người khác gọi nàng là đại tỷ.
- Linh Nhi chính là như vậy, trâu xanh và rồng béo đều thành đệ của nàng.
Tần Mục dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hồ ly trong lòng Yên Nhi, đếm đếm đuôi của Hồ Linh Nhi, đuôi của Hồ Linh Nhi vung tới vẩy đi, khiến cho hắn nhìn hoa cả mắt, đếm nửa ngày cũng không có tính được có mấy cái.
- Thực không dám giấu giếm, Thiên vương Minh Đô Điền Thục là huynh của nàng. Rồng béo và vị Thiên Vương này kết bái, lại thích uống rượu, bởi vậy quan hệ cùng Linh Nhi ngược lại tốt hơn rồng béo.
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Linh Nhi không ngờ có thể mời được đại tôn tới giảng bài, ngược lại ngoài dự liệu của ta.
Phách Sơn Tế tửu chợt vỗ đùi, nói:
- Ta nói Thiên vương Minh Đô chung quy chạy tới chỗ của ta, hóa ra là coi trọng rượu của ta, ta còn tưởng rằng hắn thưởng thức ta. Hồ Tế tửu đã từng mời Tinh Ngạn đến Li Giang học cung ta giảng bài, chỉ dạy mấy lớp liền đi. Ta suy nghĩ những tên này có danh tiếng thối, chắc hẳn học viện học cung khác không cần, cũng chỉ có Li Giang học cung của ta mở cửa, mới có thể để cho những tà ma ngoại đạo tới giảng bài.
Tần Mục không nói lời nào, oán thầm nói:
- Li Giang học cung của Phách Sơn sư huynh thật sự là loạn nhất, tạp nhất trong tất cả các học cung.
Thời điểm hắn còn chưa đi tới Li Giang học cung, từ phía xa nhìn lại, đã phát hiện ra trên không trung của Li Giang học cung các loại dị tượng hỗn tạp, có nhuệ khí của cao thủ võ đạo, ví dụ như mãnh hổ xuống núi, ví dụ như voi trắng vượt biển, ví dụ như chim ưng săn mồi, còn có dị tượng ma đạo do cao thủ ma đạo hình thành, vô cùng khủng khiếp, còn có yêu vân của cao thủ Yêu tộc, kiếm khí của cao thủ kiếm đạo, khánh vân của cao thủ pháp thuật.
Phách Sơn mới vừa nói yêu viện chướng khí mù mịt, thật ra toàn bộ Li Giang học cung đều là chướng khí mù mịt.
Nhưng may mà như vậy, Li Giang học cung có khả năng có các loại thần thông đạo pháp va chạm với nhau, các loại trào lưu tư tưởng va chạm với nhau.
Sau khi Tần Mục đi tới Li Giang học cung lại phát hiện nơi này là một nơi cuồng dã nhất trong các Đại Học cung, dọc đường đi hắn lại nhìn thấy mấy chục chỗ đánh nhau!
Mà Quốc Tử Giám, Tế tửu Li Giang học cung không lưu tâm về điều này, trái lại ở một bên khuyến khích trợ uy, đồng thời còn tự hào khi đệ tử của mình giành thắng lợi.
Ánh mắt của Phách Sơn Tế tửu chớp động, nói:
- Sư đệ, ngươi đến đây xin học, thật ra nghe giảng bài cũng không phải là cách tốt nhất để học kiến thức.
Tần Mục ồ một tiếng, khiêm tốn thỉnh giáo:
- Sư huynh, như vậy thế nào mới là cách tốt nhất?
Phách Sơn Tế tửu cười ha hả:
- Tất nhiên là đánh. Các viện của Li Giang học cung ta đều có thành tựu, Duyên Khang cải cách đổi mới, đi đầu không phải là ở Thái học viện, Thái học viện quá chính thống, khai phá đạo pháp thần thông có chút sợ đầu sợ đuôi, sợ bị hoàng đế trách phạt. Chỗ của ta trời cao hoàng đế xa, Duyên Phong đế không quản được ở đây, chỗ của ta đạo pháp gì đều có thể phát triển ra ngoài, võ học thần thông gì cũng đều có.
Hắn đứng dậy, run áo khoác trên người, lộ ra bộ ngực rộng, toàn thân cơ bắp ở dưới áo khoác, thản nhiên nói:
- Mà bất kỳ thần thông đạo pháp nào, có được sử dụng hay không còn phải xem hiệu quả sau khi động thủ thế nào. Ngươi tới Li Giang học cung ta xin học, đương nhiên là đánh các viện của Li Giang học cung, đánh hết một lượt.
Tần Mục lộ ra vẻ nhát gan:
- Đánh tới, không tốt lắm đâu?
Phách Sơn Tế tửu liếc mắt nhìn hắn bằng nửa con mắt:
- Sư đệ không phải sợ chứ?
Tần Mục liên tục gật đầu, than thở:
- Yên Nhi thích đút đồ ăn, đã dùng hết linh dược của ta rồi, trên đường ta bổ sung một lần, cũng sắp hết sạch. Nếu đả thương Tế tửu và Quốc Tử Giám của Li Giang học cung, ta lấy cái gì tới trị liệu?
Phách Sơn Tế tửu nắm chặt nắm đấm, xương cốt vang lên rắc rắc, hắn cười ha hả nói:
- Mấy năm nay sư đệ ở bên ngoài tiến bước rất xa, nói tới nói lui, khí phách cũng lớn hơn trước không ít, khẩu khí cũng rất lớn.
Tần Mục lộ ra hơi thở mong manh, hữu khí vô lực nói:
- Ta khẳng định không bằng sư huynh, sư huynh từ lâu đã đột phá Thần Kiều, tu thành thần chỉ. Mà ta lại mới khó nhọc mở ra Thiên Hà thần tàng, muốn du ngoạn sơn thuỷ Thiên Cung còn không biết phải tu luyện bao lâu. Đồ gia gia khẳng định lại truyền thụ cho sư huynh đao pháp gì đúng không? Còn có Vũ Đấu Thiên Sư, chỉ sợ cũng dạy sư huynh không ít thứ tốt, Xích Minh Dư Tộc bên kia, sư huynh chỉ sợ cũng học không ít thứ tốt. Ta không dám nói mình mạnh mẽ hơn sư huynh một chút.
Hai tay của Phách Sơn Tế tửu giang ra, vội vàng nói nói:
- Ta cũng không có dụng công như ngươi, ngươi là phách thể, lại chịu khó hơn ta, ta khẳng định đánh không nổi ngươi, tối đa chỉ có thể đánh ngươi gần chết.
Tần Mục vươn vai, trong cơ thể truyền đến tiếng rồng ngâm, cười nói:
- Đồ gia gia lại ở trong này, hắn làm sao nhẫn tâm nhìn thấy được ta đánh cho đệ tử đắc ý của hắn răng rơi đầy đất được?
- Thiên Đao lão sư quả thật không nhìn nổi ta đánh bẹp ngươi, lão nhân này nhìn thấy ta đánh ngươi đến không xuống giường được, còn không phải cầm đao giết ta?
Hai người vừa nói, vừa chạy ra ngoài, Tần Mục phát động Phách Thể Tam Đan Công, hoạt động gân cốt, Phách Sơn Tế tửu lại rút ra Bá Đao, dựng thẳng ở trước người, mở miệng phun Phún Đồ Phong Hỏa Vân Lôi, rèn luyện thần đao.
Yên Nhi chớp chớp mắt, nhìn bọn họ đi ra cửa.
Hồ Linh Nhi vội vàng từ trong ngực nàng nhảy xuống, rơi xuống đất hóa thành một nha đầu tám chín tuổi, há mồm ra, Yên Nhi vừa vặn nhét một viên linh đan đến trong miệng nàng.
- Công tử muốn đánh nhau? Có thể đánh thắng được sao?
Yên Nhi tiếp tục ném thức ăn, nói:
- Người vừa rồi rất cường tráng, nguyên thần luyện được rất lợi hại.
Hồ Linh Nhi nhai linh đan nhai răng rắc, nói:
- Công tử cũng rất lợi hại, Phách Sơn Tế tửu muốn đánh hắn có chút hơi khó... Linh đan này có thể thêm mùi không? Nếu trong mỗi viên linh đan đều thêm một ít rượu ngon, như vậy mùi lại càng ngon hơn.
Ngự Thiên Tôn đi tới bên cạnh các nàng, há mồm ra, Yên Nhi đút một viên cho hắn.
Ngự Thiên Tôn nhồm nhoàm nói:
- Bỏ rượu trong linh đan sao? Ăn ngon không?
Hồ Linh Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt mày rạng rỡ:
- Ngươi chính là Lam Ngự Điền Lam công tử? Lần trước ta đi kinh thành đã nghe nói về ngươi, ngươi là đệ đệ của công tử. Ngươi thế nào lại là họ Lam? Linh đan thêm rượu, mùi rất tốt, chỉ có điều ta chưa từng ăn qua. Ta bình thường ăn linh đan là đặt ở trong cái đĩa, ăn cùng rượu. Tam Đa sư ca ăn xong cũng nói ngon. Chỉ có điều ta muốn có rượu trong linh đan, mùi rất tốt.
Ngự Thiên Tôn nóng lòng muốn thử.
Ba người đi ra khỏi đại điện. Bên ngoài, Tần Mục dĩ nhiên đã động thủ với Phách Sơn Tế tửu, hai người từ dưới đất trực tiếp đánh đến trên bầu trời. Phách Sơn Tế tửu là người sáng lập ra con đường chiến pháp, cải cách Duyên Khang cũng có một phần công lao của hắn.
Những năm gần đây, theo thần thông của Duyên Khang đại bạo phát, Phách Sơn Tế tửu ở trên phương diện chiến kỹ lại càng kinh người.
Tuy rằng Nam Cương ở nơi hẻo lánh, nhưng công pháp hội tụ ở đây, là nơi coi trời bằng vung, trái lại thần thông đạo pháp tiến bước thần tốc, lại thêm có đám người Vũ Đấu Thiên Sư rửa trà, Thiên Đao đồ tể, Xích Minh thần tử, Tinh Ngạn đến đây giảng bài, bản lĩnh của Phách Sơn Tế tửu cũng càng thêm kinh người, bất luận là ở trên võ đạo chiến kỹ hay ở trên thần thông đều có sự nâng cao đến nghiêng trời lệch đất.
Hắn bái Thiên Đao đồ tể làm sư, từ chỗ của đồ tể học được Thiên Đao Cửu Pháp, nhưng lúc đó đồ tể bởi vì hướng lên trời xuất đao bị chém đứt thân thể, ngất, bỏ trốn tới Đại Khư.
Hắn không thể học hết Thiên Đao Cửu Pháp, vì vậy tự mình sáng lập ra bảy thức Bá Đao, sử dụng chiến pháp hợp lưu để bù đắp phần thiếu sót của mình ở trên phương diện đao đạo.
Sau lại đồ tể trở lại, lại nói hắn không chịu nổi, luyện đao pháp không nhập lưu.
Hiện tại, Phách Sơn Tế tửu lại đi xa hơn trên con đường của mình, đủ để cho Thiên Đao đồ tể nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trong đao pháp của hắn cất giấu thần thông với uy lực vô cùng lớn, một thanh Bá Đao cùng khí phách mười phần, lại đánh gần đánh xa với Tần Mục, tất cả đều không thành vấn đề, hơn nữa lực lượng của hắn cũng cực mạnh mẽ. Mỗi lần Tần Mục đỡ được một đòn của hắn đều sẽ bị đánh bay xa trên dưới một trăm trượng mới có khả năng ổn định thân hình.
Phách Sơn Tế tửu từng bước ép sát, đao pháp thiên biến vạn hóa, khi thì mang theo thần hỏa, khi thì mang theo sấm sét, khi thì một đao chém xuống, đao quang dâng lên một mảnh biển rộng mênh mông, khi thì vung đao chém xuống, nguyên từ bạo phát.
Tần Mục liên tục bại trận phải lui lại, bị đánh cho khổ cực khác thường.
Mà ở bên trong Li Giang học cung, Ngưu Tam Đa và trâu xanh dừng đánh Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân, ngẩng đầu nhìn lại, cả hai đều khen:
- Đao pháp tốt, thật đúng là thần thông! Phách Sơn Tế tửu xuất sắc, chiến pháp hợp lưu chính là lợi hại, nếu sử dụng ở trên thần thông võ đạo, còn có thể khiến cho uy lực của võ đạo tăng thêm một tầng!
Hai chân trâu xanh chống nạnh, dương dương đắc ý:
- Lão gia ta đánh bại lão gia của ngươi, cha nuôi ta đánh cho ngươi kêu to, Long Bàn Tử, xem ngươi sau này làm sao dám tranh phong với ta!
Lão nông và đồ tể đi tới, bọn họ ngửa đầu liếc mắt nhìn qua, lão nông nói:
- Đồ đệ của ngươi bản lĩnh không tệ, nhưng sẽ thua.
Toàn thân Vũ Chiếu Thanh mặc trang phục nhiều màu sắc đi tới, hắn ngước mắt nhìn lên không trung, nói:
- Vì sao Vũ Đấu Thiên Sư nói như vậy? chiến pháp hợp lưu của Phách Sơn Tế tửu chính là tuyệt nhất trong Duyên Khang, nói riêng về uy lực, trong tôn thần đã ít có người là đối thủ của hắn. Ta đã thấy hắn cùng với Hổ tôn tranh chấp, Hổ tôn cũng không làm gì được hắn.
Đồ tể giải thích:
- Chiến pháp hợp lưu của hắn đi tới bước này đã không dễ dàng, nhưng muốn đao pháp nhập đạo, dùng võ nhập đạo, thần thông nhập đạo, ba loại pháp môn cùng nhau nhập đạo, thật sự quá gian nan. Hắn mặc dù là người sáng lập chiến pháp hợp lưu, nhưng tư chất không bằng Linh gia Lục công chúa. Chỉ cần Mục nhi thi triển ra thần thông nhập đạo, hắn lại thất bại.
Lão nông nói:
- Hắn quá tham, có thể làm được chỉ một cái nhập đạo, đã là hiếm có trong thiên hạ, ba loại nhập đạo là khó khăn tới mức nào? Không nói gì khác, người làm được dùng võ nhập đạo lại không nhiều. Tần gia tử là một trong số đó.
Đang nói, chỉ nghe âm thanh bịch bịch bịch truyền đến, lại có mấy người lên núi, một thiếu niên tuấn mỹ đứng ở trên một cái rương, cái rương này mọc ra sáu chân, leo núi như giẫm trên đất bằng.
Mà ở sau cái rương cổ quái này lại là một thiếu niên có chân dê, đi theo bên cạnh một người trẻ tuổi mặc trang phục màu tím.
- Tinh Ngạn.
Đồ tể hừ lạnh một tiếng, thần đao phía sau phát ra âm thanh thanh thúy ra khỏi vỏ.
Cái rương chạy tới trước mặt mọi người bỗng nhiên ngừng lại.
Thiếu niên trên cái rương vẫn luôn ngẩng đầu ngước mắt nhìn cuộc chiến đấu trong không trung, nghe được tiếng đao vang này, hắn mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Thiên Đao, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Đồ tể cười ha ha nói:
- Năm đó là ai giết ngươi đến chạy loạn đầy đất? Ta nghe nói ngươi đi Nam Hải, muốn đi cầu Xích Minh thần tử sử dụng thần thông tạo hóa luyện lại thân thể cho ngươi, ngươi bây giờ không đi xung quanh cướp giật thân thể của những người khác rồi sao? Thân thể của ngươi bây giờ hẳn mới vừa mọc ra đi? Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi muốn báo thù, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào!
Tinh Ngạn lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú đối với ngươi, ta là tới gặp Tần giáo chủ... thân thể mê người như vậy...
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ cuồng nhiệt, ngước mắt nhìn lên Tần Mục cùng Phách Sơn Tế tửu đang ra tay trên bầu trời.
Xích Minh thần tử đi tới, cười nói:
- Thiên Đao không nên hiểu lầm, Tinh Ngạn nghe nói Tần giáo chủ đến, hắn gặp phải vấn đề khỏi giải muốn nhờ Tần giáo chủ giải giups. Hắn ở trên tạo hóa Huyền Công có thành tựu không hơn ta, đi Nam Hải thỉnh giáo ta, ta tuy rằng giúp hắn giải quyết một phần vấn đề khó khăn, nhưng hắn muốn tái tạo thân thể vẫn lưu lại chút tai họa. Ta nói cho hắn biết, Tần giáo chủ mới là người có thành tựu cao nhất trong tạo hóa, cho nên hắn nghe tin mới đến đây.
Tinh Ngạn thản nhiên nói:
- Trong đạo tạo hóa, Tần giáo chủ là đứng đầu thiên hạ, ta với Xích Minh thần tử đặt song song là thứ hai trong thiên hạ.