Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 12

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
*Chúc những người có người yêu có một đêm thật mặn nồng hí hí =))))*
Chương 12: Bị ép hợp tác.
Hơn trăm sợi dây dẫn đen như mực buông thõng xuống trong đêm tuyết, ở đầu mút nối liền với các vị trí cơ thể của chim khổng lồ, tựa như có một vị thần ở trên cao nhìn xuống thao túng cỗ máy giết chóc đã bị tiêu tan ba hồn.
Con chim nhìn chằm chặp Lê Hoán máu me khắp người, hai đồng tử trong mỗi bên mắt từ từ chồng lên nhau.
Trong ánh nhìn không hề che giấu đó, Lê Hoán vô thức sản sinh ra ảo giác bị hút sạch linh hồn, bàn tay đang đè lên vết thương không tự chủ được run rẩy —— Đó là một loại ánh mắt quan sát trắng trợn, như lưỡi dao sắc bén tróc từng lớp từng lớp da thịt cậu, công khai chống lên yết hầu cậu.
Là chim Trùng Minh...
(*) Chim Trùng Minh là chim thần trong truyền thuyết Thần thoại Cổ đại của Trung Quốc. Bề ngoài tương tựa gà, tiếng hót thanh như giống Phượng, hai mắt của loài chim này đều có hai đồng tử, cho nên gọi là chim Trùng Minh, hoặc gọi là chim Trùng Tình (2 con ngươi). Khí lực của nó rất lớn, có thể vật lộn truy đuổi mãnh thú. Nó tượng trưng cho ánh sáng, còn sở hữu năng lực giải trừ tà ác tai ương của mãnh thú yêu vật các loại - Theo fangcaoruan.
Tim Lê Hoán giật thót một cái.
Tên hàng yêu sư không ngờ lại có linh lực điều khiển Yêu thú Thượng cổ Trùng Minh!
Lần đầu gặp mặt đã chạm phải tên khó chơi nhất, vận mệnh yêu của mình đúng là quá kém!
Tự bôi đen bản thân xong, bạn học Lê Hoán không biến sắc cảm nhận thân thể tự lành, vài chỗ ngoại thương vừa rồi không dính đến chỗ yếu, nhưng mà vết thương khá sâu cần thời gian khôi phục. Cậu vốn định diệt cả tiểu yêu và chuyên tâm đối phó với thú cái, mà không ngờ tên đó lại ra tay sớm như vậy.
Lê Hoán chợt nghĩ đến chuyện quay người bỏ trốn vào quán trà Bỉ Ngạn được tầng tầng kết giới bảo vệ, nhưng lại nghi ngờ những kết giới lấy sự ẩn nấp là chính có thể ngăn cản con rối của hàng yêu sư nấp sau không.
Một chim một người đối diện trong mấy giây ngắn ngủn, tiếp đó con chim dời mắt, ngước cổ dài của mình lên trời phát ra tiếng gọi tựa như Phượng hót, rồi sải cánh quay đầu đánh về phía bọn Ngạo Nhân biến dị.
Lê Hoán: "???"
Lê Hoán rối rắm trưng ra vẻ mặt 'Gì cơ không ngờ ngươi không thịt ta', cậu trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của con rối Trùng Minh quắp chặt vào hõm vai của Ngạo Nhân, hai con yêu quấn vào nhau, lăn lộn long trời lở đất.
(https://www.wattpad.com/838772605)
Song song đó, ở đầu ngõ.
Tình cảnh trước mắt phát sinh biến hóa quá đột ngột, Đỗ Thu thậm chí còn không nhìn thấy động tác ngón tay của anh ta, cậu nhịn một bụng ngờ vực quay đầu qua.
Người đàn ông đứng bên vẫn mang vẻ lạnh nhạt không cảm xúc, sắc mặt anh ta tái nhợt, đôi môi mím chặt tựa như đang kiềm chế gì đó, mà cũng tựa như vì yêu thú vướng tay chân nên lộ ra vẻ căng thẳng hiếm gặp.
Đỗ Thu cân nhắc câu dặn dò của đối phương 'Cứ im lặng xem thay đổi", oán thầm nếu thật sự muốn đánh lén nhân lúc lưỡng bại câu thương thì bây giờ ra tay rõ ràng là quá sớm? Cậu ta do dự, rồi hỏi dò: "Anh Nghệ, anh ——"
"Đừng nói nhảm," Hình Nghệ vung tay kéo một sợi dây dẫn, lạnh lùng ra lệnh: "Dẫn con yêu đó đên đây."
Đỗ Thu kinh sợ, "Anh bảo em đi bắt Cửu vĩ á?!"
Hình Nghệ không nhịn được nhíu mày, trả lời ngắn gọn: "Cậu ta không phải, đi nhanh!"
Đỗ Thu không dám hỏi nhiều, vội vã nghe lời trượt xuống từ trên nóc nhà. Cậu ta kéo ba lô muốn thả con rối ra nhưng sực nhớ mình vẫn không cam lòng đánh tan hai hồn còn lại của Hống con, lần này để Hình Nghệ bắt được chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Đỗ Thu khẽ cắn răng quyết định vứt con rối không dùng đến, rồi tay không chạy đến đó.
Nhân lúc hai yêu giao đấu, Lê Hoán cởi áo khoác bị máu thấm bẩn, rón rén rời khỏi cuộc chiến.
Đúng lúc này, mặt tuyết phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
Hàng yêu sư mai phục ở phía sau, xung quanh không chừng còn vài con con của yêu cái, Lê Hoán vốn dĩ đang ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng cực độ, tiếng động lạ mới vang lên cậu lập tức nhấc đao xoay người chém.
Sau đó nghe thấy người đến á lên một tiếng như hoảng sợ, còn nói bằng giọng điệu yếu ớt: "Đừng kích động! Người của mình! Cẩn thận ngộ thương!"
Nghe thế, Lê Hoán tức khắc ngừng tay, giương mắt nhìn, nửa tin nửa ngờ nhíu mày hỏi: "Tiểu yêu à?"
Đỗ Thu suýt chút nữa bị người chém đầu sợ đến đổ mồ hôi ròng ròng, cậu ta muốn thở hắt ra thì chợt cảm giác cổ áo siết chặt, hai chân cách mặt đất, là bị đối phương nhấc bổng lên.
Lê Hoán dùng móng tay ngón cái rạch xước qua da, cúi đầu ngửi máu chảy ra, sắc mặt lập tức biến đổi, cậu quăng tên nhóc vào góc tường, giận dữ nói: "Hàng yêu sư! Ai mẹ kiếp là 'người mình' với ngươi? Chết đi cho ta!" Dứt lời, xách đao lại muốn chém.
Đỗ Thu ôm đầu la to: "Ngươi cái đồ yêu quái vong ân phụ nghĩa! Chẳng phải đại ca của ta vừa cứu ngươi đó sao?!"
Đợi mãi không thấy đòn tấn công như dự đoán giáng xuống đầu, vài giây sau, Đỗ Thu yếu ớt mở mắt thì nhìn thấy mũi đao bén nhọn miễn cưỡng dừng ở vị trí cách trán cậu ta nửa tấc. Cậu ta thở phào dù lòng vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên cầm đao đứng thẳng người dậy.
Đối phương chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, vai trái và bụng đều có vết máu nhưng chỗ xuất huyết rõ ràng đang ngừng lại, "Ủa?" Đỗ Thu ngạc nhiên chớp chớp mắt, hỏi: "Không phải ngươi bị thương hả?"
Lê Hoán chỉ đao vào người cậu ta, trả lời: "Gần ổn rồi."
"Vãi lìn thần kỳ thế!" Đỗ Thu sáng mắt, "Các thầy trong Hiệp hội dạy là tốc độ khôi phục của yêu quái nhanh gấp mấy lần con người, ngoại thương bình thường trong mấy tiếng sẽ có thể khỏi hẳn, nhưng ngươi thì nhanh khủng khiếp! Anh yêu quái, ta xin mặt dày hỏi ngươi là loài gì vậy?"
Lê Hoán: "..."
Đỗ Thu: "Nói đi nói lại, vì sao ngươi vẫn còn dùng đao? Ở thời đại này khó mà tấn công vật lý, yêu pháp của ngươi đâu?"
Lê Hoán: "..."
Thật sự rất muốn một đao chém chết cái tên khỉ hàng yêu sư làm như quen thuộc, còn mỉa mai kỹ năng cấp một của mình, bạn học Lê Hoán thầm nghĩ.
Cách đó không xa, lông chim rơi rụng, móng vuốt con chim rối bị kéo hất lên, còn bị đốt chày lưỡi liềm chặt đứt nửa mảng cánh. Nó không thể bay lượn nữa, Ngạo Nhân cái mù một mắt phải, trên người bị cào máu me đầm đìa, nó gắt gỏng rít gào không thôi.
Lê Hoán không màng đến con yêu ồn ào ấy, cậu phóng tầm mắt quan sát chiến cuộc, mi tâm nhíu chặt
Đỗ Thu lập tức nhích đến, kéo ống tay áo của cậu, nói: "Này... Anh Nghệ bảo ta bắt ngươi về ——"
Lê Hoán xoay người sục sôi sát ý, làm bộ như muốn chém cậu ta nữa.
"Đừng đừng đừng!" Đỗ Thu rụt đầu, lầm bầm, "Bạo lực quá vậy, hai người y như nhau."
"..." (kuroneko3026.wp.com)
Trên đầu Lê Hoán mọc ra một loạt dấu chấm lửng, cậu không hiểu nhìn Đỗ Thu, yên lặng vài giây mới nói: "Con nít thì đừng xen vào, tìm nơi an toàn trốn đi."
"Nè! Ta đánh không lại ngươi, ngươi cũng không suy xét ăn thịt ta à?" Đỗ Thu lắm lời: "Vậy ngươi ——!"
Còn chưa dứt lời, cậu ta phút chốc im bặt trợn mắt, quan sát chàng yêu quái trẻ tuổi bắt đầu hành động, chạy băng qua ngõ hẻm hẹp với tốc độ cực nhanh, tay không leo lên nóc, chớp mắt gia nhập vào chiến cuộc gần với chim Trùng Minh.
Một khắc sau, Lê Hoán bước một bước lên lưng con chim.
Con thú rối và yêu cái đang giằng co nhau bỗng chốc kinh hoàng, hàng yêu sư tiên sinh đang khống chế chim Trùng Minh từ xa xa ngẩn ra trong giây lát, sau đó hiểu ra ý đồ của đối phương ——
Cậu yêu đó muốn hợp tác với anh?
Đúng là mỉa mai.
Con ngươi không một chút cảm động của Hình Nghệ dần dần tràn ra ý cười không rõ nghĩa, sau đó cực kỳ dứt khoát rời khỏi bóng tối ấn nấp, thân thủ mạnh mẽ như dã thú, trượt xuống xuôi theo mái nhà.
Trong nháy mắt, linh lực ẩn giấu đã lâu trút xuống như lũ làm bông tuyết trên trời bị xung đột rơi xiêng vẹo, mười ngón của người đàn ông linh động, dây dẫn màu lam nhạt biến hóa khôn lường như quỹ đạo ngôi sao, chim Trùng Minh bay bổ nhào lên, mõm sắt đâm thẳng vào lồng ngực Ngạo Nhân.
Lê Hoán mượn lực bước lên đầu con rối, bay người lên, thanh trường đao chém vào mắt trái còn lại của Ngạo Nhân.
Trong đêm dài, tiếng gào thảm thiết như xé nát tim của loài thú vang lên, Lê Hoán không dám xem thường, giơ tay chém thêm lần nữa, lần này cắm thẳng vào tim của Ngạo Nhân.
Các hộ dân đóng cửa ở gần đó có mấy nhà bị quấy rối nên bật đèn lên, Đỗ Thu nôn nóng đến độ chảy mồ hôi đầm đìa, cậu ta lục lung tung trong ba lô ra một lá bùa kết giới, dùng linh lực tiến hành đốt nó.
Kết giới hỗn loạn kéo ra hết mức, một giây sau, bác gái của quầy bán đồ ăn vặt vốc đầy hạt dưa trong tay, kéo cửa gỗ mục ra cảnh giác nhìn bốn phía, thấy trong đường hẻm tối om không một bóng người, lúc này bác gái mới vừa lầm bầm đúng là gặp quỷ vừa cắn hạt dưa quay lại xem ti vi tiếp.
Đỗ Thu vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi, móc điện thoại bấm một dãy số, tiếng tút vừa vang lên thì đối phương bắt máy, Đỗ Thu nói: "Alo! 110 à?"
Một giọng nữ vang lên: "Chào anh, đây là Trung tâm tình báo cảnh sát thành phố, xin hỏi anh có cần giúp gì ạ?"
Đỗ Thu: "Tôi là hàng yêu sư thực tập số XXXX, nhận mệnh lệnh của Hiệp hội hàng yêu sư đến Bắc Kinh điều hành nhiệm vụ săn yêu, phiền cô chuyển máy sang Tổ điều tra vụ án đặc biệt giúp tôi!"
Cô gái bắt máy sửng sốt, sau đó thái độ dịu dàng bỗng thành phát điên: "Tổ điều tra đã sớm xuất cảnh, cũng là người của bọn cậu yêu cầu khắc phục hậu quả! Tôi nói mấy người hàng yêu sư các cậu rốt cuộc đang làm gì đấy? Hành động vượt khu vực cần phải đệ đơn xin trước biết không? Cha mẹ ơi đêm hôm mấy nơi đều đang khai chiến, tưởng Tổ điều tra chúng tôi cứ việc sử dụng tùy tiện không cần tiền bạc à?!"
Đỗ Thu bị chấn động đến mức màng tai đau xót ,chờ cô gái gào lên xong cậu ta mới dám áp điện thoại gần tai lại, oan ức nói: "Tôi cũng có muốn đâu, ai bảo chỗ của mấy cô ẩn náu Cửu vĩ, đúng lúc mục tiêu nhiệm vụ của chúng tôi cũng đến đây nên mới nghĩ một lưới bắt hết mà ~"
"Một lưới bắt hết cái đầu nhà cậu! À mà nhóm bên đó bị tiêu diệt rồi à, đội Thẩm vừa dẫn người đến, cậu có thể để lại địa chỉ trong hộp thư của tổ điều tra để xếp hàng, tạm biệt."
Tút tút.
Đỗ Thu: "..."
Má ơi gọi 110 mà cũng bị mắng một trận không đầu không đuôi, Đỗ Thu buồn bực muốn thổ huyết, không gọi được khắc phục hậu quả nên không thể làm gì ngoài trốn trong góc tường gửi mail, cuối cùng cũng gửi đi thành công. Lần nữa ngẩng đầu, Đỗ Thu bị hoảng sợ cả buổi tối lại kinh hãi đến nỗi cằm suýt rơi xuống đất.
Trên đầu con yêu cái bị tách ra hai cái lỗ máu, ngã xuống đất thoi thóp.
Không cần đến bất kỳ sự giao lưu nào, yêu và hàng yêu sư vừa liên thủ xong trong một sự hiểu ngầm quái lạ lần lượt thay đổi mục tiêu, không một chút nhân (yêu) tính tấn công đối phương.
——To Be Continued
Lời tác giả:
Có rất nhiều bạn đọc khóc lóc thắc mắc, nên tôi thống nhất giải thích một tí nhé ——
Trong thế giới quan của truyện này có ba loài: Người, yêu, ma.
Trong con người có một phần linh lực, linh lực đến một mức độ nào đó sẽ được Hiệp hội hàng yêu sư tuyển chọn, huấn luyện thành hàng yêu sư chuyên săn yêu, vũ khí của hàng yêu sư là con rối chế tạo từ yêu bị bắt, vì thế Hình Nghệ là con người, nghề nghiệp là hàng yêu sư, con chim là con rối của anh ta.
Còn ở thế giới yêu, vì giảm khả năng bị hàng yêu sư phát hiện, yêu bắt đầu cố thích ứng cuộc sống hòa bình với con người, chính là không sát sinh. Tổ chức thuộc hạ của Cửu vĩ tương đương với cảnh sát giữ gìn trật tự trong giới yêu quái, mục đích là giải quyết những tên mang đến phiền phức cho đồng loại an phận thủ thường, loại yêu ấy được gọi là thợ săn.
Còn có một giả thiết đặc biệt là lọ chứa, nói cách khác thân thể của yêu thú cấp cao mất đi thì xuất hồn, mỗi một tia hồn đều sẽ ký sinh vào cơ thể ký chủ của một nhân loại, thông qua sinh sôi đời đời mà dần dần nhạt đi yêu khí. Thế nhưng bản thân của ký chủ sẽ có đặc tính của yêu, trở thành bán yêu. Nói cách khác Lê Hoán thật ra cũng là người, vì bị Phượng hồn ký sinh cho nên trở thành bán yêu, nhưng Cảnh Du vẫn nuôi dưỡng cậu như là yêu thú, thậm chí nói với cậu rằng cậu là yêu.
Bên trên là những tình tiết truyện đã viết cho đến nay, nhân tiện nói luôn, chương sau có thứ mọi người cần phải đọc →_→
Hết 12.

Bình Luận (0)
Comment