Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 11

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 11: Liều chết chiến một trận.
Đối phương nói xong, Đỗ Thu kinh hãi chảy mồ hôi khắp người, tâm nói mặc dù Cửu vĩ yêu hồ vác cái bị thịt trẻ tuổi nhưng vẫn dễ dàng phát hiện bọn họ ở phía sau kết giới, đã vậy trên người hoàn toàn không có yêu khí, đạo hạnh đúng là không thấp!
"Anh Nghệ," cậu ta rướn người về trước, hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Hình Nghệ không nôn nóng trả lời mà trầm ngâm quan sát hướng quán trà đến hơn 1 phút, mới nói: "Không vội, mùi máu tanh của con tiểu yêu đã lan truyền, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ có vật lại đây, mục tiêu của chúng nó ở trong sân đó, trước tiên chúng ta yên lặng xem chuyển biến đã."
"Ý của anh là chờ hai bên lưỡng bại câu thương thì chúng ta... nhân lúc cháy nhà hôi của?" Đỗ Thu nhíu chặt lông mày, cuối cùng hãy còn lầm bầm, "Thế này thì âm hiểm quá nhỉ?"
Hình Nghệ chợt quay đầu, như kẻ săn mồi nguy hiểm, con ngươi thâm thúy lạnh lùng nghiêm nghị của anh ta chợt xẹt qua tia nghi hoặc không nổi bật.
Thứ ăn huyết nhục của con người thì rốt cuộc có gì đáng để thương cảm?
Giây khắc này, trước khi tiêu diệt yêu quái, hàng yêu sư tiên sinh rất muốn ném tên tùy tùng con ghẻ do Hiệp hội phân công về để nấu lại đúc lại lần nữa! Hoặc là thẳng thắn hơn, kệ thí tên này sống chết trong nhiệm vụ, để cậu ta nhận ra kết quả từ sự thương cảm của bản thân là như thế nào.
Gương mặt của người đàn ông lạnh như băng, trong sự đối diện làm người bất an, Đỗ Thu ý thức được bản thân nói sai. Cậu cực kỳ chột dạ nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Anh Nghệ, anh đừng nóng giận, em ——"
Cậu ta phút chốc im bặt khi cánh tay của người đàn ông giơ lên.
Đêm tuyết tĩnh lặng, bầu không khí căng thẳng khó hình dung giữa hai người liên tục lên men, dường như sự hờ hững và sát ý từ người đó đã đóng băng âm thanh cuối cùng của thế giới.
Đỗ Thu duy trì dáng vẻ há miệng, năm ngón tay chống trên mái ngói không khỏi bấu chặt, một giọt mồ hôi chảy xuống gò má hơi run run, cậu cụp mắt nhìn dây dẫn màu lam nhạt vắt ngang trước cổ họng mình, chợt thấy sởn tóc gáy.
Sợi dây dẫn linh lực mảnh như sợi tóc nhưng sắc bén hơn cả mũi đao, nghĩa rằng anh ta đã mất đi sự kiên nhẫn sửa sai và đúng, và đang dùng hành động để đưa ra lời cảnh báo.
Hình Nghệ không nhìn cậu ta nữa, lại đề phòng con yêu ở cách đó không xa, trầm giọng nói: "Không cần giải thích, chính sự mới quan trọng, nếu lát nữa tôi không để ý cậu thì tự bảo vệ mạng sống của mình."
Đỗ Thu không dám thở mạnh, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
https://www.wattpad.com/835292501

Ở bên khác, không có Ma La, cho dù ngũ giác hoàn toàn phân tán nhưng Lê Hoán vẫn không cách nào xác định vị trí thật sự của hai tên hàng yêu sư. Cậu không dám tùy tiện bước đi, câu nói ban nãy cũng chỉ đơn thuần là khiêu khích hai kẻ đó bước ra, nhưng lúc này thấy đối phương án binh bất động thì cậu kỳ quái vô cùng.
Điện thoại trong túi rung hai lần, nghĩ có thể là thầy cảnh giác với định vị đã chia sẻ nên Lê Hoán thầm thở phào. Cậu vừa đề phòng hàng yêu sư nấp ở chỗ tối vừa lấy điện thoại ra vuốt màn hình đọc tin nhắn.
【Tin nhắn đến: Wechat —— Nhóm thảo luận liên hợp đáng yêu về yêu quái (3 người)】
Lê Hoán: "..."
Từ bao giờ mình được thêm vào một nhóm thảo luận không đáng tin như thế này?!
Chưởng quầy Diêm:【Bất ngờ lắm phải hôn ~】
Lê Hoán:【Tạm biệt, mị rời đây :)】
Ông chủ Thích:【Tạm thời đừng rời nhóm.】
Lê Hoán:【Thầy cũng ở đây à! Nhóm này là thế nào?!】
Ông chủ Thích:【 Của tên thần kinh thích cải trang động vật, thầy gặp một chút phiền phức vướng tay, trước khi quay về tạm để hắn lại để truyền đạt tin tức bên đó, con cẩn thận nhé.】
Lê Hoán:【E là không thể rồi →_→】
Ông chủ Thích:【?】
Chưởng quầy Diêm:【Vì đồ đệ của ngươi chém rụng con chim ta mượn xác rồi!】
Ông chủ Thích:【...】
Lê Hoán:【Thầy phải nghe con giải thích! Tên khốn đó muốn mượn tay của hàng yêu sư và Ngạo Nhân biến dị để giết con! Đồ nhi mà không chém thì lúc thầy quay về không còn thấy đồ nhi nữa đâu! T^T】
Chưởng quầy Diêm:【Này! Đã dặn đừng nói rồi cơ mà? Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đâu cả rồi?!】
Lê Hoán:【Haha, vậy ông là người hay ta là người?】
Chưởng quầy Diêm:【...】
Lê Hoán:【Đều là yêu quái không thấy được ánh sáng, bàn luận về tín nhiệm càng tổn thương tình cảm ~╮(╯_╰)╭】
Chưởng quầy Diêm:【...】
Nhóm thảo luận yên tĩnh.
Thích Cảnh Du vẫn không lên tiếng, Lê Hoán bồn chồn trong lòng, không phải là mình ra tay kích động quá chứ. Mặc dù tên họ Diêm không làm người ta yêu thích nhưng dẫu sao cũng là người quen cũ của thầy, lúc chém gã cũng không kịp suy nghĩ thầy có thể sẽ nổi giận ——
Nghĩ đến đó thì điện thoại lại rung lên.
Ông chủ Thích:【Sau này thấy súc sinh đi vào trong quán thì trực tiếp chém chết, cứ tính là thầy làm.】
Lê Hoán:【Đồ nhi tuân mệnh ~】
Chưởng quầy Diêm:【Mị... T^T】
Ông chủ Thích:【Tiểu Hoán, đọ sức làm chủ, đừng liều mạng, thầy sẽ lập tức quay về.】
Lê Hoán:【Thầy yên tâm.】
Chưởng quầy Diêm:【Cửu vĩ đại nhân nói rất chuẩn!】
Ông chủ Thích:【Ờ, có thể rời nhóm.】
Chưởng quầy Diêm:【!!!!】
Chưởng quầy Diêm:【Này! Đã biết sai còn chưa đủ à? Thậm chí còn không màng đến tôn nghiêm của ma! Mẹ nó bản tôn thật sự thiếu nợ các ngươi mà! 】
【Nhắc nhở của hệ thống:
Ông chủ Thích đã rời khỏi nhóm.
Lê Hoán đã rời khỏi nhóm.
Nhân số không đủ, nhóm của bạn bị hủy bỏ.】
Ma La đại nhân: "..."
Sau khi rời nhóm, Thích Cảnh Du vẫn không yên lòng, trực tiếp gọi điện thoại đến. Lê Hoán đeo tai nghe vào thì nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng A Ly kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, cậu bận lòng hỏi ngay: "Thầy, bên phía thầy tình huống sao rồi?"
Thích Cảnh Du: "Ấu thể mới sinh cực kỳ nhiều, xem ra con yêu cái sau khi vào thành phố lại tiến hành đẻ thêm, nhưng chưa thấy bản thể của nó đâu, ở đây chỉ có con non."
Lê Hoán ừ một tiếng.
"Bên con thì sao?" Thích Cảnh Du hỏi.
Y hỏi, Lê Hoán mới có cơ hội kể lại hết chuyện xảy ra nãy giờ.
Vết máu cạnh xe chuyển phát tan vào trong tuyết đọng, nhìn màu sắc vẫn còn rất mới. Lê Hoán đi xuống bậc thang quỳ một chân xuống cạnh bãi máu, ở khoảng cách này, dù không kiểm tra kỹ lưỡng cũng có thể ngửi thấy loại mùi hôi thối đặc hữu của yêu.
Lê Hoán khẽ nhíu mày, nói: "Trước khi đi ra con không nghe thấy tiếng đánh nhau nhưng ngoài cổng có vết máu, con yêu ngụy trang thành nhân viên chuyển phát bình thường, lạ thật..." Cậu đứng lên nhìn ra đầu ngõ, "Hẳn không phải do hàng yêu sư đánh nó bị thương, bằng không họ sẽ không bỏ lại người sống. Con yêu đó có ý định tiếp cận quán trà, nhưng hiện tại bỗng dưng bỏ đi bất thường, thầy, con cảm thấy ——"
Vút một tiếng, phía sau cậu có vật gì đó lấy tốc độ cực nhanh phóng đến.
Lê Hoán không kịp thấy rõ vật đến, cậu cầm đao bổ nghiêng, cùng lúc đó tai nghe im lặng, chiếc điện thoại sáng mờ nhô ra khỏi túi rớt xuống mặt tuyết.
Cánh tay bị chém máu tươi chảy ròng, giọt máu rơi tí tách lọt thỏm xuống tuyết đọng bên chân.
Lê Hoán chống một tay ra sau giữ vững người, cậu kéo nửa đoạn dây tai nghe còn treo trên tai, xoay người, rút Đường đao ra khỏi vỏ, giương mắt thấy một gương mặt trắng bệch thuộc về con gái.
Trong vài giây não của Lê Hoán trống rỗng, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, thay đổi tâm niệm. Cuối cùng cậu đã hiểu dụng ý của bãi máu yêu kia rồi, và nguyên nhân mà hàng yêu sư trì hoãn không nóng lòng hiện thân.
Ngạo Nhân tung lưới săn ở trước cổng, còn phía sau là hai hàng yêu sư tính toán một lưới bắt hết.
Cô gái bị yêu quái chiếm cứ thân xác nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười vặn vẹo, cô ta trừng đôi con ngươi vẩn đục nhìn Lê Hoán như bệnh nhân dị dạng bị cận thị nặng. Ả chầm chậm xoay tròn cổ, tiếng khớp xương bẻ gãy răng rắc làm người ta tê dại da đầu.
Xúc tu đỏ tím thụt vào trong khoang miệng, ả thưởng thức mùi máu tanh vấy ở phần cuối xúc tu, gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ thỏa mãn quái dị không tên, nuốt nước bọt: "Chính là ngươi?"
Lê Hoán lạnh lẽo trong lòng, "Ngươi không phải đến tìm Cửu vĩ yêu hồ?"
"Cửu vĩ?" Cô ta như nghe thấy chuyện hài hước, cười quỷ quái thâm trầm: "Giống hệt chủ nhân suy đoán, hồ ly đúng là chiếm giữ đồ vật của ngài ấy làm của riêng. Cái chủ nhân cần là ngươi chứ không phải yêu thú không biết mua vui đó."
Sắc mặt của Lê Hoán cực kỳ khó xem, cậu mất tự nhiên mím chặt môi, gằn từng chữ: "Vì sao chủ nhân của ngươi lại cần ta?"
"Chuyện như thế sao chúng ta biết được?" Ả cười hỏi ngược lại: "Chủ nhân bảo ta uống một loại máu đặc thù, sau đó dặn dò đi đến phía bắc, tìm vật có huyết dịch tương đồng."
"Ngài ấy chỉ rõ chỗ ở của Cửu vĩ, nói rất có khả năng vật đó nằm trong tay yêu hồ. Mà không ngờ ngươi đã sớm giao thủ với con rác rưởi ở trên tàu hỏa, sớm biết vậy đêm đó ta đã tự mình động thủ, đỡ phải hi sinh vô ích nhiều đứa con vừa chào đời của ta để tìm tung tích của ngươi!"
Giọng nói trầm xuống, người cô ta bỗng nứt ra, một con quái vật hình người màu xám vàng phá thân thể bước ra. Hình thể cô ta lớn gấp hai lần con yêu đực, cao gần ba mét, toàn thân bao phủ bởi bắp thịt căng chặt và chất nhầy trắng đục. Yêu cái không có tay, ở hai đầu của chi trên là một cặp đốt chày hình lưỡi liềm cứng, sắc nhọn.
Lê Hoán không tài nào tưởng nổi một con quái vật khổng lồ như thế làm cách nào chui vào cơ thể gầy yếu của bé gái.
Người chế tạo ra yêu hóa người vốn là người điên!
Hắn dùng yêu thú Ngạo Nhân làm hàng mẫu, dung hợp phương thức côn trùng sinh sản và đặc thù của thân thể, kết quả bồi đắp ra đã vượt xa khỏi phạm trù của yêu từ lâu. Chúng nó đánh mất bản chất con người, là quái vật thật sự, nhưng yêu sẽ phải trả giá cho việc giết chóc mà chúng phạm phải.
Con yêu cái như phát điên mở xòe khớp xương hướng lên trời phát ra tiếng gầm khàn đục, nâng cao chi phải lên quét ngang giống lưỡi dao sắc bén.
Màn tuyết lả tả, một luồng sức mạnh khổng lồ mang theo kình phong quét thẳng đến gần bên, yêu thú tung lưỡi liềm như tử thần "gặt hái" mạng người, tại con đường hẻm chật hẹp căn bản không có đường lui.
Tim Lê Hoán run rẩy mãnh liệt, hai tay nắm Đường đao đón đỡ ngay chính diện.
Xoẹt một tiếng, lưỡi đao cắt vào xương chày, làn sóng khí rung chuyển, Lê Hoán cảm thấy hai cánh tay như sắp nát vụn, toàn thân tức thời bị quét văng ra ngoài, va vào vách tường.
Lồng ngực phát ra tiếng vang kinh khủng, xương sườn bị gãy cắm vào nội tạng, lại còn đang tự chữa trị trong sự chỉ dẫn của năng lực đặc biệt. Lê Hoán đau đến hai mắt biến thành màu đen, che ngực khom lưng nôn ra ngụm máu.
Yêu cái không hề cho cậu cơ hội lấy hơi, múa ngang hai lưỡi liềm xoắn từ cả hai phía, Lê Hoán tiện đà lăn tránh khỏi chỗ hiểm, lưỡi đao nhọn cắt vào hõm vai, máu tươi phun ra, trong khoảnh khắc lưu lại một vết thương sâu đến tận xương.
Mùi máu tanh nồng tản ra, đêm tuyết lạnh thấu xương nhưng lại không tên tỏa ra luồng khí ấm áp và ngọt ngào.
Lê Hoán chật vật đứng dậy vồ lấy thanh Đường đao bị đánh rơi, con thú con không biết từ đâu ra bỗng nhảy lên lưng từ trong bóng tối, thò xúc tu quấn siết cổ cậu từ phía sau.
Lưỡi dao vốn đang bổ về phía yêu cái vẫn không ngừng lại, cậu không chút do dự xoay cổ tay, dùng Đường đao đâm vào chính bụng mình tựa như tự vẫn.
Ở cách đó không xa, Đỗ Thu bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi trợn mắt.
Đao sắc xuyên vào tận gốc, đâm xuyên qua bụng chọc vào con thú con móc ở sau lưng, ấu yêu rít lên thảm thiết, co giật lăn sang một bên rên rỉ không thôi.
Yêu cái bị mùi tanh khiêu khích đến độ đánh mất lý trí, không màng đến sống chết của con thú con, xúc tu hình ống trơn nhẵn lay động nhắm vào con mồi. Lê Hoán quỳ một gối xuống, mặt tuyết bị huyết dịch thấm ướt, cậu run rẩy rút Đường đao ở ngay bụng ra miễn cưỡng nắm chặt.
Một khắc sau, yêu cái muốn xông đến, Lê Hoán nhấc đao, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Đêm dài truyền đến một tiếng khóc gào bén nhọn, bóng đen lao thẳng xuống dưới, chiếc mỏ sắc thuộc về cự thú ngậm xúc tu của yêu cái, xoay người kéo mạnh.
Yêu cái bị kéo đứt xúc tu thì gầm lên vặn vẹo cuồng dại, máu yêu đen đặc giáng từ trên trời xuống giống trời chợt đổ một cơn mưa máu tanh.
Một tia sáng cuối cùng ở đáy mắt khẽ di chuyển, Lê Hoán thất thần nhìn cánh sặc sỡ của con chim khổng lồ. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quan sát, chim khổng lồ chậm rãi xoay người, bễ nghễ hơi cúi đầu.
Bốn mắt chạm nhau, con ngươi đờ đẫn của thiếu niên lập tức ngưng đọng, luồng linh lực thân thuộc mơ hồ phả thẳng vào mặt, cực kỳ bá đạo xông vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn cậu.
"...Là ngươi."
——To Be Continued
Hết 11.

Bình Luận (0)
Comment