Mục Thần Ký

Chương 881

Dung Nham Thổ Bá chỉ một ngón tay xuống mặt đất, trong lòng đất có ma khí điên cuồng phun ra, tiếp theo mặt đất biến mất, xuất hiện cảnh tượng U Đô.

Tần Mục nhìn về phía nơi đó, chỉ thấy trước mặt chân thân của Thổ bá có một người "Ngự Thiên Tôn" khác hạ xuống. Thân thể này to lớn như vậy, tuy rằng kém hơn Thổ Bá, nhưng vô cùng lớn, ước chừng một phần mười Thổ Bá.

"Ngự Thiên Tôn" trong Huyền Đô cũng vậy, chân thân Thiên Công Thổ Bá thật sự lớn, chỉ có số ít Cổ Thần có thể thật sự sánh ngang cùng bọn họ. 

"Ngự Thiên Tôn" trong U Đô cũng có vô số Thiên Cung, những Thiên Cung này hợp thành Thiên Đình với diện tích bao la, rộng lớn mạnh mẽ.

Thần tàng và Thiên Cung của “Ngự Thiên Tôn” là do gần như tất cả đại đạo phù văn Cổ Thần cấu tạo thành, bởi vậy Thiên Công Thổ Bá nhìn thấy "Ngự Thiên Tôn" như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy rối loạn tâm thần!

Cổ Thần không có cảnh giới, từ nhỏ đã cường đại như vậy, bọn họ có thể tu luyện, nâng cao thực lực, nhưng tu luyện chỉ là nâng cao lĩnh ngộ đại đạo của mình đối bản thân, không có cách nào nhảy ra khỏi hạn chế của bản thân. 

Ví dụ như Thổ Bá lại không có cách nào đi tìm hiểu đại đạo của Thiên Công.

Mà sinh linh hậu thiên và Bán Thần lại không có hạn chế như thế, nhưng sinh linh hậu thiên và Bán Thần trời sinh còn yếu hơn so với bọn họ vô số lần, mặc dù có hệ thống tu luyện thần tàng và hệ thống tu luyện Thiên Cung, bọn họ cũng không có cách nào đuổi kịp Cổ Thần.

Dù sao, sinh linh hậu thiên và Bán Thần lại lĩnh ngộ thế nào, cũng không có cách nào vượt qua được đại đạo sinh ra Cổ Thần, bọn họ lĩnh ngộ được đại đạo trước sau vẫn kém hơn so với đại đạo chân chính một ít. 

Nhưng Thiên Công và Thổ Bá lại biết có một cái ngoại lệ.

Vào năm đầu Long Hán, tại thịnh hội Dao Trì, Hạo Thiên Tôn nói ra cảnh giới thứ tám của Ngự Thiên Tôn Thần, cảnh giới thứ tám này chính là cảnh giới Thiên Đình này.

Thiên Đình là mấu chốt để sinh linh hậu thiên và Bán Thần vượt qua Cổ Thần! 

Thiên Đình bao gồm hệ thống Cổ Thần với ba mươi sáu Thiên Cung bảy mươi hai Bảo Điện, khi tu thành Thiên Đình, thực lực lại có thể tồn tại song song cùng Cổ Thần Thiên Đế!

Trải qua thời gian dài, thế gian đều không có ghi chép và lời đồn đại liên quan tới cảnh giới Thiên Đình này, người nắm quyền Thiên Đình không muốn những người khác biết cảnh giới này, Cổ Thần cũng hỗ trợ giấu diếm.

Bởi vì cảnh giới này thật đáng sợ! 

Thiên Công và Thổ Bá cũng biết, người nắm quyền Thiên Đình vẫn luôn tìm kiếm các loại công pháp Đế Tọa chính là để chế tạo công pháp Thiên Đình, tuy nhiên muốn gom đủ ba mươi sáu Thiên Cung bảy mươi hai Bảo Điện vẫn vô cùng khó khăn, người nắm quyền Thiên Đình trước sau không có thành tựu gì.

Cường giả Đế Tọa trong mỗi một thời đại vốn đã không nhiều, lại thêm công pháp của ba mươi sáu Thiên Cung bảy mươi hai Bảo Điện cần phải có thuộc tính khác nhau, muốn gom đủ tất nhiên vô cùng khó khăn.

Nhưng hai "Ngự Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện ở Huyền Đô và U Đô lại thực sự hù dọa bọn họ. 

- Không đúng, không đúng!

Tần Mục đếm, nói:

- Số Thiên Cung phía sau hai Ngự Thiên Tôn này không đúng! Huyền Đô Ngự Thiên Tôn có mười tám tòa Thiên Cung, Ngự Thiên Tôn của U Đô có hai mươi tòa. Bọn họ cũng không phải là cảnh giới Thiên Đình hoàn chỉnh! Bọn họ không phải là vô địch! 

Dung Nham Thổ Bá bình tĩnh lại, gật đầu nói:

- Ở trong U Đô, ta có thể đánh một trận! Bọn họ không có được thần tử U Đô, cũng không có nghiên cứu thông suốt được đại đạo U Đô của ta.

Phân thân của Thiên Công chán nản nói: 

- Ta sắp bị người ta nghiên cứu thấu triệt. Lần này người tới không phải là ai khác mà là nghịch tử của ta. Lần này hắn đến đây, ta chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Tuy nhiên, trước khi nghiên cứu thông suốt ta, nghịch tử sẽ không xuống tay với ta. Hắn muốn vượt qua ta, thay thế được ta, mạnh hơn ta. Còn chưa có làm được, hắn sẽ không động đến ta.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đi tới đi lui, đột nhiên hắn nhìn về phía Đại Phạm Thiên Vương Phật, nói:

- Vương phật là người trong Thiên Minh, Ngự Thiên Tôn tiến vào phật giới sẽ xuống tay với ngươi sao? 

Đại Phạm Thiên Vương Phật lắc đầu nói:

- Dù sao ta cũng là nguyên lão trong Thiên Minh, tuy rằng không đến mức xuống tay, nhưng Đế Tọa chân kinh của ta nhất định phải giao ra. Mục Thiên Tôn, Thiên Đình tạm thời sẽ không ra tay với Thổ Bá và Thiên Công, lần này bọn họ muốn động thủ, chỉ sợ là Nguyên Giới.

Sắc mặt của Tần Mục đại biến, thất thanh nói: 

- Ý của ngươi là nói Nguyên Giới cũng có một vị Ngự Thiên Tôn như vậy hạ giới sao?

Đại Phạm Thiên Vương Phật than thở:

- Nguyên Giới Địa Mẫu Nguyên Quân chưa chết hẳn, bọn họ nhất định muốn diệt trừ. Ngoại trừ Nguyên Giới, còn có bốn đế, bọn họ chỗ Đông Thiên, Tây Thiên, Nam Thiên, Bắc Thiên. Chỉ sợ mỗi chỗ đều có một vị Ngự Thiên Tôn hạ xuống. Duyên Khang ở Nguyên Giới vốn là an phận ở một góc, hiện nay lại có nguy cơ như trứng xếp chồng, vũ khí này muốn tiêu diệt Duyên Khang cũng chỉ như thổi bụi mà thôi. 

Tần Mục cảm thấy tay chân lạnh lẽo, giọng khàn khàn nói:

- Làm sao bây giờ?

Hắn nhìn về phía Thiên Công, phân thân của Thiên Công thở dài, im lặng không lên tiếng. 

Tần Mục nhìn về phía Thổ Bá, Thổ Bá tránh ánh mắt hắn, lặng lẽ không nói.

Hắn vừa nhìn về phía Đại Phạm Thiên Vương Phật, Đại Phạm Thiên Vương Phật lắc đầu, hắn nhìn về phía Xích Hoàng, Đại Nhật Tinh Quân, Xích Hoàng nói:

- Chúng ta đã chết, hoàn toàn không có tác dụng. Thời đại Xích Minh của ta sợ rằng sẽ hoàn toàn mất rồi... 

Tần Mục đần độn, cụt hứng ngồi dưới đất.

Tình thế nguy hiểm nhất không phải là Thiên Công và Thổ Bá, mà là Duyên Khang.

Trước khi Thiên Đình hoàn toàn suy tính ra đại đạo phù văn của Thiên Công và Thổ Bá, chắc chắn sẽ không động tới bọn họ, bằng không hao tổn quá lớn. 

Mà đối phó Nguyên Giới đối với bọn họ lại vô cùng dễ dàng.

Duyên Khang làm một địa phương nhỏ không đáng chú ý trong Nguyên Giới, lần này bọn họ chạy trời không khỏi nắng.

- Con của Tần gia, bản thân chúng ta khó bảo toàn, không giúp được gì cho ngươi. 

Dung Nham Thổ Bá nói:

- U Đô vẫn tính là an toàn, U Thiên Tôn đã đi tới Duyên Khang, đi đón Ngự Thiên Tôn thật sự về. Có ta và U Thiên Tôn ở đây có thể bảo vệ an toàn cho hắn. Ngươi không nên ở lại Duyên Khang, như vậy quá nguy hiểm, ngươi đi tới U Đô chúng ta bàn bạc kỹ hơn.

Trong đầu Tần Mục trống rỗng. 

Thiên Công nói:

- Ngươi cũng có thể tới Huyền Đô ta. Nghịch tử tạm thời sẽ không động thủ với ta. Phật giới là nơi ngươi không đi được, phật giới còn đang phát lệnh truy nã ngươi.

Tần Mục cảm thấy tâm loạn như ma. 

Đột nhiên, hắn dấy lên hi vọng:

- Đúng rồi, Thiên Đế, còn có Cổ Thần Thiên Đế! Hắn cũng là thủ lĩnh của Thiên Minh! Còn có Nguyệt Thiên Tôn, còn có Thiên Âm nương nương, còn có Khai Hoàng còn sót lại, bọn họ có thể giúp Duyên Khang! Vẫn có hi vọng!

- Ngươi là thần tử U Đô, không thể để cho Thiên Đình nhận được ngươi. 

Dung Nham Thổ Bá nói:

- Thiên Đình nhận được ngươi, lại tương đương với nhận được đại đạo U Đô của ta, khi đó ngay cả ta cũng nguy hiểm. Quay về U Đô. Ngươi sinh ra ở U Đô, là người của U Đô ta, ngươi không thuộc về Duyên Khang. U Đô mới là quê hương, là cố thổ của ngươi.

- Ta phải về Duyên Khang! 

Tần Mục đột nhiên cắn chặt răng, lớn tiếng nói:

- Ta muốn đi Duyên Khang!

Dung Nham Thổ Bá nhíu mày, nói: 

- Trước khi ngươi về Duyên Khang, nên đi đón một ít thân hữu, ta bảo U Thiên Tôn đi vào đón ngươi.

Tần Mục không nói thêm gì nữa.

Tần Phượng Thanh một đường chạy vội, qua hai ngày, phía trước đã nhìn thấy được đại lục Nguyên Giới. 

Đột nhiên, Tần Phượng Thanh hơi ngẩn người ra, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, thất thanh nói:

- Trên đời này còn có người khổng lồ hơn so với ta, vậy phải ăn bao lâu mới có khả năng ăn hết?

Trên bầu trời, một vị Ngự Thiên Tôn to lớn ép vỡ hàng rào thế giới Nguyên Giới, từ trên trời hạ xuống, cho dù là ở sát phía ngoài đại lục Nguyên Giới cũng có thể nhìn thấy được vị thần thánh này. 

Phía sau đầu hắn có từng tầng vòng ánh sáng xoay tròn, ánh sáng tuyệt đẹp bay vút lên, rơi về phía vốn là Đại Khư.

Lấy hắn làm trung tâm, từng vòng dao động bạo phát ra bốn phương tám hướng, đẩy mạnh bầu trời chư thiên, quét sạch những đám mây trên trời.

Một uy áp đáng sợ trong phút chốc cuốn ra hàng vạn dặm Nguyên Giới, diện tích không gian mười vạn vạn dặm khiến cho tất cả mọi người cũng có thể cảm giác được uy năng đáng sợ này, khiến cho trong lòng tất cả mọi người dường như đều bị một vị thần chỉ ánh sáng vạn trượng đè ép. 

Cho dù là cường giả đã phá đi thần trong lòng, khi cảm nhận được tồn tại như vậy cũng không tự chủ được sinh ra cảm giác bất lực mãnh liệt.

Giờ phút này, gần như tất cả mọi người ở Nguyên Giới đều cảm ứng được, đều nhìn thấy được vũ khí mạnh nhất của Thiên Đình.

Vũ khí có uy lực trấn áp chư thiên đã hạ xuống. 

Cùng vị "Ngự Thiên Tôn" này hạ giới còn có vô số lâu thuyền lớn. Ở thời điểm thân thể của "Ngự Thiên Tôn" ép nát tường bao quanh Nguyên Giới, đồng thời những lâu thuyền lớn lơ lửng ở xung quanh thân thể to lớn này, cùng "Ngự Thiên Tôn" hạ xuống.

Trên thuyền là đại quân Thần Ma của Thiên Đình.

“Ngự Thiên Tôn” không phải đi đối phó với Xích Minh, Thượng Hoàng và Khai Hoàng còn sót lại, hắn đi đối phó với chúa tể của Nguyên Giới, chém giết Địa Mẫu Nguyên Quân. 

Diệt trừ Xích Minh, Thượng Hoàng và Khai Hoàng còn sót lại là trách nhiệm của đại quân Thần Ma Thiên Đình theo hắn hạ giới.

- Đánh không nổi.

Tần Phượng Thanh nói thầm một tiếng, nó thả Long Kỳ Lân và Yên Nhi từ đầu vai xuống, cao giọng nói: 

- Đệ đệ hư hỏng, lên bờ, bên ngoài có một người, ta khẳng định đánh không nổi, bản thân ngươi cẩn thận!

Dứt lời, thân thể của hắn thu nhỏ lại, rất nhanh khôi phục thành dáng vẻ của Tần Mục.

- Mục Thiên Tôn, mau chóng tìm được thân hữu của ngươi, U Thiên Tôn sẽ đến đây đón các ngươi đi U Đô! 

Giọng nói của Thổ Bá thâm nhập trong tai của hắn.

Tần Mục không trả lời, hắn lấy ra lá liễu dán ở trán của mình, trên mặt tươi cười nhìn về phía Yên Nhi nói:

- Yên Nhi tỷ, trang phục của ta hơi rối loạn, tỷ không giúp ta sửa sang lại một chút sao? 

Yên Nhi vẫn đang khiếp sợ trước "Ngự Thiên Tôn" kia, vừa nghe hắn nói vậy nàng vội vàng hóa thành một cô nương béo mập, cố sức giúp chỉnh lại Tần Mục trang phục một hồi, nói:

- Công tử, người trên bầu trời xuống kia hình như là Lam Bàn Tử.

Tần Mục gật đầu, nói: 

- Là một sản phẩm mô phỏng chế tạo ra, nhưng mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi.

Giọng nói của Thổ Bá truyền vào trong đầu của hắn:

- Ngươi không nên ôm bất kỳ ý nghĩ may mắn nào nữa. Duyên Khang bị diệt là điều tuyệt đối không thể may mắn tránh khỏi! Quay về U Đô đi, ngươi từ đầu đến cuối đều là thần tử của U Đô! 

Tần Mục thấy Yên Nhi thực sự tốn sức, cười nói:

- Vẫn để ta tự mình làm đi. Yên Nhi tỷ, tỷ dẫn theo ta và rồng béo lấy tốc độ nhanh nhất bay tới rừng đào cần tốn bao nhiêu thời gian?

Yên Nhi thở phào một cái, nàng lại hiện ra chân thân, hóa thành hình thái Long Tước béo mập, nàng nói: 

- Một ngày lại có thể bay tới rừng đào!

Tần Mục phi thân lên trên lưng của nàng, trầm giọng nói:

- Như vậy, chúng ta lại đi rừng đào trước! Rồng béo, bắt đầu! 

Long Kỳ Lân vội vàng nhảy đến trên lưng của Yên Nhi, Long Tước vỗ cánh, vù vù phá không rời đi, tuy rằng kém hơn tốc độ Tần Phượng Thanh toàn lực chạy, nhưng cũng không tầm thường, nhanh hơn Long Kỳ Lân rất nhiều lần!

Ngày hôm sau, Yên Nhi bay tới Côn Lôn cảnh, đáp xuống bên ngoài Đạo Môn học cung.

Lâm Hiên đạo chủ nhìn thấy vị chim thần này từ trên cao hạ xuống, vội vàng đi ra học cung, hắn lại thấy Tần Mục từ trên lưng chim thần trượt xuống, không chào hỏi hắn đã chạy về phía trong rừng đào. 

- Nguyệt Thiên Tôn!

Tần Mục xông vào trong rừng đào, cao giọng nói:

- Người quen cũ Mục Thiên Tôn cầu kiến! 

Lâm Hiên đạo chủ giật mình, lại thấy Tần Mục không ngừng đi sâu vào rừng đào, nhưng trước sau lại chỉ là loanh quanh ở phía bên ngoài rừng đào.

- Tần giáo chủ sao vậy?

Lâm Hiên đạo chủ nhìn về phía Long Kỳ Lân hỏi. 

Long Kỳ Lân liếc mắt nhìn xung quanh, nói:

- Duyên Khang sắp xong đời, giáo chủ muốn mời chủ nhân của rừng đào hỗ trợ, vì vậy mới nói ra thân phận của mình. Nếu chủ nhân của rừng đào còn nhớ tới tình xưa, lại sẽ không từ chối.

Lâm Hiên đạo chủ mờ mịt, vội vàng nói: 

- Duyên Khang sắp xong đời có liên quan tới Lam Ngự Điền từ trên trời đột nhiên xuống kia sao? Vị thần nhân này gần giống với Lam Ngự Điền bên cạnh giáo chủ, ngoại trừ gầy hơn!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có mấy đạo nhân tìm tới, cao giọng nói:

- Đạo chủ, người của Thanh Vân Thiên tới, mời ngươi đi vào! 

Lâm Hiên đạo chủ không thể hỏi thăm tỉ mỉ hơn, cuống quít trở lại học cung, tiếp kiến khách của Thanh Vân Thiên đến.

Điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là lần này lại là chưởng giáo Thanh Vân tự mình đến đây, Lâm Hiên đạo chủ đang muốn hàn huyên, chưởng giáo Thanh Vân giơ tay lên nói:

- Lâm sư đệ, ta mang theo khẩu dụ của Đạo tổ đến đây gặp ngươi, mời ngươi lập tức di chuyển Duyên Khang Đạo môn vào Thanh Vân Thiên, rời xa đất thị phi! Duyên Khang đã không bảo vệ nổi nữa! 

Lâm Hiên đạo chủ trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên toàn thân hắn mất hết sức lực, chán nản dựa ở trên một cây cột, giọng khàn khàn nói:

- Đạo tổ nói sao?

- Đạo tổ nói! 

Thanh Vân chưởng giáo lập tức từ biệt rời đi, trầm giọng nói:

- Ta còn cần thông báo Thiên Đình Đạo môn ở các chư thiên, nói cho bọn họ biết khẩu dụ của Đạo tổ! Lâm sư đệ, Đạo tổ rất coi trọng ngươi, bảo ta đi thông báo với ngươi đầu tiên, không nên phụ sự chờ mong của Đạo tổ!

Hắn phi thân rời đi. 

Trong đầu Lâm Hiên đạo chủ ngây ra, qua một lúc lâu hắn mới tỉnh lại, lảo đảo chạy đi ra khỏi Đạo Môn học cung, lại thấy Tần Mục còn đang ở sát phía ngoài rừng đào, cố gắng tiến vào rừng đào, nhưng chủ nhân của rừng đào trước sau không có trả lời.

Đến buổi tối, trong rừng đào có ngọn đèn yếu ớt xuất hiện, một nữ tử cầm theo đèn lồng từ trong rừng đào đi ra, nói:

- Tần công tử, nương nương nói, chuyện này nàng cũng không thể tránh được, không giúp được gì, mời công tử trở về đi. Nương nương còn nói, công tử bo bo giữ mình, không nên vào đời quá sâu. Nếu như công tử không đến cứu trợ, lập tức có thể tiến vào rừng đào, trong rừng đào không có phân tranh, không có nguy hiểm. 

Tần Mục giật mình kinh sợ.

Bữ tử cầm theo đèn lồng này nhìn về phía Yên Nhi, nói:

- Yên Nhi tỷ, nương nương bảo tỷ hồi cung. 

Trong lòng Yên Nhi hoảng loạn, nhìn Tần Mục, nhìn Long Kỳ Lân, lại nhìn nữ tử cầm theo đèn lồng này, nàng có chút do dự.

Nữ tử kia nói:

- Nương nương nói, tỷ ở bên ngoài sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhất là đi theo bên cạnh Tần công tử, nguy hiểm và tai họa càng nhiều hơn. 

Yên Nhi do dự không quyết, đột nhiên nói:

- Rồng béo, ngươi khuyên công tử theo ta tiến vào rừng đào, nương nương có thể bảo vệ cho sự an nguy của ngươi.

Long Kỳ Lân liếc nhìn về phía Tần Mục, nói: 

- Giáo chủ đã quyết, ai cũng không khuyên được hắn. Yên Nhi tỷ, bản thân tỷ đi thôi.

Yên Nhi khẩn trương, nói:

- Ngươi không đi theo ta sao? 

Long Kỳ Lân cười nói:

- Giáo chủ cần ta. Thời điểm ta thiếu chút nữa chết đói, là giáo chủ cho ta ăn, khi hắn có việc ta lại không thể vẫy đuôi rời đi. Bây giờ là thời điểm giáo chủ bất lực nhất, ta càng không thể rời đi, ta tuy rằng nhát gan, tham ăn, nhưng ta cũng không sợ chết. Yên Nhi tỷ, bảo trọng!
Bình Luận (0)
Comment