Tần Mục đi ra khỏi Phong Đô, Yên Nhi hóa thành Long Tước chở hắn cùng với Long Kỳ Lân bay đi tới Thiên Âm giới.
Thiên Âm giới, trong Thiên Âm cung, Thiên Âm nương nương và tàn hồn Thiên Đế trong cát đen im lặng không nói, Yến Khấp Linh lại đứng sau lưng tàn hồn Thiên Đế.
Tần Mục lẳng lặng chờ đợi tàn hồn Thiên Đế đưa ra câu trả lời.
Qua một lúc lâu, tàn hồn Thiên Đế trong cát đen nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi biết lần này Ngự Thiên Tôn hạ giới là vũ khí của ai không? Nếu ngươi biết nói, ngươi nên trốn tránh thật xa, càng xa càng tốt.
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, trong lòng có suy đoán.
- Chính là nghịch tử.
Tàn hồn Thiên Đế cười nói:
- Chính là Hạo Thiên Tôn ở trên Dao Trì thịnh hội bị ngươi làm rối loạn bố cục của hắn, lại bị ngươi ở trước mặt mẫu thân hắn và quần hùng trong thiên hạ đâm một kiếm tổn thương nặng nề. Hiện tại quyền thế và khí diễm của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, ở trong Thiên Đình hắn nói một không ai dám nói hai. Ngươi đấy...
Hắn lắc đầu, nói:
- Ngươi chắc hẳn phải trốn xa một chút. Thực lực của nghịch tử hiện tại đã đến cảnh giới Thiên Đình, tuy nói không được đầy đủ, nhưng thực lực như vậy cũng có thể nói là tồn tại cường đại nhất từ xưa tới nay. Đừng nói ngươi không làm được, cho dù là Khai Hoàng đến đây cũng không làm được. Bảnh giới Bán Thiên Đình, bản lĩnh như vậy mấy tồn tại cảnh giới Đế Tọa đã không thể chống đỡ, hơn nữa hắn khống chế chính là vũ khí tuyệt thế như Ngự Thiên Tôn?
Tần Mục cười nói:
- Bệ hạ, ngươi cần người đến giúp ngươi tập trung lại hồn phách, tạo lại linh hồn. Người này chỉ có thể là ta. Ngươi không thể nhìn ta đi chịu chết.
Tàn hồn Thiên Đế trong cát đen nhìn chằm chằm vào hắn, qua một lúc lâu, lúc này hắn mới tiếp tục nói:
- Lần này thần khí mạnh nhất hạ giới không chỉ có có Nguyên Giới, còn có Huyền Đô, U Đô, cùng với thiên cực ở chỗ bốn đế. Đây cũng không phải là chủ ý của một mình Hạo Thiên Tôn, mà là chủ ý của tất cả bá chủ Thiên Minh. Điểm đáng mừng duy nhất của ngươi chính là vũ khí mạnh nhất hạ giới không phải nhằm vào Duyên Khang, mà là Địa Mẫu Nguyên Quân. Ta ở trong Thiên Minh tuy rằng cũng là bá chủ, nhưng ta cũng gật đầu, đồng ý cho bọn họ hạ giới.
Lông mày Tần Mục nhíu lại.
- Ta không giúp được ngươi.
Tàn hồn Thiên Đế than thở:
- Liên minh của ngươi và ta dừng ở đây.
Tần Mục không cam lòng, nói:
- Ta có thể tạo lại linh hồn của ngươi, khiến ngươi sống lại.
Tàn hồn Thiên Đế lắc đầu, cười mà như không cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi vẫn không hiểu sao? Không có phần thắng! Một chút phần thắng cũng không có! Mục Thiên Tôn, ta giúp ngươi, ta lại sẽ bị dính líu vào. Ta tuy chỉ còn lại có một hồn, nhưng tất cả cũng chỉ còn có một hồn, giúp ngươi, một hồn này cũng sẽ không còn.
Tần Mục đứng sững sờ ở nơi đó, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên cười ha ha, cười đến giẫm chân:
- Buồn cười, những Cổ Thần thực sự buồn cười! Ta cũng quá buồn cười, ban đầu ta không nên gửi gắm hi vọng ở trên thân của Cổ Thần!
Tàn hồn Thiên Đế lẳng lặng nhìn hắn, cũng không nói gì.
Yến Khấp Linh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mục Thiên Tôn tại sao lại cười?
- Ta cười chính là Cổ Thần quá ngây thơ!
Tần Mục có chút điên cuồng, vỗ tay cười nói:
- Cũng cười ta quá ngây thơ!
Tàn hồn Thiên Đế vẫn lẳng lặng nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Yến Khấp Linh lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, buồn bã nói:
- Mục Thiên Tôn tại sao lại nói ra lời này?
- Thần khí mạnh nhất Thiên Đình hạ giới cũng không phải là để đối phó Duyên Khang, tình cảnh của Duyên Khang chỉ là cửa thành cháy cá trong chậu bị vạ lây. Thần khí mạnh nhất hạ giới sẽ đối phó với Cổ Thần.
Tần Mục cười đến chảy ra nước mắt:
- Thiên Đình muốn đối phó với Thổ Bá, Thổ Bá khiếp đảm, không dám chiến. Thiên Đình muốn đối phó với Thiên Công, Thiên Công nao núng, không dám liều mình đánh cuộc. Thiên Đình muốn đối phó với Nguyên Giới, giết Địa Mẫu, san phẳng dư đảng của các thời đại, Khai Hoàng cũng rút lui, quần hùng khoanh tay. Thiên Đình muốn đối phó với bốn đế, bốn đế bó tay không làm gì được, chỉ có thể vươn cổ chờ bị giết. Thiên Đình muốn diệt trừ hết thế lực Cổ Thần, bệ hạ trước kia của Cổ Thần cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này, giống như là con kiến hôi thì thầm, nói chuyện gì lợi ích được mất. Ta cũng thật quá buồn cười, không ngờ lại tới tìm các ngươi.
Sắc mặt của Yến Khấp Linh đại biến, quát:
- Lớn mật! Cái gì mà con kiến hôi? Trước mặt bệ hạ, sao có thể để cho ngươi nói linh tinh như vậy?
Tàn hồn Thiên Đế giơ tay lên, ngăn Yến Khấp Linh lại, cười nói:
- Để cho hắn nói xong.
Tần Mục cười lạnh nói:
- Ta cứu sống lại Cổ Thần, nhưng thật ra là mượn lực của Thiên Công và Thổ Bá, lúc này mới có thể làm sống lại Thiên Âm nương nương. Nếu Thiên Công chết, Thổ Bá chết, cho dù ta có tài cán thông thiên cũng bó tay không làm gì được. Lần này Thiên Đình tới giết Địa Mẫu Nguyên Quân, Cổ Thần các ngươi không có bất kỳ phản ứng nào. Lần sau đi giết bốn đế, Cổ Thần các ngươi vẫn sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, sau đó sẽ giết Thiên Công rồi lại giết Thổ Bá, Cổ Thần lại hoàn toàn trở thành thất truyền! Thời đại Cổ Thần cũng vĩnh viễn kết thúc! Mà tất cả những điều này đều là bởi vì bệ hạ không làm.
Yến Khấp Linh giận tím mặt, quát:
- Thối lắm! Dám nói chuyện với bệ hạ như vậy, bệ hạ sẽ lấy cái đầu chó của ngươi! Sư tôn của ta là Cổ Thần Thiên Đế cao quý, là Đại Đế đứng đầu từ xưa tới nay, cho dù là bị bọn họ đoạt quyền, cho dù là bị bọn họ tính kế phải chết, cũng tuyệt đối sẽ không trúng phép khích tướng của ngươi!
Tàn hồn Thiên Đế cười ha ha nói:
- Khấp Linh, được rồi được rồi, ngươi không cần giúp hắn nói chuyện.
Yến Khấp Linh cúi người, lui ra phía sau một bước, cả giận:
- Đệ tử là nhìn thấy hắn sỉ nhục sư tôn, lúc này mới giải thích rõ cho lão sư. Nói gì con kiến hôi thì thầm, người này tội đáng chết vạn lần!
Tàn hồn Thiên Đế dở khóc dở cười, nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi nói quả thật có vài phần đạo lý, chỉ là với cục diện trước mắt nếu cứng rắn hành động sẽ chỉ có một con đường chết. Ở dưới cục diện này, ta cũng không thể nào hỗ trợ. Ngươi nói, ta nên làm cái gì?
- Bệ hạ cần làm chỉ là lưu lại cho Duyên Khang một đường sống!
Tần Mục trầm giọng nói:
- Duyên Khang bị diệt, Cổ Thần, tất cả thời đại trong lịch sử đều sẽ hóa thành hư ảo, bao gồm cả Khai Hoàng! Yêu cầu duy nhất của ta chính là mời bệ hạ điều động tất cả lực lượng bảo vệ tốt Duyên Khang!
Tàn hồn Thiên Đế trầm ngâm, còn lộ ra vẻ xấu hổ, than thở:
- Quá khó khăn. Ta vẫn không nhìn thấy được chút hi vọng nào.
Tần Mục vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:
- Hiện tại ta có thể lại mượn lực lượng của Thiên Công và Thổ Bá, tạo hồn lại cho bệ hạ!
Tàn hồn Thiên Đế lắc đầu, thở dài nói:
- Nếu như đổi thành một tình cảnh khác, ta khẳng định sẽ đáp ứng ngươi, điều kiện này với ta quả thật quá hấp dẫn, nhưng ngươi không biết cho dù ta khôi phục lại tất cả thần hồn, cũng không thể nào là ta trước đây.
- Là bởi vì thân thể của bệ hạ sao?
Tần Mục đột nhiên nói.
Tàn hồn Thiên Đế trong linh hồn cát đen đột nhiên chấn động mạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết gì?
Tần Mục lấy ra trâm gài tóc bằng gỗ đào, nói:
- Ta biết thân thể của bệ hạ bị nhốt ở trong thần thông của Lăng Thiên Tôn.
- Trâm gài tóc của Lăng Thiên Tôn!
Tàn hồn Thiên Đế thò tay chộp về phía trâm gài tóc bằng gỗ đào, thần sắc hắn kích động vạn phần.
Tần Mục thả lỏng bàn tay ra, mặc cho hắn lấy đi trâm gài tóc.
Tàn hồn Thiên Đế cầm trâm gài tóc ở trong tay, lúc này mới giật mình, linh hồn cát đen run rẩy kịch liệt mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn cẩn thận quan sát trâm gài tóc bằng gỗ đào, đột nhiên sờ nhẹ, trâm gài tóc bằng gỗ đào bị nghiền nát, nhưng trong phút chốc trâm gài tóc bằng gỗ đào lại xuất hiện ở trong tay hắn.
- Quả nhiên là trâm gài tóc bằng gỗ đào của Lăng Thiên Tôn, xem ra nàng đã tìm được ngươi.
Tàn hồn Thiên Đế lại thả trâm gài tóc lại trong tay hắn, cười hì hì nói:
- Trẫm động tâm, trẫm thật sự động tâm. Nhưng Hạo Thiên Tôn hạ giới, hắn đủ để giải quyết tất cả, ta cũng không có lý do để hạ giới...
Hắn đứng dậy đi tới đi lui, than thở:
- Nghịch tử quyền khuynh triều đình và bách tính, thế lực của ta so sánh với hắn còn kém hơn không ít. Hơn nữa nếu rơi vào tay người biết ta chính là Thiên Đế trước kia, ta tất nhiên sẽ bị bọn họ hợp lực diệt trừ. Ta không có lý do hạ giới.
Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, hấp tấp nói:
- Nếu Hạo Thiên Tôn không đối phó được Nguyên Giới, bệ hạ có phải lại có lý dó để hạ giới hay không?
Tàn hồn Thiên Đế giật mình.
Tần Mục nói:
- Vậy phải xem nhìn bệ hạ có bỏ được hay không.
- Ngươi là ma đầu! Mục Thiên Tôn, ngươi thật sự là ma đầu!
Tàn hồn Thiên Đế thở dài, hắn nhanh chóng đi tới đi lui, bỗng nhiên hắn dừng bước:
- Bất kể như thế nào trẫm đều phải bỏ được! Trẫm đã không có gì để luyến tiếc nữa! Đáng tiếc Địa Mẫu Nguyên Quân... Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để cho ta hạ giới, chỉ có như vậy mới có một đường sống!
Yến Khấp Linh cũng lập tức hiểu rõ bọn họ muốn làm cái gì, thân thể mềm mại của nàng thoáng chấn động, nhưng không có lên tiếng.
- Khấp Linh!
Yến Khấp Linh cúi người:
- Đệ tử có mặt.
Linh hồn cát đen tàn hồn Thiên Đế ở xung quanh điên cuồng phun ra, sau một lúc lâu, một mặt gương sáng hình tròn từ trong cát đen bay ra, rơi vào trong tay của Yến Khấp Linh.
Tàn hồn Thiên Đế nói:
- Ngươi đi gặp Địa Mẫu Nguyên Quân, bảo cho nàng nhìn vào cái gương này.
Yến Khấp Linh lặng lẽ thu hồi cái gương.
Thiên Âm nương nương ở bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, nàng rất đơn thuần, vẫn không rõ Tần Mục và tàn hồn Thiên Đế đang nói cái gì, nhưng cái gương này vừa ra, nàng rốt cuộc hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
Chỉ là nàng cũng càng trở nên im lặng.
Tàn hồn Thiên Đế nói:
- Mục Thiên Tôn, trẫm bỏ qua một đại tướng có quyền lực mạnh nhất của trẫm, ngươi cảm thấy thành ý này của trẫm thế nào?
Tần Mục cúi người:
- Bệ hạ bỏ ra, tất có hồi báo!
Tàn hồn Thiên Đế lắc đầu cười nói:
- Trẫm tất nhiên phải có hồi báo, ngươi bây giờ tới giúp trẫm làm phép, khiến cho hồn phách của trẫm được gây dựng lại, sau, ngươi có thể cùng Khấp Linh đi vào tu sửa Địa Mẫu Nguyên Quân.
Tần Mục đang muốn đáp ứng, Thiên Âm nương nương lại ho khan một tiếng, Tần Mục nghe được cũng biết được ý của nàng, nhưng hắn lại giống như không có nghe thấy, lúc này hắn lập đàn làm phép.
Khi hắn mở ra cánh cửa Thừa Thiên, mượn tới lực lượng của Thiên Công và Thổ Bá thời gian, Thiên Công cùng Thổ Bá lập tức nhận ra. Bọn họ ở cách thế giới nhìn về phía nơi đây.
Tần Mục cúi người bái lạy, dập đầu về phía hai vị Cổ Thần này.
Hai vị Cổ Thần cùng Thiên Đế có thù hận rất lớn, bọn họ vốn dự định thu hồi lực lượng của chính mình không cho hắn mượn, nhưng thấy hắn quỳ lạy xuống, dập đầu ở trên tế đàn, dập đầu đến chảy máu, hai vị Cổ Thần này im lặng, gương mặt từ sau cánh cửa Thừa Thiên biến mất, không có truy cứu chuyện hắn đánh cắp lực lượng.
Tần Mục đứng lên, tiếp tục làm phép.
Giúp Thiên Đế tạo hồn là chuyện khó khăn tới mức nào, hắn mệt mỏi nôn ra máu, nhưng trước sau vẫn cắn răng kiên trì, tiếp tục hoàn thành chuyện này!
Đợi đến khi hai hồn của Thiên Đế được tạo lại xong, Tần Mục trợn tròn hai mắt, trực tiếp ngã về phía sau, chết ngất ở trên tế đàn.
Địa hồn và thần hồn của Thiên Đế được tập trung lại, hóa thành một thân thể to lớn nhìn về phía trên tế đàn, cười nói:
- Nếu không phải ngươi còn có tác dụng, còn muốn mượn tay ngươi tìm được thân thể của trẫm, trẫm thật muốn lập tức xử trí ngươi. Mục Thiên Tôn, để cho ngươi trưởng thành tiếp thật sự quá nguy hiểm...
- Bệ hạ!
Thiên Âm nương nương sải bước tiến lên, khom người nói:
- Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, không thể nói một đằng làm một nẻo.
Ánh mắt hai hồn Thiên Đế rơi vào trên người của nàng, qua một lúc lâu, hắn than thở:
- Thiên Âm, ngươi bảo vệ người ngoài như vậy, trẫm sẽ không trách ngươi, dù sao hắn có ơn cứu mạng ngươi. Ngươi quá đơn thuần, thế sự này hiểm ác đáng sợ, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu rõ. Ngươi yên tâm, hắn không chết được, hiện nay còn chưa chết được.
Hắn bấm tay bắn ra, một luồng tinh khí bay vào mi tâm của Tần Mục, sau một lúc lâu Tần Mục mới tỉnh lại.
- Khấp Linh, ngươi đi theo Mục Thiên Tôn, để cho Mục Thiên Tôn nhìn thấy thành ý của trẫm.
Hai hồn Thiên Đế bay ra khỏi Thiên Âm giới, âm thanh truyền đến, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, chuyện về sau giao cho ngươi, làm thế nào khiến cho Hạo Thiên Tôn nghịch tử này tổn thương lông tóc, lại phải xem bản lĩnh cùng thủ đoạn của ngươi! Trẫm ở Thiên Đình chờ đợi ngươi cho trẫm cơ hội hạ xuống đến Nguyên Giới! Trước khi ta hạ giới trước, Duyên Khang của ngươi cần phải được các ngươi tới bảo vệ! Các ngươi có thể chống đỡ cũng chỉ lại có một con đường sống này!
Tần Mục xoay người đứng lên, nhìn về phía Yến Khấp Linh nói:
- Cảm ơn.
Yến Khấp Linh lắc đầu:
- Ta không phải giúp ngươi, ta chỉ không muốn nhìn ngươi chết như vậy. Ta còn muốn tự mình đánh bại ngươi, khiến cho ngươi ở dưới tay ta cầu xin tha thứ. Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tu sửa Địa Mẫu Nguyên Quân.
Tần Mục xoay người nhìn về phía Thiên Âm nương nương nói:
- Nương nương, ngài không nên thay ta nói chuyện ở trước mặt Thiên Đế, hắn đã không tin được ngài nữa.
Thiên Âm nương nương tâm loạn như ma, đột nhiên rơi lệ nói:
- Các ngươi thật sự phải diệt trừ hết vị Địa Mẫu tỷ tỷ kia sao? Nàng giống như ta, đều là một người đáng thương mà.
Tần Mục chia tay:
- Nàng từ đầu đến cuối đều là quân cờ của Thiên Đế. Nương nương, ngài cố gắng bảo trọng!
Hắn xoay người cùng Yến Khấp Linh rời đi.
Ở bên ngoài Thiên Âm giới, Yến Khấp Linh cùng hắn ngồi ở trên lưng Long Tước do Yên Nhi biến thành, chỉ cho Yên Nhi hướng bay. Qua một lúc lâu, Yến Khấp Linh đột nhiên nói:
- Địa Mẫu Nguyên Quân mới thật ra là thê tử của sư tôn ta đời này, là sư nương của ta.
Thân thể của Tần Mục thoáng chấn động, im lặng không lên tiếng.
- Ta có chút không đành lòng, nhưng cũng không thể không làm như vậy.
Yến Khấp Linh suy nghĩ xuất thần, đột nhiên cười nói:
- Ta tự xưng là tài hoa thông thiên, ta khinh thường những cường giả trẻ tuổi trong Thiên Đình, lúc hạ giới ta cũng tự cảm thấy mình có thể san bằng Nguyên Giới dễ dàng như trở bàn tay, giúp đỡ sư tôn thống nhất Nguyên Giới. Mãi đến khi gặp phải ngươi khiến cho ta tổn thương ra về, ta lại tự hiểu mình được thiên sủng, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ta mới phát giác...
Tần Mục gio một ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái sau đầu của nàng.
Hào quang chúc phúc của Thiên Đế ở sau đầu Yến Khấp Linh lập tức trở nên ảm đạm.