Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 31: Gặp gỡ trong Vùng Đất Tinh Thần.
Trọng Diệp nghe vậy thì bất giác cười nhẹ thành tiếng, hắn xoay người nhìn về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ trong hình dạng linh thú, đến khi mở miệng lần nữa thì giọng điệu có mấy phần thân quen gặp lại người xưa, hắn nói: "Từ ngày chia tay ở bãi săn Mộc Lan đến giờ đã hơn 1 tháng có lẻ, ta và Phượng Thí đều đang đợi hiền đệ ngươi đưa ra quyết định đây."
Thích Cảnh Du không tỏ ý kiến không đáp lại.
Trọng Diệp không để tâm mà chỉ bâng quơ quét mắt qua Lê Hoán đang dựa vào tường nghỉ lấy sức, hắn ta nhếch môi, lại tiếp tục nhìn Cửu Vĩ có thâm ý, nói sâu xa: "Cảnh Du, đứa nhỏ này đi theo ngươi cũng chỉ có 17 18 năm, với yêu mà nói chẳng qua là một cái chớp mắt, đừng nói là ngươi xem trọng nó hơn Phượng Thí đấy nhé?"
"Nó không phải Phượng Thí!" Cửu Vĩ yêu hồ phẫn nộ tiến lên một bước, nhe răng gầm lên với Trọng Diệp, cái đuôi dài phất qua lưng hất bay con hamster nấp trong bộ lông.
Diêm Mạc: "..."
Ma La đại nhân biết mình nên nghĩ cách tiếp cận Lê Hoán, nhưng không ngờ bình tĩnh như Thích Cảnh Du cũng có cách làm cục súc như thế này, con hamster thuận theo lực hất xoay một vòng trên không trung cùng với đống rác giấy bọc, trời đất quay cuồng lăn lộn vào góc túi rác, sau đó đội cọng rau thơm lên bò theo chân tường thậm thụt đến chỗ Lê Hoán.
Cửu Vĩ yêu hồ thong thả bước đi, thân hình khổng lồ vòng sang phía khác thu hút sự chú ý của Trọng Diệp, trầm giọng nói: "Ta chắc chắn sẽ không thừa nhận quái vật nửa người nửa yêu là Thanh Loan Phượng Thí! Trọng Diệp, ngươi chưa phục sinh được hắn, chỉ là cố chấp dùng Phượng hồn chế tạo ra một tên nửa yêu thôi!"
"Sao lại không phải?" Trọng Diệp cười hỏi ngược lại, "Ta khổ tâm tìm kiếm bao nhiêu năm rốt cuộc tìm thấy hai 'lọ chứa', lại mất thêm mấy trăm ngày đêm mới có thể tìm ra phương pháp yêu hóa vật phàm. Cảnh Du, năm đó Thanh Loan niết bàn thất bại, xác thịt đã hóa thành tro tàn trong nghiệp hỏa từ lâu, ta lợi dụng hai phần Phượng hồn để khôi phục thần trí của hắn trong cơ thể con người, tất nhiên có bảy phần mười nhân cách của bản tôn Phượng Thí, ngươi cần gì phải tính toán nhiều như vậy chứ?"
"Ngươi điên rồi!" Cửu Vĩ gầm, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Trọng Diệp, thoáng đối diện với đôi mắt của tiểu đồ đệ.
Tâm Lê Hoán chấn động, biết rõ ánh nhìn ấy của thầy có dụng ý nhưng tình huống trước mắt thật sự phức tạp, đã sớm vượt khỏi phạm vi nhận thức của cậu! Rốt cuộc Thích Cảnh Du đang ám chỉ cái gì? Lê Hoán cực kỳ lo lắng, nhanh chóng vận dụng đầu óc, cậu không để ý xương sườn ở lồng ngực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chống tay xuống đất muốn đứng dậy.
Lúc này một con vật nhỏ cực mềm đột nhiên phóng lên mu bàn tay. Lê Hoán vốn đang căng thẳng tinh thần, bị thứ đó giẫm lên thì suýt chút nữa vung tay hất đối phương đi. Ma La ôm chặt ngón tay của đối phương, cảm nhận sâu sắc hôm nay mình đi không xem ngày, ấm đầu nên mới chọn nhập vào con hamster xúi quẩy.
"Yêu nghiệt phương nào?" Lê Hoán hạ thấp giọng hỏi, xách hamster trên ngón tay lên.
"Là ta," hamster hoa mắt chóng mặt nói, "Cảnh Du mới hất ta bay đến đây, bây giờ vẫn còn hơi chóng mặt, ngươi đợi ta tí."
Lê Hoán: "..."
"Diêm tiên sinh?" Lê Hoán nghe ra giọng của đối phương, vội vã giấu người nó vào góc cổ áo ở bả vai đề phòng lúc nói chuyện bị cái kẻ tên là Trọng Diệp kia phát hiện, "Thầy quen tên Long đó? Quan hệ của họ là gì?"
Hamster nấp ở bên tai Lê Hoán, khó chịu mài răng cửa, lầu bầu: "Tình địch cũ gặp lại đặc biệt đỏ mắt, hiện giờ vì bất hòa ý kiến nên tranh cãi ầm ĩ cách phục sinh tên đĩ Phượng Thí."
Lê Hoán: "..."
Cái lề gì thốn?!
Trên đầu Lê Hoán hiện lên một loạt dấu ba chấm, cảm nhận sâu sắc hình như ngày hôm nay Ma La bị A Ly bám thân, sao lại nói chuyện vô căn cứ như vậy chứ, cậu liếc nhìn con hamster nào đó, vẻ mặt cực kỳ đồng tình: "Chẳng trách hôm nay trên đầu tiên sinh xanh mướt như thế."
Hamster nghe vậy thì ngáo ngơ ngẩn người, sau khi hiểu ra vội cào cào chân trước phủi cọng rau thơm trên đầu xuống, muốn xù lông nhưng không dám lớn tiếng nên đành hung dữ mắng mỏ: "Quỷ nhỏ! Bản tôn nói vậy cùng lắm là đang tự mỉa mình thôi, còn mi nói thì là công kích cá nhân đấy biết không?!"
"Ồ," Lê Hoán hỏi, "Cho nên thầy có sắp xếp gì không?"
Hamster hắng giọng nghiêm mặt nói: "Là thế này, trên đường đến chúng ta đã tính rồi, nói gì thì cấp bậc yêu của Thanh Long đứng trên Cửu Vĩ, nếu đánh nhau dù Cảnh Du có đang trong thời kỳ toàn thắng chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của hắn."
Lê Hoán không rõ: "Tên kia nói hắn đã bỏ một phân hồn vào cơ thể Hình Nghệ, vậy mà vẫn không đánh lại?"
"Trên thực tế trong cơ thể Cảnh Du cũng chỉ còn sót lại một phân hồn."
Gã nói hết câu, Lê Hoán bỗng chốc hoảng sợ, tính hỏi cho kỹ thì hamster huơ cái chân ngắn ra hiệu trở về rồi nói sau, xong nói: "Vì ở hiện thực động thủ sẽ không có phần thắng nên chúng ta phải phá vỡ hiện thực, kéo hồn phách vào Vùng Đất Tinh Thần, sau đó mới phân thắng bại."
"Có gì khác biệt?" Lê Hoán chau mày.
"Khác mà," hamster lắc lư cái đuôi ngắn gần như không tồn tại, mở to con mắt đen nhìn về phía Cửu Vĩ yêu hồ, nói, "Nếu tiến vào thế giới tinh thần thì mọi người đều ở hình dạng linh hồn, hiển nhiên khi đó ta không cần phải trú trong thân xác mà là một phần linh hồn Ma La." Nói đến đây gã liếc sang Lê Hoán có thâm ý, phồng má nhai đậu phộng trữ trong miệng, nói ậm ừ không rõ lời, "Quỷ nhỏ, ngươi đừng quên ta là ma chứ không phải là yêu ~"
Lê Hoán: "..."
Lạy hồn! Trong một tích tắc cậu cảm thấy con hàng này rất ngầu! Song lại bị thuộc tính gặm hạt của hamster phá hủy!!!!
"Được rồi," Lê Hoán hơi mệt tâm, "Chúng ta làm cách nào để tiến vào Vùng Đất Tinh Thần?"
"Vùng Đất Tinh Thần là chỉ vùng nằm giữa hai giới âm dương mà linh hồn đi qua, chỉ có ma mới có thể mở ra, cho nên chúng ta rất may mắn," hamster giải thích, "Con chuột yêu đến cửa cầu cứu chẳng phải đã nói đồng nghiệp của hắn biến mất ở đây sao? Chứng tỏ Yểm Ma mở ra một đường nối dẫn đến Vùng Đất Tinh Thần nằm sau vách tường này, hiện giờ trùng hợp có thể lợi dụng nó."
Lê Hoán thoáng nhớ lại cái nơi Trọng Diệp dẫn cậu đi cách đây không lâu, đoàn tàu chạy như thoi đưa trong hỗn loạn và sân ga xuất hiện không đúng giờ, ắt hẳn đó là Vùng Đất Tinh Thần do Yểm Ma mở ra, song bị tên Long dùng yêu thuật biến hóa huyền ảo thành hình dạng tàu điện ngầm.
"Cần ta làm gì?" Lê Hoán hỏi.
Hamster đáp: "Giam chân Trọng Diệp, cho Cảnh Du thời gian phá hủy hiện thực."
Lê Hoán nheo mắt, trầm giọng nói: "Đã rõ..."
Nói xong Lê Hoán vớ lấy thanh Đường đao nằm ở đó đứng phắt dậy, hung hãn ra tay với Trọng Diệp đứng quay lưng với mình.
Đầu bên kia cuộc đàm phán giữa Thanh Long và Cửu Vĩ đã bắt đầu rạn nứt, hai kẻ yêu ma tinh quái mưu mô toán tận ngàn năm đều đang lặng lẽ thăm dò điểm mấu chốt của đối phương, không ai có ý định ra tay trước, trạng thái hòa bình giả tạo tương đối im ắng ấy bị một đao của Lê Hoán triệt để chém nát.
Vốn dĩ Trọng Diệp đặt toàn bộ sự chú ý lên người Thích Cảnh Du, hoàn toàn không lường trước sẽ bị Lê Hoán chớp thời cơ từ phía sau.
Thích Cảnh Du thấy thời cơ đã đến, đuôi hồ ly tản ra, hướng lên trời phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, không ngơi nghỉ huy động yêu lực toàn thân phun ra Dương Viêm xanh biếc.
Tích tắc đó, uy thế khủng bố long trời lở đất, toàn bộ phố đi bộ đều rung chuyển, vách tường của toàn kiến trúc bị chấn động đến mức rạn nứt, tro bụi vụn gạch rơi xuống, ánh sáng trắng lóa mắt xuyên qua kẽ hở, để lộ cảnh tượng kỳ quái lạ lùng —— Giống như một lớp vỏ mỏng bao bọc bên ngoài bị tróc ra, thế giới hiện thực nằm bên ngoài Vùng Đất Tinh Thần bị chôn vùi thành đống đổ nát, mọi người cùng rơi vào nơi sống thuần một màu trắng của linh hồn chứ không phải trần gian cũng không phải địa ngục.
"Hóa ra các ngươi muốn mượn sức Diêm Ma đánh lui phân hồn của ta?" Trọng Diệp hiểu ra cười mỉa, "Cảnh Du, ngươi ỷ lại vào ma như thế thật là thẹn với yêu, thẹn với thân phận đứng đầu Ngũ đại Hung thú Thượng Cổ này."
"Vậy thì sao?" Thích Cảnh Du nói, "Từ lâu ta đã tự xưng là Hung thú gieo vạ cho nhân thế, bây giờ chỉ muốn bảo vệ cho yêu thú này bình an sống qua ngày, Trọng Diệp, tuy ngươi là Tứ Linh nhưng tổn hại tính mạng sinh linh, ý đồ lấy yêu pháp nghịch chuyển sinh tử thế gian, chí hướng của ngươi và ta bất đồng hiển nhiên cũng mưu cầu khác nhau!"
Tiếng trò chuyện của cả hai cực kỳ kỳ ảo như vọng đến từ nơi xa xôi, ánh sáng trắng tan biến, Lê Hoán chật vật phục hồi thị lực sau tình trạng mù tạm thời do ánh sáng lóa mắt gây ra, ngạc nhiên phát hiện mình bị Diêm Mạc ôm vào lòng bằng một tư thế kỳ quái. Cậu cựa quậy đầu, hình như gã trở nên đặc biệt to lớn. Cậu vô thức muốn tránh thoát khỏi cánh tay của đối phương, muốn giơ tay đẩy ra thì đột nhiên phát hiện chẳng biết vì sao hai cánh tay lại biến thành một đôi cánh chim màu xanh lam đan chéo nhau.
Đôi cánh sáng chói tỏa ra vầng sáng màu xanh nhạt, nếu đập nhẹ thì sẽ có bột phấn sáng khẽ khàng rơi xuống giống sao cát. Lê Hoán khó tin nổi, cậu ấy thế mà lại biến thành một con chim non?
"Không cần bất ngờ," Diêm Mạc rũ mắt nhìn tiểu Thanh Loan trong lồng ngực mình, cười cong tít mắt, "Trong Vùng Đất Tinh Thần, yêu đều sẽ trở về hình dạng linh thú bản thể, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết rốt cuộc bản thân là thứ gì sao?"
Lê Hoán đập đập cánh bay ra khỏi vòng tay Diêm Mạc, thấy gã đã hoàn toàn khôi phục hình dạng nam tính trưởng thành giống ngày gặp ở hiệu cầm đồ Vạn Khánh, tay cầm một cái lưỡi liềm hắc kim cổ xưa.
Tiểu Thanh Loan líu lo không ngừng, nói bằng giọng của Lê Hoán: "Thầy đâu?"
Diêm Mạc không lên tiếng, vươn tay chỉ chỉ lên đầu hai người, Lê Hoán cong cổ nhìn theo.
Bầu trời ở Vùng Đất Tinh Thần vẫn trắng xóa như cũ, Cửu Vĩ Yêu Hồ bay lơ lửng thủ thế chiến đấu, chi sau cường tráng cong lại tích trữ lực, trông như có thể triển khai tư thế tấn công bất cứ lúc nào, còn đối diện với y là Trọng Diệp đã biến về bản thể Thanh Long ngũ trảo.
Trong chớp mắt, chín đuôi của yêu hồ tản ra, y ngậm một viên Dương Viêm rồi phun ra, Thanh Long phóng lên từ dưới mặt đất, phun ra Long Châu tạo ra dòng nước lũ ngập trời. Nước lửa gặp nhau, trong màn sương mù bốc ra một hồ ly một rồng cắn xé nhau, lao cuồn cuộn ra ngoài rung chuyển đất trời.
Dòng nước nóng rực giáng xuống từ trên trời, Lê Hoán nhìn mà hoảng sợ, không kìm được hỏi: "Tỷ lệ thắng của thầy là mấy phần mười?"
Diêm Mạc trầm ngâm một chốc: "Còn chưa đủ ba phần."
Lê Hoán nhíu mày: "Hai ngươi liên thủ thì sao?"
Diêm Mạc nói: "Năm năm."
Lê Hoán kinh hoảng: "Tên Trọng Diệp lợi hại đến vậy ư?"
"Tứ Linh vốn đứng đầu vạn yêu, huống hồ hắn là Long thống lĩnh Tứ Linh." Trên mặt Diêm Mạc hoàn toàn không còn vẻ ngả ngớn thường ngày, gã nói cực nghiêm túc: "Một phần Phượng hồn trong cơ thể ngươi bị phân hồn của Cảnh Du áp chế quanh năm nên mới không sản sinh bất luận ảnh hưởng gì đến bản thân ngươi, song cũng vì thế mà Phương hồn vẫn chỉ dừng lại ở hình dạng chim non, trước mắt không thể giúp được gì."
Diêm Mạc xoa xoa đầu phượng linh tiểu Thanh Loan, an ủi: "Ta đi giúp y, ngươi cẩn thận."
Nói xong gã nhún chân bay lên trời, lưỡi liềm quét ngang gia nhập cuộc chiến.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gắng gượng chống đỡ dưới dòng lũ lạnh thấu xương, gấp gáp ngừng lại giữa không trung cúi người xuống, hét lớn: "Diêm Mạc!"
Ma La hiểu ý, thả người giẫm lên lưng hồ ly mượn lực nhảy vọt lần nữa!
Cánh tay dài của gã vung lên, phóng lưỡi liềm, thân đao cong sắc bén nhắm vào giữa trán Thanh Long. Cửu Vĩ Yêu Hồ lần thứ hai ngậm Dương Viêm, tứ chi tích lực đạp lên theo sát phía sau. Yêu ma quen biết lâu năm bấy giờ mức hiểu ngầm lên đến đỉnh điểm, ắt hiện ra sát ý vây đuổi chặn đường, trấn áp mấy phần vẻ kiêu ngạo hung hăng của Thanh Long.
Thanh Long tránh không kịp đuôi rồng bị Dương Viêm bén lửa cháy đen thối rữa, hắn ta đau đớn quằn quại, gầm rú không thôi.
Nước biển tràn ra từ Long Châu gây ra một trận mưa như trút nước trong Vùng Đất Tinh Thần, Lê Hoán bị xối ướt nhẹp nhưng vẫn ngẩng đầu tập trung cuộc giằng co của hai yêu một ma.
Bỗng nhiên, trên đầu mọi người có khí đen lượn lờ, Yểm Ma biến mất đã lâu quay lại, hóa thành thực thể trên không trung.
Đuôi rồng của Trọng Diệp vung lên, dùng mấy cột nước chắn hai đối thủ, hắn ra lệnh Yểm Ma: "Đi thu thập Phượng hồn!"
Yểm Ma cung kính cúi đầu với hắn, vặn người hóa thành khí đen lao thẳng đến chỗ tiểu Thanh Loan. Cửu Vĩ Diêm Mạc bị ngăn trở ở phía khác cột nước hoảng hốt, đồng thời ý thức được đại sự chuyển biến xấu, Cửu Vĩ Yêu Hồ thấy thế thì muốn rách cả mắt, chuyển người đột phá vòng vây.
Nước biển tụ thành cột nước chí âm chí hàn, có thể đông cứng vạn vật thế gian, Diêm Mạc bay người lên trước cản Cửu Vĩ lại, lớn tiếng hét: "Cảnh Du!"
Cửu Vĩ gầm: "Ma La, ngươi không cản được ta!"
"Cảnh Du!" Diêm Mạc xoay ngang lưỡi liềm, không có ý định lui bước, "3000 năm trước ta nghịch chuyển sinh tử cứu ngươi một lần đã là phạm vào trọng tội, giờ đây là ả Yểm Ma hữu danh vô thực, nếu ngươi lại khăng khăng cố chấp thì ta lấy gì để bảo hộ ngươi chu toàn đây?!"
Trong lúc đó, Yểm Ma hóa thân thành khí đen tiến lại gần, Lê Hoán hóa thành chim non Thanh Loan không hề có sức đánh trả, chỉ có thể vỗ vỗ cánh liều mạng trốn tránh. Khí đen bám sát phía sau như hình với bóng, đột nhiên tách ra làm hai kẹp cậu ở giữa.
Lê Hoán không thể tránh được vặn vẹo người đón đầu trực diện, Yểm Ma cười duyên, khí đen hiện ra hai cánh tay trắng bệch ý đồ nắm chặt cánh Thanh Loan.
Đúng lúc này trong không khí chợt vang lên mấy tiếng thở gấp, Lê Hoán cực kỳ quen thuộc với thanh âm ấy, cậu sững sờ. Một khắc đó, hàng trăm sợi linh lực ngưng tụ thành dây dẫn lao vun vút đến như làn mưa sắc nhọn dày đặc, dây dẫn cọ sát qua lông phượng của tiểu Thanh Loan, bắn ả Yểm Ma không kịp tránh né thành cái sàng.
Khí đen cuồn cuộn kịch liệt, máu đen phụt ra, mùi tanh hôi khuếch tán, Yểm Ma bị dây dẫn bắn trọng thương rú lên thất thanh, hết sức chật vật giật người thoát ra.
"Đây là ——"
Lê Hoán ngạc nhiên trợn lớn mắt, cậu chưa kịp quay đầy lại thì một sợi dây dẫn trườn đến quấn quanh cánh chim như rắn, lực đạo của dây dẫn dịu dàng nhưng không cho phép từ chối, trực tiếp kéo cậu vào cánh tay rắn chắc. Hơi thở thân thuộc của người đàn ông gần trong gang tấc, Lê Hoán căng thẳng đến độ tim đập nhanh hơn, cậu quay đầu nhỏ lại nhìn đối phương, trong tức thời không biết nên nói gì.
"Hóa ra em là Phượng, chẳng trách mùi máu lại đặc biệt như thế."
Giọng Hình Nghệ lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn không nhìn ra biểu cảm nào, anh đỡ tiểu Thanh Loan lên vai mình để cậu đứng đó, sau đó hai tay bắn ra dây dẫn xuyên thẳng qua cột nước đang kìm hãm hành động của Cửu Vĩ Diêm Mạc. Hàng trăm sợi dây dẫn tung bay giữa trời, biến ảo khôn lường như vệt sao, rồi anh ta trầm giọng lên tiếng, nói với Thích Cảnh Du: "Cửu Vĩ, có thể cho mượn cơ thể của ngươi một lát không?"
Lê Hoán nghe thế thì hoàn toàn khiếp sợ, cậu hiểu ra ngay ý của anh, nhưng vẫn khó tin nổi: "Anh muốn dùng thầy làm con rối?!"
Hình Nghệ nghiêng đầu nhìn tiểu Thanh Loan trên vai, lạnh nhạt nói: "Nếu em biến thành cơ thể trưởng thành, ta sẽ càng sẵn lòng mượn em hơn."
Lê Hoán: "..."
Chậc, cái kiểu tùy hứng này đúng là vẫn luôn khiến người ta muốn đập anh ta.
——To Be Continued
Hết 31.
- - - - - - - - - - - - - - -
Xem ra Hoán Hoán nhìn ra được quan hệ giữa thầy Cửu Vĩ và Ma La nên mới ghẹo hôm nay đầu Ma La xanh thế, ý chỉ Ma La bị cắm sừng vì Cửu Vĩ lo lắng cho Phượng Thí quá đó =)))))
Cái cụm "thằng đĩ Phượng Thí" là tui edit thẳng từ bản gốc thôi, không phải tui chế ra đâu, tác giả dùng hẳn từ "biểu" (bitch) đó TvT

Bình Luận (0)
Comment