Yên Nhi khó xử, nữ tử cầm theo đèn lồng này không ngừng thúc giục. Yên Nhi đi ba bước lại quay đầu lại, sau đó theo nàng đi vào trong rừng đào, dần dần biến mất ở sâu bên trong rừng đào.
Long Kỳ Lân đi tới bên cạnh Tần Mục, nói:
- Giáo chủ, chúng ta đi chỗ nào?
Tần Mục cúi đầu, sau một lúc lâu hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Đi Tương Long thành trước.
Thân thể của Long Kỳ Lân lay động, hiện ra chân thân.
Lâm Hiên đạo chủ đi lên phía trước, nhìn về phía Tần Mục nói:
- Tần giáo chủ, Đạo tổ lệnh cho Đạo môn ta dời khỏi Duyên Khang, đi tới Thanh Vân Thiên tránh nạn.
Tần Mục lặng lẽ gật đầu.
- Giáo chủ không dự định nói gì đó?
Lâm Hiên đạo chủ không nhịn được hỏi.
Tần Mục nhảy đến trán của Long Kỳ Lân, hắn nhìn xuống phía dưới, nói:
- Có thể lưu lại núi xanh, tương lai còn có chút cơ hội đốt lên ngọn lửa mới. Lâm đ*o chủ, bảo trọng!
Lâm Hiên đạo chủ vội vàng nói:
- Tần giáo chủ, ngươi không tránh sao?
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, Lâm Hiên chỉ cảm thấy vẻ tươi cười của người này thậm chí có sự hồn nhiên thật sự.
- Cải cách Xích Minh là để chứng minh người cũng có thể cường đại giống như thần. Cải cách Thượng Hoàng là muốn tranh đoạt quyền lực sinh tồn của con người, tính mạng của con người cùng cấp với thần, mạng người lớn hơn trời. Cải cách Khai Hoàng là kéo dài thành quả cải cách của Thượng Hoàng, đã là mạng người lớn hơn trời, cũng là Thần Ma phục vụ cho con người, nhốt lại quyền lực của Thần Ma.
Tần Mục nói:
- Cải cách Duyên Khang là kéo dài cải cách của Khai Hoàng là nói về bách tính, cuộc sống thường ngày của bách tính mới là chính đạo. Cải cách của ba thời đại không thể lại kết thúc ở thời đại Duyên Khang, bị Thiên Đình ngoại vực đánh cắp thành quả cải cách như vậy được. Xích Minh, Thượng Hoàng, Khai Hoàng vì cách mạng cải cách đã chết quá nhiều anh hùng hào kiệt, bọn họ sử dụng tính mạng của mình làm tế phẩm cho cách mạng cải cách của ba thời đại, hiến tế chính mình. Những chí sĩ đầy lòng nhân ái đều hi sinh cũng vì để cho hậu nhân được sống tốt hơn. Nếu như cải cách Duyên Khang cũng cần tế phẩm...
Hắn mím môi một cái, giọng nói tuy nhẹ, nhưng âm vang có lực chấn động lòng người:
- Lại từ bắt đầu tam kiệt cải cách! Làm Thiên Thánh giáo chủ trong tam kiệt cải cách Duyên Khang, Nhân Hoàng Tần Mục, ta đã chuẩn bị xong. Lâm đ*o chủ, ngươi đi Thanh Vân Thiên lưu lại chút lửa mới cho cải cách Duyên Khang. Rồng béo, đi...
Bàn chân của Long Kỳ Lân bước ra, dưới chân sinh mây, chạy về phía Tương Long thành chạy về phía.
Lâm Hiên đạo chủ nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, suy nghĩ xuất thần:
- Vì một lý tưởng... Tần giáo chủ, ta đã từng coi ngươi là dân Đại Khư bị vứt bỏ, đã từng coi ngươi là Ma giáo chủ Thiên Ma giáo, chưa từng coi ngươi là người Duyên Khang, chỉ là không nghĩ tới tai họa đến nơi, người kiên định nhất ngược lại là ngươi. Làm người sinh trưởng ở địa phương Duyên Khang, ta lại phải dẫn đầu Đạo môn rời khỏi Duyên Khang...
Long Kỳ Lân phát ra tất cả pháp lực, một đường chạy vội nhanh như tên bắn.
Lần này hắn không có lại lười biếng nữa, không có che giấu tốc độ của mình đi lừa gạt thêm linh đan, mà liều cả tính mạng chạy nhanh.
Lúc trước, vì đổi lấy càng nhiều linh đan hơn, hắn bao giờ cũng nâng cao tốc độ của mình từng chút một, để cho Tần Mục nhìn thấy được sự tiến bộ của mình, chế luyện cho mình càng nhiều linh đan, hiện tại hắn không có sự nhỏ mọn này nữa.
Long Kỳ Lân chạy vội hai ngày, vẫn không có nhìn thấy được biên giới của Đại Khư ban đầu, hiện tại sức chịu đựng của hắn dài, toàn lực chạy nhanh hai ngày ngược lại cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đột nhiên, một con Thanh Tước từ phía sau vỗ cánh bay tới, rơi vào trên đầu Long Kỳ Lân, cho Long Kỳ Lân một viên linh đan, cười nói:
- Ta đã trở về!
Tần Mục và Long Kỳ Lân vừa mừng vừa sợ:
- Yên Nhi tỷ, tại sao tỷ lại trở lại?
- Bên cạnh nương nương có rất nhiều thị nữ, không thiếu một mình ta.
Thanh Tước ríu ra ríu rít, tốc độ nói rất nhanh:
- Hơn nữa nương nương cũng không thích ta hầu hạ nàng, bao giờ cũng nói ta muốn nàng thành người béo mập, lần này ta khiến bản thân mình thành béo mập, nàng chắc hẳn càng không thích. Cùng với ở nơi đó bị khinh bỉ, không bằng đi ra ngoài sung sướng, ít nhất các ngươi không sợ ta biến các ngươi này thành người béo mập.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Theo chúng ta sẽ có nguy hiểm, Yên Nhi tỷ, tỷ nên trở lại đi. Đợi đến khi náo động bạo phát, trong Nguyên Giới chỉ sợ chỉ có rừng đào mới là nơi an toàn.
Yên Nhi cười nói:
- Khi nguy hiểm tới ta sẽ trở về, ta chỉ lo lắng cho các ngươi. Không có chiếu cố của ta các ngươi khẳng định không có cách nào chiếu cố tốt cho mình. Các ngươi đều là chim non, còn có rồng béo, ngươi cũng quá chậm!
Nàng hiện ra chân thân, hóa thành Long Tước béo mập, cười nói:
- Đến trên lưng ta đi, tốc độ của ta nhanh hơn!
Nàng cõng Tần Mục và Long Kỳ Lân lao về phía trước, không đến một ngày bọn họ lại bay đến gần Tương Long thành. Tần Mục đáp xuống, kiểm tra địa lý xung quanh. Nguyên Giới phá phong khiến địa lý thay đổi lớn, hắn chỉ suy đoán ra vị trí đại thể của Tương Long thành, không có bản đồ địa lý kỹ càng tỉ mỉ.
- Bên kia là... Thiên Vương miếu!
Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, ánh mắt rơi vào một tòa Thiên Vương miếu rách nát, nói:
- Thiên Vương miếu cách Tương Long thành không xa, tìm được Thiên Vương miếu này, rất nhanh lại có thể tìm được Tương Long thành! Rồng béo, còn nhớ rõ sự kiện bức tượng đá Thiên Vương cưỡi ngươi đi chém giết Long Vương kia không? Chính là tòa miếu trước mặt này!
Long Kỳ Lân hừ một tiếng, đối với sự kiện kia hắn vẫn còn nhớ rõ.
Đúng vào lúc này, một đội xương trắng chạy như bay đến, cõng theo bài tử lao thẳng đến Thiên Vương miếu, từ phía xa lại nghe được tiếng của những xương trắng:
- Trấn Hải Thiên Vương, Khai Hoàng có dụ: Đại loạn đã tới, Trấn Hải Thiên Vương thu thập binh sĩ trong tứ hải, vứt bỏ Đại Khư tiến vào Phong Đô, tạm tránh Thiên Đình ngoại vực! Sau khi Trấn Hải Thiên Vương thu binh, đi vào tập hợp cùng Thanh Hoàng, trở về bộ hạ của Thanh Hoàng.
Giọng nói của Trấn Hải Thiên Vương truyền đến:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Một đội xương trắng kia lại đi ra khỏi Thiên Vương miếu, khiêng bài tử bay đi.
Tần Mục kinh ngạc không hiểu, lại nghe trong Thiên Vương miếu truyền đến giọng nói của Trấn Hải Thiên Vương:
- Đao tới! Dẫn ta lập tức tới đó!
Long Kỳ Lân nghe được những lời dẫn ta lập tức tới này, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Tần Mục đi tới phía trước, lại thấy trong miếu có một bức tượng đá đi ra, bức tượng đá nhanh chóng lột xác, từ tảng đá hóa thành máu thịt.
Toàn thân vị Trấn Hải Thiên Vương này mặc giáp trụ, trong tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, hắn xoay người nhảy đến trên lưng con ngựa đá ở trước cửa miếu, con ngựa đá này cũng đang nhanh chóng lột xác, vảy rồng trên thân nhanh chóng biến thành màu xanh, chân nổ tung hóa thành long trảo, đuôi ngựa hóa thành đuôi rồng, miệng đầy răng nanh, mở miệng hí dài, âm thanh như sấm.
Tần Mục chào, nói:
- Trấn Hải Thiên Vương, ta là Tần Mục cháu đời thứ một trăm lẻ bảy của Khai Hoàng, đã từng gặp mặt ngài một lần. Xin hỏi Trấn Hải Thiên Vương, lần này Khai Hoàng có mệnh lệnh gì?
Trấn Hải Thiên Vương xiết chặt dây cương của Thanh Long Mã, nhìn hắn một lát, cười nói:
- Ta nhớ con Long Kỳ Lân kia, ta đã từng nửa đêm cưỡi hắn đi chém giết Đông Hải Long phản bội. Khai Hoàng từ trong Vô Ưu Hương truyền ra ý chỉ, ra lệnh cho các thần chúng ta dưới quyền của Thanh Hoàng Đông Phương Thanh Thiên Cung, vứt bỏ Đại Khư, toàn diện thu lại để bảo toàn thực lực. Nếu như ngươi là hậu nhân của Khai Hoàng, khi biết thế cục nguy hiểm đáng sợ, có thể đi tới Phong Đô tránh nạn. Giá...
Hắn cầm đao phóng ngựa rời đi.
Tần Mục nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Ý chỉ của Khai Hoàng là toàn diện thu lại để bảo toàn thực lực, cũng có nghĩa là bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương tiều phu, Vũ Đấu Thiên Sư, Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục cũng phải nhận được ý chỉ của Khai Hoàng, bảo bọn họ vứt bỏ Duyên Khang.
Duyên Khang vốn có chính là dựa vào Khai Hoàng còn sót lại che chở mới có thể sống sót, hiện tại mệnh lệnh của Khai Hoàng vừa ra, bốn Đại Thiên Sư Tứ Đại Thiên Vương thậm chí còn Phong Đô đều muốn thu lại, sẽ không giúp đỡ Duyên Khang nữa!
Hắn lấy lại bình tĩnh, giọng khàn khàn:
- Chúng ta đi, đi Tương Long thành.
Trên đường, Tần Mục nhìn thấy được tượng đá từ trong mỗi một thôn trang thành quách thức tỉnh, từ tảng đá hóa thành máu thịt, thần nhân của thời đại Khai Hoàng tập trung lại thành quân đoàn, rời khỏi đất đai mà bọn họ vốn trấn thủ.
Những con dân của Đại Khư đứng ở đầu thôn, trước cửa thành, nhìn theo những thần nhân bảo vệ bọn họ rời đi, trong mắt bọn họ tràn ngập sự mê man và bất lực.
Tần Mục theo những đại quân thần nhân đi tới Tương Long thành, những đại quân thần nhân kia từ Tương Long thành đi qua cầu sinh tử tiến vào Phong Đô.
Tương Long thành hoàn toàn yên tĩnh, trong thành có nhiều miếu thờ, rất nhiều bức tượng đá, các bức tượng đá giờ phút này đều hồi phục lại, lần lượt tiến vào Phong Đô.
- Tần giáo chủ!
Trong thành phần nhiều là đệ tử của Thiên Thánh giáo, rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra Tần Mục vào thành, Sư Thiên Vương dẫn theo mấy đường chủ đi tới, hoảng hốt lo sợ nói:
- Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Mục khoát tay áo, cười nói:
- Tất cả đã có ta, không cần hoang mang.
Dứt lời, hắn cũng đi lên cầu sinh tử, tiến vào Phong Đô.
Tần Vương điện tại Phong Đô.
Gương mặt Diêm Vương biến mất ở dưới áo choàng bóng tối, nói:
- Tần gia tử không cần phải nói, ta biết ý đồ của ngươi. Bất kể như thế nào, chúng ta trước sau là con dân của Khai Hoàng mà không phải là con dân của Duyên Khang. Ý chỉ Khai Hoàng truyền ra mệnh lệnh cho Khai Hoàng còn sát lại, chúng ta nhất định phải tuân theo!
Trán của Tần Mục xuất hiện gân xanh, hắn nắm chặt nắm đấm:
- Mạng người thì sao? Tính mạng của chúng sinh Duyên Khang thì sao? Ngươi nắm giữ quân đội cường đại nhất của thời đại Khai Hoàng, chẳng lẽ muốn nhìn vô số sinh mạng của Duyên Khang bị chôn vùi? Đó là mạng người lên tới hàng vạn vạn, tổ tông của bọn họ cũng là người của Khai Hoàng!
Trong giọng nói của Diêm Vương hoàn toàn không có cảm xúc:
- Khai Hoàng là nghĩa phụ ta, hắn có dự định của hắn, hắn giao Thần Ma dưới trướng hắn giao cho ta, ta lại phải chịu trách nhiệm. Bốn Đại Thiên Sư, Tứ Đại Thiên Vương, mỗi người đều nhận được mệnh lệnh, đã rút lui khỏi Duyên Khang. Người con của Tần gia, Tần Mục, ngươi dù sao cũng là hậu nhân của Khai Hoàng, ngươi tới Phong Đô, Phong Đô dựa vào U Đô, có thể lui có thể thủ.
Tần Mục thất vọng đến cực điểm, đứng dậy, cười hì hì nói:
- Ta là người con của Tần gia, nhưng ta cũng là Nhân Hoàng. Người của Nhân Hoàng điện bắt đầu từ Sơ tổ Nhân Hoàng đến ta đây đã trải qua ba mươi bảy đời. Ba mươi bảy đời Nhân Hoàng đều ra sức chém giết chỉ vì bách tính Duyên Khang, tre già măng mọc, không có người nào lui bước. Ta không thể chặt đứt truyền thừa của Nhân Hoàng điện. Từ biệt!
Hắn đi ra Tần Vương điện.
Ngoài điện, mấy nghìn vị Thần Ma đứng cúi người, lẳng lặng chờ đợi.
- Úy Lão của Thất Sát Tinh Quân, tham kiến ân công!
Thần tướng dẫn đầu trầm giọng nói:
- Úy Lão đã chết, không còn là bộ hạ của Khai Hoàng, nguyện theo ân công chinh chiến!
Tần Mục kinh ngạc nhìn bọn họ, hắn lộ ra vẻ tươi cười, miễn cưỡng cười nói:
- Úy Lão Tinh Quân, các ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán...
Úy Lão cười ha ha:
- Chúng ta từng chết cho Khai Hoàng một lần, vì ân công chết một lần thì thế nào? Các huynh đệ, các ngươi sợ không?
Mấy nghìn Thần Ma này cất tiếng cười to:
- Hai vạn năm trước chưa từng sợ, sau khi chết còn có thể lại sợ sao? Mệt cho hi sinh oanh liệt!
Tần Mục lạy dài:
- Ta thay bách tính của Duyên Khang, cám ơn các ân công! Vẫn mong các ân công di chuyển con dân trong Đại Khư đưa đến các thành của Duyên Khang!
Hắn đang muốn rời đi, lại thấy một đám lão đầu lão thái thái và tuấn nam mỹ nhân hình thù kỳ quái đã đi tới, nói nhao nhao.
Dẫn đầu chính là Thiếu Niên tổ sư, hắn đá Long Kỳ Lân qua một bên, cười nói:
- Chúng ta dù sao cũng không phải là bộ hạ của Khai Hoàng, chịu chết vì Duyên Khang là chuyện chính nghĩa.
Tần Mục giật mình kinh sợ, những tuấn nam mỹ nhân và lão đầu lão thái bà này đều giáo chủ các đời của Thiên Thánh giáo, bọn họ rối rít nói:
- Chúng ta là Thiên Thánh giáo, không phải là Thiên Ma giáo, làm ổ ở nơi đây cũng vô dụng, không bằng đi làm chút chuyện!
Tần Mục không nói thêm gì nữa, hắn bái lạy về phía giáo chủ các đời của Thiên Thánh giáo và Thiếu Niên tổ sư, thật lâu không đứng dậy.
Thiếu Niên tổ sư đỡ hắn dậy tới, cười nói:
- Không phải là chuyện của một mình ngươi, đây là chuyện của mọi người chúng ta, không thể để cho một mình ngươi gánh vác. Ngươi đi trước đi, những yêu ma quỷ quái chúng ta trốn ở chỗ này lâu như vậy, cũng nên xuất sơn.
Tần Mục đứng dậy, dẫn theo Long Kỳ Lân và Yên Nhi rời đi.
Hắn đi tới cầu sinh tử, lại thấy một chiếc thuyền nhỏ từ trên Nại Hà bay tới, lão nhân trên thuyền tháo nón lá rộng vành xuống, cười nói:
- Tần Nhân Hoàng, ta tiễn ngươi một đoạn đường.
Tần Mục leo lên chiếc thuyền nhỏ, Lăng Cảnh đạo nhân chống thuyền chở bọn họ ngược dòng lên, đi tới sinh giới của người chết, hắn lại hóa thành xương trắng chín ngón tay, ung dung nói:
- Giá nhà của Phong Đô này mỗi ngày càng tăng lên, ta mua không nổi căn nhà ở hai bên bờ sông Nại Hà. Tần Nhân Hoàng, thế cục bên ngoài rất nguy hiểm đáng sợ.
Tần Mục im lặng một lát, nói:
- Lăng Cảnh đạo nhân, ngươi đã thân chết đạo tiêu, không cần lại nghĩ tới những chuyện này.
Lăng Cảnh đạo nhân cười nói:
- Ta và sư phụ ngươi Tô Nhân Hoàng đã đấu cả đời, hắn chém rơi một đầu ngón tay của ta, ta rất chán ghét hắn, nhưng khi tay hắn ra Nhân Hoàng Ấn, ta vẫn cùng Thiên Ma tổ sư đi hỗ trợ. Không chỉ có hắn, Nhân tộc, còn có chủng tộc khác của Duyên Khang đều được Nhân Hoàng cứu được. Ta ở nơi đây chống thuyền dẫn đường, không có gì thú vị, lăn lộn mấy nghìn năm mấy vạn năm, nói không chừng có thể mua được căn nhà nhỏ ở hai bên bờ sống Nại Hà. So với như vậy, không bằng oanh oanh liệt liệt trở lại một hồi. Thiên Ma tổ sư đi, ta cũng muốn đi.
Tần Mục khàn giọng nói:
- Lăng Cảnh đạo nhân, ngươi và tổ sư chịu chết vì Duyên Khang, ngăn chặn Thượng Thương, nhưng bách tính của Duyên Khang không có ai biết ngươi là anh hùng bảo vệ bọn họ.
Thuyền của Lăng Cảnh đạo nhân lướt qua từng tầng xương trắng, cười nói:
- Nhưng ta biết, ta là anh hùng. Ta muốn đi theo lòng ta nghĩ, đi làm chuyện mình muốn. Ngươi tới bờ, lần sau lúc trở lại, người chèo thuyền có khả năng không phải là ta nữa.
Tần Mục nhảy xuống thuyền, cúi người, chiếc thuyền nhỏ rời đi, biến mất ở sương mù và xương trắng.